Không Thuộc Về [Park Jong Seong X Girl]
Chương 1.
Cuộc đời của Kang Sae Byeok có thể gói gọn trong hai từ bế tắc.
Từ bé sống trong khu nhà thuê xuống cấp ở một tỉnh lẻ cùng ba mẹ nuôi.
Sae Byeok lúc nhỏ đi lạc mà tới tận bây giờ vẫn không thể về được nhà. Nhiều khi cô nghĩ rằng, có thể ba mẹ cô không cần cô nữa? Hay là họ chỉ buông bỏ vì đã mệt? Những dòng suy nghĩ cứ văng vẳng trong đầu cô ngày này qua ngày khác. Nó bám riết lấy cô, bám chặt tới nỗi cô còn có một tên khác là 'đồ bỏ đi'.
Ba mẹ nuôi đối xử với cô không tồi, họ thậm chí còn dạy dỗ cô không khác gì những đứa trẻ nhà khá giả khác. Cô được đi học, được mua quần áo mới, được đi chơi như bao bạn đồng trang lứa khác. Có thể nói 15 năm đầu đời của cô, là quãng thời gian cô thảnh thơi nhất.
Kang Sae Byeok
Mẹ! Mẹ nhìn con mang gì về này!
Trên tay cô cầm giấy báo trúng tuyển của một trường học danh giá bậc nhất thủ đô. Cô thấy mẹ đang xách túi phế liệu trên tay liền chạy lại xách nó, tay kia đưa cho mẹ phong bao còn niêm phong, nơi gửi là từ Seoul.
? ? ?
Ôi, con tôi quý hóa... vất vả rồi. Đợi ba về, mẹ nấu cho hai ba con một bữa thật ngon nhé. Coi như là chúc mừng con gái mẹ.
Kang Sae Byeok
Không cần phải thế mẹ ạ... con chỉ cần được ăn cùng ba mẹ là được rồi.
? ? ?
Sao thế được? Con gái mẹ đã đèn sách bao năm nay để đổi lấy vinh dự này, mẹ nhất định sẽ thưởng.
Kang Sae Byeok
Vậy đợi ba về rồi cả nhà chúng ta cùng ăn. Bây giờ con phụ mẹ.
? ? ?
Ừ, nào, mẹ con mình-
? ? ?
Chị Kang, chị Kang... anh nhà chị ngã giàn giáo ở xưởng, giờ không rõ sống chết ra sao. Chị và Sae Byeok chạy lên xem đi.
Một người hàng xóm hớt hải chạy xe tới, vội vã nói.
Phong bì trên tay mẹ Kang suýt rơi xuống, chân bà khụy xuống nhưng vẫn gắng đứng lên hỏi lại, vô cùng hoảng hốt.
? ? ?
Chú nói cái gì? Ai? Ai.. ai ngã?
? ? ?
Không có thời gian đâu! Chị lên đây em chở lên viện, máu nhiều lắm.
Sae Byeok chưa khỏi hoàn hồn, tay run rẩy.
? ? ?
Sae Byeok à... con đừng lo, mẹ đi xem ba như nào đã, con ở nhà nghỉ ngơi đi.
Kang Sae Byeok
Không... mẹ... Mẹ!
Chưa thốt lên được câu nào, mẹ cô đã được chú đồng nghiệp ở xưởng lái xe chở đi.
Đôi chân vốn đứng vững của cô giờ đây khụy hẳn xuống sân nhà. Miệng cô lẩm bẩm những lời trong vô thức, không biết rằng trời đã đổ mưa.
Kang Sae Byeok
Không... ba... con đỗ rồi... con đợi ba mà...
Sae Byeok gào khóc ngay giữa sân nhà, bùn đất lấm lem trên tà áo học sinh ấy. Ông trời như không hiểu nỗi lòng cô, mưa càng lúc càng to.
Tiếng kêu gào tuyệt vọng trong mưa của cô khiến những hàng xóm quanh đấy cũng quặn thắt lòng theo. Gia đình cô sống luôn chan hòa, không ai là không biết. Nhưng ngay khoảnh khắc này, họ cũng không dám chạy ra mà đỡ cô vào. Họ còn công việc của họ.
Lee Heeseung
Kang Sae Byeok! Cậu bị điên rồi sao?
Lee Heeseung, bạn cùng bàn cũng là hàng xóm của cô từ bé. Cậu chạy tới với một chiếc ô , trên vai vẫn còn đeo cặp sách.
