Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[BL] Chinh Phục Được Người Sao Khó Quá!

Chương 1: Y quán

Công tử
Công tử
Mẹ kiếp!
Tay hắn bóp chặt miệng vết thương ngay sườn trái, cảm giác đau đớn tê dại lan tỏa khắp người, làm tai thiếu niên cứ ong ong, từng sợi dây thần kinh như muốn nổ tung.
Công tử
Công tử
Sớm biết có ngày hôm nay ta đã kêu phụ thân giết hết tất cả các ngươi rồi, đúng là cứu vật, vật trả ơn, cứu người, người trả oán mà! //tức nghiến răng nghiến lợi//
Máu càng lúc càng rỉ ra, không đặc không lỏng, là một loại hỗn hợp gì đó có mùi tanh tưởi kèm với mùi đất sìn dính đã dính lên bộ y phục từ lúc nào. Do đó vết thương thiếu niên mới bị nhiễm trùng mà đau inh ỏi.
Đâu chỉ mỗi vết thương ngay nơi sườn trái, còn ở vai, lưng, đùi mọi nơi đều là vết thương, chỉ may không có chỗ nào chí mạng, nếu có khéo đến giờ thiếu niên đã chết tươi từ đời nào rồi.
Công tử
Công tử
*Cứ thế này e là toi mất thôi... Phải mau chóng rời khỏi cái núi khốn khiếp này rồi đi tìm nhà dân*
Vì mãi suy nghĩ mà cơn đau tiếp tục kéo tới, nó như cơn sóng dữ ăn mòn từng thớ da, từng thớ thịt, ăn sâu vào cả xương tủy. Bấy giờ hắn ta thở mạnh cũng đau sống không bằng chết, quả thực thảm thương quá rồi.
Bỗng nhiên cổ họng thiếu niên dâng lên một mùi vị nóng bỏng giống với sắt rỉ, hắn chịu không nổi mà ho khù khụ, càng ho càng đau, mà không ho lại chịu không nổi cái mùi vị tàn sát cổ họng đó. Máu từ khóe miệng phun ra nhuộm đỏ cả một mảng lớn, mấy cành lá cây xanh mướt ở gần đương nhiên không thoát được.
Hắn ngã khụy xuống, cắm đầu cắm cổ ho, mồ hôi lạnh tuôn ra làm ướt đẫm thái dương, cơn đau cũng như cá gặp nước, đau đến mức cơ thể mềm nhũn.
Công tử
Công tử
*Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp!!! *
Khi cơn đau dần lắng xuống, phải nói là đau đến liệt cả người rồi cũng nên, hắn thở hồn hển nằm rạp xuống nền đất, xung quanh hắn chỉ có cỏ cây, trời cũng đã tối, có lẽ số hắn tới đây là đã tận rồi. Máu vẫn tuôn ra khỏi khóe môi, mồ hôi lạnh ướt sũng, gió nhẹ thổi qua làm hắn lạnh run người, nhưng mà... Hắn cơ bản đã quá mệt, cực kì mệt, vừa bất lực vừa tuyệt vọng.
Hắn có thể chảnh chó, có thể khó ưa nhưng hắn còn phụ mẫu ở nhà, còn hai đứa em, còn người anh, còn gia đình, không thể cứ thế mà chết được, hắn phải sống để còn gánh vác gia tộc, phải sống để đưa phụ mẫu ngắm nhìn thế gian.
Rốt cuộc... Hắn sẽ là đứa con hư, đã thất hứa.
Trong mơ màng hắn thấy có hai bóng người tiến lại gần hắn, e rằng đó là hắc bạch vô thường đến bắt hắn đi, nhưng hắn chưa muốn đi đâu. Thiếu niên dùng hết sức, giọng yếu ớt quát một câu với mong muốn nhỏ bé sẽ có thể đuổi được hai vị quan âm phủ này rời đi, chừa cho hắn một con đường sống:
Công tử
Công tử
C... Cút! //khóe môi giựt giựt//
Kẻ bí ẩn 1
Kẻ bí ẩn 1
...
Kẻ bí ẩn 2
Kẻ bí ẩn 2
Tiên sinh //kéo áo kẻ kế bên//, nhìn huynh ấy...
