Năm Thừa Bình thứ tám, mùa thu năm nay mây dày như muốn đổ mưa, con đường dẫn về kinh dần dần hiện rõ trong tầm mắt.
Đoàn quân của Nhạc tướng quân đang trên đường trở về kinh thành để ăn mừng sau trận chiến thắng quân Hồ ở biên cương. Suốt 13 năm chiến đấu, cuối cùng cũng được trở về nhà. Đoàn xe ngựa lặng lẽ lăn bánh qua cánh rừng hoang vắng, chỉ nghe tiếng vó ngựa trầm ổn xen lẫn tiếng lá khô xào xạc.
Nhạc Kỳ Vân, con gái của Nhạc tướng quân , nàng vén rèm xe, đưa mắt nhìn trời. Nàng cảm thấy trong lòng nặng trĩu, như thể gió thu thổi qua như mang theo điềm chẳng lành.
“Tiểu thư, trời sắp mưa rồi. Người nên hạ rèm xuống kẻo vết thương cũ lại tái phát .”
Tiểu nha hoàn Thu Nhi vội vàng nhắc nhở, nhưng Kỳ Vân không đáp. Nàng vẫn chăm chú nhìn xa xăm, như đang lắng nghe điều gì đó trong gió.
Sau một hồi nàng buông tấm rèm xuống, gió thổi lay nhẹ, khơi dậy cảm giác đau âm ỉ nơi vết thương cũ.
Đường về kinh thành chỉ còn chừng hai dặm. Đúng lúc ấy, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên như sấm. Từ xa, một đội quân áo giáp đen, mang cờ hiệu lạ, ào ào xông đến, chặn ngang giữa đường.
Phụ thân nàng vén rèm bước ra, trầm giọng hỏi:
"Các ngươi là ai? Vì sao lại chặn đường chúng ta?"
Tên cầm đầu nhếch môi, giọng lạnh băng:
"Chúng ta… đến để tiễn các ngươi một đoạn đường cuối."
Vừa dứt lời, cả đội quân áo đen lập tức lao tới, vung đao chém giết. Quân của Nhạc gia nhanh chóng rút kiếm, lao vào giao chiến.
Nhạc tướng quân vung kiếm xông lên ứng chiến. Thấy vậy, Kỳ Vân lập tức nhảy xuống xe ngựa, định lao vào hỗ trợ phụ thân. Nhưng vết thương từ trận chiến với quân Hồ vẫn chưa lành, sức lực chưa hồi phục. Sau một hồi giao đấu kịch liệt với kẻ địch, nàng sơ ý trúng thêm một mũi tên vào vai, loạng choạng rồi khuỵu xuống đất.
Thu Nhi hốt hoảng lao tới đỡ, giọng run rẩy:
“Tiểu thư, vết thương lại nặng hơn rồi, xin đừng đánh nữa!”
Chưa kịp dứt lời, hai tên địch bất ngờ lao tới. Thu Nhi lập tức rút kiếm ngăn chặn, chống trả quyết liệt.
Giữa cơn hỗn loạn, một thanh kiếm bất ngờ vung lên, chém thẳng về phía Kỳ Vân. Nàng gắng sức giơ kiếm đỡ, nhưng cơn đau từ vết thương khiến tay nàng run lên, không kịp để ý phía sau. Bất chợt, một mũi tên lao thẳng về phía nàng.
Nhạc tướng quân kịp thời lao đến chắn trước con gái. Mũi tên xuyên thẳng vào tim ông.
“Chaa…cha..!"
Chứng kiến phụ thân trúng thương, Kỳ Vân như hóa điên. Nàng gào lên, tung người đánh ngã tên địch, chĩa mũi kiếm vào cổ hắn. Sau đó, nàng vội quỳ xuống đỡ lấy phụ thân đang gục dần trong vòng tay mình.
“Cha… cha… Người có sao không?” – giọng nàng nghẹn ngào, nước mắt hòa lẫn cùng cơn mưa tầm tã. Máu từ trong miệng phụ thân chảy màu đen, nàng chợt biết trong mũi tên có tẩm độc. Nàng gào thét lên trong đau đớn.
“ Vân Nhi ngoan… cha không sao…” – tiếng ông yếu ớt, hơi thở đứt quãng.
Chưa kịp nguôi nỗi đau, từ xa lại vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, một toán quân áo đen ào ạt xông tới. Thu Nhi hốt hoảng lao đến bên Kỳ Vân, thở gấp:
“Tiểu thư, mau chạy thôi! Bọn họ mạnh quá! Lại đuổi tới nữa rồi!”