Lee Heeseung
Cậu bị sao vậy? Tại sao lại ngồi đây? Tại-... Cậu khóc sao?
Kang Sae Byeok
Heeseung à....
Cô nức nở gọi tên cậu, mặt úp vào lòng bàn tay ướt sũng mà khóc.
Lee Heeseung
Có chuyện gì vào nhà rồi nói, cậu cứ như này thì cảm mất.
Heeseung dìu Sae Byeok vào trong căn nhà vẫn còn dột vài chỗ. Cậu vơ vội chiếc khăn mặt gần đó, nhẹ nhàng lau đi vệt nước trên mặt cô rồi khoác cho cô một tấm chăn.
Lee Heeseung
Bây giờ... có thể nói rồi chứ? Tớ nghe.
Cậu cố gắng nhẹ nhàng nhất để hỏi cô.
Kang Sae Byeok
Hức... ba tớ... ba tớ...
Kang Sae Byeok
Ba tớ ngã giàn giáo, giờ chẳng biết sống chết như nào...
Lee Heeseung
Cái gì cơ... chú... chú Kang? Ba cậu?
Sae Byeok gật đầu, nước mắt vừa cầm lại bây giờ lại trào ra.
Heeseung không biết nói gì, chỉ biết xoa xoa hai bên vai của cô, hy vọng có thể xoa dịu phần nào nỗi đau của cô.
Lee Heeseung
Cậu yên tâm, cậu đừng khóc nữa... tớ xin cậu. Chú Kang sẽ không sao đâu mà. Tớ dám chắc đấy.
Sae Byeok ngẩng lên nhìn Heeseung, thấy cậu cười chấn an lại càng rơi nước mắt.
Suốt cả buổi chiều hôm đó, Heeseung ở lại với Sae Byeok. Ba mẹ cậu còn chạy sang xem tình hình của Sae Byeok rồi mới an tâm mà đi về.
Heeseung bồn chồn mãi, bây giờ đã là gần nửa đêm, mưa đã tạnh nhưng mẹ cô vẫn chưa về.
Sae Byeok lờ đờ, người nóng ran nhưng vẫn cố chấp, mặc kệ lời của Heeseung, đứng trước cổng đợi.
Đợi mãi thì đầu ngõ vang lên tiếng xe máy. Cô không đợi thêm được nữa, chạy vù ra, đến Heeseung còn không kịp đuổi.
Kang Sae Byeok
Chú... ba cháu sao rồi?
Mắt cô long lanh đầy hy vọng, tay nắm lấy tay chú Wang hàng xóm, người báo tin chiều nay.
? ? ?
Sae Byeok à... cháu bình tĩnh nghe chú nói này...
Sae Byeok khựng lại, mặt biến sắc, không còn giọt máu nào, nụ cười trên môi tắt ngóm.
Xung quanh cô là Heeseung và cả những hàng xóm còn lại. Nghe câu này, ai cũng đoán được vế sau. Mẹ Heeseung tiến lên, ôm lấy vai của Sae Byeok.
? ? ?
Sae Byeok à... ba cháu... ba cháu ngã cao quá, không qua khỏi... còn mẹ cháu... chú xin lỗi, chú phải nói. Mẹ cháu có khối u trong tim và trong não, hôm nay vì kích động quá mạnh mà tắc mạch máu não, van tim cũng bị ảnh hưởng... mẹ cháu từ trần lúc 20 giờ... chú-
Chưa nói hết, chú Wang đã vội vàng đỡ lấy Sae Byeok vì sốc mà ngã ra, nếu không có mẹ của Heeseung ôm từ nãy, có lẽ cô đã nằm dưới đất.
Kang Sae Byeok
Không... không thể nào... chiều nay cháu còn nói chuyện với mẹ cháu mà? Chú... chú nói rằng không phải sự thật đi chú, chú nói đây là mơ đi... chú!!
Sae Byeok không còn rơi thêm được nước mắt nữa, cô chỉ biết quỳ đó, mặt vô hồn, ánh mắt đỏ hoe mà hỏi chú Wang. Để rồi nhận lại cái lắc đầu bất lực của chú ấy.
Sae Byeok buông thõng tay xuống. Trong một ngày, à không, trong vài tiếng, cô mất cả ba lẫn mẹ. Cô mất đi nguồn sống duy nhất, mất đi gia đình của mình.
Thay vì khóc, cô cười, cô cười vì cuộc đời quá trớ trêu, quá bất công. Với ba mẹ cô, với những người như cô, với một đứa con gái 15 tuổi như cô.
