Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Chu Tô] Hoàng Tử Của Tớ~!

Chap 1:

*câu chuyện yêu thầm này được lấy cảm hứng từ chính chuyện yêu thầm của tác giả. Khác mỗi việc tác giả và cậu ấy không đến được với nhau thôi*
•••
Trường cấp 2 Hoàn An vẫn luôn là một ngôi trường danh giá với đầu ra luôn đạt chất lượng cao.
Nhưng càng ngày, xã hội càng thay đổi nên thay vì cần thi vào, trường đã chuyển sang xếp học bạ cấp 1. Những bạn bảng điểm cấp 1 đẹp lung linh thì vào A6, có chút vết nhơ thì vào A7, A1 và A2 dành cho những bạn học yếu.
Đương nhiên, kì vọng, thử thách và ưu ái của các lớp đều không giống nhau. Lớp A6 giáo viên giảng rất nhanh, bài tập rất nặng nhưng đồ ăn ngon, lớp cũng rộng hơn. A7 giáo viên giảng cũng rất nhanh nhưng bài tập ít hơn chút, đồ ăn cũng rất ngon nhưng rõ là không bằng A6.
Tuổi trẻ chưa bao giờ thiếu ước mơ và hoài bão. Ước mơ nhỏ nhoi của bạn học Tô Tân Hạo từ khi mới đặt chân vào trường (lớp 6) là từ A7 lên được A6 chỉ vì Tả Hàng bảo đồ ăn ở A6 vừa nhiều vừa ngon.
•••
Tả Hàng
Tả Hàng
(Chạy lại bàn Tân Hạo) Hạo ơi Hạo à, cậu lại học nữa à? Thôi mà! Mình nghỉ chút có chết người đâu!
Cậu bạn Tô Tân Hạo có nghe nhưng không chữ nào lọt vào tai, tay còn đang hí hoáy cố viết nốt cái kết luận.
Tả Hàng
Tả Hàng
Tô Tân Hạo!!!
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
(Giật bắt mình rơi luôn cây bút) Cái gì?
Tả Hàng
Tả Hàng
(Khẽ nhíu mày) Cậu ấy! Lúc nào cũng chỉ có học thôi! Đồ ăn bên A6 ngon nhưng đồ ăn A7 bọn mình có kém gì mấy đâu!
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Kém chứ! Hôm nọ tớ đi ngang lớp A6 còn thấy các cậu ấy có bánh trứng ăn buổi chiều kìa! Lớp mình có mỗi sữa mà tớ có uống được sữa đâu!
Tả Hàng
Tả Hàng
Biết là vậy nhưng… nhưng cậu sang A6 là bỏ tớ à? Chúng ta thân quen từ năm cấp 1, lên cấp 2 cũng được xếp chung lớp cậu đừng bỏ tớ mà..
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Ai nói sẽ bỏ cậu? Cậu cũng phải sang A6 với tớ chứ! (Kéo Tả Hàng ngồi xuống)
Trong lúc Tả Hàng chẳng hiểu gì, ngơ ngơ ngác ngác nhìn thì Tô Tân Hạo đã đẩy một chồng giấy cao sang. Miệng cười toe nhìn rất hài lòng.
Tả Hàng
Tả Hàng
Gì vậy Hạo? (Ngơ ngác nhìn chồng giấy) Cái này có khi… nhiều hơn đống bài các thầy cô giao trong 1 tuần á!
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Đống đề của anh tớ cho đó! Cậu luyện đi, luyện hết đống này hạng chắc chắn tăng! Hạng tăng thì sang A6~
Tả Hàng
Tả Hàng
Luyện hết đống này!?
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Ừm~
Như không tin vào tai mình, miệng Tả Hàng mở ra mấp máy gì đó mãi không thành câu, tay run run chỉ đống đề. Nhìn qua cũng biết cậu bạn này không hề muốn học rồi!
Tô Tân Hạo thấy vậy, dáng vẻ từ hào hứng chuyển ngay sang dụ dỗ.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Ai da~ Bạn học Tả đây không muốn sang A6 hả~? Nghe nói người nào đó tên Trương Cực vừa chuyển sang A6 đó nha~!
Vừa nghe thấy câu “Trương Cực vừa chuyển sang A6”, Tả Hàng lập tức nghiêm túc, tay lấy một tờ đề bắt đầu hoạ bút thành văn.