Ly Nguyệt vẫn ngồi bất động, đôi tay run rẩy siết chặt lấy thân phụ, ánh mắt như đóng băng.
“Tiểu thư, người đang bị thương. Nếu ở lại, chúng ta sẽ chết mất. Ai cũng đã bị thương, chúng ta phải rút lui trước tìm đại công tử, rồi mới tính chuyện báo thù cho tướng quân. ”
“Tiểu thư! Nếu người còn ở đây, chúng ta sẽ cùng chết! Ngài muốn phụ thân mất mạng vô ích sao?”
Những lời ấy như một nhát dao khoét sâu vào tim nàng. Kỳ Vân cắn môi đến bật máu, đôi mắt vẫn cố dán vào thi thể phụ thân đang nằm bất động. Mỗi bước chân rời đi như trăm ngàn mũi kim đâm vào trái tim nàng.
Thu Nhi vừa dứt lời đã nắm tay kéo nàng đứng lên. Kỳ Vân quay đầu nhìn lại, lòng quặn thắt, nhưng quân áo đen đã áp sát. Nàng đành cắn răng, lựa chọn rời đi, trong lòng tự nhủ sẽ có ngày trở lại trả nợ máu này.
Khi chạy, ánh mắt nàng bất chợt bắt gặp ký hiệu khắc trên cổ áo một tên quân áo đen. Hình ảnh ấy nàng khắc sâu vào trí nhớ, như ngọn lửa cháy âm ỉ khắc sâu trong tim.
Đội quân áo đen vẫn chạy áp sát theo sau Nhưng do thương tích, bước chân hai người chậm chạp, khoảng cách giữa họ và quân địch nhanh chóng bị thu hẹp. Nhận thấy tình hình không ổn , Thu Nhi nghiến răng nói khẽ với Kỳ Vân:
“Tiểu thư, người chạy trước đi. Em sẽ ở lại giữ chân bọn chúng.”
Dứt lời nàng đẩy mạnh Kỳ Vân về phía trước. Kỳ Vân siết chặt răng, quay người lao về phía khe núi phía nam - con đường duy nhất còn mở. Tiếng vó ngựa quân truy kích dội lại từ phía sau, hòa lẫn tiếng sấm chớp, nhưng trong tim nàng chỉ còn một lời thề duy nhất, chính là báo thù cho cha: nợ máu phải trả bằng máu.
Khi bóng nàng dần biến mất trong màn mưa, chiến trường phía sau vẫn bùng cháy, máu đỏ loang khắp đất.
Kỳ Vân lao đi trong hơi thở dồn dập, mỗi bước chân như đạp lên lưỡi dao. Mũi tên vun vút xé gió, một mũi sượt qua má nàng, để lại vệt máu nóng rát. Nàng nghiêng người tránh, nhưng do bị thương nặng thân thể mất thăng bằng nên Kỳ Vân ngã nhào. Từng vòng lăn xuống viền núi, đá nhọn và cành khô quất mạnh vào người, cơn đau buốt thấu tận xương. Nàng cố đưa tay bám vào bờ đá, nhưng sức lực đã cạn kiệt. Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi nàng ngất lịm đi, trong đầu nàng chỉ vang lên một ý niệm: “Không thể chết… ta phải báo thù cho phụ thân.”
Ngay lúc nàng vừa ngất đi, có tiếng vó ngựa dồn dập vang rền phía trên. Đoàn người của Cẩm Y Vệ cưỡi chiến mã lao tới, mang cờ hiệu đỏ tung bay trong mưa, ánh thép trên binh khí lóe sáng.
“ Mau giết sạch bọn chúng.Cứu Nhạc tướng quân !”- tiếng quát của Phó chỉ huy vang dội.
Sau một hồi chiến đấu cuối cùng cũng diệt được hết đám người áo đen, lúc này một thuộc hạ chạy đến bẩm báo: “Phó chỉ huy, Nhạc tướng quân bị mũi tên bắn thẳng qua tim, không thể cứu được“
Phó chỉ huy sứ- Nam Cung Phương Minh nhìn Nhạc tướng quân, ánh mắt bỗng trở nên xa xăm, hắn sai thuộc hạ đem thi thể của Nhạc tướng quân về điều tra.
