Sáng mùa thu đầu tháng chín, bầu trời thành phố Đại Huyền trong xanh đến lạ. Nắng chưa gắt, gió mơn man lùa qua những tán cây sấu già rợp bóng trước cổng trường THPT Nhã Vân. Cả sân trường đã rộn ràng tiếng cười nói, tiếng loa phóng thanh rè rè phát những bản nhạc chào mừng khai giảng từ thuở nào.
Tuyết Nhan bước xuống từ chiếc xe màu đen bóng loáng, cửa xe vừa đóng, tài xế đã lịch sự gật đầu chào. Cô kéo quai cặp lên vai, váy đồng phục gọn gàng, mái tóc đen dài được buộc thấp hờ hững, để vài sợi buông lơi trước trán. Đôi mắt cô hơi híp lại vì nắng, khuôn mặt vốn đã thanh tú càng thêm nét lạnh lùng.
Sân trường đông nghịt, học sinh chen chúc thành từng nhóm, tay cầm điện thoại, tay kia phe phẩy quạt giấy. Tuyết Nhan thong thả đi về phía khối 11, vừa đi vừa nghe tiếng xì xào sau lưng.
" Ê, nhỏ đó kìa, học giỏi nhất khối năm ngoái đấy! "
" Nhìn kiêu chưa… "
" Nghe nói nhà giàu lắm, nhưng chảnh khiếp. "
Cô chẳng bận tâm, mấy lời ấy, từ năm lớp 10 đã nghe quen tai.
“Bịch!”
Tiếng va chạm bất ngờ vang lên, một bóng người lao ra từ phía bên trái, suýt nữa đâm thẳng vào cô. Tuyết Nhan kịp nghiêng người né, nhưng quai cặp của kẻ kia móc vào tay áo cô, khiến cả hai cùng khựng lại.
" Này! " - Cô cau mày.
" Xin lỗi, xin lỗi! " - Giọng nam vang lên, gấp gáp mà lại có phần ranh mãnh.
Tuyết Nhan ngẩng lên, trước mặt cô là một cậu con trai cao hơn hẳn, tóc hơi rối, đồng phục mặc lộn một cúc, cà vạt nhét trong túi quần.
Gương mặt cậu ta không phải kiểu đẹp trai hoàn hảo, nhưng có nụ cười sáng và ánh mắt nghịch ngợm đến mức chỉ nhìn đã thấy rắc rối.
" Cậu là… " - Cô định hỏi, nhưng cậu ta đã cười tươi, chìa tay.
" An Hạo, học sinh Lớp 11A2, xin lỗi vì đã làm phiền “tiểu thư” buổi sáng. "
Cái chữ “tiểu thư” được nhấn hơi quá, nghe vừa trêu chọc vừa… cố ý.
Tuyết Nhan hít sâu, gỡ tay áo ra khỏi quai cặp của cậu.
" Đừng gọi tôi như thế, và nhìn lại đồng phục của cậu đi. "
Cậu nhìn xuống, phá lên cười.
" Ồ, thì ra trường này cũng bắt buộc thắt cà vạt à? Tôi tưởng chỉ cần cười đẹp là đủ. "
" ... " - Tuyết Nhan bất lực nhìn sự ngớ ngẫn của anh ta.
Chưa kịp phản ứng, loa phát thanh vang lên thông báo học sinh tập trung vào hàng. An Hạo nhanh nhẹn chen vào ngay bên cạnh cô, dù rõ ràng đây không phải chỗ của lớp 11A2.
" Này, cậu đứng nhầm hàng rồi. " Tuyết Nhan liếc qua.
" Tôi đứng đúng chỗ, chỗ này có người tôi muốn làm quen mà. " Cậu ta nhún vai, nụ cười gian hơn hẳn.
Cô lặng im, trước đây cũng từng gặp kiểu người tự tin như thế, nhưng cái cảm giác vừa bực, vừa buồn cười này thì chưa.
Buổi lễ khai giảng diễn ra trong tiếng gió lùa qua hàng cây, tiếng thầy hiệu trưởng đọc diễn văn kéo dài như vô tận. Học sinh phía sau bắt đầu rì rầm bàn tán, vài tiếng ngáp khẽ vang lên. An Hạo nghiêng đầu thì thầm.
