[Allshinichi] Chuyến Tàu Không Vé Khứ Hồi.
Chap 1: The Last Afternoon | Buổi Chiều Cuối Cùng
“abc” -> suy nghĩ.
/abc/ -> hành động.
abc -> thoại.
Ánh sáng ban chiều tràn vào ô cửa sổ lớn, vàng rực nhưng không còn gay gắt như những ngày trẻ.
Shinichi ngồi dựa lưng vào chiếc ghế gỗ đặt sát kệ sách, bên tay là một tách trà còn nóng, bên kia là cuốn tiểu thuyết cũ đã gấp góc.
Kudo Shinichi, giờ đã là một cụ ông gần U90, mái tóc bạc trắng nhưng đôi mắt vẫn chưa đánh mất cái sắc sảo ngày nào.
Cuốn sách mở dang dở, nhưng đầu óc ông lại lạc về một nơi nào đó rất xa
Nơi chỉ còn tồn tại trong trí nhớ và tiếc nuối.
Kudo Shinichi
“Tổ chức áo đen bị tiêu diệt từ hơn nửa thế kỷ trước…”
Kudo Shinichi
“Tôi trở về hình dáng ban đầu, tiếp tục sống, tiếp tục phá án…”
Kudo Shinichi
“Mọi thứ tưởng như đã kết thúc…nhưng lại không như vậy.”
Cánh cửa bật mở, Ran bước vào.
Vẫn là dáng vẻ thanh nhã, nụ cười dịu dàng.
Chỉ là giờ đây, cô không còn là cô gái tuổi mười bảy ngày nào nữa.
Mái tóc dài được cột gọn, vài nếp nhăn nơi khoé mắt, nhưng ánh nhìn vẫn ấm áp như xưa.
Mori Ran
Lại ngồi đọc sách mãi vậy à, ông thám tử?
Kudo Shinichi
Còn hơn nằm dài lãng phí thời gian./mỉm cười/
Mori Ran
Bác sĩ dặn rồi mà…giờ phải nghỉ ngơi nhiều hơn.
Kudo Shinichi
Càng già càng sợ mình quên mất mọi thứ.
Kudo Shinichi
Phải đọc để còn nhớ mình từng là ai chứ.
Mori Ran
Nếu ông quên thì chắc tôi cũng chẳng nhớ nổi mình là ai nữa./bật cười/
Ran đặt túi trái cây lên bàn, rót thêm trà cho Shinichi.
Họ hỏi thăm nhau, về sức khoẻ, về gia đình của Ran – chồng, con gái, và đứa cháu ngoại đang học tiểu học.
Kudo Shinichi
Vậy là con gái cậu chọn làm giáo viên à?
Mori Ran
Ừ, giống mẹ nó thôi.
Mori Ran
Nhưng mạnh mẽ hơn, không dễ mềm lòng như tớ.
Kudo Shinichi
Cũng may. Chứ mà yếu lòng như mẹ nó thì chắc bây giờ đang phải chăm ông già lẩm cẩm này rồi./ánh nhìn tinh anh pha chút ngông nghênh/
Mori Ran
Nói vậy mà nghe được hả?
Mori Ran
Ngày xưa ai là người chạy theo tớ cả chục năm?
Kudo Shinichi
Là tên nhóc 7 tuổi bị teo nhỏ vì thuốc độc./nhún vai/
Kudo Shinichi
Tên đó không còn ở đây nữa đâu.
Kudo Shinichi
Cậu từng nghĩ…nếu tớ không bị teo nhỏ, mọi thứ đã khác?
Mori Ran
Đã nghĩ rất nhiều.
Mori Ran
Từng nghĩ mình là người cần cậu.
Mori Ran
Nhưng rồi cuối cùng nhận ra, chúng ta đều phải học cách sống tiếp.
Mori Ran
Chúng ta đã rất cố gắng.
Kudo Shinichi
Phải. Không phải ai cũng có thể đi cùng nhau đến cuối.
Mori Ran
Nhưng ít ra…tớ vẫn biết ơn vì mình đã từng đồng hành cùng cậu.
Mori Ran
Dạo này cậu ăn ngủ có đều không?
