Khi Tình Yêu Hoá Thành Cơn Nghiện
chap 1: Bức Tranh của tử thần
Thành phố về đêm ngập trong mưa. Một loạt vụ án mạng kinh hoàng vừa xảy ra – nạn nhân đều bị giết bằng cách tàn bạo, nhưng lại được sắp xếp thành những “tác phẩm nghệ thuật máu”. Cảnh sát gọi hắn là “Kẻ điên vẽ máu”. Đó chính là Lạc Phong.
Cảnh sát Vương
“Mẹ kiếp…lại là một vụ án mạng. Kế bên xác chết là chữ ‘tương’” /ngồi xổm xuống kế bên xác chết/
Cấp dưới cs Vương
“THƯA SẾP! Đã có kết quả dám định. Nạn nhân ban đầu bị siết cổ bất tỉnh, sau đó bị mổ nổi tạng rồi khâu lại, nói chung nguyên nhân gây ra cái chết là mất máu quá nhiều” /vừa đọc vừa run/
Cảnh sát Vương
“Hm…khó rồi đây, lúc nào hung thủ cũng để lại một chữ kế bên nạn nhân cả-“ /nghe tiếng loạc xoạc/
Cảnh sát Vương
“AI ĐÓ?!”- /quay đầu lại/
Hàn Nguyệt
“Là tôi, Hàn Nguyệt…” /bước xuống xe/
Hàn Nguyệt, một sát thủ khét tiếng. Cô là kẻ lạnh lùng, không gắn bó với bất kỳ cảm xúc nào, chỉ sống nhờ vào những hợp đồng máu. Nhưng ở thân phận trước mặt mọi người, cô là một Pháp Y..
Cảnh sát Vương
“Cô đến trễ quá đó” /giọng trách móc/
Hàn Nguyệt
“Xin lỗi nha, đánh nền trước, đánh giặc sau mà” /nói điềm tĩnh, đeo găng tay vào/
Cấp dưới cs Vương
“À, cô Nguyệt-“ /định nói gì đó/
Hàn Nguyệt
“Im, tôi đang làm việc” /bận kiểm tra nạn nhân/
Cảnh sát Vương
“…cậu A, đi theo tôi” /lôi A đi/
Cấp dưới cs Vương
“Ơ-ơ sếp?” /bị lôi đi/
Cảnh sát Vương
“Tôi chắc chắn…Hàn Nguyệt không đơn giản như chúng ta nghĩ” /biểu cảm trở nên nghiêm túc/
Cấp dưới cs Vương
“Ý sếp là, cô ấy luôn im lặng bất thường hả?” /hút thuốc/
Cảnh sát Vương
“Không phải thế, thằng đần. Mà là cách cô ấy-“ /bị chen ngang/
Hàn Nguyệt
“Oh, tôi nghe loáng thoáng gì đó…” /xuất hiện sau lưng Vương/
Cảnh sát Vương
“Ối! Cô làm tôi giật mình đấy…mà cũng chẳng có gì đâu..” /*hả? Cô ấy di chuyển thế nào mà mình lại chẳng để ý?…khó hiểu thật*/
Một nơi đâu đó ở khu ổ chuột trong thành phố Afani. Khi mà cả thế giới chỉ nằm gọn trong một bãi rác hôi thối và tanh rữi…
Nạn nhân xxx
“AGHHH!!!! THA CHO TÔI ĐI! LÀM ƠN!! /đập đầu van xin/
Lạc Phong
“Hm? Nói gì cơ? Tôi không nghe rõ” /ngồi mài dao/
Nạn nhân xxx
“T-tôi còn vợ con ở nhà…!” /giọng run rẩy/
Lạc Phong
“Anh là Nguyễn xxxxx, sinh ngày xx/xx/xxxx. Chưa lập gia đình, chưa có công việc. Từng có 2 bạn gái cũ. Đúng chứ?” /ánh mắt thích thú/
Lạc Phong
“Ôi trời ơi! Tôi thực sự không thể mong đợi được treo cái đầu lâu của anh vào kệ trưng bày đấy!” /ánh mắt Long lanh/
Nạn nhân xxx
“C-cô bị cái quái gì thế?!” /run sợ/
Lạc Phong
“Con mắt của anh…thật đẹp, nhưng sẽ đẹp hơn nếu nó không còn trên mặt anh nữa~” /liếm mũi dao rồi chậm rãi lê lết tới chỗ nạn nhân/
