[Chu Tả] Từ Khi Cưng Gọi Tao Là Người Yêu
Chap 1. Mở Đầu
Mọi người nói, nếu bên cạnh ai đó đủ lâu, bạn sẽ coi người ấy là nhà.
Nhưng còn nếu bạn đã sống cạnh người đó từ nhỏ, thì sao?
Có thể... bạn sẽ chẳng phân biệt nổi nữa đó là bạn thân, hay là người mình thương?
Buổi sáng hôm ấy, ánh nắng đầu hạ rót xuống khu tập thể cũ kỹ ở phía Tây thành phố
Ánh vàng len qua từng khe cửa sổ phủ đầy bụi, hắt lên những vệt sáng loang lổ trên nền xi măng mòn vẹt
Tả Hàng ngồi thụp bên cạnh chiếc va-li màu xanh lá cây mà mẹ đã xếp chật ních quần áo
Cậu ôm con gấu bông to gần bằng người mình, cằm tì lên lớp lông mềm, đôi mắt đen tròn lơ đãng nhìn ra khoảng sân nơi mấy bác hàng xóm đang chuyện trò
Khu tập thể này là nơi cậu đã sống suốt bốn năm qua, từ khi mới lọt lòng
Trong trí nhớ còn rất non nớt của mình, Tả Hàng quen với tiếng rao của bác bán bánh mỗi sáng, tiếng chổi quét loạt xoạt của bà cụ tầng dưới, mùi thịt chiên phảng phất từ bếp nhà hàng xóm mỗi khi trời gần trưa
Nhưng sáng nay, tất cả những âm thanh ấy bỗng nghe… khác lạ
Có lẽ vì hôm nay cậu sẽ rời đi?
Lý Thu Sương-mẹ cậu
Cục cưng, lại đây mẹ buộc giày nào
-Lý Thu Sương
-Tuổi: 31
Tính cách: Dịu dàng, kiên nhẫn, hay mỉm cười
Tiểu sử: Chồng là Tả Trạch An, con trai Tả Hàng.
Thích: Đọc tiểu thuyết, nấu ăn, chăm cây cảnh
Ghét: Ồn ào quá mức, đồ ăn quá cay
Giọng bà vang lên dịu dàng, kéo Tả Hàng về thực tại
Cậu lạch bạch bước lại, bàn tay nhỏ xíu vẫn không rời con gấu bông
Khi mẹ cúi xuống buộc đôi giày vải mới mua, Tả Hàng cúi đầu nhìn, rồi nghiêng đầu hỏi bằng giọng non nớt
Tả Hàng
Mình dọn đi rồi, ai sẽ cho mèo nhà bác Lưu ăn ạ?
Bà bật cười, khẽ véo má con trai
Lý Thu Sương-mẹ cậu
Bác Lưu sẽ tự cho mèo ăn, đâu cần con lo?!
Cậu chớp mắt, lại tiếp tục hỏi
Tả Hàng
Bác bán bánh có biết nhà mình đi xa không?
Lý Thu Sương-mẹ cậu
Chắc là biết rồi
Tả Hàng
Nếu bác ấy quên con thì sao?
Bà khựng một chút, rồi mỉm cười xoa đầu cậu
Lý Thu Sương-mẹ cậu
Không ai quên con đâu
Lý Thu Sương-mẹ cậu
Tả Hàng của mẹ ngoan thế cơ mà
Chuyến xe chở ba người chất đầy đồ bắt đầu lăn bánh khỏi cổng khu tập thể
Tả Hàng ngồi trên đùi mẹ, má áp vào vai bà, mắt vẫn dõi theo từng bức tường loang lổ quen thuộc
Từng bóng người thân thuộc
Đến khi xe chạy ra con đường lớn, mùi quen biến mất, thay bằng mùi gió và mùi lá cây xa lạ
Tả Hàng
Có nhiều bạn không?