Kudo Shinichi
Cơ thể thì yếu, nhưng đầu óc vẫn thích hoạt động ban đêm./lắc đầu/
Kudo Shinichi
Cứ nằm là lại nhớ đủ thứ.
Mori Ran
Rồi lại nhồi tim cho mà xem.
Kudo Shinichi
Cũng tốt. Lúc đó khỏi cần nhớ gì nữa./cười nhẹ/
Mori Ran
Đừng nói linh tinh.
Mori Ran
Giờ sống được ngày nào thì ráng tận hưởng ngày đó.
Kudo Shinichi
Cậu làm bác sĩ tâm lý lúc nào vậy?
Mori Ran
/Đứng dậy chuẩn bị về./
Shinichi tiễn cô ra cửa, tay vẫn cầm tách trà giờ đã nguội lạnh.
Mori Ran
/Quay lại nhìn ông một lần cuối, ánh mắt thoáng chùng xuống./
Mori Ran
Cậu vẫn không hối hận gì chứ?
Kudo Shinichi
Có. Nhưng không còn thấy đau nữa./nhìn trời chiều/
Kudo Shinichi
Chắc vì quen rồi.
Ran không đáp. Cô chỉ gật đầu, rồi quay bước.
Căn nhà trở lại yên tĩnh.
Khi quay trở lại, ông đứng trước giá sách, định lấy tiếp cuốn tiểu thuyết còn dang dở.
Một cơn đau nhói ập đến từ lồng ngực.
Tách trà rơi khỏi tay, vỡ nát.
Tay trái ôm ngực, tay phải vịn vào cạnh bàn.
Shinichi loạng choạng, hơi thở ngắt quãng.
Mò mẫm đến chiếc kệ, định lấy lọ thuốc
Nhưng tay run đến mức chẳng giữ nổi. Lọ thuốc rơi xuống sàn, lăn xa khỏi tầm với.
Kudo Shinichi
“Thôi thì…đời này cũng chẳng còn gì phải tiếc.”
Shinichi ngồi bệt dưới đất, tựa lưng vào chân bàn, ánh mắt dần nhòe đi trong ánh hoàng hôn.
Không có tiếng gọi hay đau đớn gào thét.
Ánh mắt khép dần lại, đôi môi khẽ mỉm cười.
Chap 2: The Void Between | Khoảng Trống Ở Giữa
Shinichi mở mắt, nhưng không còn thấy căn phòng quen thuộc nữa.
Trước mắt chỉ là một khoảng không trắng xóa, kéo dài mãi không dứt.
Ông thử đưa tay lên nhưng không cảm thấy gì.
Chỉ còn lại ý thức trôi nổi giữa không gian vô tận này.
Kudo Shinichi
Vậy ra…đây là cái chết? /lẩm bẩm/
Quản lí hệ thống
Ngươi đoán không sai.
Trước mặt ông là một bóng người mờ, không rõ mặt mũi, chỉ có dáng đứng thẳng và bình thản.
Quản lí hệ thống
Ta là người quản lý hệ thống thời gian.
Quản lí hệ thống
Có thể gọi ta như vậy.
Quản lí hệ thống
Công việc của ta là xử lý những linh hồn sau khi kết thúc một vòng đời.
Kudo Shinichi
Hệ thống thời gian?
Kudo Shinichi
Nghe cứ như trò đùa.
Kudo Shinichi
Một kịch bản phim khoa học viễn tưởng.
Quản lí hệ thống
Tin hay không tùy ngươi.
Quản lí hệ thống
Sự thật là linh hồn ngươi không thể tan biến như bình thường.
Quản lí hệ thống
Vì ngươi mang quá nhiều tiếc nuối.
Quản lí hệ thống
Những mối ràng buộc chưa dứt, những cảm xúc chưa buông.
Quản lí hệ thống
Chúng giữ ngươi lại ở đây.
Trong đầu ông thoáng hiện ra vài cái tên. Ran. Heiji. Amuro. Akai…
Tất cả mờ nhạt như những mảnh ký ức rơi vỡ, nhưng mỗi lần thoáng qua tim ông lại nhói lên.
