[ Coolkid X Puppy ] Lưu Lạc Giữa Trời Xanh
mở
Mùa thu năm ấy trôi về rất chậm.
Chậm đến mức Minh có thể nghe thấy tiếng gió khẽ quét qua mặt kính xe, len qua từng tán lá khô vừa lìa cành, rơi xuống đất trong những vòng xoáy mỏng manh.
Con đường dẫn ra vùng ngoại ô nhỏ hẹp, nằm giữa những rặng thông cao, được phủ một lớp sương mờ đặc quánh như mực nước loang trong tranh. Minh chống cằm bên cửa sổ, đôi mắt vẫn chưa dứt khỏi cảm giác thành phố đã bị bỏ lại rất xa sau lưng
Gia đình cậu đang trên đường tới một căn biệt thự nghỉ dưỡng — một nơi hẻo lánh, tách biệt với phố thị. Đó là lựa chọn của ba mẹ Minh, với hy vọng tìm lại được “bình yên cho tâm trí”, và có lẽ… cho cả những khoảng lặng đang dần lớn lên giữa họ.
Căn biệt thự toát lên vẻ cổ kính. Tường được sơn lại, sàn gỗ đã được đánh bóng, tất cả đều ngăn nắp và sạch sẽ — nhưng đâu đó, vẫn có cảm giác như nơi này đã từng có người ở, và từng mất mát điều gì đó rất lớn
Ngay khi hành lý vừa được đặt xuống, Minh chạy thẳng lên tầng hai, chọn căn phòng có cửa sổ lớn hướng về rừng thông.
Bà Hoàng
Thằng nhóc này !! Ăn chút gì đi rồi hẵng ngủ chứ
Bảo Minh ( nhỏ )
Thoiiiii mẹ ơiii
Bảo Minh ( nhỏ )
Con buồn ngủ lắm rồi
Bảo Minh ( nhỏ )
Bai, iu Mom
Bà Hoàng
Thằng bé này thiệt tình
Cậu nằm phịch xuống chiếc giường mềm, ánh mắt vô thức dõi theo mấy sợi rèm trắng đang đung đưa nhẹ nhàng.
Và rồi… ngủ thiếp đi, trong một cơn mơ dị thường.
Trong mơ, cậu thấy một cô bé.
Khoảng tám tuổi. Mặc váy trắng.
Đứng giữa vạt cúc dại nở vàng rực như ánh chiều tà, tay ôm một đoá hoa đơn độc, nhìn về phía cậu bằng ánh mắt trong veo, rất thật.
Nụ cười của cô bé nở ra như ánh nắng cuối ngày, dịu dàng mà rạng rỡ. Minh bước về phía cô theo bản năng, nhưng giây tiếp theo —
Bảo Minh ( nhỏ )
// định tiến lại gần hơn chút//
Bà Hoàng
Minh à!! Mẹ mang đồ ăn lên cho con này
Tiếng gọi của mẹ vọng lên từ dưới nhà cắt ngang giấc mơ. Cậu choàng tỉnh, trán hơi vương mồ hôi, lòng ngực vẫn còn âm ấm những dư vị khó gọi tên.
Bảo Minh ( nhỏ )
Dạ được ạ
Bà Hoàng
Mẹ không ảnh hưởng đến giấc ngủ của con đúng chứ !???
Bảo Minh ( nhỏ )
Nãy con mơ thấy -…
Bà Hoàng
Con mơ thấy gì hả bé con ??
Bảo Minh ( nhỏ )
À không có gì đâu ạ
Bà Hoàng
Mẹ để đồ ăn sáng ở đây nha
Bảo Minh ( nhỏ )
Dạaaaa mẹ
Bảo Minh ( nhỏ )
// nằm nhìn trần nhà //
Bảo Minh ( nhỏ )
Đếm 100 con cừu rồi vẫn chưa ngủ lại được
Bảo Minh ( nhỏ )
Áaaaaaa , muốn mơ lại giấc mơ đó nữa
Minh xuống nhà, nhưng trong đầu vẫn còn vương lại ánh nhìn của cô bé trong giấc mơ. Từ lúc đó, suốt cả ngày hôm ấy, cậu luôn có cảm giác mình đang bị dõi theo.
Một điều gì đó nhẹ nhàng, mơ hồ — như hơi thở sau gáy, như một tiếng cười khúc khích len qua từng khe gỗ giữa các bức tường cổ
Đêm đầu tiên ở căn biệt thự trôi qua trong im lặng. Cho đến khi...
**Cạch!**
Bà ngoại tóc Tết aka Shino Lee
Đã ra quá nhiều truyện haha
Bà ngoại tóc Tết aka Shino Lee
Những quả demo ủ đã lâu
Bà ngoại tóc Tết aka Shino Lee
Giờ ra mắt
Bà ngoại tóc Tết aka Shino Lee
Hêhheeeeee 😈
Một Mình
Tiếng cửa sổ bật mở làm Minh giật mình tỉnh giấc. Cậu quay đầu, và rồi đông cứng lại ngay tại chỗ.
