Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

VẠN KIẾP NHÂN SINH

CHƯƠNG 1

Triệu Quốc chiến tranh loạn lạc, người người than khóc.

Tại một vùng quê hẻo lánh, có một căn nhà nhỏ nằm yên bình ở đó. Có một chàng trai trẻ đang cuốc đất trồng trọt.

Tấm lưng chàng đã ướt đẫm mồ hôi, tay chàng không ngừng lau mồ hôi chảy dài trên gương mặt. Tuy cuộc sống khó khăn vất vả nhưng vẻ mặt chàng vẫn toát lên được niềm hạnh phúc khó che dấu.

Từ trong căn nhà nhỏ, một người con gái xinh đẹp, dịu dàng bước ra. Nàng chỉ mặc trên người bộ y phục được may từ vải thô bình thường nhưng vẫn không thể nào che dấu được nhan sắc của nàng.

Nàng là Tô An Nhi, thôn nữ xinh đẹp nhất làng. Nàng là con gái của một phú bá làng bên. Nhưng vì lỡ mang lòng thương mến chàng mà bị cha mẹ từ mặt. Dù hiện tại cuộc sống có khó khăn vất vả nhưng nàng chưa bao giờ hối hận vì đã lựa chọn chàng.

Trời nắng nóng oi bức, nhìn thấy phu quân đang cày cuốc vất vả, nàng vội quay vào nhà lấy cho chàng một ly nước

“Tri Nhân, chàng hãy dừng tay uống chút nước”

Trịnh Tri Nhân nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Tô An Nhi liền ngừng tay, ngẩng mặt nhìn nàng

“Cảm ơn nàng, nương tử” Chàng mỉm cười ấm áp nhìn nàng, tay cầm lấy chén nước mát của nàng đưa.

“Chàng đừng quá khách sáo. Thiếp đã nấu cơm trưa xong rồi, chàng mau tranh thủ vào dùng với mẹ nhé”.

Tô An Nhi vừa nói vừa dùng chiếc khăn tay của mình thấm mồ hôi trên mặt cho chàng.

Tình cảm vợ chồng son thật khiến cho người người ngưỡng mộ. Dù bữa cơm chỉ có cơm và rau nhưng không khí gia đình vẫn rất ấm áp và hạnh phúc.

Hàng ngày chàng cuốc đất trồng trọt, chăn nuôi. Nàng chăm sóc mẹ già, dọn dẹp nhà cửa, dệt vải bán. Một nhà ba người vui vẻ, đầm ấm.

Tuy nhiên, hạnh phúc chưa được bao lâu. Trịnh Tri Nhân bị bắt đi tòng quân đánh giặt. Nếu là trước đây, chàng sẵn sàng rời đi không một chút do dự.

Nhưng nay mẹ chàng tuổi đã cao, sức khỏe dần suy yếu, chàng cũng không thể để nương tử của mình ở nhà một mình.

Dù biết rất khó khăn nhưng chàng vẫn muốn cầu xin Quan gia cho chàng một đặc ân.

Chàng lặn lội đường xa, đi hàng giờ đồng hồ mới đến được chỗ Quan gia. Quan gia vừa nhìn thấy chàng đã biết chàng đến vì mục đích gì.

Quan gia cho người đóng cửa, cài then không tiếp. Chàng đành đứng mãi ở phía trước, liên tục gõ cửa xin được gặp Quan gia. Mọi người đi ngang nhìn thấy liền nán lại xem tình hình.

Một tên lính chạy vào báo với Quan gia tình hình ồn ào ngoài cửa. Quan gia lúc này mới phất tay cho gọi chàng vào.

Vừa nhìn thấy chàng, hắn ta liền lớn giọng trách mắng mà không để chàng nói lời nào

“Ta biết ngươi đến đây vì mục đích gì. Nhưng lệnh bề trên không dám làm trái ý. Ngươi còn dám đến đây để xin xỏ sao?

Thời hạn đi là 2 năm, không nhiều cũng không ít. Ngươi lo mà về thu xếp đồ đạc, sáng sớm mai phải lập tức lên đường.”

