Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Doo×Gem] Bão Giông Sau Lưng Anh

Mẹ Nói Con Phải Cưới

tg cte hột mee
tg cte hột mee
hi các mom
tg cte hột mee
tg cte hột mee
lại lên truyện đâyyy
tg cte hột mee
tg cte hột mee
dạo này bí truyện quá kbt nên viết cgi cả, mãi ms nghĩ dc
tg cte hột mee
tg cte hột mee
th vô truyện di!!
--
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Huỳnh Hoàng Hùng 25 tuổi,Gương mặt thanh tú nhưng hốc hác vì cuộc sống bạo lực, đôi mắt đượm buồn, dáng người mảnh khảnh.Nhẫn nhịn, hiền lành, hay chịu đựng để bảo vệ người thân. Nhưng sâu bên trong lại có một sự kiên cường tiềm ẩn.mẹ ép cưới người chồng vũ phu để trả nợ. Cuộc gặp gỡ với Đỗ Hải Đăng đã mở ra cho anh một con đường mới.
Đỗ Hải Đăng(Hai Dang Doo)
Đỗ Hải Đăng(Hai Dang Doo)
Đỗ Hải Đăng 28 tuổi, Cao 1m83, thân hình săn chắc, gương mặt điển trai, ánh mắt sắc bén nhưng ấm áp. Trầm tĩnh, bảo vệ người mình yêu bằng mọi giá. Có phần lạnh lùng với người lạ nhưng lại dịu dàng khi ở bên Hùng. Con trai một gia đình giàu có, hiện làm chủ một chuỗi cửa hàng cà phê. Gặp Hùng trong một đêm mưa định mệnh.
Trần Đăng Dương(Dương Domic)
Trần Đăng Dương(Dương Domic)
Trần Đăng Dương 25t, hồi còn đại học hotboy của trường, vì nhan sắc tri thức nên nhiều nữ sinh đã đổ ục vì nhann sắc của anhSáng sủa, năng động, luôn cười tươi.Thẳng thắn, bảo vệ bạn bè, sẵn sàng đối đầu với bất công.Bạn thân của Hùng từ đại học, luôn lo lắng và tìm cách kéo Hùng ra khỏi cuộc hôn nhân địa ngục.
Nguyễn Trường Sinh(Song Luân)
Nguyễn Trường Sinh(Song Luân)
Nguyễn Trường Sinh 30 tuổi. Trưởng thành, chững chạc, khí chất của một luật sư chuyên nghiệp.Lý trí, nguyên tắc nhưng biết linh hoạt để bảo vệ người vô tội.Anh họ của Hải Đăng, hỗ trợ pháp lý để giúp Hùng thoát khỏi người chồng bạo hành.
--
Trời chiều mưa tầm tã. Trong căn nhà cũ ở cuối con hẻm nhỏ, Huỳnh Hoàng Hùng ngồi co ro bên góc giường, vết bầm tím vẫn còn rõ trên gò má.
Cánh cửa bật mở, mẹ anh – bà Thảo– bước vào, gương mặt lạnh lùng.
Bà Thảo (mẹ Hùng Huỳnh)
Bà Thảo (mẹ Hùng Huỳnh)
Ngày mai con chuẩn bị đi, mẹ đã nói chuyện với bên nhà thằng Đức. Con sẽ làm vợ nó.
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
//giật mình//Mẹ! Con không thể! Con biết tính nó thế nào mà, nó đánh vợ cũ đến nhập viện kia kìa!
Bà Thảo (mẹ Hùng Huỳnh)
Bà Thảo (mẹ Hùng Huỳnh)
Mày tưởng mày có quyền chọn à? Nhà mình đang nợ 300 triệu, chỉ có nó chịu trả giúp. Mày lấy nó thì coi như cứu cả nhà này!
Hùng cắn chặt môi, mắt đỏ hoe. Anh muốn hét lên, nhưng cổ họng nghẹn lại.
