[Lyhansara] 2000 Năm Chờ Em
Chương 1: Công chúa bỏ trốn
Trăng treo cao như chiếc gương sáng trên bầu trời Valoren. Ánh bạc trải dài xuống tường thành lạnh lẽo, in bóng những binh lính đi tuần gác nghiêm ngặt.
Trong tẩm cung lộng lẫy, công chúa Han Sara ngồi bên cửa sổ, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt lan can. Áo lụa trắng mềm mại, mái tóc nâu đen buông xuống như suối, nhưng trong đôi mắt nàng không hề có niềm vui.
Han Sara (nàng)
'Ngày nào cũng vậy… ta như con chim bị nhốt trong chiếc lồng vàng này.' *Nàng thì thầm, giọng nghẹn lại*
Cha nàng, Quốc vương Valoren, chưa từng hỏi nàng muốn gì. Với ông, công chúa chỉ là quân cờ trong ván cờ chính trị. Nàng nghe tin mình sắp bị gả cho hoàng tử của một liên minh xa lạ – một người chưa từng gặp mặt.
Han Sara (nàng)
Không… ta không muốn. Một lần thôi… chỉ một lần ta muốn sống như ý ta muốn.
Nói rồi, Sara hít một hơi sâu, quyết tâm. Nàng đã chuẩn bị từ lâu: áo choàng đen để che giấu thân phận, một ít lương khô, dao găm nhỏ giắt bên hông. Đêm nay, dưới ánh trăng, nàng sẽ bỏ trốn.
Tiếng kèn báo hiệu đổi ca vang lên. Lính gác chậm rãi thay phiên, chính là lúc sơ hở. Sara kéo mũ trùm, men theo lối hẹp sau hậu viện, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Nhưng vận mệnh chưa bao giờ dễ dàng.
lính gác
Người kia! Dừng lại!
Một lính gác phát hiện bóng dáng khả nghi.
Sara kinh hãi, lập tức bỏ chạy. Tiếng giáp sắt loảng xoảng vang dậy phía sau, ngọn đuốc rực lửa sáng rực cả một vùng.
Nàng lao vào khu rừng tối mịt ngoài thành. Cành cây cào rách áo choàng, vết đá nhọn cứa rách bàn chân. Máu nóng rỉ xuống, mỗi bước đi như thiêu đốt. Nhưng nàng không dừng lại – không được dừng lại.
Han Sara (nàng)
Chỉ cần vượt khỏi đây… chỉ cần tự do…
Thế nhưng, lối đi càng ngày càng tối. Không gian dần trở nên tĩnh mịch đến lạ thường, chỉ còn tiếng gió rít qua những tán cây già cỗi. Những câu chuyện người đời vẫn thường kể ùa về trong đầu nàng
“Trong rừng cấm có ma quỷ trú ngụ…”
“Có một tòa lâu đài bị nguyền rủa, ai đặt chân đến đều không trở ra được…”
Sara run rẩy, nhưng phía sau là ánh đuốc sáng rực của quân lính. Nàng không còn đường lui.
Và rồi, trước mắt nàng hiện ra…
Một cánh cổng khổng lồ, rêu phong phủ kín. Cánh cửa nặng nề khép hờ, chỉ cần một chút lực đã mở ra.
Bên trong, một tòa lâu đài u ám, im lìm như đã ngủ yên hàng ngàn năm.
Sara bước vào, tim đập loạn nhịp. Dẫu sợ hãi, nhưng ít nhất, nơi này sẽ che giấu nàng khỏi lưỡi gươm của cha.
Lâu đài lạnh lẽo, bóng tối phủ kín. Nàng lần mò đi, cuối cùng dừng lại ở đại sảnh.
Ngay chính giữa – một bức tượng bằng đá cẩm thạch.
Người phụ nữ ấy ngồi trên ngai vàng, gương mặt đẹp đến mức khiến trái tim Sara khựng lại. Đôi mày cong lạnh lùng, dáng vẻ uy nghiêm như nữ thần, nhưng đường nét lại dịu dàng đến khó tả.
