_01_
Người hâm mộ chờ bên ngoài tòa nhà lại bắt gặp La Thần lại ở trong phòng thu đến hơn 2 giờ sáng, đi cùng chẳng có quản lý hay trợ lý, chỉ một mình anh và chiếc balo nặng nề trên vai, dường như khiến người ta nhìn thấy gánh nặng trên đôi vai đơn độc kia. Trong một tháng này không biết công ty tốt bụng đột xuất hay có vấn đề gì, nhưng xếp lịch trình cho La Thần rất dày, sáng ở Thượng Hải, tối ở Hàng Châu, ngày hôm sau lại phải tham dự tuần lễ thời trang ở Milan. Thời gian nghỉ ngơi của La Thần trong tháng này cũng chỉ có thể ngủ trên máy bay hoặc chợp mắt một chút ở phim trường.
Fandom của La Thần gọi anh là mặt trời bé con, nhưng trong một tháng này bọn họ chẳng nhìn thấy mặt trời bé con của mình mỉm cười lần nào.
“Cậu ta về chưa?”
Giám đốc công ty Hồng Ảnh vẫn còn ở văn phòng công ty lật xem từng quyển kịch bản, đích thân lựa chọn dự án cho La Thần.
“Dạ về rồi ạ”
“Chịu đựng cũng tốt quá nhỉ?”
“Em nghĩ chắc anh ấy đã mệt đến mức không gặp được cô người mẫu kia rồi. Năm ngày rồi anh ấy không ngủ, em sợ anh ấy chịu không nổi cường độ lịch trình thế này nữa đâu.”
Giám đốc không nói gì, lại tiếp tục lật xem kịch bản. Trợ lý vẫn không biết có nên gọi xe hay không, tài xế cũng đã chờ trước sảnh tòa nhà.
“Giám đốc, đã hai giờ sáng rồi, anh không định về nhà nghỉ ngơi sao?”
“Ừm, gọi xe đi.”
Trợ lý liền gọi tài xế đến đón giám đốc về nhà, cậu cũng được tan ca.
“Giám đốc, ngày mai là chủ nhật, anh có muốn về biệt thự nghỉ ngơi không?”
“Cũng được.”
“Vậy để em về trước nha, nhà em ở ngay phía trước thôi”
“Ừm,”
Biệt thự ở Nam Thành, công ty ở phía đông. Tài xế phải đánh một vòng lớn, đi từ phía đông xuống phía nam thành phố. Nhưng vừa đến nơi, giám đốc tính khí thất thường của bọn họ lại đổi ý.
“Đến nhà La Thần đi.”
“Giờ này sao giám đốc?”
“Ừ. Anh lái được không? Không lái được thì cứ nộp đơn, phòng nhân sự sẽ giải quyết ngay trong đêm cho anh.”
“Dạ được dạ được, tôi lái được.”
Lại đánh xe quay về trung tâm thành phố. La Thần tuy là diễn viên nổi tiếng nhưng ở ngay trung tâm thành phố, lại còn ở căn penthouse trong tòa nhà Trần thị - chủ của công ty Hồng Ảnh. Ban đầu mọi người đồn đại nói penthouse là của giám đốc Hồng Ảnh tặng cho La Thần, nhưng anh nói mình vẫn đang trả góp thì tin đồn kia mới lắng xuống.
Cả tháng La Thần mới được về nhà, vừa về đến nơi dù cả người mệt mỏi rã rời vẫn không ngủ ngay mà lại dọn dẹp nhà cửa, quét lau đến khi sạch bong kin kít rồi mới yên tâm đi tắm.
5 giờ, trời cũng đã hửng sáng, lịch trình bắt đầu từ 1 giờ chiều nên anh vẫn có thể nghỉ ngơi một chút. Nhưng vừa đặt lưng xuống giường lại vang lên tiếng chuông cửa, lười thật lười cũng phải ngồi dậy, ra ngoài xem thử.
“Giám đốc, anh tìm tôi?”
Vừa mở cửa đã thấy mặt của tư bản, dù gượng cười cũng gượng không nổi.
“Đến nhà cậu, không tìm cậu chẳng lẽ tìm A Dương của cậu.”
“Liễu Dương đang quay phim ở Thượng Hải, anh muốn tìm thì đi Thượng Hải mà tìm.”
Tên giám đốc ngó vào trong nhà, trông tủ giày chỉ có giày nam mới hài lòng.
“Anh có định vào nhà không vậy? Tôi buồn ngủ lắm rồi.”
