Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[RhyCap]Quân Tâm Bất Phụ

Chương 1 – Tai Nạn và Khởi Đầu

Milk
Milk
Ủng hộ tui nha.
________
Đức Duy ghét nhất là những ngày mưa gió. Trời âm u, đường phố ướt sũng, xe cộ chen chúc, mọi thứ dường như đang hợp sức lại để hành hạ một sinh viên năm cuối như cậu. Bài luận chưa xong, deadline dí sát gáy, điện thoại thì vừa báo tin: chương mới của bộ tiểu thuyết đam mỹ cổ trang mà cậu đang theo bị tác giả… drop vô thời hạn.
Cậu chống tay lên trán, ngồi ở quán cà phê quen, ánh mắt uể oải dán vào màn hình laptop. Bộ truyện ấy – “Phong Hoa Thiên Hạ” – đã đồng hành với cậu suốt ba năm. Cậu thích nhất nhân vật Quang Anh: tướng quân trẻ tuổi nắm quyền binh, võ công cái thế, nhưng lại bị cuộc đời vùi dập, cuối cùng chết vì phản bội.
Chỉ tiếc, nhân vật cậu xuyên tim như thế… lại phải lòng một tên “thụ trắng” yếu ớt vô dụng trong truyện, còn bản thân cậu thì luôn thầm nghĩ:
Đức Duy
Đức Duy
*Nếu mình ở đó, mình sẽ bẻ cong kịch bản, để Quang Anh được hạnh phúc hơn.*
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, ngoài trời chợt vang tiếng phanh xe chói tai. Chưa kịp phản ứng, một bóng đen ập đến, ánh đèn pha lóe sáng, và mọi thứ chìm vào khoảng không đen kịt.
Cảm giác đầu tiên khi tỉnh lại là… lạnh. Không phải cái lạnh của điều hòa, mà là gió đêm táp vào mặt, lẫn trong mùi ẩm mốc của đất và cỏ. Đức Duy choàng mở mắt – thay vì trần nhà trắng, cậu thấy một bầu trời đầy sao, mênh mông như tấm gấm thêu bạc.
Cậu bật dậy, nhưng lập tức choáng váng. Bàn tay đặt lên trán chạm phải thứ gì đó… mềm mại? Cúi nhìn – là ống tay áo dài rộng, vải thô nhưng may tinh xảo. Cậu sững người.
Không, khoan… cái bối cảnh này, bộ quần áo này… giống hệt mô tả trong “Phong Hoa Thiên Hạ”!
Trước khi kịp định hình, một tiếng hét vang lên phía xa.
NVP
NVP
Mau, bắt hắn lại! Đừng để chạy thoát!
Tiếng vó ngựa dồn dập. Cậu hoảng hồn quay đầu, thấy một toán lính mặc giáp đồng sáng loáng lao về phía mình. Và kỳ lạ hơn nữa – trong ký ức về bộ truyện, cảnh này là… đoạn nhân vật phụ tên Tần Duy (kẻ sẽ phản bội Quang Anh) bị truy đuổi.
Trái tim cậu đập loạn. Không phải chứ… Mình xuyên vào Tần Duy à?!
Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần. Trong đầu Đức Duy dồn dập hiện lên nội dung truyện: Tần Duy – tay sai vặt của một tên quan tham, vì chút lợi ích mà bán đứng Quang Anh, bị quân triều truy đuổi, cuối cùng bị bắt chém đầu để răn đe. Và nếu cậu không nhầm, chỉ còn… một khắc nữa thôi là cảnh đó diễn ra.
Đức Duy
Đức Duy
“Không ổn rồi, mình xuyên vào cái tên pháo hôi sống được chưa đầy một chương…” /lẩm bẩm, vừa kéo gấu áo vừa chạy bán sống bán chết./
Cỏ dại quét ngang mặt, đá sỏi dưới chân trơn trượt, nhưng adrenaline giúp cậu chạy nhanh hơn bình thường. Phía sau, tiếng hò hét của binh lính càng lúc càng rõ.
NVP
NVP
Chặn đường phía trước!
NVP
NVP
Bắt sống! Hoàng thượng muốn hỏi cung!
Đức Duy
Đức Duy
*Hoàng thượng muốn hỏi thì cứ hỏi tên Tần Duy thật chứ mắc gì lôi tui vô!*/thầm rủa/
Cậu lao tới bìa rừng, nơi ánh trăng rọi xuống một khoảng trống. Nhưng vừa bước ra, một bóng ngựa đen như mực xuất hiện chặn lối. Trên lưng ngựa là một người đàn ông mặc giáp bạc, trường kiếm đeo bên hông, sống mũi cao thẳng, ánh mắt như lưỡi kiếm lạnh buốt quét về phía cậu.