Sara ngẩn ngơ, bàn tay run rẩy vươn ra…
Ngón tay vừa chạm vào bề mặt lạnh băng ấy—
Cả lâu đài rung chuyển. Ánh sáng chói lòa bùng lên, gió xoáy cuộn quanh. Sara hoảng hốt lùi lại, bàn chân trượt trên nền đá, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Trong ánh sáng ấy… bức tượng nhúc nhích.
Một đôi mắt sâu thẳm, lạnh lẽo, nhìn thẳng vào nàng.
Han Sara nghẹn thở, bàn tay siết chặt trước ngực.
Và rồi, giọng nói vang lên – khàn khàn nhưng rõ ràng
Trần Thảo Linh (cô)
Ngươi… là ai? Tại sao lại đánh thức ta?”
Han Sara lùi về phía sau vài bước, lưng áp sát tường đá lạnh buốt. Trước mặt nàng, bức tượng vốn dĩ vô tri vô giác giờ đây đã… động đậy.
Ánh sáng mờ dần, để lại một thân ảnh nữ nhân cao lớn, tóc đen dài buông xõa, từng sợi óng ánh như dải lụa trong gió. Da nàng trắng đến mức phản chiếu ánh trăng, còn đôi mắt đen sâu thẳm lại mang khí thế áp đảo tựa dã thú vừa tỉnh khỏi giấc ngủ ngàn năm.
Han Sara (nàng)
*Run rẩy* Ngươi… ngươi là… người? Hay… ma?
Nữ nhân ấy khẽ nghiêng đầu, đôi mày nhíu lại. Giọng nàng khàn khàn, dường như đã lâu chưa nói, nhưng từng chữ vẫn mang vẻ uy nghiêm lạnh lẽo
Trần Thảo Linh (cô)
Ta… là Trần Thảo Linh.
Tên gọi ấy vang vọng khắp đại sảnh, như đánh thức những ký ức đã ngủ yên suốt hai thiên niên kỷ.
Sara há hốc miệng. Nàng không biết nên sợ hãi hay ngưỡng mộ. Người này rõ ràng không giống phàm nhân bình thường.
Đúng lúc ấy, tiếng hò hét từ xa vọng lại
lính gác
Bắt lấy công chúa! Bao vây rừng cấm!
Trái tim Sara thắt chặt. Nàng cuống cuồng nhìn quanh, toan tìm đường trốn, nhưng cánh cửa đá nặng nề đã tự động đóng sập lại từ khi Linh tỉnh dậy.
Binh lính đang tới gần… nàng đã hết đường chạy.
Han Sara (nàng)
*Hoảng loạn, quay sang cô hạ giọng khẩn cầu* Xin… xin người đừng hại ta. Nếu có thể, xin hãy che giấu ta thêm một đêm thôi. Ta không muốn quay lại hoàng cung…
Trần Thảo Linh chăm chú nhìn nàng. Trong đôi mắt lạnh lùng ấy thoáng hiện sự khó hiểu – như thể cô không hiểu hết lời Sara nói.
Một lát cô nhấc bàn tay thon dài, nhẹ nhàng phất ra.
Ngay lập tức, toàn bộ đại sảnh chìm trong bóng tối, ánh lửa từ bên ngoài cũng bị che khuất. Binh lính lùng sục ngoài cửa, nhưng khi tiến đến gần, lại bị một sức mạnh vô hình ngăn cản, chẳng thể đặt chân vào.
Han Sara (nàng)
*Ngỡ ngàng*
Han Sara (nàng)
"Nữ nhân ấy vừa mới tỉnh lại mạnh mẽ đến vậy."
Còn nàng, công chúa yếu đuối, chỉ biết ôm ngực, thở dốc liên hồi. Đôi mắt lấp lánh ánh nước, khẽ thì thầm
Han Sara (nàng)
'Ngươi… đã cứu ta sao?'
