[Văn Hàm] Vợ Yêu, Đừng Nghĩ Đến Việc Trốn Thoát
Chap 1
"..." nói nhỏ
*...* suy nghĩ
//...// hành động, biểu cảm
<...> giao tiếp bằng mắt
[...] khẩu hình miệng
~ làm nũng, giọng kiểu hơi biến thái ( tùy vào trường hợp sử dụng)
~~ dẹo
❄️ lạnh
💢 tức giận
📱 nghe điện thoại
💬 nhắn tin
_________________________
Phòng tối, chỉ có ánh sáng lờ mờ từ cửa sổ. Tả Kỳ Hàm ngồi co ro trên giường, tay chân lạnh toát vì sợ hãi. Trên cổ tay, sợi xích nặng làm em không thể di chuyển, mỗi cú kéo khiến tay ê ẩm.
Bác Văn bước vào, mắt đỏ ngầu, tay cầm cây roi da.
Dương Bác Văn
Em tưởng em có thể lén lút với tôi sao? Tôi bảo rồi, em là của tôi, không ai được chạm vào.❄️💢
Tả Kỳ Hàm
Anh… anh đừng… tôi xin anh… tôi sẽ ngoan… tôi hứa… // giọng run rẩy, mắt rớm máu, môi sưng húp //
Dương Bác Văn
Tối qua em cười với ai? ❄️💢
Dương Bác Văn
Hoặc chỉ đứng im thôi mà cũng khiến tôi phát điên?❄️💢
Dương Bác Văn
// Tát mạnh, máu bắn lên mặt em //
Tả Kỳ Hàm
Á…tôi…tôi…không…tôi chỉ đi lấy nước thôi…
Dương Bác Văn
Nói dối? Tôi phải dạy em một bài học nhớ đời.❄️
Dương Bác Văn
// kéo Kỳ Hàm xuống, xích lại chặt hơn vào giường //
Tả Kỳ Hàm
Anh… đau… tôi… xin anh…
Dương Bác Văn
Im đi. Tôi không muốn nghe em nài nỉ.❄️
Dương Bác Văn
// Vung tay, đánh, máu nhỏ giọt trên môi em //
Em nằm im, khóc nức nở, máu lẫn nước mắt rơi xuống chăn. Mỗi nhịp thở đều nặng nề, mỗi cử động đều bị xích trói buộc. Em muốn chạy, muốn trốn, nhưng không còn lối thoát.
Trần Dịch Hằng
Nghe nói anh ta lại đánh Kỳ Hàm. Chuyện này không thể để yên.
Trương Quế Nguyên
Tôi biết. Nhưng nếu chúng ta trực tiếp can thiệp, mọi thứ sẽ tệ hơn. Em biết tôi sẽ làm gì khi thời cơ đến.
Trần Dịch Hằng
Nhìn Kỳ Hàm chịu đựng… tôi… nghẹn… không thể thở nổi.
Trương Quế Nguyên
Cưới trước yêu sau. Giữ bình tĩnh, để khi cần, em sẽ hiểu tôi.
Họ ngồi đối diện nhau, ánh mắt lạnh lùng nhưng trong lòng đã bắt đầu trỗi dậy một thứ tình cảm sâu sắc, từng chút một.
Quay lại bên phía Văn Hàm
Dương Bác Văn
Cứng đầu? Được, tôi sẽ cho em biết… ai mới là chủ thật sự ở đây.❄️💢
Dương Bác Văn
// tiếp tục đánh //
Tả Kỳ Hàm
// máu me dính khắp áo, tóc bết dính máu //
Tả Kỳ Hàm
Đừng… đừng… tôi… tôi xin anh… // nước mắt, máu hòa lẫn, run rẩy //
Dương Bác Văn
Em là vợ tôi. Vợ yêu đừng nghĩ đến việc trốn thoát~
Dương Bác Văn
// xích lại chặt hơn, ánh mắt điên cuồng, tay siết chặt sợi xích //
Em nằm trong bóng tối, không còn hy vọng, chỉ biết run rẩy và van xin. Mỗi cú đánh, mỗi lần xích kéo khiến trái tim Kỳ Hàm gần như vỡ vụn.
Chap 2
_________________________
Không khí đặc quánh mùi máu và mồ hôi. Tả Kỳ Hàm run rẩy, lưng trần hằn vết roi đỏ sẫm. Sợi xích lạnh buốt siết chặt cổ tay em, để lại vết tím bầm.
