[Nguyên Thuỵ] Chiếm Hữu~!
1
Trời mưa xối xả, Hàm Thuỵ bị dồn vào góc hẻm tối, toàn thân ướt lạnh. Một chiếc ô đen che trên đầu, hơi ấm áp phả xuống cùng giọng trầm thấp
Trương Quế Nguyên _Anh
đi Với anh, đừng quay đầu lại.
Trương Quế Nguyên xuất hiện như một vị cứu tinh — hoặc một kẻ bắt giữ, Hàm Thuỵ không phân biệt được.
Từ hôm đó, cậu sống trong vòng bảo hộ vô hình: không ai dám động đến cậu, mọi rắc rối đều được giải quyết trước khi cậu kịp biết. Anh không bao giờ nói rõ lý do, chỉ thỉnh thoảng khẽ cong môi
Trương Quế Nguyên _Anh
Em ngoan, mọi thứ sẽ thuộc về em.
Ban ngày, anh là người đưa cậu đến trường, mua bữa sáng, thậm chí nhớ cả thói quen buộc dây giày lệch của cậu.
Ban đêm, anh ngồi trong bóng tối phòng khách, ánh mắt không rời khỏi dáng ngủ yên của cậu.
Mọi thứ dường như là yêu… nhưng lại giống như một sự sắp đặt quá hoàn hảo.
Nhưng rồi Cậu tìm thấy trong ngăn kéo bàn làm việc của Anh một chùm chìa khóa — không chỉ mở nhà họ đang ở, mà còn mở tất cả các căn phòng cậu từng trọ trước đây… kể cả căn phòng đã bị phá bỏ.
Đúng lúc ấy, giọng Anh vang lên sau lưng, bình thản đến lạnh gáy:
Anh đã nói rồi, em không cần nhớ quá khứ. Chỉ cần nhớ… em ở đây, với anh.
Hàm Thuỵ khẽ siết chùm chìa khoá trong tay, các ngón tay run nhẹ. Tiếng bước chân của Quế Nguyên mỗi lúc một gần.
Trương Quế Nguyên _Anh
Em… đang tìm gì thế?(nghiêng đầu, khoé môi nhếch nhẹ)
Cậu giật mình, vội giấu chùm chìa khoá sau lưng.
Trương Hàm Thuỵ _Cậu
Không… không có gì.(lùi lại một bước, mắt tránh đi)
Quế Nguyên bước tới, ánh đèn hắt lên gương mặt anh, nửa sáng nửa tối. Anh đưa tay ra, lòng bàn tay mở sẵn
Trương Quế Nguyên _Anh
Đưa anh xem. (giọng trầm thấp, không cao nhưng nặng như lệnh)
Hàm Thuỵ nuốt khan, định quay người chạy nhưng cổ tay đã bị giữ chặt.
Trương Hàm Thuỵ _Cậu
Buông ra!(hất mạnh tay, hơi thở gấp)
Quế Nguyên siết chặt hơn, kéo cậu sát vào, khoảng cách chỉ còn đủ để cảm nhận hơi thở nóng hổi.
Trương Quế Nguyên _Anh
Sao lại run vậy?(cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cậu, nụ cười rất khẽ)
Trương Hàm Thuỵ _Cậu
Anh… anh theo dõi tôi từ trước đúng không?(giọng lạc đi, ánh mắt vừa sợ vừa tức)
Anh im lặng vài giây, rồi khẽ vuốt ngón tay cái lên mu bàn tay cậu.
Trương Quế Nguyên _Anh
Nếu là thật thì sao?(nghiêng người, áp môi sát tai cậu)
Trương Hàm Thuỵ _Cậu
Anh… là gì của tôi? (mím môi, cố giữ giọng bình tĩnh)
Quế Nguyên bật cười rất nhẹ, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười.
Trương Quế Nguyên _Anh
Là người sẽ không bao giờ để em rời khỏi đây. (nói chậm, siết tay kéo cậu vào lòng)
Trong khoảnh khắc ấy, Hàm Thuỵ không biết mình vừa được bảo vệ… hay vừa bị xiết thêm một vòng dây mới.
Tiếng kính vỡ vang lên từ ngoài cửa sổ. Một vật gì đó lăn vào phòng — là một chai thủy tinh bên trong gắn mảnh giấy.
