[RhyCap] Khi Không Còn Em
01. Mở Đầu
Mùa thu – mùa của những xao xuyến dịu dàng, của những chiếc lá rơi như lời thì thầm của thời gian, từ lâu đã trở thành nguồn cảm hứng bất tận trong thi ca và tình yêu. Thu không rực rỡ như hạ, không lạnh lùng như đông, cũng không bừng tỉnh như xuân; thu lặng lẽ, chín muồi, nhuốm sắc vàng nhung nhớ của những hoài niệm xa xăm. Trong không gian se sắt ấy, lòng người dễ chùng xuống, dễ rung động, dễ yêu và cũng dễ buồn. Mùa thu trong tình yêu vì thế mà mang một vẻ đẹp rất riêng – đẹp bởi sự tinh khôi của khởi đầu, nhưng cũng man mác bởi cái mong manh của chia xa. Tình yêu trong mùa thu, tựa như ánh nắng cuối chiều – không chói chang nhưng đủ ấm áp để in sâu vào miền ký ức
Giữa lòng Sài Thành huyên náo, nhộn nhịp, nơi người người qua lại, có hai trái tim cùng đồng điệu, hướng về nhau. Họ yêu nhau bằng tất cả những gì trong trẻo nhất của tuổi trẻ, như thể ngày mai là một khái niệm quá đỗi xa xôi để bận lòng.
Hoàng Đức Duy - Nguyễn Quang Anh, là tình yêu như thế. Đức Duy, em là một sinh viên năm cuối của trường đại học Thăng Long, nuôi trong mình đam mê, khát khao cháy bỏng. Mặt khác, Nguyễn Quang Anh , hắn là một nghệ sĩ trẻ, sự nghiệp lên như diều gặp gió ở tuổi đôi mươi, thành công gần như bậc nhất chốn showbiz bấy giờ.
Họ gặp nhau như thế nào? Chuyện là….
Hắn gặp em ngày khai giảng, hắn có show diễn ở trường em, sẽ chẳng có gì nếu hắn không vô tình va phải em…
Nguyễn Quang Anh
Ui, anh xin lỗi, em không sao chứ, anh sơ ý quá! //phủi quần áo cho em//
Hoàng Đức Duy
Em không sao đâu ạ, anh không sao chứ ạ?
Nguyễn Quang Anh
Không sao, anh chỉ sợ em bị gì thôi!
Nguyễn Quang Anh
Em tên gì nhỉ?
Hoàng Đức Duy
em là Hoàng Đức Duy ạ
Nguyễn Quang Anh
Anh có thể xin số của Duy để một dịp nào đó mình gặp nhau coi như thay lời xin lỗi được không em?
Hoàng Đức Duy
H-hả? Dạ em nghĩ vậy phiền anh quá ạ!
Em không thích việc mình làm phiền tới ai, đặc biệt lại còn là nghệ sĩ như hắn. Ai thèm!
Nguyễn Quang Anh
Không phiền đâu mà, em cứ suy nghĩ nhé, tới giờ diễn rồi, anh phải đi, đợi em cuối giờ nhé!
Nguyễn Quang Anh
Tạm biệt em!
Hoàng Đức Duy
Ơ..dạ vâng..
Suốt buổi trình diễn, Quang Anh liên tục tương tác với fan, đặc biệt là phía em ngồi.
Hắn hiếm khi để ý ai đến thế, biết đâu chừng, không phải là cảm ơn bình thường thì sao..
Đức Duy em thấy mình cứ như đang giật spotlight thì ngại vô cùng. Đầu óc em vẫn luôn suy nghĩ câu hỏi đó, nên trả lời là có hay không. Vậy nếu có thì sao? Không thì sao?
Hoàng Đức Duy
“ có nên hay không trời..đau đầu chết mất” // em nghĩ bụng //
Nguyễn Quang Anh
Em không định trả lời anh sao? Định trốn luôn đấy à?
Hoàng Đức Duy
Ơ dạ không có đâu anh.. t-tại em muốn tìm anh nhưng không thấy thôi…
giọng Duy nhỏ dần đi, dường như sợ rằng mình sẽ làm phật lòng đối phương
Nguyễn Quang Anh
Vậy giờ thấy rồi đó , cho anh số điện thoại, facebook,instagram,.. gì cũng được!
Sau hồi lâu suy nghĩ, em đánh liều một lần xem sao. Nghĩ cũng đúng, chẳng có gì phải lo, hắn là nghệ sĩ, em là sinh viên, có gì mà lừa lọc, vả lại, quen người nổi tiếng, cũng có lợi mà.
Hoàng Đức Duy
Anh đưa máy đi em nhập cho anh những gì anh muốn!
Nguyễn Quang Anh
// Đưa máy cho em// Mật khẩu là sinh nhật anh.
Hắn nở nụ cười tươi rói, nhìn em gõ từng phím chữ trên màn hình điện thoại của mình.
Chừng mươi phút sau, Duy em nhập xong tất cả mạng xã hội như Quang Anh mong muốn, hi vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Em cũng đang mong chờ lắm đây!
