Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ RhyCap ] Vợ Tao, Ai Dám Đụng!?

Hôn Nhân Ép Buộc

Trong phủ nhà họ Nguyễn, trống kèn rộn ràng. Người hầu kẻ hạ chạy ngược xuôi, không khí náo nhiệt như ngày tết. Thế nhưng trong thư phòng, Nguyễn Quang Anh lại ngồi vắt chân trên ghế, mặt lạnh tanh
Sửu
Sửu
Cậu hai , hôm nay là ngày đại hỉ…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hừ // thở hắt //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đại hỉ của ta ư? Chẳng qua chỉ là ép buộc
Hắn vốn dĩ không muốn cưới vợ, càng không phải một nam nhân. Nhưng phụ thân – ông Nguyễn, thương gia giàu có nhất vùng – đã quyết, hắn không thể trái
Mận
Mận
Cậu hai, kiệu hoa đã tới
Mận
Mận
Cậu cả họ Hoàng sắp vào cửa phủ rồi
Quang Anh chẳng buồn nhúc nhích. Ánh mắt hắn lóe lên tia chán ghét, song vẫn gằn giọng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Được, ra đón đi
.
Trong khi đó, Hoàng Đức Duy ngồi ngay ngắn trong kiệu, đôi mắt. Cậu là con trai út của một vị quan liêm khiết, từ nhỏ tính ôn hòa ít nói, ai gặp cũng quý. Hôn sự này cũng do phụ thân cậu sắp đặt, vì để kết giao với thương gia Nguyễn gia
Khi kiệu dừng trước cổng phủ, Duy khẽ hít một hơi, lòng tự nhủ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đã là phu thê, ta sẽ làm tròn bổn phận
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dù y có thế nào, ta cũng không oán
.
Tiệc cưới náo nhiệt, nhưng tân lang chính là Quang Anh và Đức Duy lại chẳng mấy ai thấy họ cười
Tí
" Nghe bảo cậu Duy hiền như ngọc, không biết sống chung với thiếu gia nóng nảy sẽ thế nào…"
Lựu
Lựu
" Chắc khổ lắm, thiếu gia nổi tiếng cọc cằn mà…"
Quang Anh nghe thấy, nhưng không buồn phản ứng. Đức Duy thì chỉ mỉm cười dịu dàng, coi như gió thoảng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
* Tôi sẽ coi đó là một lời khen *
.
Đêm tân hôn
Phòng tân phòng đèn hồng, khói trầm vương vấn. Đức Duy ngồi bên giường, tay nắm vạt áo, lòng thấp thỏm. Quang Anh bước vào, tháo mũ cưới ném lên bàn, ngồi phịch xuống ghế
Không khí im lặng ngột ngạt
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ta nói thẳng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hôn sự này ta không muốn, cũng chẳng phải do lòng ta
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi chớ mong ta sẽ đối đãi như thê tử
Giọng hắn lạnh lùng, nhưng không có vẻ hăm dọa
Đức Duy khẽ cúi đầu, giọng nhẹ như gió
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em hiểu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dù sao… đã là phu thê, ta sẽ gánh vác việc trong nhà, không làm khó cậu...
Quang Anh chau mày, nhìn đối phương. Cậu trai trước mặt mảnh mai, ánh mắt trong vắt, không hề oán trách. Điều này khiến lòng hắn khựng lại một thoáng, song rồi nhanh chóng quay đi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tùy ngươi, ta không quan tâm
Nói xong, hắn nằm xuống giường, quay lưng
Đức Duy im lặng một lát rồi cũng nhẹ nhàng nằm bên mép giường, giữ khoảng cách
_________________________
Sáng hôm sau
Cốc cốc cốc
Mận
Mận
Cậu hai, mợ Duy… à… mợ hai, đã tới giờ bái tổ tiên
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// Ngồi dậy nhăn nhó //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hừ! phiền phức..