Nạn nhân xxx
“Không…không! KHÔNGGGGG!!!!!!!” /hắn hét lên vang vọng cả một vùng trời/
Tiếng thừng siết rít lên như một con rắn độc quấn quanh cổ. Hắn giãy giụa, bàn tay cào cấu vô ích trong khoảng không. Mỗi hơi thở bị chặn lại, biến thành âm thanh khàn đặc. Trong mắt hắn, thế giới run rẩy, mờ đi… và rồi chỉ còn màu đen nuốt chửng tất cả. Vết hằn ở cổ như một lời thách thức với tất cả các cảnh sát
Lạc Phong
“Ahhh~ cái cảm giác gì đây? Tuyệt vời quá đi mất thôi” /cô nhìn xuống thân thể bất động dưới chân rồi cười lên sung sướng/
Sau khi khám nghiệm tử thi thì Hàn Nguyệt được tan ca. Và đây cũng là lúc…bông Hồng nhuốm máu.
Sếp (sát thủ)
“Ah, Hàn Nguyệt” /ông ta đang ngồi đọc báo và hút thuốc/
Hàn Nguyệt
“Tôi về rồi” /mặt lạnh như băng/
Sếp (sát thủ)
“Hồ sơ mục tiêu ở trên bàn đó” /chỉ chỉ/
Hàn Nguyệt
“Sẵn đây để tôi test súng mới luôn” /mang theo đồ nghề như kim chích, súng, dao,../
Sếp (sát thủ)
“Và nhớ…chỉ tập trung vào mục tiêu, đừng bị thứ gì khác xao lãng” /giọng nói trở nên nghiêm túc/
Hàn Nguyệt
“….” /không cảm xúc/
Hàn Nguyệt
“Tôi đi đây” /điềm tĩnh rời đi/
Sếp (sát thủ)
/*cô ta sẽ lại gây rối nữa đây*/ “haizzz…”
Căn phòng tối chỉ le lói vài ngọn đèn mờ, ánh sáng nhợt nhạt hắt xuống bức tường bê tông loang lổ. Trên sàn, vũng máu đỏ loang ra như một tấm thảm thẫm màu, mùi tanh nồng nặc xộc vào khứu giác.
Hàn Nguyệt bước từng bước lặng lẽ, bàn tay đã sẵn sàng đặt lên cò súng. Cô được giao nhiệm vụ giết một gã phản bội – một kẻ đáng lẽ đang chờ chết dưới nòng súng lạnh lùng của cô. Nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến bước chân cô khựng lại.
Lạc Phong
“Ah hahahaa!!! Xong rồi! Ôi trời ơi, thật là tuyệt đẹp! Ta quả là một thiên tài~” /liếm một ít máu còn dính trên tay/
Gã đàn ông kia không còn là mục tiêu để cô ra tay. Hắn bị treo lơ lửng bằng những sợi dây thừng, cơ thể vặn vẹo, da thịt rách nát như một bức tượng gãy vụn. Máu nhỏ giọt xuống sàn theo từng nhịp, như tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ tử thần.
Lạc Phong
“Hm…? Ai đó?” /quay mặt nhìn về phía Hàn Nguyệt/
Lạc Phong
“Oh…một con mồi tự tìm tới à?” /liếm môi/
Hàn Nguyệt
/*cái quái gì đây? Cô ta trông thật kinh tởm*/…/nhăn mặt/
Lạc Phong
“Này này, đừng làm thế, ta buồn đấy!” /mắt long lanh/
Lạc Phong. Cô đứng lặng, tay dính đầy máu, đôi mắt sáng rực một niềm khoái lạc điên dại. Trước mặt cô, xác người đã bị “sắp đặt” thành một tác phẩm quái dị: những vết rạch trên da thịt uốn lượn như hoa văn, những mảng máu loang thành hình thù kì dị trên nền xi măng.