Kudo Shinichi
Vậy tôi có lựa chọn nào?
Quản lí hệ thống
Có hai lựa chọn.
Quản lí hệ thống
Một: tan biến hoàn toàn.
Quản lí hệ thống
Hai: sống lại trong một dòng thời gian khác.
Kudo Shinichi
Sống lại…nghĩa là tôi phải học lại tất cả từ đầu à?
Quản lí hệ thống
Kiến thức, kỹ năng, tư duy trinh thám…tất cả đều là bản chất đã khắc vào linh hồn ngươi, chúng sẽ đi cùng ngươi.
Quản lí hệ thống
Ngươi sẽ không mất đi những gì mình đã rèn giũa.
Kudo Shinichi
Vậy tôi vẫn nhớ hết mọi thứ của đời trước?
Quản lí hệ thống
Những con người ngươi từng gặp, những gương mặt từng khiến ngươi đau đớn…sẽ chỉ còn lại như mảnh ký ức rời rạc.
Quản lí hệ thống
Một cảm giác quen, một cái tên bật ra, một nỗi sợ mơ hồ.
Quản lí hệ thống
Đủ để ngươi không quên họ tồn tại, nhưng không đủ để ngươi biết trước điều gì sẽ xảy ra.
Kudo Shinichi
Tức là, tôi giữ lại trí tuệ, nhưng mất đi phần ký ức rõ ràng về họ?
Kudo Shinichi
Hừ…nghe như một trò chơi có quy tắc./cười khẽ/
Kudo Shinichi
Nhưng chẳng có phần thưởng nào cả.
Quản lí hệ thống
Chính xác.
Quản lí hệ thống
Đây không phải phần thưởng.
Quản lí hệ thống
Cũng không phải sự chuộc lỗi.
Quản lí hệ thống
Chỉ là lựa chọn.
Quản lí hệ thống
Đủ để thôi thúc ngươi, nhưng không đủ để ban cho ngươi “toàn tri”.
Kudo Shinichi
Nếu tôi chọn…tan biến?
Quản lí hệ thống
Thì mọi thứ kết thúc ở đây.
Quản lí hệ thống
Ngươi sẽ tan như giọt nước rơi vào biển, không còn tên, không còn “Shinichi”.
Kudo Shinichi
Cũng nhẹ nhõm đấy chứ./thở dài/
Kudo Shinichi
Nhưng…tại sao tim tôi vẫn nặng thế này?
Kudo Shinichi
Tại sao khi nghĩ đến gương mặt họ, tôi lại thấy…sợ mất thêm lần nữa?
Quản lí hệ thống
Vì đó là điều linh hồn ngươi khao khát.
Quản lí hệ thống
Ngươi có thể quay đi.
Quản lí hệ thống
Hoặc có thể bước tiếp, thử một đời sống khác.
Kudo Shinichi
/Ngẩng đầu, nhìn vào khoảng trắng mênh mông/
Quản lí hệ thống
…Ngươi chọn con đường ấy sao?
Kudo Shinichi
Nếu còn một cơ hội…tôi muốn thử./nói khẽ/
Kudo Shinichi
Tôi không chắc mình có thể ‘cứu’ ai, cũng chẳng chắc có thể làm khác đi.
Kudo Shinichi
Nhưng nếu để mặc, tôi biết mình sẽ hối hận.
Quản lí hệ thống
Lựa chọn đã định.
Quản lí hệ thống
Hãy nhớ không ai ban ơn cho ngươi.
Quản lí hệ thống
Ngươi sẽ tự đi, tự đứng dậy, tự vấp ngã.
Kudo Shinichi
Như cả đời nay thôi.
Không gian bỗng chấn động.
Một nhịp tim vang lên, mạnh mẽ, dội khắp khoảng trống.
Tất cả ánh sáng, bóng tối, ký ức, tan vỡ như bọt nước.
Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi ngã vào hư vô, Shinichi nghe lại chính giọng mình — như thì thầm với chính bản thân:
Kudo Shinichi
“Nếu có thể…xin hãy cho tôi gặp lại họ. Chỉ một lần nữa thôi.”
Tiếng khóc của một đứa trẻ sơ sinh vang lên.
