Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Vĩ Cường] [TBTN] Đống Tro Tàn

Chapter 1:

Gió bấc cuối năm thổi rít qua những con hẻm nhỏ, mang theo hơi lạnh se sắt len lỏi vào từng ngóc ngách của thành phố.
Lê Bin Thế Vĩ đứng lặng im bên khung cửa sổ cũ kỹ, nhìn ra con đường quen thuộc.
Mưa lất phất rơi, đậu lại trên ô kính một lớp hơi nước mỏng, làm nhòe đi ánh đèn đường vàng vọt.
Anh đưa tay lên, vẽ một trái tim lên mặt kính, rồi lại xóa đi.
Bốn năm. Bốn năm kể từ ngày ấy, kể từ ngày cuộc đời anh chìm vào trong bi kịch, anh vẫn chưa thể quên được khung cảnh này, và cả con người đã từng đứng bên cạnh anh.
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
"Vĩ này, sau này chúng ta sẽ mua một căn nhà có hiên thật rộng, để mỗi khi trời mưa, mình có thể ngồi đây ngắm mưa, uống trà, và kể cho nhau nghe những câu chuyện chẳng bao giờ hết."
Giọng nói ấy, dù đã rất lâu rồi, vẫn văng vẳng bên tai anh.
Là giọng của Bạch Hồng Cường. Người anh lớn hơn anh một tuổi, người bạn thân, người anh yêu, và cũng là người đã rời bỏ anh trong thời khắc anh cần nhất.
Vĩ nhắm mắt lại, ký ức lại ùa về.
Ngày xưa, con hẻm này là nơi chất chứa biết bao kỷ niệm của hai anh em.
Hai thằng nhóc còi cọc, đứa thì lanh lợi, nghịch ngợm (là Vĩ), đứa thì trầm tính, điềm đạm (là Cường), cùng nhau chạy theo những trái bóng, cùng nhau chia sẻ những gói kẹo, những bí mật tuổi học trò.
Tình cảm của họ cứ thế lớn dần, cho đến một ngày, nó đã không còn chỉ là tình bạn đơn thuần nữa.
Vĩ nhớ như in buổi chiều mùa hạ năm ấy, khi anh và Cường đang ngồi trên bậc tam cấp trước hiên nhà cũ. Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ một góc trời.
Vĩ ngước nhìn Cường, thấy ánh mắt Cường cũng đang nhìn mình. Tim Vĩ đập mạnh.
Anh không biết cảm giác đó là gì, chỉ biết nó thật lạ, thật ngọt ngào và cũng thật bối rối.
Cường đưa tay, nhẹ nhàng xoa đầu Vĩ, nói một câu khiến Vĩ nhớ mãi:
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
Này, sau này dù có chuyện gì xảy ra. Anh hứa sẽ luôn ở bên em.
Và lời hứa đó, giờ đây, đã tan thành mây khói.
Bi kịch ập đến vào một đêm cuối năm.
Khi cha mẹ Vĩ, những người từng là trụ cột của một tập đoàn lớn, đột ngột qua đời trong một tai nạn thảm khốc.
Cả cơ ngơi sụp đổ chỉ sau một đêm. Mọi thứ trở nên mông lung, hỗn loạn.
Vĩ, khi ấy mới chỉ vừa tròn 20 tuổi, gần như mất tất cả.
Anh tìm đến Cường, người duy nhất anh tin tưởng.
Nhưng Cường đã không đến. Cả ngày lẫn đêm, điện thoại của Cường đều không thể liên lạc.
Cường đã biến mất, như chưa từng tồn tại.
Vĩ bơ vơ giữa thế giới rộng lớn, ôm lấy nỗi đau mất người thân và sự phản bội của người mình yêu thương nhất.
Anh đã cố gắng tìm kiếm Cường, nhưng tất cả đều vô vọng.
Sự thật về cái chết của cha mẹ anh cũng dần được hé lộ. Đó không phải là một tai nạn. Đó là một âm mưu, một kế hoạch được sắp đặt bởi những kẻ đứng sau một tập đoàn đối thủ.
Trong suốt bốn năm sau đó, Lê Bin Thế Vĩ đã thay đổi hoàn toàn.
Chàng trai lanh lợi, vô tư ngày nào giờ đây đã trở thành một người đàn ông lạnh lùng, quyết đoán.
Anh lăn lộn trong thương trường, học hỏi từ những thất bại, vực dậy công ty đã sụp đổ của cha mẹ và xây dựng lại nó, mạnh mẽ hơn, tàn nhẫn hơn.