Lạc Phong
“Hãy nói đi…đẹp đúng không?” /không hoảng sợ, không che giấu…cô nở nụ cười ma mị/
Trong khoảnh khắc ấy, Hàn Nguyệt nhận ra mình không chỉ đối diện với một kẻ điên, mà còn với một linh hồn méo mó đến mức nguy hiểm… một linh hồn khiến trái tim lạnh lẽo của cô thoáng chốc rung động.
Hàn Nguyệt
“Cô…thú vị thật đó” /mỉm cười/
Lạc Phong
“Thật vinh hạnh cho tôi…” /cừoi toe toét/
Hàn Nguyệt
“Bây giờ, tôi lại muốn tiễn cô về địa ngục” /nhắm nòng súng vào cô/
Lạc Phong
“Hay là cùng tôi tạo ra địa ngục cho hai chúng ta?~” nắm lấy nòng súng của Hàn Nguyệt/
Chap 2: Sự thiếu vắng nhân cách
Hàn Nguyệt không do dự mà bóp cò. Viên đạn sượt qua má phải của Lạc Phong rồi cuối cùng va chạm vào một bình hoa có đầu lâu ở trên đó…những mảnh gốm bể nức ra, văng loạn xạ.
Lạc Phong
“Ah…cô nhắm chuẩn thật đó” /quẹt vết máu đang chảy trên má rồi cho vào miệng/ “mmm~”
Hàn Nguyệt
“Tch…kinh tởm” /cô nhắm thẳng nòng súng vào đầu Lạc Phong/
Lạc Phong
“Sao lại là chỗ này? Phải là ở đây nè…” /tự tay di chuyển nòng súng ở ngay trái tim/
Lạc Phong
“Bóp đi, bóp cò đi, bóp mạnh vào nhé” /ánh mắt cô hiện lên một vẻ khoái lạc dị hợm/
Hàn Nguyệt
“N-ngươi bị điên à?” /do dự/
Nụ cười quỷ dị trên mặt Lạc Phong dần biến mất. Cô chậm rãi bước đến phía cuối căn phòng nơi có một bức tranh to lớn đang được che phủ bởi tấm vải cũ sờn màu đỏ thắm. Cô chậm rãi kéo nó xuống
Trên bức toan khổng lồ, không phải là màu sơn, mà là những mảng thịt người loang lổ, xám xịt như bị rút cạn linh hồn. Những cơ thể dị dạng bị kéo giãn, gãy khúc, xoắn chặt vào nhau thành một mê cung khủng khiếp của da thịt. Có kẻ không còn khuôn mặt, chỉ còn cái hốc đen ngòm nơi đôi mắt từng hiện hữu; có kẻ lại mọc thêm cánh tay thứ ba, như một tiếng thét câm lặng bị đông cứng.