Nhưng khi họ đi tìm kiếm Kỳ Vân, không thấy bóng dáng Kỳ Vân, chỉ còn vài vệt máu mờ dẫn về phía vực sâu hun hút.
Một tên thị vệ nhìn xuống, gương mặt căng thẳng:
“ Nếu Nhạc tiểu thư rơi xuống đó… e là lành ít dữ nhiều.”
“Mau xuống dưới tìm. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.“ - Phó chỉ huy lạnh lùng ra lệnh.
“Tuân lệnh“ - Nói rồi một đám thuộc hạ chạy đi tìm đường xuống núi để cứu Kỳ Vân.
1 canh giờ sau, tại Hoàng cung
Hoàng thượng sau khi nghe Phương Minh bẩm báo, liền giận dữ đập tấu sớ trên bàn xuống, giọng nói mang theo đầy phần tức giận : “Mau đi điều tra cho trẫm. Trẫm cho phép Cẩm y vệ các ngươi dùng mọi quyền điều tra, nhưng phải tìm ra được hung thủ cho trẫm."
“Thuộc hạ tuân lệnh.“ Phương Minh cúi đầu đáp
Sau khi Phương Minh rời khỏi đại điện, hoàng thượng thất thần ngồi phịch xuống ghế, trong đầu tự trách bản thân: “Tại sao lại như vậy, chúng ta đã từng nói rằng sau khi khanh trở về sẽ uống rượu thật say mà, cớ sao lại ra nông nỗi này?“
Trong đêm tối tĩnh vắng, chỉ có tiếng mưa rơi tí tách và một bóng dáng thất thần bầu bạn cùng nhau.
Ngày hôm sau tại Cẩm y vệ
Phó chỉ huy Nam Cung Phương Minh đang ngồi uống trà thì bóng một nam nhân hớt hải chạy vào, đó chính là Hạ Trình Tranh- tiểu thế tử của Nam Vũ Vương chạy vào :
“Nhạc tướng quân sao rồi?“
“Chết rồi“
“Chết rồi? Do ai làm?“
Nói rồi Phương Minh từ trên bàn lấy một tờ giấy, bên trên có ký hiệu đưa cho Trình Tranh.
“Đây là ký hiệu hình lưỡi liềm?“
“Đúng vậy.“ Phương Minh khẽ gật đầu. “Ta tìm được trên đám người mặc đồ đen đã sát hại Nhạc tướng quân, cờ hiệu của họ rất lạ. Ngay cả chiêu thức võ công cũng không giống bất kỳ môn phái nào.“
Trình Tranh khẽ nhíu mày, nghi hoặc nhìn Phương Minh:
“Ngươi biết ký hiệu này à?“
Phương Minh khẽ gật đầu: : “Gần đây ký hiệu này xuất hiện rất nhiều ở kinh thành. Mấy hôm trước nó còn xuất hiện ở tầng cao nhất của Túy Âm Lâu?“
Trình Tranh bỗng ngạc nhiên kêu lên : “Đó chẳng phải là nơi mà mấy viên quan bên Ngự sử đài bị sát hại sao?“
“Không sai. Mỗi lần ký hiệu này xuất hiện đều có án mạng xảy ra!“ Một giọng nói quyền lực từ bên ngoài bước vào kéo theo ánh nhìn của hai người phía trong. Người bước vào mặc quan phục Cẩm y vệ, đầy khí thế - không ai khác, chính là chỉ huy sứ của Cẩm y vệ - Ninh Tiêu Phong.
“Biểu ca!” Ánh sáng trong mắt Trịnh Tranh rực hẳn lên, hắn chạy nhanh tới khoác vai Ninh Tiêu Phong.
“Huynh về rồi à?“. “Điều tra như thế nào rồi?“
Phương Minh tiến đến.
“Mọi manh mối đều chỉ về phía Lễ bộ Thượng thư Diệp Lôi. Chỉ tiếc kẻ tay sai đã bị giết người diệt khẩu. Chứng cứ đều bị hủy.“ Tiêu Phong chậm rãi nói.
Trình Tranh cau mày, bàn tay đang khoác vai Ninh Tiêu Phong khẽ siết lại:
“Vậy là… mọi thứ huynh làm đều vô ích sao?”
Ninh Tiêu Phong khẽ gật đầu, ánh mắt sắc lạnh:
“Không hẳn là vậy. Chỉ là lão già ấy ra tay quá nhanh, muốn nhổ cỏ tận gốc. Nhưng ta đã kịp giữ lại một thứ.”