Tim Duy như ngừng đập một nhịp. Không cần ai giới thiệu, cậu cũng biết đây chính là Quang Anh – nam chính của “Phong Hoa Thiên Hạ”, tướng quân nổi danh mưu lược, lạnh lùng, nhưng ánh mắt giờ đây lại đang khóa chặt vào… kẻ phản bội tương lai là cậu.
Quang Anh
Quang Anh
Bắt được rồi.
Giọng Quang Anh trầm thấp, mạch lạc, mang theo chút khinh miệt.
Hai tên lính từ phía sau kẹp chặt lấy cậu. Duy giãy giụa theo bản năng, nhưng lại càng bị siết mạnh hơn. Trong truyện, đây là lúc Quang Anh giao Tần Duy cho quan phủ để xử tử…
Bất giác, ý nghĩ sống còn bật ra khỏi miệng cậu.
Đức Duy
Đức Duy
Khoan đã! Ta… ta có tin mật về một vụ ám sát tướng quân!
Không khí lập tức đông cứng. Quang Anh khẽ nhướng mày, tia nhìn sắc bén như mũi kiếm vừa rời vỏ.
Quang Anh
Quang Anh
Nói.
Cậu nuốt nước bọt. Tin mật gì ư? Cậu nào biết! Nhưng nếu không bịa ngay bây giờ, cái đầu mình sẽ bay trước khi trời sáng…
Đức Duy
Đức Duy
Ở… ở bìa rừng phía đông, có một nhóm sát thủ mai phục.
Đức Duy liều mạng nói liền, câu chữ tuôn ra như mưa.
Đức Duy
Đức Duy
Chúng định ám sát tướng quân trên đường về doanh trại. Nếu ngài không tin… thì cứ thử mà xem!
Trong truyện, ngay sau cảnh bắt Tần Duy, Quang Anh thật sự bị tập kích bởi một nhóm sát thủ do phe phản nghịch thuê. Cậu chỉ dựa vào ký ức đọc truyện mà đoán… và cầu trời đoán đúng.
Quang Anh im lặng vài giây, ánh mắt sắc như dao khẽ nheo lại. Rồi y quay sang một phó tướng bên cạnh.
*Góc giải thích: y cùng nghĩa với hắn.*
Quang Anh
Quang Anh
Dẫn năm người đi kiểm tra bìa rừng phía đông.
Phó tướng lĩnh mệnh, phi ngựa đi. Không khí nặng nề như sắp đông cứng lại. Binh lính siết chặt tay trên chuôi kiếm, còn Đức Duy thì nuốt khan, tim đập dồn dập như trống trận.
Một khắc sau, từ xa vang lên tiếng hô hoảng loạn.
NVP
NVP
Có mai phục! Sát thủ!
Tiếng kim loại va nhau chan chát, tiếng ngựa hí thất thanh xé toạc màn đêm. Quang Anh giật dây cương, ra hiệu cho quân lính chuẩn bị. Chỉ trong chớp mắt, cả đội hình chỉnh tề, mũi kiếm đồng loạt hướng về hướng đông.
Khi sát thủ tràn ra, trận chiến nổ ra dữ dội. Quang Anh vung kiếm nhanh như tia chớp, từng nhát chuẩn xác đến rợn người. Ngay cả khi đang bị trói, Đức Duy cũng phải ngẩn ngơ trước hình ảnh ấy: bóng giáp bạc dưới ánh trăng, từng đường kiếm như vẽ lên không trung thứ ánh sáng lạnh lẽo, uy nghiêm mà tuyệt đẹp.
Cuối cùng, nhóm sát thủ bị quét sạch. Quang Anh chỉ dính một vết xước nhẹ ở vai, còn lính thì thương vong ít. Y quay lại nhìn Đức Duy, ánh mắt khác hẳn ban nãy – vẫn lạnh, nhưng sâu hơn, như đang đánh giá lại.
Quang Anh
Quang Anh
Xem ra… ngươi vừa cứu mạng ta.
Đức Duy
Đức Duy
Thì… ta đâu muốn mình bị chém oan đâu./cười ngượng/
Một bên khóe môi Quang Anh khẽ nhếch, thoáng như một nụ cười, nhưng biến mất ngay. Y ra hiệu cởi trói cho cậu.
Quang Anh
Quang Anh
Từ giờ, đi theo ta.
Đức Duy
Đức Duy
Hả?/tròn mắt/
Quang Anh
Quang Anh
Ngươi nợ ta một mạng. Và… ta cũng muốn biết ngươi rốt cuộc là ai.
Đêm đó, dưới ánh trăng lạnh, Đức Duy nhận ra – mình đã chính thức thoát khỏi cái chết đầu tiên trong kịch bản, nhưng cũng vừa tự trói mình vào vận mệnh của vị tướng quân bá đạo này.