Tô Tân Hạo nhìn dáng vẻ này của người bạn thân mình càng thêm khoái chí chống cằm bắt đầu nổi hứng trêu chọc.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Hí hí, con người cậu rốt cuộc vẫn chỉ hợp làm Bot thôi!
Tả Hàng tay vốn đang viết nghe thấy câu đấy thì khựng lại chút rồi chỉ khẽ lườm nhẹ, tay vẫn viết tiếp. Nhưng dễ gì mà Tô Tân Hạo đây tha!
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Ơ? Tưởng không muốn học? Tưởng không thích sang A6?
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
A! Hay có bạn học Trương nên mới muốn sang? Chẹp chẹp chẹp! Con người có tình yêu vào cái nó khác hẳn!
Dù tai của Tả Hàng thoáng đỏ nhẹ nhưng vẫn cố cúi gằm xuống viết tiếp.
Tô Tân Hạo khẽ nhướng mày rồi lại như không quen với dáng vẻ chăm chỉ học này của bạn mình mà kiếm chuyện nói.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Biết gì không? Hôm qua lúc ở thư viện, tớ thấy Trương Cực đi cùng một bạn nam nào đó ý! Bá vai bá cổ các thứ tự nhiên dữ lắm!
Đến nước này rồi thì ai có thể làm ngơ được! Tả Hàng lập tức dừng viết quay phắt sang Tô Tân Hạo.
Tả Hàng
Tả Hàng
Cậu nói gì!?
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Ơ kìa bình tĩnh! Nếu đúng như tớ nghĩ, hai người đó yêu nhau thì chẳng phải Trương Cực cũng thích con trai! Tiện cho cậu quá mà!
Tả Hàng
Tả Hàng
Tiện cái đầu cậu! Cậu ngây thơ thế? Nghĩ được đến thế thôi hả? Cậu biết nếu Trương Cực có người yêu thì đồng nghĩa với gì không?
Đúng là Tô Tân Hạo chỉ nghĩ được đến việc nếu Trương Cực và bạn nam kia yêu nhau thì suy ra Trương Cực cũng thích con trai. Vậy thôi. Nên lúc Tả Hàng hỏi vậy, mặt Tân Hạo như xịt keo.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Hả?
Tả Hàng
Tả Hàng
Hả hả cái gì? Đồng nghĩa với việc tớ hết cơ hội đấy! Người ta có người yêu rồi thì tớ làm sao mà chen vô được. Hu hu! (Nằm luôn ra bàn)
Thấy Tả Hàng như vậy. Thân là một người bạn thân không dỗ không được!
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Ấy ấy! Bình tĩnh bình tĩnh! Chắc gì đã là người yêu, chắc gì đã là người yêu!
Tả Hàng
Tả Hàng
Hu hu, bá vai bá cổ vậy không là người yêu chẳng lẽ bạn thân???
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Ừm thì… khả năng cao mà! Chúng mình cũng hay bá vai bá cổ, vài hôm còn ngủ chung mà! Bạn thân mà bạn thân mà!
Nghe cũng hợp lí nên từ trạng thái khóc giả, Tả Hành chuyển luôn sang khóc thật.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Ủa gì vậy má???
Tả Hàng
Tả Hàng
Hu hu, vậy là cậu ấy không thích con trai rồi… không thích con trai rồi…
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Gì vậy??? Má bị overthinking hả??? (Ngơ ngác)
Trong lúc Tân Hạo đang cuống quýt tìm cách dỗ thì tiếng gọi của một bạn cùng lớp vọng lại.
Ánh Liên
Ánh Liên
Bạn học Tô! Có người đến tìm!

Chap 2:

Ánh Liên
Ánh Liên
Bạn học Tô! Có người đến tìm!
Câu nói vừa dứt, cả hai một khóc một dỗ liền đứng hình quay phắt sang phía cửa.
Phía cửa là một cậu con trai dáng cao, đồng phục hơi xộc xệch. Nhìn rất cà lơ phất phơ đang đút một tay vào túi, tay còn lại ngoắc ngoắc như muốn gọi người lại.
Tả Hàng vừa nhìn thấy đã vội quay lưng lại, tay che mặt, rõ là không hề muốn gặp lúc này.
Còn Tân Hạo thì vẫn ung dung ngồi đấy nghiêng nhẹ đầu nhìn ra.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Tưởng ai hoá ra người quen.