Trong khi đó, Đức Duy đã chỉnh y phục gọn gàng, nhẹ nhàng đáp
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chúng ta đi thôi...cậu hai
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// Liếc em xong bỏ đi //
________________________
Từ hôm ấy, cuộc sống phu thê bắt đầu
Quang Anh giữ đúng lời: ngoài mặt coi Duy như không, chẳng nặng nhẹ cũng chẳng dịu dàng. Nhưng hắn tuyệt đối không động bạo lực, không đánh đập hay làm nhục. Chỉ là lạnh nhạt
Ngược lại, Đức Duy thì ngày ngày bận rộn với việc trong phủ. Năm người hầu trong nhà – Tí, Sửu, Mận, Đào, Lựu — đều được cậu quan tâm như người nhà
Một buổi sáng, Mận loay hoay làm rơi khay trà. Đức Duy liền chạy lại nhặt, cười hiền
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không sao đâu, để em giúp chị
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// Quang Anh vừa bước ra cửa thì thấy cảnh ấy, cau mày //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi là chủ nhân, sao lại đi hầu hạ người hầu?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Ngước lên, điềm đạm //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em cũng chỉ là con người, chẳng khác họ. Giúp một tay có gì là sai?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// Nghẹn lời //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hừ! // bỏ đi //
_________________________________
Chiều hôm ấy, Lựu bị thương khi dọn vườn, Đức Duy lại ngồi xuống tự tay băng bó. Người hầu vừa cảm động vừa lo sợ
Lựu
Lựu
Mợ Duy...à, mợ hai...làm vậy cậu hai sẽ trách
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Mỉm cười // hắn có trách ta cũng không sợ
Quang Anh tình cờ đứng trên hành lang nhìn thấy, lòng khó tả. Hắn vốn muốn gằn giọng, nhưng cuối cùng chỉ im lặng quay đi
.
Đêm xuống, trong phòng chỉ còn hai người
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// Giọng khàn // ngươi thật sự không hận ta sao?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vì sao phải hận? // nghiêng đầu //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Bởi ta không hề muốn hôn sự này
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Duy cười nhạt, ánh mắt sáng lấp lánh dưới ánh đèn //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Muốn hay không, chúng ta đều đã thành phu thê. Ta chỉ mong sống cho yên, không cần oán trách
Câu trả lời ấy khiến Quang Anh lặng thinh. Hắn xoay mặt đi, trong lòng như có sợi dây vô hình siết chặt
_________________________
Ngày qua ngày, sự hiền lành của Đức Duy càng rõ. Cậu chăm lo từng bữa ăn, từng chén nước, hỏi han cả người hầu lẫn Quang Anh. Dù Quang Anh vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, nhưng dần dần, hắn phát hiện bản thân thường lén nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh ấy
Một buổi tối, Quang Anh trở về sau khi bàn chuyện với thương nhân, mệt mỏi ngồi xuống
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Đức Duy bước tới, đặt chén trà nóng trước mặt //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Uống đi cho ấm bụng // nhìn anh //
Quang Anh ngẩng đầu nhìn, định nói lời cộc cằn. Nhưng ánh mắt dịu dàng kia khiến hắn nghẹn lại, chỉ buông gọn một chữ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cảm ơn cậu!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
* Hừ đồ lạnh lùng *
Đào
Đào
" Hình như cậu hai dần đổi khác…"
Tí
" Ừ, cậu Duy thật giỏi, cứ như ánh trăng chiếu sáng phủ này vậy..."
Mận
Mận
" Nói bậy // dả mỏ Tí // "
Mận
Mận
" Là mợ hai không phải mợ Duy "
Sửu
Sửu
" Nói vậy cậu hai chửi ch*t "
Trong phòng, Quang Anh nằm trằn trọc, nhớ tới nụ cười hiền hòa ban tối. Lần đầu tiên, hắn thấy lòng mình dao động

Người Quản Trong Phủ

Sáng hôm sau
Sửu
Sửu
Cậu hai, hôm nay có khách thương đến, người cần ra tiếp kiến
Quang Anh thở dài, ném áo khoác lên vai. Hắn vốn quen với việc giao thương, chẳng lạ gì những lời nịnh nọt giả dối. Vừa ra cửa, hắn quay lại nhìn thấy Đức Duy đang bận rộn cùng mấy người hầu
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu làm gì đó!? // cau mày //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Giúp bọn họ phân việc
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Phủ to thế này, nếu không ai quản thì lộn xộn mất // cười tươi //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Việc đó để quản gia lo // nhìn em //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng quản gia một mình cũng vất vả
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em là phu nhân… À, em là phu thê với cậu, cũng nên gánh việc trong nhà
Nghe câu “phu thê”, Quang Anh khựng một chút. Hắn hừ nhẹ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tùy cậu, nhưng đừng gây rắc rối // lườm em xong bỏ đi //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Gật đầu, nụ cười vẫn dịu dàng //
Trong phủ náo loạn
Chỉ trong một ngày, cả phủ xôn xao vì phu nhân
Lựu
Lựu
Mợ giúp em ghi chép kho thóc, nhanh lắm
Mận
Mận
Còn giúp chị giặt khăn, tay trắng mềm mà chẳng ngại bẩn
Đào
Đào
// Cười // nhưng cũng hậu đậu, suýt làm đổ cả chum nước, chị phải đỡ
Mọi người cười vang, trong phủ từ lâu hiu quạnh, nay nhờ Duy mà ấm áp hẳn
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Anh đi ngang, nghe tiếng cười liền nhíu mày //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đám các ngươi làm gì mà ồn ào thế?