" Này, nếu tôi ngủ gật mà ngã vào vai cậu thì đừng đẩy tôi ra nhé. "
" Cậu cứ thử xem, xem tôi có đạp cậu ngồi xuống đất không? "
" Dọa hoài… "
Quả nhiên, chưa đến mười phút sau, cậu ta thật sự gục đầu xuống vai cô, Tuyết Nhan giật mình, toan đẩy ra, nhưng nghe tiếng thở đều đều của cậu, cô chợt khựng lại.
Gió nhẹ thổi qua, hương bạc hà thoang thoảng từ mái tóc rối của cậu phảng phất qua mũi.
Chỉ đến khi cả hàng đứng dậy chuẩn bị ra về, An Hạo mới ngẩng đầu, dụi mắt như thể vừa có một giấc ngủ tuyệt vời nhất đời.
" Cảm ơn gối dựa nha. "
" Tôi không phải gối dựa của cậu! Đau vai chết đi được. "
" Nhưng công nhận, vai cậu êm thật đấy. "
Cô lườm, quay ngoắt đi, cố che đi khóe môi đang khẽ cong lên.
Kết thúc buổi lễ, học sinh được dẫn về lớp để nhận thời khóa biểu. Tuyết Nhan bước vào lớp 11A1, chưa kịp ngồi xuống thì một tiếng hò reo từ cửa vang lên:
Xin chào các bạn, mình là học sinh mới, An Hạo! "
Cả lớp ồ lên, Tuyết Nhan lập tức cảm thấy gáy mình nóng ran. Cậu ta bước vào, đảo mắt tìm kiếm, rồi tiến thẳng đến bàn cạnh cửa sổ, bàn cô đang ngồi.
" Còn trống ghế này không? " - Giọng cậu ta đầy ý đồ.
" Có, nhưng chẳng phải cậu lớp 11A2 à? "
Cậu ta chẳng thèm trả lời, thản nhiên đặt cặp xuống.
" Tốt, từ nay chúng ta là bạn cùng bàn. "
Trần Dao, cô bạn thân ngồi phía trước ghé sát tai Tuyết Nhan thì thầm.
" Coi bộ năm nay bà không yên với tên nhóc hướng ngoại này đâu. "
Tuyết Nhan thở dài, trong lòng, cô linh cảm đúng thật là không yên chút nào.
" Trần Dao xuống đây ngồi đi " - Tuyết Nhan nhìn An Hạo.
" Ơ, nhưng mà... "
An Hạo còn chưa hiểu chuyện gì thì liền bị Tuyết Nhan đạp ghế di chuyển ra giữa đường đi.
" Ủa, gì vậy. "
Trần Dao lập tức nhân cơ hội lấy ghế đặt xuống chỗ trống bên cạnh Trần Dao rồi ngồi xuống, nhìn An Hạo với ánh mắt tội lỗi và ngây thơ.
" Xin lỗi nhé, Tuyết Nhan muốn vậy chứ tôi không biết gì đâu. "
" Kệ cậu ta đi. " Tuyết Nhan nhìn An Hạo.
An Hạo bất lực chỉ biết cười rồi ngồi vào bàn bên cạnh Tuyết Nhan và Trần Dao.
Theo sau ấy, chẳng bao lâu lại có thêm một học sinh mới chuyển vào lớp, nhìn la biết dạng học sinh mọt sách, chả muốn tiếp cận với ai. Cứ lặng lẽ chọn cho mình một chỗ ngồi ở cuối lớp, cậu ta còn chẳng giới thiệu bản thân mình tên gì.
Trưa ngày hôm đó, tiết thể dục đầu tiên của năm học mới bắt đầu, nó luôn là thứ khiến học sinh vừa háo hức vừa, chán nản.
Háo hức vì được ra sân, gió mát, khỏi phải ngồi nghe giảng, chán nản vì nắng chang chang, chạy vài vòng là muốn xỉu.
Hôm ấy, trời lại chẳng chiều lòng người, mới đầu tháng chín mà nắng đã như muốn rán chín cả sân trường.
