Như Trò Đùa ! [ HungAn ]
chap 1
Mưa đêm như muốn xé toạc cả bầu trời
Trong căn phòng rộng thênh thang của Đặng gia, ánh đèn vàng yếu ớt chiếu lên gương mặt trắng bệch, đôi mắt đỏ hoe của Đặng Thành An
Cả thế giới của em vừa sụp đổ chỉ trong một đêm
Ba mẹ em – những người yêu thương em nhất, đã rời bỏ em mãi mãi trong một vụ tai nạn đầy bí ẩn
Tin dữ được đưa về nhanh đến mức An không kịp tin là thật
Em khóc đến nỗi giọng khản đặc, đôi mắt sưng mọng, nước mắt lẫn với mưa lạnh ướt đẫm mái tóc rối bời
Trần Minh Hiếu – người anh em thân thiết nhất, chạy đến, ôm lấy An trong vòng tay, nhưng em lại gạt mạnh ra, như thể muốn xua đuổi tất cả
Trần Minh Hiếu
An… nghe anh nói đi
Đặng Thành An
Đừng nói gì hết… tao không muốn nghe !
Trần Minh Hiếu
Mày không thể cứ khóc thế này.. ba mẹ mày
Trần Minh Hiếu
..họ sẽ đau lòng lắm
Đặng Thành An
Đau lòng ?Anh biết cái gì mà nói ?
Đặng Thành An
Ba của anh còn sống , anh thì biết gi-..
Trần Minh Hiếu
..An ! ba của anh… cũng vừa mất rồi
Lời Hiếu thốt ra, khiến An thoáng khựng lại. Nhưng chỉ một thoáng. Ngay sau đó, em gào lên, đấm tay vào ngực mình
Đặng Thành An
Vậy tại sao anh còn đủ tỉnh táo để an ủi tao ? Tại sao..
Đặng Thành An
Tại sao anh không khóc ?.. anh cũng mất người thân mà !
Hiếu siết chặt bàn tay, giấu đi nỗi đau đang nhói buốt trong ngực
Đúng, ba cậu vừa mất. Nhưng nhìn An bây giờ, cậu không đành lòng để em phải gục ngã một mình
Hiếu đặt hai tay lên vai An, cố giữ cho em đứng vững
Trần Minh Hiếu
Vì anh không muốn mất thêm mày
Trần Minh Hiếu
An, anh biết mày mạnh mẽ. Nhưng ngay lúc này, anh cho phép mày khóc, cho phép mày yếu đuối
Trần Minh Hiếu
Anh sẽ ở đây !
An siết chặt môi, nhưng nước mắt lại trào ra
Tiếng nấc nghẹn vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, kéo dài đến khi cơ thể em không còn sức chống chọi nữa
An gục xuống nền gạch lạnh lẽo. Hơi thở gấp gáp
Hiếu bị một pha hoảng hồn
Trần Minh Hiếu
An! Tỉnh lại đi! Đừng dọa anh…
Hiếu không còn cách nào khác ngoài việc dìu em về phòng
Căn phòng quen thuộc của An trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết
Hiếu đặt em xuống giường, kéo chăn đắp ngang ngực. Ánh mắt cậu dừng lại thật lâu trên gương mặt tái nhợt, đôi môi khô khốc vì khóc nhiều của An
Trong khoảnh khắc đó, Hiếu chỉ muốn ôm An thật chặt, nhưng cậu không có quyền
Cậu chỉ là một người bạn, một người “anh trai” tự phong bên cạnh em
Trong mơ, An thấy ba mẹ mình.Cả hai đứng bên nhau, mỉm cười dịu dàng
: An à… con phải mạnh mẽ. Đặng gia cần con
: Đừng gục ngã, con trai. Con phải sống thay cả ba mẹ
An khóc nấc trong giấc mơ, đưa tay chạm nhưng bàn tay em chỉ chạm vào khoảng không
Khi tỉnh dậy, gối ướt đẫm nước mắt. Em đưa mắt nhìn trần nhà, đôi môi run run thì thầm
Đặng Thành An
Con hứa… con sẽ không phụ lòng ba mẹ..
Đặng Thành An
..con sẽ gánh vác Đặng gia
Từ hôm đó, trái tim An khép lại
Tin dữ khác lại ập đến như cơn sét ngang tai
Người mà em yêu thầm bao năm – mối tình bí mật mà chưa một ai ngoài em và Hiếu biết, đã gặp tai nạn
Xe lao xuống vực, tin báo về chỉ còn lại vết máu loang, không tìm thấy xác
Cả thân người run lên bần bật. Em ném tung mọi thứ trong phòng, gào hét như điên loạn
Trần Minh Hiếu
An ! Bình tĩnh lại đi !