Đào
Đào
// Cúi đầu //
Mận
Mận
// Cúi đầu //
Lựu
Lựu
// Cúi đầu //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Đứng ra che cho bọn họ //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Là em bảo họ nghỉ tay đôi chút
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh đừng trách họ
Hắn nhìn Duy, ánh mắt hơi tối lại. Rõ ràng hắn muốn mắng, nhưng cuối cùng chỉ lắc đầu, bỏ đi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Bọn chị đi làm đi // nhìn họ //
Đào
Đào
Vâng
Mận
Mận
Vâng
Lựu
Lựu
Vâng
.
Trong đại sảnh, cơm bày đầy bàn. Quang Anh ngồi đầu, Duy ngồi cạnh, người hầu đứng hầu bên
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// Nhăn mặt //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ai nấu canh cá hôm nay?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mặn quá // buông đũa nhăn mặt nhìn người hầu //
Người hầu run rẩy định quỳ, Duy vội xen vào
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Là em dặn họ thêm muối..tại ta sợ anh ăn nhạt...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em xin lỗi...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// Anh liếc nhìn cậu, định nói nặng, nhưng bắt gặp ánh mắt long lanh của em //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Haizzz // thở dài //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Thôi ăn đi đừng xin lỗi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cũng đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi
Bọn hầu thở phào nhẹ nhõm. Từ hôm có Duy, tính khí thiếu gia dường như bớt gay gắt phần nào
________________________
Trong phòng, Quang Anh vừa cởi áo thì nghe tiếng động ngoài sân
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// Cau mày //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ai đó!?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Giữ khuya còn ai lục đục ngoài đó???
Ra nhìn, thì thấy Đức Duy cầm đèn lồng, khom lưng nhặt áo phơi vì sợ đêm sương ướt
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đức Duy!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đức Duy, cậu làm gì ngoài đó // quát //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Giật mình, suýt đánh rơi đèn //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em...em
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// Dựa lưng vào cửa chờ em trả lời //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em thấy áo ngoài sân còn ướt...sợ mai anh phải mặc nên…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// Tức đỏ mặt //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi là phu nhân, không phải kẻ hầu!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Sao phải làm mấy việc này?!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Ngẩn ra, rồi mỉm cười //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng em thích giúp
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thấy mọi người vất vả, em không nỡ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// Anh nghẹn, nhìn cậu hồi lâu rồi mới gắt nhỏ //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Bước lại đây // ngoắc tay //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Rụt rè lại chỗ anh //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Aaaaaaa // ôm tay //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// Đánh tay em // lì lợm
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Sao cậu đánh em // mếu //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mếu mếu cái gì? Vào phòng ngay
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hứ // dậm chân đi trước //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// Nhìn em cười //
Nói xong anh cùng em vào phòng ngủ và không nói gì thêm
Mạnh ai nấy ngủ không ai đụng ai
______________________
Sáng ấy, Duy muốn trổ tài nấu ăn
Cậu kéo mấy con hầu vào bếp cùng mình
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Để ta thử làm món cháo gà, nghe bảo Quang Hùng thích lắm // cười tươi rói //
Mận
Mận
Nhưng phu nhân chưa từng vào bếp…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không sao, ta học nhanh lắm
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đừng lo
Lựu
Lựu
" Phu nhân nói thế em mới lo "
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ta nghe nhà ngươi nói gì đấy
Lựu
Lựu
Dạ em xin lỗi phu nhân // cúi đầu //
Đào
Đào
* Cầu mong cái bếp không cháy *
Quả nhiên, chỉ một lát sau, mùi khét bốc lên
Đào
Đào
Ôi, gà cháy rồi mợ hai ơi!
