[Duonghung] Giữa Bầu Trời Sao, Có Một Vì Sao Tắt
Chap 1: Bàn tay đè nặng
Tiếng trống trường vang lên báo hiệu tiết học đầu tiên. Lớp 12A1 nháo nhào như một cái chợ. Người cười nói, người ăn vặt, kẻ chụp ảnh tự sướng. Trên nhóm chat lớp cũng nhộn nhịp:
[Chat nhóm lớp 12A1 – “Đại gia đình A1”]
Nguyễn Quang Anh
💬Tao nói thật kiểu gì tiết toán hôm nay cũng kiểm tra
Trần Minh Hiếu
💬Cần gì toán với chả số, cần An An là đủ🥰
Đặng Thành An
💬...Tắt điện thoại học bài đi
Trong không khí rộn ràng đó, chỉ có một góc lớp là hoàn toàn tách biệt. Quang Hùng ngồi cúi gằm, đôi mắt vô hồn dán vào quyển vở. Mấy con số trên trang giấy cứ chập chờn, méo mó. Tối qua cậu lại mất ngủ. Mẹ cậu đau đến nỗi không thể thở bình thường, còn ba thì chẳng buồn ghé thăm. Điện thoại của ông luôn bận, toàn giọng phụ nữ lạ bắt máy.
Một cái bóng phủ xuống bàn, tiếng xì xào lập tức rô lên
NVP nữ
367: Đăng Dương tới kìa...
NVP nam
794: Chết rồi hôm nay ai xui đây?
Quang Hùng ngẩng đầu lên, liền chạm phải đôi mắt lạnh băng của Đăng Dương – thiếu gia nhà giàu, kẻ đứng đầu trong danh sách học sinh không ai dám đụng tới. Người ta gọi anh là “ông trùm” của trường. Có tin đồn rằng ngoài gia thế khủng, anh còn dính dáng tới băng đảng ngầm
Đăng Dương chống tay lên bàn, giọng trầm thấp
Trần Đăng Dương
Bài tập toán đâu? Đưa đây
Không phải lần đầu. Từ khi vào lớp này, Hùng luôn trở thành “con mồi” để Đăng Dương trút sự chán chường. Ban đầu chỉ là những lời chế giễu, sau thành mệnh lệnh, rồi thành thói quen.
Quang Hùng mím môi, lặng lẽ đưa vở
Đăng Dương lật qua vài trang, nhếch mép
Trần Đăng Dương
Mày làm kiểu gì thế này? Chó gặm còn đẹp hơn
Anh xé một tờ, vò lại, quẳng xuống đất. Cả lớp cười rộ, vài đứa còn quay lại nhìn Hùng với ánh mắt thương hại xen khinh thường
Trong nhóm chat nhỏ giữa Quang Anh – Đức Duy – Minh Hiếu-Thành An, tin nhắn hiện lên dồn dập:
Nguyễn Quang Anh
💬Chịu nổi không? Tội Hùng quá
Hoàng Đức Duy
💬 Im, không can được đâu
Trần Minh Hiếu
💬Thật muốn táng vào mặt thằng Dương ghê
Đặng Thành An
💬…Đừng gây thêm chuyện
Tiếng cười chấm dứt khi giáo viên bước vào. Đăng Dương vứt quyển vở lại bàn, ngồi xuống ghế, mặt thản nhiên như chưa từng xảy ra gì. Còn Quang Hùng, ngón tay run run nhặt trang giấy bị vò nát dưới đất, lặng lẽ kẹp vào cuối vở
Lê Quang Hùng
*Cậu ấy thật quá đáng*
Đó là khoảnh khắc Quang Hùng nhận ra: ở nơi này, cậu chỉ như một cái bóng. Một cái bóng dễ bị dẫm nát bất cứ lúc nào
Quang Hùng ngồi cuối lớp, ánh mắt mệt mỏi nhìn bảng trắng nhòe đi. Tối qua cậu lại không ngủ được. Tiếng mẹ ho rũ rượi từ phòng bên, tiếng cha cãi cọ với nhân tình vọng về từ điện thoại — tất cả trộn thành một mớ hỗn độn trong đầu.
Chiếc bút trong tay run run, từng dòng chữ viết vội méo mó
Một giọng nói vang lên, kiêu ngạo và chói tai
Trần Đăng Dương
Ê, thằng kia, ngồi mơ mộng cái gì đấy? Tao hỏi bài mà còn không nghe à?
