Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[AnHung] Tiểu Lang Bỏ Trốn

Chap 1

Cha tôi muốn làm Vương của bầy sói, nhưng ông đã lớn tuổi, sức khỏe yếu đi, không thể giành được ngôi vương. Ông đặt hết hy vọng vào thế hệ sau.
Đáng tiếc thay, ông chỉ có mỗi mình tôi là con trai. Tôi lại chẳng muốn làm Sói Vương. Ông buồn bã vô cùng, đành tự mình cố gắng.
Ông cố gắng mãi, rồi phát hiện đối thủ của mình đột nhiên phát tài. Mua nào là bột đạm, nào là thuốc tăng cường thể lực, cứ thế mà dồn hết lên người. Còn sắm cả đống thiết bị chuyên nghiệp!
Nhưng ông vốn đã không còn trẻ, thể lực không bằng sói trẻ tuổi, thiết bị lại thua kém, vậy thì còn hy vọng gì để trở thành Sói Vương chứ?
Ông đau lòng hối hận, gọi tôi lại.
Lê Quang Ngọc
Lê Quang Ngọc
Con không muốn làm Sói Vương thì cha chiều, nhưng cha có một điều kiện.
Tôi đang liếm chiếc đuôi to xù của mình, uể oải đáp.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Không nghe.
Không làm thì không làm, cần gì điều kiện?
Cha tôi gần như sụp đổ, chẳng thể đe dọa được tôi, ông bật khóc thảm thiết, ôm chặt lấy chân tôi.
Lê Quang Ngọc
Lê Quang Ngọc
Quang Hùng à, cha xin con đó! Chẳng lẽ con nỡ để tâm nguyện bao năm của cha tan thành mây khói sao?!
Ông thật đáng thương. Tôi phe phẩy đuôi.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Là chuyện gì?
Cha tôi sợ tôi đổi ý, vội đáp như tên bắn.
Lê Quang Ngọc
Lê Quang Ngọc
Kiếm chút tiền cho cha! Cha cần thuốc tốt hơn thằng nhóc đó dùng!
Tôi sững người.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Là con đi á?
Tiền là thứ loài người dùng mà. Tôi là sói cơ mà? Cha tôi gật đầu cái rụp.
Lê Quang Ngọc
Lê Quang Ngọc
Đúng! Con đó!
Mang theo hy vọng của cha, tôi lên đường.
__________
Kiếm tiền thật quá khó.
Sau khi hóa thành hình người, tôi đến Cục Quản lý Yêu Quái đăng ký thân phận, lẻn vào xã hội loài người.
Giải quyết được vấn đề căn cước, nhưng tôi không có học vấn, đi đâu xin việc cũng bị từ chối.
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Tiểu học cũng chưa tốt nghiệp á?! Trời ơi trên đời thật sự có kiểu "chín lỗ rò" như vậy hả?
Chú thích
Chú thích
"Chín lỗ rò" chỉ những người không có năng lực, thi trượt liên tục.
Không còn cách nào, tôi đành vào làm việc ở nhà máy đen. Mỗi ngày phải vặn ốc đến mười bốn tiếng. Mỗi giờ chỉ được 36 nghìn rưỡi.
Làm được mười ngày, tôi mệt đến mức đầu óc quay cuồng. Số tiền kiếm được phần lớn tôi đều đem đi siêu thị mua thịt.
Tôi ngồi ăn vụng ngoài khu ký túc xá mười hai người thì nhận được cuộc gọi của cha.
Lê Quang Ngọc
Lê Quang Ngọc
📱Con trai à, kiếm được tiền chưa?
Tôi vừa đếm tiền vừa đáp.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
📱Còn lại 1 triệu 168.
Cha tôi sốc nặng.
Lê Quang Ngọc
Lê Quang Ngọc
📱Sao chỉ có 1 triệu 168?! Con là đồ ngốc à? Biết kiếm tiền không đó? Vào nhà máy đen siết ốc cũng kiếm nhiều hơn con rồi!
Tôi đương nhiên biết kiếm tiền chứ! Tôi đang làm ở nhà máy đen siết ốc đây này! Ông thì biết gì?
Tức giận, tôi lập tức cúp máy.
Đêm đến, trong ký túc xá mười hai người có người ngáy vang trời, ồn đến mức tôi không tài nào ngủ được.