______
Milk
Milk
Do là chương đầu tiên nên là tớ viết hơi dài các cậu đọc kĩ chương này sẽ hiểu hơn về mạch truyện nhé.

Chương 2 – Người kỳ lạ bên cạnh tướng quân

Đức Duy lẽo đẽo đi sau lưng Quang Anh, vừa đi vừa bứt rứt. Cậu vốn định sau khi thoát chết sẽ tìm đường chuồn, sống cuộc đời “dân thường” ở cái thế giới cổ trang này. Ai dè tướng quân đại nhân lại “mời” – hay đúng hơn là ép – cậu theo về doanh trại.
Doanh trại quân Ngụy uy nghiêm như một pháo đài. Cổng lớn sừng sững, binh lính canh gác ngay ngắn, ánh đuốc bập bùng soi gương mặt nghiêm nghị của từng người. Khi Quang Anh cưỡi ngựa tiến vào, mọi ánh mắt đều đổ dồn về y, mang theo sự kính phục tuyệt đối.
Còn khi họ nhìn sang cậu – kẻ ăn mặc lộn xộn, tóc tai rối bù – ánh mắt lập tức chuyển thành dò xét, thậm chí khó chịu. Cũng phải thôi, giữa doanh trại kỷ luật thép, một kẻ không rõ lai lịch bỗng được tướng quân mang về, ai mà không nghi ngờ.
NVP
NVP
Tướng quân, người này là…?
Một vị phó tướng trẻ tuổi bước tới, giọng lễ phép nhưng ánh mắt vẫn liếc cậu từ đầu đến chân.
Quang Anh
Quang Anh
Người của ta.
Ba chữ ấy khiến Đức Duy giật mình. Trong bối cảnh cổ trang, câu “người của ta” hàm nghĩa rất rộng – từ thuộc hạ trung thành… cho tới tình nhân. Nhìn thấy vài binh sĩ khẽ trao đổi ánh mắt, Duy nuốt nước bọt, không biết nên giải thích hay im lặng cho lành.
Vừa vào lều lớn của Quang Anh, cậu đã bị kéo xuống ngồi bên bàn. Một ấm trà nóng đặt trước mặt, hơi nước bốc lên nghi ngút. Quang Anh ngồi đối diện, tháo giáp, từng động tác dứt khoát nhưng trông lại vô cùng… quyến rũ.
Quang Anh
Quang Anh
Nói đi./rót trà/
Quang Anh
Quang Anh
Ngươi biết vụ mai phục tối nay bằng cách nào?
Duy cười gượng, cố bịa ra kịch bản hợp lý.
Đức Duy
Đức Duy
Ta… tình cờ nghe lén bọn chúng bàn nhau ở quán trà trong trấn.
Đức Duy
Đức Duy
Thấy chuyện nghiêm trọng, nên chạy tới báo.
Đức Duy
Đức Duy
Ai dè… gặp ngay lúc tướng quân đang bắt ta.
Quang Anh im lặng nhìn cậu hồi lâu, đến mức Duy cảm thấy sống lưng lạnh toát. Rồi y khẽ gật.
Quang Anh
Quang Anh
Vậy sao.
Cứ tưởng chuyện tạm xong, nhưng rồi Quang Anh đặt chén trà xuống, ánh mắt lạnh hơn.
Quang Anh
Quang Anh
Nhưng ngươi không trả lời câu hỏi quan trọng nhất.
Đức Duy
Đức Duy
????
Quang Anh
Quang Anh
Ngươi rốt cuộc là ai.
Trái tim Duy đập thình thịch. Nếu nói thật mình là người xuyên không thì chắc bị cho là điên. Nhưng bịa hoàn toàn thì lại dễ hớ. Cậu liếm môi, quyết định dùng chiến thuật “nửa thật nửa giả”.
Đức Duy
Đức Duy
Ta… tên Duy.
Đức Duy
Đức Duy
Là kẻ… không nhà, không thân thích, sống nhờ làm việc lặt vặt trong trấn.
Quang Anh chống cằm, ánh mắt như muốn nhìn xuyên qua cậu.
Quang Anh
Quang Anh
Không nhà, không thân thích… nhưng dám lao vào rừng ban đêm, cứu một tướng quân mà ngươi chưa từng gặp?
Đức Duy
Đức Duy
Thì… ta đâu muốn người khác chết trước mắt mình./chống chế/
Đức Duy
Đức Duy
Với lại, ta còn muốn sống tiếp.
Đức Duy
Đức Duy
Nếu tướng quân chết, binh lính chắc chắn không tha cho ta.
Một thoáng im lặng. Rồi bất ngờ, khóe môi Quang Anh nhếch lên rất nhẹ, gần như không thấy.