Lý Thu Sương-mẹ cậu
Mẹ nghĩ là có
Lý Thu Sương cười thành tiếng
Lý Thu Sương-mẹ cậu
Muốn có mèo thì sau này con lớn hãy xin bố nuôi cho
Trên đường, Tả Hàng thi thoảng lại nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt mở to đón lấy mọi thứ mới lạ
Những hàng phượng đỏ rực, mấy chú chó vàng chạy trên vỉa hè, một quầy kem có bảng hiệu to gấp ba người cậu.
Mỗi lần thấy cái gì hay, cậu lại hăng hái gọi “Mẹ ơi!”, rồi hỏi một câu vô thưởng vô phạt
Xe đi gần nửa tiếng thì bắt đầu leo lên một con dốc thoai thoải
Hai bên đường xuất hiện nhiều nhà có sân và hàng rào, khác hẳn những tòa nhà xếp tầng ở khu cũ
Lý Thu Sương-mẹ cậu
Đến rồi
Bà nói, chỉ về phía trước
Ngôi nhà mới của họ nằm ven sườn đồi, mái ngói nâu đỏ
Tường quét sơn vàng nhạt, trước cửa là khoảng sân gạch đỏ có trồng một cây bàng nhỏ
Nhưng điều khiến Tả Hàng chú ý hơn cả…
Căn nhà ấy tường trắng, mái đỏ, có hàng rào gỗ sơn trắng bao quanh
Dưới bóng một cây to trong sân, một cậu nhóc mặc quần đùi xanh, áo phông loang lổ vết nước sốt, đang ngồi chễm chệ trên chiếc xe điều khiển mini
Miệng cắn cây kẹo mút, chân đạp loạn, thỉnh thoảng còn bấm còi “bíp bíp”
Đúng lúc ấy, một giọng phụ nữ vang lên từ phía cổng nhà trắng
“Chí Hâm, con chạy chậm thôi!”
Lý Thu Sương vừa xuống xe, quay lại đã thấy một người phụ nữ mặc váy xanh nhạt bước ra
Mái tóc búi gọn, gương mặt thanh thoát nhưng ánh mắt lại tràn đầy thân thiện
Trương Vân Khê-mẹ anh
Mọi người mới chuyển tới phải không?
Bà lên tiếng trước, mỉm cười
-Trương Vân Khê
-Tuổi: 33
Tính cách: Thanh nhã, thân thiện, dễ bắt chuyện, trầm tĩnh.
Gia đình: Chồng là Chu Minh Hoa, con trai Chu Chí Hâm.
Thích: Hoa lan, trang trí nhà, pha trà
Ghét: Mùi thuốc lá, sự cẩu thả
Lý Thu Sương-mẹ cậu
Vâng, chào chị
Lý Thu Sương-mẹ cậu
Tôi là Lý Thu Sương, còn đây là con trai tôi, Tả Hàng
Người phụ nữ ấy cũng tự giới thiệu
Trương Vân Khê-mẹ anh
Tôi là Trương Vân Khê, còn kia là con trai tôi, Chu Chí Hâm
Trương Vân Khê-mẹ anh
Nó hơi hiếu động, chị đừng để ý
Tả Hàng nấp sau váy mẹ, ôm chặt con gấu bông, đôi mắt đen láy len lén nhìn qua hàng rào
Đúng lúc đó, cậu nhóc bên kia bỗng hét to
Chu Chí Hâm
Tránh ra coi! Xe cứu hỏa sắp vào cứu người nè!!
Chap 2. Trận Chiến Kẹo Dâu
Chu Chí Hâm
Tránh ra coi! Xe cứu hỏa sắp vào cứu người nè!!!
Giọng cậu nhóc vang to dưới tán cây, chân vẫn đạp loạn trên cái xe cứu hỏa mini
Bánh xe nghiến qua nền xi măng nghe lạo xạo
Tả Hàng đứng nép sau váy mẹ bên ngoài hàng rào, cậu ôm chặt con gấu bông.