Mục tiêu duy nhất của anh là trả thù. Trả thù những kẻ đã cướp đi gia đình anh, và trả thù cả người đã bỏ rơi anh.
Vĩ nhìn vào tấm ảnh trên bàn. Trong ảnh là hai chàng trai trẻ, một người đang cười rạng rỡ, người còn lại cười mỉm, ánh mắt chứa đựng sự dịu dàng.
Đó là bức ảnh anh và Cường chụp chung vào năm Vĩ 18 tuổi.
Anh đưa tay, chạm nhẹ vào khuôn mặt của Cường trong bức ảnh, rồi siết chặt tay lại. Ánh mắt anh trở nên sắc lạnh.
Lê Bin Thế Vĩ
Lê Bin Thế Vĩ
Bằng tất cả nguồn lực, tôi sẽ tìm ra anh cho bằng được. Dù anh có ở chân trời góc bể tôi cũng phải tìm ra anh.
Sau nhiều năm tìm kiếm, Vĩ cuối cùng cũng có được một chút thông tin.
Bạch Hồng Cường đang là sĩ quan công an và hiện đang làm việc ở tỉnh X.
Anh đã tìm thấy Cường, nhưng anh không biết liệu mình nên vui hay nên buồn.
Vui vì người mình yêu còn sống, hay buồn vì giờ đây, hai người đã ở hai đầu chiến tuyến.
Trong lòng Vĩ, có hai ngọn lửa đang cháy. Một ngọn lửa là tình yêu anh vẫn còn dành cho Cường, một ngọn lửa khác là lòng hận thù đã ăn sâu vào tim anh.
Cả hai ngọn lửa ấy đều thiêu đốt tâm can anh mỗi ngày.
Sáng hôm sau, Vĩ đến công ty sớm.
Anh bước vào phòng làm việc, không gian rộng lớn và sang trọng, trái ngược hoàn toàn với căn nhà cũ kỹ, nơi anh đã trải qua những năm tháng tuổi thơ.
Anh ngồi xuống ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ kính lớn, nơi thành phố đang bừng tỉnh sau một đêm mưa.
Anh ra lệnh cho trợ lý:
Lê Bin Thế Vĩ
Lê Bin Thế Vĩ
Hãy tìm hiểu về một vụ án cách đây bốn năm, vụ án liên quan đến một tập đoàn tên là B.G.
Trợ lý của Vĩ, một cô gái trẻ tuổi, thông minh, gật đầu, nhưng ánh mắt đầy vẻ lo lắng:
Thư ký
Thư ký
B.G là một công ty nhỏ trong giới kinh doanh. nhưng..
Thư ký
Thư ký
Chủ tịch, chuyện 4 năm trước ấy rất nhạy cảm. Em nghe nói tập đoàn B.G có liên quan đến một số thế lực ngầm.
Lê Bin Thế Vĩ
Lê Bin Thế Vĩ
Cứ làm đi.
Vĩ lạnh lùng
Lê Bin Thế Vĩ
Lê Bin Thế Vĩ
Tôi không ngại những thế lực đó.
Anh muốn bắt đầu từ những kẻ đã nhúng tay vào vụ án của gia đình mình.
Anh muốn lôi tất cả chúng ra ánh sáng.
Anh biết rằng con đường này đầy rẫy nguy hiểm, nhưng anh không thể lùi bước.
Anh đã mất quá nhiều, và anh không còn gì để mất nữa.
Sau khi trợ lý rời đi, Vĩ lại chìm vào suy nghĩ.
Anh nhớ lại ngày Cường rời đi.
Lê Bin Thế Vĩ
Lê Bin Thế Vĩ
"Liệu Cường có biết gì về vụ án đó không? Liệu Cường có liên quan gì đến những kẻ đã hãm hại gia đình mình?"
Câu hỏi này cứ ám ảnh anh suốt bao năm qua.
Anh muốn tin rằng Cường vô tội, nhưng sự biến mất đầy bí ẩn của Cường lại khiến anh không thể tin tưởng hoàn toàn.
Vĩ đưa tay lên sờ vào chiếc vòng ngọc mà anh vẫn luôn đeo. Đó là món quà sinh nhật đầu tiên Cường tặng anh.
Anh đã hứa với lòng mình sẽ không bao giờ tháo nó ra, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa.
