Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ Pangbowen X Liujialiang] “Nếu Còn Ngày Mai” – If Tomorrow Comes.

Chương 1 – Kết quả

[Bệnh viện __ phòng khám]
Bác Sĩ
Bác Sĩ
kết quả đã có rồi, Giai Lương
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
//hít sâu// vâng...bác sĩ cứ nói đi
Bác Sĩ
Bác Sĩ
cậu mắc bệnh bạch cầu cấp tính
Bác Sĩ
Bác Sĩ
ở giai đoạn này...tôi e là muộn. Cậu cần nhập viện điều trị ngay !
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
//im lặng vài giây//
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
//cười nhạt// nếu cháu không nhập viện thì sao?
Bác Sĩ
Bác Sĩ
nguy cơ cao lắm, có thể chỉ còn vài tháng
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
vài tháng...? Nghe cũng đủ dài rồi...
Bác Sĩ
Bác Sĩ
//lắc đầu ngao ngán// đừng coi thường, cậu nên cho người thân biết
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
//khẽ lắc đầu// xin bác sĩ giữ kín, cháu chưa thể nói
[Ngoài hành lang bệnh viện]
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
Giai Lương? Em làm gì ở bệnh viện vậy?
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
//giật mình//
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
//vội quay đi// anh Văn...em...chỉ đi kiểm tra sức khỏe thôi. Đau đầu mấy hôm nay
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
còn anh đi đâu thế?
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
anh đi kiểm tra sức khỏe định kỳ
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
//nhíu mày// mặt em xanh như tàu lá mà còn bảo chỉ đau đầu?
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
//gượng cười// em không sao đâu, thật đó !
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
anh là chủ quán trà chứ đâu phải kẻ ngốc. Nhìn là biết em đang mệt
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
//nhỏ giọng// em không muốn anh lo...
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
//nắm cổ tay em// em là người yêu anh, em giấu gì thì anh chịu nổi chắc?
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
đi thôi, anh đưa em về quán
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
không...hôm nay em không muốn uống trà ờ Vân Khê
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
//cười khẽ// Vân Khê là quán của anh mà, em không cần phải xin phép đâu
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
//bất giác cười// ừ...nhỉ
[Quán trà Vân Khê __ chiều muộn]
Bà Cụ
Bà Cụ
Bác Văn về rồi hả? Giai Lương cũng đi cùng à?
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
cháu chào bà
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
vâng, để con pha cho em ấy ít trà
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
hôm nay anh cho em ít trà gừng nhé
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
//ngạc nhiên// em ghét gừng mà?
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
//nhún vai// thỉnh thoảng đổi vị. Với lại...ấm bụng
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
//ngồi đối diện//
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
//nhìn chằm chằm// em có chuyện gì giấu anh à?
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
không có mà
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
Giai Lương, em tưởng anh không nhận ra sao?
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
dạo này em gầy đi nhiều
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
//lảng đi chuyện khác//
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
//nâng tách trà// anh này...
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
em nói đi
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
nếu một ngày...em biến mất, anh sẽ làm gì?
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
//ngạc nhiên// biến mất?
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
em định đi đâu?
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
//mỉm cười nhạt// chỉ là giả sử thôi
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
//nghiêm giọng// anh sẽ đi tìm em, dù em ở đâu
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
nếu em không quay lại nữa...thì sao?
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
//nắm chặt tay cậu// thì anh sẽ đi cùng
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
//rút tay lại//
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
//cười buồn// anh ngốc quá
[Đêm xuống __ sân sau Vân Khê]
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
ngồi đây gió lạnh, em không sợ cảm sao?
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
không, em muốn ngắm tuyết
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
Thành Đô mùa này tuyết đẹp thật
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
nhưng...em nhìn anh nhiều hơn tuyết thì phải?
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
//cười khẽ__mắt long lanh// anh còn đẹp hơn tuyết
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
//giật mình__đỏ tai// em nói mấy câu này...làm tim anh loạn cả lên
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
//ngả đầu lên vai anh// vậy để tim loạn thêm một chút đi
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
//siết chặt tay cậu// Giai Lương, em đừng giấu anh bất cứ điều gì...
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
anh chịu được hết mà...miễn là em nói thật
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
//nhắm mắt lại__khẽ thì thầm// ừ...một ngày nào đó...em sẽ nói
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
*nhưng anh sẽ không bao giờ biết, ngày đó...có thể không còn kịp nữa*