Kẻ bí ẩn 1
Kẻ bí ẩn 1
...
Tầm mắt thiếu niên mờ đi, không thể nhìn rõ bóng dáng hai kẻ lạ mặt, chỉ thấy một người cao cao và một người lùn lùn, dựa vào giọng nói của kẻ lùn lùn kia có thể chắc nịch rằng là một đứa trẻ, nhưng không còn thời gian suy nghĩ nữa. Mọi thứ dần chìm vào bóng tối, con quái vật đó nuốt chửng lấy tiềm thức hắn, chẳng còn gì nữa rồi, dù có cứu cũng không cứu nổi, nếu là thần y thì may ra...
Ba ngày trước... :
Ba ngày trước tại phủ Lạc gia, công tử nhà ấy đột nhiên mất tích, có lẽ là do ham chơi, cả trấn thay phiên đi tìm tung tích công tử đều không tìm được dấu vết gì.
Bà Lạc suy sụp tinh thần ôm mặt gào khóc, ông Lạc chỉ có thể dỗ dành vợ mà chẳng thể làm gì, lúc đó cả Kình đô loạn hết cả lên, họ đâu biết công tử của nhà Lạc đó đã bị bắt đi rồi, mà cũng chả hiểu sao có thể bị bắt được.
Kẻ bí ẩn 2
Kẻ bí ẩn 2
Lạc gia là gia tộc nổi tiếng nhất nhì Kình đô, gia thế cũng thuộc hàng khủng, nhưng mà đắc tội hơi bị nhiều người nên có lẽ người này là bị dẫn dụ bắt làm con tin để hạ thấp Lạc gia đây mà. Tiếc thay bọn chúng nào biết người Lạc gia đâu phải dạng vừa, huynh ấy chắc chắn đã giết người để trốn ra đây cho coi.
Trong mơ màng thiếu niên vẫn nghe thấy tiếng nói chuyện, là của đứa nhóc đó, từ nãy đến giờ kẻ cao cao mà nhóc con này gọi là "tiên sinh" kia vẫn chưa mở miệng lần nào, hình như là một người rất lạnh lùng.
Công tử
Công tử
*Lạnh lùng cũng được... Sao cũng được... *
Chẳng biết đã bao lâu trôi qua, hắn tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên một cái nệm, căn phòng được thiết kế theo phong cách nước Nhật, với cửa kéo và sàn trãi chiếu, đương nhiên hắn chỉ nằm trên nệm trắng trãi dưới sàn.
Cả người Lạc Hi bị băng gạc quấn quanh, vết thương được khâu lại không chảy máu nữa, hắn còn mặc một bộ y phục mới tinh trắng toát vừa vặn còn tòa mùi thơm thơm. Kế bên hắn, xuất hiện một lang y điềm tĩnh ngồi quỳ nhìn hắn chăm chăm, vẻ mặt lạnh băng khó tả.
Lạc Hi
Lạc Hi
*Hả? *
Lạc Hi
Lạc Hi
*Hả?? *
Lạc Hi
Lạc Hi
*Hả??? *
Lạc Hi
Lạc Hi
*Vậy nghĩa là ta được cứu rồi sao? Kẻ kia là thần y chắc!? *
Lang y
Lang y
...
___

Chương 2: Muội muội của lang y

Lạc Hi khẽ cựa mình, mi mắt nặng trĩu như mang theo cả ngàn cân chì. Ánh sáng lờ mờ xuyên qua khung cửa giấy chiếu vào, rọi lên khuôn mặt nhợt nhạt của hắn. Thoáng giật mình, bàn tay nhanh như phản xạ siết chặt lấy mép nệm,một thói quen của kẻ từng trải qua đủ loại hiểm nguy.
Hắn phát hiện… chẳng còn đau nhức dữ dội như trước, vết thương được xử lý gọn gàng, sạch sẽ, thậm chí còn được mặc một bộ y phục mới tinh. Hắn khẽ ngửi, mùi thuốc hòa lẫn với hương thảo dược phảng phất nơi cổ áo, chẳng khó để đoán người trước mặt đã tỉ mỉ chăm sóc hắn từng chút.
Lang y
Lang y
...
Lạc Hi
Lạc Hi
... H-Hả?