Đặng Thành An
Bình tĩnh ư ? LÀM SAO TAO BÌNH TĨNH ĐƯỢC !
Đặng Thành An
Người tao yêu.. biến mất rồi !
Trần Minh Hiếu
Anh sẽ đi xem , anh sẽ tới hiện trường
Đặng Thành An
Không cần làm gì cả !.. chẳng còn gì quan trọng nữa..
Hiếu chạy đến nơi xảy ra tai nạn. Nhưng tất cả những gì cậu nhận được chỉ là cái lắc đầu từ cảnh sát
NPC
Cảnh sát : Không tìm thấy xác. Có lẽ… đã bị dòng nước cuốn trôi
Tin đó như lưỡi dao đâm thẳng vào tim. Hiếu quay lưng, lặng lẽ nắm chặt bàn tay, giấu đi cảm xúc
Còn An, kể từ ngày ấy, đôi mắt em tắt hẳn ánh sáng
Một bên là nỗi đau mất gia đình chưa kịp nguôi, nay lại thêm nỗi đau mất người thương
Em không còn muốn ai bước vào cuộc đời mình nữa
Cánh cửa trái tim đã đóng sập lại, chỉ để lại một thế giới tối tăm và những giọt nước mắt cạn kiệt
Và đó… là khởi đầu cho một bi kịch dài của số phận
Tác giả ng u ng ơ 🙃
Các ngừ thấy sự come back cụa tôi dư lào 😝
Tác giả ng u ng ơ 🙃
Lần thứ ba rồi đó ! 😙
Tác giả ng u ng ơ 🙃
Mong là sẽ hông phải xoá thêm lần nào nựa !
chap 2
Ba tuần trôi qua kể từ ngày tin dữ ấy ập đến
An dần trở nên như một người khác
Em vốn đã khép lòng sau cái chết của cha mẹ, nay lại thêm cú sốc mất đi người mình yêu
Không tìm thấy xác . Không một lời từ biệt. Cả bầu trời của em sụp đổ, chỉ còn lại những mảnh vụn vỡ tan trong tim
Hiếu vẫn luôn kề cạnh. Nhưng An dường như không còn muốn nghe bất cứ lời nào từ ai nữa
Trần Minh Hiếu
💬An, mày ăn gì chưa ?
Trần Minh Hiếu
💬Mày không thể cứ bỏ ăn mãi như vậy
Trần Minh Hiếu
💬Sức khoẻ mày quan trọng lắm !
Đặng Thành An
💬Ăn để làm gì ?
Đặng Thành An
💬Ăn rồi sống tiếp làm gì ?
Trần Minh Hiếu
💬..để còn nhớ đến họ
Trần Minh Hiếu
💬Ba mẹ mày..
Trần Minh Hiếu
💬..người đó nữa
Đặng Thành An
💬Đừng nhắc đến ảnh ..tao xin anh đấy , Hiếu
Đặng Thành An
💬 Đừng nói nữa..
Hiếu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, tim thắt lại
Cậu muốn hét lên rằng chính cậu cũng đang đau khổ thế nào, nhưng lại nuốt ngược vào trong
Căn nhà rộng lớn của Đặng gia trở nên lạnh lẽo
Những bức tường cao, những bức tranh treo kín, tất cả giờ chỉ khiến An ngột ngạt
Em nhốt mình trong phòng, đóng chặt cửa, thỉnh thoảng cười nói một mình rồi lại bật khóc
Có lúc, Hiếu nghe thấy tiếng An thủ thỉ trong đêm, như thể em đang nói chuyện với một người vô hình
Đặng Thành An
Anh à… anh có nghe thấy không?
Đặng Thành An
Em nhớ anh lắm… Sao anh lại bỏ em đi như thế?
Hiếu đứng ngoài cửa, bàn tay nắm chặt, muốn xông vào ôm lấy An, nhưng cậu biết em không cần cậu
Em cần một người khác – người không còn ở đây nữa
Một ngày nọ, An bỗng xuất hiện với nụ cười rạng rỡ, khác hẳn
Em mặc chiếc sơ mi trắng người đó từng thích, soi mình trước gương, khẽ thì thầm
Đặng Thành An
Anh thấy không? Em vẫn còn sống
Đặng Thành An
Em sẽ chờ anh quay về
Nhưng chỉ vài tiếng sau, An lại đập phá đồ đạc, gào lên giận dữ
Đặng Thành An
MÀY LỪA TAO !