Nhưng giờ đây, anh lại cảm thấy chiếc vòng tay này như một xiềng xích, trói buộc anh với một quá khứ đau khổ mà anh không nỡ dứt ra được.
Vĩ nhìn ra ngoài, thấy ánh nắng mặt trời đã bắt đầu chiếu rọi, làm khô những vệt mưa còn sót lại trên phố.
Đã đến lúc phải đối mặt với quá khứ.
Đã đến lúc phải tìm ra sự thật.
Và đã đến lúc, anh phải đối mặt với Bạch Hồng Cường.
Anh không biết liệu khi gặp lại, anh sẽ ôm chặt Cường vào lòng hay sẽ lạnh lùng quay lưng bước đi.
Anh không biết liệu mối tình của họ, đã từng đẹp đẽ và trong sáng đến thế, giờ đây có thể được hàn gắn lại không.
Anh chỉ biết, cuộc gặp gỡ này, dù thế nào đi nữa, cũng sẽ chỉ còn lại là một đống tro tàn của một mối tình đã chết.
Anh mang tia nắng của mặt trời chạy đi đâu xa tầm với. 🎶
Còn mỗi em như chìm trong màn đêm và mang cả một khoảng trời đây u tối. 🎶
Kết thúc là chuyện mình đã rồi. 🎶
Quay lưng đi ngăn nước mắt rơi. 🎶
Đôi ta sẽ chỉ vậy thôi... 🎶

Chapter 2:

Bốn năm trôi qua, con hẻm nhỏ vẫn còn đó, nhưng quán cà phê cũ kỹ ngày xưa đã được thay bằng một quán cà phê sang trọng, hiện đại.
Vĩ ngồi ở một góc khuất, nhìn ra con phố tấp nập.
Anh đã hẹn Bạch Hồng Cường ra đây, nhưng trong lòng anh không phải là sự háo hức của một cuộc hội ngộ, mà là sự căm hận lạnh lẽo của một ván cờ mới.
Cánh cửa kính mở ra, tiếng chuông gió khẽ kêu leng keng.
Một người đàn ông cao ráo, khoác trên mình chiếc áo khoác da màu đen, bước vào.
Vẫn là dáng người ấy, vẫn là mái tóc đen nhánh và ánh mắt sâu thẳm ấy, nhưng khuôn mặt đã hằn lên vẻ mệt mỏi, phong trần.
Anh ta nhìn quanh, rồi ánh mắt dừng lại ở bàn của Vĩ.
Vĩ không thay đổi nhiều, nhưng sự lạnh lùng và tàn nhẫn đã thay thế cho vẻ vô tư ngày nào.
Hồng Cường bước tới, ngồi xuống đối diện với Vĩ.
Không một lời chào hỏi, không một câu xã giao. Giữa họ là một khoảng không im lặng đến ngột ngạt.
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
Đã lâu không gặp, Vĩ.
Cuối cùng, Cường cũng lên tiếng, giọng nói trầm ấm nhưng lại chứa đựng một nỗi buồn khó tả.
Vĩ đưa mắt nhìn thẳng vào Cường, ánh mắt không một chút cảm xúc.
Anh khẽ nhếch mép, cười một nụ cười nửa miệng đầy mỉa mai.
Lê Bin Thế Vĩ
Lê Bin Thế Vĩ
Tên tôi là Lê Bin Thế Vĩ, không phải 'Vĩ' của cậu ngày xưa nữa.
Cường cúi đầu, bàn tay siết chặt cốc cà phê đang nguội dần trên bàn. Anh có thể cảm nhận được sự oán hận đang cuộn trào trong Vĩ.
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
Anh biết. Anh vẫn theo dõi em suốt. Anh thấy em đã làm lại tất cả.
Lê Bin Thế Vĩ
Lê Bin Thế Vĩ
Vậy sao?
Vĩ nhếch mép.
Lê Bin Thế Vĩ
Lê Bin Thế Vĩ
Theo dõi tôi sao? Anh theo dõi tôi với tư cách là gì? Một người bạn cũ? Một người tình cũ? Hay một sĩ quan cảnh sát đang âm thầm điều tra tôi?
Lời nói của Vĩ như những nhát dao cứa vào tim Cường. Cường ngước nhìn Vĩ, ánh mắt đầy vẻ đau đớn.
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
Vĩ, em bình tĩnh đi.
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
Mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy..
Lê Bin Thế Vĩ
Lê Bin Thế Vĩ
Không đơn giản? Nó chỉ có vậy thôi mà.