--
Ngày cưới diễn ra trong tiếng nhạc ồn ào nhưng lòng Hùng lạnh như băng.
Người đàn ông tên Đức – chồng mới của anh – mùi rượu nồng nặc, cười hô hố trước mặt quan khách.
Một tuần sau.
Bốp! Một cái tát như trời giáng.
Đức( chồng vũ phu của Huỳnh)
Đức( chồng vũ phu của Huỳnh)
Mày nấu cơm kiểu gì đây hả? Mặn như nước biển! Muốn tao chết sớm hả?
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
//run rẩy//Em… xin lỗi, để em nấu lại…
Đức( chồng vũ phu của Huỳnh)
Đức( chồng vũ phu của Huỳnh)
Không cần! Ra ngoài lấy tiền đưa tao đi đánh bài!
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Anh à! tiền anh cầm hết đánh bài rồi, em kiếm đâu ra nữa?
Đức( chồng vũ phu của Huỳnh)
Đức( chồng vũ phu của Huỳnh)
Mày câm, tao không cần biết mày kiếm tiền về cho tao!
Hùng khẽ cúi đầu, tay siết chặt đến run lên.
Tối đó, khi Hùng đang ngồi băng bó vết thương, điện thoại rung. Người gọi là Trần Đăng Dương – bạn thân từ thời đại học
💬
Trần Đăng Dương(Dương Domic)
Trần Đăng Dương(Dương Domic)
Hùng… mày sao rồi? Tao nghe tin mày lấy thằng Đức…
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
//khẽ cười buồn//Ờ… tao ổn.
Trần Đăng Dương(Dương Domic)
Trần Đăng Dương(Dương Domic)
Ổn cái đéo gì? Tao vừa thấy nó ở quán nhậu, tay ôm gái.
Trần Đăng Dương(Dương Domic)
Trần Đăng Dương(Dương Domic)
Tao không muốn xen vào, nhưng mày không đáng phải chịu thế.
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
//im lặng khẽ nói//Cảm ơn mày, nhưng tao… không thể.
Một đêm khác, khi Hùng đang đi mua thuốc, anh vô tình bị một chiếc xe hơi tạt nước vào người.
Cửa xe mở ra, một chàng trai cao ráo, gương mặt điển trai bước xuống – Đỗ Hải Đăng.
Đỗ Hải Đăng(Hai Dang Doo)
Đỗ Hải Đăng(Hai Dang Doo)
Ôi! Tôi xin lỗi! Anh bị ướt hết rồi. Để tôi đưa anh về thay đồ nhé?
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Không cần đâu… tôi…
Đỗ Hải Đăng(Hai Dang Doo)
Đỗ Hải Đăng(Hai Dang Doo)
//nhìn kĩ vết bầm trên tay Hùng//Anh bị ai đánh à?
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
//hoảng hốt//Không! Chỉ là… tôi bất cẩn thôi.
Hải Đăng mím môi, ánh mắt lóe lên chút lo lắng nhưng không hỏi thêm. Anh đưa cho Hùng tấm danh thiếp.
Đỗ Hải Đăng(Hai Dang Doo)
Đỗ Hải Đăng(Hai Dang Doo)
Nếu cần giúp...hãy gọi cho tôi
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
T-tôi cảm ơn vì sự quan tâm của cậu
--
Những ngày sau đó, Hùng tình cờ gặp lại Hải Đăng vài lần – ở chợ, ở quán cà phê nhỏ. Dần dần, họ nói chuyện nhiều hơn.
Đỗ Hải Đăng(Hai Dang Doo)
Đỗ Hải Đăng(Hai Dang Doo)
Anh biết không, tôi ghét nhất là thấy người khác chịu bất công. Nhất là khi họ lại chọn im lặng.
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
//cúi mặt//Có những chuyện… nói ra cũng chẳng thay đổi gì.
Đỗ Hải Đăng(Hai Dang Doo)
Đỗ Hải Đăng(Hai Dang Doo)
Thay đổi hay không là do mình. Chứ im lặng thì chắc chắn sẽ không.
