Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[PháoChi] Hôn Ước Nhà Hội Đồng Nguyễn

Giới Thiệu

Nguyễn Diệu Hiền
Nguyễn Diệu Hiền
Nguyễn Diệu Hiền (Pháo) – con gái duy nhất của nhà Hội Đồng Trần, gia tộc giàu có và quyền lực. Nổi tiếng ăn chơi xa hoa, ngông cuồng, kiêu kỳ nhưng thực chất chỉ là để che giấu sự cô đơn, thiếu thốn tình cảm.
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi (Chi) – tiểu thư danh giá, từng du học Tây, xinh đẹp, thông minh, có tư tưởng tự do và bản lĩnh.
Bối cảnh: Sau 1975, xã hội vẫn còn nặng định kiến, gia tộc Trần muốn giữ danh tiếng và quyền lực nên ép hôn Pháo với Chi để củng cố địa vị. • Câu chuyện: • Ban đầu, Pháo và Chi cãi nhau liên tục trong nhà, nhưng khi ra ngoài thì phải diễn cặp đôi hạnh phúc, tạo nên hàng loạt tình huống giả tạo nhưng cũng dần hé lộ cảm xúc thật. • Đến khoảng chương 50, xuất hiện một chàng hầu mến Chi, luôn quan tâm chăm sóc. Pháo nhìn thấy, nổi cơn ghen dữ dội, thậm chí đánh Chi. Sau sự cố, Pháo mới nhận ra tình yêu của mình. • Chương 80, cả hai muốn có con nhưng Chi không thể mang thai. Định mệnh đưa họ đến với một bé trai bị bỏ rơi, và họ quyết định nhận nuôi. • Chương 90, ông bà Trần muốn ép Pháo ly dị Chi để gả cho một nhà giàu có hơn. Pháo và Chi đứng trước lựa chọn khó khăn. Cuối cùng, Chi từ bỏ toàn bộ gia sản, cùng Pháo bế con rời khỏi Trần gia, xây dựng một mái ấm bình dị nhưng hạnh phúc. • Kết HE: Dù mất hết hào môn, nhưng họ tìm được gia đình thật sự – một mái ấm nhỏ, đầy yêu thương.
T/g
T/g
Hú hú
T/g
T/g
Đã chưa
T/g
T/g
Tóm tắt
T/g
T/g
Lần sau cho nhân vật phụ
T/g
T/g
🙆🏻‍♀️
T/g
T/g
💕
T/g
T/g
….

1. Ngày Trở Về

Trưa tháng Bảy, nắng chiếu xuống con đường đất đỏ dẫn vào phủ Hội Đồng Nguyễn. Cổng tam quan cao lớn, mái ngói âm dương rêu xanh, hai con kỳ lân đá đứng chầu hai bên, khiến bất kỳ ai bước vào cũng thấy nặng nề. Một chiếc xe kéo dừng lại. Người hầu chạy đến đỡ hành lý. Từ trong xe, một bóng dáng bước xuống. Đó là Phương Mỹ Chi – tiểu thư Tây học vừa trở về sau nhiều năm du học. Áo dài trắng ngà phủ gọn, đôi găng tay ren mỏng khẽ nắm lấy quai túi. Gương mặt thanh tú, sống mũi cao, ánh mắt đen láy thoáng nét kiêu hãnh của phương Tây, nhưng trong sâu thẳm vẫn là sự lo âu. Bọn hầu gái trong phủ xì xào:
!!!
!!!
(Hầu)Nghe nói đây là cô Hai Phương Mỹ Chi… đi Tây về đó đa
!!!
!!!
(Hầu) Đẹp thật, mà coi bộ lạnh lùng quá trời. Không biết có chịu nổi cái nết của cô Hai nhà mình không nữa
Tiếng cười khúc khích rồi tắt khi Nguyễn Diệu Hiền xuất hiện ở thềm hiên chính. Nàng ngồi trên chiếc ghế gỗ chạm rồng, mái tóc uốn xoăn thời thượng, môi son đỏ rực. Bộ áo dài nhung đỏ sẫm ôm lấy vóc dáng kiêu kỳ. Một tay cầm quạt lụa, một tay tựa hờ lên thành ghế, ánh mắt hững hờ nhưng đầy thách thức.
