[All Hùng]Tụi Anh Chỉ Yêu Thân Xác Của Em
Chap 1
Lê Quang Hùng, 22 tuổi, gương mặt điềm đạm nhưng ánh mắt chẳng khi nào yên bình
Em là bạn thân chí cốt của Nguyễn Thanh Pháp, biệt danh Kiều — cái tên nghe dịu nhưng tính cách lại sắc bén như lưỡi dao lam, còn bạn trai Kiều là Nguyễn Tuấn Duy, dáng người cao ráo, hay nhíu mày và có thói quen cắn môi mỗi khi nhìn em
Em… vợ hợp pháp của nhà họ Trần
Không phải cưới vì hợp đồng
Không phải bị ép buộc
Mà là được yêu
Được chính mười hai người đàn ông bước vào đời em, nói lời yêu em, quỳ gối cầu hôn, và đưa em về ra mắt từng người một với gia đình của họ
Gia tộc nhà họ Trần — phức tạp nhưng lại đầy khí chất
Gồm Trần Minh Hiếu, Trần Đăng Dương, Trần Phong Hào, Lê Thượng Long, Phạm Bảo Khang, Phạm Anh Quân, Đỗ Hải Đăng, Huỳnh Hoàng Hùng, Đặng Thành An, Nguyễn Quang Anh, Nguyễn Thái Sơn, Hoàng Đức Duy
Tuy cùng sống dưới mái nhà họ Trần, nhưng máu mủ không đồng nhất
Họ là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng người mẹ hiện tại — mẹ Trần, lại đồng ý để cả sáu người mẹ ruột của các anh về sống chung
Một quyết định kỳ lạ
Nhưng hợp lý
Vì sáu người phụ nữ ấy — mẹ của họ Nguyễn, họ Trần, họ Đặng, họ Phạm, họ Hoàng, họ Lê — đều là chủ tịch của những tập đoàn riêng, những nữ cường nhân sắc sảo và giàu có
Thế giới của họ là quyền lực, nhưng thế giới của em… chỉ là tình yêu
Lúc yêu, các anh ân cần với em như thể em là điều duy nhất họ khao khát
Từ bữa cơm sáng cho đến giấc ngủ khuya, từ vòng tay ôm cho đến cả từng ánh nhìn
Họ khiến em tin
Rằng em được yêu
Rằng mười hai trái tim đều đập vì em
Nhưng sau đám cưới…
Một tháng đầu — mọi thứ vẫn ngọt ngào
Hai tháng sau — các anh bắt đầu thay đổi
Lê Quang Hùng
Anh về rồi hả
Lê Quang Hùng
Ăn gì chưa, bếp có cơm á
Lê Thượng Long
Hôm nay anh bận
Những câu nói từng mang hơi ấm
Giờ trở nên hững hờ
Ánh mắt dõi theo em không còn dịu dàng mà chất chứa điều gì đó, lạnh buốt và khó gọi tên
Trần Đăng Dương
Em làm gì vậy
Trần Đăng Dương
Đừng bước vào phòng anh
Trần Phong Hào
Chỗ đó… đừng đụng
Phạm Bảo Khang
Anh không rảnh
Hoàng Đức Duy
Cần thì gọi người hầu
Ban đầu em còn hỏi
Còn níu kéo
Còn ôm chặt tay từng người, lay họ dậy trong đêm, hôn lên trán, lên vai, lên ngực, gào thét trong im lặng để họ nhớ ra tình yêu từng có
Nhưng dần dần
Họ chỉ chạm vào em… khi cần
Khi đêm đủ khuya, khi đèn tắt, khi không ai thấy
Khi họ không còn gọi em là “vợ” mà chỉ là “em”
Nguyễn Thái Sơn
Em đến phòng anh làm gì
Đỗ Hải Đăng
Không phải giờ của em
Phạm Anh Quân
Vậy nhanh lên
Không còn tình yêu
Chỉ còn thân xác
Chỉ còn hơi thở gấp gáp, vết bầm hằn da, những lần môi cắn môi nhưng ánh mắt không nhìn nhau
Huỳnh Hoàng Hùng
Em biết thân biết phận thì ngoan
Phạm Anh Quân
Đừng để tụi anh chán
Hoàng Đức Duy