Tôi nằm trên giường, vừa nhắm mắt lại là lại nghĩ đến câu cha tôi mắng tôi là đồ ngốc không biết kiếm tiền. Càng nghĩ càng tức, càng tức càng không ngủ nổi!
Tôi lăn xuống giường.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Không thể như vậy được! Tôi phải đi kiếm thật nhiều tiền! Cho ông ấy thấy tôi không hề vô dụng!
__________
Tôi tiêu hết 365 nghìn tiền taxi, nhờ bác tài chở đến gần một khu biệt thự trong thành phố.
Mấy hôm trước, tôi mới xem được một video nói rằng người sống ở đây đều là phú nhị đại hoặc đại gia. Chỉ riêng một cái ly thôi cũng đã vài triệu! Nhưng khu biệt thự có cổng kiểm soát, có bảo vệ, với thân phận người thì tôi không vào nổi.
Vì thế, tôi chui vào bãi cây xanh, lén lút hóa thành sói, “gâu u” một tiếng tự cổ vũ bản thân, rồi bật nhảy qua tường. Ngay lúc đó, tôi nghe thấy tiếng bảo vệ tuần tra.
Nhân vật nam
Nhân vật nam
Anh có nghe thấy tiếng sói tru không? Hình như ở gần đây.
Tôi giật mình thon thót. May mắn thay, một bảo vệ khác đáp.
Nhân vật nam
Nhân vật nam
Chắc ai đó đang xem phim thôi. Trong thành phố làm gì có sói.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn sợ bị phát hiện, liền vội chui vào một căn biệt thự gần nhất.
Video quả không nói sai! Chỉ riêng cái nhà vệ sinh trong biệt thự này cũng to hơn cả ký túc xá mười hai người chật ních ở nhà máy. Không khí trong nhà không có chút mùi mồ hôi bức bối nào, mà thơm ngát dễ chịu. Tôi ngửi thấy mùi hoa dạ lan hương. Ngửi thêm lần nữa, lần này không chỉ có mùi hoa, còn có mùi thịt nướng siêu cấp thơm lừng!
Tôi lập tức sáng mắt, lần theo mùi hương đến phòng ăn. Không có ai trong phòng ăn, chỉ có một đĩa thịt nướng nóng hổi đặt trên bàn. Đứng trước thịt nướng, tôi quên sạch mục đích kiếm tiền hay hành vi trộm cắp.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Gâu u!
Tôi lao tới, hoàn toàn quên mất con người phải dùng đũa để ăn. Tôi chộp lên từng miếng, nhét vào miệng.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Ừmmm!
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Miếng thịt này nạc mỡ đan xen, mỡ thì nướng chảy ra bóng loáng, thơm ơi là thơm!
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Miếng này thì có gân, giòn giòn dai dai, tôi thích!
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Ơ, miếng này toàn mỡ… thôi kệ, cháy cạnh càng thơm!
Tôi ăn sạch một đĩa, rồi còn liếm môi một cái.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
*Sao chỉ có nhiêu đó chứ?*
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
*Vẫn đói.*
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
*Muốn ăn nữa…*
Đang nghĩ vậy thì–
“Keng!”
Tôi thấy một cái đĩa khác đầy ắp thịt nướng được đặt ngay trước mặt mình.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Ực.
Là tiếng tôi nuốt nước bọt.
Tôi từ từ quay đầu lại. Một người đàn ông đang đứng gần tôi. Anh ta tựa vào mép bàn ăn, đôi mắt xanh lục nhàn nhã nhìn tôi không chớp. Khi nhận ra tôi đang nhìn, anh ta nhướng mày.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Ăn đi.
Anh ta nói có thể ăn rồi kìa! Không chần chừ gì nữa. Tôi ăn!
Tôi đánh một cái ợ no nê. Sờ lên cái bụng tròn vo của mình. Thịt nướng ngon quá chừng. Nhưng mà… bị bắt tại trận rồi. Tôi chớp mắt nhìn anh ta. Anh ra lệnh.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Đi rửa tay trước.
Tôi nhỏ giọng.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
…Ồ.
Sau khi rửa tay xong bước ra, anh ta ngồi trên chiếc sofa to đùng giữa phòng khách, vẫy tay gọi tôi.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Lại đây.
