Khi Gió Ngừng,Nước Cạn [Sanemi×Giyuu]
Chương 1:Kẻ mới chuyển đến
Tiếng gió đầu thu luồn vào lớp 11A, mang theo chút se lạnh.
Shinazugawa Sanemi chống cằm, chân rung nhịp nhàng vào thanh bàn, ánh mắt chán chường hướng ra sân trường. Cậu vốn ghét những buổi sáng đầu tuần – ồn ào, đông người và đầy những gương mặt quen thuộc mà chẳng mấy ưa nhìn.
Tiếng cửa mở đánh “cạch” một cái.
Một nam sinh tóc đen, dáng cao, đồng phục gọn gàng bước vào. Ánh mắt cậu ta… lạnh. Lạnh đến mức không buồn để ý ai trong lớp.
Giáo viên
Đây là Tomioka Giyuu, học sinh mới. /Giáo viên giới thiệu, cất giọng đều đều/ Em ngồi ở bàn trống cạnh Shinazugawa nhé.
Shinazugawa Sanemi
/Sanemi lập tức cau mày./
“Thiếu gì chỗ, lại dí ngay bên tao?”
Giyuu bước tới, đặt cặp xuống ghế. Không nhìn sang, không nói lời chào.
Shinazugawa Sanemi
/Sanemi hừ mũi một tiếng/:
– Này, ít nhất cũng phải “xin lỗi, làm phiền” chứ?
Tomioka Giyuu
/Giyuu vẫn nhìn vào sách:/
– Tôi đâu làm phiền.
Câu trả lời ngắn gọn, sắc lạnh như dao, khiến Sanemi thoáng sững người.
Shinazugawa Sanemi
/Anh nghiêng đầu nhìn, khoé môi nhếch nhẹ/:
– Ờ, được. Mày cứ ngồi đó.
Suốt buổi học, Sanemi chẳng buồn bắt chuyện thêm. Nhưng mỗi lần liếc qua, cậu lại thấy thằng kia vẫn im phăng phắc, ghi chép nhanh gọn như thể mọi thứ xung quanh chẳng tồn tại.
Shinazugawa Sanemi
/Ra chơi, Sanemi vươn vai, lẩm bẩm/:
– Lạnh lùng cái kiểu… muốn ăn đấm.
Giyuu chẳng phản ứng. Chỉ có gió ngoài hành lang lùa vào, cuốn theo vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn họ.
Shinazugawa Sanemi
/Sanemi nhìn thoáng qua, nhặt một chiếc lá rồi vò nát, vứt xuống đất./
“Thằng này… không dễ xơi.”
Đây là lần đầu tiên tui viết truyện,kĩ năng viết và nội dung của tui còn rất kém.Mong các bạn nhận xét để tui rút kinh nghiệm ạ
và cho tui hỏi..chap 1 có cờ ring cờ ring quá hong..
Chương 2: Va chạm đầu tiên
Buổi sáng thứ ba.
Tiếng còi xe inh ỏi ngoài cổng trường, mùi khói xe hòa với hơi sương, làm Sanemi càng thêm bực bội. Cậu đang bước vào lớp thì thấy Giyuu đã ngồi ở chỗ, mở sách ra đọc. Không nhìn ai, không quan tâm ai, cứ như cả thế giới này chẳng liên quan đến mình.
Shinazugawa Sanemi
Này, Tomioka. –/ Sanemi gõ nhẹ đầu bút vào bàn cậu ta./ – Mày định cả đời không mở miệng ra nói với bạn cùng bàn hả?
Tomioka Giyuu
/Giyuu lật trang sách, không ngẩng lên/:
– Nếu không cần thiết thì… đúng vậy.
Shinazugawa Sanemi
Sanemi nhíu mày, môi cong lên nửa cười nửa khinh:
– Lạnh lùng quá ha. Cẩn thận bị ghét.
Giyuu đặt sách xuống, lần đầu nhìn thẳng Sanemi. Ánh mắt ấy không hẳn là thách thức, cũng chẳng phải sợ hãi – mà là một thứ bình thản đến khó chịu.
Tomioka Giyuu
Ghét hay không.Tôi không quan tâm
Shinazugawa Sanemi
Câu trả lời khiến Sanemi im lặng một nhịp. Rồi cậu bật cười khẽ:
– Mày gan lắm. Được, tao sẽ nhớ.
Giờ thể dục hôm đó, lớp chia cặp đá bóng. Giyuu bị xếp vào đội đối diện Sanemi.