“Nhưng thưa quan...”

“Không tiễn. Đóng cửa”

Quan gia nói rồi liền xoay người rời đi. Chàng cố gắng gọi với theo nhưng bị đám lính ngăn cản và kéo ra ngoài.

Trịnh Tri Nhân biết không thể cầu xin nên đành ủ rũ ra về. Chàng vừa về tới đầu đường đã nhìn thấy Tô An Nhi cùng mẹ đứng trước cửa đợi chàng với vẻ mặt đầy lo lắng. Vừa nhìn thấy chàng, nàng vội hỏi

“Thế nào rồi chàng?”

Chàng buồn rầu lắc đầu. Tô An Nhi cùng mẹ chàng bật khóc nức nở, chàng vội lên tiếng trấn an

“Mẹ, nương tử. Con đi hai năm rồi sẽ trở về. Con nhất định sẽ trở về. Hai người phải đợi con quay về.”

Cả nhà ba người lại ôm lấy nhau bật khóc.

Sáng hôm sau, chàng theo lệnh đi tòng quân. Trước khi đi, chàng đưa cho nàng mảnh ngọc bội đã bị vỡ đôi.

“Nương tử. Lệnh vua khó cãi, ta đi hai năm nhất định sẽ trở về. Ta và nàng mỗi người giữ nửa mãnh ngọc, chúng nhất định sẽ có ngày liền lại. Hãy đợi ta.”

“Phu quân đi nhớ chú ý an toàn. Thiếp và mẫu thân nhất định sẽ đợi chàng quay về.”

Mùa thu năm ấy, Trịnh Tri Nhân tòng quân đánh giặc. Tô An Nhi ở nhà làm lụng, chăm sóc mẹ chồng. Dù cuộc sống có khó khăn trắc trở nhưng nàng vẫn luôn giữ niềm tin rằng chàng chắc chắn sẽ quay trở về.

Trong khi Trịnh Tri Nhân tòng quân đánh giặc, tên Quan gia kia nhiều lần tìm tới gặp nàng, ngỏ ý muốn cưới nàng làm vợ

“An Nhi nàng, tên Tri Nhân kia một đi không trở lại, nàng còn đợi hắn ta làm gì? Mau theo ta về phủ, ta sẽ đối xử tốt với nàng.”

Tô An Nhi nhìn hắn, dù rất giận vì những lời mà hắn nói về tướng công của mình nhưng nàng vẫn giữ đúng quy củ.

“Quan gia ngài, phu quân tôi nói sẽ quay về thì chàng ấy nhất định sẽ quay trở về, xin ngài đừng đến quấy rầy cuộc sống của mẹ con tôi nữa.”

“Hắn ta đã ch** trên chiến trường, đã có tin hồi báo về. Sao nàng còn chưa tin?”

“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Phiền ngài về cho, mẹ tôi còn phải uống thuốc”

Tên Quan gia nghe thấy thì tức giận mắng mỏ, sau đó bỏ ra về. Tô An Nhi đợi Trịnh Tri Nhân tròn hai năm nhưng chàng không có một tin hồi âm.

Hôm ấy, mẹ chồng nàng bệnh nặng liệt giường. Bà biết mình bệnh nặng không qua khỏi, liền nói với nàng

“An Nhi, mẹ tuổi cao sức yếu, đã không còn thuốc gì có thể chữa được nữa. Con không cần đưa mẹ đi tìm thấy thuốc nữa đâu”

“Mẹ, mẹ đừng nói thế. Nhất định sẽ trị được mà. Tri Nhân chắc chắn sẽ về. Mẹ cố gắng đợi chàng thêm chút nữa. Mẹ đừng bỏ con lại một mình mà...”

Nàng nói rồi bật khóc nức nở. Nàng ôm lấy mẹ chồng, bà vỗ đầu bà nước mắt cũng đã rơi. Bà với đứa con dâu này còn hơn cả tình cảm bình thường, bà xem cô như con gái.

