Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Rhycap] Người Mẹ Điên

“Người Mẹ Điên”

𝐂𝐚𝐨 𝐓𝐫𝐚𝐧𝐠 𝐒𝐢𝐞𝐮 𝐂𝐨𝐜 😠
𝐂𝐚𝐨 𝐓𝐫𝐚𝐧𝐠 𝐒𝐢𝐞𝐮 𝐂𝐨𝐜 😠
Hừm… Cáo chin chào 📩🐰
𝐂𝐚𝐨 𝐓𝐫𝐚𝐧𝐠 𝐒𝐢𝐞𝐮 𝐂𝐨𝐜 😠
𝐂𝐚𝐨 𝐓𝐫𝐚𝐧𝐠 𝐒𝐢𝐞𝐮 𝐂𝐨𝐜 😠
Lên demo cho mấy cậu đọc trước nì xong để đây luôn nào xong end fic rồi update dần ٩̋(๑˃́ꇴ˂̀๑)
☆*:.。.o(≧▽≦)o.。.:*☆
Nguyễn Quang Anh - 24 tuổi, sống ở khu trọ cũ ven thành phố. Làm mọi nghề từ phụ hồ, bốc vác, rửa chén, chở hàng thuê để nuôi mẹ bị tâm thần. Bị căn bệnh động kinh do chấn thương cũ, mỗi khi căng thẳng hay xúc động mạnh sẽ co giật. Ít nói, trầm lặng, chân thật, sống nội tâm và cực kỳ nhạy cảm. Mang trong mình mặc cảm nghèo khổ và tự ti, luôn cho rằng bản thân không xứng đáng được yêu thương.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Ai kêu gì làm đó, bị đánh đập, bị chửi cũng tự đau tự chịu, miễn có tiền mua thuốc cho mẹ”
Hoàng Đức Duy - 22 tuổi, bác sĩ trẻ tại bệnh viện trung ương. Xuất thân từ một gia đình khá giả, sống tự lập, tinh tế và luôn biết cách thấu hiểu người khác. Dịu dàng, ấm áp nhưng cũng cứng đầu và cương nghị khi cần, có lòng yêu nghề, thương người, nhưng đôi khi bị chỉ trích là “quá tình cảm”
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
“Cứ cho là tôi nhiều chuyện nhưng người như anh không ai quan tâm thì sống chết như nào?”
Phùng Vân Anh - Người phụ nữ ngoài 60 tuổi, gầy yếu, thần trí không ổn định. Thường xuyên đập phá, la hét, nhắc về một vụ cháy và người tên “Tình”. Những ký ức đứt đoạn và tâm trạng bất ổn khiến bà lúc thì dịu dàng, lúc thì hung dữ. Là nguyên nhân vừa là gánh nặng, vừa là sợi dây níu giữ Quang Anh lại giữa đời này.
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
“Tình ơi…đừng để má con tui cháy… đừng bỏ tui mà ông ơi!”
⋆┈。゚❃ུ۪ ❀ུ۪ ❁ུ۪ ❃ུ۪ ❀ུ۪ ゚。┈⋆
“Thành phố này sáng đèn thì lâu, mà coi bộ phận người trong nó tắt từ khuya rồi”
Ở một góc khuất của đô thành rực rỡ, nơi người ta chỉ thấy ánh đèn chứ không thấy người đau
Có một khu trọ cũ kỹ nằm lọt thỏm giữa những dãy nhà cao tầng mọc lên như nấm sau mưa.
Mái tôn loang lổ, vách tường nứt nẻ, nước mưa rỉ xuống từng giọt như xuyên qua tim người
Đó không phải chỗ để sống, mà là nơi người ta trú tạm với đời!
Nơi đó, không ai thực sự sống họ chỉ tồn tại.
Không ai muốn sinh ra để nghèo, để dơ dáy, để lê lết dưới đáy xã hội
Nhưng cũng có người, vừa mở mắt chào đời đã bị vận mệnh dằn mặt bằng một dấu đỏ “thiếu nợ cuộc đời”
Họ lớn lên với đôi tay không gì cả, bươn chải như con thú nhỏ giành miếng ăn dưới gót giày thiên hạ
Mỗi sáng không phải để sống, mà để tiếp tục thở như một phản xạ.