Tôi ngoan ngoãn bước tới, đứng trước mặt anh. Anh gõ nhẹ ngón tay lên tay vịn ghế sofa.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Vào đây bằng cách nào?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Leo tường.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Vào làm gì?
Trộm đồ. Không đúng! Không được nói vậy! Tôi vội lắc đầu. Trộm đồ là sai trái.
Chưa bị phát hiện thì thôi, giờ bị bắt rồi mà báo cảnh sát, mà cảnh sát mà biết thì bên Cục Quản lý Yêu Quái cũng sẽ biết, lúc đó tôi bị tống cổ về rừng mất!
Bị đuổi về thì thôi đi, nhưng tôi vẫn chưa kiếm được tiền mà! Mang ít tiền thế này về, kiểu gì cha tôi cũng cười vào mặt tôi. Tôi bịa chuyện, mắt sáng rực vẻ kiên định.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Đến ăn thịt!
Đúng vậy, tôi đến đây… chỉ để ăn thịt!
Người đàn ông cười khẽ. Anh ta vươn tay ra, tôi đứng không vững, ngã thẳng vào lòng anh. Tôi chống tay lên ngực anh, ngơ ngác hỏi.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Anh làm gì vậy?
Bàn tay tôi không đặt lên vải áo, mà là làn da ấm nóng. Tôi phản ứng chậm chạp mới nhận ra anh chỉ mặc áo choàng ngủ. Cổ áo rộng mở, để lộ một khoảng xương quai xanh và lồng ngực rắn chắc. Cảm giác chạm vào… thật dễ chịu.
Tôi tranh thủ bóp nhẹ một cái. Bị phát hiện rồi. Người đàn ông nửa cười nửa không.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Thích không?
Tôi gật đầu thật mạnh.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Ừm, còn muốn bóp tiếp!
Anh ta nghiêng người lại gần tôi. Khoảng cách giữa chúng tôi càng lúc càng gần. Gần đến mức tôi cảm nhận được hơi thở nóng hổi của anh hòa lẫn vào hơi thở của tôi. Anh nhẹ nhàng lên tiếng.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Muốn vậy sao, thế thì…
Anh ta bất ngờ dùng sức, ném tôi xuống ghế sofa. Cả người tôi lún sâu vào lớp đệm mềm mại.
“Xoạt” một tiếng.
Ngẩng đầu lên, tôi thấy anh đang chỉnh lại áo choàng ngủ. Dây buộc được thắt lại rất chặt. Giờ chỉ còn nhìn thấy mỗi cái cổ mà thôi.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Vậy thì… em cứ tiếp tục tưởng tượng đi.
Anh... sao lại như thế chứ?!

Chap 2

Tôi còn chưa kịp giận, anh đã lạnh lùng tiếp lời.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Đột nhập nhà dân, còn ăn vụng, có muốn tôi đưa em lên đồn không?
Tôi hoảng hốt bật thốt lên.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Không được! Làm ơn đừng báo cảnh sát!
Bị đưa lên đồn thì… cha tôi sẽ cười chết mất! Người đàn ông cười.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Em định dùng gì để cầu xin tôi đây?
Ờ ha… Tôi có gì để cầu xin anh chứ?
Tôi không kiếm ra tiền, lại còn ăn khỏe như heo.
Huhuhu, tôi muốn về rừng làm sói! Mẹ ơi, con không muốn làm người nữa!
Tôi rũ rượi cúi đầu, ủ rũ hết sức. Anh ta cúi xuống, nhéo má tôi một cái.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Dễ thương thật.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Vậy thì… ở lại đây làm người hầu cho tôi đi.
Ể? Ở cái đất nước này, chế độ phong kiến sớm bị xóa bỏ rồi mà, làm gì còn “người hầu” nữa chứ?
Anh đúng là kỳ quặc. Nhưng để không bị Cục Quản lý Yêu Quái trục xuất, tôi đành gật đầu đồng ý.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Được rồi.
Anh ta hài lòng, xoa đầu tôi.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Ngoan lắm.
Tôi ngoan ngoãn ngẩng đầu hỏi.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Người hầu… có lương không?
Đôi mắt xanh xinh đẹp của anh ánh lên ý cười.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Xem biểu hiện của em thế nào đã.