Đặng Thành An
Mày nói sẽ ở bên tao mãi mà! Đồ dối trá!
Hiếu hốt hoảng chạy vào, giữ chặt lấy An khi em cố lao đầu vào tường
Trần Minh Hiếu
An ! Mày bình tĩnh lại đi
Trần Minh Hiếu
Đừng hành hạ bản thân nữa !
Đặng Thành An
Buông tao ra ! Anh thì biết gì !..
Đặng Thành An
Anh không phải anh ấy !
Trần Minh Hiếu
..anh không phải
Trần Minh Hiếu
Nhưng anh còn ở đây !
Đặng Thành An
TAO KHÔNG CẦN ANH.. tao…
Đặng Thành An
Tao chỉ cần anh ấy thôi
Lời nói như dao cứa vào tim Hiếu
Cậu im lặng, chỉ ôm chặt lấy An đang giãy giụa
An đã trở thành một người… không còn bình thường nữa
Khi thì ngọt ngào, dịu dàng, như đang nói chuyện với tình yêu của mình
Khi thì giận dữ, lạnh lùng, đuổi tất cả ra khỏi đời
An đã mang trong mình một vết nứt không bao giờ lành lại
Hiếu lặng lẽ một mình đến nơi xảy ra tai nạn
Dòng sông dưới vực sâu vẫn cuồn cuộn chảy, lạnh lẽo và dữ dội
Một viên cảnh sát già lắc đầu
NPC
Cảnh sát : Không có xác
NPC
Cảnh sát : Chúng tôi tìm khắp rồi, có khi đã bị nước cuốn đi
Hiếu quay mặt đi, giấu nỗi đau
Trong lòng cậu, dấy lên một cảm giác kỳ lạ – không chỉ là đau thương, mà còn là… ghen tuông
Bởi An chỉ khóc vì người đó
Mãi mãi chỉ là cái bóng đứng sau lưng em
Đêm hôm ấy, Hiếu lại nhận được tin nhắn
Đặng Thành An
💬Hiếu… tao mệt
Trần Minh Hiếu
💬Anh ở ngay đây , có gì cứ gọi anh !
Đặng Thành An
💬..tao thấy ảnh cười với tao.. trong mơ
Đặng Thành An
💬 anh nghĩ… ảnh sẽ quay về không ?
Trần Minh Hiếu
💬nếu mày tin.. thì nó sẽ quay về
Đặng Thành An
💬ừ , tao sẽ chờ
Hiếu buông điện thoại xuống, hai mắt cay xè
Cậu biết người đó sẽ không bao giờ trở lại
Nhưng làm sao nỡ tước đi tia hy vọng mong manh cuối cùng trong lòng An?
Căn phòng chìm vào yên lặng
An thiếp đi với nụ cười ngây ngốc
Ngoài kia, mưa lại rơi, lạnh buốt
Và một vết nứt khác trong tâm hồn An vừa mở rộng thêm, không cách nào khép lại
Tác giả ng u ng ơ 🙃
Có vẻ là não mình vẫn còn dùng được 😅
Tác giả ng u ng ơ 🙃
Nghĩ ra cái idea mà lòi le 🥲
chap 3
Thời gian trôi qua nặng nề như một khối đá đè lên ngực
Những ngày không còn ba mẹ, không còn người yêu, với An mà nói, chẳng khác gì địa ngục
An bắt đầu có những đêm dài ngồi trước cửa sổ, ánh trăng bạc chiếu xuống gương mặt hốc hác
Em chẳng còn quan tâm đến ngày giờ, cũng không buồn nhìn đến đống tài liệu chất cao ngất trong phòng – những thứ vốn dĩ thuộc về trách nhiệm lãnh đạo Đặng gia sau này
Trong em, chỉ còn lại một khoảng trống
Trần Minh Hiếu
💬Mày lại chưa ngủ ?
Đặng Thành An
💬Không ngủ được
Đặng Thành An
💬Tao sợ.. sợ nhắm mắt lại sẽ mơ
Trần Minh Hiếu
💬Mơ thấy gì ?
Đặng Thành An
💬Lúc nào cũng là anh ấy
Đặng Thành An
💬Ảnh cười với tao.. rồi lại bỏ tao đi..
Trần Minh Hiếu
💬..An , đó chỉ là mơ thôi !