“Lịch trình dày lắm à?”
“Một tháng ngủ trên máy bay. Anh nói xem dày không.”
“Vẫn có thời gian hẹn hò yêu đương đó thôi.”
“Giám đốc, anh đến để dày vò tôi thì để hôm khác đi, hôm nay tôi chỉ muốn ngủ thôi. Anh không muốn vào nhà thì mau về đi”
“Cách cậu mời người ta vào nhà cũng lạ quá ha”
Lách qua cánh cửa, đi vào trong nhà. Nhà của La Thần hiếm khi có khách, đến dép trong nhà cũng chỉ có hai đôi, anh mang một đôi, đôi còn lại giám đốc vừa xỏ vào đã nhăn mặt. Là size nữ.
“A Dương thường đến đây lắm à?”
“Không có”
“Vậy mà có size dép của cô ta ở đây. Cậu là diễn viên mà nói dối tệ quá đó”
“Dép này tôi mua đúng dịp lễ tình nhân nên có chương trình mua một tặng một, tôi mang size nam thì còn lại size nữ thôi. Bộ anh là fan couple sao, việc gì cứ gán ghép A Dương với tôi làm gì.”
“Thật không?”
“Tin hay không thì tùy anh. Tự nhiên như ở nhà. Tôi đi ngủ.”
La Thần biết việc lịch trình của mình bỗng dưng bị xếp dày đặc đều là do một tay giám đốc ra lệnh. Nhưng người ta là chủ, anh là công, có thể phản kháng gì được. Hợp đồng ba mươi tỷ như thòng lòng treo trước cổ, bất mãn cũng phải cố cam chịu thêm ba năm.
“Cậu sống một mình à?”
“Trời ơi Trần Nhật Đăng, anh có thôi đi không!”
Giám đốc vừa mở cửa thò đầu vào đã ăn mắng, La Thần đang vào giấc ngủ thì bị đánh thức, có thể không cáu sao. Anh ném thẳng gối về phía cửa, tuy giám đốc có tránh nhưng tự trọng vẫn bị tổn thương.
“Ghen khùng ghen điên! Đi mà quản A Dương của anh đi, tôi không có hứng thú với cô ta. Anh đừng ở đây phá tôi nữa. Ra ngoài!”
“Ok ok tôi ra ngoài, cậu ngủ đi, ngủ đi ha.”
—Đúng là sống một mình. Chắc là không phải dính đến A Dương thật.
La Thần vừa nằm xuống đã ngủ, đến khi chuông báo thức reo mới tỉnh giấc, tắt báo thức rồi ra khỏi phòng. Hiện tại đã hơn 11 giờ trưa, tắm xong đến phim trường là kịp lúc, nếu còn nấu cơm trưa sẽ trễ mất. Nhưng quản lý không ở đây, cũng chẳng có trợ lý, không ai order đồ ăn giúp.
“Phiền phức quá..”
Định mở tủ lạnh lấy hộp sữa uống lót dạ nhưng không ngờ lại trông thấy một phần cơm chiên để sẵn trong tủ, trên nắp còn dán giấy note màu vàng, không ghi nội dung, chỉ có một chữ ký.
“Giám đốc khùng.”
Suốt ngày chỉ biết ký tên, ngoài minh tinh ra thì chỉ còn giám đốc. Lượng chứng từ phải ký trong một ngày của Trần Nhật Đăng nhiều hơn số lượng album phải ký trong một buổi fansign của La Thần. Nhưng chữ ký trên tờ giấy note kia lại là chữ ký đẹp nhất. Trong một tháng này La Thần cũng cười vô số lần trong những lần concert và cảnh quay, nhưng hôm nay lại vô tình bật cười, bật ra nụ cười chân thật nhất.
_02_
Cuối tuần của nhân viên văn phòng nhưng lại là ngày đi làm bình thường của La Thần, trước kia chọn thế nào thì bây giờ phải chịu thế đó, dù gì mệt đến mấy chỉ cần gặp người hâm mộ là có thể phấn chấn ngay tức khắc, công việc cũng đều là sở thích nên mệt mỏi cũng không hề thấy gượng ép.
“Anh Thần anh Thần! Việc này cứ để trợ lý làm được rồi, anh không cần động tay vào đâu”
Nhân viên của tổ trang phục thấy La Thần tự bê cả thùng phục trang liền ngăn cản, nhưng thời gian này đang bị “đày”, anh lấy đâu ra trợ lý.
“Trợ lý tôi không khỏe nên xin nghỉ phép rồi.”
