Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[TF Gia Tộc F4] [All Hằng] Quỷ Ăn Thịt Người

01

Quỷ.
Loài sinh vật tưởng chừng chỉ là viễn tưởng - chỉ có trong phim ảnh, truyện tranh thôi.
Nhưng nó thật sự đã xuất hiện.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Ta là quỷ máu!
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Con người người hãy sợ ta đi!
Em nhe hàm răng nanh của mình và giơ hai tay với móng vuốt của mình mà gào lên - doạ người trước mặt.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Nhưng người trước mặt em chẳng hề có phản ứng gì.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
??
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Sao ngươi không sợ ta?
Em khó hiểu.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Nhưng người đó vẫn không hề có một phản ứng nào.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Này!
Em tiến lại gần.
Chọt một ngón tay vào người người đó.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
!!
Thế mà người đó liền ngã xuống cái “rầm”.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Ra là sợ đến mức bất động, ngất xỉu luôn.
Em gật gù vì đã hiểu rồi.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Nhưng bây giờ là nửa đêm mà ở đây còn vắng vẻ nữa, để thứ này ở đây thì không an toàn lắm.
Em nhìn xung quanh con đường em đang đứng - không một bóng người, chỉ có ánh đèn mờ ảo của đèn đường nhấp nháy.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Còn sống không vậy? Có còn thở không vậy?
Em lấy chân mình đá đá vào người đang xỉu nằm dưới đường kia.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Chết là không được nha, ta còn chưa ăn được ngươi nữa.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Chắc phải đem thứ này về quá, chứ để đây có ai hớt tay trên sao.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Trắng trẻo thơm tho vậy mà.
Em hít hít mùi của người đó.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Đem về trước rồi ăn sau cũng được.
Em lập tức cúi xuống.
Nhẹ nhàng bế người đó lên, kiểu công chúa.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Nhẹ quá, ốm ăn không ngon tí nào.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Phải vỗ béo trước rồi mới ăn thì mới ngon.
Em nói xong liền chạy đi với tốc độ mà mắt thường không thể thấy.
Thể chất của quỷ đương nhiên vượt trội hơn hẳn con người - nhanh hơn, mạnh hơn.
Cũng đẹp hơn.
-
Em chạy về nơi ở của mình chỉ tốn đúng 3 phút.
Dù rằng từ chỗ hồi nãy em ở là thành phố, còn chỗ em ở là ở tít trên rừng cao - người thường đi xe cũng phải mất 3 tiếng đồng hồ.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Ngươi nằm ở đây đi.
Em nhẹ nhàng đặt con người đó xuống giường trong ngôi nhà bằng gỗ mà em tự xây ở trong rừng sâu.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Người đó vẫn còn ngất, không cử động lần nào.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Em ngồi xuống dưới đất, ngay bên cạnh giường.
Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp đang thở đều của người đó.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Chuyển qua ngủ luôn á?
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Bộ cảm thấy thoải mái lắm hay sao mà ngủ luôn vậy?
Em khó hiểu.
Đột nhiên, em lấy một ngón tay chọt chọt vào chiếc má hồng hồng của người đó.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Mềm ghê ta.
Em cảm thán.
Xong rồi, em liền lấy tay nhéo má.
Rồi bóp bóp chiếc mà đó luôn.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Vậy mà cũng không tỉnh.
Em liền đổi ý, chuyển qua bóp mũi.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Bóp mũi thì không thể thở được.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Mình không cần thở chứ con người mà không thở thì chết liền.
Đúng như em nói.
Thì một giây sau đó thì người đó liền bật dậy vì cảm giác được việc mất không khí.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Làm cái gì v—!!
Người đó tính chửi em.
Nhưng đã lập tức khựng lại khi thấy khuôn mặt của em.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Aaaaa!!!
Người đó liền hoảng sợ mà quơ tay loạn xạ.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Quỷ!!!
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Mau tránh ra!!!
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Đừng ăn thịt tôi!!!
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Em nhìn cảnh hoảng loạn la lối ôm xồm thì thấy khó chịu không thôi.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
“Điếc tai…”
Các giác quan của quỷ cũng nhạy hơn con người rất nhiều nên em hiện tại nghe rất rõ mồn một những tiếng la oái oái vì khoảng cách rất gần mà thính giác của em còn rất nhạy nữa chứ.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Aaa—!!!