__________
Người hầu… không có lương.
Thật quá đau lòng. Thành An là người xấu!
Trong biệt thự còn có mấy người giúp việc khác, mỗi người mỗi tháng đều có lương cố định. Chỉ mình tôi là không có!
Thành An bảo.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Họ là giúp việc, còn em là người hầu của tôi.
Tôi thật tội nghiệp. Lại một lần nữa làm ấm giường cho anh xong, tôi nghĩ đến việc mình không có lương, không muốn dậy nữa.
Tôi đã sống ở đây tròn một năm rồi.
Mùa đông đến, anh muốn tôi làm ấm giường cho anh trước khi ngủ. Như vậy anh vào giường sẽ không bị lạnh. Thật là biết hưởng thụ!
Tôi nằm trên giường anh, giường của anh vừa mềm vừa to, tôi lăn một vòng. Mềm mềm, dễ chịu. Toàn là hương thơm của anh.
Dù gì thì giường tôi cũng rất to nha. Tôi ngủ phòng bên cạnh anh, anh chưa từng bạc đãi tôi bao giờ. Anh ấy cho tôi ăn, cho tôi uống. Còn tốt hơn ngàn lần so với đi siết ốc vít ở nhà máy đen. Chỉ là… anh ấy không cho tôi tiền.
Dạo này tôi không dám nghe điện thoại của ba nữa. Sợ ông phát hiện ra tôi thật sự chẳng kiếm được đồng nào. Mới nãy ông lại gọi, tôi vẫn không dám nghe.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
U u… tức chết mất!
Tối nay tôi quyết định chiếm luôn giường của Thành An, cho anh ta không có chỗ ngủ! Tôi nằm xoãi người thành hình chữ ngũ, chiếm trọn cả chiếc giường lớn.
Thành An đang trong phòng tắm. Chẳng bao lâu sau, tiếng nước dừng lại. Anh ta chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm đi ra, thấy tôi vẫn nằm đó, bước chân khựng lại.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Sao còn chưa đi?
Tôi ôm chăn, ngồi dậy.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Anh phải cho em tiền!
Anh ta không chút do dự.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Không cho.
Tôi phồng má giận dỗi.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Anh không thể như vậy được!
Anh ta đi đến cạnh giường, chọt vào má tôi.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Anh có thể mà.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Không được!
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Được chứ.
Đáng ghét! Không thèm nói nữa. Tôi lập tức lăn người nằm lại, chiếm giường tiếp! Đột nhiên anh hỏi.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Em thực sự muốn có tiền à?
Ủa? Chẳng lẽ… anh định cho tôi thật?!
Tôi lập tức chớp mắt, gật đầu ngoan ngoãn.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Muốn!
Thành An cười cười đầy ẩn ý.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Giúp anh, anh sẽ cho em.
Giúp anh làm gì cơ? Tôi không hiểu.
Thành An ngồi xuống cạnh tôi, nắm lấy tay tôi. Anh ta bắt đầu gần gũi và đùa giỡn theo kiểu rất thân mật. Tôi ngơ ngác.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Anh… đang làm gì vậy?
Thành An nhẹ giọng thì thầm bên tai tôi, giọng nói có chút trêu chọc, cũng có chút dịu dàng.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Mỗi tối em rời đi, anh vẫn còn rất nhớ em… Vậy từ giờ, để em thay anh làm việc đó nhé?
Tôi phản xạ ngay.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Vậy… có trả tiền không?
Anh ta cười lớn.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Có.
Tôi lầm bầm.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Vậy… được rồi, anh dạy em đi… Em sẽ cố gắng học.
__________
Đồ Thành An xấu xa!
Rõ ràng lúc đầu dạy thì chỉ mỏi tay thôi mà! Giờ thì tôi thành bánh mochi mềm nhũn luôn rồi!
Tức muốn chết!
Tôi đẩy anh ấy ra, người anh đầy mồ hôi. Anh vẫn không buông tha, còn hôn lên cổ tôi.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Ngoan nào bảo bối, đừng nhúc nhích… để anh ôm một lúc.
Tôi tức tối.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Bao cao su dùng hết rồi sao anh không đi mua?!