Chương 2 – Giả vờ như không

[Quán trà Vân Khê __ sáng hôm sau]
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
em dậy sớm quá
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
hôm qua mệt, sao không ngủ thêm?
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
//cười nhạt// em quen rồi
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
với lại muốn phụ anh mở quán
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
ngốc, quán này anh lo được
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
em chỉ cần ngồi uống trà thôi
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
//chống càm__nhìn anh// anh nghĩ em chỉ biết ngồi đẹp thôi hả?
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
//cười khẽ// ừ, ngồi đẹp cũng đủ khiến khách đến đông hơn rồi
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
anh đang biến em thành công cụ quảng bá sao?
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
công cụ anh yêu nhất
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
//bật cười//
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
//ho khẽ// khụ...khụ...
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
//vội chạy lại// Giai Lương ! em sao thế?
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
//xua tay// không sao, chỉ nghẹn thôi
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
//nhìn chằm chằm// em nghĩ anh tin nổi không?
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
//né ánh mắt// anh đừng lo...em ổn
[Buổi trưa]
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
em ngủ chút đi, trưa nay anh pha trà thay
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
em không buồn ngủ
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
mắt em thâm như gấu trúc rồi còn chối?
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
anh bảo em xấu? em giận luôn
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
//cười//
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
//kéo chăn đắp lên người em// anh chỉ thấy em đáng yêu thôi
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
//im lặng một lúc//
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
//thì thầm// anh này...
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
hửm?
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
nếu...em yếu đi, anh có sợ không?
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
Giai Lương, sao dạo này em toàn hỏi mấy câu kì lạ vậy?
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
đùa thôi mà
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
anh không thấy vui
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
//nhắm mắt lại// thì anh coi như em chưa nói gì
[Buổi chiều __ trước hiên quán]
Khách Quen
Khách Quen
chủ quán, cho ấm trà Ô long như mọi khi
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
có ngay ạ
Khách Quen
Khách Quen
à, cậu Giai Lương dạo này gầy đi nhiều ha?
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
//giật mình__gượng cười// chắc do ăn ít
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
//thoáng nhìn sang//
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
//ánh mắt lo lắng// ừ, em ấy ăn ít lắm
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
tôi sẽ ép ăn nhiều hơn
Khách Quen
Khách Quen
//cười// hai người đúng là tình bể bình
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
//đỏ mặt// anh Văn đừng nghe khách nói linh tinh
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
//ngồi xuống bên cạnh//
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
//ghé tay cậu// anh không nghe
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
anh tin
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
//tròn mắt// tin gì?
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
tin là em sẽ ở bên anh lâu dài
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
//sững lại vài giây__cười gượng// ừ...lâu dài
[Đêm __ phòng riêng ở tầng trên quán Vân Khê]
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
hôm nay em lại mất tập trung, có gì thì nói đi
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
//lắc đầu// em hơi mệt
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
anh không tin
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
Giai Lương, chúng ta là người yêu
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
đừng giấu anh...
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
//ôm lấy cổ anh//
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
//cười nhẹ// anh có biết đôi khi không biết lại hạnh phúc hơn không?
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
//siết chặt eo em// anh không muốn hạnh phúc kiểu đó
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
anh muốn thật...
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
//thì thầm bên tai// anh thật sự muốn biết hết sao?
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
ừ, dù là gì
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
//im lặng thật lâu rồi rút lại//
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
//mỉm cười nhạt// em chỉ đùa thôi, đừng để ý
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
//thở dài//
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
//xoa đầu em// em làm anh sợ đấy, Giai Lương
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
//ngước nhìn anh__mắt khẽ run// *xin lỗi...*
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
*chỉ cần anh còn tin em khỏe mạnh, thì em mới đủ can đảm mỉm cười...*

