Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Vá Lại Hôn Nhân.

Rất ghét phụ nữ vào hộp đêm.

Nửa đêm, đó là thời điểm thành phố này náo nhiệt nhất.

Hẳn vậy.

Chúc Đồng Đồng trong chiếc đầm đỏ hai dây xẻ tà, chỉ đứng im thôi cũng để lộ đôi chân trắng nõn thon thả ghẹo người, vạt váy dài đến mắt cá chân không chỉ không khiến nó trở nên kín kẽ một chút mà càng có thể khiến người ta mơ màng, cô đứng trước hộp đêm xa hoa trụy lạc lớn nhất thành phố được mệnh danh là đêm không ngủ, hơi căng thẳng đưa tay che lên bụng, nhưng lại không chần chừ mà bước vào.

Cô vừa bước vào cửa hộp đêm đã có tiếng huýt sáo vang lên, nửa như muốn khiến cô chú ý, nửa lại chỉ định khuấy động bầu không khí. Nhưng Chúc Đồng Đồng đến đây là có mục đích nên cô thẳng thừng lướt qua đám đông, đi tới trước một dãy phòng bao của hộp đêm.

Tất cả phòng bao ở đây đều được lấp tường cách âm siêu tốt, một chút âm thanh đều chẳng thể lộ ra ngoài, Chúc Đồng Đồng đứng ở đầu hành lang im ắng chẳng giống không khí náo nhiệt bên ngoài đại sảnh chút nào, khẽ bấm cái nút nhỏ trên tai nghe bluetooth, khẽ nhấp đôi môi đỏ mộng: "Là phòng nào?"

Bên trong tai nghe liền vang lên tiếng nói của Thẩm Hạ: "Cậu thật sự muốn làm vậy à?"

Chúc Đồng Đồng hít sâu một hơi, khuôn mặt trông có vẻ đơn thuần ngây thơ hơn hành vi bây giờ của cô hiện lên nét kiên định: "Tiểu Hạ, chỉ lần này thôi."

Thẩm Hạ khẽ thở dài một hơi, sau đó nói: "Là phòng số hai phía bên tay trái."

"Nhưng mà Đồng Đồng, hãy nghĩ cho kỹ, thật ra cậu có thể buông tha... Cho quá khứ. Cậu đang có một cuộc sống hạnh phúc, một người chồng giàu có và yêu thương cậu, một tương lai an ổn và đầy đủ. Mình biết với tính cách của chồng cậu, mặc dù mình luôn nói anh ta trông lạnh lẽo như một tảng băng vừa âm trầm vừa tăm tối, chẳng có chút tình cảm nhưng anh ta sẽ không bao giờ lang chạ ở bên ngoài rồi phản bội cậu, đó là ước ao của bao người phụ nữ, Đồng Đồng."

Chúc Đồng Đồng im lặng, lần nữa sờ lên bụng mình, nơi đó còn phẳng lì, như chẳng có gì. Cô nói: "Tiểu Hạ, mình cũng không muốn mất đi những điều đó."

"Đồng Đồng, cậu... Có phải cậu yêu anh ta rồi không?"

Thẩm Hạ như nhận ra điều gì, ngỡ ngàng hỏi.

Chúc Đồng Đồng hơi sững người, nhưng chưa kịp nói gì đã nghe Thẩm Hạ bảo: "Đồng Đồng, nếu cậu thật sự yêu anh ta rồi thì dừng lại đi, đừng làm gì nữa cả!"

"Lúc này cậu trở về anh ta sẽ không biết cậu từng lẻn ra ngoài, đến hộp đêm, cái nơi mà anh ta vô cùng ghét, càng ghét cay ghét đắng bất cứ người phụ nữ nào từng bước vào nơi này. Đồng Đồng, cậu nghe mình đi!"

Giọng cô ấy đầy thành khẩn và lo lắng, Chúc Đồng Đồng biết hết. Cô cười buồn bã nhưng vẫn nói: "Tiểu Hạ, cảm ơn cậu."

"Đồng Đồng..."

"Nửa tiếng nữa hãy giúp mình báo cảnh sát, xin cậu đó tiểu Hạ."

Chúc Đồng Đồng nói xong những lời này thì không chút do dự bấm tắt tai nghe, sau đó khóa chặt một căn phòng rồi cất bước đi thẳng đến đó.