Quang Anh
Quang Anh
Ngươi thông minh đấy.
Duy tưởng cuộc hỏi cung kết thúc ở đó, ai ngờ Quang Anh rót thêm trà cho mình, thong thả nói tiếp.
Quang Anh
Quang Anh
Từ giờ, ngươi ở trong doanh trại, không được tự ý ra ngoài.
Đức Duy
Đức Duy
Khoan đã!/bật dậy/
Đức Duy
Đức Duy
Tôi… à không, ta… đâu có xin ở lại!
Quang Anh
Quang Anh
Ngươi vừa cứu mạng ta. Đổi lại, ta giữ ngươi bên cạnh để bảo vệ./ánh mắt điềm nhiên/
Đức Duy
Đức Duy
Nhưng…
Quang Anh
Quang Anh
Không nhưng gì cả.
Quang Anh
Quang Anh
Ở đây, lệnh của ta là tuyệt đối.
Duy nghiến răng. Bảo vệ ư? Rõ ràng là giam lỏng thì có! Nhưng nhìn vào ánh mắt sắc như kiếm ấy, cậu hiểu nếu cố cãi, mình sẽ thua toàn tập.
Một binh sĩ trẻ bước vào.
NVP
NVP
Tướng quân, lều nhỏ đã chuẩn bị xong./cúi đầu/
Quang Anh
Quang Anh
Không cần./khoát tay/
Quang Anh
Quang Anh
Hắn ngủ ở đây.
Duy suýt sặc nước trà.
Đức Duy
Đức Duy
Ngủ… ở đây? Trong lều của tướng quân?
Quang Anh liếc sang, khóe miệng gần như nhếch thành nụ cười nhưng vẫn giữ giọng nghiêm.
Quang Anh
Quang Anh
Ta cần quan sát ngươi.
Đức Duy
Đức Duy
*Quan sát? Hay giám sát?*
Duy than thầm trong bụng. Nhưng trước khi kịp phản đối, một tấm chăn đã bị ném nhẹ về phía cậu.
Quang Anh
Quang Anh
Đứng đơ ra đấy làm gì?
Quang Anh
Quang Anh
Góc kia, ngủ đi.
Đức Duy
Đức Duy
"Tướng quân gì mà như bị điên ấy…"/lầm bầm/
Không ngờ Quang Anh nghe thấy, y chỉ hơi nhướng mày.
Quang Anh
Quang Anh
Điên thì sao?
Đức Duy
Đức Duy
Thì…/khựng lại/
Đức Duy
Đức Duy
Thì… thôi./bĩu môi/
Quang Anh không ép, chỉ ung dung cởi bỏ giáp, động tác ung dung nhưng khí chất vẫn áp lực như cũ. Khi y quay lưng lại, Duy mới dám len lén thở ra.
Góc lều trải một tấm thảm dày, không phải giường êm nhưng vẫn hơn đất đá ngoài trời. Duy cuộn mình trong chăn, lắng nghe tiếng bút lướt trên giấy bên bàn – Quang Anh đang duyệt sổ sách quân vụ. Ánh đèn dầu hắt lên gương mặt y, nét nghiêm nghị hòa cùng chút mệt mỏi, khiến Duy… vô thức nhìn lâu hơn.
Chợt Quang Anh cất giọng trầm, không quay lại.
Quang Anh
Quang Anh
Nhìn đủ chưa?
Đức Duy
Đức Duy
Ta… đang suy nghĩ thôi./giật mình, kéo chăn trùm kín đầu/
Đức Duy
Đức Duy
Suy nghĩ… mai có được thả ra không.
Quang Anh
Quang Anh
/bật cười/
Tiếng cười hiếm hoi, ngắn ngủi, nhưng lại khiến Duy thấy sống lưng ấm lên một chút.
Quang Anh
Quang Anh
Không đâu. Ngủ đi.
_______
Tiếng hô luyện tập vang vọng khắp doanh trại khiến Đức Duy choàng tỉnh. Cậu dụi mắt, ngơ ngác nhìn quanh – ánh nắng sớm xuyên qua khe lều, hắt thành những vệt vàng ấm áp. Bên ngoài, tiếng bước chân dồn dập xen lẫn tiếng kim loại va chạm chan chát.
Cậu vươn người, bước ra khỏi lều… và khựng lại.
Giữa sân tập rộng, Quang Anh đang luyện kiếm. Không khoác giáp bạc như tối qua, y chỉ mặc áo vải ôm gọn phần vai và ngực, từng cơ bắp rắn chắc lộ rõ dưới ánh nắng. Mỗi đường kiếm y vung ra dứt khoát, mạnh mẽ, nhưng lại đẹp đến mức như vẽ nên những nét mực sắc lạnh giữa không trung.