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
...
Một hôm, sau khi thua bạc, Vĩnh trở về nhà, say xỉn.
Rầm! Anh ta đạp cửa, lao vào túm tóc Hùng.
Đức( chồng vũ phu của Huỳnh)
Đức( chồng vũ phu của Huỳnh)
Tiền đâu? Mày giấu à?
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
//đau đớn//Em… em không còn…
Bốp! Bốp! Những cú đấm liên tiếp. Hùng ngã xuống nền nhà, máu nơi khóe miệng rỉ ra.
Đức( chồng vũ phu của Huỳnh)
Đức( chồng vũ phu của Huỳnh)
Mày thích nói dối không?
Đức( chồng vũ phu của Huỳnh)
Đức( chồng vũ phu của Huỳnh)
Để tao đánh mày gần chết mày mới đưa à?
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
//cầu xin//Anh ơi, em hết rồi em nói thật! xin đừng đánh em nữa anh ơi
Lúc đó, điện thoại trên bàn rung lên – tin nhắn của Hải Đăng:
Đỗ Hải Đăng(Hai Dang Doo)
Đỗ Hải Đăng(Hai Dang Doo)
💬Tôi đang ở gần nhà anh
Đỗ Hải Đăng(Hai Dang Doo)
Đỗ Hải Đăng(Hai Dang Doo)
💬Chúng ta gặp nhau nói chuyện được không?
Trong khoảnh khắc tuyệt vọng, Hùng lấy hết can đảm nhấn gọi.
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Đ-đăng cứu tôi!
Vài phút sau.
Rầm! Cửa bật mở, Hải Đăng lao vào.
Đỗ Hải Đăng(Hai Dang Doo)
Đỗ Hải Đăng(Hai Dang Doo)
Buông anh ấy ra!
Đức( chồng vũ phu của Huỳnh)
Đức( chồng vũ phu của Huỳnh)
Mày là thằng nào? Cút!
Đỗ Hải Đăng(Hai Dang Doo)
Đỗ Hải Đăng(Hai Dang Doo)
Tôi là người sẽ đưa Hùng ra khỏi địa ngục này.
Một cú đấm mạnh khiến Đức loạng choạng. Dương – bạn của Hùng – cũng chạy đến, cùng Hải Đăng kéo Hùng ra khỏi nhà.
Tại căn hộ của Hải Đăng.
Đỗ Hải Đăng(Hai Dang Doo)
Đỗ Hải Đăng(Hai Dang Doo)
//dịu dàng//Từ giờ, anh không phải chịu đựng nữa.
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
//rơi nước mắt//Tôi… sợ… hắn sẽ tìm đến.
Đỗ Hải Đăng(Hai Dang Doo)
Đỗ Hải Đăng(Hai Dang Doo)
Cứ để tôi lo. Anh có tôi, có Dương, và cả anh họ tôi – Nguyễn Trường Sinh, luật sư. Chúng ta sẽ kiện hắn.
Trần Đăng Dương(Dương Domic)
Trần Đăng Dương(Dương Domic)
Đúng! Mày không đơn độc đâu.
Vài tuần sau, với sự giúp đỡ của Trường Sinh, Đức bị bắt vì bạo hành và nợ nần.
Mẹ của Hùng ban đầu phản đối, nhưng khi chứng kiến những gì con trai chịu đựng, bà bật khóc.
Bà Thảo (mẹ Hùng Huỳnh)
Bà Thảo (mẹ Hùng Huỳnh)
Mẹ… xin lỗi. Mẹ đã mù quáng.
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
//nắm tay mẹ//Con chỉ muốn được sống yên bình.
Một buổi chiều, khi gió nhẹ thổi qua ban công, Hùng đứng cạnh Hải Đăng.