“Vậy, vậy cứ để nhân viên đoàn phim làm đi”
Nhìn quanh chẳng có ai rảnh tay, thêm một việc chi bằng bớt một việc, La Thần cũng không phải phụ nữ tay yếu chân mềm.
“Tôi tự làm được rồi. Phòng trang điểm của tôi ở bên đó đúng không?”
“Dạ phải dạ phải”
La Thần tự mang theo đồ cá nhân đến phòng trang điểm, trước cửa phòng chỉ dán bảng tên “Nam chính”, thậm chí còn chẳng để tên. Vai chính còn bị đối đãi thế này, nếu là vai phụ thì đã sớm bị thay thế.
“Anh Thần, anh trang điểm chưa?”
“Vẫn chưa. Hình như người chạy đến bên chỗ nữ chính hết rồi”
“À, chắc là vậy, để em gọi họ đến.”
Người của tổ trang điểm đều đang ngồi ở phòng nữ chính, dù đã chuẩn bị xong từ lâu nhưng bọn họ đều không sang phòng bên cạnh. Đến khi trợ lý đạo diễn chạy sang tìm, bọn họ vẫn ngồi lỳ ở đó.
“Mấy người bị sao vậy? Đình công hết rồi hả? Phản à?”
“Trời ơi cô la lói gì chứ. Ai mà không biết La Thần đang bị giám đốc Trần đày. Nếu dính tới anh ta phim này chắc khỏi lên sóng luôn đó. Chị Hỉ không muốn dính tới anh ta, bọn tôi cũng không muốn tự đạp đổ chén cơm của mình đâu.”
Chị Hỉ trong lời bọn họ chính là nữ chính. Cô gái mang gương mặt trái xoan đầy đặn, nhã nhặn và đoan trang, đôi mắt phượng chậm rãi nhìn đến trợ lý đạo diễn.
“Chị Hỉ, đây là ý của chị thật hả? Nhưng chị chỉ là phiên hai thôi đó, chị không sợ bản thân bị thay trước cả anh Thần sao?”
“Phiên hai thì sao? Anh ta ra mắt trước tôi vài năm, làm phiên một thì đúng rồi. Tôi là người có học thức, có gia giáo, tất nhiên biết kính trên nhường dưới. Nhất là không động vào người mình không nên động vào.”
Tiết Liên Hỉ vừa ám chỉ La Thần tốt nghiệp cấp ba, vừa ám chỉ anh động đến A Dương mới biến thành cái gai trong mắt của giám đốc Hồng Ảnh. Những chuyện này ở bên ngoài không rõ, nhưng người trong giới đều nhìn thấy rất rõ.
La Thần ở phòng bên cạnh nghe thấy từng câu từng chữ, vừa lật kịch bản vừa thở dài. Anh sinh tồn trong giới này đã được 5 năm, hạng người gì cũng gặp qua, bọn người kia cũng chỉ sợ liên lụy bản thân nên mới cố tình tránh xa anh đến thế. Nhưng đạp đổ bát cơm của người ta chẳng khác gì giết cha mẹ người ta. Nếu anh mất vai diễn này, đoàn phim và công ty lại có mâu thuẫn, ba chữ “đền hợp đồng” lại đè lên vai La Thần.
“Kiếp trước chắc mình làm thổ phỉ quá. Kiếp này nợ tùm lum.”
Nợ từ công ty cũ đến công ty mới. Đích thị là Nợ Vương.
Trợ lý đạo diễn quay lại phòng gặp La Thần, nhìn vẻ mặt khó xử kia, anh cũng biết tình hình hiện tại là gì.
“Sao vậy Nhất Đồng?”
Nhất Đồng là tên của trợ lý đạo diễn. Nhìn vẻ khó xử và bối rối trên mặt Nhất Đồng. anh cũng đoán ra được vài phần, nhưng vẫn muốn xem xem tình hình có thể tệ đến đâu.
“Chuyện là, chị Hỉ thấy không khỏe nên có lẽ lịch quay hôm nay phải dời lại.”
“À, vậy cô mau đi phụ mọi người thu dọn dụng cụ đi. Liên Hỉ còn ở bên đó không? Tôi sang đó hỏi thăm cô ấy vài câu.”
“Không cần đâu anh, chị Hỉ….về rồi.”
Vừa rồi còn nghe giọng của chị ta nạt nộ, làm sao có thể về nhanh như vậy được. Nhưng La Thần cũng không làm khó Nhất Đồng, đành gật đầu cho qua.