Phương Minh lập tức hỏi:
“Là gì?”
Tiêu Phong không trả lời ngay, mà rút từ trong tay áo ra một tấm ngân lượng,. Trên có khắc một hình- đó chính là hình hoa mai năm cánh rất nhỏ ở phía bên trái
Trình Tranh và Phương Minh liếc nhau, vẻ mặt đồng loạt trầm xuống.
“Ký hiệu này…” Phương Minh trầm giọng, mặt đầy vẻ tức giận“ Đây... đây không phải là kí hiệu trên ngân lượng của Nam Cung gia ta sao?”
Không khí trong phòng lập tức đặc quánh lại. Tiêu Phong nheo mắt, trong ánh nhìn đã thoáng hiện sát ý:
“Xem ra, trò chơi này… còn sâu hơn chúng ta tưởng. Người của Nam Cung gia huynh cũng góp phần trong cuộc chơi này.”
“Chỉ huy!“ Một tên lính hớt hải chạy vào
Tiêu Phong khẽ nhíu mày :“ Chuyện gì mà vội vàng thế?“
“ Đã tìm suốt đêm nhưng không thấy Nhạc tiểu thư đâu. Chỉ thấy.... thấy một cái xác nữ nhân thân hình đầy vết thương. Không biết có phải Nhạc tiểu thư không!“ Tên lính cúi đầu đáp.
Tiêu Phong khẽ nhíu mày, ra lệnh cho Phương Minh:“Phương Minh, ngươi đi điều xem thử đi!“
Phương Minh khẽ ấp úng: “ Ta...ta sao? Nhạc Kỳ Vân từ năm 3 tuổi đã theo phụ thân đến biên cương, ở kinh thành này nào ai biết được mặt nàng. Ta cũng không biết mặt của Nhạc Kỳ Vân trông thế nào , sao ta biết được đó có phải Nhạc Kỳ Vân không?
Trình Tranh tiến đến vỗ vai Phương Minh :“ Chuyện này đơn giản mà. Huynh đi tìm đại ca nàng ta- Nhạc Phi Vũ là biết có phải đấy là Nhạc Kỳ Vân không“
Tiêu Phong chau mày:
“ Phụ thân và muội muội xảy ra chuyện như thế. Nhạc Phi Vũ chắc chắn sẽ hồi kinh, tới lúc đó là biết có phải hay không!“
“ Vậy mọi chuyện cứ như thế đi, ta đi tìm ngỗ tác đến chỗ Nhạc tướng quân xem sao“
“ Vậy biểu ca, ta về phủ đây, không cha ta lại mắng ta “ Nói rồi Trình Tranh nhanh nhẹn chạy ra khỏi Cẩm y vệ không kịp nghe tiếng quát của Tiêu Phong đằng sau: “ Đệ lại trốn học?“
“ Vậy chỉ huy, ta xin phép đi trước.“ Phương Minh hành lễ rồi rời khỏi phòng chính trước cái gật đầu của Tiêu Phong.
Trong căn phòng ồn ào giờ đây chỉ còn lại Tiêu Phong trầm ngâm như suy nghĩ một điều gì đó.
...
Kỳ Vân từ từ mở mắt, phát hiện mình vẫn còn sống, nàng chống tay ngồi dậy thì lại động vào vết thương ở cánh trai trái, cơn đau khiến nàng thốt lên một tiếng.
Người bên ngoài nghe thấy tiếng của nàng vội vàng chạy vào, ngồi xuống chân giường, ân cần hỏi han người đang nằm : “ Cô nương, cô thấy đỡ hơn chưa? “
Kỳ Vân nghi hoặc nhìn người trước mặt cô- một người thiếu nữ trạc tuổi cô, dịu dàng mà ân cần trước mặt: “Ta cảm thấy tốt hơn nhiều rồi. Đa tạ cô nương! Cô nương là..?“
Ly Nguyệt khẽ mỉm cười, ánh mắt như có nỗi buồn đáp: “Ta tên là Nam Cung Ly Nguyệt, do đại bá nói ta khắc mệnh họ, nên từ nhỉ ta đã sống ở đây rồi. “
“ Còn cô nương thì sao? Tại sao cô lại bị thương nặng như thế?“
Kỳ Vân suy nghĩ một hồi, vội vàng đứng lên hành lễ :“ Cô nương cứ gọi ta là Kỳ Vân là được. Ta tên Nhạc Kỳ Vân. Đại ân cứu mạng của Ly Nguyệt cô nương ta nhất định sẽ trả!“
Ly Nguyệt nghi hoặc hỏi: “Kỳ Vân cô nương, tại sao cô lại bị thương nặng như thế?“
“Ta và phụ thân đang trên đường hồi kinh thì bị ám sát, phụ thân vì cứu ta nên đã mất mạng“ Dứt lời, Kỳ Vân không nhịn được nữa, nỗi uất ức trong lòng, nỗi đau mất cha dường như đã bộc lộ hết qua gương mặt xinh đẹp của nàng, nàng rơi nước mắt.