Em là vợ tụi tôi nhưng không phải ai cũng cần yêu
Hoàng Đức Duy
Có người còn chưa từng nói yêu em, em quên rồi sao
Tim em vỡ ra từng mảnh
Không máu
Chỉ là nước mắt
Em không rời đi
Vì em là vợ
Vì em nghĩ tình yêu sẽ quay lại
Vì em tin — trong mắt họ, vẫn có em
Nhưng họ chỉ yêu thân xác của em thôi
Thân xác biết rên rỉ
Biết mỉm cười, biết ngoan
Thân xác có thể bị cắn, bị giữ lại, bị giam trong tay họ
Còn trái tim em
Chẳng ai cần
Em vẫn mỉm cười mỗi ngày
Vẫn bôi kem che vết hôn
Vẫn đứng cạnh họ khi ra ngoài
Vẫn chào từng người mẹ chồng quyền lực
Vẫn làm dâu
Vẫn làm vợ
Vẫn nằm giữa mười hai người đàn ông mỗi đêm
Và nghe từng tiếng thở mà không còn cảm nhận được tình yêu
Em từng là nữ chính của họ
Nhưng giờ… chỉ là một món đồ biết cười
Em không dám hỏi
Vì mỗi lần em mở miệng, ánh mắt họ như lưỡi dao sắc lạnh lướt qua tim em
Lê Quang Hùng
Anh... còn thương em không
Lê Thượng Long
Em nghĩ mình có quyền hỏi sao
Trần Đăng Dương
Ai cho em cái ảo tưởng đó vậy
Trần Minh Hiếu
Đừng dùng ánh mắt đó, tụi anh ghét
Mỗi đêm trôi qua là một lần em tự nhủ
Chắc mai các anh sẽ dịu lại
Chắc hôm sau sẽ có người ôm em ngủ, hôn em chào buổi sáng như trước
Chắc… nếu em ngoan hơn, dịu hơn, xinh hơn… thì họ sẽ lại yêu em
Lê Quang Hùng
Quang Anh đâu
Phạm Anh Quân
Không có ở nhà
Đặng Thành An
Bận đi xã giao
Đỗ Hải Đăng
Đi với bạn gái
Bạn gái
Từ bao giờ họ có thêm người ngoài mà em không biết
Từ bao giờ… mà trong nhà có thêm mùi nước hoa lạ
Áo sơ mi không còn mang mùi nước xả em hay dùng
Lịch trình mỗi người trở nên kín bưng
Mật khẩu điện thoại đổi
Em đã từng là mật khẩu
Giờ chỉ là người ngủ chung giường
Nguyễn Thái Sơn
Mày định snoop điện thoại tao à
Nguyễn Thái Sơn
Chán rồi hả, kiếm chuyện
Nguyễn Quang Anh
Đừng để tụi tao thấy mày lén lút, không ai thích
Họ không đánh em
Không la mắng em to tiếng
Chỉ là ánh mắt, lời nói, hành động — lạnh
Lạnh đến mức còn đau hơn cả bạo lực
Chỉ duy nhất một điều họ vẫn làm đều đặn
Là mỗi đêm… thay phiên nhau “yêu” em
Không phải kiểu dịu dàng
Không phải kiểu muốn nhìn mặt người mình yêu
Mà là kiểu… giải tỏa
Phạm Anh Quân
Quay người lại
Huỳnh Hoàng Hùng
Em giỏi cái này mà, phải không
Hoàng Đức Duy
Nhớ rửa sạch sẽ sau khi xong
Trần Phong Hào
Có đứa nào trong bọn tôi làm em khóc à
Trần Minh Hiếu
Khóc đẹp đó, lần sau khóc nữa đi
Chỉ có thân xác em là được yêu
Trái tim em thì không
Em bắt đầu học cách im lặng
Không hỏi
Không ghen
Không xuất hiện khi không được gọi
Không chạm vào ai nếu không có lệnh
Họ không đuổi em
Vì em là vợ
Là hợp pháp
Là tài sản
Là món đồ chung của mười hai người
Là thứ giải quyết sinh lý
Là cái để khoe ngoài mặt rằng tụi anh vẫn yêu em
Lê Thượng Long
Em định ly hôn hả
Trần Minh Hiếu
Vợ của tụi tao mà đòi đi, em nghĩ mình có quyền?