Đôi con ngươi đen láy của Lạc Hi đảo qua, chạm ngay gương mặt điềm tĩnh lạnh băng của kẻ ngồi cạnh. Một kẻ hành nghề y, dáng dấp chẳng chút xao động, như đang quan sát hắn không phải bệnh nhân, mà là một món đồ cần nghiên cứu.
Lạc Hi
Lạc Hi
Ngươi là thần y à? //Khóe môi Lạc Hi khẽ cong, một nụ cười nửa miệng vừa kiêu ngạo vừa bất cần bật ra, giọng khàn khàn nhưng vẫn lộ rõ sự trêu chọc//
Lang y
Lang y
...
Lạc Hi nghiêng đầu, đôi mắt ánh lên tia sắc bén đầy ngạo mạn, như thể chính hắn mới là kẻ đang nắm quyền sinh sát trong gian phòng nhỏ bé này.
Dù yếu ớt, Lạc Hi vẫn toát ra khí thế kẻ bề trên. Vừa chảnh, vừa như đang thử thách phản ứng của vị lang y kia.
Lang y
Lang y
...
Lạc Hi
Lạc Hi
*Tên này câm à??? *
Lạc Hi
Lạc Hi
Nè nè ngươi câm à? //quơ tay qua lại trước mặt lang y//
Lạc Hi
Lạc Hi
Trả lời đi! //khó chịu//
Lạc Hi
Lạc Hi
Mõm?! //giận quá hóa thẹn//
Lang y
Lang y
...
Lang y kì lạ ấy vẫn nhìn Lạc Hi như thể hắn là món mồi ngon, nhưng nhìn thế này hình như cũng... quá lâu rồi chăng? Rốt cuộc là cái tên này bị cái gì vậy chứ.
Ánh mắt kia… chẳng khác gì lưỡi dao mỏng, lặng lẽ kề sát cổ hắn. Không lời, không biểu cảm, chỉ nhìn. Nhưng càng như thế, Lạc Hi lại càng thấy gai người.
Lạc Hi
Lạc Hi
Ngươi định cắt cổ ta bằng đôi mắt ấy sao? Đáng tiếc, ánh nhìn lạnh lùng của ngươi… còn chẳng bằng một con dao cùn, không đủ trình cắt cổ ta đâu... //hắn bật cười khẽ, tiếng cười vang lên trong căn phòng yên tĩnh nghe vừa ngạo mạn vừa chói tai//
Hắn chậm rãi chống tay, cơ bắp còn đau nhức vì bị thương, nhưng dáng ngồi vẫn thẳng tắp như chưa từng trải qua nỗi nhục bị đánh đến hấp hối.
Lạc Hi
Lạc Hi
Ngươi cứu ta, ắt hẳn có lý do. Nói đi, muốn gì từ Lạc Hi này? //ngón tay thon dài đưa lên, giọng điệu nửa trêu ghẹo, nửa ra lệnh//
Lang y
Lang y
...
Đôi mắt đen sâu hun hút của Lạc Hi khóa chặt lấy gương mặt lạnh như băng trước mặt. Kiên nhẫn không phải đức tính hắn có thừa. Nếu kẻ kia còn im lặng, hắn thừa sức biến cái phòng nhỏ này thành chiến trường lần nữa.
Lạc Hi
Lạc Hi
Đừng thử thách ta, lang y... //một lời cảnh báo, trầm thấp, xen lẫn mùi máu tanh vẫn còn ám nơi hơi thở hắn//
Lang y
Lang y
//Vẫn nhìn chằm chằm Lạc Hi// ...
Lạc Hi
Lạc Hi
Đừng có để ta cáu! //chán nản//
Lang y nhìn Lạc Hi chằm chằm, mặt vẫn vô cảm không nói gì, hắn vẫn nhìn sâu vào đôi mắt ấy, ánh mắt lạnh lùng đến rợn người.
Lạc Hi
Lạc Hi
Ngươi trừng ta đấy à? Ngươi tên gì thế? //khó chịu//
Lang y
Lang y
...
Đôi mắt của tên lang y ấy lạnh lùng, tĩnh mịch, sâu thẳm như vực băng ngàn năm không tan. Cả căn phòng dường như chìm trong thứ khí tức trầm mặc đến nghẹt thở.
