Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[SongAnh/Lâm Anh X Trung Anh]Dưới Mưa,Chúng Ta Bắt Đầu

Chap 1

t/g
t/g
ko gắn ghép người thật
t/g
t/g
Chúc đọc truyện vui vẻ
_____________
Tiết cuối cùng của buổi chiều kết thúc bằng tiếng trống vâng khắp sân trường
Bầu trời bắt đầu trở nên xám xịt,gió lạnh lùa qua hành lang,cuốn theo mùi ẩm của mưa.Cơn mưa ào xuống bất ngờ
Cậu đứng bên cửa lớp,khẽ nhíu mày.Cậu đã lục tung cặp ba lần,xoay cả ngăn bàn,nhưng chiếc ô xanh nhạt vẫn không thấy đâu
Nguyễn Đoàn Trung Anh_cậu
Nguyễn Đoàn Trung Anh_cậu
Mình nhớ là có mang theo mà...chẳng lẽ để quên ở nhà?
Tiếng mưa càng ngày càng lớn hơn
Nguyễn Lâm Anh_anh
Nguyễn Lâm Anh_anh
Quên đem ô à?
Giọng anh trầm thấp vang lên sau lưng
Trung Anh quay lại.Nguyễn Lâm Anh đang đứng tựa khung cửa.Trong tay là chiếc ô đen gấp gọn,mũi ô hướng xuống nền gạch
Nguyễn Đoàn Trung Anh_cậu
Nguyễn Đoàn Trung Anh_cậu
Ừ...quên mất rồi
Nguyễn Đoàn Trung Anh_cậu
Nguyễn Đoàn Trung Anh_cậu
Tôi định đợi mưa tạnh rồi về
Chiếc ô bỗng được bật ra
Giọng anh trầm thấp
Nguyễn Lâm Anh_anh
Nguyễn Lâm Anh_anh
Về thôi,tôi đưa cậu về
Nguyễn Đoàn Trung Anh_cậu
Nguyễn Đoàn Trung Anh_cậu
H..Hả?!
Anh khẽ nhướng mày
Nguyễn Lâm Anh_anh
Nguyễn Lâm Anh_anh
Tôi không muốn nhắc lại lần hai đâu đấy
Cậu định nói gì thêm thì Lâm Anh đã nắm tay cậu kéo đi
Gió trời thổi mạnh,vài giọt mưa hất vào má,lạnh buốt,nhưng bàn tay đang nắm lấy tay cậu lại rất chắc chắn
Về đến ngõ nhà,Trung Anh chậm lại
Nguyễn Đoàn Trung Anh_cậu
Nguyễn Đoàn Trung Anh_cậu
Cảm ơn..nhưng áo cậu ướt hết rồi..
Lâm Anh khẽ nhếch môi
Nguyễn Lâm Anh_anh
Nguyễn Lâm Anh_anh
Không sao,mai gặp lại
Nói rồi,anh xoay người rời đi,bóng dáng dần mờ sau làn mưa,để lại cậu đứng yên,tim đập nhanh hơn bình thường
Sáng hôm sau
Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ lớp,hắt lên những dãy bàn ghế quem thuộc
Trung Anh bước vào lớp,đặt cặp xuống bàn như mọi hôm rồi ngồi xuống
Bỗng tiếng bước chân chậm rãi vang lên bên cạnh.Không cần ngẩng đầu,cậu cũng biết là ai
Lâm Anh bước vào,trên tay cầm hộp sữa vì cam đặt lên bàn cậu
Trung Anh ngước lên,bắt gặp ánh mắt thản nhiên của Lâm Anh.Anh không nói gì,chỉ đẩy hộp sữa về phía cậu một chút,giọng đều đều
Nguyễn Lâm Anh_anh
Nguyễn Lâm Anh_anh
Mua dư,cho cậu
Tai cậu bỗng đỏ lên,cậu nhẹ giọng
Nguyễn Đoàn Trung Anh_cậu
Nguyễn Đoàn Trung Anh_cậu
C..cảm ơn
______________
End chap
t/g
t/g
Cho t/g xin 1 like,cảm ơn đã đọc truyện