Trần Đăng Dương
Mày là đồ chơi thôi
Phạm Bảo Khang
Nhưng mà đồ chơi cao cấp
Hoàng Đức Duy
Nên biết ơn vì được dùng
Mỗi người một tính
Người thì lạnh
Người thì trịch thượng
Người thì u uất
Người thì chỉ nhìn em bằng ánh mắt thú tính
Chỉ có vài người còn dịu lại lúc em mệt
Nhưng không ai ôm em khi em sốt
Không ai hỏi em có vui không
Không ai nhìn em như con người
Phòng ngủ của em đẹp, đầy đồ hiệu
Giường êm, gối thơm
Nhưng em lạnh
Lạnh như chưa từng được ai yêu
Em từng có mười hai trái tim
Giờ chỉ còn mười hai bàn tay lột áo em mỗi đêm
Mười hai chiếc miệng gọi tên em khi thân thể họ khao khát
Nhưng không ai… còn gọi em là “vợ yêu” nữa
Em biết, tụi anh chỉ yêu thân xác của em thôi
★Maria Lee★
đây là fic thứ 2 của mình ròi ak
★Maria Lee★
mà tg nói trc là truyện này ngược ko ngọt đâu ạ
Chap 2 H+
Tiếng cửa bật mở khi kim đồng hồ vừa chạm số một
Căn biệt thự vắng tanh, chỉ còn ánh đèn vàng nhạt ngoài phòng khách chập chờn như hơi thở yếu ớt
Duy trở về
Mùi rượu nồng cay xộc thẳng vào mũi em khi thấy hắn lảo đảo nơi thềm cửa, cà vạt lệch, cúc áo bung hờ, cổ áo ướt thẫm vì thứ gì đó vừa rượu vừa mồ hôi
Hắn hiếm khi say
Nhưng hôm nay là tiệc tiếp khách lớn
Và tất cả người giúp việc đã được các anh cho nghỉ sớm
Trong nhà chỉ còn mỗi em
Em chạy ra đỡ hắn
Tay hắn nặng như chì
Thân thể nóng ran và mất thăng bằng, em đành kéo hắn vào phòng từng bước một, dù chính mình cũng đang mỏi mệt
Giường Duy lạnh
Em dìu hắn nằm xuống, tay vừa buông khỏi vai hắn thì—
Hoàng Đức Duy
Mày định đi đâu
Hoàng Đức Duy
Mày tưởng mày là ai mà muốn tới muốn lui
Giọng khàn, nặng mùi say
Chưa kịp quay lại, cả cơ thể em đã bị kéo ngược xuống giường, tay hắn siết mạnh eo như ghì lấy một món đồ không thể để rơi
Hoàng Đức Duy
Là vợ hả, tụi tao chán nghe rồi
Hoàng Đức Duy
Ở đây, chỉ có thân xác mày là còn dùng được
Hắn cúi xuống
Hơi thở nóng rát lướt qua cổ
Bàn tay cứng như thép luồn vào lớp vải mỏng
Không một lời dịu dàng
Không một ánh mắt nhìn nhau
Chỉ là tiếng thở mạnh
Tiếng vải rách
Tiếng giường lún sâu
Em cố đẩy hắn ra
Cố lùi lại
Cố thốt lên một tiếng “Đừng”
Nhưng tiếng ấy không kịp thoát ra khỏi cổ thì đã bị nuốt trọn trong nụ hôn thô bạo, đầy mùi rượu và đau đớn
Hoàng Đức Duy
Mày ngoan lắm, tối nay ngoan
Hoàng Đức Duy
Giả vờ cái gì nữa, thứ tụi tao cần mày giỏi nhất mà
Mọi giác quan của em đều tê liệt
Không còn biết là thật hay mơ
Chỉ biết cánh tay hắn giữ chặt em
Bờ môi hắn không buông
Và thân thể em… chìm trong thứ bóng tối vừa ấm vừa lạnh
Rắc
Tiếng dây thắt lưng bị giật ra vang như một cú đánh vào tim em
Hùng vừa định ngẩng đầu thì — Bốp!