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Nếu ngày đó… anh không đưa tôi đi, chắc giờ tôi đã…
Đỗ Hải Đăng(Hai Dang Doo)
Đỗ Hải Đăng(Hai Dang Doo)
//mỉm cười//Chỉ cần anh hứa từ nay sẽ sống cho mình, tôi sẽ mãn nguyện.
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
//nhìn sâu vào mắt anh//Tôi hứa… nhưng tôi muốn sống cùng anh.
Hải Đăng không đáp, chỉ nhẹ nhàng kéo Hùng vào vòng tay, nơi không còn bão giông… chỉ còn hơi ấm.
______

Ngoại truyện - Sau Mưa Lại Có Giông

Đã hơn một năm kể từ ngày Hùng thoát khỏi Đức.
Cuộc sống bên cạnh Hải Đăng như một giấc mơ mà trước đây anh không dám mơ tới.
Buổi sáng, Hùng ngồi bên ban công, ôm tách cà phê ấm nóng. Hải Đăng bước đến từ phía sau, vòng tay ôm trọn anh.
Đỗ Hải Đăng(Hai Dang Doo)
Đỗ Hải Đăng(Hai Dang Doo)
//cười khẽ//Sao dậy sớm thế? Anh định bỏ mặc tôi ngủ một mình à?
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
//ngại ngùng//Em quen dậy sớm rồi… với lại, muốn làm bữa sáng cho anh.
Đỗ Hải Đăng(Hai Dang Doo)
Đỗ Hải Đăng(Hai Dang Doo)
Bữa sáng của tôi là… hôn anh cái đã.
Hùng đỏ mặt, quay lại, để Hải Đăng đặt lên môi mình một nụ hôn ngọt ngào, nhẹ nhưng sâu.
Những ngày tháng ấy, Hùng dần bỏ được thói quen giật mình mỗi khi nghe tiếng đập cửa.
Anh cười nhiều hơn, nấu ăn nhiều món mới, thậm chí còn giúp Hải Đăng quản lý chuỗi cửa hàng cà phê.
Nhưng rồi… một buổi tối, khi hai người đang đi siêu thị, Hùng bất chợt cảm giác có ánh mắt dõi theo mình.
Anh quay lại… và tim như ngừng đập.
Ở góc khuất, một bóng người quen thuộc — gương mặt gầy hốc hác, nhưng ánh mắt vẫn độc ác như xưa. Đức.
//nở nụ cười nham hiểm//Lâu không gặp, vợ cũ.
Hùng lùi lại, sắc mặt tái đi. Hải Đăng lập tức bước lên chắn trước mặt anh.
Đỗ Hải Đăng(Hai Dang Doo)
Đỗ Hải Đăng(Hai Dang Doo)
//lạnh lùng//Cút
Đức( chồng vũ phu của Huỳnh)
Đức( chồng vũ phu của Huỳnh)
Ồ… giờ mày là bồ mới à? Tao chỉ đến để nói… tao chưa xong với nó đâu.
Tối hôm đó, Hùng gần như mất ngủ. Hải Đăng ngồi cạnh, nắm chặt tay anh.
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
//lo sợ//Nếu hắn tìm đến… em sợ sẽ lại…
Đỗ Hải Đăng(Hai Dang Doo)
Đỗ Hải Đăng(Hai Dang Doo)
//giọng dịu dàng//Không. Lần này anh sẽ không để bất cứ ai làm em tổn thương. Trường Sinh sẽ lo phần pháp lý, còn tôi… tôi sẽ ở cạnh em.
Vài ngày sau, mọi chuyện tồi tệ hơn. Một công ty Bất Động Sản của Hải Đăng bị kẻ lạ phá hoại, nhân viên nói đã thấy Vĩnh quanh khu vực.
Nguyễn Trường Sinh(Song Luân)
Nguyễn Trường Sinh(Song Luân)
Hắn vừa ra tù nên không thể hành động quá đáng công khai.
Nguyễn Trường Sinh(Song Luân)
Nguyễn Trường Sinh(Song Luân)
Nhưng nếu thu thập đủ chứng cứ, chúng ta có thể gửi đơn xin lệnh bảo vệ.