Trên khung cửa sổ, một cô bé đang ngồi đung đưa chân, váy trắng lặng lẽ bay theo gió. Tay cô ôm một chú gấu bông cũ kĩ, lông đã sờn và rách một bên tai. Ánh trăng hắt lên gương mặt cô — nhợt nhạt, gần như trong suốt.
Họ nhìn nhau. Một giây. Rồi hai. Cô bé quay đầu lại, ánh mắt ấy... vẫn là ánh mắt trong giấc mơ.
Bảo Ngọc ( nhỏ)
Chà-..o cậu
Bảo Minh ( nhỏ )
Mẹ ơi!! Có người! Mẹ ơi, có ma ở phòng con!!"
Minh hét lên, đá tung chăn, chạy thẳng về phòng ba mẹ.
Cậu nắm chặt tay mẹ, kéo đi trong hốt hoảng. Nhưng khi quay lại căn phòng, chỉ còn lại không gian trống rỗng, gió nhẹ thổi làm rèm lay, và cửa sổ vẫn mở như chưa từng được đóng.
Bà Hoàng
Phòng con làm gì có ai chứ
Bảo Minh ( nhỏ )
Như-…nhưng mà
Bảo Minh ( nhỏ )
Rõ ràng con đã thấy có người mà
Bảo Minh ( nhỏ )
Có người ngồi vắt vẻo ở cửa sổ đó mẹ
Mẹ xoa đầu Minh, bảo có lẽ do cậu mơ màng, lạ nhà nên nghĩ quẩn. Minh không nói gì. Cậu chỉ ngồi thừ người cả đêm, ánh mắt không rời khỏi chỗ cửa sổ cũ.
Bà Hoàng
Làm gì có ai như vậy chứ
Ông Hoàng
Chắc tại cả ngày hôm nay ngủ nhiều quá đúng khong
Ông Hoàng
Ba đã nói con rồi , ngủ nhiều là tối đâu ngủ được nữa
Bảo Minh ( nhỏ )
Nằm đây với con
Bà Hoàng
Con lên giường nằm đi nào!!
Bảo Minh ( nhỏ )
// leo lên giường nằm //
Ông Hoàng
Ba mẹ ngồi đây , con ngủ rồi ba mẹ về phòng
Bảo Minh ( nhỏ )
Òm// nhắm mắt lại//
Từ hôm đó, cô bé không xuất hiện nữa. Không tiếng cười. Không ánh nhìn. Căn biệt thự trở nên yên ắng đến kỳ lạ, yên ắng đến mức… đáng sợ.
---
Một đêm, không ngủ được, Minh lại ngồi dậy. Đèn ngủ vàng nhạt le lói chiếu một khoảng sáng nhỏ nơi đầu giường. Cậu nhìn về phía cửa sổ.
Bảo Minh ( nhỏ )
*"Cậu ơi… Cậu có ở đó không? Cậu ra đây được không?"*
Nhưng rồi… từ ngoài lan can, một chiếc váy trắng lại dần hiện ra. Ngay trong làn gió. Cô bé bước vào, tay vẫn ôm chú gấu bông cũ, đôi mắt lặng lẽ như hồ thu.
Cô nhìn Minh. Và Minh nhìn cô.
Không hoảng sợ, không hét lên như lần trước, cậu chỉ vỗ nhẹ xuống tấm nệm cạnh mình:
Bảo Minh ( nhỏ )
Lại đây ngồi với tớ một chút được không?
Bảo Ngọc ( nhỏ)
//ngần ngại, nhưng rồi chầm chậm tiến lại gần.//
Bảo Ngọc ( nhỏ)
Cậu nhìn thấy tôi sao ???
Bảo Minh ( nhỏ )
Có nhìn thấy mà !! Tớ nhìn thấy cậu từ hôm qua mà
Bảo Minh ( nhỏ )
Xin lỗi vì đã la hét làm cậu sợ nhé
Bảo Ngọc ( nhỏ)
Không sao đâu
Bảo Ngọc ( nhỏ)
Ai cũng sợ tôi
Bảo Minh ( nhỏ )
Sao lại sợ cậu chứ ???// nghiêng đầu nhìn em //
Bảo Ngọc ( nhỏ)
Vì tôiii-….. tôi là một hồn ma
Giọng cô bé nhẹ như hơi gió, ánh mắt thoáng chút buồn. Tay siết lấy con gấu trong lòng như một lá chắn cuối cùng.
Minh ngước lên, đôi mắt trong và ấm áp:
Bảo Minh ( nhỏ )
Cậu đẹp thật
Cô mỉm cười. Một nụ cười mỏng manh, nhưng trong sáng lạ lùng, như ánh nắng đầu đông vừa kịp len vào giữa rừng thông lạnh.
Bảo Ngọc ( nhỏ)
Tôi tên Ngọc, Bảo Ngọc
Bảo Minh ( nhỏ )
Tớ là Minh. Bảo Minh. Tớ mười tuổi.