Lạc Phong
“Chao ôi…nhìn cái bức tranh sống động và tuyệt đẹp này đi, loài người phàm trần các ngươi sao hiểu được loại nghệ thuật này?” /cô ta nói trong sự uất hận xen lẫn tự hào/
Hàn Nguyệt
/*trên đời thực sự có loại người như này ư? Khủng khiếp quá, nhìn lâu thì mình sẽ nôn mất*/…
Lạc Phong
“Ngươi thấy chỗ này chứ?” /chỉ vào khoảng trống ở giữa bức tranh/
Lạc Phong
“Đúng thế! Ta cần một người nữa, phải là một cô gái kiêu sa và diễm lệ…một cô gái mà khi thi thể của cô ấy bị giết phải thật nổi bật giữa tất cả nạn nhân!!” /cô ta gào lên/
Hàn Nguyệt
/*rồi xong, mình mà ở đây nữa là hoá phát xít luôn má. Thôi chuồng vậy*/
Hàn Nguyệt
“Kinh tởm…ngươi gọi đó là nghệ thuật? Những thứ ngươi đang suy nghĩ khiến ta buồn nôn đấy”
Hàn Nguyệt
“Ngươi như là đứa con của quỷ vậy” /nhăn mặt/
Nói rồi cô liền thả những viên bi khói xám xịt và lẫn trốn vào màn đêm u tối
Lạc Phong
“Ể? Đi rồi ư?” /mỉm cười/
Lạc Phong
“Ahaha! Tôi chắc chắn sẽ tìm được em thôi…” /nhìn thẳng vào một chiếc camera giấu kín ở trong một thi thể nam gần đó/
Tại sở cảnh sát. 22:34 phút đêm
Cảnh sát Vương
“Cậu A, lấy giúp tôi ly cà phê” /kiểm tra tài liệu/
Cấp dưới cs Vương
“Sếp có thu thập được thông tin gì thêm không?” /rót cà phê/
Cảnh sát Vương
“Hmm…ngoài việc biết rằng hung thủ gây án có chủ đích thì…đến giờ vẫn chưa có gì cả” /vò đầu bứt tóc/
Cấp dưới cs Vương
“Cũng phải thôi, ‘hắn’ gây án vì sở thích mà…” /uống cà phê/
Cảnh sát Vương
/nhướng mày/ “ly cà phê đó của tôi mà”
Cấp dưới cs Vương
“Hả?…” /bất ngờ rồi cười gượng/ “hỏng nói sớm, ahihi”
Cảnh sát Vương
“Thôi cậu uống luôn đi” /lắc đầu/
Cấp dưới cs Vương
“Đa tạ!”
Cấp dưới cs Vương
“Hm? Có điện thoại?”
Cấp dưới cs Vương
“Sở cảnh sát xxx xin chào? Bạn cần giúp gì?”
Anh Tuấn
“Làm ơn hãy đến nhanh đi!!! Có người chết ở đây!!!” /gào thét trong hoảng loạn/
Cảnh sát Vương
/*nữa rồi?!*/
Cấp dưới cs Vương
“Xin hãy bình tĩnh! Chúng tôi cần biết vị trí chính xác của bạn!”
Anh Tuấn
“Ôi…chúa ơi…ai đó đã moi ruột anh ta ra và quấn chúng quanh cổ anh ấy…” /run rẩy/
Cấp dưới cs Vương
“Này anh gì ơi?! Anh có nghe thấy không?” /hối thúc/
Cảnh sát Vương
“Mẹ kiếp! Điều động 2 xe điều tra theo vị trí gọi điện vừa rồi!” /đứng phắt dậy/
Mưa trút xuống thành phố như những sợi dây bạc điên cuồng, quất rối rít vào mặt đường nhựa đang bốc hơi. Ánh đèn đường bị nhòe đi, vỡ thành những vệt sáng run rẩy trong màn nước dày đặc. Tiếng còi cảnh sát hú lên, dài và xé rách không gian tĩnh mịch. Chúng dội vào lòng phố hẹp, va vào tường bê tông, ngân thành một khúc gào thét rùng rợn.
Cảnh sát Vương
“Chậc, hắn lại đi trước một bước rồi” /nghiến răng/
Cấp dưới cs Vương
“Phong tỏa hiện trường nhanh đi! Đội pháp y đâu?!”
Cảnh sát Vương
/nhìn chằm chằm vào nạn nhân/ “khủng khiếp quá”
Cấp dưới cs Vương
“Anh Vương, nhìn kìa” /chỉ vào tường/
Cảnh sát Vương
“Hử? Là chử ‘Phản’” /nhướn mày/ “nghĩa là gì cơ chứ?”
Người đàn ông nằm sõng soài giữa nền xi măng lạnh ngắt, ánh đèn vàng vọt hắt xuống khiến thân thể ông ta càng thêm thảm hại. bụng đã bị xẻ một đường dài, sâu và tàn nhẫn. Máu chảy thành vệt, sẫm lại trên làn da tái nhợt, loang ra thành từng mảng đỏ thẫm.