Nguyễn Quang Anh là một người như vậy
Anh sống cùng mẹ một người đàn bà dở điên dở tỉnh
Ban ngày bà đập nồi quăng chảo, đêm về lại co quắp trong góc phòng, khóc rú gọi tên người chồng đã chết tự thuở nào
Cái nghèo không giết được anh nhưng sự cô độc triền miên, cùng cái nhục âm ỉ bất lực mỗi lần bị đời nhìn bằng nửa con mắt, nó rỉa tim anh từng ngày.
Đời không cho anh lựa chọn
Thân thể anh bị hành bởi những cơn động kinh bất chợt mỗi lần lên cơn
Anh chỉ biết cắn chặt răng, chịu đựng như một cái xác sống co giật giữa phố chợ đông người.
Cuộc đời tưởng chừng như đã cụt ngõ, cho đến một ngày anh gặp Hoàng Đức Duy
Mônt bác sĩ trẻ có nụ cười ấm và ánh mắt buồn như mang sẵn nỗi đời
Một người có lòng, mà cái lòng đó thiệt thà quá cũng là một loại khổ
Nhưng mà yêu một người như Quang Anh không phải chuyện dễ.
Không ai đem lòng thương người mà đổi được cả định mệnh
Yêu một người mang trong mình bệnh tật, nghèo hèn, mặc cảm, và cả một người mẹ điên ở phía sau không phải chuyện ngôn tình
Đây là thực tế…
Thực tế bao giờ cũng tàn nhẫn với những phận nghiệt ngã không biết nên oán than như nào…
⁝⁞⁝⁞ʕु•̫͡•ʔु☂⁝⁞⁝⁝
Tác phẩm “Người Mẹ Điên” không phải là một câu chuyện tình đẹp nó không có cổ tích càng không có phép màu.
Đó là một cuộc vật lộn trần trụi giữa tình yêu và miếng ăn từng bữa cơm áo gạo tiền
Giữa khát vọng và nghịch cảnh, giữa bệnh tật triền miên và lòng người phập phồng như ngọn đèn dầu trước gió
Là một chuỗi ngày giằng xé giữa quá khứ rách nát và tương lai không hứa hẹn gì ngoài khốn khổ
Yêu ở đây không phải là hái hoa hái mộng
Yêu là mỗi ngày dắt nhau đi qua hẻm tối, nắm tay nhau giữa bão đời, bưng nhau về từ những lần té gục giữa đường, lau cho nhau từng vết thương…
Tác phẩm này kể về những phận người không kịp mơ, chỉ còn biết cắn răng mà sống.
⁝⁞⁝⁞ʕु•̫͡•ʔु☂⁝⁞⁝⁝
📌 𝐖𝐀𝐑𝐍𝐈𝐍𝐆
- 𝐕𝐔𝐈 𝐋𝐎𝐍𝐆 𝐃𝐎𝐂 𝐊𝐘 -
“NGƯỜI MẸ ĐIÊN” là một tác phẩm Ngược nặng, khai thác sâu yếu tố tâm lý, nghèo đói, bệnh tật, và sự giằng xé trong đời sống con người. Tác phẩm không phù hợp với độc giả đang bất ổn tinh thần hoặc mong muốn tìm một câu chuyện nhẹ nhàng, lãng mạn. ➡️ Nếu bạn cần một tác phẩm “𝐡𝐞𝐚𝐥𝐢𝐧𝐠”, vui lòng 𝐜𝐥𝐢𝐜𝐤 𝐨𝐮𝐭 và tìm đến một fic khác phù hợp hơn.
✘ NGHIÊM TÚC ĐỀ NGHỊ √ Tôn trọng hình tượng nhân vật mà tác giả Cáo đã dày công xây dựng. √ Xin đừng “𝐣𝐨𝐤𝐞”, chế giễu nhân vật với người thật ngoài đời dưới bất kỳ hình thức nào. √ Fanfic mang tính hư cấu, không đại diện cho thực tế, không cổ súy hành vi tiêu cực. √ Đề nghị đọc với tinh thần thấu cảm và phân biệt rạch ròi giữa hư cấu hiện thực. √ Tuyệt đối không bình luận dung tục, vô duyên, hoặc đề cập mất kiểm soát tới bộ phận nhạy cảm, vấn đề giới tính một cách phản cảm. ✘ Cấm tuyệt đối các hành vi: • Chửi thề, xúc phạm người khác. • Dẫn 𝐥𝐢𝐧𝐤 𝐬𝐩𝐚𝐦, 𝐬𝐞𝐞𝐝𝐢𝐧𝐠 vô tội vạ. • Phá hoại không gian bình luận của tác phẩm.