Một cái vỗ thẳng vào mông khiến em bật tiếng rên
Hoàng Đức Duy
Mới bắt đầu thôi... còn lâu mới được rên cơ mà...
Hắn rướn người, ép sát lưng em bằng thân thể nóng bỏng. Tay hắn lần vào trong, tách hai đùi em ra không chút nhẹ nhàng.
Hoàng Đức Duy
Run rồi à? Vẫn còn chưa ướt lắm...
Hoàng Đức Duy
Nhưng lát nữa... tao đảm bảo sẽ nhỏ giọt
Duy cúi xuống cắn vào gáy em, để lại dấu cắn như khắc ấn chủ quyền. Em không trốn được, không vùng vẫy được. Mọi kháng cự đều bị nghiền nát dưới sức lực đầy dục tính của hắn
Hoàng Đức Duy
Vậy tao trói lại
Tiếng dây da lướt qua da thịt, tiếng rên, tiếng thở, tiếng thân thể va chạm... tất cả như nhấn chìm em trong một cơn lũ không lối thoát.
Hùng bị đẩy nằm nghiêng, tay trói ngược ra sau bằng dây da, miệng bị nhét cà vạt nên không thể kêu thành tiếng, chỉ có những tiếng “ưm… ưm…” nghẹn ngào vang ra. Duy ngồi phía sau, nắm lấy cằm em kéo ngửa ra, đôi mắt hắn đỏ rực, trượt xuống đầy khao khát
Hoàng Đức Duy
Mày nên thấy may vì tao còn giữ lại cà vạt
Hoàng Đức Duy
Nếu không thì… mày khóc gào lên, hàng xóm nghe hết cho coi
Hắn cười. Nụ cười không có chút thương xót. Là nụ cười của một con thú đã nhịn quá lâu. Duy cúi xuống cắn cổ em, mút mạnh đến khi đỏ ửng lên, rồi ngậm cả vành tai em vào miệng mà mút như trừng phạt. Tay hắn thì mò xuống hông, rồi trượt ra sau…
Hoàng Đức Duy
Để tao kiểm tra xem chỗ này của mày... có ngoan chưa?
Ngón tay hắn lạnh và to. Không có gì bôi trơn. Hắn không nhẹ. Không hỏi. Không chờ.
Chỉ đâm vào đầy thô bạo.
Hùng giật nảy, cả cơ thể run bắn lên, nhưng không hét được, vì cà vạt vẫn nhét trong miệng.
Duy dùng đầu gối ghì chân em xuống, chặn mọi phản kháng.
Hoàng Đức Duy
Còn dám trêu tao hả?
Hoàng Đức Duy
Dám mặc áo mỏng vậy đi qua mặt tao...
Hoàng Đức Duy
Giờ thì gắng chịu… vì tao sẽ đâm thẳng vô mày ngay bây giờ
Hắn kéo khóa quần mình xuống, rút ra thứ đã nóng cứng từ nãy. Không có thời gian chơi đùa nữa. Duy đỡ eo em lên, nhắm đúng chỗ đã được "chuẩn bị" bởi ngón tay ban nãy, rồi…
Và rồi hắn bắt đầu nhấp. Không nhẹ. Không thương tiếc. Nhịp càng lúc càng mạnh, càng lúc càng dồn dập. Hùng bị đẩy tới trước mỗi cú thúc, toàn thân như sắp tan ra, còn Duy thì rên sát tai em
Hoàng Đức Duy
Còn rên nữa đi
Hoàng Đức Duy
Để tao biết mày thích bị chiếm thế nào...
Hoàng Đức Duy
Đừng quên...
Hoàng Đức Duy
Mày là của tụi tao, chỉ mình tụi tao được làm thế này với mày thôi...