Dứt khoát đẩy mở cửa phòng, Chúc Đồng Đồng bước nhanh vào rồi đóng cửa lại.

Âm thanh hỗn loạn của âm nhạc trợ hứng và tiếng người nói chuyện cùng mùi rượu bia nồng nặc xộc vào mũi cô, vào tai cô.

Chúc Đồng Đồng đứng ở cửa phòng, không để ý những ánh mắt bẩn thỉu tò mò lướt qua người mình mà đưa mắt nhìn khắp một lượt người ở đây, sau đó khóa chặt một khuôn mặt mà dù đã qua mười năm cô vẫn không quên được.

Khuôn mặt của kẻ đã hại chết cả nhà cô, cha mẹ và chị gái cô, Điền Lập.

Cho dù thời gian đã mang đi sự trẻ trung của lão, để lại chỉ còn là sự tàn phá của cuộc sống xa hoa, phóng túng không tiết chế.

Lão sẽ sớm chết thôi, nhưng cô muốn lão chết ở trong tù.

Chúc Đồng Đồng hít sâu một hơi rồi bước thẳng đến chỗ lão ta.

Nửa tiếng sau, cảnh sát ập vào hộp đêm.

Tiếng thét chói tai vang vọng khắp nơi.

"Cảnh sát đây, tất cả ôm đầu ngồi xuống tại chỗ! Nếu ai ảnh hưởng đến cảnh sát thi hành công vụ thì bắt luôn về đồn."

Trong đám đông, Chúc Đồng Đồng kéo tà váy dài có chút chật vật cùng mọi người ôm đầu ngồi xuống, giống như tất cả chẳng liên quan gì tới mình, rằng cô chỉ là một kẻ xui xẻo bị liên lụy như bao người khác.

Cảnh sát tràn vào hộp đêm tầm mười phút thì túm một đám người đi ra, một trong số đó có kẻ thù của Chúc Đồng Đồng, Điền Lập.

Tất cả bị bắt vì tội tàn trữ và sử dụng ma túy trái phép.

Cả đám tự nhiên bị cảnh sát tóm cổ chẳng hề biết gì mà gào lên: "Buông ông ra! Ma túy gì! Ông không làm gì hết! Không có ma túy nào hết!"

Đội trưởng cảnh sát lạnh lùng giơ lên một cái túi, trong túi có một điếu thuốc bị bẻ gãy, bên trong chứa toàn bột trắng, chẳng hề nhiều lời mà ra lệnh cho đội cảnh sát mang hết người về đồn thẩm tra.

Vài người trong đó tái mét mặt mày, kể cả lão già Điền Lập kia.

Chúc Đồng Đồng núp trong đám đông, không ngừng chà lau bả vai như thể ở đó vừa bị dính vào thứ gì rất bẩn. Cô cứ mãi lau chùi, vừa giũ giũ vạt váy bị rượu làm ướt tạo thành một mảng màu sắc tối sầm. Cô nhìn đám người bị kéo đi, đến khi không còn thấy nữa mới nhẹ nhàng hạ tầm mắt xuống, theo đám người đứng dậy lặng lẽ đi ra ngoài.

Ở trong căn phòng đó chưa tới nửa giờ cô đã thấy bức bối không chịu nổi, cần lắm một luồng không khí thanh lương...

"Em đã nói rồi mà, Nghiêm Tri. Anh xem, có sai đâu, cô ta đang ở đây mà. Anh xem xem cô vợ quê mùa đơn thuần ngây thơ chẳng biết gì của anh bây giờ là cái dạng gì kìa."

Chúc Đồng Đồng còn chưa kịp hít vào một ngụm không khí trong lành nào đã đứng sững tại chỗ, ngỡ ngàng nhìn thẳng phía trước, cả người dần trở nên lạnh lẽo.

_____________

Lời của tác giả: Cảm ơn mọi người đã đọc truyện của tui, nhưng mọi người không cần giúp tui thêm like thêm vote thêm điểm thêm độ hot đâu, tui chỉ cần mọi người đọc thôi. Mỗi ngày thấy mọi người đọc truyện là tui vui rồi, hãy dành thời gian để làm việc khác nhé, thân ái.

Anh ấy biết rồi.

Thiểm Nghiêm Tri...

Thiểm Nghiêm Tri... Cuối cùng... Vẫn không giấu được ư...