Đỗ Hải Đăng(Hai Dang Doo)
Đỗ Hải Đăng(Hai Dang Doo)
//nghiến răng//Chứng cứ à? Em sẽ tìm.
Một tối mưa, Hùng nhận được tin nhắn:
💬Muốn thằng Đăng bình yên? Ra gặp tao.
Anh do dự, nhưng lo cho Hải Đăng nên đã lặng lẽ ra ngoài.
Khi đến con hẻm vắng, Đức từ bóng tối bước ra, nụ cười lạnh ngắt.
Đức( chồng vũ phu của Huỳnh)
Đức( chồng vũ phu của Huỳnh)
Mày tưởng bỏ tao dễ thế sao? Mày là của tao, mãi mãi.
Hùng lùi lại, nhưng Đức đã vung tay định tát—
Bốp! Một cú đấm cực mạnh từ phía sau. Hải Đăng xuất hiện, ánh mắt rực lửa.
Đỗ Hải Đăng(Hai Dang Doo)
Đỗ Hải Đăng(Hai Dang Doo)
//giọng tức giận//Tao đã cảnh cáo mày.
Cuộc ẩu đả diễn ra dữ dội, nhưng lần này Hùng không trốn tránh.
Anh nắm điện thoại, quay lại toàn bộ cảnh Vĩnh tấn công, đồng thời gọi Trường Sinh.
Đỗ Hải Đăng(Hai Dang Doo)
Đỗ Hải Đăng(Hai Dang Doo)
Alo anh à?
Nguyễn Trường Sinh(Song Luân)
Nguyễn Trường Sinh(Song Luân)
Sao thế em trai?
Đỗ Hải Đăng(Hai Dang Doo)
Đỗ Hải Đăng(Hai Dang Doo)
Anh đến ngay địa chỉ abcde này đi!
Nguyễn Trường Sinh(Song Luân)
Nguyễn Trường Sinh(Song Luân)
Rồi để anh sang!
Tự nhiên có một quân nhóm ập vào, đó chính là Công an
Công An
Công An
Đứng im anh đã bị bắt, theo chúng tôi lên phường
Đức( chồng vũ phu của Huỳnh)
Đức( chồng vũ phu của Huỳnh)
//tức giận, hét lớn//M-mày được lắm! Tao sẽ báo thù, ân oán tao sẽ trả đủ cho chúng mày
--
Đức bị bắt lại, lần này tội danh nặng hơn. Khi mọi chuyện kết thúc,
Hùng đứng trong vòng tay Hải Đăng, nước mắt rơi nhưng là nước mắt nhẹ nhõm.
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Em không còn sợ nữa… vì em biết, bên em luôn có anh.
Đỗ Hải Đăng(Hai Dang Doo)
Đỗ Hải Đăng(Hai Dang Doo)
//mỉm cười, hôn vào môi Hùng//Mưa có thể quay lại, nhưng anh sẽ luôn là mái hiên của em.
Họ hôn nhau dưới ánh đèn vàng, và lần này… Hùng biết chắc rằng bão giông đã thật sự qua đi.
______

Ánh Mắt Đầu Tiên

Sau hôm ấy, cuộc sống của 2 người đã trở nên ấm áp hơn bao giờ hết
Điện thoại của Hùng rung lên 1 tin nhắn
Ting ting
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Hửm? ai vậy nhỉ
Nguyễn Thanh Pháp(Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp(Pháp Kiều)
Lâu rồi không gặpp! nhớ bé yêu của tui quá đii
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
//vui mừng//ôi bé yêu của tui, on lại rồi nèe
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Dạo này sống sao rồi bà
Nguyễn Thanh Pháp(Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp(Pháp Kiều)
Vẫn sống tốt, nhưng mà có tin vui
Nguyễn Thanh Pháp(Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp(Pháp Kiều)
Saoo, muốn nghe hong nèe
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Tin gì zayyy
Nguyễn Thanh Pháp(Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp(Pháp Kiều)
Tui chuẩn bị bay về Sài Gòn để gặp bà nè!