Trận đấu bắt đầu, Sanemi vốn chơi bóng dữ dằn, hay tranh bóng đến cùng. Khi bóng lăn gần khung thành, cậu lao tới, định cướp bóng từ Giyuu. Nhưng cậu không ngờ thằng kia phản xạ cực nhanh, né sang một bên, rồi sút thẳng vào lưới.
– Vào! – Tiếng bạn cùng đội Giyuu reo vang.
Shinazugawa Sanemi
Sanemi nghiến răng, chạy ngang qua, ghé sát tai Giyuu:
– Đừng tưởng vậy là thắng được tao.
Giyuu chỉ liếc nhẹ, không đáp. Nhưng ở lần đối đầu tiếp theo, Giyuu vẫn giữ bóng thành công, thậm chí còn khiến Sanemi trượt chân.
Shinazugawa Sanemi
Sanemi ngồi chống tay trên sân, vừa tức vừa ngạc nhiên.
“Thằng này… không chỉ lạnh, mà còn lì.”
Cuối giờ học, trời đổ mưa. Sanemi đứng ở hành lang, nhìn từng giọt nước tạt vào sân trường. Cậu định phóng về luôn thì thấy Giyuu vẫn ngồi trong lớp, loay hoay trong cặp như tìm gì đó.
Shinazugawa Sanemi
Sanemi cất tiếng hỏi:
Không mang ô à?
Shinazugawa Sanemi
Thế tính ngồi đến tối à?Mưa to lắm đấy,tao nghĩ đến tối mới tạnh.
Giyuu không nói. Chỉ lặng lẽ đeo cặp rồi bước ra hiên.
Sanemi thở dài, tháo cặp ra, lấy chiếc dù lớn trong ngăn bên
Shinazugawa Sanemi
Lên đây
Shinazugawa Sanemi
– Mày im và đi nhanh lên trước khi tao đổi ý. – Giọng Sanemi hơi gắt, nhưng tay vẫn đưa dù về phía cậu kia.
Nói qua,nói lại.Cuối cùng, họ bước đi dưới một chiếc dù. Không ai nói gì. Tiếng mưa rơi trên mặt dù nghe như đập thẳng vào sự im lặng giữa hai người.
Tomioka Giyuu
Khi gần tới ngã rẽ, Giyuu khẽ nói:
– Cảm ơn.
Shinazugawa Sanemi
Sanemi chỉ “hừ” một tiếng, nhưng trong đầu lại thoáng nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ:
“Tao… đang làm cái quái gì vậy?”
Qua chương này,bạn nào rảnh rỗi có thể nhận xét giúp tui ạ.Cảm ơn vì đã đọc mặc dù nội dung của tui khá CỜ RING CỜ RING..
Chương 3:Bị ép chung nhóm
Xin chào,thật ra lúc nảy tui đã viết đến 439 chữ rồi,nhưng tui quên lưu lại nên mất tiêu hết rùi hehe
Nên chương này tui sẽ viết ngắn thui
Sáng hôm sau, trời quang mây tạnh, gió nhẹ khiến lá vàng trên sân trường xào xạc.
Sanemi ngồi tựa ghế trong lớp, gác chân, ngó ra cửa sổ. Đúng lúc ấy, Giyuu bước vào, vẫn bộ dáng trầm tĩnh, tay cầm một ly giấy bốc khói.
Shinazugawa Sanemi
Gì đấy? – Sanemi hỏi, mắt lướt nhanh xuống ly.
Tomioka Giyuu
Trà nóng. – Giyuu đáp gọn.
Shinazugawa Sanemi
Sanemi nhướng mày:
– Cho tao à?
Tomioka Giyuu
Ừm..hôm qua nhờ có cậu nên tôi không bị cảm
Giyuu đặt ly lên bàn Sanemi, giọng vẫn đều đều.
Shinazugawa Sanemi
Sanemi khựng vài giây rồi bật cười:
– Không ngờ mày cũng biết cảm ơn.
Cậu nhấp một ngụm, hơi ấm lan dần từ môi xuống cổ họng. Ánh mắt Sanemi vô thức liếc sang, bắt gặp Giyuu đang nhìn mình. Cái nhìn không gay gắt, không lạnh lùng – chỉ là một khoảng tĩnh lặng, sâu đến mức khiến Sanemi hơi mất tự nhiên.
Shinazugawa Sanemi
Nhìn cái gì? – Sanemi hắng giọng.