Ly Nguyệt cảm thấy chua xót.
“Con là con gái của Nhạc tướng quân?“
Giọng nói trầm khàn của một lão bà vang lên từ ngoài cửa. Theo sau đó, một lão bà với mái tóc điểm bạc, được một ma ma đỡ tay, chậm rãi bước vào trong phòng.
Kỳ Vân lấy làm ngạc nhiên, nghi hoặc hỏi: “Người là ai? Tại sao lại biết con?“
“Ta là tổ mẫu của Ly Nguyệt - Bạch Trúc Trúc. Năm xưa ta vốn là tỷ muội thân thiết với tổ mẫu con, chỉ tiếc hồng nhan bạc mệnh, nàng đã ra đi...“. Giọng nói mang theo một chút nỗi buồn nhẹ, mang theo vài kí ức xa xăm.
Giọng bà mang theo một chút bi thương, khiến Kỳ Vân bỗng cảm thấy trái tim chùng xuống.
Bạch Trúc Trúc nắm lấy tay nàng, ánh mắt lấp lánh như muốn gửi gắm điều gì:
“Con yên tâm, từ nay về sau, ta nhất định sẽ bảo hộ con thay cho tổ mẫu và mẫu thân con năm đó. Trên đời này, không ai có thể tùy tiện ức hiếp con thêm lần nữa.”
Ly Nguyệt khẽ nắm lấy tay Kỳ Vân, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi nàng:
“ Vậy từ nay chúng ta chính là tỷ muội rồi, muội yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ muội!“
Kỳ Vân nhìn hai người trước mặt, lần đầu tiên sau biến cố, nàng cảm nhận được một chút ấm áp, miệng khẽ nói: “ Cảm ơn hai người! “
Kỳ Vân ngồi lặng một lúc lâu, lòng dấy lên một cơn sóng dữ. Ánh mắt nàng dần trở nên kiên định, siết chặt bàn tay, giọng trầm thấp nhưng kiên quyết:
“ Đa tạ mọi người đã cứu con, nhưng con không thể ngồi yên nữa. Mối thù của phụ thân, con nhất định phải trở về biên cương, tìm ca ca để cùng nhau báo thù.”
Vừa dứt lời, Ly Nguyệt sắc mặt nặng nề, ánh mắt đầy lo âu:
“Kỳ Vân, muội… e là không thể đi lúc này.”
Kỳ Vân khẽ giật mình, chau mày:
“ Tại sao ta không thể đi? Lẽ nào còn chuyện gì khác xảy ra?”
Ly Nguyệt cắn môi, khó khăn mở miệng:
“ Mấy hôm trước ta nghe tin Nhạc gia… Nhạc gia mấy ngày nay bị vu oan cấu kết với quân Hồ . Hoàng thượng nổi trận lôi đình đã hạ lệnh thẩm tra. Đại công tử – Nhạc Phi Vũ – vừa về kinh đã bị bắt giam vào ngục. Người trong kinh thành đều xôn xao bàn tán, thanh danh Nhạc phủ bị bôi nhọ. Bây giờ nếu muội vội vàng trở về, e rằng chẳng những không giúp được gì mà còn ảnh hưởng đến bản thân.”
Lời nói như một gáo nước lạnh dội thẳng vào lòng Kỳ Vân. Nàng ngẩn người, bàn tay siết chặt vạt áo đến trắng bệch. Trái tim vừa mới cháy bừng ý chí báo thù, nay lại bị trói chặt bởi tin dữ này. Trong đầu nàng, hình ảnh Nhạc gia đời đời trung liệt lại bị vu oan, phụ thân và ca ca anh dũng hiên ngang chiến đấu trên chiến trường, một mất mạng, một lại bị giam cầm trong ngục tối khiến trái tim nàng như bị dao cắt.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play