Từ vết rạch, ruột non bị kéo trồi ra ngoài, rối rắm và mềm nhũn, như một cuộn dây vô hồn bị vứt bỏ. Chúng vắt qua nền đất ẩm ướt, loang lổ vết bẩn, nhìn qua như một thứ “tác phẩm nghệ thuật sống dở chết dở” của kẻ sát nhân.
Cảnh sát Vương
“Chỉ có kẻ điên mới làm vậy…” /quay đi chỗ khác/
Lạc Phong đứng ngắm nhìn tác phẩm mới của mình từ trong đám đông. Cô ta nở nụ cười quỷ dị và Ma mị…
Lạc Phong
“Lũ đần cảnh sát chúng bây, rồi cũng sẽ nằm dưới 6 tấc đất mà thôi…” /giọng thều thào/
Chap 3: Cố Tình
Đêm ấy, sau cuộc chạm trán với Lạc Phong, Hắc Nguyệt trở về căn hộ lạnh lẽo nằm trên tầng 13 của một toà chung cư cũ. Căn phòng vốn quen thuộc với mùi thuốc sát trùng và ánh đèn vàng nhạt. Nhưng lần đầu tiên sau nhiều năm làm sát thủ, cô không thể chợp mắt.
Hàn Nguyệt
/mở bừng mắt/ “hah…hah…hah…” /thở dốc/
Hàn Nguyệt
“Nước” /cô vội vã uống hết cốc nước cạnh bàn/
Trong bóng tối, hình ảnh kia cứ tái hiện trong tâm trí: nụ cười điên dại của Lạc Phong, ánh mắt sáng rực như thiêu đốt, cái cách con dao liếm qua đầu lưỡi đầy mê loạn. Nó không phải sự sợ hãi… mà giống như một vết cứa, không sâu, nhưng đau rát tận đáy tim.
Hàn Nguyệt
“Má nó, mình không ngờ nó lại ảnh hưởng đến mình như vậy” /ôm đầu/
Nàng vô thức cầm con dao trong hộc bàn lên. Ngắm nhìn nó dưới ánh trắng, hình ảnh phản chiếu xinh đẹp của nàng loé lên một cách đầy tinh xảo.
Hàn Nguyệt
“Lâu lắm rồi mình không dùng dao giết người. Dùng súng nhanh và tiện hơn” /ghé mắt qua khẩu súng lục được nạp đạn kỹ càng trên bàn/
Reng…Reng…ai y ai y aiii cầm dưa leo tấn công tổng đài (nhạc chuông) :>>>
Sếp (sát thủ)
“Hàn Nguyệt?”
Sếp (sát thủ)
“Mục tiêu lần này bị giết trước khi cô ra tay. Đã có chuyện gì?”
Hàn Nguyệt
“Hm, nói sao nhỉ? Có một con mồi khác đã ăn con mồi của tôi” /nhâm nhi ly rượu/
Sếp (sát thủ)
“Xử nó, đem đầu về” /giọng kiên định/
Hàn Nguyệt
“Không cần nói, tôi hiểu” /cúp máy/
Hàn Nguyệt
“Phiền rồi đây” /nhăn nhó/
6:30 phút sáng tại sở cảnh sát xxx
Cảnh sát Cố (hình sự)
“Cô Hàn nay tới sớm như vậy quả là điều hiếm thấy”
Hàn Nguyệt
“Tôi mất ngủ” /lờ đà lờ đờ/
Cảnh sát Vương
“Hm? Cô Hàn! Đúng lúc lắm! Lại đây!”
