[文朱 | WenZhu | Văn Chu] Name
1
"..." là suy nghĩ
(۶•̀ᴗ•́)۶ UP!!!
Trường học, nơi hành lang đầy nắng và gió gợi nhớ bao kỷ niệm dịu dàng của một thời thanh xuân...
Từng bước chân đi qua đều thấm đẫm hương vị trong trẻo của tuổi học trò
Chu Chí Hâm
"That’s not my opinion"
Trong bộ đồng phục thể dục, gương mặt thanh tú của Chu Chí Hâm khẽ cau lại, đôi mắt sâu lắng nhìn người trước mắt
Một cơn gió mạnh đột nhiên ùa sang hành lang, làm tung bay vạt áo, lướt qua hai bóng người đang đứng đó
Mái tóc của Chu Chí Hâm bị cơn gió làm cho rối bời nhưng liền được xoa dịu bằng một cái chạm nhẹ trên đầu, ấm áp hơn cả nắng
Ánh nhìn sâu lắng dừng lại trong giây lát thì người kia mới mở lời, giọng trầm vang lên phá vỡ không gian tĩnh lặng
Lưu Diệu Văn
Thì ra là người quen
Bàn tay vốn đang đặt sẵn trên đầu của Chu Chí Hâm bỗng siết lại, giật mạnh mái tóc, kéo cả gương mặt nghiêng sang một bên. Khoảng cách bị rút ngắn trong tích tắc và giọng trầm của người kia vang ngay bên tai, mang theo sự đe dọa lạnh lùng
Lưu Diệu Văn
Học cùng trường với tao thì đừng mơ yên ổn
Dứt lời, Lưu Diệu Văn thẳng tay đẩy mạnh, khiến Chu Chí Hâm ngã ngồi xuống sàn, không kịp phản ứng
Cơn đau khiến Chu Chí Hâm hơi nhăn mặt, cậu nghiến răng nhưng không át lại giọng nói kia vang vọng trong đầu
Lưu Diệu Văn chỉ liếc nhìn, khóe môi cong lên đầy thích thú rồi thản nhiên bỏ đi
Chu Chí Hâm chợt cảm thấy tim đập loạn. Không chỉ vì cú ngã mà vì cảm giác bị coi thường cứa vào tự tôn, cậu ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng đầy khoái trá kia, bỗng nhiên...
Chu Chí Hâm
Aaaaaa ngã ê ẩm hết cả người rồi
Cậu lăn ra nằm luôn trên sàn, than vãn rồi khóc lóc
Chu Chí Hâm
Hức... Có biết đau không...
Lưu Diệu Văn dừng chân nửa giây, cười nhạt rồi tiếp tục bước đi như chưa nghe thấy gì
Cảm thấy không có phản ứng, cậu liền ngồi dậy, tay phủi phủi bụi trên đồng phục, mặt đỏ lên
Trước đây, Lưu Diệu Văn và Chu Chí Hâm không học cùng lớp, họ chỉ học cùng khối, cùng trường
Hiện tại, là học sinh năm nhất cấp 3. Hôm nay lại là ngày tựu trường, họ đều đi trễ nên vô tình chạm mặt nhau...
Cũng vừa gây sự chưa được bao lâu, cả hai đã bị giáo viên kỷ luật tóm gọn, mời về phòng uống trà cho ấm áp
Trong căn phòng cuối dãy hành lang đó, thầy Đường, một giáo viên kỷ luật được đồn là rất nghiêm khắc, mỗi khi thầy xuất hiện, học sinh đang ồn ào lập tức im thin thít, mấy đứa đi trễ thì luôn tìm cách né... Lúc này, ánh mắt của thầy lướt qua một lượt rồi gõ thước xuống bàn một cái rõ to
Thầy Đường
Trường học mà các cậu xem như sân khấu diễn trò hả?
Thầy vừa dứt câu liền chỉ thẳng mặt Chu Chí Hâm
Thầy Đường
Còn cậu sao lại nằm ăn vạ?
Chu Chí Hâm
Tôi... không ăn vạ!
Chu Chí Hâm chỉ sang Lưu Diệu Văn rồi dở giọng sắp khóc
Chu Chí Hâm
Là cậu ta đẩy tôi...