Tay Chúc Đồng Đồng run run siết chặt vạt váy, dần dần hạ mắt xuống, không nhìn người đàn ông vẫn đứng ở đó, khuôn mặt không chút biểu cảm thậm chí còn có chút chán ghét nhìn cô như nhìn một thứ bẩn thỉu nữa.

Bẩn thỉu... Cô đã trở nên bẩn thỉu trong mắt anh rồi.

Chúc Đồng Đồng đau đớn nhíu mày, lại cố chấp không nói một lời, càng không có giải thích hay van xin.

Dù có người muốn thấy cô chật vật không chịu nổi lại không thấy được mà không ngừng buông lời mỉa mai: "Em nói rồi anh Nghiêm Tri, loại con gái quê mùa này chính là thứ dễ thay đổi nhất. Anh xem, mới có bao lâu mà cô ta đã trở nên thế này rồi, lén lút ra ngoài đi hộp đêm trong lúc anh đang ngủ, đúng là loại đàn bà lăng loàng không gia không giáo."

"Uổng công anh yêu thương cô ta như vậy. Cô ta lại cứ chạm vào điểm mấu chốt của anh. Cô ta không biết anh ghét nhất loại phụ nữ nào ư?"

"Nếu cô ta có chút nào yêu thương anh sẽ không dùng cách như vậy để khiến anh ghê tởm."

Từng lời từng lời cay nghiệt biết bao, cô biết Lý Thẩm Lan chỉ hận Thiểm Nghiêm Tri không nhanh chóng vứt bỏ cô mà dốc cạn vốn luyến. Nhưng làm sao cô ta biết cô ở đây? Rõ ràng Thiểm Nghiêm Tri là do cô ta kéo tới đây. Sở dĩ sẽ không đời nào anh tự mình đến những nơi thế này, cho dù chỉ là đứng bên ngoài không vào.

Chúc Đồng Đồng bất giác ngợ ra điều gì nhưng cô vẫn cúi đầu, không nói gì, giống như không hề nghe thấy những lời kia.

Người đàn ông kia lại cũng giống như cô, chưa hề nói lời nào, cứ như sợ nói với cô một lời cũng thật bẩn.

Chúc Đồng Đồng đợi mãi, cũng dần chìm vào tuyệt vọng.

Cô biết, cô không nên hi vọng.

Một năm hôn nhân này đủ để cô hiểu được anh sẽ không vì cô mà mở ra tiền lệ.

Chúc Đồng Đồng nhắm mắt sau đó mở ra, lẳng lặng cất bước rời đi.

Mãi đến khi cô dần mất đi bóng dáng, giữa họ vẫn chưa từng nói với nhau một lời.

Bên tai cô cũng chỉ có tiếng nói cay nghiệt của Lý Thẩm Lan.

Nhất định cô ta đang rất vui vẻ...

Chúc Đồng Đồng không trở về nhà mà đón một chiếc taxi chạy đến chỗ Thẩm Hạ.

Thẩm Hạ nhìn thấy cô thì hét lên: "Đồng Đồng! Cậu không sao đấy chứ!?"

Nói rồi lật qua lật lại người cô.

Chúc Đồng Đồng bị cô lật đến chao đảo, gượng cười nói: "Mình không sao."

"Tiểu Hạ, Điền Lập bị bắt rồi."

Thẩm Hạ lặng thinh, sau đó thở dài nói: "Chúc mừng cậu."

"Từ giờ cậu có thể an tâm ngủ rồi."

Chúc Đồng Đồng cười cười: "Đúng vậy."

"Thôi đừng nói nữa, bây giờ đã trễ lắm rồi, mau đi tắm rửa rồi mình đưa cậu về, chắc là... Chắc là vẫn chưa bị phát hiện đâu."

Thẩm Hạ nói rồi định kéo cô vào nhà.

Chúc Đồng Đồng cười như khóc nói: "Không cần đâu."

Thẩm Hạ vẫn chưa kịp phản ứng: "Không cần gì chứ! Cậu còn không mau lên thì trời sẽ sáng mất!"

Chúc Đồng Đồng không cười nữa: "Thẩm Hạ."

Bình thường Chúc Đồng Đồng không có gọi cô là Thẩm Hạ.

Thẩm Hạ rốt cuộc ý thức được điều gì mà quay lại nhìn cô.