Nguyễn Diệu Hiền
Nguyễn Diệu Hiền
Ồ…thì ra đây là tiểu thư Tây học mà cha mẹ ta nhọc công rước về
Nguyễn Diệu Hiền
Nguyễn Diệu Hiền
Trông cũng chẳng khác mấy mấy cô thôn nữ ngoài kia
Nguyễn Diệu Hiền
Nguyễn Diệu Hiền
//cươi nhạt, giọng đầy mịa mai//
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
//hơi cau mày nhưng vẫn giữ lễ//
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Chào cô Hai Nguyễn
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Tôi là Phương Mỹ Chi, hôm nay về theo lời Hội Đồng gọi
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
//Lời nói nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại không hề khuất phục//
Bên hông hiên, Lan – hầu gái thân tín của Pháo – che miệng cười:
Con Lan
Con Lan
Cũng biết điều đó chứ
Con Lan
Con Lan
Chẳng qua chỉ là quân cờ cha mẹ đặt đâu thì ngồi đó thôi
Hồng, hầu gái theo hầu Chi, vội níu tay áo chủ nhân, thì thầm:
Con Hồng
Con Hồng
“Cô Hai đừng để tâm”
Con Hồng
Con Hồng
“Ở đây…người ta nói gì cũng không vừa lòng”
bưng khay trà bước vào. Đôi mắt anh khẽ dừng lại trên Chi, một thoáng ngưỡng mộ không giấu được. Pháo bắt gặp ánh nhìn ấy, khóe môi nhếch nhẹ, nhưng trong lòng nổi lên tia khó chịu. Tiếng gậy trúc gõ xuống nền gạch “cộp, cộp” khiến cả sân im phăng phắc. Ông Hội Đồng Nguyễn cùng bà Hội Đồng bước ra. Người đàn ông già dặn trong áo dài the, đôi mắt sắc bén. Người đàn bà quyền uy, dáng đi oai vệ. Giọng ông Hội Đồng trầm vang, nặng như đá đè:
Ông hội đồng Nguyễn
Ông hội đồng Nguyễn
Từ hôm nay, Phương Mỹ Chi chính thức trở thành con dâu Nguyễn gia. Hôn ước đã định, thiên hạ đều biết, không ai được cãi
Bầu không khí đặc quánh lại. Chi siết chặt tay trong ống áo, tim đập thình thịch. Nàng từng nghĩ sau khi học Tây về sẽ có quyền tự do lựa chọn đời mình. Nhưng chỉ một câu nói, tất cả như bị giam hãm. Pháo ngước mặt, cười khẩy. Trong đôi mắt lóe lên tia bất cần, nhưng sâu thẳm là sự chống đối vô hình
Nguyễn Diệu Hiền
Nguyễn Diệu Hiền
“Vậy thì từ nay… xin tiểu thư Chi cứ gọi ta là phu nhân”
Nguyễn Diệu Hiền
Nguyễn Diệu Hiền
//Pháo ghé sát, giọng thì thầm chỉ đủ để Chi nghe//
Chi đứng bất động, sống lưng lạnh buốt. Nàng biết, cuộc hôn nhân này không chỉ là trói buộc, mà còn là khởi đầu của một trận chiến. Ở ngoài kia, ve sầu kêu râm ran. Trong phủ Hội Đồng Nguyễn, hai số phận vừa bị buộc chặt vào nhau…
———
Tiếng gậy trúc của ông Hội Đồng gõ thêm một nhịp xuống nền gạch, báo hiệu kết thúc màn tuyên bố. Bọn hầu răm rắp cúi đầu, không ai dám hó hé. Pháo chậm rãi đứng dậy, vờ cúi mình trước cha mẹ, nhưng ánh mắt nàng lại liếc qua Chi, chứa đựng một tia châm biếm. Chi theo bước chân ông bà Hội Đồng đi sâu vào trong phủ. Ngôi nhà rộng lớn chẳng khác gì mê cung: hành lang dài hun hút, mái ngói âm u, những bức hoành phi câu đối đỏ son treo khắp nơi, chữ vàng lấp lánh dưới ánh sáng le lói từ đèn dầu. Trên vách, chân dung tổ tiên treo nghiêm nghị, đôi mắt như dõi theo từng bước của nàng
Bước chân của Chi khựng lại khi ngang qua dãy nhà ngang. Ở đó, vài hầu trai đang bưng chum nước từ giếng vào, mồ hôi nhễ nhại dưới nắng. Trong số đó, Thằng Lực, hầu cũ của Nguyễn gia, thoáng nhìn nàng với ánh mắt tò mò. Anh chàng vạm vỡ, nước da rám nắng, đôi mắt sáng nhưng thấp thoáng vẻ e dè. Một hầu gái đi phía sau hất hàm giới thiệu nhỏ:
!!!