Tả Hàng
Tả Hàng
(Tay vẫn cố lau lau nước mắt, không dám ngoảnh lại)
Trương Cực
Trương Cực
Ơ kìa Tả Hàng! Không tính chào tớ một câu à? (Tay ôm tim giả vờ đau đớn)
Tân Hạo khẽ nhếch nhẹ môi, đẩy ghế ra xa bàn tý để nhìn ra cửa dễ hơn.
Cạnh Trương Cực còn có một cậu con trai khác, cậu này trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ học tra của Trương Cực. Nhìn cậu ấy rất nghiêm túc, tay vẫn cầm một quyển sách luyện đề chuyên môn Toán nâng cao.
Tân Hạo nhận ra ngay cậu ấy là cái người Trương Cực bá vai choàng cổ hôm nọ ở thư viện liền đứng phắt dậy đi lại chỗ Trương Cực.
Tả Hàng thấy vậy cũng hơi đơ một lát nhưng tuyệt nhiên không quay lại nhìn.
Còn phần Trương Cực vẫn đứng đó, tay theo thói quen để lên vai cậu bạn đang đọc sách kia, nhẽ nhướng mày nhìn Tân Hạo chạy lại. Dáng vẻ rất ngứa đòn.
Trương Cực
Trương Cực
Gì đây nhóc? Muốn đánh người à?
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Muốn bị đánh lắm à? Đi qua đây với tớ một lát! (Cầm vạt áo Trương Cực khẽ giật nhẹ)
Trương Cực
Trương Cực
Bắt cóc trai đẹp à?
Tân Hạo vốn đã đi trước vài bước nghe thấy vậy thì khựng lại, quay nhẹ lại nhìn, miệng vẫn cười nhưng sát khí đã toả ra đằng đằng. Miếng rặn từng chữ.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Bạn! Học! Trương!
Như cảm nhận được sát khí từ người Tân Hạo, Trương Cực cảm thấy lưng mình hơi lành lạnh vội đứng thẳng dậy đi theo, Tả Hàng phía trong lớp cũng bất giác run nhẹ còn bạn học đang đọc sách cũng khẽ liếc mắt lên rồi lại cụp xuống trang sách.
Đi đến một góc cách đó cũng không xa, do chiều cao có giới hạn nên Tân Hạo phải đè đầu Trương Cực xuống mới nói nhỏ vào tai Trương Cực được.
Trương Cực
Trương Cực
Ấy ấy! Đau!
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Bạn nam đi cùng cậu là ai đấy? Hôm nọ thấy cậu và cậu ấy bá vai bá cổ nhau trong thư viện. Chắc thân lắm hả?
Trương Cực
Trương Cực
(Cười trêu) Học bá kiêm nam thần Chu Chí Hâm của các chị em đấy! Hoá ra cậu ta còn thu hút được cả con trai cơ à?
Tân Hạo khẽ nhếch miệng lên, tay dí đầu Trương Cực xuống thấp hơn nữa.
Trương Cực
Trương Cực
Ấy ấy tha mạng tha mạng! Tớ đùa tớ đùa!
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Trả lời đúng trọng tâm! Tên Chu… gì gì đó với cậu là bạn thân à?
Trương Cực
Trương Cực
Ờ ờ! Bạn thân! Chơi từ nhỏ! Được chưa? Thả ra đau!
Nghe được câu muốn nghe, Tân Hạo liền thu lại sát khí toả quanh người mà vui vẻ thả ra. Dáng vẻ ngây thơ vô tội lại trở về.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Hì hì, tớ xin lỗi. Tớ lỡ tay, cậu có đau lắm không?
Trương Cực được thả ra liền đứng thẳng dậy, tay xoa xoa cổ cho bớt đau.
Trương Cực
Trương Cực
Ừm, không đau lắm đâu! Sắp lên chầu ông bà luôn chứ không đau lắm đâu!
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Hì hì (cười ngốc)
Trương Cực
Trương Cực
Nhưng cậu hỏi thế để làm gì? Không thích Chu Chí Hâm thì mắc gì hỏi?
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Hả…? À… tớ có một đứa em…
Tân Hạo còn chưa nói hết câu, Trương Cực đã tài lanh mà đập tay cái “bốp”.
Trương Cực
Trương Cực
Thích Chu Chí Hâm nên định hỏi bạn thân là tớ hả?
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Trương Cực
Trương Cực
… không phải à?