Lê Quang Hùng
//nhỏ giọng// Tớ… không nghe rõ…
Trần Đăng Dương
//nhếch môi// Không nghe rõ hả? Để tao cho mày nghe rõ nè
Hắn giật phăng cuốn vở trên bàn, ném thẳng xuống sàn. Giấy tờ bay tung, trắng xóa dưới ánh nắng xuyên qua cửa sổ. Cả lớp cười rúc rích, có người còn vỗ bàn hùa theo
NVP nam
675:Haha Quang Hùng lại bị bắt nạt rồi kìa
Lê Quang Hùng
//Mặt Hùng nóng bừng, cậu cúi người nhặt từng tờ giấy rách. Bàn tay run run, trái tim đập dồn dập như muốn vỡ tung trong lồng ngực//
Lê Quang Hùng
*…Tại sao lúc nào mình cũng trở thành trò cười?*
Lê Quang Hùng
*…Nếu mình biến mất, liệu có ai nhận ra không?*
Trần Đăng Dương
//cúi xuống, giọng mỉa mai// Loại mày mà cũng đòi ngồi cùng bàn ghế với tụi tao à? Vô dụng!
Những tiếng cười vang vọng trong đầu Hùng, dội mãi, không dứt. Cậu cắn chặt môi đến bật máu, nhưng không dám ngẩng đầu
Lê Quang Hùng
*…Mình ghét ánh mắt này. Ghét cả tiếng cười này, mình chỉ muốn yên lặng, vậy mà ngay cả điều đó cũng quá xa xỉ*
Chuông trường reo. Cả lớp túa ra, náo nhiệt. Quang Hùng vẫn ngồi lại, gom góp tập vở, từng mảnh giấy như gom góp chút kiêu hãnh còn sót
Một bóng người dừng lại. Đó là Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
//thấp giọng// Này, mày ổn không?
Hùng ngẩng lên, thoáng bối rối. Đức Duy và Quang Anh đang đứng gần đó, ánh mắt dò xét
Lê Quang Hùng
//cố nặn cười// Ừ… tao ổn. Không sao đâu…
Lê Quang Hùng
*…Ổn? Ổn ở chỗ nào chứ? Người ta xé nát mình như vậy, làm gì còn ổn nữa*
Minh Hiếu định nói gì, nhưng Thành An kéo tay cậu hắn
Đặng Thành An
Đi thôi, muộn rồi
Ánh mắt Minh Hiếu vẫn vương lại nơi Hùng một thoáng, rồi cậu quay đi. Bóng dáng bạn bè hòa tan vào dòng người ồn ào. Chỉ còn lại Hùng, với khoảng trống mênh mông nuốt chửng
Chiều. Nắng đổ xuống con hẻm nhỏ nơi Hùng ở. Căn nhà lụp xụp với bức tường bong tróc và cánh cửa kẽo kẹt. Hùng mở cửa, tiếng ho khan từ trong vọng ra
Hà Thanh Ngân
//yếu ớt// Hùng à… về rồi hả con?
Lê Quang Hùng
//vội bước vào, nặn nụ cười// Con về rồi. Mẹ cứ nằm nghỉ đi
Người phụ nữ gầy gò trên giường bệnh nhìn con, nụ cười nhạt nhòa. Hùng bước đến, chỉnh lại chăn, rót ly nước. Bàn tay mẹ run rẩy, gầy trơ xương
Lê Quang Hùng
*Mẹ là điều duy nhất níu giữ mình ở lại thế giới này. Nhưng mẹ cũng sắp rời bỏ mình rồi, phải không? Ba đã đi cùng người khác. Giờ chỉ còn mẹ. Nhưng mẹ đang mệt dần, tàn lụi dần… giống như một ngọn nến trước gió*
Hà Thanh Ngân
//thì thào// Con cố gắng học hành… đừng để tâm đến mấy chuyện ngoài kia
Lê Quang Hùng
//cúi đầu, giọng nghẹn// Dạ… con biết rồi
Nhưng trong lòng cậu chỉ vang lên tiếng thì thầm tuyệt vọng
Lê Quang Hùng
*Con đã cố. Nhưng con yếu đuối quá, mẹ ơi*
Sócnhỏ🐿️
Tui mới viết truyện nên chc mn chx bt tui
Sócnhỏ🐿️
Truyện có j ko phì hợp thì mn góp ý nha
Chap 2: Ánh sáng nơi hành lang
Tiết học hôm nay là Toán. Không khí nặng nề bao trùm lớp học, nhưng với Quang Hùng, mọi con số trước mặt chỉ như những ký tự vô nghĩa, nhảy múa mơ hồ. Cậu gắng gượng ghi chép, bàn tay mỏi nhừ
Giáo viên
//Nghiêm giọng// Quang Hùng, em lên bảng giải bài số 3
NVP nữ
985: //Nói nhỏ// Trời, cô gọi nó kìa, chắc lại đứng như tượng thôi
Hùng bước lên, từng nhịp chân nặng trĩu. Phấn run run trên tay, chữ viết xiêu vẹo. Đằng sau, những tiếng cười khúc khích dội tới, như từng mũi kim châm thẳng vào lưng
Trần Đăng Dương
//Thì thầm lớn đủ để cả lớp nghe// Nhìn kìa, ngu như bò
Lê Quang Hùng
*Tại sao mình phải đứng đây, giữa ánh mắt chế giễu này?…Mình muốn biến mất. Muốn tan vào hư không*
Giáo viên
//nhíu mày// Em ngồi xuống đi, lần sau chuẩn bị kỹ hơn
Hùng gật đầu, mặt đỏ bừng, quay về chỗ. Nhưng vừa đặt bút xuống, một tờ giấy vo tròn ném trúng gáy cậu. Mở ra, bên trong ghi: “Đồ bỏ đi. Biết gì ngoài cúi mặt?”