Lạc Hi nheo mắt lại, khóe môi nhếch cao hơn, chẳng hề bị uy hiếp, ngược lại còn như tìm được thú vui giữa hiểm cảnh.
Lạc Hi
Lạc Hi
Ra là thế… //hắn kéo dài âm cuối, giọng khàn đặc mà đầy sức nặng// ngươi là người câm, hoặc là đang khinh thường ta, coi ta như sinh vật nhỏ bé không đủ trình chạm đến vị trí cao sang của ngươi?
Hắn nghiêng người, chống một tay xuống nệm, nửa thân trên hơi trườn về phía trước. Cách nhau chỉ một khoảng thở, hơi nóng mang theo mùi máu và thuốc từ người hắn hòa vào khoảng không mỏng manh giữa hai kẻ.
Lạc Hi
Lạc Hi
Đáng tiếc… //ngón tay thon dài của hắn đưa lên, khẽ chạm vào cằm vị lang y, động tác vừa khiêu khích vừa ngang ngược//
Lạc Hi
Lạc Hi
…bị người khác khinh thường, chưa từng nằm trong từ điển của Lạc Hi
Lang y
Lang y
... *khùng*
Trong mắt Lạc Hi lóe lên tia sáng ranh mãnh, một kiểu tinh quái rất riêng, như thể đang chơi trò mèo vờn chuột. Dù cả thân đầy thương tích, khí chất công tử Lạc gia vẫn rất kiêu hãnh.
Lạc Hi
Lạc Hi
Ngươi có thể giết ta, nhưng chỉ cần ta còn thở… thì ta sẽ dạy cho ngươi nói //hắn hạ giọng, thì thầm như lưỡi dao lướt qua vành tai//
Một kẻ vừa cứng đầu, vừa ngang ngược, Lạc Hi lúc này chẳng khác gì một con sói bị thương, ánh mắt sáng quắc vừa nguy hiểm, vừa mê hoặc.
Lạc Hi dần dần ám sát vị lang y kia hơn, đột nhiên cánh cửa kéo của phòng bật mở vang lên một tiếng "cạch! " rõ to.
Thẩm Khanh
Thẩm Khanh
Tiên sinh!
Lạc Hi
Lạc Hi
Hả? //ngơ ngác//
Đôi mắt sắc như lưỡi gươm của Lạc Hi lập tức quét về phía cửa. Khí thế thì lại dựng đứng, sẵn sàng nhào lên cắn nát cổ họng bất cứ kẻ nào bén mảng.
Cô gái kia thoáng giật mình khi bắt gặp ánh nhìn ấy, một ánh nhìn lạnh buốt, chất chứa sát khí khiến nàng run run như thể vừa bước nhầm vào hầm băng. Nhưng cũng chẳng bao lâu, nàng liền cười hì hì nhìn Lạc Hi, cô gái này không giống lang y kia chút nào, mái tóc mang màu trắng tinh, chẳng biết có phải người ngoại quốc hay không.
Khóe môi Lạc Hi cong lên, vẽ thành một đường cong nhàn nhạt, nhưng cái nhếch môi ấy chẳng mang ý cười mà giống như đang trêu ngươi.
Lạc Hi
Lạc Hi
Ồ…
Lạc Hi
Lạc Hi
//Hắn khàn giọng, âm điệu kéo dài đầy châm biếm// người làm việc ở đây à? Hay là... *người tình của lang y này??? *
Thẩm Khanh
Thẩm Khanh
Ta tên Thẩm Khanh, còn kia là Thẩm Xuyên, ca ca của ta! //nàng cười tươi, nụ cười trong như nước lã, đôi mắt cong cong thành hình trăng khuyết//

Chương 3: Tân nương của thần - Mộng tưởng

Lạc Hi
Lạc Hi
Muội muội… của hắn?” //Lạc Hi nghiêng đầu, mắt nheo lại, rồi liếc qua Thẩm Xuyên đang ngồi im như tượng bên cạnh//
Người kia vẫn như cũ, gương mặt điềm nhiên, đôi mắt cụp xuống, chẳng hề phản ứng, Thẩm Xuyên cứ như đồ vật trang trí, có cũng được, không có cũng không sao, hắn chả quan tâm lắm.