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
(Miệng cố nặn ra nụ cười) Em ấy thích cậu, tớ bảo hôm nọ thấy cậu với một bạn nam khác gần gũi nên em ấy buồn vì tưởng cậu thích con trai!
Tân Hạo khôn lắm, nói vậy thì ai mà biết người em mà Tân Hạo nói lại là Tả Hàng đâu.
Nhưng hình như hơi phản tác dụng trong trường hợp này rồi. Trương Cực khựng lại rồi cười gượng, tay gãi gãi gáy.
Trương Cực
Trương Cực
Bảo xin lỗi em ấy hộ tớ nhé! Tớ thích người khác rồi!
Tân Hạo vốn đang cười liền khựng lại, khoé môi cũng cứng đờ rồi khi hồn về lại với xác mới há hốc mồm hét lớn.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Thích người khác!?
Trương Cực
Trương Cực
(Vội bịt miệng Tân Hạo lại) Cậu hét lớn thế là sợ các bạn học không có tai à?
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
(Đập đập tay Trương Cực) Bỏ!!!
Trương Cực khẽ chừng nhẹ mắt như cảnh cáo rồi mới đứng thẳng người lại, tay cũng đút vào túi áo. Trở về đúng dáng vẻ kiêu ngạo thường thấy.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Không đùa?
Trương Cực
Trương Cực
(Nhếch nhẹ miệng) Không! Việc gì phải đùa?
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Ai? Tỏ tình chưa? Bao lâu rồi?
Trương Cực thoáng ngạc nhiên khi 3 câu hỏi tới liên tiếp nhưng rồi lại vẫn cười cười điềm tĩnh trả lời.
Trương Cực
Trương Cực
Ai? Không nói! Tỏ tình chưa? Chưa! Bao lâu rồi? 1 tháng 2 ngày! Xong rồi tớ về trước!
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
(Vội kéo lại) Cho hỏi thêm đúng 1 câu thôi!
Trương Cực
Trương Cực
Lẹ!
Tân Hạo bấu hai tay vào áo, tự cảm thấy câu hỏi tiếp theo của mình có chút… kì. Nhưng rồi cũng nghiến răng nghiến lợi cố rặn ra chữ.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Người cậu thích là trai hay gái?

Chap 3:

Câu nói vừa dứt, không khí liền tăng lên một phần gượng gạo.
Trương Cực vốn dĩ vẫn đang ung dung đứng cười thì liền khựng lại nhất thời luống cuống chẳng biết trả lời thế nào.
Trương Cực
Trương Cực
Sao cậu hỏi thế?
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Thì… thì bình thường cũng không thấy cậu thân thiết với ai là nữ nên… (gãi gãi đầu)
Trương Cực theo thói quen mỗi lần nói lời trái lòng mà khẽ lấy ngón trỏ gãi gãi má.
Trương Cực
Trương Cực
Con gái đấy!
Vốn dĩ Tân Hạo cũng chẳng thuộc dạng để ý nhiều nên đương nhiên không biết thói quen này của Trương Cực mà lòng tự nhiên thấy thương Tả Hàng.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Ồ… về thôi! (Bỏ đi trước)
Bóng lưng Tân Hạo dần đi xa nhưng Trương Cực vẫn đứng lặng người ở đó. Tay bất giác siết nhẹ thành nắm đấm.
Trương Cực khẽ đặt tay lên ngực trái rồi lại bật cười. Nụ cười chẳng mấy vui vẻ gì cho cam, nó giống nụ cười tự giễu hơn.
Trương Cực
Trương Cực
Mày suốt ngày chỉ biết nói dối thôi Trương Cực ạ!
•••
Đi về lớp vẫn là cậu không đành lòng mà đứng ở cửa lớp ngó vào nhìn người bạn thân mình mắt vô hồn nhìn xuống gầm bàn.
Lòng đau như cắt nước mắt không rơi nổi thì tâm trí đâu Tân Hạo thèm để ý đến cái bạn đang chăm chăm đọc sách lúc nãy đi cùng Trương Cực đang đứng bên cạnh mình cơ chứ.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
(Siết nhẹ thành cửa) Nói như nào đây…
Không có tiếng đáp lại…
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Huhu, sao tự nhiên cũng thấy có lỗi thế nhỉ?