Trương Hàm Thuỵ _Cậu
Ai?! (lùi về phía sau, mắt đảo tìm nơi ẩn nấp)
Quế Nguyên lập tức bước tới, kéo mạnh cậu vào sau lưng:
Trương Quế Nguyên _Anh
Đừng nhúc nhích. (giọng trầm hẳn xuống, ánh mắt sắc lạnh)
Anh nhặt chai thủy tinh lên, mở mảnh giấy ra — chỉ vài dòng chữ nguệch ngoạc:
“Muốn biết sự thật về hắn, 0h, cầu cảng số 5.”
Hàm Thuỵ liếc sang, cố nhìn nhưng Quế Nguyên đã nắm chặt mảnh giấy, xé vụn.
Trương Hàm Thuỵ _Cậu
Anh… anh biết ai gửi đúng không?(nắm tay áo anh, giọng run)
Quế Nguyên quay lại, đưa tay nâng cằm cậu, ép ánh mắt đối diện nhau:
Trương Quế Nguyên _Anh
Muốn biết? Hay muốn chết? (nghiêng người, hơi thở phả nhẹ nhưng giọng sắc như dao)
Bỗng có tiếng động mạnh từ ngoài hành lang. Cửa bật mở, hai bóng người lao vào. Một kẻ giơ gậy sắt, nhắm thẳng vào Hàm Thuỵ
Trương Quế Nguyên _Anh
Cẩn thận! ( kéo cậu ngã xuống sàn)
Âm thanh kim loại va chạm chan chát, một cú đá của Nguyên hất kẻ đó lùi lại. Anh áp sát cậu vào tường, che chắn toàn bộ cơ thể cậu.
Trương Quế Nguyên _Anh
Bịt tai lại. (nói nhanh, mắt vẫn khóa chặt đối thủ)
Trong vài giây ngắn ngủi, mọi thứ như hỗn loạn — tiếng đánh nhau, tiếng bàn ghế đổ, tiếng thở gấp. Khi mọi thứ yên, hai kẻ lạ đã nằm gục trên sàn, thở dốc.
Quế Nguyên đứng đó, thở nặng, máu rỉ ở khóe môi. Anh cúi xuống, ôm Hàm Thuỵ vào ngực thật chặt:
Trương Quế Nguyên _Anh
Anh đã nói rồi… em chỉ an toàn khi ở cạnh anh. (siết vòng tay, giọng vừa ấm áp vừa nguy hiểm)
Hàm Thuỵ muốn tin… nhưng trong đầu lại hiện lên câu hỏi: “An toàn… hay bị giam cầm?”
2
Gió đêm ở cầu cảng quất vào mặt như từng lưỡi dao mỏng. Nước biển vỗ vào thân tàu, mùi muối và rỉ sắt quyện lại, nặng trĩu.
cậu kéo cao cổ áo khoác, tim đập nhanh hơn từng bước. Mảnh giấy kia nói rõ ràng: 0h – cầu cảng số 5 – sự thật.
Cậu đã đợi lúc Quế Nguyên ngủ mới lén rời đi.
Tiếng sóng dội vào chân cầu, cùng tiếng dây neo cọ vào kim loại. Không một bóng người.
Trương Quế Nguyên _Anh
Hàm Thuỵ.(giọng trầm, vang lên phía sau lưng)
Cậu giật bắn, quay lại. Quế Nguyên đứng cách vài mét, bóng anh trải dài trên sàn gỗ ẩm ướt. Gió tạt mái tóc anh rối nhẹ, đôi mắt đen như nuốt hết ánh đèn vàng hắt xuống từ cần cẩu.
Trương Hàm Thuỵ _Cậu
Anh… theo dõi tôi? (cố giữ giọng bình tĩnh, nhưng bàn tay trong túi áo siết chặt)
Quế Nguyên bước chậm lại, giày da dẫm lên vũng nước, phát ra tiếng “tách tách” rõ ràng.
Trương Quế Nguyên _Anh
Em nghĩ mình có thể đi đâu mà tôi không biết à? (ánh mắt không rời cậu, từng bước như ép sát)
cậu lùi về phía lan can gỗ, tay đặt lên thanh chắn lạnh buốt.
Trương Hàm Thuỵ _Cậu
Tại sao anh lại… luôn xuất hiện? Anh là ai… với tôi? (giọng vỡ ra ở cuối câu)
Quế Nguyên dừng lại chỉ còn cách cậu một cánh tay. Anh đưa tay chạm vào gò má cậu — lạnh buốt vì gió, bàn tay anh nóng hổi đến rát.