Lưu Diệu Văn đứng đó khoanh tay, dựa hờ vào tường
Không khí trong phòng trở nên vừa căng thẳng, vừa có chút buồn cười vì màn "ăn vạ" và "chối bay chối biến" đối lập nhau
Tiếng gõ thước lần nữa vang lên, cả phòng lặng đi, thầy Đường đẩy cặp kính lên sống mũi, hơi thở phả ra rõ ràng là kiềm chế, giọng nói pha lẫn sự tức giận
Thầy Đường
Không cần giải thích nhiều
Thầy Đường
Các cậu viết cho tôi một bản kiểm điểm thật chi tiết, nộp trước khi tan học
Cả hai ngồi song song trong phòng giáo viên kỷ luật, không khí im ắng chỉ có tiếng bút sột soạt trên giấy
Cậu cúi gằm mặt, chữ viết vội vàng, tay viết mạnh đến mức giấy như sắp rách
Anh thì chống cằm, ngồi xoay bút, nhìn cậu rồi cười nhạo
Lưu Diệu Văn
Mày cố tình ăn vạ cho ông ta thấy đúng không?
Chu Chí Hâm đột nhiên khựng lại, nói trúng tin đen rồi, đúng là sau khi bị đẩy ngã, cậu ngước lên nhìn anh thì phát hiện từ xa có bóng dáng của một giáo viên nào đó, thế là cậu bắt đầu diễn...
Chu Chí Hâm
"Cùng lắm thì chịu phạt chung"
Chu Chí Hâm khẽ run tay, đầu càng cúi thấp hơn, cố né tránh ánh mắt kia, giọng nhỏ dần
Chu Chí Hâm
Chỉ... là xui thôi
Chu Chí Hâm
Cậu... nghĩ nhiều rồi
Nét giả bộ ngây thơ của đối phương lại khiến anh thấy thú vị chẳng khác nào xem một vở kịch nho nhỏ ngay trước mắt
Chu Chí Hâm
"Làm như cậu oan ức lắm vậy"
Vừa nghĩ xong, Chu Chí Hâm nghiêng đầu, liếc sang với ánh mắt bối rối. Lưu Diệu Văn thì đã nhìn chằm chằm từ trước, cố tình chờ phản ứng của cậu
Ánh mắt hai bên bất ngờ chạm nhau, một thoáng dừng lại
Lưu Diệu Văn
"Ha, thế này trông thật giống đồng phạm"
Lông mày Lưu Diệu Văn liền giật nhẹ, bắt đầu tỏ ra khó hiểu, anh vừa nghe được điều thú vị nhất trong ngày, cũng vì vậy mà thiện cảm của anh về cậu tụt dốc không phanh
Yes sir! Lưu Diệu Văn có một bí mật, đó là khả năng nghe được suy nghĩ của người khác, miễn là trong phạm vi hai mét
2
Thầy Đường nhìn hai bản kiểm điểm, thầy hít một hơi dài, cố kiềm chế cơn giận. Tờ của Chu Chí Hâm, thầy muốn gào lên vì chữ xiêu vẹo, nguệch ngoạc, có mấy chỗ đè mạnh quá rách cả giấy. Quay sang tờ của Lưu Diệu Văn, thầy càng phát điên, chữ đều, gọn nhưng mà anh vẫn khăng khăng phủ nhận, không thèm nhận lỗi
May mà hai tấm chiếu mới đã quay về lớp học, không là đã được chiêm ngưỡng cảnh tượng phát hỏa của thầy Đường
Lưu Diệu Văn vừa bước vào lớp, cả người toát ra khí chất soái ca chuẩn mực, không quá bóng bẩy nhưng vừa đủ để khiến ánh nhìn của lớp đổ dồn
Tiếng thì thầm cũng bắt đầu vang lên
NVP
Hs1: Ôi, nhìn cậu ấy kìa, cao quá!
NVP
Hs2: Visual này khiến tui tỉnh cả ngủ...