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Im.
Em không chịu được nữa mà lập tức lấy tay mình bịt chặt miệng người đó lại với tốc độ nhanh nhất.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
!!!
Điều này càng khiến người đó hoảng loạn hơn nữa.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Um…um…
Vẫn không chịu em mà tiếp tục kêu mấy tiếng dù đang bị bịt miệng
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Ồn nữa là ta ăn ngươi liền đấy.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Nghe vậy, nên liền thấy sợ mà im bặt.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Con người thật quá yếu đuối, ta chưa làm gì mà ngươi đó la oái oái lên rồi.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Điếc hết cả tai.
Em khó chịu liếc.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Đơn nhiên là càng sợ hơn.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Ta tốt lắm nên mới đợi ngươi tỉnh mới ăn ngươi đấy, đứa khác là ăn ngươi tại chỗ dù ngươi ngất xỉu rồi.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Cũng do ngươi ốm quá.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Nhưng được cái trắng trẻo thơm tho.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Nên ta mới chịu đem ngươi về đây đấy.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Nên ta quyết định sẽ vỗ béo ngươi trước rồi mới ăn.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Nói đi, ngươi tên gì?
Em gỡ tay mình ra khỏi miệng người đó.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Trần…Tuấn Minh…
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Vậy ta là Trần Dịch Hằng.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Hả…?
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Tên ta mới vừa nghĩ ra đó, hay không?
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Hay…
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Nói nghe giả tạo quá.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Ta là quỷ máu, nghe vậy có đoán được sức mạnh của ta không?
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Kiểu…dùng máu để tấn công hả…?
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Ừ, đúng vậy đó.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Vì là quỷ máu nên ngoài ăn thịt người như những con quỷ khác thì ta còn hút máu để có thể sử dụng năng lực nữa.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Nên là cho dù ta chưa ăn ngươi thì ngươi cũng sẽ bị ta hút máu.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Máu người ngon gấp ngàn lần máu của thú vật, ở rừng này ta hút nhiều rồi mà chẳng ưng chút nào.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Nếu máu ngươi ngon thì ta sẽ không ăn ngươi mà sẽ giữ lại.
Em miết nhẹ cổ của Tuấn Minh.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Ta sẽ nuôi và bồi bổ ngươi cho đến khi ngươi chết vì tuổi già.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
!!
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Còn…còn có vụ này sao..?
Tuấn Minh kinh ngạc đến mở to mắt.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Chỉ với quỷ máu thôi, mấy đứa khác không cần máu thì ăn ngươi lâu rồi.
Em cúi xuống hõm cổ của Tuấn Minh.
Liếm nhẹ.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Ư…
Tuấn Minh thấy hơi nhột mà giật nảy người.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Hãy cầu mong là máu ngươi ngon đi.
Em há miệng ra mà cắn mạnh vào cổ Tuấn Minh bằng hàm răng nanh sắc nhọn của mình.
“Phập!”
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
A—!!
Em chẳng hề nhẹ nhàng chút nào mà cắn rất mạnh làm Tuấn Minh đau như muốn chết đi sống lại.
Đến nỗi cậu phải siết chặt vai của em.

02

Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
A…a..dừng lại đi mà…
Em từ nãy giờ cứ hút máu của Tuấn Minh liên tục trong suốt 10 phút khiến cậu không thể nào chịu nổi nữa.
Mất máu nhiều làm cậu choáng váng muốn ngất đến nơi.
Còn thêm việc em rất mạnh bạo mà cắn cắn cổ Tuấn Minh nên cậu vừa mệt mỏi và đau đớn.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Em nghe Tuấn Minh nhỏ giọng lắp bắp nói vậy nhưng cũng chẳng hề thèm phản ứng gì - vẫn cứ tiếp tục vừa cắn vừa hút máu cậu.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
“Đau quá…rát quá…choáng quá…”
Cuối cùng thì Tuấn Minh cũng không chịu nổi nữa mà ngất lịm đi trong vòng tay của em - đầu gục vào cổ em.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Giờ thì em mới chịu dừng.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Yếu đuối.
Em khó chịu buông ra một câu.
Rồi liếm nhẹ vết cắn mà em gây ra trên cổ Tuấn Minh.
Vết cắn liền lập tức lành lại với tốc độ chóng mặt - mắt thường không kịp nhìn thấy.