☆*:.。.o(≧▽≦)o.。.:*☆
🐰
Chào mừng đến với…
“NGƯỜI MẸ ĐIÊN”

꧁【 Chương 𝟏 】 ꧂

꧁ 𝐂𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 𝟏 ꧂
Sài Gòn vẫn náo động như một cỗ máy không bao giờ chớp mắt…
Ở ngoài kia, những dãy nhà kính sáng loáng hắt ánh đèn như ngọc, phố xá mùi cà phê và nước hoa quyện vào nhau.
Nhưng chỉ cần rẽ khỏi đại lộ vài bước chân, sẽ thấy một thế giới khác
Hẻm chật, mái tôn thủng loang lổ, tường quét vôi đã bạc, mùi ẩm mốc bám vào da thịt
Ở đây, đời sống gói gọn trong những chiếc quạt máy ọp ẹp, bữa cơm chan canh nước mắm
___________________________
Nguyễn Quang Anh - 24 tuổi!
Dáng người gầy nhưng vai rộng vì quen gánh nhọc nhằn, đang đạp chiếc xe ba gác cũ kỹ len qua con hẻm ngoằn ngoèo
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hôm nay mua được mỗi cái bánh mì mềm…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chắc là mang về cho mẹ trước.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mình nhịn đói một hôm cũng chẳng vấn đề gì đâu
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Sức trai! Vai rộng cơ mà không lẽ nhịn một hôm lại ngất ra?
Anh nhịn đói đã được hai hôm liền chẳng lấy hạt cơm nguội bỏ bụng lọt dạ.
Thế mà ngày qua ngày vẫn phải bươn chãi từ sáng sớm tinh mơ đến tối muộn
Mỗi vòng đạp kêu cót két như thể chính chiếc xe cũng than mệt
Về tới đầu xóm trọ, anh xuống xe, lôi từ thùng ra một bịch bánh mì nhỏ và chai nước suối còn dở.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Leo cầu thang hẹp lên gác xép//
Cầu thang này mỗi ngày rung bần bật dưới chân người, đến mức cái tay vịn bằng sắt cũng đã tróc sơn, để lộ lớp kim loại gỉ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Mở cánh cửa gỗ cong vênh, mùi ẩm ngai ngái xộc ra//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mẹ ơi! Quang Anh về rồi!
Trong góc phòng, mẹ anh ngồi tựa lưng vào tường
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
A…Quang Anh về…
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Quang Anh về…
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
//Vỗ vỗ bàn tay gầy//
Bà gầy gò, tóc rối như ổ quạ, hai bàn chân bị khóa vào thanh sắt bắc ngang cửa sổ
Ổ khóa cũ, hoen gỉ, là thứ Quang Anh ghét nhất nhưng vẫn phải dùng
Không khóa, bà sẽ ra đường, đi đâu cũng chẳng biết, khi tìm về thì người đầy vết trầy, áo quần rách nát.
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Đói! Quang Anh ơi đói!
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Đói lắm…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Ngồi xuống bên bà// Dạ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Con đi làm có mua bánh mì
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mẹ ăn đỡ nha? Ăn xong con đi làm rồi mua rau về nấu cho mẹ…
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Quang Anh dạ..dạ…
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Quang Anh mới học về hả?
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Học mệt hông Quang Anh?
Anh nuốt khan mấy câu này, bà nói từ khi anh ba tuổi khi anh mới chỉ tung tăn ở nhà trẻ tới giờ vẫn vậy, bất kể thời gian…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Con nói rồi mà con mới đi làm về không phải đi học.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Giờ mẹ ăn bánh mì nha?
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Dạ, ăn..ăn bánh mì!
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Đói..lẹ lên..đói lắm…
Anh xé ổ bánh mì làm đôi
Một nửa để lại trên bàn, một nửa cầm lên, chấm chút nước suối rồi đưa sát môi bà
Bà há miệng, nhai chậm chạp, vụn bánh rơi xuống nền xi măng lạnh
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Ngon..ngon lắm.
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Quang Anh ăn..ăn đi!
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Quang Anh cũng đói!!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Vén sợi tóc lên cho mẹ//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Dạ hông, Quang Anh hông đói! Mẹ ăn đi nha
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Hông, hông Quang Anh ăn đi!