NVP
Hs3: Chuẩn soái ca rồi, tui sẽ tỏ tình~
Lưu Diệu Văn
"Ồn ào, nhức hết cả đầu"
Lưu Diệu Văn lướt qua đám học sinh đang xôn xao bàn tán. Ánh mắt anh dừng lại ở chiếc bàn ghép trống cuối lớp
Thường thì Lưu Diệu Văn sẽ ngồi học một mình vì khả năng nghe được tiếng lòng cũng rất phiền phức
Nhưng năm nay sỉ số lớp là số chẵn, số lượng bàn ghế thì vừa đủ, Lưu Diệu Văn bắt buộc phải ngồi cạnh một ai đó, đương nhiên người đó là cậu, chỉ là cậu chưa vào lớp
Cho tới giờ giải lao, từng nhóm học sinh ùa ra, chạy xuống căn tin hóng hớt, bàn tán rôm rả. Tiếng cười nói vang vọng khắp hành lang. Trong lớp, chỉ còn Lưu Diệu Văn ngồi một mình, anh dựa lưng vào ghế, tỏ ra không hứng thú
Lúc này, Chu Chí Hâm cùng cô chủ nhiệm mới bước vào lớp, cậu nhìn quanh một lượt thì chỉ thấy mỗi Lưu Diệu Văn, trái tim của cậu nhói lên một chút
NVP
Cô CN: Ra là em, em vào lớp rồi thì cô điểm danh lại
NVP
Cô CN: Còn em ngồi cạnh bạn đó nhé
Cô chủ nhiệm vừa cười vừa vỗ vai cậu rồi rời khỏi lớp
Chu Chí Hâm
"Không phải chứ"
Chu Chí Hâm
"Trùng hợp đến khó tin"
Cảm giác như vừa được mang ra pháp trường
Cậu tiến đến chỗ ngồi, cả hai đều im lặng nhưng khi ngồi cạnh anh, lại khiến cậu có chút sợ hãi, cậu bắt đầu suy nghĩ linh tinh
Chu Chí Hâm
"Chút nữa tan học, có bị đánh không"
Chu Chí Hâm
"Aaaaaa tên côn đồ này chắc chắn sẽ đánh"
Tưởng tượng đủ viễn cảnh ăn hành, nhập viện bla bla
Lưu Diệu Văn ngồi kế bên nghe mà khó chịu, chưa kể tới sát thương của từng câu trong suy nghĩ, chỉ nói tới số lượng ngôn từ thôi thì anh đã muốn cách xa cậu 10 mét rồi, cái loa này cực kỳ ồn ào
Lưu Diệu Văn
"Không khác gì nghe rap diss"
Nghe tới phát bực, Lưu Diệu Văn đập mạnh lên bàn
Lưu Diệu Văn
Mày bớt suy diễn đi được không?
Anh vừa lên tiếng thì bao nhiêu suy nghĩ của cậu liền bay sạch, cậu không hiểu anh nói vậy là có ý gì
Lưu Diệu Văn
"Yên tĩnh hơn rồi"
Cứ như vậy cho tới khi tan học
Đúng là không nằm ngoài dự đoán của cậu, sau khi bước ra khỏi cổng trường thì cậu bị anh kéo tới con hẻm vắng cách đó cũng không xa...
Thực ra, nếu có ai đi ngang con hẻm đó mà thấy hai thằng con trai đánh nhau thì cũng chẳng quan tâm lắm
Anh nhìn cậu với ánh mắt lạnh lùng, cảm thấy ngứa tay hơn hẳn
Lưu Diệu Văn
"Lỡ đe dọa rồi mà không đánh thì cũng kỳ"
Lưu Diệu Văn
"Đánh đại đại còn tranh thủ về nhà"
Chu Chí Hâm khẽ run, thấy anh càng có dấu hiệu muốn đánh cậu thật thì cậu càng hoảng, cậu thực sự sợ bị đánh, đó vốn là ám ảnh tâm lý, cậu chỉ mạnh mồm thôi
Chu Chí Hâm
Chúng ta... nói chuyện trước đi
Lưu Diệu Văn
"Định câu giờ báo cảnh sát chắc"
Lưu Diệu Văn
Tao và mày có gì để nói
Chu Chí Hâm
"Nói gì đây..."
Chu Chí Hâm
Vốn dĩ... chuyện lần đó… cũng không đến nỗi to tát mà
Chu Chí Hâm
"Aaaaaa do cậu thù dai thôi, hôm nay chạm mặt cũng gọi là xui xẻo lắm rồi, điên thật"
Tay Lưu Diệu Văn siết chặt, giọng nói càng lạnh lùng hơn, nhắc tới chuyện đó, anh chỉ càng tức thêm chứ không giải quyết được vấn đề
Lưu Diệu Văn
Mày không thấy to chứ tao thì muốn tát mày rồi đó
Dứt câu là anh bước tới, vung nắm tay với một lực dứt khoát...
Chu Chí Hâm liền nhắm tịt mắt, muốn lùi lại nhưng chân như bị chôn vậy, cậu đành hít một hơi thật sâu chịu trận
Thầy Đường
Làm cái trò gì ở đây thế?
Nắm đấm của anh sắp chạm tới mặt cậu thì thầy Đường xuất hiện, tay anh gắn thắng quá xịn nên phanh cái một, không thì cậu bị múc rồi
Lưu Diệu Văn quay lại nhìn thầy rồi tỏ ra như chưa có gì, đúng là chưa kịp làm gì
Thầy Đường
"Dăm ba diễn xuất dở tệ này mà cũng muốn diễn cho tôi xem?"