Nguyễn Quang Anh
Cảm ơn em. Anh sẽ liên lạc lại với em sớm nhất có thể!
Hoàng Đức Duy
Vâng, bất cứ khi nào anh rảnh!
Nguyễn Quang Anh
Nãy giờ làm phiền em rồi! Xin lỗi em nhiều nhé!
Hoàng Đức Duy
Không gì đâu anh, hì, được trò chuyện cùng anh như thế này còn gì bằng mà phiền chứ!
Nguyễn Quang Anh
Haha, vậy được rồi, anh có việc, phải đi trước, gặp em sau nha!
Hoàng Đức Duy
Vâng, anh đi cẩn thận!
Nguyễn Quang Anh
À, em ở đâu, tiện đường anh đưa về ?
Hình như cái anh nghệ sĩ này hơi vồ vập thì phải!!
Hoàng Đức Duy
D-Dạ thôi không cần đâu anh, phiền anh ghê!
Nguyễn Quang Anh
Có gì đâu, đừng khách sáo!
Nói rồi không đợi em trả lời, hắn tiếp lời theo sau
Nguyễn Quang Anh
Xe của anh sẽ đến đón em, giờ anh phải đi xử lí chút công chuyện, em nhớ lên xe nhé, anh đợi đấy.
Sao lại là Đức Duy? Sao lại đợi? Sao lại nhất nhất phải là Quang Anh giúp em ?
Hắn hôn gió một cái rồi rời đi, để lại em giữa khoảng không bâng khuâng, vẫn còn ngơ ngác
Em không biết liệu rằng có chuyện gì tồi tệ hay không, nhưng trước mắt thì vẫn nên lên xe của anh nghệ sĩ kia, chứ không thể từ chối như vậy
Sau khi trở về nhà, đầu óc Đức Duy vẫn liên tục nhớ về cuộc hội thoại sáng nay, không hiểu tại sao lại là mình, tại sao lại là hắn, tại sao lại như thế..
Đang mơ hồ suy nghĩ, bỗng điện thoại reo lên..
Hoàng Đức Duy
// nhíu mày // Anh ấy gọi đến có việc gì nhỉ ?
Chuẩn rồi đấy, Nguyễn Quang Anh, cái anh nghệ sĩ tốt quá mức tầm thường gọi đến em
Hoàng Đức Duy
// bắt máy // Alo ạ?
Nguyễn Quang Anh
Đức Duy đang nghe máy phải không em ?
Hoàng Đức Duy
Vâng là em, sao thế anh?
Nguyễn Quang Anh
Em ăn gì chưa? Nếu chưa đi ăn với anh được không? Vừa hay anh cũng muốn xin lỗi
Em hơi khó xử một chút, đi ăn với hắn mà để tai mắt này kia thấy được thì phiền lắm
Nhưng mà hắn mời như vậy rồi còn từ chối thì kì, đồng ý cũng không xong
Hoàng Đức Duy
Có phiền anh không ạ ?
Nguyễn Quang Anh
Không sao, nếu em không phiền!
Hoàng Đức Duy
Cũng được ạ! Em cũng chưa ăn gì
Đầu dây bên kia nhận được tín hiệu đèn xanh vui như mở hội,cười không thôi, bên này thì hơi..
Nguyễn Quang Anh
Được được, anh sẽ tới ngay, em gửi định vị đi!
Hoàng Đức Duy
Thôi nào Duy ơi, đơn giản là đi ăn với Rhyder thôi chứ có gì đâu đúng không !
Em tự trấn an mình, rồi gửi định vị cho hắn. Phía Quang Anh nhận được định vị tức tốc phi xe đến
Nguyễn Quang Anh
Em xuống đi, anh đang dưới sảnh rồi!
dòng tin nhắn của người trong danh bạ em ghi là “ anh Rhyder “ hiện lên
Hoàng Đức Duy
Em xuống ngay đây.
Đức Duy nhanh chóng đi xuống sảnh gặp hắn.
Vừa gặp, hắn có hơi khựng lại, có lẽ là do vẻ ngoài này khác với lúc em trên trường quá!
Hôm nay em chọn một áo sơ mi trắng với quần cùng tone, trông như bạch nguyệt quang vậy!!
Mà hình như cái anh Rhyder kia nhìn em với ánh nhìn như vậy rồi.. nhìn không rời luôn mà
Hoàng Đức Duy
Anh Rhyder! Rhyder ơi!
Nguyễn Quang Anh
H-Hả anh đây
Hoàng Đức Duy
Gì mà anh đơ người ra thế!
Nguyễn Quang Anh
A-À không gì đâu em, mình đi thôi
Rhyder tinh tế, tử tế, kinh tế, thực tế mà nên hắn chủ động mở cửa xe cho em vào, cẩn thận chắn ở trên sợ em đụng đầu
Đức Duy và Quang Anh di chuyển vào phòng VIP riêng, nơi riêng tư chỉ hai người với nhau thôi
Nguyễn Quang Anh
Em yên tâm đi, cứ thoải mái, chỉ có anh và em thôi
Nguyễn Quang Anh
Em ăn gì gọi đi
Hoàng Đức Duy
Em sao cũng được ạ, hì em dễ nuôi lắm
Nguyễn Quang Anh
Nhìn em bây giờ khác với lúc trên trường lắm đó nha!