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Ăn dô đói! Đói đau bụng lắm
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Ăn dô đi Quang Anh- ăn đi nè
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
//Giành nửa ổ bánh mì mềm chậm chạp xé miếng đưa lên miệng anh//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Con hông đói mà mẹ ăn đi!
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
//Cố đưa miệng anh quyết không rút về// Há miệng, Vân Anh đút cho…
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Quang Anh ngoan nha ăn đi ngon lắm
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Ăn để đói á
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Cắn răng rồi mở miệng cho mẹ đút miếng nhỏ xíu//
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Hì hì..ngon hông?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Có ngon lắm…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Khóe mắt hoen đỏ//
Dù có điên thì tình mẫu tử thiêng liêng vẫn mãi hiện diện tồn đọng trong một góc khuất của người mẹ giành đứa con trai của mình.
_____________________________
Ngoài kia, tiếng hàng xóm cãi nhau về chuyện tiền điện vọng vào
Cái xóm chung cư nghèo này là vậy, niềm vui hiếm khi tới, nhưng tiếng cãi thì ngày nào cũng có
Bà ăn được ba miếng thì ngừng, nhìn anh cười ngây ngô
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Hồi sáng Vân Anh mơ thấy Tình á
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Ông mua cho má cái áo bông đẹp lắm
Anh cắn chặt môi
Bà đâu nhớ ba anh chết đã hơn hai mươi năm, cũng chẳng nhớ cái áo bông kia chỉ tồn tại trong trí nhớ lộn xộn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mai con mua cho mẹ cái áo bông mới nha?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mà mẹ ăn hết đi đã coi vụn rơi rớt nè…
Bà ngoan ngoãn gật đầu, lại nhai, nước mắt ứa ra khóe mắt
Không rõ vì xúc động hay vì vụn bánh cứa vào lợi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Cúi đầu cầm tay bà//
Những ngón tay gầy guộc, khô như cọng rơm
【 Nam Cao từng nói 】
“Người ta sống vì nhau mà thành người, còn sống mà chỉ biết mình thì chỉ là con vật đội lốt người”
Nhưng biết mà làm gì, đời anh chẳng còn lựa chọn nào ngoài ở lại
Nhẫn nhục chịu đựng, để ít nhất bà không chết đói hay chết dọc đường
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Cho bà uống ngụm nước cuối cùng// Nè mẹ ngoan uống nước.
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Hông, hông uống…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mẹ ngồi yên uống nước nha, mẹ hông thương Quang Anh hả?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Uống rồi Quang Anh đi làm nữa.
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Thương..thương Quang Anh mà
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Uống nước, uống nước ạ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Nâng chai nước bị uống dở hôm qua lên đút cho mẹ// Giỏi quá…
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Ực..ực…
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Hì..hì..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Đóng nắp chai nước ngồi tựa góc tường//
Mắt anh nhìn vào khoảng không, nơi ô cửa sổ bị thanh sắt chắn ngang, như thể đời anh cũng đang bị giam ở đó.
Ngoài phố, tiếng xe máy rú ga, tiếng nhạc sàn từ quán karaoke cuối hẻm vọng lại.
Ở căn phòng này, chỉ có tiếng thở mệt nhọc của hai mẹ con
Có những ngày, Quang Anh thấy mình như bị nhấn xuống đáy nước
Không ai cứu, và anh cũng chẳng kêu bởi kêu cũng chẳng ai nghe
_____________________________

꧁【 Chương 𝟐 】꧂

꧁【 𝐂𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 𝟐 】꧂
Ổ bánh mì nhỏ còn dở được anh gói lại, đặt lên cái bàn gỗ thấp, ngay cạnh chai nước suối đã mất nắp
Căn phòng vẫn nồng nặc mùi ẩm và mùi mồ hôi lâu ngày, thứ mùi đã thấm vào vách tường, vào cả mấy tấm chăn bạc màu.
Mẹ anh ngồi tựa vào tường, hai bàn chân khép lại, sợi xích sắt lạnh vẫn vòng qua mắt cá
Mắt bà long lanh nhưng vô định, lúc thì nhìn anh, lúc lại nhìn ra cửa sổ đóng kín.
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Quang Anh có thấy con búp bê của Vân Anh đâu hông?
