( Lâm Nguyên ) Giai Điệu Của Mưa
Part 1
Lại là cp Nguyên... Hôm nay là Lâm Nguyên nha.
Trước khi vào tác giả thông báo:
Tác giả cảm thấy rất buồn vì bộ này không thành công , chắc là không hợp gu với mọi người. Vậy tác giả xin phép được xóa bộ này nhé.
••••••••••••••••♪•••••••••••••••••
Tôi gặp em vào một ngày mưa. Tôi ước gì mình có thể quên đi hình ảnh của em khi đó. Mái tóc bạch kim mềm rũ vì hơi nước. Đôi mắt tỏa sáng một cách kỳ lạ. Em toát lên một cảm giác trong trẻo như sương sớm , như thể chưa có âu lo nào trong cuộc đời này có thể chạm đến tâm hồn em.
Tôi gặp anh vào một ngày mưa. Chỉ vài phút ngắn ngủi nhưng đủ để ám ảnh tôi đến cuối cuộc đời. Đôi mắt anh phủ một lớp sương của nỗi buồn xa xăm nào đó. Đôi mắt suy tư nhiều và nói cũng thật nhiều. Chàng trai dịu dàng đến bên tôi trong chiều mưa hôm đó. Giá như tôi có thể quên...
Hạ Tuấn Lâm chậm rãi bước đều. Mưa rả rích bên tai. Đối với nhiều người , mưa ướt át và phiền phức. Nhưng đối với anh , mưa như một kẻ tri âm , như là một bản nhạc buồn tâm trạng . Mưa không nói nói nhưng nói hộ lòng anh tất cả. Đó là lý do anh luôn thích đi dạo dưới mưa thế này.
Như một kiểu phản xạ , ánh mắt anh bị hút về giọng nói ấy.
Đó là lần đầu tiên anh gặp cậu , Trương Chân Nguyên - kẻ đánh cắp trái tim anh mãi về sau.
Cậu đang bực bội vì trời mưa , có vẻ như cậu đã quên mang theo ô . Nhưng ngay cả khi sau đó , trông cậu vẫn thật dễ thương. Rồi ánh mắt đó dừng lại , chạm vào mắt anh. Anh có thể hình dung bộ dạng điềm tĩnh của mình khi đó. Anh thậm chí nghĩ rằng bộ dạng anh lúc này thật khó gần biết bao. Nhưng cậu đã làm anh ngạc nhiên khi chạy đến và trú dưới ô của anh.
Trương Chân Nguyên
Tôi có thể đi nhờ đến trạm xe buýt đằng kia không?
Nụ cười đó khiến anh khó lòng từ chối. Nhưng anh không đáp , cũng không gật đầu , chỉ lẳng lặng bước tiếp. Bằng một cách nào đó cậu hiểu ý bước theo. Anh không biết nên nghĩ đó là một sự trùng hợp hay là định mệnh , nhưng anh mỉm cười .
Trương Chân Nguyên
Cảm... cảm ơn.
Lần thứ hai gặp gỡ , cũng lại là một ngày mưa.
Hạ Tuấn Lâm bước xuống xe buýt , phủi đi những hạt mưa đã cố chấp bám vào vai anh. Mưa khiến phố vắng đến lạ. Nhưng anh lại thấy lòng mình thật yên.
Trương Chân Nguyên
Đúng là anh rồi. * cười tươi *
Trương Chân Nguyên
Người lần trước anh cho đi nhờ đó.
Trương Chân Nguyên
Trời mưa , trạm xe buýt , nhớ không?
Anh mỉm cười , cậu cũng mỉm cười . Nụ cười cũng trong trẻo như tâm hồn cậu.
Khuôn mặt và ánh mắt đó , làm sao anh quên.
Part 2
Anh đã nhận ra cậu ngay khi cậu gọi anh. Chỉ là anh nghĩ , thật khiếm nhã nếu thừa nhận anh vẫn còn nhớ cậu. Và thật may mắn là cậu đã không vì thế mà phớt lờ anh.
Trạm xe buýt vắng người . Anh và cậu ngồi cạnh nhau. Cậu bắt chuyện với anh. Cậu nói thật nhiều. Còn anh chỉ nhìn cậu và mỉm cười.
Trương Chân Nguyên
Anh kiệm lời quá nhỉ?
Trương Chân Nguyên
Không sao mà.
Cậu cười. Anh không nghĩ đó chỉ là xã giao.
Hạ Tuấn Lâm
Tôi phải đi rồi.
Trương Chân Nguyên
Nhưng xe buýt chưa tới mà?
Hạ Tuấn Lâm
Nhà tôi ở gần đây.
Trương Chân Nguyên
Vậy tại sao anh lại ngồi đây đợi?
Hạ Tuấn Lâm
Trông cậu còn ngạc nhiên hơn lúc nãy.
Trương Chân Nguyên
Vậy tại sao?
Hạ Tuấn Lâm
Vì tôi không muốn cậu phải ngồi một mình.
Anh lại cười. Giữa mưa lạnh , nụ cười đó là thứ ấm áp hơn tất cả.
