Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ HieuTusDuong ] Tan Vì Anh

01 Lần Đầu Gặp Thỏ Con

Âm nhạc dập dồn, ánh đèn rực rỡ quét qua đám đông đang nhảy nhót trong quán bar nổi tiếng bậc nhất thành phố. Ở một góc VIP, em nổi bật hơn bất kỳ ai khác. Áo sơ mi đen cài hờ hai nút, cổ tay đeo đồng hồ bạc, sống mũi cao và nụ cười tỏa nắng như xé từ truyện bước ra. Mỗi lần em ngả người ra ghế, khẽ nhấp một ngụm cocktail, là lại có không ít ánh mắt hướng về
Sơn, Duy, An và Khang. Cả bọn đã quá quen với việc đi cùng Tú thì kiểu gì cũng trở thành tâm điểm, chẳng khác nào ngồi cạnh một ngôi sao
Phạm Bảo Khang
Phạm Bảo Khang
Này, coi bộ lát nữa lại có thêm vài số điện thoại nữa trong danh bạ của Tú rồi // cười //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mày thôi cái trò rắc thính đi chưa? // lắc đầu nhưng vẫn nhếch mép cười //
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
// chống cằm, mắt lười biếng đảo qua sàn nhảy, giọng kéo dài, đầy vẻ thờ ơ mà lại như cố tình châm chọc //
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Người ta muốn tự dính thì tao biết sao được. Tao có cản đâu
Cả nhóm cười phá lên
Ly rượu khẽ nghiêng trong tay, ánh sáng phản chiếu lên nụ cười của Tú nụ cười ngọt ngào, dễ làm người ta ngã lòng, nhưng cũng ẩn giấu sự nguy hiểm. Cậu ta là kẻ đi săn, một người làm chủ mọi trò chơi tình cảm
Một cô gái váy đỏ tiến lại gần, cúi xuống hỏi nhỏ
Đa NV
Đa NV
Anh có thể cho em làm quen không // nhìn em //
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
// ngẩng lên, nụ cười vẫn dịu dàng nhưng ánh mắt lạnh đi đôi chút. Em lắc đầu, giọng hững hờ mà lịch sự //
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Xin lỗi, hôm nay anh không có hứng
Đa NV
Đa NV
// Cô gái thoáng ngượng, khẽ mím môi rồi rời đi //
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Từ chối thẳng vậy luôn, Tú kén quá ha
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
// nhún vai //
Ở cửa quán, một chàng trai xuất hiện. Áo sơ mi trắng hơi rộng, tóc mái lòa xòa, đôi mắt một mí ngơ ngác nhìn quanh như thể vừa đi lạc vào nơi xa lạ. So với bầu không khí phóng túng nơi đây, cậu trông chẳng khác nào một chú thỏ con bị thả nhầm vào rừng đêm
???
???
📲: Tới chưa? Sao còn chưa thấy ai? // bối rối nhìn điện thoại, nhắn liên tục cho nhóm bạn //
📲 : Kẹt xe, chờ bọn tao lúc
???
???
// thở dài, lóng ngóng bước vào sâu hơn //
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
// nhìn thấy //
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
// Khóe môi Tú nhếch lên thành nụ cười. Em đặt ly rượu xuống, đứng dậy tiến thẳng đến //
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Đi đâu vậy
???
???