Cô mất hết rồi... mất hết rồi. Còn gì ngoài cái xác không này? Mất ba mẹ... thì cô còn cái gì? Còn cái gì ngoài mất mát?
Cô ngất đi. Chỉ biết rằng trước khi nhắm mắt, cô thấy mọi người hốt hoảng đưa cô vào nhà, rồi là một loạt ánh sáng di chuyển trước ngõ.
Đó không phải là ánh sáng từ thiên đàng đâu nhỉ?
Chương 2.
Kang Sae Byeok khó khăn mở mắt ra. Trước mắt cô là ánh đèn chói mắt, có vài người mặc đồ trắng đang vây quanh cô. Chưa kịp định hình đây là đâu thì mùi thuốc khử trùng và mùi kháng sinh đã sộc thẳng vào mũi cô, bấy giờ cô mới biết đây là bệnh viện.
Nhưng... Cô đang ở khu nhà mình cơ mà? Mọi người đâu? Ba mẹ cô đâu? Cô nhận ra, nhưng sức lực không có, không bật dậy được.
Kang Sae Byeok
Ba... mẹ...
? ? ?
Em tỉnh rồi thì nằm nghỉ ngơi một chút, bọn chị sẽ truyền nốt thuốc cho em, lúc đó ba mẹ em sẽ gặp em.
Kang Sae Byeok
Ba mẹ... tôi... mất...
Cô thều thào, ánh mắt trực trào nước mắt.
? ? ?
Chắc là mơ ác mộng rồi đúng không? Thôi, cứ ngủ tiếp đi, ba mẹ em vẫn đang chờ.
Y tá mỉm cười, tay chỉnh túi thuốc rồi ngồi xuống ghế để canh chừng.
Sae Byeok có vô số điều muốn hỏi, nhưng mí mắt cô díp lại, một lần nữa chìm vào cơn mê.
Một đoàn xe sang trọng nối nhau trên con đường chỉ đủ một ô tô và một xe máy tránh nhau. Bước xuống xe, quản gia nhà họ Kim - ông Hwang lạnh lùng phất tay, hai vệ sĩ to cao nhanh chóng chen vào đám đông hỗn loạn, dứt khoát bế một cô gái lên.
Lee Heeseung
Này! Mấy người là ai? Thả bạn tôi ra!
Heeseung lao lên muốn ôm Sae Byeok lại nhưng bị một người áo đen đá văng ra. Cậu sức không đọ lại, lập tức ngã sõng soài trên đất.
Hàng xóm ở đấy lập tức phản ứng lại, cùng nhau định lao lên. Nhưng một hàng vệ sĩ đã đứng chắn thành một bức tường, không cho ai tiến lên thêm một bước.
Quản gia Hwang
Chào mọi người, tôi là Hwang Gyeong Hun, là quản gia của nhà họ Kim ở Seoul.
Quản gia Hwang kiểm tra Sae Byeok so với thông tin được cung cấp bởi chủ tịch Kim rồi mới bước qua hàng vệ sĩ, lịch sự nói.
Nghe tới đây, đám đông một lần nữa xôn xao. Có người biết, có người thì xem nhà mình có đồ gì mang nhãn hiệu của tập đoàn Kimsaejang.
Quản gia Hwang
Tôi đến đây là muốn đón nhị tiểu thư nhà họ Kim chúng tôi về. Bao năm qua, mọi người đã vất vả rồi.
Quản giả cúi người một cái rồi đứng thẳng lại. Trong đám đông, có một người lên tiếng.
? ? ?
Anh nói muốn đưa đi là đưa đi sao? Con bé Sae Byeok này trước giờ sống ở khu xóm này, nó lớn lên như nào chúng tôi biết. Các anh làm thế này là phạm pháp.
Quản gia lắc đầu mỉm cười.
Quản gia Hwang
Đến đây có chút vội vàng nên không kịp chuẩn bị nhiều. Đây là quà cảm ơn mà chủ tịch và phu nhân đã nhờ tôi gửi tới các vị.
Hàng vệ sĩ ấy quay lưng lại, trên tay mỗi người cầm một chiếc vali màu đen đi tới trước mặt từng người ở đó mở ra.
Trong vali toàn là tiền mặt mệnh giá cao nhất xếp chồng lên nhau. Sắc mặt mọi người thay đổi.