Mồ hôi chảy theo đường xương quai xanh, lấp lánh dưới nắng sớm. Duy nuốt khan, trong đầu chợt nhớ tới những đoạn miêu tả “tướng quân oai phong” trong truyện, nhưng giờ nhìn tận mắt mới thấy… tác giả viết còn quá khiêm tốn.
Phó tướng trẻ tuổi đứng gần đó ra hiệu binh lính đổi bài tập, rồi bắt gặp Duy đang đứng ngẩn ra.
NVP
NVP
Nhìn cái gì?/nhướn mày/
Đức Duy
Đức Duy
À… ta… chỉ là tò mò thôi./lúng túng quay mặt đi./
NVP
NVP
Tò mò thì mau ra sân tập.
NVP
NVP
Người của tướng quân không thể lười biếng.
Trước khi Duy kịp phản ứng, Quang Anh đã quay lại. Ánh mắt y lia thẳng tới cậu, đôi mày hơi nhướng.
Quang Anh
Quang Anh
Dậy rồi à? Lại đây.
Duy chần chừ bước tới. Quang Anh đưa cho cậu… một thanh kiếm gỗ.
Quang Anh
Quang Anh
Từ hôm nay, ngươi sẽ học tự vệ.
Đức Duy
Đức Duy
Hả? Ta… đâu có định làm lính!
Quang Anh
Quang Anh
Ta cũng đâu hỏi ý ngươi./phẩy tay/
Quang Anh
Quang Anh
Lấy thế này, đỡ.
Không kịp phản ứng, Duy bị một cú gõ nhẹ vào vai bằng kiếm gỗ.
Đức Duy
Đức Duy
Đau!/kêu lên, ôm vai./
Quang Anh
Quang Anh
Nếu là thật kiếm, ngươi chết rồi.
Quang Anh
Quang Anh
Lại.
Bài tập “lại” kéo dài gần nửa canh giờ. Duy mồ hôi nhễ nhại, tay mỏi nhừ, vừa thở hổn hển vừa trừng mắt nhìn Quang Anh.
Đức Duy
Đức Duy
Ngài… có thù với ta à?
Quang Anh
Quang Anh
Không./liếc nhẹ,khéo môi cong cong/
Quang Anh
Quang Anh
Ta chỉ muốn ngươi sống lâu hơn một chút.
Câu nói ấy, dù nghe qua như lời nhắc nhở, lại khiến tim Duy khẽ lỡ một nhịp.
Khi buổi luyện tập kết thúc, Đức Duy mệt rã rời, chỉ muốn lăn ra ngủ luôn giữa sân. Nhưng vừa kịp ngồi xuống bậc đá, một tiếng hô hoảng loạn vang lên từ phía cổng doanh trại.
NVP
NVP
Có người đưa thư khẩn cho tướng quân!
Một binh sĩ hớt hải chạy vào, trao ống trúc cho Quang Anh. Y mở ra đọc, ánh mắt thoáng lạnh.
Quang Anh
Quang Anh
Phía biên giới phía bắc vừa phát hiện quân mai phục.
Phó tướng lập tức hỏi.
NVP
NVP
Có cần lập tức xuất quân không, tướng quân?
Quang Anh gật nhẹ, nhưng trước khi rời đi, y quay sang nhìn Đức Duy.
Quang Anh
Quang Anh
Ngươi theo ta.
Đức Duy
Đức Duy
Hả? Đi… đánh trận á?/trố mắt/
Đức Duy
Đức Duy
Ta đâu có biết cầm kiếm thật!
Quang Anh
Quang Anh
Cũng chẳng cần.
Quang Anh
Quang Anh
Nhưng nếu để ngươi ở lại, chưa chắc ngươi còn nguyên vẹn khi ta về.
Duy im bặt. Ý tướng quân rõ rành rành: Ngươi bây giờ là miếng mồi ngon để kẻ khác lợi dụng. Và nghĩ tới chuyện tối qua bị binh lính truy đuổi, cậu cũng chẳng dám chắc mình an toàn khi ở lại.
Không lâu sau, cả đoàn quân đã chuẩn bị xuất phát. Duy ngồi trên một con ngựa nhỏ, đi ngay sau Quang Anh. Gió thổi tạt vào mặt, cuốn theo mùi cỏ khô và bụi đường, khiến cậu cảm giác như đang bước vào một chương mới của cuộc đời… hoặc là một màn “boss cuối” khó lường.
Trời chưa kịp tối hẳn thì cả đoàn đã tới một khu vực núi thấp, cây cối rậm rạp. Duy vẫn còn loay hoay trên yên ngựa thì đột nhiên, một tiếng vút xé gió vang lên. Bản năng khiến cậu cúi đầu xuống – mũi tên cắm phập vào thân cây ngay sát tai!