Không mua thì thôi đi, lúc nãy còn dụ tôi lung tung, tôi lỡ đầu óc mơ màng gật đầu đồng ý mất rồi.
Sống lâu trong xã hội loài người, tôi cũng biết chút thường thức rồi chứ! Không muốn có con thì phải dùng biện pháp bảo vệ!
Thành An vẫn bình thản như không có chuyện gì, nói.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Không cần.
Tôi tròn mắt.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Lỡ như có thai thì sao?!
Anh chỉ bật cười, rồi lại đè tôi xuống lần nữa.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Không thể đâu, bởi vì chúng ta…
Anh còn lầm bầm vài chữ nữa, tôi nghe không rõ. Chỉ nhớ mơ hồ anh nói gì đó “khác biệt”.
Lẽ nào anh có khuyết điểm gì? Nhưng nhìn anh tự tin như thế, chắc là không sao đâu nhỉ…?
Thành An ghé sát tai tôi, thì thầm như ác ma.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Bảo bối cũng rất thích đúng không? Ngoan nào đừng khóc nữa, nãy đói bụng mà, chồng cho ăn no rồi nhé.
__________
Đừng bao giờ tin lời đàn ông. Đặc biệt là những lời đàn ông nói… trên giường.
Thành An cam đoan với tôi rằng sẽ không có thai. Tôi đúng là quá ngây thơ, mới để bị anh ta lừa! Loài người đúng là… nguy hiểm!
Tôi cầm que thử thai trong tay, nước mắt rưng rưng. Không ai nhắc nhở động vật nhỏ chúng tôi tải app phòng chống lừa đảo à? Sói cũng cần học cách phòng chống bị lừa chứ!
Que thử thai… quăng đi!
Tôi đưa tay xoa bụng mình. Vẫn phẳng lì. Nếu sói và người có con với nhau, sẽ ra gì nhỉ?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Sói con… nửa người nửa sói…
Vì con, tôi sẵn sàng trở lại hình dáng người sói!
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Không được không được!
Tôi lắc đầu quầy quậy, hất hết mấy suy nghĩ vớ vẩn kia ra khỏi đầu rồi lăn một vòng lên chiếc giường lớn mềm mại.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Phải hỏi anh ta mới được. Dù sao cũng là sói con của chúng ta mà.
__________
Buổi tối, tôi đang đánh răng rửa mặt trong phòng tắm. Bỗng trong gương… xuất hiện thêm một người.
Thành An ôm tôi từ phía sau, bao trọn cả người tôi vào lòng. Anh ta ngậm lấy dái tai tôi, giọng nói mơ hồ.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Hôm nay sao không chờ anh cùng tắm?
Tôi đẩy đầu anh ra.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Không được cắn! Đau đấy!
Tay anh chui vào trong áo choàng ngủ của tôi.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Bảo bối hôm nay có nhớ anh không?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Không có!
Anh nhéo má tôi một cái.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Sao lại không nhớ? Hôm nay tha cho em, nhưng sau này mỗi ngày đều phải nhớ anh, nghe chưa?
Anh thật quá quắt!
Tôi quay mặt đi, không muốn để ý tới anh nữa. Nhưng rồi nhớ ra chuyện chính. Tôi quay lại, môi lướt nhẹ qua má anh.
Anh bế tôi lên ngồi lên bồn rửa mặt, hôn đến mức tôi thở không nổi. Nụ hôn của anh cứ thế lần xuống dưới, tôi hốt hoảng giữ chặt đầu anh lại. Nhưng… đã quá muộn.
Tôi kéo tóc anh, hỏi.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Thành An, anh có thích sói con không?
Anh phát ra một tiếng ừ mơ hồ trong mũi. Tôi hỏi lại lần nữa, nghiêm túc. Anh ngẩng đầu lên, gương mặt lấm tấm nước ánh lên trong mắt tôi. Anh nhíu mày.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Sói con không phải chó à? Phiền lắm, anh không thích.
Tôi sững người, theo bản năng phản bác.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Sói con không phải chó!
Anh lại cúi đầu, rõ ràng là không để tâm.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Bảo bối nói không phải thì không phải. Ngoan nào, cho anh hôn thêm chút nữa.