!!!
(Hầu) Đó là Lực, hầu thân tín của ông Hội Đồng. Từ nhỏ đã được nuôi trong phủ
Thằng Lực
Thằng Lực
Chào mợ hai Tây mới về
Chi chỉ khẽ gật đầu, không đáp. Nàng cảm thấy mình như một kẻ lạc lõng giữa bao con mắt dò xét. Đi sâu thêm vài bước, nàng bắt gặp Hồng và Lan, hai hầu gái chính. Hồng dáng người nhỏ nhắn, lanh lợi, ánh mắt sắc bén, nói năng nhanh nhảu. Lan thì dáng tròn trịa, hiền lành nhưng đôi mắt lại ánh lên vẻ tinh ranh, chuyên làm tay sai cho Pháo. Cả hai đồng loạt cúi chào Chi, nhưng khóe môi Hồng vẫn không giấu nổi nụ cười nửa mỉa mai nửa khinh thường. Chi giữ bình thản, nhưng trong lòng rối bời. Nàng hiểu, bước chân vào Nguyễn phủ cũng đồng nghĩa bước vào nơi đầy tai mắt, lời ong tiếng ve, và cả những toan tính khó lường.
Bữa cơm đầu tiên Buổi chiều, cả nhà tụ họp tại gian chính. Trên bàn gỗ lim khổng lồ, mâm cơm bày biện đủ đầy: gà luộc, cá kho tộ, nem chả, canh chua… hương thơm dậy mùi. Những món ăn mang đậm phong vị truyền thống Việt, nhưng với Chi – người vừa từ Pháp trở về – tất cả lại trở nên xa lạ. Ông Hội Đồng ngồi đầu bàn, uy nghi như vị quan tòa. Bà Hội Đồng bên cạnh, gương mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắc như dao. Dưới họ là Pháo, Chi, cùng vài người thân họ hàng xa gần. Bọn hầu trai hầu gái đứng nép mình bên vách, chờ sai vặt. Chi được xếp ngồi cạnh Pháo. Ngay khi vừa đặt đũa, nàng cảm nhận ánh mắt Pháo liếc sang, nửa thách thức, nửa dò xét.
Nguyễn Diệu Hiền
Nguyễn Diệu Hiền
Cô Tây học chắc quen rượu vang, phô mai, nay về đây không biết có ăn nổi mấy món dân dã này không?
Nguyễn Diệu Hiền
Nguyễn Diệu Hiền
//cười khẩy, giọng mỉa mai//
Cả bàn khẽ rộ lên tiếng cười. Chi hít sâu một hơi, cầm đôi đũa, gắp một miếng cá kho tộ cho vào chén, rồi điềm tĩnh đáp:
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Tôi đi Tây, nhưng máu trong người vẫn là máu Việt
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Món quê nhà, sao lại không ăn nổi?
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
//Nói rồi,đưa cá vào miệng, chậm rãi nhai, giữ nét mặt bình thản//
Ông Hội Đồng thoáng gật gù, ánh mắt như có chút hài lòng. Bà Hội Đồng vẫn giữ vẻ mặt lạnh băng, nhưng trong khóe mắt ánh lên tia chấp nhận. Pháo thì bĩu môi, không nói thêm, nhưng bàn tay dưới gầm bàn siết chặt chiếc quạt lụa. Trong bữa cơm, hầu gái Lan nhanh nhảu rót canh cho Pháo, còn Hồng thì kín đáo quan sát Chi. Minh – hầu trai bưng trà – vô tình để ánh mắt dừng trên nàng lâu hơn một nhịp. Chính khoảnh khắc ấy, Pháo đã nhìn thấy. Một tia ghen tuông vô cớ lóe lên trong lòng nàng, nhưng nàng nuốt lại, chỉ im lặng ăn cơm. Cơm nước xong, ông Hội Đồng lại gõ gậy xuống sàn:
Ông hội đồng Nguyễn
Ông hội đồng Nguyễn
Từ nay, Chi chính thức ở lại Nguyễn phủ. Hôn lễ sẽ sớm tổ chức
Ông hội đồng Nguyễn
Ông hội đồng Nguyễn
Cả nhà phải giữ thể diện, không được để lời đồn ra ngoài
Lời nói nặng nề như một chiếc gông khóa chặt vận mệnh. Chi cúi đầu, hai tay đặt trên đùi, cảm giác như sợi dây vô hình đang siết quanh cổ mình. Pháo ngồi cạnh, bỗng nghiêng người, thì thầm bên tai Chi, giọng ngọt lịm nhưng đầy châm biếm:
Nguyễn Diệu Hiền
Nguyễn Diệu Hiền
Chào mừng đến với chiếc lồng son của Nguyễn gia. Hy vọng cô chịu nổi