Chúc Đồng Đồng giống như đã mất đi hoàn toàn cảm xúc, giọng nói lẳng lặng tựa như mây: "Anh ấy biết rồi."

"Tiểu Hạ, mình đến đây để cảm ơn cậu. Cảm ơn cậu những năm nay đã mạo hiểm giúp mình điều tra Điền Lập. Cũng là... Từ biệt cậu."

Chúc Đồng Đồng cười nhợt nhạt trước sự ngỡ ngàng của Thẩm Hạ, nói: "Mình sẽ đi Giang Nam, nơi đó là quê nhà của mẹ mình."

"Giang Nam? Cậu không về quê..."

Thẩm Hạ buột miệng nói rồi lại ngừng lại trước khi nói hết lời, vẻ mặt cực kỳ ảo não, còn vò đầu bứt tai vì không biết phải làm sao, phải nói gì với Chúc Đồng Đồng.

Cô đúng là ngu mà, còn về quê cái gì. Người khác có thể không biết chứ sao Thẩm Hạ cô lại không biết, Chúc Đồng Đồng vốn không phải con gái nông thôn. Gia đình họ chỉ đến nông thôn để lánh nạn, cuối cùng cũng chẳng tránh được tai nạn này, sau đó chỉ còn một mình Chúc Đồng Đồng bơ vơ ở nơi xứ người rồi được Thiểm Nghiêm Tri mang đi.

Cứ ngỡ đó là một bắt đầu tốt...

Thẩm Hạ tiếc hận mà bắt đầu nói năng lộn xộn: "Sao Thiểm Nghiêm Tri lại biết được chứ? Không phải bây giờ anh ta đang say giấc ư?"

"Đến bà đây còn buồn ngủ muốn chết mà phải chóng mắt lên vì cậu... Anh ta... Anh ta... Bộ anh ta không ngủ à!? Sao lúc đó cậu không bỏ thuốc ngủ cho anh ta!?"

Chúc Đồng Đồng cười khổ.

Nếu cô thật sự bỏ thuốc anh... Sợ rằng hôm nay cô chẳng thể đi dễ dàng như vậy.

Chúc Đồng Đồng lắc đầu đẩy hình ảnh của người nọ ra khỏi đầu, nói với Thẩm Hạ: "Là Lý Thẩm Lan."

"Lý Thẩm Lan?"

Thẩm Hạ ngây ngẩn, tự nhiên Chúc Đồng Đồng nhắc đến Lý Thẩm Lan khiến cô không kịp hiểu ra. Lý Thẩm Lan thì liên quan gì?

Chúc Đồng Đồng cười nhợt nhạt: "Lý Thẩm Lan, cậu quên rồi ư, là cô ta đã nói bóng nói gió cho cậu biết Điền Lập sẽ đến hộp đêm vào tối nay."

Cô vẫn biết Lý Thẩm Lan rất ghét cô, chỉ vì Thiểm Nghiêm Tri thà đến nông thôn xa xôi lấy một thôn nữ như cô làm vợ cũng không muốn cưới cô ta theo yêu cầu của gia đình. Lý Thẩm Lan hận chết cô nhưng chẳng làm gì được cô, chỉ vì Thiểm Nghiêm Tri...

Làm diễn viên đóng thế nuôi con trai.

Thẩm Hạ sững sờ, trừng lớn hai mắt kinh sợ nhìn cô.

Chúc Đồng Đồng đè nén khổ sở, không sao cả nói: "Thật ra mình còn phải cảm ơn cô ta, nếu không có cô ta thì mình sẽ không báo thù dễ dàng như vậy được."

Cho dù biết trả thù được rồi cô cũng mất đi thứ mà cô quý trọng nhất bây giờ.

Đầu óc Thẩm Hạ hỗn loạn: "Lý Thẩm Lan cô ta biết..."

"Không, có lẽ cô ta không biết ân oán của mình với Điền Lập, nếu không cô ta đã không cho mình cơ hội này. Chắc cô ta chỉ muốn gài mình, sau đó khiến Nghiêm Tri..."

Chúc Đồng Đồng cúi đầu, biểu tình chua chát, cuối cùng mím môi nói: "Mình phải đi thôi tiểu Hạ."