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Ủa shock quá à!!
Nguyễn Thanh Pháp(Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp(Pháp Kiều)
Nhớ đón tui nhaa, rồi chúng ta đi date
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Gòi gòi nhớ rồi nè bà ưi
Nguyễn Thanh Pháp(Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp(Pháp Kiều)
Thôi tui đi xếp quần áo để về với bà nè, bye
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Ok, bye
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
*Cuối cùng cũng liên lạc được rồi*
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
*Không biết nên mặc đồ gì đây ta*
Đỗ Hải Đăng(Hai Dang Doo)
Đỗ Hải Đăng(Hai Dang Doo)
//bước đến sau lưng Hùng, ôm eo//Ái chà! nay bé có gì vui vậy ta
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
//vui mừng//Hôm nay bạn thân em về, chúng em mất liên lạc với nhau cũng lâu rồi bạn ấy nhắn tin cho em, mừng quá xá
Trong lúc Hùng đang vui vẻ, không may Hùng vui quá môi của Hùng lỡ chạm vào môi của Đăng
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
//ngại ngùng//Ờ-ờm thôi em đi tìm quần áo đây
Đỗ Hải Đăng(Hai Dang Doo)
Đỗ Hải Đăng(Hai Dang Doo)
//Cười nhẹ//Được, anh sẽ ghim nụ hôn này!
Sau khi Đăng vừa nói xong câu đó, Hùng liền quay đi nói thầm
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
*Aiss biết vậy không nên vui quá, giờ không biết phải làm sao đây nhìn mặt nhau như nào giờ*
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
*mình ngốc thiệt*
Đỗ Hải Đăng(Hai Dang Doo)
Đỗ Hải Đăng(Hai Dang Doo)
*Em thật thú vị*
---
Dương đang ngồi làm việc thì bỗng có người gọi đến là Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
*Má sao thằng quần què này không nghe máy*
Trần Đăng Dương(Dương Domic)
Trần Đăng Dương(Dương Domic)
//nhấc máy//Alo, mất tiền nói trước đê
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
//vui mừng nhưng che giấu//Mất cái bố mày, tao bảo bạn tao nó sắp về Sài Gòn chơi mày ra đón với tao nha?
Trần Đăng Dương(Dương Domic)
Trần Đăng Dương(Dương Domic)
//khó hiểu//Bạn mày chứ đâu phải bạn tao đâu?
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
//cắt lời//Đừng nói nữa, kệ mình nhắm mắt ra đón luôn
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Mày không ra tao dỗi á, nhớ mặc đẹp nha
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
*chắc chắn Pháp sẽ thích lắm đây*
Trần Đăng Dương(Dương Domic)
Trần Đăng Dương(Dương Domic)
//miễn cưỡng// Rồi rồi để tao!
Trần Đăng Dương(Dương Domic)
Trần Đăng Dương(Dương Domic)
Nhưng khoan ai thích cơ?
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
//ngập ngừng//À không có gì đâu chắc tai mày lãng đấy
Trần Đăng Dương(Dương Domic)
Trần Đăng Dương(Dương Domic)
//giọng trêu đùa//Tao nghi lắm nha, thôi tao đang dở việc có gì cho xin cái giờ hẹn
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Biến đi mày ơi
Sân bay Tân Sơn Nhất nhộn nhịp. Tiếng loa vang lên liên tục, mùi cà phê hòa với hương nước hoa từ dòng người tấp nập.
Dương tiến đến với với bộ vest nhìn như tổng tài
NovelToon
Hùng đứng ở cửa ra, mắt liên tục hướng về phía cổng. Dương sau lưng Hùng, tay đút túi quần
Trần Đăng Dương(Dương Domic)
Trần Đăng Dương(Dương Domic)
Lô bạn
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
//giật mình//Ờ hello, ủa khoan mày đi kí hợp đồng hả?