Bàn tay Hùng run lên, cậu vội nhét giấy vào ngăn bàn. Minh Hiếu khẽ nghiêng người, thì thầm:
Hùng thoáng ngẩng lên, nhưng vội quay đi
Lê Quang Hùng
*…Đừng để ý ư? Nhưng mình có cách nào thoát được đâu. Mọi thứ đổ xuống đầu mình như cơn mưa dao nhọn*
Giờ ra chơi. Quang Anh vui vẻ cười nói cùng bạn bè, nhưng ánh mắt vẫn thoáng nhìn sang Hùng – người đang ngồi một mình nơi góc lớp
Nguyễn Quang Anh
//Nói nhỏ với Đức Duy// Thằng Hùng… dạo này nhìn tệ thật
Hoàng Đức Duy
//Nhún vai// Thì từ trước tới giờ có khá hơn đâu. Người như nó… chắc chỉ biết chịu đựng thôi
Những câu nói đó, dù nhỏ, vẫn lọt vào tai Hùng. Trái tim cậu như bị siết chặt
Lê Quang Hùng
*Người khác chỉ cần một ánh mắt đã được quan tâm. Còn mình? Còn mình chỉ là cái tên gắn liền với sự thương hại hoặc khinh bỉ*
Trong khi cậu còn đang chìm trong sự khinh bỉ của mọi người, thì bỗng
Một bóng người xuất hiện nơi cửa lớp. Từng bước chân vang lên chắc nịch, toát ra uy quyền lạnh lẽo. Mọi tiếng bàn tán lập tức im bặt. Đăng Dương bước vào, áo sơ mi trắng hờ hững, cà vạt nới lỏng, ánh mắt như dội nguyên cả bầu trời đêm xuống lớp học
Dương tựa lưng vào bàn giáo viên, liếc qua đám bạn cùng lớp rồi dừng lại ở chỗ Quang Hùng. Nụ cười nhếch môi, nửa khinh thường nửa thích thú
Trần Đăng Dương
Ngồi lù rù một góc thế kia, định làm bóng đèn cả đời à?
Tiếng cười hưởng ứng lại vang lên. Một vài người vỗ bàn, hùa theo trêu chọc.
Quang Hùng ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, trống rỗng nhưng cứng lại như mặt hồ đóng băng. Cậu không nói gì, chỉ im lặng thu dọn sách vở, rồi đứng lên bước ra ngoài
Lê Quang Hùng
*Nếu im lặng có thể bảo vệ bản thân, vậy thì mình chọn im lặng. Nhưng… sao ngực lại đau thế này*
Đăng Dương nheo mắt, bất giác nhấc chân bước theo
Hành lang vắng, ánh nắng xiên qua khung cửa hắt xuống nền gạch. Tiếng bước chân dồn dập nối gót sau lưng khiến Quang Hùng dừng lại. Một giọng nói trầm thấp vang lên
Trần Đăng Dương
Mày coi thường tao à, Hùng? Tao nói chuyện mà dám bỏ đi?