Trần Thảo Linh không đáp. Cô vẫn nhìn nàng, ánh mắt như muốn xuyên thấu tâm can.
Đột nhiên, Linh nhăn mày, bước lại gần. Khoảng cách rút ngắn, khiến Sara hoảng sợ lùi thêm vài bước.
Nàng tưởng sẽ bị giết, nhưng…
Bàn tay lạnh lẽo ấy lại chạm khẽ vào má nàng.
Linh khẽ lẩm bẩm, giọng thì thầm nhưng mang đầy ma lực
Trần Thảo Linh (cô)
Đúng rồi… là ngươi. Chính ngươi đã đánh thức ta.
Sara ngẩn người, chưa kịp hiểu thì bất chợt một tiếng “cộc” vang lên – nữ nhân 2000 tuổi ấy… gục ngã ngay trước mặt, nằm dài ra sàn đá, bất tỉnh nhân sự.
Han Sara (nàng)
Ơ… cái gì? Vừa rồi còn oai phong lẫm liệt, sao giờ ngất cái rụp thế này?
Han Sara (nàng)
#Lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài.* Thôi xong… bây giờ lại tới lượt ta phải… cứu người sao?
Ánh trăng hắt vào qua khe cửa, soi rõ cảnh tượng trái ngang
Một công chúa bỏ trốn, ngồi thẫn thờ bên cạnh nữ nhân bí ẩn vừa tỉnh giấc sau hai nghìn năm, giờ đang ngủ say như chết trên nền đá lạnh.
Sara nhìn gương mặt tuyệt mỹ ấy, trong lòng không hiểu sao lại thoáng rung động.
Han Sara (nàng)
Ngươi là ai… thật sự là ai vậy, Trần Thảo Linh?
Chương 2: Lâu đài tỉnh giấc
Không gian trong lâu đài u ám, ánh trăng chiếu qua ô cửa vỡ nát, soi rõ hai thân ảnh nằm ngổn ngang giữa đại sảnh.
Một là Han Sara – công chúa trốn chạy, đang thở hổn hển vì mệt.
Một là Trần Thảo Linh – nữ nhân 2000 tuổi, vừa oai phong cứu nàng thoát chết, giờ lại nằm sóng soài trên nền đá lạnh như khúc gỗ.
Han Sara (nàng)
*Ngồi thụp xuống, bất lực chống cằm.* Thật không hiểu nổi… người gì mà vừa mới ra dáng thần tiên, hô một cái cả đám binh lính chạy té khói, sau lại lăn ra ngủ luôn thế này…
Nàng cúi nhìn gương mặt cô. Mặt mày lạnh lùng, đường nét sắc sảo, hàng mi dài khẽ rung, đẹp đến mức khiến người ta tim đập loạn nhịp.
Han Sara (nàng)
*Chép miệng* Đẹp thì đẹp thật đấy, nhưng… cứu người xong rồi bỏ mặc ta thế này à? Đúng là đồ… kỳ quặc
Nói vậy thôi, chứ cuối cùng nàng vẫn khẽ cởi áo choàng, phủ lên người Linh, tránh cho "người ta" bị lạnh.
Sara giật mình. Người đang nằm bỗng khẽ động đậy, hàng mi run rẩy rồi mở ra đôi mắt đen sâu thẳm.
Linh chống tay ngồi dậy. Nhưng động tác cứng ngắc, như một con mèo hoang vừa tập đi sau giấc ngủ dài.
Đôi mắt ấy xoáy thẳng vào Sara. Giọng cô trầm thấp, nhưng khàn và chậm
Trần Thảo Linh (cô)
Ngươi… là ai?