“Vậy sao, vậy tôi cũng về nhỉ”
“Dạ, thật xin lỗi anh, làm anh uổng công tới đây rồi”
“Không sao, cuối tuần, tôi cũng rảnh mà.”
La Thần nhìn cốp đồ cá nhân của mình vừa vất vả khiêng vào phòng, bây giờ lại phải khiêng ra xe. Tuy không phải sao hạng A thì cũng hạng B, nào phải loại vô danh tiểu tốt. Nhưng tình trạng hiện giờ quá thê thảm, ngay cả soi gương La Thần cũng sợ sẽ bị tình cảnh của chính mình làm rơi lệ.
Người hâm mộ chờ bên ngoài phim trường rất đông, hơn một nửa đã là fan của Tiết Liên Hỉ, bọn họ vừa thấy La Thần vào trong không lâu đã đi ra, sốt ruột hỏi
“Anh Thần anh Thần, hôm nay mọi người không quay sao?”
“Chị Hỉ thấy đau đầu, chắc là do thời tiết hôm nay quá nóng nên lịch quay bị dời lại rồi. Mọi người ở ngoài này cũng nhớ chú ý sức khỏe, coi chừng bị say nắng nhé”
Anh nói rồi đóng cửa, tự lái xe đi. Sao hạng B nhưng một thân một mình, người qua đường nhìn vào chắc không nhận ra đây là người nhận được giải nam phụ xuất sắc nhất hồi cuối năm ngoái. Con đường sự nghiệp không quá rực rỡ nhưng cũng có fans, có thành tựu, vậy mà bây giờ bị đày ải thế nào, đời đã khổ lại càng khổ hơn.
Chuyện bắt đầu từ hai tháng trước, ở một show truyền hình La Thần tham gia cùng Liễu Dương, cũng là người mẫu A Dương mà giám đốc vẫn hay nhắc đến. Khi đó Liễu Dương ngồi trên thân ngựa, nhưng không biết tại sao con ngựa đột nhiên kích động, ném Liễu Dương xuống đất. Nhưng La Thần phản ứng nhanh, lao tới đỡ được Liễu Dương, cũng giữ lấy dây cương không để con ngựa phát điên phá hỏng trường quay. Sau đó phân cảnh không được phát sóng chính thức nhưng vẫn được lan truyền với tốc độ chóng mặt, đến cả người qua đường cũng biết đến cái danh “Vương gia” của La Thần, fans couple La Liễu cũng nhanh chóng lên thuyền lao thẳng đến top 1 mục tìm kiếm.
Kể ra thì oai hùng, nhưng cũng từ đó La Thần bị đày suốt một tháng. Chỉ tiện tay nắm lấy dây cương của con ngựa, vương gia đâu không thấy, chỉ thấy từ người thường bị đày thành lính giữ ngựa. Bị chính công ty chủ quản tát một cú đau điếng. La Thần không hiểu tại sao giám đốc ghét mình như thế mà vẫn giữ mình lại, lẽ nào nhìn thấy anh khổ sở thì sẽ hả hê hơn sao?
“Chắc chắn là bởi vì mình đang nợ tiền anh ta rồi. Tên giám đốc khùng đó sợ đuổi mình rồi sẽ không tìm được người đòi nợ nữa, cho nên mới không đuổi chứ gì. Đúng là giám đốc khùng.”
_03_
La Thần vừa về đến bãi đỗ xe chung cư đã cầm điện thoại xem tin tức. Kết quả không ngoài dự đoán, anh là người bị vứt sang một xó, nhưng phía Tiết Liên Hỉ và đạo diễn đều nói cảnh quay hôm nay bị hủy bỏ vì La Thần đã về trước, không tôn trọng thời gian của mọi người, không có phong thái chuyên nghiệp.
“Bệnh ngôi sao? Vậy chắc sao chổi quá. Xui cỡ mình cũng hiếm mà”
Đi tới đâu cũng bị xua bị đuổi, thay vì gọi là ngôi sao, chắc gọi thiên thạch sẽ đúng hơn.
Lên đến nhà, La Thần cũng xem xong một trăm topic thảo luận trên các diễn đàn, ai nấy đều lao vào chửi rủa anh, người trong ngành có thể nhìn ra đều là tài khoản ảo, nhưng không phải ai cũng nhìn ra. Seeding mà, tương tác càng nhiều càng náo nhiệt, ai cũng chỉ muốn lao vào thảo luận chửi rủa, ai lại tốn hơi sức quan tâm đến chuyện tài khoản bình luận là ảo hay thật. Hơn nữa, có người thuê cả tài khoản ảo để chửi mắng, anh còn chống chịu nổi sao.