Tiếng hô đồng loạt vang lên.
NVP
NVP
MAI PHỤC!
Mọi thứ trở nên hỗn loạn. Bóng người lấp ló giữa lùm cây, tiếng tên rít qua không khí liên hồi. Duy chỉ kịp thấy một bóng áo bạc vụt qua trước mắt – Quang Anh đã nhảy xuống ngựa, kiếm vung một vòng bảo vệ cậu.
Quang Anh
Quang Anh
Bám sát ta!
Cậu chưa kịp đáp thì một tên sát thủ đã lao tới, lưỡi đao sáng loáng. Trong giây phút hoảng loạn, Duy làm đúng như đã tập buổi sáng – nâng kiếm gỗ lên chắn. Tiếng va chát chúa vang lên, tay tê dại, nhưng ít nhất… cậu vẫn sống.
Khi trận tập kích kết thúc, Quang Anh nhìn cậu, ánh mắt không còn là nghi ngờ như tối qua, mà là một thứ sâu hơn – nửa đánh giá, nửa… công nhận.
Quang Anh
Quang Anh
Ngươi tiến bộ nhanh.
Đức Duy
Đức Duy
Nhanh kiểu này… chắc sớm thành liệt sĩ mất./thở hổn hển, cười khổ/
Quang Anh
Quang Anh
Yên tâm. Chừng nào còn ở bên ta, ngươi không chết được đâu./khẽ nhếch môi, bước tới đặt tay lên vai cậu/
Trong giây phút đó, giữa tiếng gió núi và mùi khói thuốc súng, Duy chợt nhận ra… mình đã bước hẳn vào vùng nguy hiểm – không chỉ của chiến trường, mà còn của trái tim.

Chương 3 – Vào kinh thành

Sau vụ mai phục, đoàn quân của Quang Anh tiếp tục tiến về phía nam. Đức Duy cứ nghĩ sẽ được về doanh trại nghỉ ngơi, nhưng sáng hôm sau, một tin mới khiến cậu sững sờ: Hoàng thượng đã triệu Quang Anh khẩn cấp hồi kinh.
Cậu chưa từng thấy kinh thành trong thế giới này, nhưng đọc truyện thì biết – đó là nơi nguy hiểm nhất. Không phải chiến trường, mà là vòng xoáy quyền lực, âm mưu, và những nhân vật “có vẻ thân thiện nhưng sẵn sàng đâm sau lưng bất cứ lúc nào”. Trong nguyên tác, chính ở kinh thành mà Quang Anh bị cô lập dần, cuối cùng chết thảm.
Đức Duy
Đức Duy
Ngươi định đưa ta đi cùng thật à?
Duy hỏi khi hai người cưỡi ngựa sóng đôi.
Quang Anh
Quang Anh
Định chứ.
Quang Anh
Quang Anh
Ta không để ngươi lại.
Đức Duy
Đức Duy
Nhưng… kinh thành mà…
Quang Anh
Quang Anh
Chính vì là kinh thành.
Ánh mắt y nhìn thẳng phía trước, giọng trầm như đã tính toán xong
Quang Anh
Quang Anh
Nơi đó nhiều tai mắt. Ta cần người mình tin ở bên.
Câu “người mình tin” khiến tim Duy hơi khựng lại. Cậu biết rõ, trong truyện, Quang Anh gần như không tin ai, kể cả những thuộc hạ thân cận. Còn bây giờ… chẳng lẽ vì vài lần cứu mạng mà được ưu tiên vậy sao?
Đường về kinh dài, đi qua nhiều thị trấn và làng mạc. Mỗi khi dừng chân nghỉ, Duy đều bị mấy binh sĩ trong doanh nhìn với ánh mắt tò mò – kẻ bỗng dưng xuất hiện bên cạnh tướng quân, lại được ưu ái đến mức ở cùng lều, thì sao không bị đồn đoán cho được.
Đêm thứ hai trên đường, cả đoàn dừng tại một dịch quán lớn. Khi mọi người đang dùng bữa, Quang Anh bỗng nói nhỏ.
Quang Anh
Quang Anh
Ăn xong, đừng rời khỏi phòng.
Đức Duy
Đức Duy
Sao thế?
Quang Anh
Quang Anh
Có người theo dõi./gắp thịt vào bát cậu/
Duy giả vờ cúi đầu ăn tiếp, nhưng trong lòng lạnh buốt.
Quang Anh
Quang Anh
Đừng tỏ vẻ bất an.
Duy giả vờ cúi đầu ăn tiếp, nhưng trong lòng lạnh buốt.