Duy rút ra rồi đâm vào… từng cú thúc sâu tới tận cùng, khiến Hùng chỉ biết úp mặt xuống giường mà rên nghẹn. Cà vạt bị kéo ra từ lúc nào không biết, để Duy có thể nghe rõ từng tiếng thở gấp, từng lời run rẩy của em…
Lê Quang Hùng
D-… Duy… đừng… đừng mạnh vậy… em… rách mất…
Nhưng thay vì dừng, hắn lại ép chặt em xuống, mút mạnh sau gáy em rồi rít lên từng tiếng
Hoàng Đức Duy
Càng van xin, tao càng muốn phá mày
Hoàng Đức Duy
Biết bao nhiêu người muốn nằm ở đây… mà không có được
Hoàng Đức Duy
Vậy nên… chịu đi, vợ của tao…
Duy kéo em ngồi dậy, để em ngồi trên đùi hắn, lưng dán sát ngực, tay hắn bóp lấy eo em giữ chặt lại. Mỗi cú nhấp giờ đây đâm từ dưới lên, nâng cả thân người em theo đà. Hùng không còn giữ được tiếng rên, chỉ biết ôm lấy cánh tay hắn mà khóc nức
Lê Quang Hùng
A… a… em sai rồi… tha… tha cho em đi Duy…
Hoàng Đức Duy
Tao còn chưa xuất…
Hoàng Đức Duy
Mà mày đã muốn nghỉ?
Duy ôm chặt lấy eo em, rồi bắt đầu thúc thật nhanh, thật sâu, thật mạnh…
Âm thanh da thịt va chạm vang lên bạch bạch như đánh vào tai em, khiến mặt em đỏ bừng, đầu gối run rẩy.
Miệng hắn áp sát tai em mà thở gấp
Hoàng Đức Duy
Mày nghe thấy không… cái tiếng dâm đãng của mình đó
Hoàng Đức Duy
Tao sẽ làm cho nó vang suốt đêm nay, để mày không quên được ai là người đang phá nát mày…
Chỉ vài cú nữa thôi, Hùng run bắn lên, cắn chặt môi để không la lớn…
Còn Duy thì khàn giọng gầm lên trong cổ họng, đâm thật sâu vào trong rồi giữ nguyên…
Hoàng Đức Duy
Chết tiệt… em siết anh điên lên được…
Thứ nóng bỏng của hắn phun ra từng đợt
Thật nhiều… thật sâu… đến mức nhỏ ra khỏi mép…
Hùng chỉ biết gục vào ngực hắn, thở đứt quãng, tay run run… nhưng Duy lại cúi xuống cắn cổ em lần nữa
Hoàng Đức Duy
Mới một lần…
Hoàng Đức Duy
Đêm nay tao còn 6 lần nữa để dạy lại mày…
★Maria Lee★
tg làm sẽ nhìu H ak
★Maria Lee★
nên nếu ai ko thik có thể lướt
Chap 3
Sáng sớm
Nắng chưa kịp chạm vào rèm cửa
Phòng Duy vẫn còn tối, chỉ có tiếng điều hòa rì rì trong im lặng
Em vẫn nằm yên cạnh hắn
Mắt mở từ lâu, nhưng không dám nhúc nhích
Bên vai còn đau, hông ê ẩm, môi vẫn còn sưng vì đêm qua hắn cắn mạnh
Mỗi cái thở nhẹ thôi cũng làm em rát
Hoàng Đức Duy
//Cựa mình//
Ánh nhìn đầu tiên là vào em
Không phải dịu dàng
Không phải tỉnh táo
Mà là cau có, đầy chán ghét
Hoàng Đức Duy
Mày vẫn còn ở đây?