Chap 3: The Silent Cradle | Chiếc Nôi Im Lặng
Phòng sơ sinh tràn ngập ánh sáng trắng.
Những đứa trẻ mới chào đời được đặt trong những chiếc nôi nhỏ, tiếng khóc vang lên khắp nơi.
Yukiko đứng bên ngoài tấm kính, đôi mắt sáng long lanh vẫn chưa giấu được sự lo lắng.
Bên cạnh bà, Yusaku khoanh tay, im lặng quan sát.
Trong dãy nôi ấy, chỉ có một đứa bé không khóc, cũng không quẫy đạp.
Shinichi nằm yên, đôi mắt hé mở, bình thản nhìn trần nhà như đang suy nghĩ điều gì đó.
Kudo Yukiko
Anh thấy không? /lo lắng/
Kudo Yukiko
Con mình…không giống mấy đứa khác.
Kudo Yukiko
Tại sao nó không khóc?
Kudo Yukiko
Hay có vấn đề gì không?
Kudo Yusaku
Bình tĩnh nào. /cười nhẹ/
Kudo Yusaku
Không phải đứa trẻ nào cũng giống nhau.
Kudo Yusaku
Có lẽ nó chỉ…ít thích gây chú ý.
Kudo Yukiko
Anh nói gì thế?
Kudo Yukiko
Trẻ sơ sinh mà ‘ít thích gây chú ý’? /nhăn mặt/
Kudo Yukiko
Bình thường mới sinh ra phải khóc chứ.
Kudo Yukiko
Nó im lặng thế này…em lo lắm.
Kudo Yusaku
…/đưa mắt nhìn kĩ hơn/
Shinichi khẽ cử động ngón tay, rồi nắm chặt tấm khăn quấn như thể đang thử nghiệm thứ gì đó.
Không có vẻ gì là yếu ớt, cũng chẳng hề bất thường về sức khỏe.
Kudo Yusaku
Thực ra, anh cũng thấy lạ.
Kudo Yusaku
Nhưng nhìn nó xem, tay chân cứng cáp, mắt sáng lạ thường.
Kudo Yusaku
Có khi nào…nó chỉ khác biệt theo một cách mà chúng ta chưa hiểu?
Kudo Yukiko
Khác biệt thế này liệu có tốt không?
Kudo Yukiko
Em từng đóng phim nhiều vai, gặp biết bao đứa trẻ…nhưng chưa thấy đứa nào mới sinh đã im lìm đến thế.
Kudo Yusaku
Em muốn nghe thật lòng không? /thở dài/
Kudo Yusaku
Nếu một ngày nào đó con trai chúng ta không chỉ là một đứa bé bình thường…thì anh nghĩ nó sẽ còn làm chúng ta bất ngờ nhiều hơn.
Yukiko quay sang nhìn Yusaku, rồi lại nhìn đứa bé trong nôi.
Shinichi vẫn nằm đó, yên lặng, đôi mắt dõi theo ánh đèn trên trần.
Không khóc, không nháo, không cười – chỉ như đang ghi nhớ thế giới vừa mở ra trước mặt.
Một bác sĩ đi ngang, thoáng liếc vào.
Ông dừng lại vài giây, cau mày.
Bác sĩ
Tôi chưa từng gặp đứa trẻ sơ sinh nào im lặng như vậy.
Bác sĩ
Không khóc, không quấy…giống như nó chẳng cần báo hiệu gì với thế giới này cả.
Yukiko càng thêm lo, ánh mắt hướng về Shinichi.
Yusaku không nói gì, chỉ im lặng quan sát con trai, ánh nhìn cũng thoáng chút suy tư.
Kudo Yukiko
Shinichi…con khác biệt quá.
Kudo Yukiko
Không biết lớn lên sẽ ra sao nữa.
Kudo Yusaku
Shinichi…con rốt cuộc sẽ trở thành người thế nào? /thì thầm/
Bên ngoài ô cửa kính, hai vợ chồng nhìn đứa con trai đầu lòng.
Như linh cảm tương lai của đứa bé là một khởi đầu cho một điều gì đó lớn lao, vượt ngoài dự đoán của họ.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play