Trương Quế Nguyên _Anh
Anh là người sẽ giữ em lại… dù em có muốn hay không. (nói chậm, mắt không chớp)
Trương Hàm Thuỵ _Cậu
Giữ… hay nhốt? (mím môi, cố nuốt nước mắt)
Anh không trả lời ngay. Anh nghiêng người, trán chạm trán cậu, hơi thở lẫn vào nhau trong tiếng sóng vỗ. Giọng anh trầm, khàn, pha chút tức giận xen bất lực:
Trương Quế Nguyên _Anh
Nếu buông em ra… em sẽ lại biến mất.
Gió thổi mạnh hơn, mang theo vị mặn của biển. Trong mắt Hàm Thuỵ, khoảnh khắc đó, Quế Nguyên vừa giống một kẻ yêu điên cuồng… vừa giống người giam cầm tận xương tuỷ.
Gió biển đêm nay không yên. Sóng đánh vào mạn cầu cảng mạnh hơn thường lệ, từng đợt hất nước lạnh buốt lên sàn gỗ.
Anh vẫn đứng trước mặt cậu, bàn tay chưa rời gò má. Khoảng cách gần đến mức cậu nghe rõ từng nhịp tim của mình, lẫn tiếng thở đều đều nhưng nặng trĩu của anh.
Trương Hàm Thuỵ _Cậu
Anh… có từng nghĩ sẽ thả tôi đi chưa? (cậu ngẩng lên nhìn thẳng, giọng run nhưng kiên quyết)
Ánh mắt anh khẽ tối lại, khoé môi hơi nhếch nhưng không cười
Trương Quế Nguyên _Anh
Chưa từng. Và sẽ không bao giờ. (nói khẽ, ngón tay cái lướt qua má cậu)
Cậu định phản bác thì tiếng bước chân vang lên từ phía kho chứa hàng bỏ hoang bên cầu cảng. Một người đàn ông mặc áo khoác trùm đầu tiến lại, giọng khàn khàn
???
Cuối cùng cũng tìm được cậu.
Anh lập tức kéo cậu ra sau lưng, ánh mắt sắc lạnh, toàn thân căng như dây cung
Trương Quế Nguyên _Anh
Ông tới đây làm gì? (anh nghiêng đầu, giọng trầm, cánh tay siết chặt vai cậu)
Người đàn ông bật cười khẽ:
???
Hỏi hay lắm. Tôi tới… để lấy lại thứ thuộc về mình.
Cậu cau mày, tim đập mạnh, mắt đảo qua lại giữa hai người:
Trương Hàm Thuỵ _Cậu
Anh ta… đang nói gì vậy?
Anh không trả lời ngay. Chỉ quay đầu, nhìn thẳng vào mắt cậu, ánh nhìn như đang cố nhét một lời cảnh báo vào trí óc cậu:
Trương Quế Nguyên _Anh
Đừng nghe hắn.(nói nhanh, bàn tay nắm chặt cổ tay cậu)
Người đàn ông kia tiến thêm một bước, giọng chậm rãi như gọt từng chữ:
???
Cậu nghĩ anh ta cứu cậu sao? Không… anh ta đã giữ cậu lại từ trước khi cậu biết tên anh ta rồi.
Một cơn gió lạnh quét qua, mùi muối biển đậm đặc như xộc thẳng vào phổi.
Cậu lùi một bước, cảm giác bàn tay anh vẫn giữ chặt mình vừa là điểm tựa… vừa như một chiếc xiềng vô hình.
chap 3
Sóng Đập vào thân cầu, nước hắt tung trắng xoá. Tiếng gió rít qua khe thép, lạnh như lưỡi dao lướt trên da.
Người đàn ông trùm đầu nhích thêm một bước, ánh mắt lóe lên dưới lớp vải tối
???
Cậu có biết… trước khi gặp tôi, anh ta đã làm gì với cậu không?
Cậu nuốt khan, quay sang nhìn anh.
Trương Hàm Thuỵ _Cậu
Anh… đã làm gì?(giọng thấp, nhưng run)
Anh siết chặt vai cậu, ánh mắt dán vào đối phương, giọng trầm khàn
Trương Quế Nguyên _Anh
Đừng hỏi lúc này. (hơi cúi xuống, ép cậu sát hơn vào lưng mình)
Trương Hàm Thuỵ _Cậu
Anh tránh trả lời tức là thừa nhận? (cậu đẩy nhẹ vào lưng anh, ánh mắt căng thẳng)
Anh quay đầu lại, khoé môi nhếch rất nhẹ nhưng không hề có ý cười
Trương Quế Nguyên _Anh
Anh chỉ thừa nhận… rằng em là của anh. (ngón tay vô thức siết lấy cổ tay cậu, nóng rát)
Người đàn ông kia bật cười khô khốc, rồi bất ngờ rút ra một vật kim loại sáng loáng.