Han Sara (nàng)
*Thoáng ngập ngừng, nhưng rồi cắn môi, đáp nhỏ* 'Ta… là Han Sara. Công chúa của Valoren'
Trần Thảo Linh (cô)
*Nhíu mày, như cố gắng hiểu. Một lúc sau mới gật đầu* Han… Sa… ra
Cô lặp lại từng chữ, phát âm cứng ngắc, nhưng ánh mắt nghiêm túc đến lạ
Sara thở dài. Người này xem ra… không hẳn nguy hiểm, mà giống hệt một đứa trẻ tập nói
Vừa nghĩ xong thì cô… đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng
Han Sara (nàng)
*Giật mình* Này! Làm gì vậy?
Trần Thảo Linh (cô)
*Trầm giọng* Ngươi là… người đã đánh thức ta. Vậy từ nay… ngươi phải chịu trách nhiệm với ta
Han Sara (nàng)
Cái… cái gì cơ?! *tròn mắt, hai gò má nóng ran.*
Han Sara (nàng)
"Trách nhiệm gì ở đây chứ?! Rõ ràng chỉ vô tình chạm phải tượng thôi mà!"
Nhưng Trần Thảo Linh này không hề đùa. Đôi mắt đen ấy nghiêm túc vô cùng, như thể lời vừa nói là mệnh lệnh thiên thu.
Sau một hồi giằng co, Sara bất lực thở dài
Han Sara (nàng)
Được rồi, ta chịu trách nhiệm… Nhưng trước hết, ngươi có đói không?
Linh chớp mắt, im lặng một thoáng. Rồi… bụng nàng kêu “ọc ọc” một tiếng
Han Sara (nàng)
2000 tuổi mà cũng đói bụng như người thường sao?
Linh gật đầu, gương mặt vẫn giữ vẻ uy nghiêm cực kỳ… nhưng đôi mắt lấp lánh chẳng khác gì con mèo nhỏ chờ được cho ăn.
Han Sara (nàng)
*Bất lực bật cười.* Được rồi, chờ ta. Ta có mang chút lương khô
Nàng lấy ra bánh mì khô từ túi vải, đưa cho Linh
Cô cầm lấy, ngắm nghía như nhìn vật thể lạ. Sau đó, không thèm cắn, mà… nhét thẳng cả miếng vào miệng
Trần Thảo Linh (cô)
Khụ! Khụ khụ khụ!!!
Han Sara (nàng)
*Hốt hoảng vỗ lưng cô* Trời ơi, ăn từ từ thôi! Có ai ăn cả thế đâu, ngốc ạ!
Linh vừa ho vừa trợn mắt nhìn nàng, như thể Sara mới là kẻ kỳ lạ.
Sara không nhịn được cười. Trong bóng tối lạnh lẽo, tiếng cười trong trẻo vang vọng, còn Trần Thảo Linh – vị nữ nhân từng khiến cả lâu đài rung chuyển – lại ngồi ngay ngắn nhai miếng bánh khô như đứa trẻ
Đêm ấy, Sara ngồi tựa tường, lén quan sát Linh ngủ.
Trong lòng nàng bất giác nảy sinh một ý nghĩ kỳ lạ
Han Sara (nàng)
“Có lẽ… số phận đã thật sự rẽ sang một hướng khác kể từ khi ta chạm vào ngươi.”
Chương 3: Những bức tranh biết nói
Han Sara dụi mắt ngồi dậy, toàn thân ê ẩm vì phải ngủ dựa lưng vào tường lạnh cả đêm. Nàng nhìn sang bên cạnh – Trần Thảo Linh vẫn còn say ngủ, mái tóc đen xõa tung, gương mặt nghiêm túc như đang mơ thấy một trận chiến nào đó.
Han Sara (nàng)
*Thở dài* Ngủ cũng nghiêm túc đến vậy… Người này chắc cả đời chưa từng biết thế nào là thảnh thơi.
Nàng đứng lên, vươn vai rồi đi tìm xem trong lâu đài này có thứ gì ăn được không. Lúc bước xuống cầu thang xoắn ốc, ánh nắng len qua ô cửa sổ vỡ hắt lên những bức tranh cũ kỹ treo dọc tường.