“Con đưa mẹ đi tìm thầy thuốc đi. Mẹ cũng muốn thử...thử đợi Tri Nhân trở về”

Nàng nghe thấy liền che chắn cho mẹ khỏi cơn mưa giông lạnh buốt rồi cõng mẹ đi khắp làng tìm kiếm sự giúp đỡ. Nhưng nàng đắc tội với tên Quan gia kia, làm hắn tức giận nên không ai dám giúp nàng.

Đêm hôm ấy, mẹ chồng nàng mất. Nàng chưa kịp đeo băng tang để tang thì tên Quan gia kia không biết liêm sĩ đã đến trước cửa nhà nàng

“An Nhi, ta đã nói biết bao nhiêu lần rồi. Cái căn nhà tranh rách nát này có gì để nàng lưu luyến? Tên Trịnh Tri Nhân đó đã tử trận trên sa trường rồi, nàng còn đợi hắn ta làm gì? Mẹ chồng nàng cũng đã mất, vậy nàng còn không mau theo ta về, ta sẽ đối tốt với nàng.”

Tô An Nhi nghe thấy những lời đó thì buồn giận đan xen. Nàng đứng dậy, đi về phía tên Quan gia đốn mạc kia, tát thẳng vào mặt hắn

“Chát”

👉🏻👉🏻👉🏻❤️❤️❤️

CHƯƠNG 2

Tên Quan gia bị đánh bất ngờ, cũng không nghĩ rằng nàng có gan đánh hắn. Lúc hắn bình tĩnh lại thì nàng đã chạy vội ra ngoài. Hắn tức điên người liền cho người đuổi theo nàng

“Bắt lấy nó”

Bọn người đó bắt lấy nàng, nàng vùng vẫy trong vô vọng. Tên Quan gia kia nhìn thấy đường đêm hẻo lánh, liền có ý vấy bẩn nàng. Tô An Nhi ra sức chống chọi, nàng vớ được hòn đá trên tay đập mạnh vào đầu hắn rồi nhanh chóng chạy thoát thân.

Trong đêm tối mù mịt, nàng cứ chạy cứ chạy. Đến khi nàng dừng lại thì đã thấy bản thân bị dồn đến vách đá. Nàng nhớ rất rõ, đây là nơi chứa đầy những kỷ niệm của nàng và Tri Nhân.

Tô An Nhi không chạy nữa mà quay đầu lại. Tên Quan gia nhìn nàng vẻ mặt đầy thách thức

“ Tô An Nhi. Nhà ngươi dám vô lễ với ta. Mau ngoan ngoãn quỳ gối xuống xin lỗi ta. Nếu không người đừng trách ta ác độc.”

Tô An Nhi nhìn hắn, nàng chỉ nở giọng cười nhạt

“Tô An Nhi ta cả đời này chỉ có một phu quân là Trịnh Tri Nhân. Tên Quan gia ông hôm nay ép ta đến đường cùng...ta cũng không thể quay đầu được nữa. Tri Nhân, ta xin lỗi vì không thể đợi chàng quay về. Ta đi tìm chàng đây”.

Nói rồi, nàng gieo mình xuống vách đá khiến cho đám người trở nên hoảng loạn. Chính tên Quan gia kia cũng không ngờ sự việc đi đến bước này. Bọn chúng tìm kiếm nàng 3 ngày 3 đêm. Kết quả, ch** không tìm thấy xác.

Người dân biết chuyện thương cảm cho hoàn cảnh gia đình nàng liền đắp hai ngôi mộ nhỏ cạnh căn nhà nhỏ.

Ai ai cũng tức giận vì hành vi ngồn cuồng của tên Quan gia nhưng họ chỉ là dân đen thấp cổ bé họng, làm sao dám lên tiếng chỉ trích hắn.

Nửa năm sau, giặc bị đánh lui, Trịnh Tri Nhân trở về làng nhỏ. Chàng vôi vã trở về, ngày đêm không dám nghỉ ngơi. Chàng nhớ mẹ, nhớ nương tử, cũng nhớ cả bữa cơm gia đình hạnh phúc.