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Mặc đồ còn oách hơn tao nữa
Trần Đăng Dương(Dương Domic)
Trần Đăng Dương(Dương Domic)
Thì sao? kệ tao đi
Bỗng, một người đàn ông khá cao, da trắng tuyết, khoác balo đơn giản nhưng phong thái tự tin tiến ra. Ánh mắt anh sáng như nắng đầu hè.
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
//vẫy tay//Pháp! Ở đây này!
Nguyễn Thanh Pháp mỉm cười rạng rỡ, bước nhanh lại. Khi anh đến gần, Dương mới thấy rõ đôi mắt sâu, sống mũi cao, và nụ cười có chút… nguy hiểm.
Nguyễn Thanh Pháp(Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp(Pháp Kiều)
Hello vợ iu
Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, Dương sững lại. Tim anh lỡ một nhịp.
Nguyễn Thanh Pháp(Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp(Pháp Kiều)
//đưa tay ra với Dương//Chào, tôi là Nguyễn Thanh Pháp. Bạn của Hùng hả?
Trần Đăng Dương(Dương Domic)
Trần Đăng Dương(Dương Domic)
//siết tay, giọng khàn đi//Ừ… Tôi là Trần Đăng Dương.
Cái bắt tay ấy làm cho Dương cảm thấy rung động nhẹ
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
*bọn này muốn ăn nhau hay gì vậy trời*
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
//Cắt ngang//Ê, về tắm rửa rồi tao bao đi ăn lẹ đi
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
//đẩy tay Dương//Mày thích rồi chứ gì?
Trần Đăng Dương(Dương Domic)
Trần Đăng Dương(Dương Domic)
//giả vờ// Thích cái gì? tao không thích bạn thân mày đâu
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
//trêu đùa//Rồi, tao ghim câu này nha
Nguyễn Thanh Pháp(Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp(Pháp Kiều)
Ê đi nè mọi người
Buổi tối hôm đó
Hùng dẫn cả nhóm vào một quán ăn quen. Suốt bữa, Hùng và Pháp nói chuyện liên tục, nhắc lại kỷ niệm thời thơ ấu.
Nhưng Dương thì im lặng hơn thường lệ, thỉnh thoảng lại lén quan sát Pháp – cái cách anh ăn, cười, và thỉnh thoảng nghiêng đầu khi nghe Hùng kể chuyện.
Nguyễn Thanh Pháp(Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp(Pháp Kiều)
//bất chợt quay sang//Sao anh Dương ít nói thế? Không hợp đồ ăn à?
Trần Đăng Dương(Dương Domic)
Trần Đăng Dương(Dương Domic)
//vội cười//À không… Tôi chỉ đang nghe thôi.
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
Huỳnh Hoàng Hùng(Hùng Huỳnh)
//cười tinh nghịch//Nghe hay… đang nhìn? giống như mày muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy
Dương hơi đỏ mặt, vội quay đi. Nhưng Pháp thì vẫn nhìn anh, ánh mắt như đọc thấu suy nghĩ trong lòng.
Sau bữa tối, Hùng về cùng Đăng, còn Pháp xin Dương chở về khách sạn. Trên xe, gió đêm mát rượi lùa qua mái tóc.
Nguyễn Thanh Pháp(Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp(Pháp Kiều)
//nhìn ra ngoài cửa sổ//Tôi ở nước ngoài mấy năm, nhiều thứ thay đổi… Nhưng hình như, ở đây, tôi vừa tìm thấy một điều mới.
Trần Đăng Dương(Dương Domic)
Trần Đăng Dương(Dương Domic)
//liếc sang//Điều gì?
Nguyễn Thanh Pháp(Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp(Pháp Kiều)
//quay lại mỉm cười//Có lẽ… là một người.
Dương cảm thấy tim mình đập mạnh đến mức muốn vỡ ra. Anh không dám hỏi thêm, chỉ im lặng lái, nhưng khóe môi lại khẽ cong.
______

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play