Trong khi đang cùng anh… làm chuyện thân mật, nỗi buồn lại dâng lên nghẹn ngào. Anh không thích sói con. Mà con của chúng tôi… chính là sói con. Anh không thích con của chúng tôi.
Tôi đẩy anh ra, nhảy xuống khỏi bồn rửa, chạy một mạch về phòng bên cạnh, khóa trái cửa, chui tọt vào chăn trùm kín đầu.
Buồn chết mất. Không thể ở bên anh ta nữa. Anh ta là đồ lừa đảo, lừa tôi mang thai xong lại không thích sói con của chúng tôi.
Mai tôi bỏ trốn!
Tiếng gõ cửa cộc cộc cộc vang lên. Thành An đang gõ cửa gọi tôi. Tôi lại càng buồn hơn. Tôi bịt tai lại.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Không nghe!
NovelToon
0 lượt đọc mà lại có 2 like là sao???

Chap 3

Sáng hôm sau, tôi ló đầu ra ngoài nhìn quanh một vòng, không thấy Thành An đâu. Hỏi người giúp việc, họ bảo anh ta đã ra ngoài rồi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Anh ta đi rồi thì tốt.
Tôi quay về phòng, bắt đầu thu dọn đồ đạc. Không mang theo bộ quần áo nào cả, vali nhét đầy trang sức và châu báu. Nhét đầy một đống rồi, tôi mới nhớ ra trong phòng Thành An còn rất nhiều nữa! Tôi hì hục kéo vali sang phòng anh ta, có giá trị là tôi lấy! Vali sáng lấp lánh, chói cả mắt.
Chờ tôi quay về rừng, đảm bảo cha tôi sẽ bị tôi làm cho tâm phục khẩu phục! Xem ông còn dám chê tôi ngu nữa không! Dám chê, tôi lấy đá quý ném vô mặt ông luôn! Hồng ngọc, lục bảo, hoàng ngọc tôi cứ thế mà nhét!
Lúc đang hăng say…
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Không mang dây chuyền kim cương hồng à?
Ơ đúng rồi! Dây chuyền kim cương hồng! Cục kỳ đắt tiền đó! Tôi quay đầu cảm ơn.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Cảm ơn anh đã nhắc nhở nha.
Vừa nói xong định đi lấy, tôi mới sững người nhận ra có điều gì đó sai sai. Quả nhiên, một đôi tay ôm chặt lấy tôi từ phía sau. Cằm anh ta đặt nhẹ lên vai tôi. Toàn thân tôi cứng đờ.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Bảo bối à, mang theo nhiều đồ vậy là định đi đâu thế?
Tôi lắp bắp.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Không… không đi đâu cả…
Anh ta khẽ bật cười.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Vậy à? Anh còn tưởng bảo bối muốn bỏ trốn cơ đấy.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Làm… làm gì có chuyện đó!
Vừa nói xong, tôi định hít sâu tự củng cố tinh thần, muốn quay đầu lại chất vấn sao anh ta thần xuất quỷ hiện, hù tôi sợ phát khiếp. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, một chiếc đuôi lông xù cuốn chặt lấy eo tôi. Đuôi á?! Không phải của tôi! Tôi đã thu đuôi mình vào kỹ lắm rồi mà!!!
Tôi từ từ quay đầu lại, đập vào mắt là một đôi mắt xanh thẳm như rừng sâu. Đôi mắt ấy, lúc này như đang phát sáng, tựa như vừa tìm được con mồi độc quyền của mình.
Thành An nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, khoe ra cặp răng nanh nhọn hoắt, giọng lại dịu dàng đến đáng sợ.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Không định trốn là tốt. Bảo bối mà không ngoan, muốn chạy trốn, sẽ bị anh ăn thịt đó.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Quang Hùng là bảo bối ngoan, đúng không?
Răng nanh? Đuôi xù? Là cái gì vậy?! Nhìn giống đuôi tôi… nhưng xù hơn… mềm hơn… Tôi vội hỏi.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Cái này là gì vậy?!
Thành An không trả lời. Chỉ có chiếc đuôi to của anh ta quấn chặt hơn nơi eo tôi.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Không định bỏ trốn mà kéo theo cái vali đầy châu báu là tính làm gì đây?
Hơi thở nóng hổi của anh ta lướt qua da tôi, răng nanh chạm nhẹ vào động mạch cổ, cảm giác như chỉ cần tôi trả lời sai, anh ta sẽ cắn một phát.