Nhưng đáp lại chàng....Vẫn ngôi nhà ấy, vẫn con đường ấy nhưng đã không còn nương tử, không còn mẹ đứng đợi chàng nữa.

Căn nhà đầy bụi đã lâu không ai quét dọn. Chàng đi vòng ra sau nhà thì phát hiện có hai ngôi mộ nhỏ, ghi đầy đủ tên của nàng và mẹ chàng.

Chàng quỳ gối khóc nức nở như một đứa trẻ. Chàng cứ ngỡ là nàng và mẹ mất vì ốm. Nhưng một ông lão đi ngang nghe thấy tiếng khóc, ông cũng rất bất ngờ vì Tri Nhân còn sống mà trở về

“Tri Nhân, cậu vẫn còn sống sao? Ta nghe tin, cứ ngỡ là ngươi đã chết”

Trịnh Tri Nhân nghe thấy thì ngừng khóc. Nghe tin? Nghe từ ai? Chiến tranh lọan lạc, Chủ tướng không cho ai viết thư về vì sợ làm lộ bí mật đánh giặt. Vậy thì nghe tin từ ai?

“Lão Bá, lão nói gì vậy? Tin tức bảo mật, làm sao biết tin ta chết mà báo về?”

“Vậy sao. Cũng lạ thật đấy. Tên Quan gia kia nhiều lần đến đây và rêu rao khắp làng rằng cậu đã tử trận trên sa trường. Hắn còn nhiều lần đến đây làm phiền nương tử ngươi đấy”

“Lão Bá, ông có thể nói cho ta biết, vì sao nương từ và mẹ ta mất không?”

“Cái này...” Lão Bá ngập ngừng không dám nói. Trịnh Tri Nhân thấy vậy liền cầu xin lão

“Lão Bá. Ta đi đánh giặt hơn hai năm, điều ta mong mỏi nhất là chiến tranh kết thúc được quay trở về nhà, trở lại là một nông phu bình thường.

Nhưng nay đất nước đã bình yên, còn ta nhà tan cửa nát. Xin lão hãy nói cho ta biết, vì sao mẹ ta và nương tử ta mất. Ta xin lão.”

Lão Bá nghe thấy những lời này thật sự rất cảm thương cho chàng, liền mang hết những chuyện đã xảy ra hơn hai năm qua nói cho chàng biết.

Chàng hay tin như hóa điên, chàng không tin được sự thật. Chàng chạy vào làng, xông vào phủ tên Quan gia kia.

Dù cho lính canh có ngăn cản nhưng không thể ngăn được chàng. Hơn hai năm trên chiến trường, chàng biết cách dùng đao kiếm.

Những tên lính quèn này làm sao cản bước được chàng. Một tên thuộc hạ nhìn thấy tình hình không ổn liền chạy đi báo tin cho tên Quan gia kia.

Hắn đang ngồi đếm tiền thuế bốc lột của người dân cười một cách đầy hả hê thì bị tên lính quèn phá rối

“Quan gia....Quan gia...Không hay rồi....Có chuyện lớn...”

“Ngươi không biết phép tắt à? Ra ngoài quỳ gối đi, đừng phiền ta”

“Không thưa Quan gia...tên Trịnh...Trịnh....”

Quan gia nghe thấy liền ngừng đếm tiền, hắn trở nên bực bội quát lớn

“Lắp ba lắp bắp cái gì?...Nói mau!”

“Tên...tên Trịnh...Trịnh Tri Nhân xông vào đây rồi! Ông mau chạy đi!”

Tên lính vừa nói hết câu, Trịnh Tri Nhân đã đứng phía sau lưng của hắn. Tên Quan gia thấy chàng hai mắt mở lớn. Hai chân run rẩy không còn sức chạy, hắn sợ điếng người khi thấy chàng.