Vĩ cười lớn, tiếng cười nghe thật chua xót.
Lê Bin Thế Vĩ
Lê Bin Thế Vĩ
Tôi đã tìm kiếm anh suốt bốn năm trời. Tôi đã nghĩ anh chết ở một xó xỉnh nào đấy rồi. Tôi đã tưởng tượng ra hàng nghìn lý do để bao biện cho sự biến mất của anh.
Lê Bin Thế Vĩ
Lê Bin Thế Vĩ
Nhưng cuối cùng, anh lại xuất hiện, đứng trước mặt tôi, với tư cách là một sĩ quan cảnh sát.
Lê Bin Thế Vĩ
Lê Bin Thế Vĩ
Nói cho tôi biết đi, anh có bao giờ nghĩ đến tôi không? Có bao giờ nghĩ đến lời hứa của chúng ta không?
Cường im lặng. Anh không biết phải nói gì.
Tất cả những gì anh có thể làm là nhìn Vĩ, nhìn người đàn ông mà anh đã yêu thương hơn cả bản thân mình đang chìm trong hận thù.
Anh muốn nói ra sự thật, muốn giải thích rằng anh đã làm gì trong suốt bốn năm qua.
Anh muốn nói rằng anh chưa bao giờ ngừng yêu Vĩ. Nhưng anh không thể. Anh bị ràng buộc bởi một lời đe dọa tàn độc.
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
Anh... anh bị ràng buộc, Vĩ à..
Cường lắp bắp.
Lê Bin Thế Vĩ
Lê Bin Thế Vĩ
Ràng buộc cái chó gì?
Lê Bin Thế Vĩ
Lê Bin Thế Vĩ
Có gì có thể ràng buộc anh đến mức vứt bỏ tình yêu của chúng ta? Là cái chức sĩ quan cảnh sát của anh sao? Là cái gia đình cao quý của anh sao?
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
Vĩ, xin em hãy tin anh.
Cường nắm lấy tay Vĩ, cố gắng truyền đi một chút hơi ấm.
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
Anh sẽ cho em một lý do thích đáng về sự rời đi anh trong 4 năm ấy. Chỉ mong em tin anh lần này thôi.. được không?
Lê Bin Thế Vĩ
Lê Bin Thế Vĩ
Im đi, đừng bao biện nữa, Bạch Hồng Cường!
Vĩ giật tay anh ra.
Lê Bin Thế Vĩ
Lê Bin Thế Vĩ
Lý do của anh chỉ là sự hèn nhát. Anh đã bỏ tôi lại, để tôi một mình tự đối mặt với tất cả!
Trong lòng Cường quặn thắt. Anh muốn hét lên rằng "Anh đã làm tất cả chỉ vì không muốn em chết!", nhưng lời nói lại nghẹn lại nơi cổ họng.
Bốn năm trước, bố cường đã ra tối hậu thư cho anh: Nếu nói ra sự thật về vụ án, hoặc bất cứ bí mật nào của gia tộc cho nhà Lê gia, đứa con duy nhất của nhà họ Lê-Lê Bin Thế Vĩ sẽ chết dưới tay ông ta.
Và dù là một sĩ quan công an, Cường cũng không thể đẩy chính những người thân của mình vào tù, càng không thể để tính mạng Vĩ gặp nguy hiểm bởi người bố máu lạnh của anh.
Lê Bin Thế Vĩ
Lê Bin Thế Vĩ
Những kẻ đã hãm hại gia đình tôi, anh có biết không?
Vĩ hạ giọng, ánh mắt trở nên sắc lạnh.
Lê Bin Thế Vĩ
Lê Bin Thế Vĩ
Anh có biết những phi vụ mờ ám của chúng không? Anh có biết những bí mật đen tối của chúng không?
Cường nhìn Vĩ, ánh mắt đầy vẻ phức tạp.
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
Anh... không biết.
Cường nói, giọng anh run rẩy.
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
Vụ việc ấy có thể nguy hiểm. Đừng mạo hiểm điều tra một mình như thế..
Vĩ nghe vậy, lại càng tin rằng Cường đang giấu giếm, đang bao che cho những kẻ tội lỗi.
Lê Bin Thế Vĩ
Lê Bin Thế Vĩ
Không biết? Hay là anh không muốn cho tôi biết?
Vĩ cười cay đắng.
Lê Bin Thế Vĩ
Lê Bin Thế Vĩ
Thôi được rồi. Tôi không cần cậu phải nói. Tôi sẽ tự mình tìm ra sự thật. Và khi đó, tôi sẽ trả thù tất cả, bao gồm cả anh.