Bảo Ngọc ( nhỏ)
Cậu hơn tôi ,hơn 1 tuổi
Bảo Minh ( nhỏ )
À, // nhìn quanh//
Bảo Minh ( nhỏ )
Cậu ở đây một mình sao???
Cô bé không trả lời ngay. Đôi mắt lảng đi, giọng nghèn nghẹn:
Bảo Ngọc ( nhỏ)
Ừ , một mình
Chỉ hai từ, nhưng nặng như sương phủ kín lồng ngực. Minh nhìn cô, cảm giác như lần đầu hiểu thế nào là... một người không thuộc về thế giới này.
Giữ lấy linh hồn
Cô bé ấy tên là Ngọc.
Hoàng Ngọc — một cái tên đẹp như sương mai đầu ngõ, nhưng lại chẳng bao giờ còn được gọi lên giữa thế gian.
Năm cô năm tuổi, căn biệt thự từng là mái nhà ấm áp của cô bị thiêu rụi trong một trận hỏa hoạn lớn.
Người thân mất, giấc mơ tuổi thơ tan chảy trong ngọn lửa đỏ rực.
Ngọc chết trong đám cháy — nhưng không một vết xước, không một vết thương. Khi linh hồn cô bước xuống dòng sông âm phủ, tất cả vong linh quanh đó đều sững sờ.
Ngọc không khóc. Cho đến khi đứng trước Diêm Vương —
Vị thần của bóng tối, kẻ cai quản nơi tận cùng giữa sống và chết
Bảo Ngọc ( nhỏ)
Oaaaaaa -…cháu cháu không muốn chết sớm như vậy mà
Bảo Ngọc ( nhỏ)
Cha cháu , mẹ cháu, anh trai tại sao vẫn chưa ở đây
Bảo Ngọc ( nhỏ)
Chá..u…m…uố…n…họ
Diêm Vương
Cô bé dưới kia !! Mau ngừng lại
Diêm Vương
Tại sao lại dám nức nở ở chốn địa phủ này của ta
Diêm Vương
Mau mang sổ sinh tử lên cho ta
Không phải tiếng khóc của sự hối tiếc, hay của sợ hãi.
Mà là một tiếng khóc đầy chua xót, bi ai như từng giọt máu nhỏ giữa cõi vô minh.
Tiếng khóc ấy vang vọng cả âm phủ
Không một lời.
Không ai hỏi.
Chỉ có ông — Diêm Vương — là người duy nhất hiểu.
Ông biết về vụ cháy. Biết cả ánh mắt hoảng loạn của cô bé khi nhìn thấy bóng người đã phóng hỏa chính ngôi nhà của mình.
Diêm Vương
Con muốn đi đầu thai chưa , hay con muốn ở lại đây với ta???
Bảo Ngọc ( nhỏ)
// không trả lời//
Em Chỉ nhìn ông, rồi mỉm cười nhẹ như một làn khói trắng, lắc đầu, và bước đi — quay lại phía cánh cổng nhân gian, nơi vốn chẳng còn ai đợi chờ.
Từ năm đó, cô trở thành linh hồn lạ lùng nhất cõi âm.
Không đầu thai. Không oán hận. Không than khóc.
Chỉ lặng lẽ tồn tại — như thể chờ một điều gì đó chưa đến.
Mỗi năm một lần, Ngọc trở về thăm Diêm Vương.
Không ai gọi, không ai đưa.
Chỉ có bước chân nhỏ xíu vang lên giữa điện âm, mỗi lần đều để lại chút gió lạnh và mùi hương hoa cúc.
Diêm Vương — dù cai quản hàng vạn linh hồn — nhưng chưa bao giờ quên ánh mắt của cô bé đó.
Một linh hồn thông minh đến kỳ lạ,” ông từng nói.
Diêm Vương
Chết trong lửa mà không cháy.
Nhìn thấy kẻ sát hại mình mà không hận thù.
Bị bỏ lại trên thế gian mà không van xin ai kéo về.
Ông đã từng khuyên , từng cố khuyên rất nhiều lần
Diêm Vương
Buông đi. Hãy để quá khứ ngủ yên. Đầu thai, sống một kiếp khác.
Nhưng lần nào cũng vậy, cô chỉ cười dịu dàng:
Bảo Ngọc ( nhỏ)
Cháu còn phải lớn mà
Nụ cười ấy không phải là từ chối —
Mà là sự chấp nhận một dạng chờ đợi âm thầm.
Chờ đến khi chính bản thân mình tự lớn lên giữa nhân gian, không nhờ kiếp mới, không cần đầu thai.
Và thế là… ông giữ lấy linh hồn cô.
Không ai hay. Không ai hỏi.
Chỉ có Diêm Vương — là người bảo vệ sự tồn tại của cô bé ấy,
…như đang giữ một đoá hoa trắng không để gió cuốn đi giữa dòng sông quên lãng.
Và trong một mùa thu nữa, khi gió lại lùa qua căn biệt thự cũ —
Ngọc quay về, đứng trước khung cửa sổ quen thuộc, nơi cô từng sống, từng mơ…
…và lần đầu tiên, cô thấy có một cậu bé gọi tên mình.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play