DN MĐTS - THIÊN MỆNH TỬ TỊCH
chapter 1
BẠC CỬU / TỊCH LIÊN
vì quá mệt mỏi với cách viết kia nên tui đá qua bên này hết
Ngày ấy, tu chân giới gió nhẹ mây thưa, đệ tử các môn phái an nhiên luyện công, bách thú trong rừng ngọa mình dưới ánh dương, sông núi tĩnh lặng như tranh. Bỗng không trung khẽ chấn động, mây ngũ sắc tách ra, lộ ra một tấm màn khổng lồ, trong suốt tựa lưu thủy, treo lơ lửng giữa càn khôn. Sóng sáng dao động, linh khí trong thiên địa rúng động như bị dẫn dắt. Từ trong màn thủy kính, một hàng chữ cổ to lớn, in đậm như được đúc từ kim tinh, chậm rãi hiện ra, từng nét tỏa ra uy áp nặng tựa Thái Sơn, khiến muôn sinh nghẹn thở, tâm hồn run rẩy.
THỦY KÍNH
Sinh là khổ, lão là khổ, bệnh là khổ, tử là khổ; ái biệt ly, oán tắng hội, cầu bất đắc, ngũ uẩn xí thạnh… đều là khổ. Khổ trùng trùng, như sóng bạc vạn trùng, cuốn lấy kiếp nhân sinh chẳng buông. Thế nhân mê muội, tham sinh úy tử, chỉ biết ôm giữ chút hơi tàn mà chẳng hiểu cốt yếu của đạo. Thế nhân cố chấp, coi linh khí là chính, cho âm khí là tà, chẳng biết rằng âm dương tương sinh, thiên đạo vốn công bằng. Thế nhân ngu si, giết hại trung nhân, nâng đỡ kẻ gian tà; để kẻ đáng diệt vẫn sống, còn người thiện lương lại uổng vong. Than ôi, đạo trời nơi đâu, nhân tâm nơi đâu? Vạn cổ luân hồi, chỉ e khó có ngày tỉnh mộng
Giữa hư không, tiếng Phạn vang lên như từ tận cõi hồng hoang vọng lại, uy nghiêm mà thâm sâu, chẳng phân biệt gần xa. Chỉ một khắc ấy, linh áp cuồn cuộn tràn khắp, người có linh lực yếu ớt lập tức thất khiếu chấn động, ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự; kẻ tu vi cao cường cũng không khỏi mặt tái như tro, thần trí choáng váng, tim đập loạn nhịp. Âm thanh kia chậm rãi, từng chữ như mang trọng lực ngàn cân, trực tiếp giáng vào nguyên thần, tựa lưỡi đao mài sắc xé toang tâm trí. Ngũ đại gia tộc, ngoại trừ số ít lão tổ chống đỡ được, phần lớn đều khuỵu gối, mồ hôi lạnh ròng ròng. Thế nhưng giữa khung cảnh suy tàn ấy, vẫn có vài thiếu niên ánh mắt sáng ngời, bước chân vững vàng, như chẳng hề bị uy áp ảnh hưởng—tựa hồ trời sinh đã mang vận mệnh được chọn, là hạt giống mà Thiên Đạo đích thân lưu lại giữa nhân gian.
TIÊN MÔN BÁCH GIA
chuyện gì xảy ra vậy?
TIÊN MÔN BÁCH GIA
không biết
TIÊN MÔN BÁCH GIA
mau báo gia chủ
LAM KHẢI NHÂN
( đau đớn ôm ngực quay đầu qua hỏi Lam Hi Thần)chuyện gì xảy ra vậy?
LAM HOÁN / HI THẦN
(nhìn thúc phụ mình đang chống đỡ nhẹ nhàng lại đỡ ông rồi trả lời) con cũng không biết... nhưng giọng nói đó có thể không có ảnh hưởng gì đến con và Vong Cơ
LAM HOÁN / HI THẦN
( nói xong y nhìn qua đệ đệ mình ) đệ cũng cảm thấy như vậy?
LAM TRẠM / VONG CƠ
( nhìn Ngụy Vô Tiện từ nãy đến giờ cứ như người mất hồn)
NGỤY ANH / VÔ TIỆN
( đứng mất hồn)
LAM HOÁN / HI THẦN
Vong Cơ
LAM TRẠM / VONG CƠ
( quay đầu lại và lắc đầu tỏ ý không có)
Mắt Lam Vong Cơ chưa một lần rời khỏi Ngụy Vô Tiện còn Ngụy Vô Tiện thì cứ đứng đó như người mất hồn mà nhìn thủy kính trên bầu trời không chớp mắt dù một lần.