Quản gia Hwang
Trên đường tới đây tôi có nghe được tin dữ, xin chia buồn cùng mọi người. Còn về phần của nhị tiểu thư, chúng tôi sẽ cố gắng giúp tiểu thư vượt qua nỗi đau này. Còn để cảm ơn các vị một lần nữa vì đã ở bên cạnh nhị tiểu thư suốt thời gian khó khăn vừa rồi, phu nhân chúng tôi căn dặn phải trả ơn đầy đủ. Vậy nên khi về nhà, phiền mọi người kiểm tra điện thoại một chút.
Một người hiếu kỳ mở điện thoại lên xem rồi trố mắt, miệng lắp bắp.
Mọi người đồng loạt mở điện thoại ra xem rồi đều một biểu cảm như nhau.
Quản gia liếc một vòng, thấy đã ổn thỏa liền mỉm cười rồi cúi đầu một lần nữa.
Quản gia Hwang
Nếu không còn việc gì nữa, tôi xin phép được đưa tiểu thư về Seoul chữa trị. Đám tang của anh chị Kang chúng tôi cũng sẽ lo ổn thỏa. Một lần nữa, xin cảm ơn.
Không lòng vòng thêm, quản gia nghiêm mặt lại, ngồi lên chiếc xe đi đầu, chưa kịp để mấy người kia ngước nhìn, đoàn xe đã di chuyển ra khỏi con đường chật hẹp, hướng về phía Seoul.
Lee Heeseung
Không... ba mẹ! Chúng ta làm thế này, khác nào trơ mắt nhìn cậu ấy bị đưa đi? Lỡ may là bọn buôn người thì sao?
? ? ?
Heeseung à, con bình tĩnh lại đi, Sae Byeok cũng cần phải nhận lại ba mẹ ruột của mình.
Lee Heeseung
Nhưng- Mẹ à... cô chú Kang vừa mất, nhà lại chỉ còn có mỗi Sae Byeok. Để cậu ấy đi như vậy thì ai sẽ lo tang lễ?
Một người trong đám đông nói.
Nhưng bất ngờ, lại có thêm vài chiếc xe van đỗ lại trước họ, trên xe bước xuống lại là mấy người mặc đồ đen lúc nãy. Lần này còn đồn hơn lần trước.
? ? ?
Chúng tôi xin lỗi vì sự chậm trễ này. Chúng tôi là vệ sĩ của nhà họ Kim, vừa rồi đã đưa nhị tiểu thư đi. Còn bây giờ chúng tôi sẽ tới dọn đồ của nhị tiểu thư. Còn về phần tang lễ của hai ân nhân của tiểu thư, chúng tôi sẽ lo mọi thứ, đảm bảo rằng họ ra đi sẽ thanh thản và vẻ vang nhất. Đây cũng là sự trả ơn của chủ tịch và phu nhân chúng tôi. Xin mọi người tránh đường kẻo mất thì giờ.
Một người bước ra kính cẩn lên tiếng xua tan đi nỗi băn khoăn của mọi người.
Lee Heeseung
Các anh tự ý xông vào nhà người khác có tính là phạm pháp không? Còn chưa nói tới việc các anh làm mất an ninh trật tự của chúng tôi.
Ba anh đứng đó kéo con trai lại. Ông biết con trai lo cho Sae Byeok, nhưng nói gì thì cũng không thay đổi được gì. Ông là nhân viên ở Kim Thị, cuộc sống khá giả của gia đình như bây giờ cũng nhờ một phần từ ông được trả lương hậu hĩnh. Ông biết danh tiếng của vị 'chủ tịch' và 'phu nhân' ấy như nào.
? ? ?
Xin cậu tránh đường, chúng tôi chỉ là làm nhiệm vụ. Mong cậu thông cảm.
Người nọ đến mỉm cười nói với Heeseung nhưng giây sau đã dùng hai tay nắm lấy hai cánh tay của cậu đẩy dịch sang một bên cho đoàn người đi vào sân nhà của Sae Byeok.
Heeseung không nhúc nhích được vì người kia quá khỏe. Cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn từng đồ vật quen thuộc của Sae Byeok được bê ra chuyển lên xe.
Chương 3.
Kim Yoon Chae
Con không muốn! Tại sao ba mẹ không nói với con là ba mẹ còn một đứa con gái đi? Tại sao cứ nhất thiết phải nói đột ngột như thế?
Kim Seon Wook
Yoon Chae! Con học cái tính cáu kỉnh như thế từ bao giờ? Đó là em gái con, là do ai mà con bé mới đi lạc?