Dương Bác Văn
// Ngồi trên ghế, mắt tối lại // Em khóc nữa đi, tôi thích nhìn dáng vẻ bất lực của em~
Tả Kỳ Hàm
// Giọng nghẹn, nức nở // Tôi… tôi đau… thả tôi ra đi, tôi xin anh…
Dương Bác Văn
// Cười khẩy, giật mạnh sợi xích khiến em ngã dúi dụi xuống sàn //
Dương Bác Văn
Thả? Em nghĩ em còn quyền nói mấy lời đó sao? Em là vợ tôi, sống hay chết đều do tôi quyết định❄️
Tả Kỳ Hàm
Tôi… không chịu nổi nữa…
Dương Bác Văn
// Đạp mạnh xuống vai em, ánh mắt đỏ ngầu //
Dương Bác Văn
Không chịu nổi thì cũng phải chịu. Em thử bỏ trốn một lần nữa, tôi sẽ bẻ gãy chân em.❄️
Máu rỉ ra từ khoé môi, Kỳ Hàm run lên từng đợt, không dám phản kháng, chỉ dám nức nở cầu xin.
Thay đổi một tí là Nguyên Hằng kết hôn theo hợp đồng nhưng mà ba mẹ không ép nha
Trong phòng khách sang trọng, Quế Nguyên ngồi đọc tài liệu, ánh mắt lạnh băng. Dịch Hằng thì cầm điện thoại, gõ tin nhắn liên tục.
Trần Dịch Hằng
Tôi vừa nghe tiếng hét của Hàm Hàm. Bác Văn điên thật rồi, anh ta sẽ giết Hàm Hàm mất.
Trương Quế Nguyên
// ngẩng lên, giọng trầm // Em nóng vội quá. Chưa đến lúc.
Trần Dịch Hằng
// Siết chặt tay // Anh định ngồi yên nhìn sao? Đó là bạn tôi!💢
Trương Quế Nguyên
// nhấp ly rượu // Đây là hôn nhân của bọn họ, không phải chuyện chúng ta có thể xen vào tùy ý.
Trần Dịch Hằng
// Mím môi, lườm hắn // Vậy anh cưới tôi để làm gì? Một cuộc hôn nhân hợp đồng, còn hơn cả xiềng xích kia!
Trương Quế Nguyên
// Nhìn thẳng, ánh mắt sâu hút //
Trương Quế Nguyên
Em sẽ hiểu. Ở bên tôi, ít ra em còn tự do hơn Kỳ Hàm nhiều.
Dịch Hằng im lặng, nhưng tim lại nhói lên, vừa giận vừa bất lực.
Dương Bác Văn
// ngồi xổm, nắm cằm em, siết mạnh //
Dương Bác Văn
Nhìn tôi. Đôi mắt em chỉ được nhìn tôi, chỉ được khóc vì tôi. Nhớ rõ chưa?❄️
Tả Kỳ Hàm
// nức nở, run giọng // Tôi… nhớ…
Dương Bác Văn
// cười dữ dội, thì thầm bên tai em //
Dương Bác Văn
Ngoan. Vì nếu em quên… tôi sẽ đánh đến khi nào em chỉ còn biết nhớ đến mỗi tên Dương Bác Văn này.❄️
Em cắn môi bật máu, tuyệt vọng, nhưng ánh mắt Bác Văn ngày càng điên dại, ánh nhìn của kẻ sẽ không bao giờ để con mồi thoát ra.
_________________________
YHWH (tgiả)
ở đây có ai fan cp HengMing không ạ
YHWH (tgiả)
Nếu có thì ủng hộ mình mấy bộ dưới này với ạ
Chap 3
_________________________
Sàn nhà loang lổ những vệt máu đỏ. Tả Kỳ Hàm co rúm, áo rách tả tơi, cổ tay bị xích đến rớm máu. Toàn thân em run cầm cập, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên tia van xin mỏng manh.