Hoàng Đức Duy
Hì có gì đâu ạ, cũng chỉ là diện chút chứ đi cùng anh đâu thể không chỉn chu
Nguyễn Quang Anh
Cứ nói quá, nhiều khi anh cũng có mỗi áo phông quần short ra đường thôi haha
Quang Anh nói chuyện với em để em có không gian thoải mái nhất có thể, giúp em không còn bị ngượng hay sợ hãi nữa
Lâu dần, em cũng quen với bầu không khí do hắn tạo ra. Thức ăn cũng được bày biện sẵn trên bàn, hắn cẩn thận lau dĩa và bát cho em ăn
Nguyễn Quang Anh
Em thử xem có vừa khẩu vị không? Anh thấy nó rất ngon luôn đó!
Hoàng Đức Duy
// thử // Ưmm~ Ngon cực kì luôn anh ơi! Rất tuyệt luôn đó ạ!
Nguyễn Quang Anh
Vậy tốt quá ! Anh chỉ sợ em không vừa miệng ăn thôi! Em ăn nhiều vào nhé! Học hành gầy lắm thôi!
Cứ thế bữa ăn diễn ra suôn sẻ, không chút khó chịu.
Kết thúc bữa ăn, Quang Anh đưa em về tận nhà, cẩn thận dặn dò
Nguyễn Quang Anh
Em xuống đi, về nhà cẩn thận đấy nhé, nhớ nhắn lại cho anh nha
Hoàng Đức Duy
Anh Rhyder ơi, đôi lúc em có stress em nhắn anh được không ? Kiểu em muốn tìm một người có thể tạo động lực cho em … và anh là người đó!
Nguyễn Quang Anh
Khi nào cần cứ nhắn, anh sẽ trả lời em , không hứa trả lời ngay, nhưng sẽ nhanh nhất có thể
Nguyễn Quang Anh
Em về cẩn thận!
Hoàng Đức Duy
Vâng, anh về cẩn thận nha! Tạm biệt anh!
Nguyễn Quang Anh
À Duy này
Hoàng Đức Duy
// quay người lại // dạ?
Nguyễn Quang Anh
Đừng gọi anh là Rhyder nữa, gọi anh là Quang Anh đi em.
Hoàng Đức Duy
Được không ạ?
Có lẽ, vì muốn gần gũi hơn, thân thương hơn, nên hắn bảo em gọi mình là Quang Anh. Quang Anh - cái tên mà hắn dường như chỉ được nghe khi trở về nhà với mẹ. Lâu dần, cái yêu thương từ tên Quang Anh mất dần đi. Không phải vì lí do gì, chỉ là Rhyder đang dần thay thế Quang Anh..
Khi gọi là Quang Anh, đem lại cảm giác thân thương hơn nhiều lắm, không xa cách như Rhyder hay bất kì cái tên nào khác.
Nguyễn Quang Anh
Được mà! // Gật đầu //
Hoàng Đức Duy
Vâng, anh Quang Anh về cẩn thận nhá, về tới nơi nhắn tin cho em! // vẫy tay //
Lâu rồi hắn mới nghe người khác, ngoài mẹ hắn gọi là Quang Anh, trong lòng hắn vui lắm, cảm giác như có thêm người thân giữa chốn phố thị tấp nập này ấy!
Nguyễn Quang Anh
// mỉm cười // Ừm, em cũng thế!
Chắc có lẽ sau này họ sẽ còn liên quan tới nhau nhiều lắm đây..
02. Cảm Nhận
Cả hai tạm biệt nhau rồi ra về trong vui vẻ. Đức Duy phần nào cảm thấy mình bớt cô đơn ở chốn Sài Thành nhộn nhịp này, Quang Anh cũng cảm thấy có hơi ấm đang sưởi cho trái tim lạnh lẽo lâu ngày của hắn.
Vừa về tới đại sảnh chung cư, hắn nhấc máy lên nhắn cho em ngay
Nguyễn Quang Anh
Anh về tới nơi rồi nè
Đức Duy nhận được tin nhắn chưa cần mở ra đã biết ngay đó là anh nghệ sĩ kia rồi, trong vô thức mỉm cười rồi trả lời tin nhắn như thể em đã chờ đợi điều này từ lâu
Hoàng Đức Duy
Em về rồi, em vừa vệ sinh cá nhân xong ạ
Nguyễn Quang Anh
Em ngủ sớm đi, cũng khuya rồi mà
Hoàng Đức Duy
Em còn deadline nữa mà, với cả ngày mai em được nghỉ sáng em ngủ bù không sao đâu anh
Nguyễn Quang Anh
Như thế sao được, giấc ngủ quan trọng lắm đó!
Nguyễn Quang Anh
Em nghỉ đi mai mà làm cũng còn kịp mà Đức Duy!