Chàng nhìn thấy đống tiền, bạc, vàng, ngọc,...mà tên tham Quan này sắp đầy ở giường, cơn giận của chàng càng tăng thêm. Chàng đưa đao đã nhuốm đầy máu lên cổ hắn. Mặt hắn trắng bệt, tái mét không còn một giọt máu

“Tên tham quan ông, vừa muốn giở trò đồi bại với nương tử ta, vừa ép chết nàng, vừa gián tiếp gây ra cái chết cho mẫu thân ta, lại bốc lột tiền bạc cả vùng...Kẻ như ông, không xứng đáng được sống!”

“Chờ...”

Chàng không để lão nói thêm lời nào, một đao liền đoạt mạng hắn.

Tên tham gia chết không nhắm mắt. Hắn chết trên đóng tiền, bạc,....mà hắn cả đời bóc lột. Máu chảy ướt cả những tờ tiền, vàng, bạc,..mà hắn dùng cả đời tham quan ô nhục để dành lấy.

Trịnh Tri Nhân nhìn khung cảnh tang hoang trước mắt, thả con đao trong tay. Chàng thất tha thất thỉu đi về phía vách đá ấy, ngước mặt nhìn lên bầu trời trong xanh kia.

Chàng nhớ rất rõ, đây là nơi chàng và nàng cùng nhau ngắm hoàng hôn mỗi chiều về. Là nơi...hai người gặp nhau lần đầu tiên..cũng là nơi...nàng gieo mình xuống.

Chàng không kìm được lòng mà rơi nước mắt. Đến cuối cùng, chàng đã gieo mình xuống vách đá ấy...

“An Nhi...ước nguyện của ta kiếp sau là có thể gặp lại nàng...”

👉🏻👉🏻👉🏻❤️❤️❤️

CHƯƠNG 3

Có lẽ trời cao có mắt, thương xót cho hoàn cảnh bi đát của cả hai. Kiếp này, nàng tái sinh trở thành đại công chúa Thanh Triều.

Nàng xinh đẹp kiều diễm, nho nhã đoan trang. Vẻ đẹp của nàng vang danh khắp thiên hạ nhưng nàng không vì thế mà trở nên hống hách, kiêu căng.

Nàng yêu nước thương dân, nhiều lần giúp đỡ nhân dân bách tính. Nàng là đại công chúa hoàn mỹ nhất của Thanh triều – Nàng là Ái Nhĩ Hòa Chiêu Nghi An (Hòa An)

Nàng là vị công chúa được Vua cha hết mực thương yêu. Nàng giỏi thi thư, thơ ca, đàn múa. Nhiều lần cùng các vị huynh trưởng xuất cung di hành, xem tình hình cuộc sống của nhân dân. Đưa ra những kế sách giúp cho người dân có cuộc sống ấm no, đầy đủ.

Năm nay nàng vừa tròn 16 nhưng vẫn chưa muốn tính đến chuyện hôn nhân. Vua cha và mẫu hậu nhiều lần hỏi ý nhưng nàng đều từ chối.

Hôm ấy là một buổi sớm mùa đông, chàng – Triệu Chí Thành chỉ là một quan võ nhỏ nhoi, xuất thân hàn vi. Nhưng tướng quân thấy chàng tính tình ngay thẳng, có chí tiến thủ lại rất có tài năng nên sớm để chàng bên cạnh mà huấn luyện.

Chàng theo lệnh của tướng quân cùng nhập cung dạy võ cho các tiểu hoàng tử. Cảm thấy thời gian còn sớm, chàng bước về phía vườn thượng uyển ngắm tuyết rơi đầu mùa.

Bỗng trong không gian lặng im, chàng nghe thấy tiếng bước chân đang tiến đến gần. Chàng liền nhận ra, người ấy là đại công chúa Hòa An.

Chuyện là cách đây 2 tháng, sứ giả nước láng giềng có đến thăm Thanh Triều, chàng may mắn được sắp xếp bảo vệ khu vực nội cung nên đã được nhìn thấy nàng.

Nàng không nhìn thấy chàng, chỉ lẳng lặng đứng trước cây mai đỏ ngắm nhìn nó, phía sau không có một vị nữ hầu nào.