Cô giáo thể dục thổi còi tập hợp học sinh lớp 11A1 ở sân phía sau, yêu cầu khởi động rồi chạy 3 vòng quanh sân.
Tuyết Nhan buộc lại tóc, tay áo sơ mi xắn gọn lên khuỷu, dáng vẻ điềm tĩnh như mọi khi, cô vốn chẳng ghét thể dục, nhưng cũng không hứng thú gì đặc biệt.
Trần Dao thì ngược lại, liên tục phàn nàn vì trời nắng, sợ đen da, bết tóc. Thấy Trần Dao đang than trời vì nắng, cô khẽ mỉm cười.
" Cứ chạy chậm thôi, kẻo bà xỉu giữa đường đó. "
" Tất nhiên, tôi còn muốn sống sót khỏe mạnh tới giờ ăn trưa, trưa nay căn tin có món phở bò đó!. "
Tiếng còi vang lên, hàng dài học sinh bắt đầu chạy, Tuyết Nhan giữ nhịp đều, mắt nhìn thẳng, hoàn toàn không để ý phía sau đang có một bóng người đang cố tăng tốc theo cô.
Là An Hạo, cậu ta chạy như thể đang tham gia giải điền kinh, mặt thì hí hửng như vừa nghĩ ra trò gì hay ho. Cậu lướt qua vài người, cho đến khi...
" Ối! " - Một cú va nhẹ vào vai khiến Tuyết Nhan chao đảo.
" Xin lỗi nha! " - Giọng quen thuộc vang lên, nhưng lần này còn kèm theo nụ cười “tội lỗi” nhìn thấy là biết cố ý.
Tuyết Nhan lườm sắc lẹm.
" Cậu không biết nhìn đường à!? "
" Có chứ, tôi đang nhìn cậu mà. "
Câu trả lời tỉnh rụi khiến cô khựng lại nửa giây, rồi quay đi, quyết định phớt lờ. Nhưng An Hạo không chịu yên.
" Cậu chạy kiểu này là sẽ bị tụt lại đấy, để tôi kéo cậu chạy lên nhá. "
" Không cần. "
" Nhưng tôi muốn giúp cậu mà. "
Nói rồi, cậu ta thật sự chạy lùi, đối diện cô, vừa chạy vừa nói chuyện. Kết quả là chân vấp phải một quả bóng bỏ quên bên sân, khiến An Hạo loạng choạng rồi ngã lăn ra đất.
Cả nhóm bạn nam phía xa phá lên cười, Trần Dao suýt sặc nước vì cảnh tượng hiếm có này.
" Trời ạ, ai bảo chạy lùi? " - Tuyết Nhan thốt lên, nhưng khóe môi lại hơi cong.
An Hạo bật dậy như chẳng có gì, phủi quần.
" Không sao, chỉ là chiến thuật để gây ấn tượng thôi. "
" Gây ấn tượng là té sấp mặt à? "
" Ừ, nhưng tôi thấy nghĩ là tôi vẫn trông ngầu lúc ngã đó chứ. "
Cô phì cười, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm túc. Họ tiếp tục chạy, lần này An Hạo ngoan ngoãn giữ khoảng cách, nhưng mỗi khi ngang qua, cậu lại buông một câu chọc ghẹo.
" Này, cậu có biết chạy dưới nắng thế này sẽ khiến da cậu đen đi không? "
" ... " - Tuyết Nhan im lặng.
" Không sao đâu, tôi vẫn thích cách im lặng này. "
" ... "
Đến gần cuối giờ, cô giáo thể dục yêu cầu chia nhóm tập bóng rổ. Trớ trêu thay, An Hạo và Tuyết Nhan bị phân vào cùng một đội.
Trận đấu bắt đầu, bóng vừa được tung lên, An Hạo đã nhanh chóng giành được và chuyền cho Tuyết Nhan. Cô hơi bất ngờ, nhưng vẫn bắt được bóng.
" Nhanh ném đi! " Cậu hô.
Tuyết Nhan nhảy lên ném, bóng trúng rổ, cả đội reo hò. An Hạo giơ tay định đập tay ăn mừng, nhưng Tuyết Nhan chỉ gật nhẹ.