Nước bọt của quỷ có thể chữa lành vết thương.
Cũng như cách quỷ không thể bị thương vì tất cả bộ phận trên cơ thể sẽ tự hồi phục với tốc độ nhanh nhất.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Ngươi may mắn rồi đấy.
Em nhẹ nhàng đặt Tuấn Minh xuống giường lại.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Máu ngươi rất ngon nên ta sẽ không ăn ngươi.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Từ giờ ngươi sẽ là bình máu của ta.
Em miết nhẹ môi đỏ đỏ của Tuấn Minh vì hồi nãy cậu đã cắn chặt môi mình đến bật máu vì quá đau.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Mới gặp lần đầu mà ngất xỉu tận hai lần rồi.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Thôi kệ, giờ cũng quá khuya rồi.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Ngươi là con người thì ngủ cho tốt sức khỏe.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Ngủ ngon.
Em nhéo nhẹ má của Tuấn Minh.
Có vẻ em nghiện nhéo má Tuấn Minh rồi.
-
Sáng hôm sau.
Tuấn Minh tỉnh dậy trong trạng thái mắt lờ đờ mệt mỏi.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Cậu ngồi dậy mở mắt ra thì thấy em đã ngồi ngay bên cạnh giường như đêm qua.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Em ngồi bệt dưới đất mà chống cằm nhìn chằm chằm vào cậu với đôi mắt long lanh.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Tuấn Minh khựng lại nhìn em vài giây.
Rồi mới định thần lại.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
“Hoá ra đêm qua không phải là mơ…”
Cậu vì khi thức dậy chẳng hề thấy đau rát ở cổ nên nghĩ em chưa từng hút máu cậu - chuyện đêm qua chưa từng xảy ra mà chỉ là một giấc mơ.
Nhưng khi thấy em ngồi ở đây thì đã biết chắc chắn mọi chuyện là thật rồi.
Làm cậu mừng hụt.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Ngủ ngon chứ con người?
Em không thấy Tuấn Minh nói gì hết mà chỉ nhìn mình nên liền lên tiếng trước.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Hả…?
Tuấn Minh hơi giật mình vì còn đang chìm trong suy nghĩ mà bị hỏi bất ngờ như vậy.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Ta hỏi ngươi ngủ ngon không?
Em rất kiên nhẫn mà nói lại cho Tuấn Minh nghe.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
À…ừm, cũng được…
Tuấn Minh nhỏ giọng nói, cậu rụt rè mà cúi đầu chứ không dám nhìn thẳng vào em - chắc chắn là sợ em rồi.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Tại giường cứng quá hả? Hay nhiệt độ trong căn nhà này không hợp với con người?
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Hả?
Tuấn Minh không nghĩ em sẽ hỏi vậy mà bất ngờ đến mức ngơ ngác.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Từ giờ ta sẽ nuôi ngươi thật tốt để ngươi còn cung cấp máu cho ta.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Nên là ngươi muốn cái gì thì cứ nói, ta đáp ứng được hết.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Tôi không cần gì hết…
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Tôi chỉ muốn về nhà thôi…
Tuấn Minh do dự nhiều lắm mới có thể can đảm nói ra câu này.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Hừ, ta biết ngươi sẽ nói vậy mà.
Em khó chịu liếc cậu.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Vì vậy nên cậu càng sợ hơn vì biết mình đã làm phật ý em mà cúi đầu thấp hơn.
Tay bấu chặt vào ga giường.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Ngoan ngoãn ở đây cung cấp máu cho ta đi thì sẽ còn cơ hội sống đến già, không thì chết lúc nào không hay đâu.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Ta nói ta sẽ nuôi ngươi đến lúc ngươi chết vì tuổi già thì chắc chắn làm được.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Câm hả? Sao không trả lời?
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Tôi…hiểu rồi…
Tuấn Minh biết mình không còn con đường nào nữa nên đành chấp nhận.
Vì cậu biết em có thể giết cậu lúc nào cũng được.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Tốt, giờ thì nói đi. Ngươi muốn ăn gì?
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Con người cần ăn sáng mà.
Em đã nói sao thì chắc chắn sẽ làm được, nên là em rất tận tâm chăm sóc Tuấn Minh như đã nói.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Tôi…tôi…không biết…
Tuấn Minh vẫn sợ em mà không dám đòi hỏi gì.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Không biết?
