Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[DuongCap] Hào Quang Dưới Ánh Đèn

Chương 1: Sân khấu đầu tiên

Đèn sân khấu rực sáng, khán giả hò reo vang dội. Trong không khí ấy, Hoàng Đức Duy run lên vì hồi hộp. Đây là đêm debut đầu tiên sau nhiều tháng tham gia chương trình tuyển chọn
Người dẫn chương trình cất giọng
MC
MC
Xin chúc mừng tân binh triển vọng, Hoàng Đức Duy!
Tiếng vỗ tay vang khán phòng, nhưng ngay lập tức lẫn trong đó là tiếng la ó
npv (nam)
npv (nam)
Mua giải rồi mới được debut!
npv (nữ)
npv (nữ)
Diễn xuất như búp bê, có gì hay đâu!
Duy thoáng khựng lại. Cậu siết chặt micro, môi mím chặt, tim đập dồn dập
Ở hàng ghế đầu, nhiều phóng viên lia ống kính, ánh đèn flash chớp nháy không ngừng. Ánh sáng ấy chói đến mức đôi mắt Duy mờ đi
Trong thoáng chốc, một giọng nói trầm vang lên bên cạnh
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Đừng cúi đầu
Duy giật mình, quay lại. Người vừa nói chính là Trần Đăng Dương, ảnh đế trẻ tuổi ngồi ghế khách mời danh dự. Anh đứng dậy, thản nhiên lấy micro, giọng điềm tĩnh vang khắp khán phòng
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tôi xem phần thi của cậu ta. Diễn xuất có non, nhưng ánh mắt và cảm xúc rất chân thật. Với nghề này, chân thật quý hơn ngàn chiêu trò
Khán phòng xôn xao. Người hâm mộ của Dương lập tức vỗ tay hưởng ứng. Tiếng la ó ban nãy bị lấn át hoàn toàn
Duy đứng chôn chân, nhìn người đàn anh cao lớn trong bộ vest đen chỉnh tề, ánh mắt sắc bén nhưng lại đang đặt trọn lên mình.
Cậu lắp bắp
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cảm… cảm ơn anh
Dương chỉ nhếch nhẹ khóe môi, ghé sát tai Duy thì thầm đủ để một mình cậu nghe thấy
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nếu còn run, hãy dựa vào tôi
Duy đỏ mặt, ngực đập thình thịch. Giữa ánh đèn rực rỡ và tiếng vỗ tay dồn dập, cậu bỗng cảm thấy thế giới này rộng lớn đến đâu, ít nhất vẫn có một người đứng về phía mình
Khoảnh khắc ấy, định mệnh ngầm buộc hai cái tên Hoàng Đức Duy và Trần Đăng Dương lại với nhau

Chương 2

Hành lang phía sau sân khấu chật kín phóng viên. Vừa bước ra, Hoàng Đức Duy lập tức bị bao vây
Một loạt micro chĩa thẳng vào cậu
npv (nam)
npv (nam)
1. Cậu phản hồi thế nào trước tin đồn mua giải?
npv (nam)
npv (nam)
5. Có đúng cậu được chọn vì ngoại hình chứ không phải thực lực?
npv (nam)
npv (nam)
4. Trần Đăng Dương vừa khen cậu, hai người có quan hệ gì?
Duy lúng túng, hai tay run run cầm khẩu trang.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi… tôi chỉ cố gắng hết sức thôi, mong mọi người đừng hiểu lầm.
Tiếng xì xào không dứt. Một phóng viên dí sát micro
npv (nam)
npv (nam)
4. Nghĩa là cậu phủ nhận chuyện dựa hơi Trần Đăng Dương?
Duy bối rối, không biết trả lời sao. Ngay khoảnh khắc ấy, một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt cổ tay cậu, kéo ra khỏi vòng vây
Giọng nói trầm ấm vang lên
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Đủ rồi, cậu ấy không cần trả lời thêm nữa
Cả hành lang ồ lên. Người vừa xuất hiện chính là Trần Đăng Dương. Anh khoác nhẹ áo vest lên vai Duy, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám phóng viên.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Các người muốn tin gì thì tin, nhưng đừng động đến học trò của tôi
Duy ngơ ngác quay sang
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Học trò?
Dương cúi xuống, ghé sát tai cậu
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nếu không có danh phận, cậu sẽ còn bị vùi dập. Tạm thời gọi vậy đi
Duy mở to mắt, mặt đỏ bừng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi… tôi đâu có đồng ý làm học trò anh
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tôi không hỏi. Tôi quyết định
Anh siết tay dẫn Duy thẳng ra bãi đỗ xe, mặc kệ tiếng gọi í ới phía sau
Trong xe, Duy rụt rè ngồi ghế phụ, nhìn lén người đàn anh đang lái
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh… thật sự không cần phải làm vậy. Tôi không muốn liên lụy đến anh
Dương liếc sang, giọng bình thản
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cậu nghĩ một câu nói của tôi mà khiến tôi liên lụy được sao?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng…
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Im lặng.
Dương cắt ngang, mắt dán vào đường phố loang ánh đèn
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Học cách giữ năng lượng. Cậu còn non lắm.
Duy cúi đầu, ngón tay vô thức siết chặt vạt áo. Trong lòng dấy lên một cảm giác kỳ lạ, vừa sợ vừa thấy an toàn
Xe dừng trước ký túc xá. Dương mở cửa, nhìn thẳng vào mắt cậu.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Mai đến công ty tôi. Tôi sẽ dạy cậu cách đứng vững trước ống kính
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/tròn mắt/ Tôi… tôi chưa đồng ý mà
Dương khẽ nhếch môi, nụ cười lạnh nhạt nhưng ánh mắt sâu hun hút.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tôi đã nói rồi, tôi không hỏi. Tôi chọn
Nói xong, anh lên xe rời đi, bỏ lại Duy ngơ ngác đứng dưới ánh đèn đường, tim đập loạn nhịp.