Anh lập tức đẩy cậu ra sau thùng gỗ, thân mình chắn phía trước.
Trương Quế Nguyên _Anh
Ngồi yên. Không được ra. (giọng dứt khoát, mắt không rời mục tiêu)
Cậu muốn nói gì đó, nhưng tiếng va chạm vang lên chát chúa. Anh xoay người né đòn, tung cú đánh mạnh vào tay đối thủ. Kim loại rơi xuống sàn gỗ, lăn về phía cậu.
Bàn tay cậu run rẩy nhặt lấy — là một con dao găm.
Người đàn ông kia gầm lên
???
Cậu nghĩ anh ta cứu cậu à? Chính anh ta là người giao cậu cho tôi ba năm trước!
Cậu chết lặng. Ngón tay siết quanh chuôi dao, lạnh buốt. Ánh mắt tìm về phía anh.
Anh thở nặng, mồ hôi và máu trộn trên gương mặt, nhưng giọng nói vẫn trầm ổn
Trương Quế Nguyên _Anh
Đừng tin hắn. Nếu muốn biết sự thật… thì đi với anh.(bước lại, đưa tay về phía cậu)
Cậu đứng đó, tim đập như muốn phá tung lồng ngực, giữa tiếng sóng gầm và tiếng gió hú — một bàn tay chìa ra, nhưng không ai chắc đó là cứu rỗi… hay sợi dây trói chặt hơn.
Gió biển vẫn rít qua từng khe gỗ. Cậu còn đứng đó, chưa kịp quyết định nắm lấy tay anh hay không, thì một tiếng bước chân dồn dập vang lên từ phía cầu cảng.
Một người đàn ông cao lớn, khoác áo đen dài, dừng lại bên mép sáng đèn. Ánh mắt lạnh như băng quét qua cả anh và người đàn ông trùm đầu, sau đó dừng lại ở cậu.
Dương Bác Văn _ hắn
Lùi ra. (giọng trầm, ngắn gọn nhưng đầy áp lực)
Phía sau hắn, một chàng trai trẻ hơn, khuôn mặt sáng, hơi thở gấp gáp như vừa chạy đến — Tả Kỳ Hàm. Cậu ấy thoáng liếc qua tình cảnh, đôi mày nhíu chặt.
Tả kỳ Hàm _ em
Anh Văn… họ định làm gì vậy? (giọng nhỏ nhưng lo lắng)
Dương Bác Văn không trả lời ngay, chỉ đưa tay đẩy Tả Kỳ Hàm ra sau lưng, ánh mắt vẫn dán chặt vào anh
Dương Bác Văn _ hắn
Trương Quế Nguyên… vẫn giữ cách làm cũ nhỉ? (nói chậm, nhấn từng chữ)
Anh khẽ nheo mắt, môi nhếch một chút
Trương Quế Nguyên _Anh
Ít ra… anh vẫn chưa đổi cách bảo vệ người của mình.
Dương Bác Văn _ hắn
Bảo vệ?(Dương Bác Văn bật cười ngắn, nhưng tiếng cười nặng như đá)
“Hay là giữ trong lồng?”
Cậu siết chặt con dao găm trong tay, mắt đảo qua lại giữa hai người. Trong khi đó, Tả Kỳ Hàm kéo tay áo của hắn
Tả kỳ Hàm _ em
Anh… đừng làm mọi thứ rối lên.(ánh mắt lo lắng, giọng khẽ van)
Dương Bác Văn khẽ cúi xuống, áp tai Kỳ Hàm
Dương Bác Văn _ hắn
Em tin hắn hơn anh sao? (giọng trầm, xen chút ghen)
Kỳ Hàm lắc đầu, nhưng môi vẫn mím chặt.
Bốn người, hai cặp, đứng giữa cầu cảng tối lạnh, gió và sóng bao vây. Không ai nhường ai, và không ai dám chắc tay nào là cứu tinh… tay nào là xiềng xích.
Gió biển rít mạnh, sóng hắt lên cầu cảng làm gỗ trơn trượt, mùi muối tanh trộn lẫn mùi khói súng.
t/g sociu ~!♡
Cốt truyện lạ ko biết có ai đọc khum=(
t/g sociu ~!♡
Mà thui viết theo sở thích
t/g sociu ~!♡
Mà truyện tốn giấy phết đấy><
t/g sociu ~!♡
Truyện này mik viết dài nha
t/g sociu ~!♡
Nói trc sợ không qua quá 🥰
Download MangaToon APP on App Store and Google Play