Chap 2

_________________
Tiếng chuông vang lên giờ ra chơi
Trung Anh vừa ra khỏi lớp,phía sau vang lên tiếng bước chân quen thuộc.Cậu quay lại,bắt gặp Lâm Anh đang thong thả đi theo,tay đút túi quần,ánh mắt dửng dưng nhưng ràng chẳng hề"tình cờ"
Trung Anh nhíu mày
Nguyễn Đoàn Trung Anh_cậu
Nguyễn Đoàn Trung Anh_cậu
Cậu đi đâu vậy?
Lâm Anh bình thản nói
Nguyễn Lâm Anh_anh
Nguyễn Lâm Anh_anh
Đi theo cậu
Nguyễn Đoàn Trung Anh_cậu
Nguyễn Đoàn Trung Anh_cậu
Đ..đi theo tôi làm gì chứ?
Nguyễn Lâm Anh_anh
Nguyễn Lâm Anh_anh
Tôi thích thì tôi đi,cậu quản đc tôi chắc?
Trung Anh cạn lời,không nói thêm gì mà bỏ lên thư viện
Nguyễn Lâm Anh_anh
Nguyễn Lâm Anh_anh
Này đợi tôi với
Lâm Anh chạy theo cậu đến thư viện
Trong thư viện,không khí yên ắng,chỉ có tiếng lật sách xào xạc.Trung Anh chọn bàn gần cửa sổ,ánh nắng chói qua khe cửa.Cậu vừa ngồi xuống,Lâm Anh đã tự nhiên kéo ghế đối diện,đặt hộp sữa lên bàn
Nguyễn Lâm Anh_anh
Nguyễn Lâm Anh_anh
Uống đi
Trung Anh khẽ đẩy hộp sữa lại
Nguyễn Đoàn Trung Anh_cậu
Nguyễn Đoàn Trung Anh_cậu
Tôi ko khát,cảm ơn
Nguyễn Lâm Anh_anh
Nguyễn Lâm Anh_anh
Uống đi,tôi lỡ mua rồi
Lâm Anh đáp gọn,mắt dán vào quyển sách vừa lấy
Cậu cười gượng,cắm ống hút vào hộp sữa,uống từng ngụm.Không hiểu sao,sữa ngọt hơn bình thường
Suốt buổi sáng,cậu chăm chú ghi chép bài,Lâm Anh thì ngồi đối diện đọc sách tham khảo,thỉnh thoảng nghiêng đầu xem cậu viết gì.Mỗi lần cậu cau mày khó hiểu,giọng anh trầm thấp vang lên
Nguyễn Lâm Anh_anh
Nguyễn Lâm Anh_anh
Câu đó sai rồi.Làm vậy mới đúng
Lâm Anh cúi xuống,lấy bút sửa lại,khoảng cách gần đến mức hơi thở phả vào tai khiến cậu khẽ rùng mình
Nguyễn Đoàn Trung Anh_cậu
Nguyễn Đoàn Trung Anh_cậu
C..Cậu có thể đừng sát lại như thế đc ko?
Trung Anh nhỏ giọng
Nguyễn Lâm Anh_anh
Nguyễn Lâm Anh_anh
Thì tôi chỉ muốn nhìn rõ hơn thôi
Lâm Anh trả lời,ánh mắt ko hề rời khỏi bài tập
Buổi trưa, cả hai xuống căn tin. Trung Anh chọn phần cơm đơn giản, nhưng khi ngồi xuống bàn, trước mặt cậu lại xuất hiện thêm một đĩa trứng chiên vàng ươm
Cậu ngước mặt lên thì bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn cậu
Nguyễn Đoàn Trung Anh_cậu
Nguyễn Đoàn Trung Anh_cậu
C.cái này..
Nguyễn Lâm Anh_anh
Nguyễn Lâm Anh_anh
ăn đi,tôi mua cho cậu đấy
Nguyễn Đoàn Trung Anh_cậu
Nguyễn Đoàn Trung Anh_cậu
C..cảm ơn
Chiều hôm đó,sau khi tan học,cậu lại định đi về một mình.Nhưng vừa ra cổng trường,cậu đã thấy anh đứng chờ sẵn ở trước cổng
Nguyễn Lâm Anh_anh
Nguyễn Lâm Anh_anh
Về thôi,tôi về cùng cậu
Giọng anh đều đều,nhưng mang theo sự chắc chắn không thể từ chối
Cậu bước đến cạnh anh,nhỏ giọng
Nguyễn Đoàn Trung Anh_cậu
Nguyễn Đoàn Trung Anh_cậu
Về thôi..
Anh và cậu cùng nhau đi về nhà
Cậu nghĩ thầm
Nguyễn Đoàn Trung Anh_cậu
Nguyễn Đoàn Trung Anh_cậu
*Một ngày của mình khi có cậu ấy thật sự ko cô đơn nữa rồi*
_______________