Giọng nói trầm thấp vang lên
Sara giật bắn, suýt trượt chân. Nàng quay ngoắt lại, chẳng thấy ai cả.
???
Ở đây, bên trái ngươi kìa!
Sara run run nhìn sang… thì thấy một bức tranh chân dung cũ kỹ, vẽ một vị quý ông râu dài, đang… nhướn mày nhìn nàng.
Han Sara (nàng)
AAAAA!!! *hét thất thanh, lùi ba bước, ôm tim.*
Han Sara (nàng)
Ngươi… ngươi… ngươi biết nói hả?!
Quý ông trong tranh khẽ ho khan, hắng giọng
???
Khụ! Dĩ nhiên rồi. Tòa lâu đài này đâu phải nơi tầm thường. Mà nè, bước cẩn thận xuống bậc thứ mười ba đó, nó mục rồi, dễ gãy lắm
Sara há hốc miệng, quay sang nhìn cầu thang. Quả nhiên, bậc thứ mười ba có vết nứt lớn. Nếu nàng bước hụt, chắc chắn đã té lăn quay.
Trước khi kịp hoàn hồn, từ bức tranh khác bên phải, một giọng nữ lanh lảnh cất lên
???
Hứ, lúc nào cũng ra vẻ hiểu biết! Này cô bé, đừng tin ông ta quá. Bậc thang số mười bốn mới thực sự nguy hiểm đấy, hôm qua ta thấy mối gặm nhem nhuốc cả rồi!
Sara quay đầu, ngẩn người. Đó là bức tranh vẽ một tiểu thư trẻ trung, tóc xoăn bồng bềnh, môi son đỏ chót. Nàng ta còn bĩu môi với ông râu dài bên kia.
???
Cô nói bậy! *tức giận.*
???
Không, ta nói thật! *hất cằm*
Hai bức tranh bắt đầu… cãi nhau chí chóe.
Nàng đứng ngây ra giữa cầu thang, hai tai ong ong, không biết nên tin ai.
Đúng lúc ấy, một giọng lười nhác khác vang lên từ bức tranh ngay trên đầu cầu thang
???
Trời ạ, sáng sớm đã ồn ào… Hai người im đi cho ta ngủ với được không?
Sara ngẩng lên. Lần này là bức tranh một chàng kỵ sĩ trẻ, đang… ngáp dài ngáp ngắn.
Han Sara (nàng)
*Há hốc mồm* Chuyện quái gì thế này trời…
Nàng chưa kịp nói thêm, thì sau lưng vang lên giọng trầm khàn quen thuộc
Trần Thảo Linh (cô)
Ồn ào quá
Sara quay lại. Trần Thảo Linh đã tỉnh dậy, tóc tai rối bù, ánh mắt còn vương vẻ ngái ngủ, nhưng khí thế vẫn… lạnh lùng như băng.
Chỉ thấy cô liếc một cái, lập tức cả dãy tranh im phăng phắc.
Nàng trố mắt nhìn nữ nhân kia, trong đầu chỉ còn đúng một ý nghĩ
Han Sara (nàng)
“Người này… không những có thể khiến cả lâu đài rung chuyển, mà còn trị được cả mấy bức tranh lắm mồm này sao?!”
Han Sara (nàng)
*Chống hông, lườm cô* Này, người định tính toán sao đây? Lâu đài này toàn thứ… biết nói, còn ngươi thì suốt ngày làm ta hết hồn
Trần Thảo Linh (cô)
*Chớp mắt, nghiêm túc đáp* Không cần lo. Từ nay có ta ở đây, chúng không dám làm hại ngươi
Sara ngẩn ra, má thoáng đỏ. Trái tim nàng… lại đập lỡ một nhịp
Cầu thang im lặng sau khi cô chỉ liếc mắt một cái. Ông râu dài trong bức tranh… khẽ ho nhẹ một tiếng, giọng run run
???
Cô chủ… thật xin lỗi, vừa rồi chúng tôi không có ý làm ồn đâu ạ…
???