Hàn Nguyệt
“Trời ơi…để tôi yên-“ /cô mở to mắt trong sự kinh ngạc/
Cảnh sát Vương
“Lại là một vụ án khác. Đại khái là nạn nhân bị róc xương rồi xếp thành chữ Hàn Nguyệt” /nhìn cô/
Hàn Nguyệt
/*Cô ta…đang thách thức mình sao?!*/
Hàn Nguyệt
/nắm chặt lon cà phê đến mức sắp nát/
Cảnh sát Vương
“Bình tĩnh, tôi chỉ e rằng cô là nạn nhân tiếp theo. Hãy cẩn thận” /ghi chép gì đó/
Hàn Nguyệt
“Ừm” /*mày chọc bà mày điên máu rồi đấy*/
Nguyên một buổi sáng, Hàn Nguyệt cắm đầu vào đi phân tích gen, DNA và cả nguyên nhân tử vong. Chỉ để nhận lại rằng…hung thủ lần này dùng rìu và dao rọc giấy thay vì dao làm bếp như thông thường…
Hàn Nguyệt
/ngồi bần thần suy nghĩ 30 phút trời/
Cảnh sát Cố (hình sự)
“Có nên lại gần cô ấy không?”
Cảnh sát Vương
“Có, nếu muốn chết sớm” /trêu/
Hàn Nguyệt điềm tĩnh bước vào một quán bar góc phố…
Ma Phi
“Cô muốn uống gì?”
Hàn Nguyệt
“Cao thủ xứ xở rau má, 3636”
Ma Phi
“Ah phu nhân, xin mời lối này” /cúi đầu/
Cô đứng trước bức tường gạch rồi ấn vào 5 ô gạch xếp thành hình ngôi sao. Bức tường chuyển động và mở ra một lối đi ẩn. Hàn Nguyệt vẫn mặt lạnh điềm tĩnh bước đi…cô đạp cửa bước vào văn phòng của sếp mình.
Sếp (sát thủ)
“Ôi chúa ơi, Hàn Nguyệt” /giật bắn/
Sếp (sát thủ)
“À. Mục tiêu là trưởng tập đoàn Omichi. Hắn nợ 25 triệu Đô nhưng đã quá hạn hơn 2 năm nay rồi” /lúng túng/
Hàn Nguyệt xách theo một va li chứa cây súng bắn tỉa yêu thích. Cô nhanh chóng hoá trang thành một người nghệ sĩ đánh guitar…Và trên đường đến toà nhà được chỉ định. Cô lướt qua một hình bóng quen thuộc, chính là ả ta.
Tiếng tim cô nhói lên khi lướt qua người ấy, nhưng khi quay đầu lại thì không thấy ai…
“Hoặc không đâu” lời nói của người đó như thoảng theo không khí, nhưng cô vấn trấn an bản thân mình.
Hàn Nguyệt Bước vào một toà nhà rất lớn. Do có đồng đội viện trợ hack vào an ninh của toà nhà nên cô dễ dàng vào được. Cô ngồi trên tầng thượng. Đặt súng góc 45 độ hơii lệch sang hướng Đông. Ngắm thẳng vào văn phòng của Mục tiêu ở phía dãy nhà đối diện…Sững Sờ…những gì ập vào mắt cô là thi thể của mục tiêu đã bị phân thành nhiều mảnh. Trên cửa kính ghi dòng chữ “hai ta rất giống nhau”.
Hàn Nguyệt
“K-không phải chứ?!” /cô nghiến răng/
Sếp (sát thủ)
“Hm? Hàn Nguyệt? Sao không nổ súng?” /nói chuyện qua máy nghe lén/
Sếp (sát thủ)
“…” /trầm ngâm/
Hàn Nguyệt
/*chắc chắn là do cô ta làm, mình muốn giết cô ấy quá*/
Vì quá tức giận nên Hàn Nguyệt bắn lên cửa kính chữ “DIE” thay cho câu trả lời.
Lạc Phong
“Nhìn cái cách cô ấy tức giận trông thật đáng yêu” /nhìn bằng ống nhòm/
Lạc Phong
“Mình muốn tặng cô ấy tác phẩm mà mình sẽ tạo. Một bó hoa bằng mắt người nghe cũng rất tuyệt” /mân mê con dao rọc giấy trên tay/..
Đôi lời từ tác giả: ê nhớ góp ý nha mấy má, chứ đứa nào to6 là mốt tao địch dzô ống thở :>>
Download MangaToon APP on App Store and Google Play