// vừa ngẩng đầu thì bắt gặp ngay đôi mắt đen sáng của em. Sự đối diện ấy khiến cậu khựng lại. Người kia thấp hơn mình một chút, nhưng ánh nhìn lại mang cảm giác bị khóa chặt, không tài nào rời được //
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Một mình à // cười ngọt, giọng vừa trêu vừa kéo dài //
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ừm… bạn tới trễ // lúng túng khẽ gật //
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
// nhìn chàng trai cao hơn mình nửa cái đầu, bỗng thấy thú vị. Em nghiêng người, ngẩng lên một chút để áp sát, hơi thở lướt ngang tai //
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Vậy thì… để tôi giữ chỗ cho nhóc trước. Trông thế này, nhưng nhìn ngây thơ thế dễ bị người ta dòm ngó lắm
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// lập tức đỏ tai //
Em không đợi Dương trả lời, đã khẽ nắm lấy cổ tay cậu kéo đi. Dương cao hơn nên phải hơi cúi xuống, lóng ngóng đi theo sau trong ánh đèn chập chờn
Em dẫn Dương đến chiếc bàn trống gần quầy bar, thong thả ngồi xuống rồi ngửa đầu nhìn người kia
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Ngồi đi chú thỏ cao lớn
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// thoáng sững người, không hiểu sao lại nghe tim mình đập nhanh. Cậu ngồi xuống bên cạnh, bàn tay đặt trên gối có chút căng thẳng //
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Ồ, nhìn xem ai vừa bắt được một chú thỏ mới tới kìa // huýt sáo //
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Ngon nghẻ đấy, lạc vô đúng bàn của tụi này rồi // cười xấu xa nhìn Dương từ trên xuống dưới //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mày vừa từ chối nhỏ kia xong giờ dắt cậu này về luôn? Nhanh thật nha // nhấp ngụm rượu, liếc em đầy ẩn ý //
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
// ngồi kế cậu chẳng thèm bận tâm, một tay vắt qua lưng ghế, một tay rót rượu, ánh mắt thì cong cong đầy ý cười //
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Đừng có dọa cậu ấy, người tao mời đấy
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// ngượng ngùng cúi đầu, tai đỏ bừng, rõ ràng không quen với kiểu không khí ồn ào này //
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Dễ thương thế này, coi chừng bị thằng Tú nuốt luôn mà không hay // chống cằm mỉm cười nói //
Em liếc bạn bè, nở nụ cười toả nắng như để trấn an. Rồi em ghé sát tai Dương, giọng nói nhỏ nhưng đủ khiến tim người nghe loạn nhịp
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Đừng để ý bọn họ. Ngồi cạnh tôi là an toàn nhất
Lời nói dịu dàng đến mức Dương thoáng quên mất mình đang ở trong một quán bar đông đúc, chỉ còn cảm nhận rõ nhịp tim mình đang đập loạn, còn bên cạnh là nụ cười ngọt ngào như muốn xé nát mọi phòng bị
.
.
.
.
.
Ai hóng bộ này tiếp thì cmt nhaaaaa

02 Thỏ Con Bám Người

Không khí trong bàn càng lúc càng náo nhiệt. Nhóm bạn của Tú vốn chẳng bao giờ bỏ qua cơ hội chọc ghẹo, đặc biệt khi thấy Tú dẫn về một người mới
Phạm Bảo Khang
Phạm Bảo Khang
Nào, làm quen thì phải cạn một ly. Ở bàn tụi này không có ai được ngồi chơi không đâu // rót đầy ly rượu, đẩy sang trước mặt Dương //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đúng rồi. Muốn được ngồi cạnh thằng Tú, ít nhất cũng phải có gan uống với tụi tao một ly chứ // nói thêm vào //
Dương lúng túng nhìn ly rượu sóng sánh màu đỏ sậm. Cậu vốn không quen uống, nhưng ánh mắt mấy người kia đều dán chặt vào mình, rõ ràng đang chờ xem phản ứng
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
// bật cười, vươn tay giữ lấy ly trước khi Dương kịp chạm vào //
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Đừng ép cậu ấy, thích uống thì uống không thì thôi
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Ủa? Lạ nha. Từ khi nào thằng Tú lại biết che chở người khác vậy? Cậu này là ngoại lệ hả? /
Bọn người cười ầm lên