Mặc dù là đại công chúa nhưng nàng ăn mặc rất giản dị, họa tiết được thêu may cũng dùng chỉ màu rất nhã nhặn. Nhưng dù có như thế cũng không thể che đậy được khí chất và vẻ đẹp của nàng.

Đang mải mê nhìn, chợt Triệu Chí Thành nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng có chút u sầu của nàng vang lên

Ngọc lâu xuân – Xuân hận

Lục dương phương thảo trường đình lộ,

Niên thiếu phao nhân dung dị khứ.

Lâu đầu tàn mộng ngũ canh chung,

Hoa để ly sầu tam nguyệt vũ.

Vô tình bất tự đa tình khổ,

Nhất thốn hoàn thành thiên vạn lũ.

Thiên nhai địa giác hữu cùng thì,

Chỉ hữu tương tư vô tận xứ.

Chàng nghe thấy liền tiến tới trước mặt nàng hành lễ.

Ấn tượng của nàng về chàng là chàng trai cao lớn, gương mặt cương nghị, là một người rất có chí khí.

Ánh mắt cả hai vừa chạm nhau đã mang lòng thương mến đối phương do nhân duyên từ nhiều kiếp. Cả hai không hẹn mà đỏ mặt ngượng ngùng.

Từ hôm đó, một mối nhân duyên tươi đẹp đã nở hoa. Chàng vì nàng mà cố gắng để có chức vụ xứng đáng với nàng. Ngày đêm mong được ra chiến trường lập công.

Nhưng có lẽ, ông trời thương xót cho cả hai lại có duyên gặp gỡ nhưng lại không tác hợp cho họ ở bên nhau.

Năm Công chúa Hòa An vừa tròn 18, bộ tộc Bát Nhĩ Tế nổi loạn, gây chiến tranh ở biên giới hai nước.

Người đứng đầu bộ lạc là Bát Nhĩ Mãn Tra ngưỡng mộ tài sắc của nàng nên tìm cớ xâm lược.

Bộ tộc Bát Nhĩ Tế hung hãn, tàn hại vô số người. Bọn chúng còn gửi sứ giả sang kèm một bức thư. Vua Thanh triều đọc xong thì nổi cơ thịnh nộ, triều thần thấy vậy vội can ngăn.

Thanh triều không phải không có khả năng đánh trả nhưng triều đình vừa dốc hết ngân lượng, lương thảo cứu trợ ở phía Bắc do đê bị vỡ, ảnh hưởng trăm ngàn hộ dân.

Công chúa Hòa An biết tin, nàng không nói gì, chỉ lẳng lặng đi đến Bách Hy Điện, nơi cao nhất của hoàng cung, đưa mắt nhìn xa xăm.

Nàng yêu nước, thương dân...cả đời này của nàng chỉ phụ duy nhất một người, đó là chàng – Triệu Chí Thành.

Nàng là đại công chúa của Thanh triều, đến lúc quốc gia lâm nguy nàng không thể chỉ đứng nhìn.

Trời vừa sáng tinh mơ, các đại thần đã cùng nhau tấn kiến đưa ra kế sách. Các đại thần đều biết, Nhà vua không nỡ gã Hòa An công chúa đi nên không ai dám nhắc đến. Trong triều đang nghị luận xôn xao thì thái giám truyền tin tới

“Thưa bệ hạ, Hòa An công chúa cầu kiến”

Cả triều đường bỗng chốc trở nên im lặng, Nhà vua liền cho người mời nàng vào

“Mau, mau mời Hòa An vào”

Công chúa Hòa An bước vào, hành đại lễ với Vua cha

“Hòa An, tại sao con lại hành đại lễ. Mau, mau mời công chúa đứng lên”

Các nữ hầu nghe thấy liền nhanh chóng bước đến muốn dìu nàng đứng lên nhưng nàng đã từ chối

“Phụ thân. Hôm nay nhi nữ có một ý nguyện muốn nói với người cùng tất cả đại thần”

👉🏻👉🏻👉🏻❤️❤️❤️

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play