Thầy Đường
Tay của cậu như vậy là định làm gì?
Chu Chí Hâm
"Hic... cứu tinh tới rồi"
Anh nhìn tay mình đang nắm chặt giơ trước mặt cậu thì liền buông lỏng ra, đưa lòng bàn tay lên má cậu rồi dở giọng trêu đùa
Lưu Diệu Văn
Thầy thấy thế nào?
Lưu Diệu Văn
Má cậu ta trông giống cái bánh bao nên tôi muốn sờ thôi
Anh véo má cậu cho thầy xem, cũng vì vậy mà má cậu trở nên hồng hồng kèm hơi sưng lên
Chu Chí Hâm
Làm cái gì vậy... đau...
Cậu nắm lấy cổ tay anh, dùng sức kéo tay anh ra nhưng không thành
Chu Chí Hâm
"Aaaaaa khuôn mặt đẹp trai của tôi ơi"
Chu Chí Hâm
"Bỏ ra đi mà... hic"
Lưu Diệu Văn
"Biết đây là tình huống gì không mà còn tự luyến"
Lưu Diệu Văn
"Cảm thấy mình mới là người bị hại"
3
Thế là với ánh nhìn dò xét và đầy tinh tế của thầy Đường thì cả hai được thầy rủ đi ăn
Thầy Đường
50 năm cuộc đời tôi chưa thấy trường hợp nào như hai cậu...
Bọn họ chính là đi ăn thịt nướng, mà quán thịt nướng này nằm trong một con phố nhỏ, hơi tối nhưng rất ấm cúng
Chu Chí Hâm cầm kẹp thịt, lặng lẽ lật từng miếng thịt trên vỉ, tiếng lách cách của đôi đũa gắp thịt, tiếng xèo xèo khi thịt vừa chạm than nóng, loay hoay một lúc thì cũng xong
Chu Chí Hâm
"Trông ngon quá đi"
Anh ngồi cạnh cậu, đôi lúc nhìn sang, ánh lửa phản chiếu lên gương mặt làm đôi mắt cậu thoáng sáng, còn má hồng hồng, anh không biết do hơi nóng của bếp than hay do bị anh véo nữa
Bọn họ cứ tập trung vào việc mình thích mà quên mất thầy đang giảng đạo lý ngay đối diện
Thầy Đường
"Hmm... cảm thấy cũng hài lòng"
Chu Chí Hâm
"Nghĩ lại thì lâu rồi mình không được ăn món này"
Cậu muốn ăn nhưng chưa ai cầm đũa lên thử nên cậu cứ đợi mãi
Bỗng cậu cẩn thận gắp miếng thịt vừa chín tới, đặt lên đĩa trước mặt anh. Tay cậu hơi run run, ánh mắt mong đợi, lấp la lấp lánh
Chu Chí Hâm
"Ăn đi... ăn đi mà"
Lưu Diệu Văn chậm rãi cầm đôi đũa lên, gắp rồi nếm thử, miếng thịt mềm, thơm nức, sốt đậm đà khiến anh khẽ nhíu mày
Chu Chí Hâm
"Oaaaaa cậu ấy ăn rồi, tới mình, tới mình"
Cậu cũng gắp một miếng thịt lên thưởng thức, tận hưởng từng hương vị lan tỏa trong miệng, yummy
Sau đó bọn họ ăn rất tự nhiên, mặc dù thầy bị bơ nhưng lại thấy có chút ấm lòng, khi kết thúc bữa ăn thầy còn yêu cầu cả hai bắt tay nhau làm hòa
Thầy Đường
Hai cậu… từ giờ phải học cách hòa thuận
Thầy Đường
Tôi muốn nghe các cậu nói một câu... tôi thích cậu
Cả hai lập tức sững người. Chu Chí Hâm đỏ mặt, giọng liền nghẹn lại
Lưu Diệu Văn thì liếc nhìn cậu rồi nở một nụ cười lạnh nhạt
Lưu Diệu Văn
Thật nực cười
Ngay khoảnh khắc ấy, thầy Đường gõ bàn, giọng nghiêm túc hơn
Chu Chí Hâm
"Không đời nào"
Lưu Diệu Văn
"Đúng là trò trẻ con"
Cuối cùng, sau khi đấu tranh tâm lý, cả hai nắm tay nhau, chuẩn bị nói ra những lời yêu thương sâu sắc theo ý của thầy
Chu Chí Hâm hít một hơi, mặt đỏ bừng, nghiến răng thốt ra từng từ
Chu Chí Hâm
Tôi... thích cậu
Anh nghe xong, ánh mắt thoáng sững lại rồi cũng chậm rãi đáp trả
Lưu Diệu Văn
Tao cũng… thích mày
Đứng hình mất 5 giây, cả hai liền rụt tay lại
Lưu Diệu Văn
Tao nổi da gà da khủng long luôn rồi
Lưu Diệu Văn
Chắc chắn đây sẽ là ký ức tồi tệ nhất của tao
Chu Chí Hâm
Thật... hay giả vậy
Chu Chí Hâm
"So với việc lần đó thì..."