Lần đầu Đức Duy nhận được sự quan tâm, lần đầu Quang Anh Rhyder biết dặn dò người khác, nói đúng hơn, là lần đầu tiên hắn biết để ý tới người nào đó một cách chu toàn, cẩn thận
Từng lời nói của hắn một lần nữa khiến em đặt câu hỏi : “ Liệu đây là gì? Có tốt hay không?”
Dù nghĩ bụng như vậy, nhưng rồi em cũng trả lời lại xem như là phép lịch sự tối thiểu
Hoàng Đức Duy
Vâng, em biết rồi ạ
Nguyễn Quang Anh
Ngoan, nghỉ ngơi đi nhá.
“Nguyen Quang Anh react ❤️ to your message”
Hoàng Đức Duy
Thôi kệ, dẫu sao cũng chỉ là trò chuyện với idol thôi chứ gì lớn đâu
Liên tục thông báo từ chuông điện thoại vang lên, đánh thức cậu trai đang nằm trên chiếc giường ấm áp kia, không ai khác chính là Hoàng Đức Duy
Em đang say giấc thì bị đánh thức bởi tiếng chuông, ngóc đầu dậy cũng đã 6 giờ sáng.
Đưa tay nhập password quen thuộc rồi mở tin nhắn, em hứa sẽ cho cái người làm em tỉnh giấc vào ngày đẹp trời thế này một trận!!!
Nguyễn Quang Anh
Dậy chưa Đức Duy?
Nguyễn Quang Anh
Hôm nay em được nghỉ, anh đi ăn sáng cùng em có được không?
Nguyễn Quang Anh
Anh đợi hồi âm từ em đấy nhá!!
Trời đất! tưởng ai hoá ra là cái tên nghệ sĩ kia. Đức Duy thấy vừa vui vừa tức. Vui vì có người chở đi ăn sáng, tức vì không thể cho anh ta một trận như bao người bình thường khác
“ Hoang Duc Duy react ❤️ to your message”
Hoàng Đức Duy
Em xin lỗi, em ngủ sâu quá giờ mới reply anh được
Nguyễn Quang Anh
Không sao, em dậy rồi à
Hoàng Đức Duy
Vâng, em mới dậy
Nguyễn Quang Anh
Chuẩn bị đi anh đưa em đi ăn sáng
Hoàng Đức Duy
Anh không có lịch trình gì sao? Chẳng phải anh là nghệ sĩ đó gì
Nguyễn Quang Anh
Anh bận, nhưng chỉ rảnh với em thôi.
Một lần nữa, Đức Duy tự hỏi liệu nó có vượt qua mức là fan - idol hay không ?
Chỉ vì một lần va chạm, bây giờ em như có người yêu là nghệ sĩ . Không phải tự luyến đâu, sự thật là như thế mà..
Hoàng Đức Duy
Anh cứ đùa íii nhò
Đức Duy gõ phím trả lời hắn.
Nguyễn Quang Anh
Thật mà, chỉ rảnh với em, mình em thôi
Nguyễn Quang Anh
Được rồi, em đi chuẩn bị đi anh sang đón em
Hoàng Đức Duy
Vâng em biết rồi
“ Nguyen Quang Anh react ❤️ to your message “
Đức Duy chưa đứng dậy vội mà mở máy ra nhắn cho bạn thân của mình về điều kì lạ này.
Hoàng Đức Duy -> Đặng Thành An
*Lưu ý: vì đây là tin nhắn giữa đôi bạn thân, nên từ ngữ sẽ có chút phóng khoáng mong quý độc giả thông cảm và đón nhận
Đặng Thành An
Gì nữa vậy cha nội
Đặng Thành An
Sáng sớm 6 rưỡi nhắn gì không biết??
Đặng Thành An
Tao báo công an giờ
Hoàng Đức Duy
Thôi bớt nóng điiii, tao đang có chuyện muốn nói này
Hoàng Đức Duy
Mày biết ông Rhyder không
Đặng Thành An
Má! Mới hôm qua về trường mình diễn đó gì trời ! Hỏi con mẹ gì vậy Duy ??
Hoàng Đức Duy
Không ý tao là ông í như kiểu tán tao ấy
Đặng Thành An
Bà nội mày, bộ mày thiếu hơi người yêu quá hay sao mà nghĩ được vậy
Đặng Thành An
Bởi vậy ta nói bữa tao bảo làm quen với Bảo An không nghe cơ
Hoàng Đức Duy
im coi, làm gì nhắn dài thế ??
Hoàng Đức Duy
Nhắc mãi, Bảo An và tao không thể rồi
Đặng Thành An
Rồi rồi mày nhất
Đặng Thành An
Chứ ông Rhyder kia làm gì mày mà bảo dậy ba coi chừng oan cho người ta má
Hoàng Đức Duy
Từ qua giờ nhắn tin rồi mời đi ăn, ban đầu bảo là vì muốn xin lỗi do va phải tao thế xong dính tới giờ, đang đi qua đón đi ăn sáng nè!