Dương đỏ mặt, mím môi, như muốn chứng minh mình không hề yếu. Cậu đưa tay định lấy lại ly rượu, nhưng em nhanh hơn, ngửa cổ uống hết trong một hơi
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
// Đặt ly xuống bàn, Tú liếc Dương, ánh mắt lấp lánh như trêu //
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Có tôi uống thay rồi. Cậu không cần phải cố tỏ ra mạnh mẽ
Cả bàn cười ô lên huýt sáo. An gõ nhịp lên bàn
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Được nha, lần đầu thấy Tú uống giùm người khác đó. Chú em này coi bộ đặc biệt lắm
Dương càng cúi thấp đầu hơn, tai đỏ như lửa. Cậu nghe rõ ràng trái tim mình đang nện thình thịch, còn bên cạnh, Tú mỉm cười ngọt ngào đến mức khiến người ta chẳng thể nào thở nổi
Dương rốt cuộc cũng không chịu thua, bị bạn bè chọc mãi nên nhấp một ly nhỏ. Rượu ngấm nhanh hơn tưởng tượng, chỉ sau vài phút má cậu đã đỏ bừng, mắt long lanh như phủ sương
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Bảo rồi mà, không hợp thì đừng cố // khẽ bật cười //
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// hờn dỗi, gục vai vào người Tú, giọng lẩm bẩm như trẻ con //
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Không có… tôi uống được… tại anh cứ nhìn làm tôi mất tập trung
Cả bàn nghe thấy thì cười ồ lên, huýt sáo inh ỏi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Trời ơi, thỏ con say rồi kìa
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// nhăn mặt, nhưng thay vì tách ra, cậu càng rúc gần hơn, hai tay ôm lấy cánh tay Tú, giọng lí nhí //
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Đừng bỏ tôi… tôi không thích ngồi một mình…
Em thoáng khựng lại, ánh mắt trầm xuống, nhưng nhanh chóng cong môi cười. Một tay khẽ xoa tóc Dương, bàn tay kia đặt ly rượu xuống, như thể tuyên bố cậu thuộc quyền che chở của mình
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Ngoan, tôi ở đây
Tiếng cười trêu ghẹo quanh bàn càng lớn hơn, nhưng không ai bỏ lỡ khoảnh khắc gương mặt Tú dịu dàng khác hẳn thường ngày
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// nửa tỉnh nửa say, giọng ngái ngủ ngọt lịm //
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Anh cười đẹp quá… ức giống nắng vậy
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
// khẽ cúi đầu, nụ cười nơi khóe môi càng sâu hơn //
Giữa tiếng cười trêu ghẹo của nhóm bạn, Dương vẫn ôm chặt lấy cánh tay Tú, hơi thở lẫn mùi rượu phả vào áo em. Cậu ngẩng lên, đôi mắt ươn ướt long lanh
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Anh… tên gì
Câu hỏi bật ra nghe vừa ngây ngô vừa đáng yêu đến mức Tú không nhịn được mà bật cười
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Tôi là Tú, còn cậu // giọng trầm ấm //
Dương ngập ngừng một chút rồi mỉm cười, nụ cười say khướt nhưng trong trẻo như trẻ con khoe đồ chơi mới
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Là Dương
Em khẽ nghiêng đầu, ánh mắt dán chặt lấy gương mặt đỏ bừng kia. Em nhắc lại chậm rãi, như muốn khắc ghi
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Dương
Nghe chính tên mình thốt ra từ môi Tú, tim Dương bỗng đập loạn nhịp. Cậu cười ngốc nghếch, gục hẳn vào vai em, lẩm bẩm
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ừm… gọi tên tôi thêm lần nữa đi
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Dương // thoáng sững, rồi nhẹ nhàng đáp lời, khẽ cúi xuống gần tai cậu //
Cả bàn xung quanh đồng loạt hú hét trêu chọc, nhưng trong khoảnh khắc đó, Dương chỉ nghe thấy giọng Tú, và chỉ muốn được nghe mãi
Không khí trong quán bar ngày càng náo nhiệt, tiếng nhạc xập xình át cả giọng nói. Dương ngả nghiêng trong vòng tay Tú, khuôn mặt đỏ bừng, môi mấp máy gọi tên em không dứt
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
// thở dài, đặt lại ly rượu trên bàn rồi đứng dậy //
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Tao đưa cậu ấy ra ngoài một chút, đừng có trêu quá
