Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Allisagi/BLLK] Ăn Não, Nuốt Tim..

Chương 1: Mùi máu và kẻ khát máu

Âm thanh đầu tiên vang lên là...
“rắc”
Tiếng xương gãy, khô và giòn như cành củi bị bẻ đôi.
Người đàn ông giãy giụa dưới đất, hai bàn tay co giật yếu ớt trong khi máu từ cổ anh ta tràn ra như suối, nhuộm đỏ nền xi măng nứt nẻ.
Mùi máu nóng hòa cùng mùi xác thối xung quanh, đặc quánh đến mức khó thở.
Isagi quỳ xuống bên cạnh, đầu nghiêng một góc lạ lẫm, đôi mắt xanh xám mở lớn, nhìn chằm chằm vào ánh mắt tuyệt vọng kia như đang thưởng thức một món nghệ thuật.
Ngón tay cậu luồn vào vết thương, tìm kiếm thứ gì đó bên trong.
Khi ngón tay chạm vào một mảnh xương sần sùi, Isagi bật cười khẽ — âm thanh khe khẽ như một nhát dao mỏng lướt trên thủy tinh.
Isagi Yoichi
Isagi Yoichi
“Tim của mày… đập nhanh quá…”
Cậu thì thầm, giọng nhẹ nhưng vang lên ngay sát tai nạn nhân, như thể đang kể một bí mật thân mật nhất.
Lưỡi dao rỉ sét của cậu cắm sâu vào giữa ngực người đàn ông, cảm giác từng lớp cơ thịt tách ra dưới lưỡi thép khiến cậu rùng mình khoái trá.
Máu phun ra, nóng rực, bắn lên má và khóe môi.
Isagi khép mắt lại một giây, hít sâu, để mùi tanh ngọt tràn đầy phổi mình.
Trong đầu cậu, hình ảnh của cậu ta hiện ra — không phải người đang hấp hối dưới tay, mà là một bóng dáng khác… một gương mặt khác, đôi mắt run rẩy kia.
Isagi Yoichi
Isagi Yoichi
“Cậu cũng sẽ run lên như vậy sao?”
Isagi tự hỏi, và nụ cười trên môi càng kéo dài.
Một nhát kéo mạnh, tiếng...
“tách”
Vang lên, và cậu rút ra thứ mình muốn.
Trái tim vẫn còn co bóp yếu ớt.
Cậu áp nó vào má, cảm nhận từng nhịp đập cuối cùng.
Isagi Yoichi
Isagi Yoichi
“Đừng lo… tôi sẽ giữ cho nó ấm.”
...

Chương 2: Mùi thịt trong gió

Gió đêm lùa qua những con phố đổ nát, mang theo mùi thịt thối và máu lạnh bủa vây như sương.
Isagi đứng giữa ngã tư đầy xác, lưỡi dao trên tay ướt đẫm, máu tươi đỏ rực chảy thành dòng nhỏ xuống bàn tay.
Ánh mắt cậu mở lớn, con ngươi co hẹp như sợi chỉ, khóe môi cong lên thành một nụ cười méo mó.
Một con zombie lao tới từ bên trái, miệng há rộng, hàm răng mục rữa lộ ra lốm đốm màu đen.
Isagi không né.
Xoẹt!
Dao vung ngang, tiếng thép cắt xuyên qua thịt và xương, nửa hộp sọ bật ra, óc xám trào ra như cháo đặc, hòa với máu đen đặc sệt nhỏ tong tong xuống vỉa hè.
Mùi tanh hôi xộc thẳng vào mũi, nhưng Isagi khẽ nhắm mắt, hít sâu như đang thưởng thức hương thơm của món ăn khoái khẩu.
Tiếng bước chân gấp gáp vang lên phía sau.
Một người đàn ông thở hổn hển, mắt mở to vì kinh hãi, vừa chạy vừa hét:
???
???
“Cứu tôi với! Xin đừng—”
Câu nói chưa hết, Isagi đã xoay người, đâm thẳng lưỡi dao xuyên qua cổ họng hắn.
Phập!
Máu phun ra, nóng hổi, văng cả lên má và môi cậu. Người đàn ông quỵ xuống, hai tay ôm cổ, môi mấp máy nhưng chỉ còn những tiếng rít khàn khàn.
Isagi ngồi xổm xuống, tay nắm cằm hắn, ép gương mặt đã tái dại kia nhìn thẳng vào mắt mình.
Isagi Yoichi
Isagi Yoichi
“Mày nhìn thấy chứ? Ánh mắt này… là thứ cuối cùng mày mang theo xuống địa ngục.”
Nói xong, cậu xoay dao, kéo mạnh sang ngang.
Cổ họng đứt phựt.
Cái đầu gần như rời ra, treo lủng lẳng trên lớp da mỏng còn sót lại.
Phía trước, thêm ba con zombie đang bò bằng cả tay và chân, tiếng xương khớp kêu răng rắc.
Chúng không gào, chỉ phát ra thứ âm thanh ẩm ướt như ai đó đang nhai thịt sống.
Isagi lao vào giữa chúng như một cơn gió bẩn thỉu.
Dao cắt liên tiếp, máu bắn thành từng tia đỏ tươi lên nền tường bong tróc.
Một con bị chém đôi từ vai xuống hông, ruột non tràn ra, trơn nhớt và còn giật nhẹ.
Con khác bị Isagi đạp gãy cổ, đầu vặn ngược 180 độ, tiếng rắc vang lên giòn tan.
Cậu dừng lại giữa đống xác la liệt, lưỡi dao nhỏ từng giọt máu đỏ xen lẫn máu đen của zombie xuống vũng nước bẩn dưới chân.
Cậu dừng lại giữa đống xác la liệt, lưỡi dao nhỏ từng giọt máu đỏ xen lẫn máu đen của zombie xuống vũng nước bẩn dưới chân.
Ngực cậu phập phồng, nhưng không phải vì mệt — đó là hơi thở của kẻ đang chìm trong khoái cảm.
Isagi đưa tay lên môi, liếm sạch vệt máu vừa văng trúng, để vị tanh ngọt tràn khắp đầu lưỡi.
Isagi Yoichi
Isagi Yoichi
“Thật kích thích…”
Cậu thở ra một hơi dài, giọng run run như vừa đạt cực điểm.
Nhưng rồi nụ cười ấy lại biến đổi. Ánh mắt Isagi tối lại, sâu như vực thẳm.
Isagi Yoichi
Isagi Yoichi
“Nhưng vẫn chưa phải máu của cậu… Tôi sẽ tìm cho ra… và sẽ xé cậu ra từng mảnh.”
...