Đặng Thành An
Trông như yêu nhau rồi á ha haha
Hoàng Đức Duy
Cười mẹ gì giờ tao phải làm sao?
Đặng Thành An
Thì cứ đi thôi ba
Đặng Thành An
Đằng nào cũng chỉ là bữa ăn mà
Đặng Thành An
Cơ mà kể cả là có yêu nhau thì có sao đâu
Đặng Thành An
Mày được lợi là có Rhy tình cảm lo mẹ gì
Hoàng Đức Duy
Được rồi, tao đi đã có gì sẽ kể mày sau
Đặng Thành An
Lượn cho anh ngủ đi em
“Hoang Duc Duy react 😆 to your message”
kết thúc cuộc trò chuyện với An, em yên tâm hơn phần nào
Xuống đại sảnh thấy chiếc xe tối qua đang đợi mình, người ngồi trên xe không ai khác là Quang Anh
Hoàng Đức Duy
Em xin lỗi, em hơi bận chút, nãy có giảng viên của em gọi nên hơi lâu
Nguyễn Quang Anh
Không sao, anh đợi em cả đời còn được mà
Hoàng Đức Duy
Anh hay đùa lắm nhá!!
Nguyễn Quang Anh
Có đâu thôi lên xe đi để còn đi nào
Đây là quán phở nổi tiếng ngon nhất Sài Thành, cũng là nơi có giá thành không hề rẻ cho một tô phở
Nghiễm nhiên Đức Duy thấy sẽ khá ngại vì đi ăn chỗ đắt đỏ thế này.
Kéo tay áo Quang Anh, em nói:
Hoàng Đức Duy
Anh! Mình đi chỗ khác được không..
Nguyễn Quang Anh
Sao thế, chỗ này không vừa miệng em sao?
Hắn nhìn rồi cũng đoán được phần nào em lo ngại về giá cả, vỗ nhẹ vai em như an ủi lấy bé con rằng không sao
Nguyễn Quang Anh
Có anh mà, em còn lo gì chứ !
Nguyễn Quang Anh
Không nhưng, anh lo cho em được mà
Bữa ăn diễn ra suôn sẻ, cả hai ra về.
Nguyễn Quang Anh
Em ăn vừa miệng chứ ?
Hoàng Đức Duy
Vâng, vừa miệng ạ
Nguyễn Quang Anh
Em sao thế ?
Nguyễn Quang Anh
Anh làm gì khiến em buồn sao?
Hoàng Đức Duy
Dạ không có, chỉ là em thấy hơi không thoải mái trong người thôi anh ạ
Nguyễn Quang Anh
Vậy anh đưa em đi hóng gió cho khuây khoả nhá
Nguyễn Quang Anh
Em chỉ việc nghỉ ngơi, anh sẽ làm cho em thoải mái
Đức Duy được đưa tới công viên gần trung tâm thành phố, cả hai đi dạo với nhau trong không gian yên tĩnh tới mức chỉ cần một chiếc lá rụng cũng đủ khiến tạo ra một tiếng động lớn
Bầu trời mùa thu luôn như vậy, tĩnh lặng mà khiến người ta luyến lưu. Mùa thu cũng đẹp đến mê hồn bởi chính những gì mà nó có. Bởi vậy khi nói tới những chuyện tình đẹp được viết ra vào thời khắc mùa thu của năm, họ luôn mường tượng nó như một bức hoạ tuyệt mĩ với sắc màu hài hoà.
Được thả mình trong không khí se se lạnh của mùa thu, được đi bên cạnh người mình thương, như vậy có lẽ là đủ để khiến cho vạn vật sẽ dường như biến mất. Đối với Quang Anh là thế..
Hoàng Đức Duy
Anh Quang Anh này
Đang yên tĩnh thì Đức Duy cất giọng gọi Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ơi anh đây ? Sao thế em ?
Hoàng Đức Duy
Khi anh rảnh rỗi anh sẽ ra đây sao?
Nguyễn Quang Anh
không hẳn
Hoàng Đức Duy
Thế tại sao anh đưa em ra đây ?
Nguyễn Quang Anh
Vì anh muốn nhìn thấy em lâu hơn, nhìn mình em thôi
Từng câu nói, từng ánh mắt của Quang Anh đều nói lên rằng hắn đang thật sự rất yêu em. Đáng tiếc, hắn chưa một lần nói ra.
Hoàng Đức Duy
Vậy khi nào thì anh sẽ ra đây đi dạo ?
Nguyễn Quang Anh
Có thể là chỉ đi với mình em thôi, anh không đi một mình
Nguyễn Quang Anh
Đức Duy này
Nguyễn Quang Anh
Mình làm bạn với nhau được không em ?
Hoàng Đức Duy
Nếu anh muốn ạ.
Nguyễn Quang Anh
Cảm ơn em!
Hắn vui mừng, ôm lấy em như thể sợ rằng em sẽ đi đâu mất mà không quay về
Hoàng Đức Duy
// đẩy nhẹ hắn ra //
Hắn nhận ra được mình đang không tự chủ hành động, liền bỏ em ra, xin lỗi rối rít
Nguyễn Quang Anh
A-Anh xin lỗi
Hoàng Đức Duy
Không sao đâu chỉ là em thấy chỗ này đông người quá thôi anh
Nguyễn Quang Anh
Mình về nhà nhé ?