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ra ngoài hít gió thôi nha
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Nhớ về sớm nha bạn tôi ơi // cả đám cười phá lên //
Em chỉ lắc đầu, không đáp, cúi xuống khoác vai Dương kéo ra khỏi quán
Ngoài trời gió đêm mát lạnh, mùi khói thuốc và tiếng nhạc xa dần. Dương dụi mặt vào vai Tú, giọng lẩm bẩm khàn khàn
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Anh.. đừng bỏ tôi lại
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Tôi đâu có bỏ, tôi ở đây // siết nhẹ vai cậu, thở dài cười //
Dương khẽ ngẩng lên, đôi mắt một mí long lanh dưới ánh đèn đường vàng nhạt. Trong vẻ ngây ngô ấy lại xen chút yếu đuối khiến tim Tú khẽ run
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Anh Tú // gọi tên anh lần nữa, khẽ cười //
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tôi thích giọng anh… nghe ấm… giống như… // nói dở chừng, cậu gục đầu xuống ngực Tú, thiếp đi //
Khoảnh khắc đó, Tú đứng bất động một lúc, ngắm gương mặt ngủ say kia. Khóe môi em bất giác nhếch lên, một nụ cười dịu dàng mà chính em cũng không ngờ tới
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Ngốc thật, cậu đúng là thỏ con lạc giữa bầy sói rồi // thì thầm //
—————-

03 Không Về

Em đưa Dương về căn hộ của mình, cả đêm cậu ngủ say như một đứa trẻ, chẳng hề biết gì. Em cũng chẳng chợp mắt bao lâu, chỉ ngồi tựa ghế sofa, thỉnh thoảng liếc sang nhìn cậu nhóc nằm vùi trong chăn
Sáng hôm sau, ánh nắng đầu ngày len qua rèm cửa, chiếu nghiêng xuống căn phòng. Dương trở mình, mi mắt nặng trĩu mở ra. Thoáng chốc, cậu giật nảy khi nhận ra trần nhà xa lạ, căn phòng cũng không giống phòng mình hay nhà bạn bè
Cậu ngồi bật dậy, mớ tóc rối xù, mắt đảo quanh. Ngay bên cạnh, trên bàn, là một cốc nước cùng viên thuốc giải rượu
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Tỉnh rồi hả // giọng nói trầm ấm vang lên từ cửa phòng //
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// quay lại, thấy Tú đang dựa vai vào khung cửa, áo sơ mi trắng hơi xộc xệch, tay cầm cốc cà phê, ánh mắt nhàn nhạt nhìn sang //
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Đ-đây là đâu // lắp bắp nói //
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Nhà tôi. Tối qua cậu say, tôi không yên tâm nên đưa về // nhún vai, đặt cốc cafe xuống bàn //
Mặt Dương đỏ lựng, ký ức mơ hồ ùa về: tiếng nhạc ồn ào, men rượu nóng rát, cái ôm ấm áp… và hình như cậu còn lải nhải gọi tên em suốt cả quãng đường
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Trời ơi… mất mặt chết // đưa tay che mặt, nhỏ giọng than vãn //
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
// bật cười khẽ, bước tới đặt viên thuốc vào lòng bàn tay cậu //
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Không có gì đâu. Cậu dễ thương thật đấy, lúc say còn ngoan hơn cả lúc tỉnh
Dương ngẩng lên, bắt gặp nụ cười sáng rực nơi khóe môi Tú. Trái tim như hẫng một nhịp, cậu vội cúi gằm xuống, uống nước để giấu đi gương mặt đang nóng bừng
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Nếu ngại quá thì… coi như đêm qua chưa từng xảy ra nhé
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
// chống tay vào thành giường, cúi thấp xuống //
Dương đặt mạnh ly nước xuống bàn, cố gắng lấy lại vẻ nghiêm túc, giọng lắp bắp nhưng cố nghiêm túc
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tôi… tôi không say đến mức mất kiểm soát đâu! Chỉ hơi mệt thôi
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
// chống cằm, ánh mắt cong cong đầy ý cười //
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Thế à? Vậy ai tối qua cứ ôm tay tôi không chịu buông, còn gọi ‘anh Tú, đừng bỏ em’ cả chục lần nhỉ?
Phịch! Dương suýt nghẹn nước, ho sặc sụa, tai đỏ bừng như tôm luộc
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tôi… tôi nói vậy hồi nào!