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Hồi sáng Vân Anh để nó ở đây nè…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Để chiều con tìm cho mẹ.
Bà gật gù, rồi đột nhiên cười
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Vân Anh với con ra chợ mua kẹo đi, thèm kẹo me
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh không trả lời
Tim anh co lại, bởi đã quá quen với những câu nói không bám vào hiện tại
Trông ký ức của bà, anh vẫn là thằng bé ba tuổi chạy lon ton theo sau, tay cầm túi kẹo me dính đường.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Nhìn đồng hồ//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Sáng nay chưa chạy được chuyến nào
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tiền trọ thì sắp tới hạn như kề cổ…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Day dưa miết có nước ra đường sống
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Lôi sắp tiền càu nhàu trong túi ra đếm// Có 10 tờ màu xanh biển…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Lát đem ra cho thằng Hùng nó đếm dùm chớ có biết bao nhiêu đâu mà đếm…
Anh không biết chữ càng không được ăn học đàng hoàng
Từ khi lên ba tuổi ba anh đã bỏ mẹ con anh mà đi về cõi vĩnh hằng…
Mẹ anh rơi vào cơn điên loạn anh lam lũ với đời từ khi còn nhỏ xíu bị khinh khi miệt thị đủ kiểu
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Nhét sấp tiền vào túi//
Bụng anh thì cồn cào, thứ âm thanh trống rỗng vang lên mỗi khi anh cúi người
Hai ngày rồi, anh chưa có bữa ăn tử tế, cái bánh mì buổi sáng chỉ là mẩu còn sót từ hôm qua, nhai như nhai giấy.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Đứng lên, mở khóa ở chân bà// Mẹ ở nhà ngoan nha, con đi làm tí rồi về.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Có mệt thì lên gác ngủ rồi chiều con về tìm búp bê cho nha?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đừng có đập phá đồ đạc nữa…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Con hết tiền mua cái mới rồi đó.
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
//Kéo tay áo anh, thì thầm//
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Dạ, Vân Anh biết rồi!
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Đừng bỏ Vân Anh nghe?
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Vân Anh sợ lắm..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không bỏ đâu, mẹ ở nhà đợi con
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhớ đừng có đập phá đồ nữa nha?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhà mình không còn gì đâu
Anh kéo cánh cửa gỗ, bước xuống cầu thang hẹp
Ánh sáng ngoài hẻm hắt vào làm anh nheo mắt
Cái nóng của buổi trưa dội thẳng xuống đầu, hơi nhựa đường bốc lên hăng hắc
Chiếc ba gác vẫn nằm im ở góc hẻm, bánh trước xẹp hơi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Bánh trước hơi xẹp nhưng không chết máy là được.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Trời thương tao thì đừng có chết máy nha…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không là mẹ con tao mất cái cớ sinh nhai đó
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Lôi cái ống bơm ra bơm sơ qua rồi leo lên đạp//
Chân anh nặng như dính chì, nhưng vẫn phải lao ra đường.
Đường phố Sài Gòn lúc trưa như một nồi hơi khổng lồ
Tiếng động cơ, còi xe, tiếng rao của mấy gánh hàng rong, và mùi hỗn tạp của xăng, mồ hôi, đồ ăn
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Luồn lách giữa dòng xe, bụng réo từng cơn//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Uống một ngụm nước lọc từ chai nhựa móp//
Nuốt xuống thấy cổ họng lạnh buốt nhưng ruột gan vẫn trống hoác.
Chuyến đầu là chở mấy bao xi măng cho một công trình gần đó
Ông thầu đội nón bảo hộ, nhìn anh rồi nói giọng trịch thượng
…
Mau lên, không trời mưa là ướt hết
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Dạ…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Khom lưng vác từng bao//
Vai in hằn vết trắng của xi măng bám
Mồ hôi chảy thành dòng, nhỏ xuống đất loang lổ
Bụng đói khiến mắt anh hoa lên, nhưng anh cắn răng làm cho xong.
Giao hàng xong, anh nhận tiền công
…
Nè của mày…
…
Làm ăn gì mà chậm chạp
…
Giữ mà uống nước đi!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cảm ơn..//Cúi đầu nhặt lấy tờ tiền bị vứt xuống//
Tờ năm chục cũ nhàu
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hay ghé quán cơm lót bụng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng mà…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Còn tiền thuốc cho mẹ nữa
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không được lãng phí tiền, thà nhịn còn hơn..