Nguyễn Quang Anh
Cũng đỡ lạnh hơn
Nguyễn Quang Anh
Anh đưa em về
Cứ thế họ dần trở nên thân thiết, như thể nếu xa nhau một ngày họ sẽ không thể vui vẻ..
Liệu rằng có thể trên mức tình bạn hay không ? Câu trả lời là không ai biết được, bởi lẽ trong cả hai người bọn họ, có thể có người nghĩ tới tình yêu nhưng nào dám thổ lộ, cũng có người có tình cảm rồi nhưng đâu dám nghĩ tới yêu.. tất cả cũng chỉ là có lẽ thôi
03. Khó có được em
Thấp thoáng thời gian trôi qua cũng đã 3 tháng kể từ khi Đức Duy và Quang Anh trở thành bạn với nhau. Cả hai luôn sát cánh bên nhau khi khó khăn, mệt mỏi. Ai ai xung quanh cũng đều ngưỡng mộ họ
Nhưng liệu cả hai bọn họ có ai có tình cảm hay không ?
Hôm nay là sinh nhật của Duy, cũng chính là ngày Quang Anh mong đợi nhất để thực hiện kế hoạch
Là tin nhắn của Duy -> Rhyder
Hoàng Đức Duy
Tối nay anh rảnh không ạaaa
Hoàng Đức Duy
Đi ăn với em điiiii hôm nay có gì đó ở trung tâm hay lắm đó!!
Nguyễn Quang Anh
Xin lỗi em, anh bận rồi
Tim cậu Duy hẫng đi một nhịp
Hoàng Đức Duy
À vâng, không saoo
Anh không nhớ sinh nhật em à? Anh từng hứa sẽ là người đầu tiên chúc mừng khi tới sinh nhật em mà? Tiếc thật
Đặng Thành An
Nay sinh nhật mà cọc cằn vậy ba
Đặng Thành An
Tối đi ăn với ảnh thì khoá cửa lại cẩn thận đó nha
Hoàng Đức Duy
Tao ở nhà có đi đâu đâu mà lo
Đặng Thành An
Ủa không đi ăn với Quang Anh của mày à?
Hoàng Đức Duy
Của gì anh ấy bận rồi
Hoàng Đức Duy
Khỏi nói nữa, ra ngoài đi
Thành An lẳng lặng ra ngoài, cậu quá quen với cảm xúc này của em
Hoàng Đức Duy
Quang Anh ơi
Đức Duy mệt nhoài sau một ngày dài. Đáng lẽ sinh nhật sẽ là ngày mà con người ta trở nên vui vẻ, tích cực và hạnh phúc nhất, nhưng đối với Duy dường như chỉ cần Quang Anh không nhớ ngày quan trọng này thì tất cả đều vô nghĩa
Em mệt mỏi đặt lưng thiếp đi trên sofa khi nào không hay. Đợi chờ người quá lâu, em không còn có thể đợi nữa
Nguyễn Quang Anh
Xuống mở cửa cho anh
Dòng hồi âm ngắn gọn của hắn xuất hiện sau 2 tiếng Đức Duy gửi tin
Duy đã ngủ thiếp đi từ khi nào không biết nên hoàn toàn không biết hắn đã hồi âm tin nhắn của mình
Sốt ruột người kia không trả lời, hắn bấm số gọi em
Đức Duy bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại lúc 10 giờ đêm, em cáu lắm định bụng sẽ chửi cho người bên kia một trận lôi đình!!
Hoàng Đức Duy
Alo?? Có biết giờ này là 10 giờ đêm rồi không còn gọi gọi cái gì vậy hả??? phá giấc ngủ người khác vậy à?!!!!
Nguyễn Quang Anh
Vậy anh không phiền em nữa, em ngủ đi
Hoàng Đức Duy giật mình khi nghe giọng của người đầu dây bên kia, bật dậy ngay tức khắc
Hoàng Đức Duy
Là anh hả Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em không phải muốn ngủ sao ?
Hoàng Đức Duy
Ơ không không em xin lỗi em tưởng..
Nguyễn Quang Anh
Được rồi không sao mệt thì ngủ đi
Hoàng Đức Duy
Mà anh gọi em làm gì thế ?
Nguyễn Quang Anh
Anh đang trước cửa nhà em, mở cửa đi
Đức Duy nửa tin nửa ngờ nhìn vào mắt mèo phía cửa chính. Trước mắt là cái đầu bạch kim ăn mặc chỉnh tề đang chờ mở cửa
Định bụng xin lỗi thì thấy từ sau lưng đưa ra trước, Quang Anh đưa ra bó hoa kèm bánh sinh nhật trên đó có dòng chữ “ Mừng sinh nhật Duy yêu”
Nguyễn Quang Anh
Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday happy birth day happy birthday to Duy…! Chúc mừng sinh nhật Đức Duy thương yêu của anh!