Hắn ngồi dậy, không nói thêm gì, một tay túm lấy cổ áo em, kéo mạnh ra khỏi giường như lôi một món đồ đã dùng qua
Hoàng Đức Duy
Mày biết mày hôi cỡ nào không
Em ngã xuống sàn
Đầu va nhẹ vào chân giường
Không khóc
Chỉ cắn chặt môi nhìn theo hắn bước vào phòng tắm, đóng cửa cái rầm vang cả căn phòng
Nước từ vòi sen vang vọng trong không khí
Mùi xà phòng, mùi nước nóng lan ra
Còn em, ngồi tựa lưng vào mép giường, kéo gối ôm vào lòng, không nói tiếng nào
Từ cổ đến vai, có những vết bầm tím như bông hoa dại mọc trái mùa
Trên tay còn dấu tay hắn
Trên ngực là những mảng đỏ chưa kịp tan
Thân thể em, bị xé rách, bị bỏ mặc
Còn tim em… vỡ từ lâu rồi, chỉ chưa chịu tan
Một lúc sau, tiếng nước tắt
Cửa phòng tắm mở ra
Duy bước ra, mái tóc ướt rũ xuống trán, áo sơ mi trắng chưa cài hết nút
Hắn nhìn em
Không báo trước
Một cú đá thẳng mặt
Từ chân hắn
Mạnh và lạnh
Đủ để em lăn ra sàn, má đập xuống gạch
Hoàng Đức Duy
Biến khỏi phòng tao
Hoàng Đức Duy
Mày là cái thứ rác rưởi
Hoàng Đức Duy
Mày nghĩ đêm qua tao thèm mày sao
Hoàng Đức Duy
Tao say, chứ không điên
Lê Quang Hùng
//Má nóng ran, có máu rịn ở khóe môi//
Duy không nhìn em thêm
Hắn thay áo, xịt nước hoa, chỉnh tóc
Rồi quay lưng đi ra khỏi phòng như chưa từng có em ở đó
Cửa đóng lại
Nhẹ hơn mọi hôm
Nhưng nặng gấp trăm lần
Em vẫn ôm mặt
Nước mắt không rơi
Chỉ có nhịp tim thắt lại từng chút, từng chút
Phải một lúc sau em mới gượng đứng dậy
Từng bước kéo thân xác trở về phòng mình
Mỗi bước đi là một vết đau khác nhau
Hông nhức
Gáy tê
Ngực rát
Mặt bầm
Em ngồi trước gương
Tháo áo
Lật cổ áo
Lật tay áo
Lật từng lớp da mình ra để thấy những gì tụi anh để lại
Em mở ngăn kéo
Lấy hộp thuốc mỡ
Bôi từng chút một
Không rên, không kêu, không nhăn mặt
Chỉ có đôi tay run nhẹ khi thuốc chạm vào vết thương
Bôi đến đâu, đau đến đó
Nhưng không đau bằng ánh mắt của Duy sáng nay
Không đau bằng câu "Tao say, tao không điên"
Vết cắn
Vết hôn
Vết tát
Vết đá
Vết sỉ nhục
Có lẽ đúng thật
Tụi anh đâu điên
Tụi anh tỉnh
Tỉnh và tàn nhẫn
Yêu thân xác của em, chứ không hề yêu con người em
Chiều đó, em không xuống ăn
Cũng không đi làm
Chỉ nằm co người trong phòng, nhìn trần nhà trắng xoá
Điện thoại không rung
Tin nhắn không có
Không ai hỏi
Không ai thấy
Không ai cần
Tụi anh chỉ yêu thân xác của em thôi
Và sáng ra… đá nó như đá một món rác
Tối đó, em ngủ thiếp đi trên giường
Không ai bước vào
Không ai hỏi
Đến gần khuya, có tiếng xe ngoài sân
Cửa biệt thự mở ra
Một loạt bước chân dồn dập, dứt khoát vang khắp hành lang
Trần Đăng Dương
Trong phòng đó
Tiếng ai đó nói
Rồi cửa phòng em bị đá tung
Ánh đèn ngoài hành lang rọi vào
Làm em phải nheo mắt lại
Em còn chưa kịp ngồi dậy thì một cánh tay đã thô bạo túm cổ áo kéo lê em ra ngoài
Trần Minh Hiếu
Mày nghĩ tụi tao không biết mày làm gì hả
Lê Thượng Long
Ngủ với Duy xong là muốn giở trò nữa
Hào
Khang
Long
Không rõ ai là người kéo trước