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
Vĩ, đừng làm vậy.
Cường vội vàng lên tiếng.
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
Em không thể làm một mình được. Những kẻ đó rất nguy hiểm.
Vĩ cười khẩy.
Lê Bin Thế Vĩ
Lê Bin Thế Vĩ
Tôi không sợ nguy hiểm. Tôi chỉ sợ một lần nữa, tôi lại bị phản bội.
Lê Bin Thế Vĩ
Lê Bin Thế Vĩ
Cứ yên tâm, Bạch Hồng Cường. Tôi sẽ không để anh phải bận tâm đâu.
Lê Bin Thế Vĩ
Lê Bin Thế Vĩ
Anh cứ tiếp tục công việc của mình đi, tiếp tục bảo vệ những bí mật của anh đi. Còn tôi, tôi sẽ tự mình làm sáng tỏ mọi chuyện.
Lê Bin Thế Vĩ
Lê Bin Thế Vĩ
Và chờ đấy, tôi sẽ trả thù anh. Hãy tận hưởng nốt thời gian vui vẻ đi!
Vĩ đứng dậy, bỏ lại Cường một mình trong quán cà phê. Anh bước đi, không ngoảnh lại.
Cường ngồi lại một mình, nhìn theo bóng Vĩ khuất dần sau cánh cửa.
Nước mắt anh rơi, hòa vào vị đắng của ly cà phê đã nguội lạnh.
Mối tình của họ, đã từng đẹp đẽ và trong sáng, giờ đây chỉ còn là một đống tro tàn của sự hiểu lầm và hận thù.

Chapter 3:

Vĩ đứng dậy, bỏ lại Cường một mình trong quán cà phê.
Anh bước đi, không ngoảnh lại. Bước chân anh nặng trĩu, mỗi bước đi là một sự căm hận sâu sắc.
Anh không muốn nghe thêm bất cứ lời biện minh nào từ Cường.
Tất cả những gì anh nghe được chỉ là sự lấp liếm của một kẻ hèn nhát, một kẻ đã bỏ rơi anh trong lúc khó khăn nhất.
Vĩ lao ra khỏi quán cà phê, lên xe và phóng đi như một cơn gió lốc.
Tiếng lốp xe rít lên trên đường phố, cũng là tiếng gào thét trong lòng anh.
Anh trở về công ty, nhưng không thể tập trung vào bất cứ việc gì.
Anh ngồi xuống chiếc ghế làm việc, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng tâm trí anh lại không ngừng hiện lên hình ảnh của Cường.
Anh nhớ lại ánh mắt đau đớn của Cường, lời nói nghẹn ngào của Cường, nhưng tất cả những điều đó chỉ càng khiến anh thêm căm phẫn.
Vĩ đập mạnh tay xuống bàn, khiến những tập tài liệu rơi vãi. Anh không thể hiểu được, tại sao Cường lại thay đổi nhiều đến thế?
Lê Bin Thế Vĩ
Lê Bin Thế Vĩ
Anh ta nói cái gì mà 'nguy hiểm'?
Vĩ lẩm bẩm, giọng nói đầy vẻ chế giễu.
Lê Bin Thế Vĩ
Lê Bin Thế Vĩ
Anh ta là sĩ quan cảnh sát, không đời nào lại không điều tra ra dù chỉ là một manh mối nhỏ được.
Lê Bin Thế Vĩ
Lê Bin Thế Vĩ
Lừa dối! Chỉ là lừa dối! Chắc chắn anh ta đã điều tra ra được sự thật rồi!
Lê Bin Thế Vĩ
Lê Bin Thế Vĩ
Anh ta chỉ sợ liên lụy đến bản thân, sợ làm tổn hại đến cái gia đình cao quý của anh ta hoặc cũng có thể là thế lực nào đó mua chuộc nên mới cố tình giấu giếm, lấp liếm sự thật. Chứ không phải sợ mình gặp nguy hiểm đâu..
Vĩ đưa tay lên sờ vào chiếc vòng ngọc trên cổ tay, chiếc vòng mà anh đã không dám tháo ra trong suốt bốn năm qua.
Anh nắm chặt tay, chiếc vòng ngọc ấy ăn những vết hằn vào da thịt.