Thẩm Khanh
Thẩm Khanh
Phải rồi đó! Cùng họ như thế chẳng lẽ lại là người qua đường...?
Thẩm Khanh mỉm cười đầy vẻ bất đắc dĩ, nàng nhẹ nhàng bước vào phòng rồi xoay người khép cửa lại. Mái tóc trắng của nàng quả thực đặc trưng, nhưng nhìn nàng không giống người bị bệnh bạch tạng, cũng không giống người ngoại quốc, chẳng lẽ là con lai? Nếu là muội muội của lang y kia e rằng sẽ nghiêng về con lai hơn.
Vậy tại sao Thẩm Xuyên hắn...
Thẩm Khanh
Thẩm Khanh
Huynh đang thắc mắc đúng không, ta là tân nương của thần đấy! //đôi mắt đen láy long lanh của nàng vẫn cong cong, nụ cười dịu dàng khó tả, nàng như nửa đùa nửa thật, nhưng nhìn kỹ vẫn thấy nàng mang nỗi buồn mà chẳng mấy ai hiểu được//
Thẩm Xuyên
Thẩm Xuyên
... //nhìn từ Lạc Hi sang Thẩm Khanh//
Thẩm Khanh
Thẩm Khanh
Tiên sinh nè, huynh đừng có gò bó mãi trong cái quy tắc đó chứ!
Lạc Hi
Lạc Hi
Hả, quy tắc á? //đôi mày Lạc Hi chau lại đầy vẻ khó hiểu//
Theo lời Thẩm Khanh kể lại, ở y quán này từ xưa đã có tầm vài chục quy luật, quy luật là do ông nội cả hai huynh muội tạo ra. Chả biết nó có ý nghĩa gì, nhưng từ khi ông mất, Thẩm Xuyên vẫn luôn ngoan ngoãn tuân theo, làm sai sẽ tự phạt, nàng không thể hiểu nổi tại sao ca ca mình lại tự hành xác như vậy.
Thẩm Khanh đi lại gần Thẩm Xuyên rồi nàng ngồi xuống, nàng vui vẻ ôm vai bá cổ hắn đùa giỡn nói:
Thẩm Khanh
Thẩm Khanh
Tiên sinh, tiên sinh, ông nội đi rồi, sẽ chả ai ép huynh phải làm theo quy tắc nữa đâu, mở miệng đi mà, tiên sinh cười rất đẹp đó!
Lạc Hi
Lạc Hi
Hắn lúc trước từng cười sao? Ta tưởng hắn liệt cơ mặt như thế bẩm sinh chứ //Lạc Hi phì cười//
Lạc Hi
Lạc Hi
Bỏ qua cái đó, mà ngươi nói tân nương của thần... Là như nào?
Lạc Hi nghiêng đầu tò mò hỏi. Hắn năm xưa từng nghe tới cái định nghĩa Tân nương của thần kia, hình như là một dạng hiến tế, ở thế giới này thần tiên rất lạ, vì đôi khi xuất hiện những vị thần "ăn thịt".
Thẩm Khanh
Thẩm Khanh
Sao có thể bỏ qua được chứ, tiên sinh ấy mà... Khi xưa thương ta lắm, ta lúc trước ốm yếu bệnh miết, cũng nhờ tay nghề tiên sinh mà có thể khỏe mạnh đến giờ, huynh ấy là loại người sẽ vì kẻ khác mà làm bất cứ thứ gì...
Nàng hạ thấp giọng, đôi mi nàng rũ xuống. Thẩm Khanh tựa đầu vào vai Thẩm Xuyên cười khổ đáp lại câu hỏi thứ hai về cái gọi là "tân nương của thần".
Thẩm Khanh
Thẩm Khanh
Là hiến tế thân xác cho thần đấy, nhưng không hiểu sao ta vẫn sống được đến giờ, dù cơ thể phát triển chậm, dù giọng nói có chút trẻ con, thôi thì sống được là may rồi! //cười tươi//
Thẩm Xuyên
Thẩm Xuyên
...
Lạc Hi khựng lại một hồi lâu, quả thực là cái định nghĩa mà hắn biết.