Han Mi Nyeo
Ông bình tĩnh... Yoon Chae từ bé được chiều nên có đôi chút-
Kim Seon Wook
Bà thôi đi. Nó hư thì tôi phải rèn, không thể để nó cứ hét lên vào mặt ba mẹ nó thế được. Còn ra thể thổng gì nữa?
Kim Yoon Chae
Ba đánh con đi, ba đánh đi. Ba-
Bàn tay ông Kim đưa lên trời rồi vung mạnh xuống mặt của Yoon Chae. Tiếng chát vang vọng trong căn phòng rộng lớn. Cô ta không ngờ tới việc ông Kim đánh mình, ôm mặt uất ức.
Kim Yoon Chae
Ba! Vì một con nhỏ lưu lạc đầu đường có chợ mà ba đánh con?
Han Mi Nyeo
Yoon Chae! Không nói đến việc con đang vô lễ với ba mẹ, thì con cũng phải nghĩ lại tại sao mình ở đây đi.
Cô ta trố mắt, kinh ngạc không nói được gì nhìn người mình gọi là mẹ suốt bao năm qua.
Kim Yoon Chae
Mẹ... đến mẹ cũng muốn vứt bỏ con sao?
Kim Seon Wook
Ba mẹ không dạy nổi con nữa đúng không? Ba mẹ nuôi con không kể công mà giờ con nói những lời lẽ linh tinh gì đây?
Kim Yoon Chae
Vậy ba nói đi! Lỗi là tại con à? Hay tại con không phải con ruột của ba mẹ nên ba mẹ nói thế? Lỗi tại ai? Tại con nhỏ đó chạy ra đường, chính con cũng bị gãy tay vì kéo nó lại cơ mà? Tại sao? Tại sao đổ hết lỗi lên đầu con?
Kim Seon Wook
Con đóng cửa suy nghĩ đi. Anh trai bọn con sắp về nước, con cẩn thận cái miệng. Nó không nhân nhượng như ba mẹ đâu.
Ông Kim thở dài bỏ đi, Yoon Chae lúc này mới hoảng sợ. Cô ta biết, nếu ông Kim nói thế thì cô ta chỉ có cách chịu đòn roi từ ông ta mới được thả ra nếu không cứ ở trong đó suốt đời. Ông Kim chiều thì nghịch thiên, nhưng phạt thì có thể ngang Diêm vương phán xử. Hồi bé từng bị ông ta nhốt trong kho 2 ngày đêm không ăn uống. Nếu không phải vì bà Kim quỳ xin thì có lẽ cô ta đã bỏ mạng từ ngày đó.
Lập tức, cô ta quỳ xuống bám lấy chân ông Kim.
Kim Yoon Chae
Ba... ba... con xin lỗi. Con biết lỗi rồi-
Kim Seon Wook
Không nói nhiều, cút!
Ông ta lạnh mặt, đá văng cô ta ra xa.
Thấy cánh cửa khép lại để chờ bà Kim đi ra, cô ta bò lết về phía mẹ mình van xin.
Kim Yoon Chae
Mẹ ơi... Mẹ cứu con. Con đau lắm, con không chịu được... Mẹ ơi...
Cô ta vừa nói vừa khóc. Bà Kim mím môi rồi lắc đầu.
Han Mi Nyeo
...Đợi anh con về rồi nói tiếp. Mẹ sẽ báo quản gia mang cơm cho con đầy đủ.
Bà Kim vỗ lưng cô ta rồi bất lực rời đi, cũng nặng nề khóa trái cửa lại. Cửa sổ phòng cô ta cũng được chốt lại, phủ lên tấm mờ đen. Trong phòng chỉ còn lại cô ta quỳ gối trên sàn nức nở đập cửa.
Mở mắt ra lần nữa, Sae Byeok không còn bị chói mắt bởi ánh đèn trắng của phòng hồi sức, thay vào đó là một ánh sáng mờ mờ từ một chiếc đèn đọc sách phía bên phải.
Cô lơ mơ vài giây rồi giật bắn mình.
Kang Sae Byeok
"Ba mẹ! Ba mẹ mình! Bây giờ là mấy giờ rồi?"
Cô giật nảy người, đầu nhấc lên nhưng người nặng trĩu.
Động tĩnh lớn như vậy khiến người đàn ông đang nhìn màn hình máy tính ở sofa cũng phải ngước nhìn. Anh ta đứng dậy, dường như rất vội vã.
Kim Seon Woo
Em tỉnh lúc nào vậy? Sao không đánh động anh? Còn mệt lắm không?