Anh định ghé quán cơm, nhưng chợt nhớ tới tiền thuốc cho mẹ, liền bỏ ý nghĩ đó
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ăn bánh mì ổn mà…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cũng ngon chớ phải dở đâu
Anh mua ổ bánh mì rẻ nhất, cắn một miếng, nhai chậm như sợ hết quá nhanh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Nhai vội nuốt nghẹn chạy qua chỗ làm thứ hai//
Chuyến thứ hai giữa trưa là chở vài bao gạo cho tiệm tạp hóa
Ông chủ tiệm, người tầm tuổi năm mươi, bụng phệ, ngồi uống cà phê trước cửa, liếc anh từ đầu tới chân
…
Lần trước giao muộn đó nghe
…
Lần này mà chậm nữa là tao thuê thằng khác.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Dạ dạ tui biết rồi!
Chẳng phải anh không muốn cãi, mà biết cãi cũng chẳng để làm gì
Người nghèo, có cái gì ngoài sức lao động đâu mà đòi hơn thua?
Chở xong, quay ra đã gần trưa
Anh ghé quán nước ven đường uống ly trà đá
Cái quán này tạm bợ, mái lá lợp chắp vá, nhưng cũng là chỗ anh hay nghỉ chân.
…
Nay chạy được không con?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Dạ cũng tàm tạm
Anh uống một hớp, cảm giác mát lạnh trôi qua cổ họng, nhưng không xua được cái mệt trong xương
Ngồi chưa nóng ghế, điện thoại bàn cũ của bà chủ reo
Có khách cần chở bàn ghế đến một quán ăn mới mở ở quận 3.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Thôi bà, con đi nghen..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Khách gọi rồi bà, con gởi tiền
…
//Dúi tiền vào tay anh// Giữ đi có ly trà đá mày làm như to lắm dzị!
…
Giữ tiền đi lo bệnh quạng chớ tao không nhận đâu…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Dạ…con cám mơn-
Anh nhận cuốc
Lúc tới nơi, chủ quán là một cô gái trẻ, ăn mặc sang, son môi đỏ rực
Vừa thấy anh, cô liếc nhìn rồi thì thào gì đó với bạn đứng bên, cả hai bật cười
Cái kiểu cười mà Quang Anh đã quá quen không ồn ào, nhưng đủ để làm người ta thấy mình nhỏ bé, bẩn thỉu.
…
Anh cẩn thận nha, bàn này mới, trầy là đền đó
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Dạ
Anh gồng mình khuân từng chiếc bàn, mồ hôi nhỏ xuống nền gạch bóng loáng
Lưng áo anh ướt sũng, mùi mồ hôi trộn lẫn mùi gỗ mới
Xong việc, cô đưa tiền, thêm một tờ năm ngàn lẻ
…
Đây, uống nước
…
Làm gì mà chậm chạp
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
…Xin lỗi
Lời cảm ơn nghẹn lại trong cổ họng, vì biết mình đang được bố thí chứ không phải trả công
Ngoài đời, ai cũng chạy
Người chạy vì tiền, kẻ chạy vì danh
Còn Quang Anh, chạy chỉ để cầm cự qua ngày, để còn có chút tiền mua thuốc, mua cơm cho mẹ
Có những ngày anh phải làm mười việc trong một thân xác rệu rã
Sáng chở hàng thuê, trưa phụ hồ, chiều lại đạp ba gác chở bàn ghế, đêm còn bốc vác ở chợ đầu mối
Mỗi công việc một người chủ, một kiểu khinh khi, nhưng chung quy cũng là sự coi thường dành cho kẻ nghèo
Ở công trình xây dựng, có lần anh đang khiêng xi măng thì bị giám sát quát
…
Đồ chậm chạp, làm vậy bao giờ mới xong?
…
Ai bỏ đói mày à?
…
Người ta thuê mày chứ đâu có nuôi mày ăn bám.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Chỉ cúi đầu, không cãi một câu//
Ở quán nhậu, khi chở bàn ghế tới, khách ngồi uống bia ngửa cổ cười ha hả, nhìn anh trầy trật khuân vác mà buông lời giễu cợt
…
Ê, coi nó kìa, mồ hôi như tắm
…
Đúng là số phận con trâu con ngựa
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Đ-đừng nghe Quang Anh”
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Đ-đừng quan tâm lời người ta bàn tán”
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“N..Nhanh rồi về, m-mày chịu quen rồi mà”
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Nh..Nhanh chớ mẹ lỡ phát bệnh thì ai lo?”
