Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Kí Sinh Đồi Trụy [DuongHung]

CHƯƠNG 1: MẪU BỆNH THÍ NGHIỆM

"suy nghĩ" 📱: gọi điện 💬: nhắn tin // hành động//
_____
Phòng nghiên cứu, ánh đèn huỳnh quang nhàn nhạt phản chiếu lên làn da tái nhợt của mẫu ký sinh nằm yên trên giường inox
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
💬: Mạch ổn định… nhiệt độ thấp hơn bình thường một chút
Cậu rướn người cúi xuống gần hơn để gắn điện cực vào thái dương hắn… hơi thở người bên dưới phả nhẹ lên cổ tay
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
…Đụng vô nữa đi. Tôi tỉnh rồi
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//sững người vài giây//
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
C-Cậu không cần phải nói câu đó mỗi khi tôi làm kiểm tra sinh học...
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nhưng tôi thích coi bác sĩ đỏ mặt. Đẹp
Tay Dương giơ lên, chạm vào eo Hùng kéo cậu nghiêng ngả ngã luôn vào người mình
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Bỏ ra! Tôi đang làm việc!
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//Thì thầm bên tai// Làm luôn trên người tôi cũng được. Hửm?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
"Cái loại ký sinh gì vừa sống bám vừa rảnh để buông mấy lời tục tĩu vậy chứ…"
Cậu vùng ra nhưng hắn ghì lại, tay hắn vững chắc bất thường… ngón trỏ dừng lại ở thắt lưng quần cậu
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Chỗ này nóng quá. Bác sĩ kiểm tra đi?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Cậu... bị bệnh thần kinh đấy à
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tôi là bệnh. Bác sĩ là thuốc. Mỗi lần chạm vào bác sĩ, tôi thấy dễ chịu hơn đó
Tiếng vải sột soạt, khi bàn tay Dương trượt vào trong áo blouse
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
// gằn giọng// Cậu muốn tôi gọi bảo vệ?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Gọi đi. Rên cho người ta nghe bác sĩ đang bị “nghiên cứu ngược” xem
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
"Tên này đúng là tai họa. Sao lại nhận lời giám sát hắn cơ chứ…"
hắn kéo mạnh một cái, Hùng ngã xuống bụng hắn, đầu va nhẹ vào xương quai xanh trần trụi
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ừm… mềm thật. Để tôi xem chỗ khác còn mềm nữa không…
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Ah… đừng… Dương~
Đầu ngón tay hắn luồn qua khe quần, cọ sát vào da thịt mềm mại của Hùng…
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//giọng run// Ư...ưm.. a… đừng… dừng lại…
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Đừng dừng lại? Bác sĩ rên rất kích thích đấy. Có muốn tôi làm thêm để bác sĩ rên lâu hơn không?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Haa… ưm… dừng…!
Tay Hùng níu lấy mép giường, mồ hôi túa ra trán, giọng nghẹn ngào giữa từng cử động tay của hắn
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// giọng khàn// Nghiên cứu tôi… hay để tôi nghiên cứu lại bác sĩ trước nhỉ?
𝙀𝙣𝙙 𝙘𝙝𝙖𝙥
__________
La Cà Rong Chơi
La Cà Rong Chơi
Chưa xong fic cũ đã vội ra fic mới...
La Cà Rong Chơi
La Cà Rong Chơi
Quá tham 🥺💔