Kim Seon Woo - thiếu gia nhà họ Kim, từ năm 16 tuổi đã sang nước ngoài sống. Nay về nước chỉ vì nghe tin em gái mình đã được tìm thấy.
Seon Woo nhẹ nhàng đỡ gáy cô đặt xuống gối rồi dùng điều khiển nâng giường lên.
Bác sĩ nói chỉ cần tỉnh là được, không cần thiết phải gọi bác sĩ nhưng Seon Woo vẫn nhấn nút gọi.
Trong thời gian đó, anh nâng độ sáng đèn lên một chút, cho cô làm quen rồi ngồi xuống chiếc ghế gần đó.
Sae Byeok chưa hết sốc vì gương mặt hoàn mỹ của Seon Woo đã bị anh ta làm một tràng sự quan tâm mà hơi hoảng.
Kang Sae Byeok
Anh... là ai?
Seon Woo đang cười cũng phải trùng mặt xuống. Nhưng rất nhanh lấy lại vẻ mặt vui vẻ ấy.
Kim Seon Woo
Anh là Kim Seon Woo, là anh trai của em. Em là Kang Sae Byeok đúng không?
Kim Seon Woo
"Nhưng anh vẫn nhớ Kim Chae Young của anh lắm."
Kang Sae Byeok
Sao anh biết tôi? Anh trai? Tôi không có anh. Ba mẹ tôi đâu? Họ đâu rồi? Tôi phải đi nhìn họ lần cuối, ba tôi còn chưa nhìn thấy giấy báo trúng tuyển của tôi. Anh biết tôi thì đưa tôi đi đi.
Sae Byeok hỏi dồn dập, tay khua loạn xạ, còn định rút cả kim truyền nước ra.
Kim Seon Woo
Chae- Sae Byeok à, em bình tĩnh đã. Đừng rút kim truyền như thế, em có thể mất máu mà chết đấy.
Nghe vậy cô mới dừng lại, nhưng ánh mắt đỏ hoe và đầy sự cầu xin ấy của cô khiến Seon Woo nhất thời bất động.
Kang Sae Byeok
Tại sao? Tại sao lại đưa tôi đến đây? Tôi cần đi gặp ba mẹ tôi.
Kim Seon Woo
Sae Byeok à. Đây là Seoul, không phải Jeolla.
Sae Byeok khựng lại. Seoul? Là nơi cô từng mơ ước được đặt chân đến một lần. Không hề biết mình được sinh ra và sống ở đó 3 năm đầu đời.
Kang Sae Byeok
Seoul? Anh nói là Seoul?
Kim Seon Woo
Ừm... đây là Seoul. Em có lẽ chưa biết, em là em gái anh, là con gái của Kim Thị.
Kang Sae Byeok
Ki-Kim thị? Là...
Kim Seon Woo
Điều đó dần dần anh sẽ nói cho em. Em bây giờ chỉ cần nên biết rằng... khi xưa anh và ba mẹ đã lỡ để em đi lạc. Lúc đó không ai nghĩ em có thể sống đến ngày hôm nay... Anh xin lỗi, anh tìm được em muộn quá.
Kang Sae Byeok
Rốt cuộc mấy người muốn gì?
Kim Seon Woo
Ba mẹ đã đón em về được 3 ngày rồi. Nhưng em... em đã hôn mê 3 ngày đêm rồi. Anh về được 2 hôm rồi, nhưng hôm nay em mới tỉnh.
Kang Sae Byeok
3 ngày? Vậy-
Kim Seon Woo
Anh xin lỗi... Ba mẹ nuôi của em đã được an táng rồi. Anh đã lo liệu mọi thứ-
Sae Byeok không kìm được nước mắt. Ánh mắt cô vô hồn nhìn thẳng vào Seon Woo. Anh đối diện với ánh mắt đấy không thể nói thêm bất cứ thứ gì. Anh biết, tình cảm của một người con đối với người nuôi dưỡng mình... quả thực là không gì có thể miêu tả nỗi đau ấy.
Kang Sae Byeok
Các người... các người ác lắm. Tôi cần các người nhận về à? Tôi khiến sao?
Sae Byeok cao giọng, gào khóc, tay đánh đấm loạn xạ.
Lúc này bác sĩ và y tá đã đi vào, họ vội vàng chạy lại ngăn Sae Byeok lại.
Seon Woo đau lòng nhìn người em mình đã tìm kiếm bao năm qua bây giờ lại tuyệt vọng đến thế.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play