Điện thoại vừa đặt xuống lại reo lên, anh ngó mắt nhìn qua thấy tên người gọi đã không muốn nghe. Chủ nợ.
“Alo giám đốc, tôi nghe đây.”
“Hôm nay không quay à?”
“Về rồi. Anh đọc tin tức cũng thấy mà”
“Tôi biết cậu không có bệnh ngôi sao.”
“Cảm ơn.”
“Cậu có bệnh nghèo mà.”
“...”
“Sao lại về vậy? Nói đầu đuôi tôi nghe xem.”
La Thần cũng không biết phải nói thế nào, nếu đem sự thật nói ra thì chẳng khác nào đổ hết lên đầu Tiết Liên Hỉ, hiện tại Trần Nhật Đăng còn đang ghim anh như thế, kể lể cũng chẳng tốt lành gì. Lỡ xui rủi khiến hắn nghĩ anh đang đổ tội cho người khác thì tình hình càng tệ hơn.
“Chắc là có nhầm lẫn gì trong lúc chuyển lời thôi. Về cũng về rồi, chửi cũng chửi rồi. Làm phiền anh cho người dọn dẹp tin tức dùm tôi.”
“Làm phiền tôi là phải tính tiền đó.”
“Cũng được,”
“Nợ cũ chưa xong lại thêm nợ mới. Cậu định làm Nợ Vương thật à?”
“Tôi cũng hết cách rồi.”
“Đang ở nhà à?”
“Ừm, vừa về tới.”
“Sang nhà tôi đi, biệt cổ nam thành.”
“Bây giờ tôi đến đó, nếu toàn vẹn bước ra thì sẽ bị nói là bán thân trả nợ, nếu tôi không toàn vẹn bước ra thì người ta lại đồn đại nói tôi và giám đốc Trần cùng tranh giành một cô gái. Cái nào cũng phiền, tôi không đi.”
“Cậu cũng đâu phải bị ngu, cũng biết suy trước nghĩ sau lắm mà. Vậy sao khi nãy lại về? Còn ra về bằng cửa chính, về trước sự chứng kiến của biết bao nhiêu người như vậy.”
“Tại xe tôi đỗ ở lối chính.”
“Thôi cậu cứ dứt khoát nói cậu bị ngu đi.”
“Ờ tôi bị ngu. Anh gọi mắng xong chưa? Tôi còn phải đi tập gym.”
“Đến lớp võ thuật đi, tháng sau cậu sẽ tham gia lớp workshop đầu tiên của đoàn “Thuật”. Học đánh đấm cho tử tế vào.”
“Thuật? Phim của thầy Trương sao? Tôi được tham gia thật hả?”
“Ừ.”
Trần Nhật Đăng bị người ngồi đối diện nhắc nhở về nước cờ tiếp theo. Hắn cầm quân cờ màu đen trên tay, nhìn qua bàn cờ rồi hạ quân cờ xuống, đẩy đối phương vào thế hiểm nhưng phong thái vẫn ung dung tiếp tục nói điện thoại.
“Cũng không biết ông ta nhìn trúng điểm nào của cậu, chắc do cái mặt đẹp trai rồi, chứ diễn có ra giống ôn gì đâu.”
Người đối diện liền trợn mắt nhìn hắn, Nhật Đăng liền nói vào điện thoại, “Chờ chút.”
Hắn hất cằm vào ván cờ, che loa điện thoại ở xa. “Đến lượt ông kìa thầy Trương.”
“Anh vừa phải thôi giám đốc, tôi không tốt nghiệp đại học nhưng vẫn có học lớp diễn xuất đó, anh chê gì tôi cũng được,chứ không được nói kỹ năng của tôi có vấn đề.”
“Cảm nhận của mỗi người mỗi khác mà. Tôi thấy cậu diễn dở thì nói cậu diễn dở thôi. Không phục à? Không phục thì cuối năm mang giải nam chính xuất sắc nhất về đây rồi chúng ta nói tiếp.”
“Vai nam chính không phải vừa bị hủy rồi sao.”
“Bộ phim đó cũng không cần quay nữa, cho nên không tính. Từ giờ đến cuối năm cậu chỉ cần tập trung cho Thuật thôi, nếu còn không lấy được giải nam chính xuất sắc thì thừa nhận kỹ năng diễn xuất của mình đi.”