Cậu định chỉ đứng nhìn thôi…
Cho đến khi liếc xuống, thấy một bánh xe đỏ chót đang nghiến lên chiếc dép màu vàng của mình
Cậu nhăn mặt, khẽ “au” một tiếng
Nhưng cậu nhóc kia vẫn không quan tâm, miệng còn “bíp bíp” giả tiếng còi
Tả Hàng thấy trong lòng hơi tức
Cậu nghiêng người, né khỏi vạt váy mẹ
Rồi tìm đúng khe cổng sắt hơi hở của nhà bên
Chui qua không khó, chỉ là hơi vướng cái tay gấu bông
Cậu đứng thẳng, sửa lại dép, giọng nhỏ nhưng rõ
Nhóc kia vẫn cúi đầu, đáp gọn
Tả Hàng
Cậu đậu xe lên dép của mình
Câu hỏi vừa rời môi, hai người đã chạm mắt thật sự
Một bên nghiêm túc nhìn thẳng, một bên nhíu mày khó hiểu
Không ai hiểu chuyện gì đã châm ngòi
Chỉ biết rằng, chưa đầy một phút sau...
Gấu bông của Tả Hàng đã bị giật mất một tay, xe cứu hỏa của Chu Chí Hâm thì tróc gần hết lớp sơn đỏ ở đầu xe
Hai nhỏ quần áo xộc xệch, tóc rối như ổ quạ, đang lăn lộn giữa sân trong tiếng la thất thanh xen tiếng gào giận dữ
Một tiếng “Á!” vang lên, rồi “Đừng cắn!!” đáp lại. Nhưng ngay sau đó là tiếng “Bỏ gấu của mình ra!!” đầy quyết liệt
Ngoài cổng, Lý Thu Sương và Trương Vân Khê vẫn đang cười nói chuyện trường lớp, thi thoảng chỉ vào giàn hoa giấy hồng bên hàng rào
Không ai nhận ra ngay bên trong, một trận “hỗn chiến quốc tế” đang diễn ra
Đến khi cả hai đều thở hổn hển, quần áo dính đầy bụi
Chu Chí Hâm mới sợ bị mẹ mắng, đứng dậy trước, đôi má đỏ ửng vì nóng
Cậu nhóc lục trong túi quần, lấy ra một que kẹo mút màu hồng còn nguyên giấy bóng, dúi mạnh vào tay đối phương
Tả Hàng đứng im một lúc, nhìn chằm chằm que kẹo như thể cân nhắc chuyện lớn lắm
Rồi cậu khịt mũi một cái, giọng nhỏ xíu
Con tg bị khùn
“Mấy em yêu anh không” =))))
Chap 3. Kẹo Hồng Bù Lỗi
Lý Thu Sương-mẹ cậu
Ờm, em nói chứ, thằng bé nhà em hôm bữa đi học mẫu giáo nó…
Lý Thu Sương đang nói say sưa, bỗng dừng lại giữa chừng
Ánh mắt hạ xuống, lướt qua bên chân váy
Trái tim bà chợt hụt một nhịp
Lý Thu Sương-mẹ cậu
Tả Hàng đâu?!
Không khí như đông cứng một giây
Trương Vân Khê vẫn chưa bắt kịp, hỏi lại
Trương Vân Khê-mẹ anh
Hả? Nãy nó còn nép bên em mà?!
Lý Thu Sương-mẹ cậu
Đúng rồi, rõ ràng mới đứng đây
Lý Thu Sương-mẹ cậu
Trời ơi, chết rồi, để em coi trong nhà cái đã!!
Lý Thu Sương quýnh quáng chạy vào trong, miệng còn lẩm bẩm
Lý Thu Sương-mẹ cậu
Không lẽ lại nhảy vô trong bếp…
Lý Thu Sương-mẹ cậu
Hay chui gầm bàn rồi…
Trương Vân Khê đứng ngoài nghe vậy cũng sốt ruột
Thầm nghĩ đứa nhỏ này nãy có ngó nghiêng qua sân mình mà
Bà liền vội vàng đi theo, vừa mở cổng vừa gọi lớn
Trương Vân Khê-mẹ anh
Để chị vào coi thử sân nhà chị!!!