Em nhướn mày khó hiểu.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Con người có một đống đồ ăn thì sao ngươi không biết?
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Sợ ta nên không dám nói à?
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Bị nói trúng tim đen rồi.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
…Ta sẽ đưa ngươi đến trung tâm thành phố.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Ở đó có rất nhiều quán ăn ngon nên ngươi chắc chắn sẽ biết muốn ăn gì.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
…Quỷ hay giả dạng con người để đến đó sao?
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Đơn nhiên, sau đó thì chờ đến tối mới ăn thịt con mồi.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Cậu có định ăn thịt người nào đó trước mặt tôi không…?
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Em dừng lại vài giây suy nghĩ.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Làm vậy tàn nhẫn quá, tận mắt nhìn thấy đồng loại mình bị ăn đến không còn bộ xương thì chắc chắn ngươi không chịu nổi.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Đừng lo, ta không làm vậy đâu.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
….Cảm ơn.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Không cần cảm ơn, ngươi là bình máu của ta.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Ta cần máu của ngươi nên sẽ đối tốt với ngươi.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Chỉ cần không làm trái ý ta là được hết.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
“Đáng lẽ không nên cảm ơn…”
Cậu thấy hối hận khi nói câu đó.
Cũng do thói quen lịch sử cảm ơn người khác khi họ đối tốt với mình.
Em ngoài việc muốn hút máu cậu thì cũng chưa làm gì quá đáng với cậu.
Nên cũng tính là đối tốt.

03

Em đưa Tuấn Minh về lại thành phố cũng bằng cách y như hồi đêm qua khi em đưa cậu đến nơi ở của mình trong rừng núi sâu.
Em bế cậu kiểu công chúa rồi phóng như bay đến.
Chắc chắn không một con người nào có thể nhìn kịp.
Mà con người nếu được di chuyển nhanh với tốc độ mà mắt thường không thể thấy được thì chắc chắn sẽ cảm thấy choáng váng mệt mỏi đến mức nôn mửa.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Oẹ—!
Tuấn Minh là con người nên không ngoại lệ như em - một con quỷ.
Cậu vừa được em đặt xuống một ghế đá trong công viên thì liền khó chịu đến mức muốn nôn.
Nhưng hên là cậu phản ứng nhanh mà kịp nhịn lại mà bịt miệng lại.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Con người yếu đuối quá đi mất.
Em chán nản ngán ngẩm thở dài nói.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Sợ đến mức ngất xỉu, mất máu một chút thì ngất xỉu. Giờ thì là di chuyển nhanh quá đến nỗi muốn nôn.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Sau mấy cái này là gì đây?
Em lắc lắc đầu thở dài.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Còn Tuấn Minh thì ngồi im lặng.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
“Gặp quỷ ăn thịt người không sợ mới là lạ…”
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
“Bị hút máu liên tục 10 phút thì không ngất mới là lạ…”
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
“Tôi có phải quỷ như cậu đâu mà có thể di chuyển với tốc độ nhanh như gió kia…?”
Nhưng trong đầu thì liên tục cãi lại em.
Cậu chưa dám nói thẳng mặt em đâu - vẫn là rất sợ.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Rồi giờ đi ăn sáng được chưa? Bộ cậu không thấy đói hả? 11 giờ rồi đấy.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
“11 giờ…ăn trưa luôn rồi…”
Cậu ngất hai lần liên tục cộng thêm việc mất máu khá nhiều nên đương nhiên cơ thể rất mệt mỏi mà phải ngủ nhiều - thêm việc cậu ngủ cũng rất trễ đêm qua nữa.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Sao? Câm hả?
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Mình đi ăn thôi…
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Cuối cùng cũng chịu mở miệng rồi à?
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Nói đi, muốn ăn gì?
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
…Ăn mì.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Mì hả? Hình như ở gần đây có một quán mì trộn ngon lắm.
Em nhìn xung quanh.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
À, là ở bên kia đường.
Em vừa nhìn thấy bằng đôi mắt rất nhạy của mình thì liền nắm lấy tay Tuấn Minh.
Kéo đi.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Tuấn Minh vẫn rụt rè mà theo sau em.
-
Khi đến được quán mì trộn thì em liền kêu một tô mì trộn cho Tuấn Minh.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Ăn đi nè.