Nguyễn Quang Anh
Ơ gì nữa vào nhà đi thôi!
Cả hai di chuyển vào trong, Quang Anh chưa vội giải thích
Hoàng Đức Duy
Em tưởng anh..
Nguyễn Quang Anh
Tưởng anh quên chứ gì
Đầu nhỏ khẽ gật, như em bé đang bày tỏ nỗi lòng của nó
Nguyễn Quang Anh
ngốc ạ! anh làm sao quên được chứ
Nguyễn Quang Anh
sinh nhật anh có thể quên, còn sinh nhật Yêu anh phải nhớ chứ!
Đức Duy hai mắt long lanh, hàng mi cong từ bao giờ đã ướt đẫm nước mắt. Giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt xinh đẹp của em, thật khó để tả. Nhưng chắc chắn sẽ khiến ai cũng đau lòng khi thấy giọt lệ vương trên mí mắt em
Nguyễn Quang Anh
anh tạo bất ngờ thui mà
Nguyễn Quang Anh
giờ xinh yêu cắt bánh và bóc quà đi nhá!! không khóc nữa
Nguyễn Quang Anh
anh thương anh thương em // ôm //
Đức Duy ôm chặt lấy hắn, tưởng chừng như nếu buông ra hắn sẽ lại đi mãi không về. Quang Anh cũng ôm thật chặt em lại, như đang giữ lại báu vật duy nhất của đời mình
Nguyễn Quang Anh
Đức Duy ngoan, đừng khóc, khóc rất xấu
Nguyễn Quang Anh
Anh muốn nhìn thấy em cười cơ, xinh lắm
Nguyễn Quang Anh
Nào, cắt bánh đi em
Đức Duy chưa chịu buông ra, như thể đang luyến lưu chút hơi ấm từ người, người em đã luôn mong ngóng, đã xa cách em cả tháng trời.
Hồi sau, Đức Duy buông Quang Anh ra, mắt vẫn ướt át một chút
Hoàng Đức Duy
Cảm ơn anh, Quang Anh!
Nguyễn Quang Anh
Anh xin lỗi vì không nói sớm hơn
Hoàng Đức Duy
Đâu phải lỗi của anh
Nguyễn Quang Anh
Chỉ cần em khóc, tất cả đều là lỗi của anh
23:00 - cả hai ra ngoài ban công hóng gió
Nguyễn Quang Anh
Lâu nay, em cảm thấy thế nào khi mình làm bạn ?
Hoàng Đức Duy
Thế nào là thế nào ạ?
Hoàng Đức Duy
Em cảm thấy rất vui, hạnh phúc khi có anh là bạn, là người đồng hành cùng em
Hoàng Đức Duy
Hihi em trân quý anh lắm đấy!! đừng có lấy vợ bỏ em
Nguyễn Quang Anh
Em coi anh là bạn thôi à ?
Hoàng Đức Duy
Vâng, là bạn
Vậy có nghĩa là, Quang Anh có tình cảm, Em thì không
Nguyễn Quang Anh
Duy này, anh thương em lắm. Anh không muốn nhìn em một mình đương đầu với mọi thứ đâu. Em cho anh cơ hội..được bảo vệ em, được thay em gánh vác những điều đó và mang lại hạnh phúc cho em có được không em?
Nhất thời Đức Duy không thể trả lời, hay nói đúng hơn, Em chưa dám đáp lại tình cảm của hắn
Thứ tình cảm này như bao người bình thường khác, chỉ tiếc là nó quá cao sang, quyền quý. Tình cảm mà.. khó nói lắm
Cũng đúng thôi, cuộc đời của hắn là nơi xa hoa, phồn vinh, nơi phố thị nhộn nhịp ánh đèn xanh đỏ. Ngã rẽ của em là một góc tối cô đơn, thấp kém. Sao có thể…
Nguyễn Quang Anh
Em nói đi anh sẽ nghe
Hoàng Đức Duy
Tại sao lại chọn em..?
Nguyễn Quang Anh
Vì em là em , không giống ai khác cả, chỉ là Đức Duy thôi
Hoàng Đức Duy
Nhưng em và anh..
Nguyễn Quang Anh
Giữa em và anh, khoảng cách lớn, anh biết, nhưng anh bất chấp vì em, chỉ cần cùng em đi hành trình dài của cuộc đời, anh sẽ chấp nhận bỏ hết, kể cả là cái xa hoa lâu nay.
Hoàng Đức Duy
Em xin lỗi, mình không thể đâu a-
Nguyễn Quang Anh
Đi em..cho anh cơ hội được yêu em, có được không em
Lần đầu có người vì em như thế, sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để bên em .
Có lẽ chỉ cần ở bên cạnh em, giá nào Quang Anh hắn cũng trả.
Tay Quang Anh nắm chặt lấy tay em, van xin tha thiết rằng em nghe thấy tiếng lòng của mình. Trái tim này, Nguyễn Quang Anh này, chỉ yêu em thôi.