Shinazugawa Sanemi
Sanemi chép miệng, nhưng khóe môi cong lên.
– Mai tao muốn cà phê.
Tomioka Giyuu
Ừ. – Giyuu đáp, như thể đó là điều hiển nhiên.
Sáng hôm nay, lớp 11A1 bắt đầu tiết Sinh học với cô giáo nổi tiếng nghiêm khắc.
– Lần này, các em sẽ làm bài thuyết trình theo nhóm hai người. Danh sách cặp đã được chia sẵn. – Cô vừa nói vừa nhìn vào tờ giấy trên tay. – Kamado với Agatsuma… Iguro với Kanroji… Shinazugawa… Tomioka.
Sanemi giật mình quay sang, thấy Giyuu cũng vừa ngẩng đầu lên. Cả hai đồng thanh:
– Gì cơ?!
Cô giáo liếc xuống:
– Có vấn đề gì không?
Không ạ… – Sanemi nghiến răng nuốt câu phản đối.
Giyuu thì chỉ khẽ gật, không thêm lời.
Giờ ra chơi, Sanemi ngồi gác chân lên bàn, chống cằm nhìn Giyuu đang lấy sách vở ra.
Shinazugawa Sanemi
– Này, tao nói trước, mày đừng có mà lười để tao làm hết.
Tomioka Giyuu
Giyuu chậm rãi:
– Nếu mày làm sai, tôi cũng sẽ sửa
Shinazugawa Sanemi
Sanemi cười khẩy:
– Mày có thể làm luôn cho rồi.
Tomioka Giyuu
– Không. – Giyuu đóng sách, ánh mắt bình thản. – Đây là bài của chúng ta
Câu nói đó khiến Sanemi thoáng ngừng cười. Cậu không ngờ thằng này lại nghiêm túc đến thế. Nhưng cái vẻ tỉnh bơ của Giyuu vẫn làm Sanemi muốn “gây sự” hơn là hợp tác.
Buổi chiều, hai người hẹn ở thư viện trường để bắt đầu.
Sanemi đến trước, ngồi lật qua vài trang tài liệu nhưng chẳng tập trung. Cậu ngó đồng hồ, mới thấy Giyuu bước vào. Cậu kia mặc áo khoác xanh đậm, tay ôm cả chồng sách dày cộp.
Shinazugawa Sanemi
Mày định đọc hết đống đó hả? – Sanemi nhướn mày.
Tomioka Giyuu
Có chọn lọc. – Giyuu đặt sách xuống bàn, bắt đầu phân loại. – Mày sẽ tìm hình minh họa, tôi sẽ viết nội dung.
Shinazugawa Sanemi
Cách xưng hô của mày làm tao khó chịu đấy
Tomioka Giyuu
Không liên quan
Gần một tiếng trôi qua, cả hai gần như không nói gì ngoài việc trao đổi thông tin. Bất ngờ, điện thoại Sanemi rung. Tin nhắn của Genya – em trai cậu – báo rằng tối nay phải ăn cơm một mình vì mẹ tăng ca. Sanemi thoáng chau mày.
Tomioka Giyuu
Có việc à? – Giọng Giyuu cất lên.
Shinazugawa Sanemi
Không, chuyện nhỏ thôi.
Giyuu nhìn cậu vài giây, rồi tiếp tục viết. Không hiểu sao, ánh mắt đó khiến Sanemi thấy khó chịu… nhưng lại không muốn rời bàn.
Trời tối, thư viện đóng cửa. Họ ra về, vẫn là một chiếc dù duy nhất – lần này Giyuu mang theo.
Tomioka Giyuu
Cầm lấy đi. – Giyuu nghiêng chiếc dù về phía Sanemi.
Shinazugawa Sanemi
Mày đưa cho tao thì mày ướt mất. – Sanemi nhíu mày.
Tomioka Giyuu
Tôi cao hơn mày. Giữ dù sẽ che được cho cả hai. – Giọng Giyuu vẫn đều đều, như đang nói một điều hiển nhiên.
Shinazugawa Sanemi
Sanemi khẽ cười, ánh mắt lướt qua gương mặt nghiêm túc ấy.
– Lúc nào mày cũng kiếm được cái lý do nghe hợp lý thật.
ê cái cốt truyện của tui nó đại trà quá ha,kiểu cờ ring cờ ring,cốt truyện,nội dung,chuyển cảnh không có mạch lạc gì hết ta
hehe cảm ơn các bạn đã đọc
Download MangaToon APP on App Store and Google Play