Chap 3

________________
Cuối tuần
Sáng thứ bảy,Trung Anh vừa định ngồi vào bàn học thì tiếng chuông cửa vang lên.Cậu chạy ra mở cửa,không ngờ lại thấy Lâm Anh đứng đó,tay xách một túi sách dày
Nguyễn Đoàn Trung Anh_cậu
Nguyễn Đoàn Trung Anh_cậu
Cậu đến đây làm gì?
Nguyễn Lâm Anh_anh
Nguyễn Lâm Anh_anh
Giúp cậu học
Anh đáp gọn, giọng điềm nhiên, như thể đây là chuyện hiển nhiên nhất thế gian
Nguyễn Đoàn Trung Anh_cậu
Nguyễn Đoàn Trung Anh_cậu
Nhưng tớ đâu có nhờ?
Nguyễn Lâm Anh_anh
Nguyễn Lâm Anh_anh
Cô nói tớ giúp cậu học
Vừa dứt câu,anh đã mang đồ vô nhà cậu
Trung Anh đứng ngây ra vài giây, sau đó chỉ biết thở dài, rồi đóng của bước vào
Trong phòng, ánh nắng xiên qua cửa sổ, rọi lên trang vở trắng. Trung Anh cầm bút, còn Lâm Anh ngồi sát bên cạnh, nghiêng người xem từng dòng chữ cậu viết
Nguyễn Lâm Anh_anh
Nguyễn Lâm Anh_anh
Câu này cậu làm sai công thức rồi
Lâm Anh chậm rãi cầm lấy bút, sửa lại, bàn tay vô tình lướt qua ngón tay Trung Anh khiến cậu giật mình
Nguyễn Đoàn Trung Anh_cậu
Nguyễn Đoàn Trung Anh_cậu
À..tớ biết rồi
Trung Anh lúng túng rụt tay lại, tim đập nhanh hơn hẳn
Nguyễn Lâm Anh_anh
Nguyễn Lâm Anh_anh
lần sau chú ý
Lâm Anh dặn,giọng kiên quyết
Đến trưa, Trung Anh xuống bếp nấu mì, Lâm Anh cũng theo xuống. Cậu không làm gì cả, chỉ đứng khoanh tay dựa vào cửa nhìn
Nguyễn Đoàn Trung Anh_cậu
Nguyễn Đoàn Trung Anh_cậu
Nhìn gì vậy?
Trung Anh cau mày
Nguyễn Lâm Anh_anh
Nguyễn Lâm Anh_anh
Nhìn cậu
Lâm Anh đáp gọn
Trung Anh nghẹn lời, chỉ biết cúi xuống giả vờ bận rộn với nồi mì đang sôi. Tai cậu đỏ bừng, không dám ngẩng đầu
Chiều đến, sau cả buổi học và ăn trưa cùng nhau, Trung Anh mệt mỏi nằm gục xuống bàn. Lâm Anh lặng lẽ kéo ghế lại gần, đặt hộp sữa trước mặt
Nguyễn Lâm Anh_anh
Nguyễn Lâm Anh_anh
Uống rồi nghỉ
Trung Anh bật cười
Nguyễn Đoàn Trung Anh_cậu
Nguyễn Đoàn Trung Anh_cậu
Hình như ngày nào cậu cx bắt tôi uống sữa
Nguyễn Lâm Anh_anh
Nguyễn Lâm Anh_anh
Ừ,uống để cao hơn thôi,chứ cậu lùn quá
Câu vừa dứt,cậu khẽ liếc xéo anh
Không khí trong phòng bỗng trở nên yên lặng. Trung Anh cầm hộp sữa, nhấp một ngụm, mùi ngọt lan ra, trong lòng cậu cũng dậy lên một dư vị khác — dịu dàng và ấm áp hơn cả.
Hôm đó, khi tiễn Lâm Anh ra cửa, Trung Anh đứng yên một lúc lâu. Nhìn bóng lưng cao gầy dần xa, cậu bất giác đưa tay chạm vào ngực mình.
Tim cậu đập rất nhanh, không còn theo nhịp bình thường nữa.
Thì ra… một ngày có Lâm Anh, cậu không còn muốn thiếu anh nữa

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play