Trường hợp bị hiến tế cho thần kiểu này cũng không hiếm, dẫu vậy không có ai lại sống đến tầm tuổi này. Nhưng không thể loại trừ khả năng, Thẩm Xuyên là người đã cứu mạng Thẩm Khanh, cứu được Lạc Hi trong cơn nguy kịch đã kì lạ lắm rồi, nếu lỡ Thẩm Xuyên là một "thứ gì đó" khác thì sẽ như nào?
Lạc Hi
Lạc Hi
... Cho ta hỏi cái này, hắn đã cứu ngươi sao? //Lạc Hi giơ tay chỉ vào Thẩm Xuyên đang ngồi quỳ đơ như tượng//
Thẩm Khanh
Thẩm Khanh
Ừm hứm! Không phải tiên sinh chứ còn ai?
Nàng gật đầu cái rụp, chẳng chút lưỡng lự nào.
Lạc Hi
Lạc Hi
Hả Hả??? Hắn là thần tiên chắc!
Vô lý! Quá vô lý! làm thế nào một con người bình thường có thể cứu mạng một người khỏi tay của một vị thần? Thần tiên sở dĩ là đấng tối cao, con người cơ bản không thể nhìn thấy càng không thể chạm tới vị trí cao sang ấy, thần đã quyết con người như lẽ hiển nhiên phải cắn răng chịu đựng.
Lạc Hi khó tin quay sang nhìn Thẩm Xuyên, ngón tay siết chặt vào mép chăn.
Thẩm Khanh
Thẩm Khanh
Có... Vấn đề gì sao? //cảm thấy không ổn//
Lạc Hi
Lạc Hi
Có đó! Rất rất có luôn! Ngươi nghĩ sao một con người tầm thường có thể...
Vì quá kích động mà Lạc Hi chưa nói hết đã hộc máu, máu chảy ra như suối khỏi mồm, hắn chóng mặt đầu óc quay cuồng, cuối cùng nằm phịch xuống gối, máu vẫn chảy ào ào.
Thẩm Khanh
Thẩm Khanh
Tiên... Tiên... Tiên sinh!!! //Thẩm Khanh há hốc mồm, mặt mày tái mét bóp cổ Thẩm Xuyên lắc qua lắc lại liên tục//
Thẩm Xuyên
Thẩm Xuyên
...
Trong cơn mơ màng, mọi thứ tối như mực, tối đến mức cảm thấy chính mình chẳng còn cơ thể, chẳng còn gì nữa. Lạc Hi ngẩng đầu quan sát, dù là ở bất kì góc độ nào cũng y hệt nhau, cảm giác này vừa bất an vừa khó chịu, hắn bước đi, nhưng vì không cảm nhận được không gian nên cơ thể bắt đầu mất trọng tâm, hắn ngã xuống đất.
Lạc Hi không cảm thấy đau, chỉ thấy hơi choáng, hắn vừa định ngồi dậy bỗng trước mặt hắn xuất hiện một luồng sáng, là một người. Người ấy tỏa ra ánh sáng kì dị, sáng đến mức làm lòe cả khuôn mặt, vậy mà vẫn không hề chói mắt, Lạc Hi ngơ ngác nhìn vào cái thứ sáng trưng đó.
Kẻ sáng trưng chỉ đứng đó, hắn đưa tay để Lạc Hi bám vào mà đứng lên, nhưng Lạc Hi do sĩ nên không làm thế, hắn tự chống tay mà đứng vững. Kẻ sáng trưng có chút khờ khạo, gã ta nhìn chằm chằm Lạc Hi rồi không nói gì, cứ thế mà biến mất.
Lạc Hi
Lạc Hi
*Đùa nhau??? *
Gã hóa thành những cánh hoa hòa tan vào khoảng không vô tận, trong không trung vang lên tiếng gọi rất khẽ, giọng trầm ổn nghe rất êm tai, vừa dịu dàng vừa ấm áp, giống như cơn gió mùa hạ, dù ấm áp nhưng rất dễ tan.
"Lạc Hi... "
Chẳng còn sau đó nữa, chỉ thế thôi.
Lạc Hi
Lạc Hi
*Đùa nhau???? *

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play