Nguyễn Quang Anh
Duy, cho anh cơ hội nhé? Anh hứa, anh sẽ chỉ yêu mình em thôi, một mình Đức Duy thôi.
Nguyễn Quang Anh
Được không em, anh hứa đấy, dù có chết anh cũng sẵn lòng vì em.
Quang Anh quỳ xuống dưới đất, mặt cúi gằm, hai tay nắm chặt tay em mà van xin. Xin em một lần thôi, hãy cho trái tim lạnh lẽo của Quang Anh hắn được sưởi ấm
Vì đam mê, khát vọng, vì ước ao, mộng tưởng điên đảo, từ bao giờ Nguyễn Quang Anh đã trở nên lạnh lẽo nơi trái tim, khô cằn nơi đôi mắt. Chưa một lần được sưởi ấm, nhịp đập trong lồng ngực vẫn chưa một lần biết cảm giác rung động vì ai. Chưa một lần khóc vì ai đó. Nhưng bên Đức Duy, Quang Anh dường như tìm được chính mình. Người cần tìm là Quang Anh, không phải là Rhyder.. và chỉ có Đức Duy làm được thôi.
Dù đang ra sức thuyết phục, nhưng hình như chẳng có dấu hiệu của đồng ý, phía Đức Duy vẫn tiếp tục im lặng
Đôi mắt của Quang Anh bắt đầu rưng rưng, đã có giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt điển trai của hắn. Có lẽ, đứng trước Duy, hắn là một Quang Anh, là một phiên bản yếu mềm chứ không gai góc như khi ở ngoài.
Nguyễn Quang Anh
Thời gian qua, khi bên em anh cảm giác anh được là chính mình, là Quang Anh chứ không phải Rhyder. Không còn phải gồng mình lên để che giấu điều gì, bên em mọi thứ trở nên bình dị, thân thuộc hơn hẳn.. Dù không lâu như vài năm, nhưng thật sự..
Nguyễn Quang Anh
Vậy nên em ơi, cho Quang Anh một cơ hội nhé.. Quang Anh thật sự sợ mất em lắm…
Hoàng Đức Duy
Anh đứng lên đi, quỳ thế này em khó xử lắm
Nguyễn Quang Anh
Anh sẽ ở đây quỳ đến khi em đồng ý ..
Hoàng Đức Duy
Vậy anh đứng lên nghe em nói đi
Nguyễn Quang Anh
//đứng dậy//
Tay của Quang Anh vẫn chưa một phút giây nào rời khỏi lòng bàn tay của em
Đức Duy lấy một hơi “phùu” rồi nói
Hoàng Đức Duy
Cảm ơn Quang Anh vì đã yêu em, cảm ơn Quang Anh vì đã bên em, nhưng tại sao Quang Anh lại chọn người như em chứ? Anh ơi, Duy không xứng với anh đâu
Đôi mắt em đỏ hoe, miệng nói không thành tiếng. Nhìn dáng vẻ của họ giờ đây đau đến xé lòng. Có một Đức Duy thầm rung động nhẹ nhưng chẳng dám yêu. Có một Quang Anh yêu điên cuồng, yêu em đến say đắm nhưng vì hai từ “ giai cấp” mà phải xa em
Họ đều có những rung động nhất định, chỉ tiếc cả hai không thể đến với nhau.. hoặc đúng hơn, là không dám cho người kia cơ hội. Sợ rằng một mai em sẽ làm tổn thương hắn, nếu vậy em sống thế nào..
Nguyễn Quang Anh
Không không, không đâu em
Nguyễn Quang Anh
Em ơi, em ơi , anh xin em
Quang Anh không thể kìm được nữa, khóc oà lên như một đứa trẻ, xuýt xoa cầu xin em đừng buông ra những lời đau lòng đến thế
Hoàng Đức Duy
Quang Anh này
Hoàng Đức Duy
Nín ngoan em nói
Hoàng Đức Duy
Đức Duy, chấp nhận lời tỏ tình này của anh
Cuối cùng, họ cũng cho nhau cơ hội, chọn đương đầu chứ không né tránh.
Nguyễn Quang Anh
// ôm chầm lấy em // Duy anh cảm ơn em, thật sự cảm ơn em nhiều lắm!!
Hoàng Đức Duy
//vòng tay sang ôm , xoa lưng hắn// đừng làm em thất vọng nhé Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh hứa, anh hứa sẽ không để Duy của anh buồn đâu!
Nguyễn Quang Anh
// chụt // anh yêu em.
Hoàng Đức Duy
em yêu Quang Anh.
Quang Anh hôn vào má em một cái, thay cho những ngôn từ hoa mĩ để bày tỏ xúc cảm náo loạn hiện tại. Quang Anh ngước mắt lên trời mỉm cười một cái, như thầm cảm ơn trời cao có mắt, bao bọc lấy em và hắn bên nhau.
Sinh nhật năm nay, Duy sẽ nhớ mãi. Nhớ mãi ngày Quang Anh nói yêu em. Ngày tháng sau này, chắc chắn em sẽ là người hạnh phúc nhất trên đời.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play