Đức Duy
Đức Duy
*Chưa vào kinh đã bị rình rồi, vậy lúc vào chắc còn vui hơn.*
Bữa ăn kết thúc, Duy làm đúng lời Quang Anh dặn, trở về phòng nghỉ. Phòng đơn giản, giường gỗ trải nệm bông, cửa sổ đóng kín. Cậu vừa cởi giày định nằm nghỉ thì bất giác nghe tiếng động rất nhẹ – như tiếng gió lướt qua song cửa, nhưng đều đặn quá…
Bản năng mách bảo cậu không nên bỏ qua. Duy rón rén tới gần cửa sổ, khẽ hé một khe nhỏ. Ngoài sân tối om, chỉ còn ánh đuốc lác đác. Nhưng trên mái ngói đối diện, một bóng đen đang áp sát về phía lều lớn – nơi Quang Anh nghỉ.
Cậu thót tim. Trong truyện, những kẻ ám sát Quang Anh thường là cao thủ võ nghệ, ra tay gọn gàng. Nếu bây giờ cậu hét lên, có thể sẽ khiến Quang Anh mất thế chủ động.
Làm sao đây?
Cậu đảo mắt tìm quanh phòng – may thay, vẫn còn thanh kiếm gỗ tập luyện hôm trước. Không nghĩ nhiều, cậu lao ra khỏi phòng, men theo hành lang tối, rồi trèo lên mái hiên. Tiếng ngói kẽo kẹt dưới chân, nhưng may mắn là bóng đen kia chưa phát hiện.
Chờ khi hắn nhảy xuống gần cửa lều của Quang Anh, Duy hét lớn.
Đức Duy
Đức Duy
NÀY! ĐỨNG LẠI!
Kẻ kia giật mình, lập tức xoay người. Lưỡi dao lóe sáng dưới ánh trăng, chém xé không khí về phía Duy. Cậu lùi lại theo phản xạ, kiếm gỗ đưa lên đỡ – tiếng “cộp” khô khốc vang lên, cả hai chấn động lùi ra.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, và chỉ một nhịp thở sau, Quang Anh đã xuất hiện. Không một lời, y rút kiếm thật, ánh thép loáng lên dưới ánh trăng. Chỉ ba chiêu, kẻ ám sát gục xuống, dao rơi leng keng trên nền gạch.
Quang Anh quay sang, ánh mắt sắc lạnh khi quét qua cậu.
Quang Anh
Quang Anh
Ta bảo ngươi ở phòng.
Đức Duy
Đức Duy
Nếu ở yên thì ngài bị đâm rồi còn đâu./thở hổn hển, vẫn cố chống chế/
Khoé môi Quang Anh hơi nhếch, nhưng y nhanh chóng che đi, chỉ nói khẽ.
Quang Anh
Quang Anh
Lần nữa, nhớ báo cho ta trước khi tự liều mạng.
Rồi y đặt tay lên vai cậu, lực ấn vừa phải nhưng đầy chắc chắn.
Quang Anh
Quang Anh
Nhưng… làm tốt lắm.
_______
Ba ngày sau, kinh thành đã hiện ra trước mắt. Từ xa, bức tường thành cao sừng sững như một con thú khổng lồ nằm chắn ngang trời. Mái ngói hoàng cung dát vàng rực lên dưới nắng chiều, tựa như muốn nhắc mọi kẻ nhìn thấy rằng — đây là trung tâm của quyền lực, và cũng là nơi dễ mất mạng nhất.
Ngựa của Quang Anh tiến chậm lại khi đoàn quân đi qua cổng lớn. Dân chúng hai bên đường nhao nhao bàn tán, trẻ con thì reo hò nhìn đoàn quân trở về. Nhưng xen giữa tiếng ồn ấy, Duy nhận ra có những ánh mắt khác — lạnh lùng, dò xét, hoặc khinh miệt.
Ngay khi vào trong, Quang Anh lập tức bị thái giám truyền chỉ gọi vào cung yết kiến Hoàng thượng. Duy tưởng sẽ bị để lại, nhưng Quang Anh chỉ phẩy tay.
Quang Anh
Quang Anh
Đi cùng.
Trong cung, hương trầm ngào ngạt. Bậc thềm đá xanh dẫn lên đại điện trải thảm đỏ, hai hàng thị vệ đứng nghiêm như tượng. Trên ngai vàng, Hoàng thượng ngồi uy nghi, đôi mắt sắc bén dừng lại lâu hơn một chút khi thấy Duy.
Hoàng Thượng
Hoàng Thượng
Ngươi mang ai theo vậy, Quang tướng quân?
Quang Anh
Quang Anh
Người ta tin.
Duy suýt nghẹn. Nói thế giữa đại điện khác gì công khai cho thiên hạ biết “đây là người của ta”?
Không khí trong điện thoáng căng. Một vị đại thần râu bạc đứng bên tả khẽ hừ.
NVP
NVP
Người của tướng quân, mang thẳng vào cung… phép tắc đâu còn?