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
//khẽ ngẩng lên, đối diện ánh mắt ấy. Trong giây lát, nàng mỉm cười nhạt//
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Lồng son cũng vẫn có chìa khóa, thưa cô Hai
Khoảnh khắc ấy, hai ánh mắt giao nhau, không ai nhượng bộ. Giữa căn nhà cổ kính, giữa mâm cơm gia tộc nghiêm khắc, hai linh hồn vừa đặt bước đầu tiên vào một trận chiến dài, nơi tình yêu, thù hận và số phận sẽ đan xen không lối thoát
~~~~~
T/g
T/g
Được chưa ạ

2. Đêm Đầu Tiên Trong Phủ

Trăng tháng bảy rọi xuống, ánh sáng bạc len lỏi qua mái ngói âm u của phủ Hội Đồng Nguyễn. Cả dinh thự rộng lớn như một con thú đang ngủ, nặng nề và đầy bí ẩn. Tiếng dế rúc rích ngoài vườn, tiếng chó sủa xa xa, hòa cùng tiếng gió rít qua khe cửa gỗ, khiến màn đêm càng thêm đặc quánh. Chi được dắt về dãy nhà ngang phía đông, nơi dành cho cặp vợ chồng trẻ sắp thành hôn. Gian phòng rộng, lát gạch tàu đỏ, bức tường vôi vàng đã ngả màu thời gian. Trên vách treo bức tranh thủy mặc cũ, cạnh đó là chiếc tủ gỗ sẫm màu, bóng loáng vì đã được lau chùi kỹ lưỡng. Giữa phòng là chiếc giường gỗ lim lớn, chạm trổ hoa văn cầu kỳ, trải chiếu cói mát rượi. Chi ngồi xuống mép giường, ngón tay khẽ vuốt qua từng sợi chiếu. Trong lòng nàng, một nỗi bất an dâng lên, giống như sắp bước vào một trò chơi mà luật lệ chưa kịp học thuộc. Bỗng tiếng cửa “két” mở ra. Pháo bước vào, y phục lụa trắng mỏng, mái tóc buông xõa sau lưng, gương mặt không trang điểm nhưng vẫn toát lên vẻ kiêu kỳ. Ánh nến chập chờn soi bóng nàng in dài trên tường, mảnh khảnh nhưng đầy uy quyền.
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Cô còn chưa ngủ sao?
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
//cất giọng, vừa lịch sự vừa giữ khoảng cách//
Nguyễn Diệu Hiền
Nguyễn Diệu Hiền
//nhếch môi cười nửa miệng, tiến lại gần, ngồi xuống chiếc ghế đối diện//
Nguyễn Diệu Hiền
Nguyễn Diệu Hiền
Trong nhà này, cô ngủ hay không, đâu ai dám hỏi. Nhưng cô… thì khác. Từ nay đã là người Nguyễn gia, mọi hành động đều dưới mắt cha tôi, dưới mắt tôi
Nguyễn Diệu Hiền
Nguyễn Diệu Hiền
//Giọng nàng dằn từng chữ, như muốn đóng đinh vào không khí//
Nguyễn Diệu Hiền
Nguyễn Diệu Hiền
//ngẩng lên, ánh mắt bình thản nhưng không né tránh//
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Người ta nói hôn ước là để kết thân, chẳng lẽ ở đây chỉ để ràng buộc và soi xét nhau?
Nguyễn Diệu Hiền
Nguyễn Diệu Hiền
//bật cười khẽ, nhưng trong nụ cười ấy chứa sự khinh miệt//
Nguyễn Diệu Hiền
Nguyễn Diệu Hiền
Cô nhầm rồi. Hôn ước ở Nguyễn gia là để giữ thể diện, giữ tài sản, giữ tiếng tăm. Tình cảm ư? Xa xỉ. Tôi không cần
Câu nói ấy rơi xuống, nặng nề như hòn đá ném vào mặt hồ. Không gian im ắng, chỉ còn tiếng côn trùng ngoài vườn rả rích
Chi chậm rãi đứng dậy, tiến lại gần cửa sổ, nhìn ra bóng cây lay động trong gió. Giọng nàng nhỏ nhưng rắn rỏi:
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Nếu cô không cần, thì cứ coi tôi như cái bóng. Nhưng tôi sẽ không để ai dẫm nát lòng tự trọng của mình. Ngay cả cô, thưa cô Hai
Lời đáp khiến Pháo khựng lại. Trong giây lát, nàng nhìn Chi, ánh mắt lóe lên sự ngạc nhiên, rồi nhanh chóng hóa thành thách thức
Nguyễn Diệu Hiền
Nguyễn Diệu Hiền
Tự trọng?