Nếu còn không đi, cô sợ một lúc nào đó Thiểm Nghiêm Tri bỗng nhiên phát giận, lấy luôn thứ quý nhất của cô bây giờ...

Không, cô không thể để chuyện đó xảy ra được.

_______

Ba năm sau, Giang Đông.

"Chúc Đồng Đồng cô lại đây!"

Trong một phim trường đang chiếm lấy khu du lịch cổ nổi tiếng Thành Lâu, Chúc Đồng Đồng mặc một bộ cổ phục màu trắng, trong tay cầm mạng che mặt nghe đạo diễn gọi thì chạy tới, ngoan ngoãn dạ thưa: "Đạo diễn, hôm nay tôi phải làm gì?"

"Hôm nay cô sẽ thay nữ chính Phạm Tuyết Kỳ đóng cảnh ngã từ trên núi xuống, cô có thể bắt đầu luôn không?"

Chúc Đồng Đồng lập tức gật đầu: "Tôi có thể."

Đột nhiên cô hỏi: "Có phải hôm nay chỉ có một việc này thôi không?"

Đạo diễn ngờ vực nhìn cô: "Sao vậy? Hôm nay cô có việc gì à?"

Chúc Đồng Đồng nói luôn: "Hôm nay là sinh nhật con trai tôi."

Đạo diễn à lên, khẳng khái xua tay nói: "Diễn xong cảnh này cô có thể về luôn."

"Tuy rằng còn một cảnh quay, nhưng mà có thể để ngày mai. Sau khi diễn xong cô có thể đi lấy tiền lương của tuần này luôn."

"Cảm ơn đạo diễn!"

Chúc Đồng Đồng không khách sáo nhận ý tốt của đạo diễn.

Hai năm trước khi cô nói với Thẩm Hạ sẽ đến Giang Nam, nhưng thật ra cô chẳng hề sống ở Giang Nam được bao lâu. Nguyên nhân là vì trên người cô không có bằng cấp, không thể đi xin việc. Năm đó khi gia đình cô gặp nạn cô chỉ mới có mười tuổi, bọn họ đi hết rồi cô gắng gượng sống ở vùng nông thôn đó đã rất vất vả còn thân cô thế cô, chẳng thể nào đi học. Nếu không phải Thiểm Nghiêm Tri xuất hiện thì cô sẽ lây lắt ở đó đến hết đời.

Lúc cô đi cũng gần như là vội vã, đến quần áo cũng không thể mang theo thì nói chi là tiền. Vì không có công việc, Chúc Đồng Đồng đang mang thai sống rất khốn đốn, nhờ có số tiền Thẩm Hạ cho cô vật vả đến khi sinh con ra lại đối mặt với khó khăn của việc nuôi một đứa trẻ, cuối cùng cô đã nhận loại công việc chẳng cần bằng cấp này, chỉ cần làm việc rồi nhận tiền, diễn viên đóng thế.

Diễn viên đóng thế không cần sợ lộ mặt, không lo bị người ta nhận ra rồi có ngày đến tai Thiểm Nghiêm Tri, tiền cũng nhiều mà chẳng đến mức khiến một cô gái đã sống ở nông thôn như cô sợ hãi vất vả.

Khi cô nhận công việc này là lúc ở Giang Nam có một đoàn phim. Nhưng mà đoàn làm phim đó chỉ dừng ở Giang Nam có vài ngày, sau đó họ phải đến Giang Đông, thành phố có lịch sử lâu dài với nhiều địa điểm du lịch nổi tiếng để quay nốt. Khi đó họ đã hỏi cô có thể đi cùng không, như vậy họ cũng không cần phải tìm diễn viên đóng thế khác. Chúc Đồng Đồng không suy nghĩ bao lâu đã đồng ý, ôm con đổi chỗ ở.

Từ lúc đó đến nay cô vẫn ở Giang Đông. Vì cô phát hiện Giang Đông thường có đoàn phim đến quay phim, cô chẳng cần phải chạy bôn ba khắp nơi. Cô có thể chịu khổ nhưng không muốn con mình phải chịu theo.

"Action!"

Theo tiếng đạo diễn vang lên, Chúc Đồng Đồng mặc trang phục cổ trang màu trắng, tóc dài tung bay cùng với mạn che mặt ngã tự do từ trên cao xuống.