Đúng lúc Quang Anh bước vào. Hắn sầm mặt
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hoàng Đức Duy // gằn giọng //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi lại bày trò gì thế?!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tính phá bếp nữa à // nhíu mày //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Cười ngượng //
Tay còn dính bột gạo, mặt thì lấm lem nở nụ cười nhìn anh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hửm?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em chỉ muốn nấu cho anh ăn...không ngờ nó cháy mất tiêu...// mếu //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// Lắc đầu ngao ngán //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// Anh giận mà không nỡ nặng lời //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// Kéo tay em về phía mình // đi ra ngoài đây để cho tụi nó nấu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ơ...nhưng mà cậu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Chề môi nhìn anh //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Thu lại ngay không tôi cho người cắt mỏ cậu
Người hầu kéo nhau vô nấu, vừa đi vừa cố nhịn cười
Trong phòng khách chỉ có hai người
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// Anh nhìn Đức Duy, lắc đầu //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi không biết làm thì thôi...sao cứ phải chen vào làm gì..?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Nhỏ nhẹ đáp trả //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vì em muốn cậu ăn món em nấu thôi mà...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
....
Quang Anh thoáng sững. Hắn định mắng, nhưng lại thấy lòng nóng ran, đành quay mặt đi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Haizzzzz
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em ở nhà đi tôi đi có việc chút // dịu dàng nhìn em //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vâng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhớ đừng quậy nhé...Duy // xoa đầu em xong bỏ đi //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Bất động //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ơ..ơ cái gì mới lướt qua thế trời // ngơ //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// Đứng ngoài cổng nhìn em bỗng bật cười //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngốc
.
Buổi trưa nắng gắt
Duy đem nước ra vườn cho người hầu đang làm việc
Quang Anh vô tình bắt gặp, liền gọi giật cậu lại
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
DUY!
Duy chạy lại, mồ hôi lấm tấm, nụ cười sáng như nắng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu về rồi, mau đi tắm đi người cậu toàn mồi hôi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em vừa mới làm gì đấy
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Duy???
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em vừa đem nước cho họ...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// Anh muốn nổi cáu, nhưng nhìn dáng vẻ ấy, lửa giận tắt ngấm, chỉ buông một câu //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đừng quá sức...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vào nhà để họ làm đi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Em gật đầu, ánh mắt long lanh //
____________________
Thấm thoát trời cũng đã tối
Tối hôm đó
Trong phòng, cả hai cùng ngồi, không khí yên lặng. Cuối cùng, Quang Anh khẽ cất tiếng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em thích xen vào việc người hầu như thế sao..?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Cười trước câu hỏi của anh //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em không xen, chỉ là muốn giúp
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Họ cười, em cũng thấy vui...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// Nhíu mày //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em không sợ tôi mắng?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Sợ chứ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng em càng sợ cậu mệt, sợ mọi người cực nhọc
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Mắt long lanh nhìn anh //
Lời nói ấy khiến Quang Anh im bặt. Hắn nhìn đôi mắt sáng trong, lòng dâng cảm giác lạ lẫm
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// Hắn khẽ thở dài // em đúng là… khiến tôi bất lực
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Cười khẽ //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy cậu cứ bất lực cả đời cũng được
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
!
Quang Anh quay đi, che giấu vành tai đỏ ửng
Ngoài sân, gió thu thổi nhẹ, trăng sáng vằng vặc, đám người hầu thì thầm
Tí
Cậu Duy thật sự làm phủ này sống động hẳn lên
Mận
Mận
Ừ, ngay cả cậu hai cũng dần đổi khác rồi…
.