Tôi không dám động đậy, đầu óc xoay vòng vòng. Phải nghĩ ra lý do, mau lên!!! Tôi kéo vali để làm gì nhỉ?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
…Em định đi chơi.
Thành An siết chặt tay tôi, hiển nhiên không hài lòng với lý do này.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Đi chơi mà không mang quần áo, lại mang theo cả đống trang sức?
…Ờ ha. Đi chơi thì đúng là nên mang theo quần áo. Tôi cuống cuồng chữa cháy.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Em định tới nhà đấu giá chơi! Bán hết trang sức luôn!
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Bán đi làm gì?
Nhắc tới đây là tôi lại tức!
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Thì bán xong mới có tiền chứ sao!
Thành An keo kiệt chết được! Làm “người hầu” cho anh ta cả năm nay rồi mà chẳng có đồng nào trong tay cả! Chỗ này chỉ nhỉnh hơn một tẹo so với làm công nhân siết ốc ở nhà máy đen thôi!
Tất cả tiền tôi kiếm được đều chuyển hết về cho cha tôi! Thế mà ông còn than nghèo kể khổ, nói đối thủ bây giờ càng lúc càng giàu, bắt tôi kiếm thêm tiền nữa. Biết thế này đã không đồng ý lo tiền nuôi ông ta rồi!
Thành An gật đầu bình thản.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Vậy à? Nhưng không được bán đâu.
Tôi phản đối.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Tại sao?!
Anh ta mặt không đổi sắc.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Những thứ đó là của anh. Em chỉ có quyền sử dụng. Lén lút mang đồ của anh đi bán… là phạm pháp đấy.
Anh ta giàu như vậy mà sao keo kiệt quá đáng! Tôi bực bội đẩy anh ta ra. Không đẩy nổi, tôi hậm hực nói.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Vậy thì không được ôm tôi!
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Ừ.
Tôi cúi đầu nhìn, tay anh ta vẫn đang siết chặt eo tôi, đuôi vẫn còn quấn lấy tôi. Sao lại “ừ” mà không buông?! Đồ xấu xa!
Còn nữa, cái đuôi này là gì vậy?! Tôi nắm lấy cái đuôi lông xù to tướng kia, kéo một cái. Nó liền quấn ngược lại quanh tay tôi đầy thân mật. Thành An nắm lấy tay còn lại của tôi, đặt lên đầu anh ta. Ơ… sao lại có cả tai?! Tôi búng nhẹ một cái tai, mềm mềm, dẻo dẻo, Cục kỳ đã tay. Có nhiệt độ, là tai thật! Tôi búng tiếp cái nữa, cái tai kia giật giật, trời ơi thích thật luôn! Giọng Thành An khàn khàn.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Thích không?
Không đợi tôi trả lời, anh đã bế bổng tôi lên, đi thẳng đến giường.
Buổi sáng nắng đẹp rực rỡ. Tôi bị anh ném xuống giữa giường. Anh quỳ bên cạnh chân tôi, bắt đầu cởi cúc áo sơ mi. Chiếc đuôi lông xù phẩy qua đùi tôi.
Chết rồi… hình như… anh cũng là sói. Tôi ngửi thấy trong không khí mùi pheromone đậm đặc, là mùi của đồng loại khác giới. Đầu đuôi anh ta ướt nước. Yết hầu chuyển động lên xuống, hơi thở dồn dập. Toang thật rồi! Lúc anh ở dạng người, tôi không hề ngửi ra tin tức tố. Bây giờ… anh hoàn toàn bao vây tôi bằng mùi hương của mình.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Ực…
Tai và đuôi của tôi cũng lộ ra rồi!
Động tác của Thành An khựng lại. Anh ngập ngừng một lúc, rồi nhéo lấy tai tôi.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Quang Hùng?
Aaa! Rõ ràng tôi giấu kỹ lắm rồi!!! Sao lại bị lộ hết thế này?! Che tai không kịp che đuôi, che đuôi không kịp che tai, cuối cùng tôi cuống quá, đưa tay che luôn mắt anh ta. Tôi tức giận cảnh cáo.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Không được nhìn!!!