Chapter 2
NGỤY ANH / VÔ TIỆN
( sau một hồi mới bừng tỉnh khỏi cảnh tượng đó rồi trở lại vui vẻ mà trêu chọc Giang Trừng)
GIANG TRỪNG / VÃN NGÂM
( ghét bỏ đẩy Ngụy Anh ra)
GIANG YẾM LY
( mỉm cười dịu dàng nhìn Ngụy Anh và Giang Trừng)
KIM QUANG THIỆN
( xoa cằm suy tính)
NHIẾP MINH QUYẾT
( nhíu mày)
NHIẾP HOÀI TANG
( dùng quạt che mặt)
NGU TỬ DIÊN
( nắm chặt Tử Điện ) " vì sao ta lại cảm giác rất bất an vậy "
GIANG PHONG MIÊN
( nhìn Ngụy Anh)
LAM TRẠM / VONG CƠ
( nhìn Ngụy Anh chầm chầm)
Giữa tầng mây ngàn trượng, thủy kính lơ lửng phản chiếu vạn tượng, đột nhiên để lại một câu nói mơ hồ khó giải, mang theo uy nghiêm tựa phán quyết của thiên đạo. Chưa kịp ai hiểu rõ ý tứ, ánh sáng trong kính như thủy triều thoái lui, vụt tắt trong khoảnh khắc, hệt như chưa từng xuất hiện. Chỉ là vài lời đơn giản, song bởi sự đột ngột giáng lâm cùng khí tức khiến đạo tâm người tu hành lay chuyển, thủy kính lập tức trở thành bóng ma ám ảnh khắp tu chân giới—kẻ tham vọng mong đoạt lấy, người trí tuệ muốn truy tìm bí ẩn. Cõi giới vốn “yên bình” bấy lâu, từ đây như có một sợi dây vô hình căng lên chờ ngày đứt đoạn.
Thế nhưng, bất kể bao nhiêu ánh mắt chờ đợi, thủy kính vẫn lặng yên không phát sáng thêm lần nào nữa, như cánh cửa thiên cơ đã khép lại, bỏ mặc thế gian trong hoài nghi và khắc khoải. Sự tĩnh lặng ấy chẳng khác nào một lời giễu cợt, để lại trong lòng các thế gia một khoảng trống vô hình, vừa sợ hãi vừa khát cầu. Kẻ mong được giải đáp thì thất vọng, kẻ lo bị chỉ điểm thì thở phào, nhưng tất cả đều mang theo một nỗi ám ảnh mơ hồ rằng những gì đã hé lộ chỉ là khởi đầu cho cơn sóng dữ chưa kịp dâng trào.
chapter 3
Kể từ ngày đầu tiên thủy kính đột nhiên giáng lâm trên bầu trời tu chân giới, một mảnh lưu quang huyền ảo treo lơ lửng giữa không trung, đã tròn một tháng trôi qua mà không hề lưu lộ nửa phần biến hóa. Chư môn phái ban đầu còn kinh ngạc, sau dần cũng quen, chỉ coi như một dị tượng chẳng rõ cát hung. Thế nhưng, đến hôm nay, giữa lúc mây trời tĩnh lặng, thủy kính bỗng nhiên phát ra quang huy chói lọi, từng tia lưu quang như xuyên thấu thiên địa, chiếu rọi cả vạn dặm. Nhất thời, người người kinh động, bỏ dở mọi sự đang làm, ánh mắt đồng loạt hướng về khoảng không, trong lòng như bị một lực vô hình dẫn dắt, chẳng ai dám thở mạnh, chỉ chờ xem thiên cơ sắp được hé lộ.
THỦY KÍNH
[ Giữa căn phòng điều khiển hiện đại ngập tràn ánh sáng xanh của hàng trăm màn hình dữ liệu, hai bóng người với trang phục và khí chất khác biệt nhưng đều toát lên sự nguy hiểm tuyệt đối đang sừng sững đứng đó. Một người khoác bộ vest trắng tinh khôi, áo cổ lọ đen ôm sát, trên vai và ngang eo là những dây đai bản to sắc đen mang hơi hướng quân sự, mái tóc đen hơi rối khẽ che đôi mắt sâu thẳm, sắc lạnh như đang giấu đi bí mật khiến kẻ khác không dám nhìn lâu. Bên cạnh hắn là một chàng trai toàn thân phủ sắc đen, blazer rộng vai kết hợp dây đai bạc sáng loáng ôm gọn thân hình, mái tóc đen buông nhẹ ôm gương mặt thanh tú, ánh mắt nâu đỏ sau lớp kính phát quang như một lưỡi dao ẩn mình trong đêm. Cả hai đứng giữa không gian chằng chịt đồ thị, bản đồ và dòng số liệu, tựa như những kẻ điều khiển vận mệnh thế giới từ trong bóng tối....]
ONE
(khoanh tay, ánh mắt nâu đỏ sau lớp kính sáng khẽ nheo lại)
Z, cậu cần thiết phải làm đến mức vậy à?
Giọng anh trầm thấp, mang theo chút bất đắc dĩ, như thể vừa trách vừa lo lắng cho người đứng trước mặt
Z
(khẽ liếc sang, đôi mắt sâu thẳm ánh lên tia kiên định, giọng nói lạnh nhạt vang lên giữa tiếng máy móc vận hành) One, cậu cũng biết chấp niệm của tôi là gì mà
ONE
( im lặng vài giây, môi mím chặt, ánh sáng từ các màn hình phản chiếu lên gương mặt anh, làm nổi bật vẻ do dự)
Nhưng cậu cũng biết, con đường đó… không có đường lui
Z
(Hơi nhếch khóe môi, nụ cười như chẳng hề chạm đến đáy mắt) Chính vì thế, tôi mới chọn đi
Download MangaToon APP on App Store and Google Play