*Lập tức gật đầu lia lịa* Đúng đó, chúng tôi chỉ… chỉ muốn nhắc công chúa đi cẩn thận thôi!
Han Sara (nàng)
*nghe mà trợn tròn mắt, quay sang nhìn cô* Ngươi… ngươi dọa cho mấy bức tranh cũng phải xin lỗi ư?
Linh chậm rãi vuốt mái tóc, dáng vẻ uy nghiêm lạ thường, đáp ngắn gọn
Trần Thảo Linh (cô)
Chúng vốn do lời nguyền mà sống động. Nhưng nếu ta ra lệnh… chúng phải nghe
Nói rồi, cô quay sang nhìn nàng, gương mặt lạnh như sương sớm
Trần Thảo Linh (cô)
Ngươi không được sợ.
Sara chớp mắt. Trời đất, tại sao một câu nói đơn giản lại khiến tim nàng nhảy loạn xạ như vậy?
Nàng và cô đi xuống đến gian bếp cũ, Sara lục lọi được ít nồi niêu và một bao lúa mốc meo. Nàng thở dài, quay lại nhìn Linh
Han Sara (nàng)
Có cái gì ăn được đâu. Hay là… để ta ra ngoài rừng tìm trái cây?
Nghe vậy, Linh lập tức nhíu mày, bước đến chắn trước mặt nàng
Trần Thảo Linh (cô)
Không được. Bên ngoài nguy hiểm
Sara ngẩng lên, chạm ngay vào ánh mắt nghiêm nghị kia
Han Sara (nàng)
Nhưng nếu không có đồ ăn thì chúng ta lấy gì mà sống?
Linh im lặng vài giây, sau đó… bước lại gần chiếc ghế đá, nhẹ nhàng đặt tay lên.
Chiếc ghế lập tức… biến thành một con thỏ trắng béo mũm mĩm, còn đang ngơ ngác cựa quậy đôi tai.
Han Sara (nàng)
Ngươi… ngươi vừa… biến ghế thành thỏ hả?
Trần Thảo Linh (cô)
*Gật đầu, nghiêm túc đáp* Thịt thỏ ăn ngon. Ngươi muốn nướng hay hầm?
Han Sara (nàng)
*Hét toáng* Không!!! Thả nó ra ngay!!! Tội nghiệp nó!
Con thỏ dường như cũng hiểu, mắt long lanh, nhào vào lòng nàng như tìm chỗ an toàn.
Sara ôm con thỏ run rẩy, tức giận lườm Linh
Han Sara (nàng)
Ngươi đúng là… đồ ngốc! Người ta đâu có ăn những con vật dễ thương thế này!
Linh khựng lại, đôi mắt hơi mở to, như thể vừa nghe một chân lý chưa từng biết
Trần Thảo Linh (cô)
Không ăn? *trầm ngâm, sau đó gật đầu rất nghiêm túc.*
Trần Thảo Linh (cô)
Được. Từ nay… ta không biến ghế thành thỏ nữa
Lúc ấy, bức tranh kỵ sĩ lười nhác trên tường ngáp một cái, xen ngang
???
Ta thì nghĩ biến thỏ thành… rượu vang chắc thú vị hơn.
Trần Thảo Linh (cô)
Câm miệng! *lạnh lùng quát*
Sara ôm thỏ, bật cười thành tiếng. Trong lòng nàng bỗng thấy ấm áp kỳ lạ. Nữ nhân này rõ ràng chẳng hiểu gì về thế giới hiện tại, vừa lạnh lùng vừa ngốc nghếch, nhưng… lúc nào cũng đứng chắn trước nàng, bảo vệ nàng khỏi mọi thứ, dù là binh lính hay mấy bức tranh lắm mồm.
Nàng khe khẽ thì thầm, gần như chỉ để mình nghe
Han Sara (nàng)
'Có lẽ… ngươi không đáng sợ như ta nghĩ. Trần Thảo Linh…'
Download MangaToon APP on App Store and Google Play