Hoàng thượng chỉ khẽ giơ tay, mọi tiếng bàn tán lắng xuống. Nụ cười nhẹ thoáng hiện trên môi ngài, nhưng đôi mắt thì sâu như hồ nước đêm.
Hoàng Thượng
Hoàng Thượng
Vậy ta muốn xem, người ngươi tin… có đáng để ngươi bảo vệ đến vậy không.
Duy cảm giác gáy mình lạnh toát. Câu đó nghe chẳng khác gì một lời thách thức.
Ra khỏi điện, Quang Anh không nói gì, chỉ liếc nhìn cậu một cái rất ngắn. Trong ánh mắt ấy, Duy đọc được hai điều: ta đã kéo ngươi vào ván cờ này rồi, và lùi không còn là lựa chọn.
Đêm hôm đó, cung tổ chức yến tiệc chào mừng đoàn quân thắng trận. Đại điện được thắp sáng bằng hàng trăm ngọn nến, ánh sáng hắt lên những bức tường chạm rồng phượng lấp lánh. Tiếng đàn tỳ bà hòa với mùi rượu nồng và hương hoa quế khiến không khí vừa xa hoa vừa ngột ngạt.
Quang Anh ngồi ở hàng ghế gần thượng tọa, bên cạnh các võ tướng khác. Duy, với thân phận “người đi theo”, được xếp ở dãy thấp hơn, gần cột đá khắc hình lân. Cậu cố gắng im lặng, mắt đảo quanh quan sát từng người. Trong truyện, chính ở một bữa tiệc thế này, một âm mưu được dệt nên… và cậu cần biết nó bắt đầu từ đâu.
Giữa lúc tiếng cười nói vang khắp điện, Duy chợt thấy một nhóm quan lại đứng khuất sau rèm thêu, nói chuyện nhỏ đến mức người bình thường khó nghe. Nhưng cậu, vốn có tai khá thính, vẫn bắt được vài từ rời rạc.
:…Ngày săn bắn tới…
:…Chỉ cần ngựa hoảng loạn…
:…Không ai cứu kịp…
Lòng Duy lập tức căng như dây đàn. Ngày săn bắn? Trong nguyên tác, đó chính là dịp Quang Anh bị thương nặng vì “tai nạn”, từ đó thế lực suy yếu.
Cậu nghiêng người định nghe kỹ hơn thì bỗng một giọng nói vang ngay sau lưng.
Thẩm Lạc
Thẩm Lạc
Tiểu huynh đệ, ngươi đang làm gì vậy?
Quay lại, Duy thấy một nam tử mặc y phục xanh nhạt, gương mặt tuấn tú nhưng ánh mắt cong cong đầy ẩn ý. Đây không phải nhân vật phụ bình thường – Duy nhớ rõ, hắn là Thẩm Lạc, một mưu sĩ khét tiếng, luôn đứng giữa ranh giới bạn và thù.
Đức Duy
Đức Duy
À… ta… ngắm rèm thêu đẹp quá…/lắp bắp/
Thẩm Lạc mỉm cười, nhưng cái cười ấy khiến cậu cảm giác mình vừa bị đánh dấu như một con mồi.
Thẩm Lạc
Thẩm Lạc
Hy vọng ngươi cũng đẹp lòng như vậy… trong những ngày tới.
Nói rồi, hắn thong thả bỏ đi. Duy đứng chết lặng vài giây, tim đập mạnh. Rõ ràng, hắn đã nghe được gì đó… và cũng biết là cậu biết.
Khi yến tiệc kết thúc, Duy chen ra khỏi đám đông, tìm đến Quang Anh. Nhưng chưa kịp mở lời, ánh mắt nghiêm nghị của y đã quét qua.
Quang Anh
Quang Anh
Ngươi đã nghe gì?
Duy mím môi, biết mình không thể giấu. Và khi kể lại, gương mặt Quang Anh tối hẳn, đôi mắt như lưỡi kiếm lóe lên dưới ánh đuốc.
Quang Anh
Quang Anh
Vậy là chúng đã bắt đầu ra tay.
Y khẽ nói, rồi nghiêng người sát tai cậu, giọng thấp đến mức chỉ hai người nghe được.
Quang Anh
Quang Anh
"Từ giờ, đừng rời khỏi ta nửa bước."
Trong khoảnh khắc đó, Duy hiểu — từ đây trở đi, kinh thành không chỉ là một thành phố nguy hiểm… mà là một bàn cờ sinh tử, và cậu đã ở giữa tâm bàn.
________
Milk
Milk
NovelToon
Milk
Milk
Trài ơiiii tấm này đẹp quá chời.
Milk
Milk
Xin lỗi vì tác giả sống chậm với xã hội 😞😞

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play