Chương 3 – Những vết nứt

[Buổi sáng __ căn gác nhỏ trên quán Vân Khê]
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
Giai Lương, dậy ăn sáng nào
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
//vùi đầu vào chăn// em không muốn ăn...
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
lại thế
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
hôm qua cũng bỏ bữa rồi
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
//giọng lười nhác// không đói mà
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
//ngồi xuống mép giường// không đói thì vẫn phải ăn
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
anh nấu cháo rồi, dậy đi
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
//khẽ nhăn mặt nhưng vẫn ngồi dậy//
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
anh cứng đầu quá
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
//mỉm cười// chẳng phải em thích anh cứng đầu à?
[Trong bếp __ bữa sáng]
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
//múc một muỗng nhỏ//
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
//ăn chậm rãi// cháo ngon
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
thì anh nấu cho em mà, ăn thêm đi
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
//khẽ gượng gạo// anh nghĩ em là trẻ con sao?
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
suốt ngày ép ăn
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
ừ, trẻ con thì mới cần được nuông chiều
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
//bật cười//
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
//tay run nhẹ, thìa rơi xuống bàn//
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
...
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
//vội vàng nắm lấy tay em// Giai Lương, em không sao chứ?
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
//gượng cười__rút tay lại// chỉ hơi mỏi tay thôi
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
//nhìn em__ánh mắt nghi ngờ// em giấu anh cái gì?
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
không có gì hết
[Buổi trưa __ quán Vân Khê, ít khách]
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
em ngồi nghỉ đi, để anh bưng trà
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
anh coi em là người bệnh à?
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
không
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
nhưng em mệt
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
anh thấy rõ
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
//cố cười// em khỏe mà
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
đừng lo lắng thái quá
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
//nghiêm giọng// anh là người yêu em, lo cho em là điều hiển nhiên
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
//im lặng vài giây//
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
//rồi quay đi// anh thật phiền
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
//sững lại__giọng trầm xuống// Giai Lương..
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
//nhẹ giọng lại// xin lỗi, em không có ý đó
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
à...
[Chiều muộn __ trên ban công tầng trên]
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
em nhìn gì thế?
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
//tựa vào lan can// mây
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
hôm nay trời đẹp
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
ừ, đẹp như em vậy
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
//lườm anh// anh lúc nào cũng biết nói mấy câu ngọt ngào
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
thật lòng cả mà
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
//mỉm cười rồi ho dữ dội//
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
//gập người xuống// khụ...khụ...
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
//hoảng hốt ôm lấy em// trời ơi
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
Giai Lương !
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
có sao không?
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
anh đưa em đi viện nhé?
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
//nắm chặt tay anh__lắc đầu// không...
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
em ổn...đừng đi đâu cả...
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
//giọng run run// ổn chỗ nào?
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
em xanh xao như thế này...
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
//cắt ngang// anh hứa với em đi, đừng hỏi thêm
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
//ngơ ngác// Giai Lương...
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
xin anh, hãy coi như em khỏe
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
//siết chặt vai em// em đang che giấu cái gì?
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
anh không thể chịu thêm nữa...
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
//né tránh ánh mắt// đừng ép em...Văn...
[Đêm __ trong phòng ngủ]
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
//nhìn Giai Lương nằm xoay lưng lại// em thật sự định giấu anh mãi sao...?
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
//khẽ đáp__giọng nghẹn// nếu còn ngày mai...anh sẽ hiểu
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
//sững sờ// ý em là gì?
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
//nhắm mắt__không trả lời nữa// ...
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
//ôm lấy em từ phía sau__siết chặt// anh không cho phép em rời xa anh
Bàng Bác Văn
Bàng Bác Văn
dù bất cứ chuyện gì
Lưu Giai Lương
Lưu Giai Lương
//khẽ run người__nước mắt lăn dài// anh ngốc quá...

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play