Cậu cũng cười đáp lại anh bằng một nụ cười.
•••••••••••√√√√√√√√•••••••••
Trương Chân Nguyên
Hôm nay lại mưa kìa.
Trương Chân Nguyên
Tại sao anh lại thích mưa?
Hạ Tuấn Lâm
Vì tiếng mưa nghe rất hay. Đó là bản nhạc hoàn hảo hơn tất cả các bản nhạc.
Trương Chân Nguyên nghe xong câu trả lời thì chỉ cười , lại nằm yên trong lòng anh. Bàn tay anh dịu dàng vuốt ve mái tóc cậu. Họ cứ bên nhau như vậy , không cần nói quá nhiều , nhưng lại hiểu nhau hơn tất cả. Lắng nghe nhịp đập của trái tim nhau , đó cũng là một cách để trò chuyện chăng?
Đôi khi Hạ Tuấn Lâm nghĩ , cậu giống như Thiên Thần được Thượng Đế sai xuống bên cạnh kẻ cô độc là anh , để anh biết rằng thế giới này cũng không lạnh lẽo như anh nghĩ.
Cách cậu quan tâm anh , cách cậu nhìn thật sâu vào đôi mắt buồn bã của anh , cách cậu lắng nghe những bản nhạc anh viết và cả cách cậu chỉ yên lặng nằm cạnh anh như lúc này. Hạ Tuấn Lâm không tin vào định mệnh , nhưng anh luôn có cảm giác anh và Trương Chân Nguyên sinh ra chỉ để gặp đối phương. Anh mỉm cười .
Hạ Tuấn Lâm
Anh yêu em , Chân Nguyên.
Trương Chân Nguyên
Em cũng vậy.
Trương Chân Nguyên
Em yêu anh , Tuấn Lâm.
Trương Chân Nguyên nằm trên giường , vùi đầu trong chăn , không nói năng gì , cũng không thèm nhúc nhích. Tuấn Lâm ngồi bên cây dương cầm , đàn từng đoạn nhạc ngắn , tỉ mẩn ghi từng nốt vào nhạc phổ. Một lát , anh lại nhìn Chân Nguyên , đôi mày khẽ cau lại , định nói gì đó , lại thôi... lại quay về với bản nhạc dang dở.
Thật lâu sau , anh đến ngồi bên cạnh cậu. Nhẹ nhàng lay con mèo đang cuộn kín trong chăn.
Chân Nguyên chui ra khỏi chăn , quay sang nhìn anh.
Trương Chân Nguyên
Em không muốn.
Hạ Tuấn Lâm
Nhưng đó là nhà em mà.
Anh lại vuốt ve mái tóc mềm.
Trương Chân Nguyên
Em không muốn.
Hạ Tuấn Lâm
Cha em sẽ lo lắng đó.
Chân Nguyên và cha cậu rất hay bất hòa , nhưng anh biết gia đình đối với cậu quan trọng nhường nào. Cậu có thể làm nũng , có thể giận dỗi , nhưng sẽ ổn cả thôi. Hơn ai hết , anh luôn biết cậu cần có gia đình , nơi cậu lớn lên , nơi cậu được bảo bọc kĩ lưỡng , nơi có thể cho cậu cuộc sống đầy đủ hơn gấp trăm lần so với căn gác tàn này của anh. Suy nghĩ ấy khiến tim anh nhói lên , nhưng anh vẫn cố chấp giữ một sự im lặng bên ngoài và một chút ích kỷ bên trong.
Chân Nguyên níu bàn tay anh.
Trương Chân Nguyên
Anh đang nghĩ gì thế?
Trương Chân Nguyên
Rõ ràng là có.
Hạ Tuấn Lâm
Em nên về nhà đi thôi.
Trương Chân Nguyên
Mai em sẽ về.
Anh cúi xuống ngay bên đầu cậu. Tóc cậu chạm nhẹ vào môi anh. Anh để mùi hương dịu dàng từ cậu phủ lấy mọi ngóc ngách trong tâm trí mình. Đây có lẽ là định nghĩa của sự bình yên.
Hạ Tuấn Lâm
Ăn mì không , anh nấu?
Trương Chân Nguyên gật đầu bật cười.
Part 3
Mưa , từng hạt xô nhau vỡ ngoài khung cửa. Như mọi lần , cả hai ngồi cạnh nhau , ngắm mưa , nhâm nhi từng ngụm cafe sữa. Chân Nguyên tựa đầu vào vai anh. Anh vòng tay sưởi ấm bờ vai lạnh của cậu.
Chân Nguyên xoa cốc cafe ấm giữa hai bàn tay.
Chân Nguyên lắc đầu , cổ vùi sâu vào vai anh thêm nữa. Anh nhìn cậu , mỉm cười , với tay lấy điện thoại , đưa một bên tai nghe cho cậu.
Hạ Tuấn Lâm
Muốn nghe không?
Cậu nhận lấy , nhét vào tai. Những giai điệu nhẹ nhàng vang lên.
Trương Chân Nguyên
Bản nhạc anh đang viết sao?
Hạ Tuấn Lâm
Ừ. Nhưng nó vẫn chưa hoàn thành.