Nguyễn Diệu Hiền
Nguyễn Diệu Hiền
//nhếch môi, đứng bật dậy, bước nhanh tới//
Nguyễn Diệu Hiền
Nguyễn Diệu Hiền
Cô tưởng trong nhà này tự trọng nuôi nổi người à? Thử sống ở đây vài tháng, cô sẽ biết, tự trọng chỉ là trò cười
Nói rồi, Pháo bất ngờ đưa tay nâng cằm Chi lên, ép nàng phải đối diện. Khoảng cách giữa hai gương mặt gần đến mức Chi có thể nghe thấy hơi thở phả ra, nóng hổi
Nguyễn Diệu Hiền
Nguyễn Diệu Hiền
Cô có dám cá không? Rằng cô sẽ không khuất phục trước Nguyễn gia này?
Nguyễn Diệu Hiền
Nguyễn Diệu Hiền
//thì thầm, giọng như con dao lướt trên da//
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
//không tránh, không run. Đôi mắt đen láy của nàng sáng lên trong ánh nến//
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Tôi dám. Và cô sẽ là người chứng kiến
Hai người đứng đó, đối diện nhau, im lặng trong vài nhịp tim. Bên ngoài, gió thổi làm tấm rèm cửa lay động, ánh trăng vỡ thành từng mảnh vụn rải khắp sàn gạch. Pháo buông tay, quay lưng bước về phía giường, nằm nghiêng, giọng lạnh lùng:
Nguyễn Diệu Hiền
Nguyễn Diệu Hiền
Tùy cô. Nhưng nhớ, trong căn phòng này, tôi là chủ. Cô chỉ là khách
Chi không đáp, chỉ kéo ghế ngồi ở góc phòng, lặng lẽ mở quyển sách tiếng Pháp mang theo, ánh mắt đăm chiêu. Trong lòng nàng biết rõ: đêm nay chỉ là khởi đầu cho một chuỗi ngày dài đầy thử thách. ⸻ Đêm khuya Tiếng gió dần lắng, thay bằng tiếng bước chân hầu hạ ngoài hành lang. Hồng và Lan lén ghé qua, mang chăn mỏng và bình nước. Hồng khẽ liếc nhìn vào, thấy Pháo nằm im, liền ghé tai Lan thì thầm:
Con Hồng
Con Hồng
Tiểu thư Hai không vừa lòng đâu. Coi bộ cô Chi kia sắp khổ rồi
Con Lan
Con Lan
//khúc khích cười//
Con Lan
Con Lan
Khổ mới vui chứ. Nhà này bao năm nay chẳng có ai dám cãi lại cô Hai, nay có người từ Tây về, chưa chắc đã chịu nổi
Cả hai rón rén lui ra, để lại gian phòng trong tĩnh lặng.
Chi vẫn ngồi đọc, nhưng đôi mắt đã nhòe đi vì buồn ngủ. Nàng khép sách, ngả lưng xuống chiếc ghế dài. Còn Pháo, dù nằm im, nhưng đôi mắt vẫn mở, ánh nhìn lặng lẽ hướng về phía Chi trong bóng tối. Trong lòng nàng dấy lên một cảm giác lạ lẫm – nửa khó chịu, nửa tò mò. Một phần nào đó, Pháo nhận ra Chi khác hẳn những gì nàng hình dung. Không yếu đuối, không rụt rè, mà cứng cỏi, kiên định đến đáng ghét. Pháo quay mặt vào trong, kéo chăn trùm kín đầu, như để xua đi suy nghĩ vừa lóe lên. Nhưng tận sâu thẳm, một ngọn lửa nhỏ đã âm ỉ cháy, báo hiệu những ngày giông bão sắp đến.
~~~~~
T/g
T/g
Mới viết fic LyhanSarra xong
T/g
T/g
Bay qua đây viết cho mọi người đọc nè
T/g
T/g
🙆🏻‍♀️
T/g
T/g
🤍
T/g
T/g
Fic này kết chữa lành cho fic kia nha

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play