Lưu Diệu Văn liền đưa tay lên véo luôn bên má còn lại của cậu, gằn giọng
Lưu Diệu Văn
Mày mà còn nghĩ linh tinh thì đừng trách
Cậu gỡ tay anh ra, vừa xoa má vừa khó hiểu
Chu Chí Hâm
"Lại làm sao vậy"
Về chuyện mà Lưu Diệu Văn ghim Chu Chí Hâm
Cách hiện tại 4 tháng, tức cuối cấp 2...
Vào một buổi sáng, bầu trời xám xịt. Trong phòng thi, tiếng lật giấy, tiếng bút cạ trên mặt bàn, tiếng đồng hồ tích tắc, giám thị đứng trên bục, ánh mắt đảo qua đảo lại
Ở góc cuối phòng, Chu Chí Hâm ngồi cúi đầu, tay xoay cây bút, đôi mày nhíu chặt. Trước mặt là đề thi dài kín chữ nhưng trong đầu lại trống rỗng
Bàn bên cạnh, Nghiêm Hạo Tường ngồi làm bài với tốc độ cực nhanh, đến khi làm xong cũng còn dư 30 phút. Thấy cậu cứ ngồi chơi, Nghiêm Hạo Tường khẽ nghiêng người, dùng bút gõ nhẹ lên mép bàn rồi trong lúc giám thị không chú ý, nhanh chóng trượt tờ nháp sang mép bàn cậu
Nghiêm Hạo Tường
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm thoáng giật mình, ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Nghiêm Hạo Tường
So với sự căng thẳng trong phòng, nét điềm tĩnh ấy khiến Nghiêm Hạo Tường nổi bật hẳn
Nhưng trái ngược với Nghiêm Hạo Tường, cậu lại có một cảm giác khó nói len lén dâng lên, vừa biết ơn, vừa ngượng ngùng, lại có chút… không cam lòng
Đột nhiên, giám thị ho vài cái khiến tim Chu suýt nhảy ra ngoài. Cậu vội cúi gằm mặt, không nhanh không chậm chép lại toàn bộ bài của Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
"Đáng yêu thật"
Cứ như vậy, mọi chuyện đều diễn ra trong tầm kiểm soát, cho đến...
Ngày công bố điểm thi, sân trường rộn ràng tiếng bàn tán. Trên bảng thông báo, danh sách điểm được dán ngay ngắn, xung quanh tụ tập một đám học sinh chen chúc, người thì vui mừng, kẻ lại thẫn thờ vì thất vọng
Chu Chí Hâm len vào đám đông, mắt lia nhanh tìm tên Nghiêm Hạo Tường
Chu Chí Hâm
"Chắc chắn anh ấy sẽ đứng top đầu"
Nhưng rồi hàng chữ hiện ra trước mắt khiến cậu khựng lại
Cả đám học sinh xung quanh cũng bất ngờ đến mức thì thầm xôn xao
NVP
Hs1: Nghiêm Hạo Tường... vậy mà đứng hạng 3!
NVP
Hs2: Không thể nào, cậu ta lúc nào chẳng đứng nhất khối
NVP
Hs3: Hay là nhập sai điểm rồi? Lạ thật...
NVP
Hs4: Bạch nguyệt quang của em sao lại tụt tận 2 hạng thế này... aaaaaa
Cùng lúc đó, Nghiêm Hạo Tường bước đến. Ánh mắt bình thản đảo qua bảng rồi dừng lại, gương mặt không để lộ chút cảm xúc... nhưng bàn tay đã siết chặt trong túi quần
Chu Chí Hâm quay sang định bắt chuyện thì thấy trong khoé mắt Nghiêm Hạo Tường thấp thoáng một tia sắc bén lạnh lẽo. Cậu lập tức im lặng
Chu Chí Hâm
"Tự nhiên lại có cảm giác bất công khó chịu"
Download MangaToon APP on App Store and Google Play