Cánh cửa vừa bật ra, bà chợt khựng lại
Trước mắt là một trận đồ hỗn chiến
Xe cứu hỏa mini nằm lăn quay, đầu xe loang lổ sơn tróc
Con gấu bông đáng thương chỉ còn một tay
Ruột bông lòi ra tả tơi như chiến sĩ ngoài trận
Bông gấu rơi lả tả như tuyết giả
Một đứng cứng người, tóc tai dựng ngược, mặt méo xệch như vừa bị sét đánh
Nhỏ còn lại thì ngồi bệt dưới đất, hai má còn phập phồng hơi thở, ôm chặt nửa con gấu, tay kia giữ khư khư que kẹo mút
Ánh mắt ngơ ngác, đúng kiểu ơ con chỉ ngồi nghịch kẹo thôi mà
Trương Vân Khê nổ tung trước, giọng oang oang
Trương Vân Khê-mẹ anh
CHU!CHÍ!HÂM!!!
Chu Chí Hâm lập tức dựng tóc gáy, mắt đảo quanh tìm lối thoát
Chu Chí Hâm
Con… con… con hổng có làm gì hết á…
Trương Vân Khê-mẹ anh
Không làm gì hết hả?
Trương Vân Khê-mẹ anh
Vậy ai bẻ tay gấu người ta?
Trương Vân Khê-mẹ anh
Ai quăng xe cứu hỏa ra thành sắt vụn vậy hả?!
Trương Vân Khê chỉ tay một loạt, y như đang công bố tang chứng vật chứng
Chu Chí Hâm há miệng muốn cãi
Chu Chí Hâm
Dạ con… tại… tại…
Trương Vân Khê-mẹ anh
Còn tại với vì gì nữa!
Trương Vân Khê-mẹ anh
Cái xe tui mới mua tháng trước, chưa khoe ai được miếng nào, nay tróc hết sơn rồi!!
Lý Thu Sương bên nhà nghe tiếng cũng vội chạy qua
Bà bước tới, nhìn con trai nhỏ của mình
Tả Hàng ngồi im thin thít, tóc rối như tổ chim, đôi mắt long lanh
Một tay ôm nửa con gấu tả tơi, tay kia nắm chặt que kẹo mút vẫn còn nguyên lớp giấy bóng loáng
Cậu chỉ nhìn nó chằm chằm, như thể kẹo là thứ bảo bối quý giá nhất trần đời
Nhìn bộ dạng vừa tội vừa buồn cười, bà thở dài
Lý Thu Sương-mẹ cậu
Cục cưng ơi, lần sau không được tự tiện bỏ đi như vậy, biết chưa?
Lý Thu Sương-mẹ cậu
Làm mẹ tìm muốn đứng tim luôn đó
Tả Hàng ngoan ngoãn gật đầu, mắt vẫn tròn xoe
Trương Vân Khê càng tức, nhéo nhẹ tai con trai
Trương Vân Khê-mẹ anh
Còn con! Xin lỗi bạn mau!!
Chu Chí Hâm
Con… con đã đưa kẹo rồi mà… //Phụng phịu//
Chu Chí Hâm phụng phịu, môi bĩu ra, giọng nhỏ hơn tiếng muỗi kêu
Trương Vân Khê-mẹ anh
Đưa kẹo thì khỏi xin lỗi hả?!
Trương Vân Khê-mẹ anh
Ờ, mai mốt đập bể cái tivi chắc con đem bánh mì ra đền quá!!
Âm thanh phát ra bé tí, như thể cậu nhóc sợ nói lớn thì hồn vía bay mất
Tả Hàng chớp mắt nhìn bạn, rồi lí nhí đáp
Trương Vân Khê vừa tức vừa buồn cười, tay chống nạnh
Trương Vân Khê-mẹ anh
Trời đất ơi, còn bênh nó nữa! Thiệt không biết mai mốt hai đứa này còn bày ra trò gì đây
Chu Chí Hâm nuốt nước bọt, đầu cúi rạp xuống
Nhưng trong bụng ấm ức gào lên
Chu Chí Hâm
“Đợi đó, Tả Hàng
Chu Chí Hâm
Cái vụ này… chưa xong đâu!!”
Download MangaToon APP on App Store and Google Play