Lê Bin Thế Vĩ
Lê Bin Thế Vĩ
Chẳng phải đã hứa sẽ luôn ở bên nhau sao? Lời hứa của anh, cuối cùng cũng chỉ là gió thoảng mây bay!
Anh đứng bật dậy, điên cuồng ném chiếc vòng vào tường.
Chiếc vòng với nút thắt lòng lẻo khiến các hạt ngọc xanh rơi xuống sàn, các hạt nằm chỏng chơ giữa những tờ giấy vụn.
Vĩ ngồi thụp xuống, ôn đầu, khóc nức nở.
Trong khi đó, Cường ngồi lại một mình trong quán cà phê.
Anh nhìn theo bóng lưng Vĩ khuất dần sau cánh cửa từ lâu, nước mắt anh rơi, hòa vào vị đắng của ly cà phê đã nguội lạnh.
Anh đã không thể nói ra sự thật.
Anh không thể nói cho Vĩ biết rằng anh đã bị gia đình đe dọa.
Anh không thể nói cho Vĩ biết rằng bố anh chính là người đã gây ra cái chết của bố mẹ Vĩ.
Anh sợ, nếu anh nói ra, Vĩ sẽ gặp nguy hiểm. Anh biết bố anh là người tàn nhẫn, ông ta có thể làm bất cứ điều gì để bảo vệ gia tộc.
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
Vĩ.. Anh xin lỗi..
Cường lẩm bẩm.
Anh lấy điện thoại ra, mở một album ảnh cũ. Trong đó là những bức ảnh chụp chung của hai người khi còn là những cậu thiếu niên vô tư.
Anh nhớ lại ngày xưa, khi anh và Vĩ còn là những cậu bé, họ đã từng nói với nhau rất nhiều về chuyện gia đình.
hoài niệm:
Lê Bin Thế Vĩ
Lê Bin Thế Vĩ
Anh ơi..
Vĩ hỏi.
Lê Bin Thế Vĩ
Lê Bin Thế Vĩ
Bố mẹ em không ưa bố mẹ anh. Anh có thấy ghét em không?"
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
Ghét gì chứ? Bố mẹ là bố mẹ, chúng ta là chúng ta. Tình bạn của chúng ta không liên quan gì đến chuyện của người lớn cả.
Cường đã trả lời như vậy, và anh đã tin vào lời nói đó.
Lê Bin Thế Vĩ
Lê Bin Thế Vĩ
Vậy nếu sau này chúng ta không được ở bên nhau vì chuyện này thì sao?
Vĩ lại hỏi.
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
Không có chuyện đó đâu. Anh hứa. Mãi mãi không bao giờ có chuyện đó đâu.
trở về thực tại:
Lời hứa ấy, giờ đây, lại như một lời nguyền.
Anh đã phải hy sinh tất cả để Vĩ có thể sống tiếp, nhưng Vĩ lại không hề biết điều đó.
Vĩ chỉ nghĩ rằng anh đã bỏ rơi anh, đã phản bội anh.
Nỗi đau ấy, nỗi đau của sự hiểu lầm, còn lớn hơn cả nỗi đau của sự mất mát.
Cường trở về nhà, căn nhà sang trọng và lạnh lẽo.
Anh ngồi xuống sofa, bật tivi, nhưng tâm trí anh không thể tập trung vào bất cứ điều gì.
Hình ảnh Vĩ với ánh mắt đầy oán hận cứ ám ảnh anh.
Cường đứng dậy, đi vào phòng ngủ. Anh mở tủ quần áo, lấy ra một chiếc áo sơ mi cũ.
Đó là chiếc áo mà Vĩ đã tặng anh vào sinh nhật năm 20 tuổi.
Chiếc áo đã có dấu hiệu ố màu của thời gian, nhưng mùi hương của Vĩ, dù chỉ là thấp thoảng, vẫn còn đó.
Cường ôm lấy chiếc áo, rồi hít lấy hít để như hít mùi của Vĩ còn vương lại trên chiếc áo 4 năm trước. Nước mắt anh lại tuôn rơi.
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
Vĩ à... anh xin lỗi...
Anh lẩm bẩm.
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
Anh xin lỗi vì đã không thể bảo vệ được em. Anh xin lỗi vì đã không thể nói ra sự thật. Anh xin lỗi vì tất cả...
Mối tình của họ, đã từng đẹp đẽ và trong sáng, giờ đây đã không còn nữa. Nó chỉ còn là một đống tro tàn của những ký ức đẹp, bị chôn vùi dưới gánh nặng của trách nhiệm và sự thật.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play