Dương Bác Văn
//cầm chiếc roi da, giọng trầm khàn//
Dương Bác Văn
Em nghĩ im lặng thì tôi sẽ tha sao?❄️
Tả Kỳ Hàm
//giọng yếu ớt// Tôi… tôi không dám nữa… làm ơn…
Dương Bác Văn
//cười lạnh, quật roi mạnh vào lưng em//
Âm thanh rít lên, da thịt nứt toác
Dương Bác Văn
Đau chưa? Nhớ lấy, đây là cái giá cho việc muốn chạy trốn.❄️
Tả Kỳ Hàm
//thét lên, máu trào ra, nước mắt giàn giụa//
Tả Kỳ Hàm
Aaa… xin anh… đừng…
Dương Bác Văn
//nắm tóc em, kéo ngẩng mặt lên//
Dương Bác Văn
Nhìn tôi! Em chỉ được phép khóc vì tôi, đau vì tôi. Nếu còn dám nghĩ đến việc rời khỏi đây… tôi sẽ chặt chân em.❄️
Tả Kỳ Hàm
//thở dốc, nấc nghẹn//
Tả Kỳ Hàm
Tôi… sẽ không… tôi hứa…
Dương Bác Văn
//đưa lưỡi liếm máu trên môi em, ánh mắt điên dại//
Dương Bác Văn
Ngoan… nói tiếp đi, rằng em là của tôi❄️
Tả Kỳ Hàm
//run rẩy, bật khóc//
Tả Kỳ Hàm
Tôi… là của anh…
Dương Bác Văn
//cười thỏa mãn, siết chặt xích thêm một vòng//
Dương Bác Văn
Đúng, em là vợ tôi. Vợ yêu, đừng nghĩ đến việc trốn thoát~❄️
Tiếng hét của Kỳ Hàm vọng ra mơ hồ, nhưng rõ ràng từng hồi. Dịch Hằng siết chặt điện thoại, sắc mặt trắng bệch.
Trần Dịch Hằng
Anh nghe không? Hắn ta đánh Kỳ Hàm đến mức như vậy!
Trương Quế Nguyên
//ngẩng lên, giọng trầm tĩnh// Tôi nghe
Trần Dịch Hằng
//đập bàn, tức giận// Vậy sao anh còn ngồi đây? Anh không có tim sao, Quế Nguyên?💢
Trương Quế Nguyên
//bình thản nhấp rượu//
Trương Quế Nguyên
Cứu bây giờ chỉ khiến tình hình nặng hơn. Em tưởng Văn sẽ thả cậu ấy ra chỉ vì chúng ta xen vào sao?
Trần Dịch Hằng
//mím môi, đôi mắt ươn ướt// Nhưng nhìn bạn mình như thế… tôi không chịu nổi.
Trương Quế Nguyên
//bỗng nghiêng người, kề sát, giọng thấp//
Trương Quế Nguyên
Tôi biết. Nhưng em phải học cách nhẫn. Ở đây, chỉ có kẻ mạnh mới sống sót.
Trần Dịch Hằng
//sững người, tim đập loạn, vừa tức giận vừa rối loạn//
Trần Dịch Hằng
Anh… lạnh lùng đến mức nào vậy?
Trương Quế Nguyên
//nhìn thẳng vào mắt em, khẽ siết tay em dưới bàn//
Trương Quế Nguyên
Tôi lạnh lùng với thế giới. Nhưng với em… có lẽ không.
Dịch Hằng khựng lại, không nói được gì, chỉ thấy trái tim dấy lên một thứ cảm xúc hỗn loạn khó kiểm soát.
Kỳ Hàm nằm sõng soài, toàn thân đầy vết roi. Bác Văn ngồi bên cạnh, thở dốc, ánh mắt vẫn còn bừng lửa điên loạn.
Dương Bác Văn
Em chỉ cần nhớ một điều… cả đời này, em sẽ không có nơi nào để đi ngoài vòng tay tôi.❄️
Tả Kỳ Hàm
//môi rớm máu, thì thầm trong tuyệt vọng//
Tả Kỳ Hàm
"Tôi… biết rồi…"
Dương Bác Văn
//mỉm cười, ghé sát tai em//
Dương Bác Văn
Tốt. Vì nếu em phản bội… tôi sẽ khiến em chết trong tay tôi, nhưng không bao giờ được tự do.
Trong căn phòng tối, tiếng xích kêu leng keng, trói buộc một cuộc đời.
_________________________
YHWH (tgiả)
Tặng bạn Nguyễn Gia An k9 ạ
Download MangaToon APP on App Store and Google Play