Trong phòng, Quang Anh nằm trằn trọc, nhớ lại nụ cười hiền lành ban chiều. Trái tim hắn, vốn khô cứng, nay bắt đầu rung lên khe khẽ

Đức Duy Đại Náo Trong Phủ

Mấy hôm nay, trong phủ nhà họ Nguyễn rộn ràng khác thường. Từ sáng sớm, tiếng người hầu cười nói rôm rả, tiếng bước chân nhộn nhịp, ngay cả vườn sau vốn yên tĩnh cũng đầy tiếng cười
Nguyên nhân duy nhất chỉ có một: Hoàng Đức Duy, phu nhân hiền lành nhưng lại siêng đến mức… gây náo loạn
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Duy mặc áo dài gọn gàng, tay cầm sổ ghi chép, đi vòng quanh cùng quản gia //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Kho thóc để lộn xộn thế này không được // em cau mày //
Quản Gia
Quản Gia
Dạ… vốn trước nay vẫn vậy…// ấp úng //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Từ hôm nay, ta sẽ phân loại rõ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thóc mới một chỗ, thóc cũ một chỗ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Để lẫn, chuột bọ ăn hết
Quản gia ngẩn ngơ nhìn phu nhân nhỏ tuổi nhưng nói năng rành rọt
Ngay lúc ấy, Quang Anh từ xa bước tới. Hắn khoanh tay, giọng lạnh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hoàng Đức Duy!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi đang làm gì?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Nhoẻn cười // quản lý kho thóc
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi là phu nhân, không phải quản sự
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng em rảnh mà
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Với lại, quản tốt thì nhà cũng lợi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// Nhíu mày //
Quang Anh chẳng hiểu sao, nhìn thấy ánh mắt trong sáng ấy, lời trách móc nghẹn trong cổ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tùy em // bỏ đi //
Quản gia nhìn 2 người, khẽ cười
Quản Gia
Quản Gia
Rõ ràng cậu hai dần nhượng bộ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhường bộ gì chứ // đỏ mặt //
Quản Gia
Quản Gia
// Cười //
_________________
Trong sân sau, Duy thấy Đào bê một thùng gỗ nặng, liền chạy lại
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Để ta giúp ngươi // nhanh chóng chạy lại //
Đào
Đào
Phu nhân đừng, nặng lắm! // hoảng hốt //
Nhưng đã quá muộn Duy đã cúi xuống nâng, loạng choạng suýt ngã. Thùng gỗ nghiêng, nước đổ tung toé
Đúng lúc Quang Anh đi ngang
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// Cau mày, bước nhanh lại kéo Duy đứng dậy //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em muốn gãy lưng à Hoàng Đức Duy???
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Em xoa tay cười ngượng //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em chỉ muốn giúp, ai ngờ nặng thật
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mấy cái này em lanh lắm!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Giúp cái gì mà giúp!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đừng đụng vào việc đây nữa! //quát //
Duy im lặng, môi hơi mím, thấy vậy, Quang Anh khựng lại, bực bội vò tóc
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
… Sau này muốn làm gì thì gọi ta
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nghe chưa? // nhẹ giọng //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Em ngước lên, mắt sáng long lanh //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nghĩa là cậu lo cho em làm // hớn hở //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// Anh nghẹn họng, mặt thoáng đỏ, vội quay đi //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi chỉ sợ em gây thêm phiền phức thôi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Người hầu xung quanh cắn môi cố nhịn cười
_______________________
Tại phòng khách
Đức Duy tập hợp cả năm người hầu trước sân, tay cầm bản ghi chép
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Từ nay ta chia việc rõ ràng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tí phụ trách sổ sách, Mận lo dọn dẹp, Đào coi bếp, Lựu chăm vườn, Sửu lo ngoài cổng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ai làm xong phải báo lại
Bọn hầu đồng loạt gật đầu, vui vẻ đáp
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// Anh vừa về, thấy cảnh ấy liền lạnh giọng //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hoàng Đức Duy // nhẹ giọng //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em lại bày trò gì nữa đây
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em chỉ chia việc để họ bớt vất vả
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu làm như em quậy phá lắm ấy
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// Cười hiền nhìn em //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// Áp sát mặt em //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em không quậy chả lẽ là tôi sao???