Trương Chân Nguyên
Nghe như tiếng mưa vậy. Hay thật !
Hạ Tuấn Lâm
Anh viết tặng em.
Trương Chân Nguyên
Nhưng nghe buồn quá !
Tuấn Lâm cười nhẹ , hôn lên mái tóc cậu.
Hạ Tuấn Lâm
Anh thì nghĩ nó khiến tâm hồn bình ổn lại.
Chân Nguyên tựa hẳn người vào anh , mắt nhắm hờ
Trương Chân Nguyên
Tuấn Lâm là đồ ngốc .
Hạ Tuấn Lâm
Ừ . Nhưng anh yêu em.
Trương Chân Nguyên
Đồ ngốc !
Có thể người khác nghĩ những điều đó thật tẻ nhạt , nhưng nếu nhìn nhận bằng trái tim , mọi thứ sẽ khác.
Trương Lão Gia
Cậu không nên phá hỏng tương lai của con trai tôi.
Người đàn ông buông một câu trước khi bước lên con xe sang trọng. Chiếc xe vừa đi khuất cũng là khi Chân Nguyên xuất hiện từ con hẻm đối diện. Cậu chào anh bằng một nụ cười , nhưng điều đó lại khiến tim anh đau nhói.
Trương Chân Nguyên
Sao vậy anh?
Chân Nguyên hỏi khi thấy anh cứ nhìn mình không thôi.
Anh cười , cậu cũng cười. Lúc đó Tuấn Lâm nghĩ , anh phải ghi nhớ thật kĩ khuôn mặt này và mùi hương này , để không bao giờ quên lãng.
Họ vào nhà. Chân Nguyên có vẻ rất vui nhưng trái tim Tuấn Lâm thì nặng trĩu.
Mưa như trút nước. Tuấn Lâm nép mình sâu trong con hẻm. Từ đây anh vẫn có thể nhìn thấy Chân Nguyên. Cậu vẫn cố chấp đợi anh ngoài cửa , dưới mưa. Anh biết trái tim cậu lạnh lẽo hơn cơn mưa này nhiều. Anh biết lòng cậu đang đau hơn anh nhiều.
Anh biết anh là kẻ hèn nhát.
Chiếc xe màu đen đỗ lại chỗ Chân Nguyên. Một vài người bước xuống và ép cậu phải lên xe. Cậu vùng vằng mãi. Nước mắt cậu rơi tràn vào nước mắt mưa. Anh cảm nhận được vị đắng trong nước mắt cậu , nó cũng như vị đắng nước mắt anh lúc này.
Trương Chân Nguyên
Tuấn Lâm... Tuấn Lâm cứu em. Tuấn Lâm...
Hạ Tuấn Lâm
" Chân Nguyên... Chân Nguyên của anh , anh xin lỗi. "
Cậu gọi tên anh. Tiếng mưa bên tai không át được tiếng gọi ấy , càng không át được tiếng lòng anh gọi tên cậu.
Anh siết chặt đôi tay , cắn chặt đôi môi. Đến khi môi anh rỉ máu , đến khi chiếc xe kia mang cậu đi khỏi , khi màn đêm phủ lấy xung quanh , mưa ngừng rơi và tim anh cũng chết lặng.
Anh chuyển đến một thành phố khác. Trốn tránh cậu...
Nhưng có một điều anh không biết , anh không thể trốn tránh chính mình.
Tiếng dương cầm mang giọng nói cậu vang vọng bên tai. Mùi cafe gợi anh nhớ tới mùi hương tóc ai quen thuộc. Món mì gói dở tệ anh nấu , anh ước gì có cậu cùng ăn. Từng việc anh làm , từng điều anh nghĩ đều phảng phất nụ cười trong trẻo của ai kia. Anh nhận ra con dao của cảm xúc đã đâm thật sâu vào trái tim này.
Anh dành toàn bộ thời gian để hoàn thành bản nhạc còn dang dở. Anh không biết anh đang cố níu kéo điều gì , nhưng nó làm anh thấy đỡ nhớ cậu hơn.
Ngoài khung cửa , mưa vẫn cấu xé không gian , gió vẫn gào thét những tiếng lòng đau đớn. Hai tách cafe đã cạn , anh không biết nỗi đau này liệu có quá sức với anh? Anh chỉ biết càng cố quên kí ức lại càng hiện rõ.
Không có Chân Nguyên bên cạnh , anh mới nhận ra mình yếu đuối biết bao.
🎶 Cơn mưa đêm làm tôi thao thức thao thức mãi.
Là tiếng mưa hay tiếng em vọng về?
Em còn gọi tên tôi từ nơi xa xôi đó?
Hay chỉ mỗi tôi ảo vọng nhớ về em? 🎶
Tiếng mưa thành tiếng nhạc trải tiếng lòng. Ngày nối ngày , nỗi buồn nối nhau. Hạ Tuấn Lâm không biết anh đã sống qua bao nhiêu ngày như thế.
Áaaaaaaaaa Trương Ca 😍😍😍😍😍😍😍😍😍😍😍
Download MangaToon APP on App Store and Google Play