Chương 3: Tiếng bước chân trong đầu..

Đêm nay không có trăng.
Mây đen xé nhau trên bầu trời, gió lùa qua những khung cửa sắt gỉ rít lên như tiếng kẻ hấp hối.
Thành phố chết ngập trong bóng tối và mùi thịt rữa.
Isagi lê bước qua một ngã tư đầy xác, đôi giày bết máu đã đổi màu, dẫm lên lớp xương vụn và nội tạng mềm nhũn phát ra âm thanh “bẹp bẹp”.
Mỗi bước đi, máu lại trào lên mép giày rồi rơi xuống thành từng vệt đỏ thẫm trên nền xi măng.
Trong tay cậu, con dao lưỡi mẻ ánh lên thứ sắc lạnh bẩn thỉu, máu tươi của người và máu đen của zombie quyện lại đặc sệt, từng giọt rơi xuống như mật đường hỏng.
Isagi Yoichi
Isagi Yoichi
“Cậu… ở đâu rồi…?”
Giọng cậu thì thầm, nhẹ đến mức như đang nói với chính mình.
Ánh mắt mở to, đồng tử xanh xám co hẹp, nhìn quanh như đang săn một món đồ chơi bị thất lạc.
Cuối con phố, một người phụ nữ bế đứa bé lao ra, thở gấp gáp, mắt đầy tuyệt vọng.
Isagi dừng lại, nghiêng đầu, nụ cười chậm rãi nở ra.
Isagi Yoichi
Isagi Yoichi
“Không phải cậu…nhưng vẫn ổn.”
Bóng đen từ cửa hàng bên cạnh bất ngờ lao ra — một zombie.
Xoẹt!
Dao quét ngang, cắt đứt hộp sọ từ giữa trán, một mảng não trắng xám văng ra, dính bệt lên cửa kính đã nứt.
Zombie ngã xuống, miệng vẫn há rộng như muốn cắn, nhưng hàm đã rơi mất một nửa.
Isagi không dừng.
Cậu túm tóc người phụ nữ, giật mạnh khiến cả hai ngã xuống.
Đứa bé khóc thét, đôi bàn tay nhỏ cố với theo mẹ.
Cậu cúi xuống, miệng gần sát tai cô ta, hơi thở nóng hổi lẫn mùi máu:
Isagi Yoichi
Isagi Yoichi
“Tôi nói rồi… tôi không tha một ai đâu.”
Lưỡi dao cắm sâu vào lưng, xuyên ra lồng ngực.
Cậu cảm nhận rõ từng lớp thịt tách ra, từng thớ cơ đứt vụn.
Máu phun ra, nóng rực, tràn xuống tay cậu như dòng suối đỏ.
Cậu nhắm mắt lại một thoáng, hít sâu, để mùi tanh đặc quánh tràn đầy phổi mình.
Người phụ nữ co giật, mắt trắng dần, đầu gục sang một bên.
Tiếng chân lê kéo tới — lũ zombie.
Cả chục con.
Isagi bật cười, một tiếng cười khô khốc, gai góc như dao cào trên sắt.
Phập!
Dao đâm xuyên thái dương một con, kéo mạnh sang ngang khiến nửa đầu bật ra.
Rắc!
Gót giày nghiền nát quai hàm một con khác, răng gãy bắn ra như sỏi.
Xoẹt!
Một con bị xé đôi từ hông, ruột non đổ ra thành đống, trơn nhớt và còn giật nhẹ.
Cậu không né tránh, không phòng thủ, mà lao thẳng vào chúng, chém, đâm, xé… máu văng tung tóe khắp mặt, chảy xuống cổ.
Lưỡi cậu liếm theo dòng máu ấy, chậm rãi, như nếm món rượu ủ lâu năm.
Giữa tiếng xé thịt, tiếng xương vỡ, tiếng zombie rên rỉ, Isagi lại lẩm bẩm:
Isagi Yoichi
Isagi Yoichi
“Đừng chạy… Cậu biết mà… tôi sẽ tìm được cậu…”
Isagi Yoichi
Isagi Yoichi
“Máu của cậu… ấm hơn bất cứ thứ gì ở đây…”
Isagi Yoichi
Isagi Yoichi
“Não của cậu… mềm đến mức tôi chỉ cần cắn một cái…”
Những lời đó không phải nói với ai trước mặt. Cậu đang nói với hình ảnh của “người đó” trong đầu.
Hình ảnh ấy dán chặt vào tâm trí, làm từng nhát dao trở nên nhẹ nhàng, ngọt ngào như một cái vuốt ve.
Cơn gió cuốn qua con phố, đưa theo mùi tanh và mùi thối, nhưng với Isagi… đó là hướng dẫn đường.
...

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play