… vẫn không có tiếng đáp lại.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Hay mình cứ nói thẳng là Cực nó không thích con trai! Như vậy sẽ đỡ tổn thương cho cậu ấy về sau này! (Nhìn chằm chằm Tả Hàng đang ngồi bên trong lớp)
Lần này… cũng không có tiếng đáp lại.
Nhưng chỉ vài phút sau thôi, đã có một giọng nói trầm thấp mà lạnh thấu xương vang lên ở bên cạnh khiến lông gà lông vịt cậu nổi lên mà tim cũng hẫng đi một nhịp.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Lo cho bạn?
Cậu giật bắn mình vội quay phắt sang đến nỗi suýt đập luôn đầu vào thành cửa.
Chí Hâm thấy cũng chỉ khẽ nhấc mày lên như nhìn thấy cảnh tượng gì đó rất… kì quái!
Hoàn được tầm khoảng 8 phần hồn Tân Hạo mới nhận ra cậu bạn này liền ôm ngực thở phào rồi quay lại nhìn vào lớp-nơi có bóng dáng Tả Hàng đang ngồi thẫn thờ- tiếp.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Lo chứ! Cậu nói tớ nên làm gì đây…?
Như chợt nhận ra điều gì đó, Tân Hạo liền quay phắt sang Chí Hâm thêm lần nữa.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Cậu nghe thấy những gì rồi!?
Dáng vẻ cậu bạn họ Chu này ấy vậy mà vẫn chẳng thay đổi gì-điềm tĩnh, lười nói- mà mắt vẫn còn rất thản nhiên đọc quyển sách.
Một lúc sau Chí Hâm mới lười biếng liếc nhẹ mắt lên nhìn vào gương mặt sợ đến trắng bệch của Tân Hạo.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
(Nhắc lại) Hay mình cứ nói thẳng là Cực nó không thích con trai! Như vậy sẽ đỡ tổn thương cho cậu ấy về sau này!
Nhắc xong y nguyên lời Tân Hạo nói anh lại chẳng buồn nhìn nữa mà quay về với trang sách mặc cho gương mặt cậu giờ còn tệ hơn cả lúc nãy.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
“N… n… nếu chuyện Tả Hàng thích con trai lộ ra ngoài… có khi… mình chết cũng không khiến Tả Hàng nguôi giận mất…! Làm… làm sao đây…!?”
Như đọc được suy nghĩ lo lắng của cậu, tay anh vốn đang lật sang trang khẽ khựng lại một nhịp như cân nhắc gì đó. Vài giây sau mới lật tờ đó sang, giọng cũng khẽ cất lên.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Không nói.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Hả? (Ngơ ngác)
Tân Hạo khẽ nhíu nhẹ mày như không hiểu nhưng một lát xong load được liền như vớt được phao cứu sinh chắp hai tay lên đầu lạy lục anh. Thiếu mỗi nước quỳ xuống thôi!
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Ôi đội ơn cậu! Ơn này có chết tớ cũng không quên! Tớ đội ơn cậu! Ngàn lời cảm ơn cũng không đủ! Đội ơn cậu luôn đó!
Anh không đáp lại, cũng chẳng có động tĩnh gì như muốn quan tâm lời nói kia của Tân Hạo.
Tân Hạo cũng không làm phiền “quý nhân” của cậu đọc sách nữa mà quay lại nhìn vào lớp, lòng vẫn thấp thỏm không yên.
Trương Cực
Trương Cực
(Đi lại) Làm gì như ăn trộm vậy Tân Hạo?
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
(Giật mình) Má! Cậu như vong ý Cực! Sợ không tả được!
Vẫn theo thói quen, Cực lại đi đến dựa tay vào vai của Chí Hâm mà cười trêu.
Anh vốn đang tập trung vào trang sách tự nhiên cảm thấy vai mình có người chạm chỉ hơi căng cứng lên chút. Lúc biết là Trương Cực thì liền quay về dáng vẻ điềm tĩnh như không có gì.
Trương Cực
Trương Cực
Có tật giật mình!
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Giật trụi lông đầu cậu ra ý chứ ở đấy mà giật mình!
Cực chẳng nói gì nữa chỉ khẽ cười rồi liếc mắt vào trong lớp A7. Bóng dáng cậu bé đang ngồi bấu hai tay vào nhau, đầu cúi xuống nhìn rất u sầu cũng được Cực thu gọn hết vào trong ánh mắt.
Trương Cực
Trương Cực
Tả Hàng… nay có vẻ hơi lạ (nói nhỏ)

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play