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Đẩy anh ra // ưmm~tự nhiên sát người ta
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// Cười // lần sau đừng lo mấy chuyện đây
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Có quản gia lo rồi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng em muốn mọi thứ gọn gàng hơn
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu coi này, hôm nay chỉ trong nửa ngày mà vườn đã sạch, bếp cũng ngăn nắp hơn sao
Quang Anh nhìn quanh, quả thật phủ gọn gàng khác hẳn, hắn im lặng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ta cũng chịu thua em
Lựu
Lựu
" Phu nhân đúng là giỏi…"
Sửu
Sửu
" Lần đầu ta thấy cậu hai không nói lại "
_____________________
Bữa tối
Cả bàn cơm bày biện, món nào cũng thơm
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// Anh nhấc đũa, nếm thử liền cau mày //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hôm nay ai nấu?
Mận
Mận
Dạ… là phu nhân dặn bếp nấu thêm vài món mới…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Em nhanh nhảu chen vào //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đúng vậy, em thấy cậu hay ăn đi ăn lại một vài món
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hơi chán nên em bảo họ đổi món
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// Lườm em // ngươi càng lúc càng nhiều chuyện
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Em mỉm cười //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng cậu ăn thử xem, có ngon không?
Hắn miễn cưỡng gắp một miếng, định bụng sẽ chê, nhưng bất giác lại thấy hương vị khá hợp
Hắn nhấp thêm vài miếng nữa, chẳng thốt lời nào
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Em nghiêng đầu hỏi // ngon chứ...?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tạm
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Khẽ cười, mắt cong cong //
.
Trong phòng, Quang Anh ngồi đọc sổ sách
Duy mang trà nóng lại, đặt trước mặt
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu làm cả ngày chắc mệt rồi. Uống chút cho tỉnh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// Anh ngẩng lên, thấy ánh mắt cậu sáng dịu, hắn khựng một chút, rồi khẽ gật //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ừ!
Cả phòng chìm trong yên tĩnh, chỉ còn tiếng lật giấy. Duy ngồi bên, thỉnh thoảng lặng lẽ rót trà
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi không thấy mệt sao, ngày nào cũng chạy khắp nơi..?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Cười // có chứ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng ta thấy vui
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vì phủ này không còn lạnh lẽo như trước
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// Sững người, lặng thinh //
________________________
Sáng hôm sau — náo loạn thật sự
Tin đồn lan ra chợ: “ Phu nhân nhà họ Nguyễn hiền lành, đối xử tử tế với người hầu "
Người trong vùng bàn tán xôn xao
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi làm cái gì mà cả chợ đều biết ngươi là phu nhân hiền lành?!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Em ngạc nhiên //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ta có làm gì đâu. Chắc bọn hầu ra ngoài kể thôi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Phiền phức! // đập bàn //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi khiến ta mất mặt rồi biết không?!
Duy khựng lại, đôi mắt thoáng tối. Nhưng rất nhanh, cậu mỉm cười
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nếu mất mặt, ta sẽ cẩn thận hơn
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng chí ít, người ta khen phủ ta có phúc
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đâu phải chuyện xấu đâu chứ // chu mỏ //
Quang Anh nhìn đôi mắt kiên định ấy, ngực nghẹn lại
Lửa giận không sao trút nổi, cuối cùng chỉ thở dài
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi đúng là… khiến ta không làm gì được
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Cười tươi // vậy thì tốt
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// Lườm em //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Lườm hoài coi lé bây giờ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em...// tức //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Plè // lè lưỡi trêu anh //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Bỏ chạy ra ngoài //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
HOÀNG ĐỨC DUY
Tiếng hét của anh vang vọng cả phủ
Đêm về, Quang Anh nằm nghiêng, nhớ lại cả ngày náo loạn
Trong lòng hắn, thay vì bực bội, lại dấy lên cảm giác ấm áp khó tả
Bên cạnh, Đức Duy ngủ say, gương mặt thanh thản dưới ánh đèn mờ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// Anh khẽ nhíu mày, lẩm bẩm //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Rốt cuộc ngươi là tai họa, hay… là phúc của ta đây?
Ngoài cửa sổ, trăng sáng vằng vặc, soi rõ hai bóng người nằm cạnh, khoảng cách tuy còn xa nhưng dường như đã dần ngắn lại

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play