Chương 3

Sáng hôm sau, Hoàng Đức Duy đứng trước tòa nhà kính cao ngất của công ty giải trí “StarLight”. Cậu ngập ngừng chỉnh lại khẩu trang, tim đập nhanh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Mình… thật sự phải vào sao?"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Người ta có nhận đâu…"
Đúng lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Đứng ngoài cửa bao lâu nữa?
Duy giật nảy, quay lại thấy Trần Đăng Dương trong áo sơ mi trắng, đeo kính râm. Anh tiến đến, không cho Duy cơ hội chần chừ, nắm cổ tay kéo vào.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/lí nhí/ Tôi chưa đồng ý làm học trò anh mà…
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Thì hôm nay tới để đồng ý /không thèm quay đầu/
Vừa vào sảnh, một nhóm thực tập sinh thì thầm
npv (nữ)
npv (nữ)
Ê, người kia không phải Duy trong chương trình “Dream Stage” sao?
npv (nữ)
npv (nữ)
Đúng rồi, nghe nói được ảnh đế Trần đỡ đầu
npv (nữ)
npv (nữ)
Chậc, chắc chỉ là búp bê đẹp trai thôi
Duy nghe rõ, cúi gằm mặt. Dương thoáng liếc sang, tay anh khẽ siết nhẹ cổ tay cậu, ra hiệu đừng bận tâm
Thang máy mở ra. Bước vào trong, Duy bắt gặp hai người đàn ông đang nói chuyện
Một người tóc nâu, gương mặt điển trai lạnh lùng – Lê Quang Hùng, quản lý cấp cao, bạn thân của Dương.
Người còn lại mang khí chất nhã nhặn, đôi mắt thông minh – Đặng Thành An, thực tập sinh kỳ cựu và cũng là bạn thân của Duy
Đặng Thành An
Đặng Thành An
/ngạc nhiên/ Duy? Sao mày lại ở đây?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/ấp úng/ À.. em..
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
/chen ngang, giọng trầm thấp/ Học trò của tôi
Không khí trong thang máy như đóng băng. Hùng nhướng mày nhìn Dương, khóe môi cong nhẹ
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Cuối cùng cũng chịu nhận đệ tử? Tưởng ông cả đời chỉ chơi một mình
Dương không đáp, chỉ lạnh nhạt chỉnh lại tay áo.
An kéo nhẹ tay Duy, thì thầm
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Mày có chắc không? Thế giới này không đơn giản như mày nghĩ đâu
Duy khẽ cắn môi, ánh mắt dao động. Nhưng rồi nhớ đến buổi tối hôm qua, nhớ bàn tay mạnh mẽ đã kéo mình khỏi đám phóng viên, cậu siết chặt nắm tay, gật đầu với An.
Thang máy ting một tiếng, dừng ở tầng cao nhất. Dương bước ra trước, xoay lại nói gọn
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Từ hôm nay, cậu không còn là kẻ bị động nữa. Nếu muốn đứng trên sân khấu, thì phải học cách chiến đấu
Duy nhìn theo bóng lưng cao lớn ấy, trong lòng bùng lên một ngọn lửa vừa sợ hãi vừa háo hức

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play