Anh vẫn làm, chẳng ngẩng mặt
Trong đầu chỉ có một ý nghĩ “làm xong sớm để còn về, coi chừng mẹ ở nhà có phát bệnh gì không”
Có khi, anh nhận chở hàng tận mấy chục cây số, chủ hứa trả một trăm
Đến nơi, họ dúi vào tay anh bảy chục, bảo
…
Thích thì lấy, không thì thôi! Bo mày hẳn mấy chục.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Mím môi, nhét tiền vào túi, lẳng lặng đạp xe quay đi// Cám mơn…
Anh làm gì biết mệnh giá tiền người ta đưa là bao nhiêu?
Chỉ nhắm mắt nhắm mũi người ta đưa nhiêu cầm nhiêu nói gì nghe nấy chẳng biết người ta đưa dư hay thiếu, đủ hay hụt…
Có tiền là được…
Người ta khinh anh cũng đúng
Áo quần lúc nào cũng bạc màu, lem nhem vết xi măng, vết nhớt xe
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Móng tay đen kịt, tóc bết lại vì bụi//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Haizz… nghèo thì có tiếng nói à?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nghèo là cái tội à? Ừm đúng là thế thật
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nghèo đã là cái tội! Cho mang bệnh tội lại càng nặng-
Mỗi lần soi gương, chính anh cũng thấy mình xấu xí, hèn kém nhưng biết làm sao, đời không cho anh chọn lựa.
Có hôm bụng đói đến mức run tay, anh ghé quán phở lề đường, hỏi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chị, cho em tô nhỏ nhất không thịt, chỉ chan nước thôi cũng được.
…
Năm mươi, ăn không thì đi chỗ khác
…
Hôi cả quán tao…
Anh cười gượng, lắc đầu, quay đi đêm đó, anh chỉ uống nước cho qua cơn cồn cào
Những ngày mưa càng khắc nghiệt hơn
Ba gác trơn trợt, xe chết máy giữa đường, khách la oang oang, chửi anh là đồ vô dụng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi..tôi xin lỗi…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
A…
…
Mày làm ăn thế mà được à?
…
Con mày mày đi cho mày đã là bố thí rồi!
…
Tao đấm cho mày nhớ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
A…Aaa-
Có người còn tát nhẹ vào vai, bắt anh đẩy nhanh
Anh chỉ lặng lẽ cúi đầu, mặc cho bàn tay mình rớm máu vì nắm chặt ghi-đông
Trong lòng anh, có thứ gì đó vỡ vụn mỗi lần bị người đời hất hủi.
Nhưng anh không oán hận
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Đời mà, kẻ có tiền thì muốn gì cũng đúng”
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Mình nghèo, mình sai từ trong cốt tủy”
Đêm xuống, khi anh lê về căn trọ, người mệt lả, bụng rỗng không, vẫn phải cố nở một nụ cười khi mở cửa.
Mẹ anh ngồi chờ trong bóng tối, mắt sáng lên khi thấy con trai
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Quang Anh về rồi hả?
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Quang Anh về vừa về…
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Mà Tình đâu Quang Anh?
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Tình của Vân Anh đâu rồi?
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Có về chung với Quang Anh hông dạ?
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Mà thôi Quang Anh nấu cơm ăn nè…
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Phùng Vân Anh - Mẹ Quang Anh
Ăn..ăn ii
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Gật đầu, đáp như một thói quen// Dạ, mẹ nấu ngon lắm
Thực ra trong nhà chẳng có gì ngoài ổ bánh mì khô cứng bỏ quên trên bàn
Nhưng khi nghe bà cười khanh khách, nhét vào tay anh nắm giấy vụn, bảo đó là “cơm nóng”, anh vẫn cầm lấy, giả vờ ăn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
N-ngon..ng-ngon lắm
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Qu-Quang Anh cám..cám mơn mẹ nha?
Cả đời Quang Anh, có lẽ chỉ gói gọn trong mấy cảnh ấy ngoài đời bị đời vùi dập
Về nhà lại làm đứa con ngoan trong thế giới méo mó của người mẹ điên
Anh chẳng mơ gì lớn lao
Chỉ mong ngày mai, còn đủ sức để tiếp tục sống

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play