Đặng Thành An
💬Nhưng.. tao lại chẳng muốn tỉnh dậy
Hiếu nhìn dòng tin nhắn, trái tim như vỡ ra từng mảnh
Cậu có mặt ngay trước cổng Đặng gia chỉ mười lăm phút sau
Dù An không gọi, Hiếu vẫn tự động xuất hiện, như một cái bóng không rời
Cậu gõ cửa phòng. Không có tiếng đáp
Hiếu xoay nắm cửa, bước vào
An ngồi gục bên bàn, chai rượu vỡ tan dưới chân. Trong tay em còn cầm một bức ảnh đã cũ
Đó là tấm hình chụp ba người: An, Hiếu, và người kia – người giờ đã mất tích không dấu vết
Đặng Thành An
Tấm ảnh đẹp phải không ?
An cười nhạt, đôi mắt ướt nhòe
Đặng Thành An
Chúng ta từng vui như thế… giờ chỉ còn hai người
Hiếu lặng người, không biết đáp lại ra sao
Đặng Thành An
Anh nghĩ.. nếu ảnh còn sống..
Đặng Thành An
..liệu ảnh có quay về với tao không ?
Đặng Thành An
Trả lời đi , Hiếu !
Trần Minh Hiếu
A..anh không biết..
Trần Minh Hiếu
Nhưng nếu thật sự yêu mày
Trần Minh Hiếu
Chắc chắn.. sẽ tìm đường quay về !
Đặng Thành An
Vậy tao sẽ chờ
Hiếu siết chặt nắm tay. Trong đầu cậu dấy lên một ý nghĩ tàn độc mà chính bản thân cũng ghét bỏ
Trần Minh Hiếu
“ Giá như người đó không bao giờ quay lại.. “
Trần Minh Hiếu
“..Giá như An chỉ còn mình tao “
Cậu lập tức xua đi ý nghĩ ấy, nhưng sự thật là cậu không thể ngăn nổi lòng mình
Ngày qua ngày, An bắt đầu trở nên thất thường hơn
Có khi em vui vẻ nấu ăn, hát khe khẽ, tưởng tượng như người kia vẫn còn sống
Có khi lại trầm mặc, khóa cửa cả ngày, không để ai bước vào
Một buổi sáng, Hiếu mang cháo đến. Cửa phòng bật mở, và An xuất hiện với đôi mắt long lanh khác thường
Đặng Thành An
Ảnh vừa về thăm tao đó !
Trần Minh Hiếu
Cái gì..!? [ sững sờ ]
Đặng Thành An
Anh ấy bảo tao phải mạnh mẽ và..
Đặng Thành An
Anh ấy hứa sẽ quay lại bên tao [ cười ]
An cười. Nụ cười đẹp nhưng mong manh đến mức khiến Hiếu đau nhói
Trần Minh Hiếu
AN ! Mày không thể sống mãi bằng giấc mơ được !
Đặng Thành An
Vậy anh muốn tao làm gì ?
Đặng Thành An
Chấp nhận sự thật à ?
Đặng Thành An
Tao không làm được
Câu trả lời ngắn gọn, lạnh lẽo như bản án
Mọi lời khuyên răn, mọi sự chăm sóc của cậu, chỉ như hạt cát rơi xuống vực thẳm vô tận
Một đêm khác, An lại gõ cửa phòng Hiếu
Em đứng đó, đôi mắt đỏ ngầu, giọng khàn đặc
Đặng Thành An
Hiếu… cho tao ở cạnh anh đêm nay được không?
Trần Minh Hiếu
Tất nhiên rồi
Cả hai ngồi im lặng, không ai nói gì. An gục đầu vào vai Hiếu, thì thầm
Đặng Thành An
Tao chỉ muốn có ai đó để dựa vào
Đặng Thành An
Nhưng anh đừng hiểu nhầm..
Đặng Thành An
..Tao vẫn chờ ảnh
Những lời đó như lưỡi dao cắm sâu hơn vào lòng Hiếu
Nhưng cậu vẫn mỉm cười, vẫn vòng tay ôm lấy An, để em có thể ngủ yên một đêm
Trần Minh Hiếu
..ừm… ngủ đi
Bóng ma của quá khứ chưa bao giờ biến mất. Nó lẩn khuất trong từng giấc mơ, trong từng giọt nước mắt An rơi xuống
Và Hiếu hiểu rằng, từ đây, An sẽ không bao giờ còn là An của ngày xưa nữa
Download MangaToon APP on App Store and Google Play