Máy bay đặc tả cảnh cô rơi xuống, đẹp không sao tả xiết cho dù không thể thấy được mặt của cô, khi cô ngã xuống mạn che mặt tung lên, họ nhìn thấy được chiếc cằm tinh xảo của cô.

Thật lòng mà nói với ngũ quan của Chúc Đồng Đồng có thể trực tiếp đi làm diễn viên. Đến nổi kỹ năng diễn xuất cũng có thể từ từ học chỉ cần cô có chút năng khiếu lại thêm chịu khó. Nhưng sao có thể, Chúc Đồng Đồng làm diễn viên đóng thế là vì tiền, không phải vì nổi tiếng. Cô càng sợ nổi tiếng.

Cô chỉ muốn sống yên ổn cùng con trai mình mà thôi.

"Cắt! Qua!"

Phịch.

Cùng với tiếng hô qua của đạo diễn là âm thanh Chúc Đồng Đồng ngã xuống thảm cứu hộ. Bởi vì độ cao mà thân thể cô có hơi nảy lên nhưng không hề rớt ra ngoài thảm.

Lập tức có ngồi đến đỡ cô lên.

"Cảm ơn."

Chúc Đồng Đồng tháo mạn che mặt ra cười nói.

Người kia bị cô cười một cái tim bất giác đập thình thịch.

Chúc Đồng Đồng lại không hề hay biết, từ trên nệm leo lên, đối với đạo diễn hỏi: "Vậy là qua rồi phải không, tôi có thể về rồi?"

"Qua rồi qua rồi!"

Đạo diễn vô cùng hài lòng phất tay.

Ông thật sự rất thích cô diễn viên đóng thế này. Đã ngoan ngoãn lễ phép thì thôi, mỗi lần đóng thay đều rất ít khi NG, càng không sợ nọ sợ kia.

Nhờ cô mà tiến độ công việc của họ không bị chậm trễ, ông dự định xong việc sẽ cho cô một phong bao lì xì lớn.

Chúc Đồng Đồng không biết suy nghĩ của ông, được đạo diễn cho phép cô liền chạy đi thay đồ, sau đó biến thành một làn gió chạy ra ngoài phim trường.

Nhà trọ mà cô thuê cách phim trường không xa, nhưng Chúc Đồng Đồng phải ghé qua tiệm bánh, mua một chiếc bánh kem nhỏ cho con trai nên mất gần nửa tiếng mới về tới nhà.

Thường thì mỗi lần cô đi làm, nếu công việc tốn bốn năm tiếng hoặc cả ngày thì cô sẽ mang con theo, nếu chỉ có một hai tiếng thì cô sẽ để cô ở lại. Tuổi của Chúc Tư Nghiêm còn chưa đủ để đến trường, cô lại không đến mức đưa nó đi nhà trẻ khi vẫn còn thời gian ở bên nó. Nếu cuộc sống không quá thiếu thốn, cô muốn ở bên con nhiều hơn. Họ ăn ít đi một chút, ở nhà nhỏ một chút là được.

Chính là Chúc Đồng Đồng gấp gáp muốn về nhà cho nên lúc gần băng qua đường không hề nhìn thấy một chiếc xe đang từ xa chạy tới. Người cần lái có thể là dân Giang Đông, quen thuộc đường xá, nghĩ giờ này đường vắng vẻ nên phóng hơi nhanh.

Chiếc xe gần như xẹt qua người cô.

Chúc Đồng Đồng điếng hồn, đứng ngay đơ tại chỗ hồi lâu.

Chiếc xe giống như không hề có ý thức tiếp tục lao về phía trước rồi nhanh chóng biến mất nơi một ngã rẻ.

Chúc Đồng Đồng bất giác nhìn theo chiếc xe, vỗ vỗ ngực nhủ thầm may quá rồi cũng không để trong lòng mà tiếp tục đi.

Ở trên xe, Thiểm Nghiêm Tri dùng khóe mắt liếc kính chiếu hậu bên hông xe, từ trên biểu tình lạnh lùng thâm trầm khó đoán được anh đang nghĩ gì lãnh đạm nói với tài xế bản địa: "Chạy chậm chút."

"À vâng."

Tài xế lái xe ở khu này đã quen quả thật có chút ngông nghênh, nghe anh bỗng nhiên nói vậy tuy khó hiểu nhưng vẫn thuận theo mà lái chậm lại.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play