" Sao mà lạnh lùng thế hả. "
" Tôi thấy chỉ cần làm đúng phần việc của mình là tốt rồi. "
" Vậy phần việc của tôi là khiến cậu cười, xem đây nhé. "
Quả nhiên, trong suốt trận, An Hạo không ngừng tạo ra những pha “hài” hơn là chơi nghiêm túc. Chuyền bóng, trúng đầu bạn cùng đội, tự ném hụt từ khoảng cách một mét, và đặc biệt là pha “cứu bóng” bằng cách ngã dài ra sân như phim hành động.
Khi tiếng còi kết thúc vang lên, cả hai ngồi nghỉ bên ghế dài. Trán An Hạo lấm tấm mồ hôi, áo đồng phục ướt một mảng.
" Cậu biết không, tôi chưa từng thấy ai vừa chơi thể thao vừa diễn hài như cậu. " - Tuyết Nhan nói, giọng hơi trêu.
" Thì biết làm sao được, tôi đang cố làm cậu cười mà. Nhiệm vụ hoàn thành rồi đúng không? "
Cô không đáp, chỉ đưa cho cậu chai nước. An Hạo nhận lấy, uống một ngụm, rồi bất ngờ đưa lại cho cô.
" cùng uống nhé, cho tăng tình đồng đội. "
" Tôi có chai riêng, và không thích uống chung với người khác. "
" Ế, từ chối thẳng thừng luôn… "
Tiếng trống báo hết tiết vang lên, cả lớp lục tục trở vào lớp để nghỉ ngơi. Đang đi Trần Dao ghé sát tai Tuyết Nhan thì thầm.
" Tôi nói rồi mà, bà sẽ không yên với thằng nhóc này đâu. "
Tuyết Nhan khẽ thở ra, vừa bước đi vừa cảm thấy đúng thật, từ sáng tới giờ, cô chưa có một phút yên ổn nào cả.
Sau một khoảng thời gian ngắn ngủi nghĩ ngơi, nhanh chóng tới tiết học buổi chiều, phòng học lớp 11A1 tràn ngập ánh nắng nghiêng qua khung cửa sổ.
Cả lớp vừa kết thúc giờ sinh hoạt, cô chủ nhiệm quyết định thay đổi chỗ ngồi vì hiện tại mới đầu năm các học sinh tự chọn chỗ quá ồn ào.
" Lần này cô sẽ xếp theo bảng điểm học kỳ trước kết hợp chiều cao, ai cao sẽ ngồi bàn sau, thấp hơn ngồi trước. " Cô vừa nói vừa cầm danh sách.
Lũ con trai cao kều lập tức mừng rỡ, ai cũng biết bàn cuối vừa mát, vừa dễ trốn học bài. Nhưng cũng vì thế mà nó trở thành “đất vàng” tranh giành ngầm.
Tuyết Nhan, với chiều cao 1m65, hiển nhiên không thuộc nhóm thấp bé, nhưng cũng không quá cao để bị đẩy xuống cuối. Cô vốn chẳng bận tâm, chỉ muốn một góc yên tĩnh chỗ nào gần cửa sổ là ổn.
Thế nhưng, số phận trêu ngươi khi cô đọc sự thay đổi cuối cùng.
" Bàn cuối, dãy cửa sổ. An Hạo và Tuyết Nhan. " - Cô chủ nhiệm đọc.
Cả lớp “ trời ơi” kéo dài, kèm theo vài tiếng đập bàn bất lực, An Hạo thì cười như vừa trúng số, còn Tuyết Nhan chỉ khẽ chau mày.
" Cô ơi, em có thể đổi chỗ không ạ? " - Cô cất giọng điềm tĩnh.
" Không được, cô xếp để các em hỗ trợ nhau học tập." - Cô chủ nhiệm trả lời dứt khoát.
Vậy là hết đường thoát thật rồi. Tiết tiếp theo, khi cả lớp chuyển chỗ, An Hạo đã nhanh chân chiếm luôn ghế bên trong, gần tường.
" Này, cậu ngồi bên ngoài đi, tôi muốn ngồi trong. " Tuyết Nhan chống tay lên bàn.