CHƯƠNG 2: KHÔNG PHẢI CON NGƯỜI

"suy nghĩ" 📱: gọi điện 💬: nhắn tin // hành động//
_____
8:10 sáng – phòng nghiên cứu chính, khu cách ly số 7
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
💬: Mạch ổn định… phản xạ tay tăng nhẹ… Dương, cậu có cảm thấy gì khác thường không?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Thấy nhớ bác sĩ
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Tôi hỏi về sinh lý, không phải tình cảm
Hùng cắm đầu vào bảng theo dõi, tay điều chỉnh từng mục, tránh nhìn vào mắt hắn. Nhưng Dương vẫn nhìn cậu chằm chằm, không chớp
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tôi không phải con người mà. Sinh lý hay tình cảm đều gắn vào bác sĩ hết rồi // giọng trầm thấp//
Tay hắn từ từ chạm lên mu bàn tay Hùng khi cậu đang ghi chép
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
"Nhiệt độ da hắn thấp bất thường, nhưng mạch lại rất rõ… gần như… nhân tạo?"
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Đừng động vào. Tôi đang làm việc
Dương không rút tay lại, còn xoay nhẹ cổ tay Hùng, ngón cái miết lên làn da mỏng phía dưới
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// nhẹ nhàng// Bác sĩ có mạch đập ở đây. Khi tôi chạm vào thì đập nhanh hơn. Có nghĩa gì nhỉ?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
// gằn giọng// Cậu là đối tượng thí nghiệm, không phải người yêu tôi
Hắn bật cười khẽ, ngón tay vẫn giữ nguyên nơi cổ tay cậu, thì thầm
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nhưng bác sĩ nghiên cứu tôi kỹ như vậy… tôi tưởng mình là của bác sĩ rồi
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
"Mình phải giữ khoảng cách. Không được để hắn kéo vào thứ cảm xúc bệnh hoạn này…"
Hùng rút tay ra, bước lùi lại một bước rồi lấy thiết bị scan từ xa
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
💬: Tôi cần cậu cởi áo ra. Kiểm tra trực tiếp mô dưới da vùng lưng
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// ngả người ra ghế// Cởi hộ đi
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
// nghiến răng// Tự làm
Dương vẫn nằm đó, cười nhẹ, một tay từ từ cởi khuy áo, ánh mắt không rời khỏi Hùng một giây nào
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Bác sĩ mà đến gần… tôi sẽ không làm gì đâu. Chỉ là… muốn bác sĩ chạm thôi
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
"Một loại ký sinh lai tạo, có ý thức riêng, có trí nhớ, có khả năng… điều hướng cảm xúc người khác?"
Cậu đặt thiết bị lên phần lưng trần của hắn – làn da trắng gần như phát sáng, có vết gợn nhỏ nơi xương sống
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
// lẩm bẩm// Tế bào ở đây khác biệt… như đang sống độc lập… nó cảm ứng được tay mình?
đột nhiên, bắp tay hắn co lại, giữ lấy tay Hùng đang đặt
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Đừng gỡ ra. Ấm lắm. Tôi lạnh từ trong xương…
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
// giọng nhỏ// Dương… cậu… không phải con người thật rồi
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// mắt nhìn thẳng// Nhưng tôi sẽ khiến bác sĩ phải yêu tôi như yêu một người thật
__________
La Cà Rong Chơi
La Cà Rong Chơi
🤙🏻🫦

CHƯƠNG 3: TIẾNG NÓI TRONG MƠ

"suy nghĩ" 📱: gọi điện 💬: nhắn tin // hành động//
_____
23:41 – khu nghiên cứu, dãy hành lang không người, camera quay chậm một vòng. Phòng số 07 vẫn sáng đèn
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
💬: …Tôi sẽ chỉ ở lại thêm một tiếng. Đừng làm gì kỳ quái nữa
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//ngồi co chân trên giường kim loại//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Giờ này rồi bác sĩ còn không về à? Hay nghiện tôi rồi?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Vì cậu có biểu hiện dao động mô thần kinh… Tôi muốn kiểm tra EEG của cậu khi ngủ
Hùng chỉnh lại dây điện cực, dán nhẹ lên thái dương trái của Dương, hắn không nhắm mắt mà nhìn cậu chằm chằm, khóe môi nhếch nhẹ
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
"Mắt không khép lại, nhưng sóng não lại như đang… mơ?"
Cậu bước lùi về máy theo dõi, vừa xem màn hình vừa gõ báo cáo
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
💬: Sóng alpha dao động đều… bất thường… như thể… đang phản ứng với người khác trong giấc ngủ?
đột nhiên, màn hình mờ nhiễu... rồi phát lên giọng nói, không phải hệ thống
📟: Âm thanh phát ra từ máy …Bác sĩ… đừng bỏ tôi lại…
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//giật mình// …Hệ thống có ghi âm à?
không có camera nào kích hoạt ghi giọng nói. Mạch Dương vẫn ổn. Nhưng sóng gamma đột nhiên tăng mạnh
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//mắt vẫn nhắm, nhưng miệng cử động thì thầm//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
…đừng bỏ tôi lại… lạnh lắm…
Giọng hắn vang lên đồng điệu với hệ thống, như thể… ký ức đang phát ra ngoài
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
"Tế bào của hắn… phát sóng? Tự liên kết với thiết bị?"
Hùng tiến lại gần, ngồi xuống bên giường. Hắn vẫn “ngủ”, nhưng bàn tay bất ngờ vươn lên chạm vào gò má cậu
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//mắt vẫn nhắm// Bác sĩ Hùng…
Tim Hùng đập thình thịch, một cảm giác kỳ lạ… không phải sợ hãi, cũng không phải cảm động
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
"Dương… gọi tên mình như thể… đã gọi từ rất lâu rồi…"
Cậu định đứng dậy thì tay hắn siết lại
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// vẫn mơ// Bác sĩ là của tôi… mãi mãi…
Máy theo dõi chớp dữ dội – toàn bộ sóng não chuyển sang màu đỏ
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Dương! Tỉnh dậy! Tôi cần kiểm tra lại mạch não cậu!
.ắt Dương bật mở, đen sâu, long lanh và rất tỉnh táo
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Bác sĩ muốn tôi nằm mơ tiếp không?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
// siết chặt bút ghi// Tâm thức cậu… vừa kết nối với thiết bị không dây? Cậu là gì?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// ghé sát tai// Tôi là thứ bác sĩ không hiểu nổi. Nhưng bác sĩ thuộc về tôi, thì tôi sẽ để bác sĩ hiểu dần… từng chút một
𝙀𝙣𝙙 𝙘𝙝𝙖𝙥

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play