Lông mi dài quá, cứ phất qua lòng bàn tay tôi, nhột muốn chết. Anh nhỏ giọng dỗ dành.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Được rồi, anh không nhìn. Đừng xấu hổ.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Tôi không có xấu hổ!
Huhuhu, sắp bị phát hiện không phải con người mất rồi…
Sau khi đuổi Thành An ra khỏi phòng, tôi dùng sức ấn chặt hai cái tai sói của mình.
Ấn một cái. Bật lên.
Ấn thêm cái nữa. Lại bật lên.
Đồ tai hư!
Tôi thử thu đuôi lại.
Cuộn cuộn, xoắn xoắn, ép nó trở về xương cụt.
Thả tay ra. Lại duỗi thẳng thành một dải dài.
Cái đuôi này cũng hỏng rồi!
Tại sao lại không thu về được nữa, huhu!
Trong “Cẩm nang yêu quái” có ghi rõ: “Phi nhân loại sống trong xã hội loài người không được để lộ đặc điểm phi nhân loại”. Mà Thành An đã biết tôi không phải người rồi. Chỉ cần anh ta báo cho Cục Quản lý Yêu Quái, tôi sẽ bị tống vào trung tâm giáo dục, bị nhốt lại.
Tôi không muốn bị nhốt! Không được như vậy! Phải nghĩ cách thôi!
Tuy nói Thành An cũng không phải con người, tôi có thể báo ngược lại, nhưng… Anh ta có tiền, còn tôi là sói nghèo rớt mồng tơi. Cục Quản lý Yêu Quái rất giỏi bắt nạt kẻ yếu, sẽ chỉ xử ép tôi thôi.
Thành An lại bắt đầu gõ cửa. Sao cứ bị đuổi ra ngoài là gõ cửa vậy trời?! Gõ gõ gõ đến mức tôi nhức hết cả đầu!
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Quang Hùng, em hóa hình xong chưa? Anh vào được chưa?
Tôi gắt gỏng.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Không được! Em không muốn gặp anh!
Anh ta bất đắc dĩ.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Tại sao lại không muốn gặp anh?
Tôi càng tức hơn, hét lớn.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Em chính là không muốn! Hôm nay không muốn nhìn thấy anh!
Thành An tuy vừa xấu tính vừa keo kiệt, nhưng phải công nhận một điều, anh rất biết nghe lời.
Một lúc sau, bên ngoài im re không còn động tĩnh. Tôi lén ló đầu ra ngoài, không thấy anh ta đâu, lập tức lẻn về phòng mình, lôi theo cả vali đầy châu báu về theo.
Tôi ngồi nhìn cái vali lấp lánh mà rầu thúi ruột. Thành An không cho tôi bỏ trốn. Nếu kéo theo vali to đùng thế này, thế nào cũng bị bắt lại. Mà nếu không mang vali đi… Tôi đặt tay lên bụng. Thành An rõ ràng cũng là sói, vậy mà lại nói sói con là chó. Anh ta không thích con của chúng tôi. Giữa tiền và con… cái nào quan trọng hơn?
Tất nhiên là con rồi. Tiền đâu phải thứ tôi thiếu. Nghĩ thông suốt, tôi rút điện thoại, tìm số cha tôi. Bấm gọi, cha tôi bắt máy ngay lập tức.
Lê Quang Ngọc
Lê Quang Ngọc
📱Auuu auuu! (Con trai gọi cha có chuyện gì đấy? Kiếm được tiền rồi à?)
Cha tôi chưa hóa thành người, vẫn dùng tiếng sói tru. Tôi nghe rõ mồn một. Tôi trịnh trọng tuyên bố.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
📱Con muốn về nhà.
Lê Quang Ngọc
Lê Quang Ngọc
📱Là vì con kiếm được một khoản khủng rồi sao?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
📱Là vì cha sắp được lên chức ông ngoại rồi.
Nói xong, tôi tắt máy, ném luôn điện thoại đi.
Tôi lấy sợi dây chuyền đắt nhất cho vào một cái túi nhỏ, trong túi còn có thẻ ngân hàng và chứng minh thư.
Tôi biến về bản thể, nhảy phốc từ tầng hai xuống từ ban công.
Thành An, tiền bạc, cái gì cũng mặc kệ!
Tôi về nhà đây!

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play