" Không được, tôi chiếm trước rồi, luật bất thành văn ai ngồi trước thì giữ chỗ nhá. "
" Cậu tính trẻ con thế à? "
" Trẻ con gì, đây là chiến lược, tôi ngồi trong thì cậu muốn ngắm bên ngoài thì phải nói chuyện với tôi kêu tôi né ra, như vậy tôi sẽ dễ bắt chuyện hơn. "
Cô im lặng vài giây, rồi bất ngờ cúi xuống, xách cả cái bàn kéo xịch sang một bên, đi vòng ra ghế bên trong và ngồi xuống.
An Hạo ngẩn người, sau đó bật cười.
" Ghê nha, tiểu thư mà cũng dùng biện pháp mạnh."
" Cậu nói nhiều quá. "
" Không sao, từ từ rồi cậu sẽ thấy ngồi cạnh tôi là quyết định đúng đắn nhất đời. "
Tiết Toán bắt đầu, thầy giáo vừa quay lên bảng, An Hạo đã mở cuốn vở trắng tinh, rồi nghiêng sang thì thầm:
" Cậu giải giúp bài này đi. "
" Cái gì vậy, cậu chưa nghe đề mà. "
" Tôi muốn chuẩn bị tinh thần trước. "
Tuyết Nhan thở dài, quay mặt vào bài giảng, nhưng mười phút sau, cậu lại xé một mảnh giấy, vẽ hình mặt cười to tướng rồi đẩy sang cô.
" Tập trung đi. " - Cô đẩy lại.
" Nhưng tôi đang tập trung vào cậu. "
Câu nói làm bút của cô khựng lại một nhịp, nhưng cô lập tức giả như không nghe thấy.
Giờ ra chơi, nhóm bạn nam ở bàn bên kéo đến. Một cậu tóc húi cua cười hề hề.
" Này, An Hạo, đổi chỗ với tao đi, để tao ngồi cạnh Tuyết Nhan. "
" Không đời nào! " - An Hạo ôm bàn như bảo vệ kho báu.
" Đổi một tuần thôi, tao cho mượn truyện mới, không có nó tao không vượt nổi bài kiểm tra đâu. "
" Không! "
" Tao trả công thêm một lon nước ngọt. "
" Cũng không! "
Cuộc “mặc cả” chưa kịp ngã ngũ thì Trần Dao bước vào, tay chống hông.
" Các ông làm gì vậy? Đây là lớp học, không phải chợ."
" Bọn tôi đang thương lượng một thương vụ lịch sử đấy. " An Hạo cười gian.
" Thương vụ gì? " - Trần Dao hỏi, liếc sang Tuyết Nhan.
" Thương vụ đổi chỗ. " - Tuyết Nhan thở dài
" À hiểu rồi, tóm lại là cậu bạn mới chuyển vào này sợ mất cơ hội chọc bà bạn tôi, nên không muốn nhường chỗ cho ai hết. "- Trần Dao kết luận, khiến cả nhóm cười ồ.
Tuyết Nhan không nói gì, chỉ cầm sách đứng dậy đi ra ngoài. An Hạo lập tức chạy theo:
" Này, tôi đùa thôi mà, đừng giận. "
" Tôi không giận, chỉ thấy phiền. "
" Phiền bây giờ thôi, mai mốt quen rồi sẽ thấy vui đó. "
" ... "
Cậu nói với nụ cười dễ ghét nhưng ánh mắt lại rất thật. Tuyết Nhan chợt thấy thật khó phản bác.
Buổi học ngày hôm nay kết thúc, khi cả lớp đang thu dọn sách vở, An Hạo nghiêng sang nhìn Tuyết Nhan
" Này, mai nhớ đến sớm nhé. "
" Để làm gì? "
" Giữ chỗ, kẻo có kẻ dám “cướp” ghế của tôi. "
" Ghế của cậu? "
" À nhầm… ghế của chúng ta. "
Tuyết Nhan khẽ lắc đầu. Cô biết, từ lúc bị xếp chung bàn, cuộc sống yên ắng của mình đã chính thức đi tong.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play