“Nhưng tôi được vào vai nam chính của Thuật thật hả? Anh có bị ai lừa không vậy? Bộ phim đó rầm rộ lắm, lại còn là của thầy Trương nữa, ông ấy có 40 năm tuổi nghề rồi đó, sao lại nhìn trúng tôi vậy?”
“Vậy nên tôi mới nói chắc là nhìn trúng cái mặt cậu rồi. Tính ra cậu cũng may mắn lắm đó chứ, diễn xuất bình thường, nhưng được cái mặt cũng không tệ, là gu của nhiều người lắm đấy.”
“Cảm! Ơn! Nha!”
La Thần nói xong liền tắt máy. Diễn viên lại bị chê diễn dở, chẳng khác nào bác sĩ bị gọi là lang băm, nhưng đối diện với chủ nợ, dù không cam lòng cũng phải cố nuốt uất ức này xuống. Nhắn tin hủy lịch hẹn với PT ở phòng gym để đến lớp học võ.
Nhật Đăng tắt cuộc gọi, đặt điện thoại xuống tiếp tục ván cờ đã dần đi đến đoạn kết.
“Cậu ấy diễn tốt mà, thể hình và gương mặt đều đạt, sao cậu lại nặng lời như vậy. Làm giám đốc thì phải công tư phân minh chứ”
“Ai cho ông nghe lén tôi nói chuyện điện thoại?”
“Cậu ngồi đây nói mà nghe lén gì?”
“Sau này không cho nghe lén nữa.”
“Người gì mà ngang ngược quá đi. Nhưng không phải cậu đang đày La Thần sao? Dự án phim điện ảnh lần này cậu muốn tôi dời thời gian khai máy cũng là vì cậu ấy đúng không?”
“Không phải. Dự án phim lần này của ông, công ty cần chi đến mấy chục tỷ, cho nên tôi cần thời gian thích hợp để chuẩn bị dòng tiền hợp lý thôi. Dù gì tôi cũng là nhà tài trợ chính. Với lại, tôi chọn La Thần vì cậu ấy là diễn viên của công ty tôi chứ sao nữa”
“Công ty cậu không còn diễn viên nào khác à?”
“Còn, nhưng có ai đẹp trai bằng cậu ta đâu. Hơn nữa, cậu ta đang nợ tôi nhiều tiền lắm đó, cát-xê của cậu ấy sau khi trừ phần chia với công ty, phần còn lại đều trả nợ cho tôi. Xem như tôi làm một lời ba, đương nhiên phải tận dụng cậu ta rồi.”
“Lời hai chứ nhỉ? Một đầu lương công ty, một đầu tiền thu nợ.”
“La Thần không phải người của tôi sao? Tính thêm cậu ta thì tôi lời ba.”
“Vừa rồi còn nói người ta may mắn có gương mặt hợp gu nhiều người. Liệu có tính cả câu trong đó không vậy?”
“Nhìn tôi giống kiểu có gu đại trà?”
“Nhưng nét của La Thần đâu có đại trà”
“Ông nói sao thì vậy đi, ông là đạo diễn, ông lớn nhất mà.”
Thầy Trương thấy lời nói của Nhật Đăng có phần kỳ lạ nhưng không biết kỳ lạ ở đâu, ông nhìn trợ lý bên cạnh đang mím môi trộm cười thì cũng hiểu rốt cuộc kỳ lạ ở chỗ nào. Không nói gì, chỉ gật gù xem như đã hiểu sau này ở đoàn phim phải đối xử với La Thần ra sao.
“Nhật Tư, cậu gọi trợ lý và quản lý của La Thần quay lại đi, nghỉ phép bấy nhiêu thôi.”
“Dạ”
“Không đày nữa à?” Thầy Trương không hỏi vì tò mò, chỉ hỏi vì châm chọc.
Nhưng Nhật Đăng không cáu không giận, trực tiếp hạ quân cờ kết thúc cuộc so tài của hai người bọn họ.
“Không đày nữa. Đày nữa lỡ như cậu ta bỏ trốn thì ai trả nợ cho tôi đây.”
Thầy Trương phì cười, lắc đầu bất lực không hiểu nổi chuyện của lớp trẻ, nửa đùa nửa thật vu vơ nhắc lại câu thoại của một truyện cổ tích mình từng xem, biến tấu một chút trở thành lời trêu ghẹo Nhật Đăng.
“La Thần mà giận rồi, cậu biết ở với ai.”
Download MangaToon APP on App Store and Google Play