Em ân cần dùng đũa gắp mì lên đưa lên trước mặt cậu.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Cậu hơi bất ngờ lẫn khó hiểu.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Cậu không cần đút tôi đâu…tôi có tay mà, tự ăn được.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Ta biết ngươi tự ăn được, nhưng ta muốn đút ngươi ăn.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Cậu không biết phải nói sao.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Sao? Ý kiến à?
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Không có…
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Tôi không dám…
Cậu sợ hãi cúi đầu khi cảm nhận được sát khí của em nhìn mình.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Vậy thì ngoan hả miệng ra ăn nè.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Cậu cũng không còn cách nào khác mà phải há miệng ra ăn theo ý của em.
Em mặc dù có hơi ép buộc cậu xíu nhưng vẫn là đối tốt với cậu chứ không phải gây hại gì.
Vẫn tốt.
-
Lúc ăn xong rồi thì em cũng trả tiền rồi dắt tay Tuấn Minh đi ra khỏi quán.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Giờ muốn về hay đi đâu?
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Đi đâu với cậu cũng có thoải mái đâu mà muốn đi…
Tuấn Minh giờ lại đột nhiên có can đảm nói lại em.
Có vẻ đã thấy quen.
Có lẽ đã cảm nhận được rằng em không có ý định hại cậu nên mới vậy.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Em đúng thật là không có phản ứng gì hay tức giận khi Tuấn Minh nói cậu đó.
Chỉ là khựng lại suy nghĩ gì đó.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Lại đây…
Em đột nhiên kéo tay Tuấn Minh đi lại một con hẻm.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
!?
Cậu hơi bất ngờ lẫn giật mình.
Nhưng cũng không thể chống lại mà phải đi theo.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Con hẻm này khá tối.
Rất vắng.
Vì ngõ cụt nên không ai ra vào.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Đứng đây.
Em đẩy nhẹ Tuấn Minh vào tường, cho đến khi lưng cậu chạm vào tường mới thôi.
Nâng cằm cậu lên.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Nghe nói con người thích được hôn lắm nhỉ? Nhất là môi ấy.
Em nhìn chăm chăm vào môi đỏ hồng của cậu mà miết nhẹ.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Tuấn Minh không hiểu là em đang có ý định gì mà khó hiểu, nhưng vẫn chỉ dám đứng yên không nhúc nhích.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Từng hôn chưa vậy? À mà bao nhiêu tuổi rồi? Quên hỏi rồi.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
17 tuổi…
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Hả? Nhỏ vậy à?
Em hơi bất ngờ mà kinh ngạc thốt lên.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Tuổi này là con người đang học cấp ba nhỉ?
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Ba mẹ ngươi thấy ngươi bị mất tích chắc lo lắm nhỉ?
Em cười nói.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
…Không đâu, họ đang đi công tác nước ngoài nên không biết được đâu.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Vậy à? Bao lâu về thế?
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Hai tuần nữa…
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Lúc đó thì chắc chắn là lo rồi đấy.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Mà ngươi chưa trả lời ta là ngươi có từng hôn chưa đấy.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Chưa…
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Ta cũng chưa.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Vừa hôn mà vừa uống máu từ môi của ngươi chắc thú vị lắm nhỉ?
Em phấn khích cười.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
…Cậu định làm vậy thật hả?
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Sao không? Ta đã nói ngươi là bình máu của ta thì công việc của ngươi chính là cung cấp máu cho ta.
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Ta muốn uống máu của ngươi lúc nào cũng phải được.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Nhưng tôi mất khá nhiều máu đêm qua rồi…
Trần Dịch Hằng [Em]
Trần Dịch Hằng [Em]
Vậy để ta kiếm mấy cái đồ ăn thức uống bổ cho máu cho ngươi.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Tuấn Minh cạn lời.
Không biết nói sao nữa.
ʜᴀ̂ɴ♡
ʜᴀ̂ɴ♡
All Hằng nhưng mà em Minh xuất hiện đầu tiên nên giờ được ưu ái:))
ʜᴀ̂ɴ♡
ʜᴀ̂ɴ♡
Ẻm như là chính thất ha:))
ʜᴀ̂ɴ♡
ʜᴀ̂ɴ♡
Sau này nhiều người xuất hiện thì bớt bớt ẻm:))

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play