Chỉ biết em bị lôi ra khỏi phòng, lưng cạ xuống sàn gỗ, áo kéo trễ vai, tóc rối, chân trầy
Phạm Anh Quân
Thằng Duy đâu thèm loại như mày
Trần Phong Hào
Thứ hạ tiện
Nguyễn Quang Anh
Mày nghĩ mày quyến rũ được ai trong tụi tao
Một cú tát giáng xuống
Tiếng "chát" vang vọng giữa hành lang
Em không khóc
Không la
Chỉ quay mặt qua bên, má đỏ lựng và rớm máu
Huỳnh Hoàng Hùng
Đánh nó đi, đừng để nó nghĩ mình còn giá trị
Đặng Thành An
Tụi mình nuôi nó ăn, cho nó chỗ ở, giờ nó phản lại
Một cú đá vào bụng
Em gập người
Thở gấp
Tay bám lấy vạt áo như đang cố giữ lấy chút tự trọng cuối cùng
Hoàng Đức Duy
Mày là vợ tụi tao hả
Đỗ Hải Đăng
Không, mày là nỗi nhục của tụi tao
Một người kéo em dậy
Đẩy mạnh em về phía phòng khách
Thân thể em va vào bàn, gối rơi xuống đất, đầu đập vào cạnh gỗ
Trần Minh Hiếu
Nhìn bộ dạng mày kìa, ghê tởm
Phạm Bảo Khang
Tụi tao nên đá mày từ lâu
Em nằm đó
Máu từ môi nhỏ xuống gạch trắng
Cổ áo rách, lưng trầy, tay run
Một người đi ngang qua
Có lẽ là Sơn
Hắn liếc nhìn, rồi rẽ vào bếp như không thấy gì
Em vẫn nằm đó
Không nhúc nhích
Cơn đau từ thể xác lấn sang tâm trí
Đôi mắt mở nhưng không còn ánh sáng
Tim em không đập nhanh nữa
Chỉ thấy mệt
Nếu chết ở đây, có ai chôn em không
Hay sẽ coi như món đồ hư và vứt bỏ
Sau khi cửa đóng lại
Sau khi tiếng bước chân rời khỏi biệt thự
Sau khi cả căn nhà chìm vào im lặng lạnh như hầm mộ
Tim em không đập nhanh nữa
Chỉ thấy mệt
Em bò về phòng
Tay ôm mặt
Chân run rẩy
Mỗi bước là một vết rách thẳng vào sâu trong cơ thể
Em không bật đèn
Không còn đủ sức
Chỉ lần mò ra hộp y tế nhỏ giấu dưới gầm giường
Em mở hộp thuốc
Tay run
Cồn đổ tràn lên vết xước
Rát
Nhưng em không kêu
Không còn nước mắt
Chỉ lặng lẽ chấm từng vết thương
Giống như người họa sĩ tô lại nét cuối cùng cho bức tranh sắp bị đốt
Cửa phòng chưa kịp đóng lại thì có người kéo mạnh ra
Em bị lôi trở lại phòng khách
Lần này, không ai nói gì
Không la, không hét
Từng cú đấm vào vai
Từng cú đá vào lưng
Tóc bị giật ngược ra sau
Cổ bị bóp nghẹt thở
Máu lại rỉ ra
Mắt nhoè đi
Trái tim như bị ai đó bóp vụn
Em không la
Không xin tha
Chỉ nằm đó, để họ trút giận
Không ai dám can
Không ai muốn dây vào
Một chị giúp việc đi ngang
Bà dừng lại một giây, tay cầm chổi
Rồi cúi đầu bước tiếp, lặng lẽ
Phòng khách tràn mùi máu
Tràn tiếng thở gấp
Và tràn một sự lạnh lẽo đến đáng sợ
Rồi tất cả dừng lại
Không vì em đau
Mà vì họ mỏi
Em nằm đó, thở dốc
Nhìn lên trần nhà
Tay run, bụng đau, môi rách
Không có ai đỡ em dậy
Không ai cúi xuống hỏi một câu: "Có sao không"
Từng chiếc bóng lướt qua
Từng cái tên từng gọi em là vợ
Giờ đi ngang như em là người dưng
Là không khí
Là rác
Bầu trời ngoài khung kính bắt đầu mưa
Mưa rất nhẹ
Như không dám làm phiền
Giống như em
Mưa không ai nghe
Em không ai thấy
Em quay mặt vào trong
Cười rất khẽ
Đau rồi cũng quen
Download MangaToon APP on App Store and Google Play