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Không tin tôi bật ghi âm cho nghe // nhún vai //
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Anh… dám ghi âm
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
// bật cười lớn, cúi xuống gần sát mặt cậu, giọng hạ thấp đầy trêu chọc //
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Đùa thôi. Nhưng mà… cậu dễ thương thật. Tôi chưa từng thấy ai đỏ mặt vì xấu hổ mà vẫn cố chối như cậu
Khoảng cách quá gần khiến Dương bất giác lùi lại, lưng chạm vào thành giường. Trái tim đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Đ-đừng có trêu… tôi nữa
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
// nhìn cậu, nụ cười càng dịu dàng hơn //
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Được, tôi không chọc nữa. Nhưng này… từ giờ, nếu gặp mấy đứa bạn xấu rủ rê, thì nhớ tìm tôi trước. Tôi không thích thấy cậu bị bỏ lại một mình như hôm qua đâu
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// ngẩn ra, ánh mắt khựng lại vài giây, rồi vội quay đi để giấu vẻ mặt đang bối rối //
Không khí im lặng kéo dài, chỉ còn tiếng nhịp tim của Dương đập dồn dập trong lồng ngực. Tú ngồi ngả lưng ra ghế, nụ cười phảng phất như chẳng có gì nghiêm trọng vừa xảy ra
Một lát sau, Tú chậm rãi đứng dậy, khoác áo vào, rồi nghiêng đầu nhìn cậu nhóc vẫn còn đang đỏ mặt lúng túng
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Đi ăn sáng không? Tụi bạn tôi chắc ngủ tới trưa mới dậy, còn cậu thì… bụng chắc đang kêu rồi nhỉ
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// giật mình, theo phản xạ đưa tay ôm bụng. Quả nhiên, tiếng “ục” khe khẽ vang lên như phản bội chủ nhân //
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Thấy chưa, tôi đoán chẳng bao giờ sai
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// quay mặt sang hướng khác, lí nhí // Cậu hay tự tin quá
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
// bước tới gần, cúi xuống bằng tầm mắt Dương, giọng ấm áp hơn // Thế sao, đi ăn với tôi chứ
Cậu chần chừ một giây, cuối cùng khẽ gật đầu. Chỉ một cái gật đầu thôi, nhưng tim cậu lại như vừa đồng ý với điều gì lớn lao hơn thế
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
// mỉm cười rạng rỡ, đưa tay ra trước mặt cậu //
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Đi thôi, nhóc thỏ
Dương thoáng khựng, ngước nhìn bàn tay ấy. Chỉ là một bàn tay chìa ra, nhưng trong khoảnh khắc, nó giống như một sự khởi đầu. Cậu hít sâu một hơi, đặt tay mình vào tay Tú, để mặc người kia dẫn ra căn hộ
Trong khi em và cậu vừa rời căn hộ đi ăn sáng thì
Còn ở một căn hộ khác, Hắn ngồi bất động trên ghế sofa, ánh đèn vàng mờ hắt xuống gương mặt đầy vẻ căng thẳng
Điện thoại trong tay hắn đã sáng màn hình không biết bao nhiêu lần toàn bộ đều là tin nhắn, cuộc gọi chưa được trả lời
???
???
Dương, em đang ở đâu? Mau nghe máy đi…
Giọng hắn khàn hẳn đi, nhưng chỉ có tiếng tút dài lạnh lẽo vang vọng
Hắn đứng dậy, bước tới cửa sổ, kéo mạnh rèm. Cả thành phố dần bừng sáng trong sớm mai, nhưng với hắn, cả đêm nay dài lê thê như một cực hình
Hắn chưa từng thấy Dương một mình không về nhà, cũng chưa từng một lần để nó mất liên lạc suốt nhiều tiếng đồng hồ
Trong lòng hắn là một chuỗi cảm xúc hỗn độn: lo lắng, bực tức, xen lẫn chút bất an mơ hồ. Bàn tay hắn siết chặt đến mức những đốt ngón tay trắng bệch
???
???
Nếu mày có chuyện gì… tao sẽ không tha thứ cho bản thân
Mắt hắn lạc đi trong khoảng không. Ngay khi ấy, điện thoại bất ngờ rung lên. Hắn giật mình, vội nhìn màn hình nhưng chẳng phải Dương, chỉ là một thông báo công việc
???
???
Làm ơn, Dương, bình an về nhà thôi
.
.
.
Em - Bùi Anh Tú
Cậu - Trần Đăng Dương
—————-

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play