Lê Quang Hùng
//rụt rè// Tớ không muốn gây chuyện
Đăng Dương cười khẩy, sải bước đến gần, tay đặt mạnh lên tường, ép khoảng cách giữa cả hai chỉ còn gang tấc
Trần Đăng Dương
Mày tưởng tránh mặt là xong hả? Tao ghét cái kiểu lầm lũi của mày. Đứng trước tao mà im lặng, khác gì sỉ nhục?
Lê Quang Hùng
Tớ không có ý đó… chỉ là-
Trần Đăng Dương
//cắt ngang lờ cậu đang nói// Chỉ là cái gì? Nhìn mày yếu đuối thế này, chán chết đi được
Một cơn gió thổi qua hành lang, làm tấm rèm cửa khẽ bay. Trong thoáng chốc, ánh nắng chạm vào mái tóc rũ xuống của Quang Hùng, khiến bóng dáng cậu trở nên mỏng manh như có thể vỡ tan bất cứ lúc nào
Nhưng đúng lúc ấy, từ xa vang lên tiếng gọi
Nguyễn Quang Anh
Dương, xuống căn-tin đi! Bọn tao chờ mày!
Trần Đăng Dương
//Buông tay, lùi lại một bước, ánh mắt vẫn dính chặt vào đối phương. Nụ cười hằn học nhường chỗ cho thoáng khó hiểu// Lần này tao tha. Nhưng đừng để tao phải bận tâm thêm lần nữa
Bước chân hắn xa dần, để lại hành lang trống trải
Quang Hùng dựa vào tường, bàn tay đặt lên ngực, nơi trái tim đập loạn nhịp không rõ vì sợ hãi hay vì điều gì khác
Lê Quang Hùng
//thì thầm// Đau. Mình biết rõ, nỗi đau này chẳng ai hiểu. Nhưng vì sao… ánh mắt đó… lại khiến mình khó rời đi thế…
Trong lớp học, tiếng cười đùa vẫn rộn ràng. Ngoài sân trường, từng cánh phượng đỏ bắt đầu rơi, chậm rãi như đo đếm từng nhịp thở nặng nề trong lồng ngực Quang Hùng
Một ngày dài nữa lại trôi đi, không để lại gì ngoài vết hằn vô hình trên trái tim cậu
Chap 3: Khoảng cách trong đêm
Buổi chiều, ánh nắng nghiêng như muốn thiêu rụi cả sân trường. Tiếng ve rền rĩ dội xuống từng tán cây, rắc thêm vào không khí oi bức cảm giác mệt mỏi. Học sinh trong lớp đã gần như rời hết, chỉ còn vài đứa đang gấp rút nhét sách vở vào cặp để chạy nhanh về nhà
Quang Hùng vẫn ngồi nguyên ở bàn cuối, bút chì lăn ngang trang vở trắng. Cậu không vội vàng, cũng chẳng có nơi nào chờ mình. Chỉ lặng lẽ vẽ vài đường nguệch ngoạc
Lê Quang Hùng
//thì thầm nhỏ đủ để bản thân nghe// Nếu mình cũng là một ngôi sao, chắc hẳn đã lạc mất từ lâu rồi
Một giọng nói bất ngờ vang lên từ phía cửa lớp, sắc lạnh mà quen thuộc
Trần Đăng Dương
Lại ngồi mơ mộng nữa hả?
Quang Hùng giật mình, ngẩng lên. Đăng Dương đứng đó, một tay đút túi quần, tay kia cầm chai nước ngọt chưa mở. Bóng nắng quét qua, làm dáng người cậu ta nổi bật hẳn trong khung cửa
Lê Quang Hùng
– Tớ…// khẽ cúi đầu // …tớ chỉ vẽ linh tinh thôi
Dương bước vào, không hỏi thêm, chỉ tùy tiện ngồi xuống chiếc bàn ngay trước mặt. Cái ghế kêu cọt kẹt, phá vỡ sự yên lặng vốn dĩ đã quá mong manh
Trần Đăng Dương
Nãy thầy gọi mày, sao không trả lời?
Lê Quang Hùng
Tớ… không nghe
Trần Đăng Dương
Nói dối vụng về thật// hắn chống cằm, đôi mắt đen sâu hoắm nhìn thẳng vào cậu// Lúc nào cũng né tránh, mày định trốn cả thế giới à?
Lê Quang Hùng
//mím môi// *Trốn ư? Mình chỉ không muốn ai nhìn thấy sự yếu đuối này. Nhưng càng né tránh, dường như càng dễ bị phát hiện*
Bỗng một bóng người xuất hiện ở hành lang, cất tiếng gọi
Trần Minh Hiếu
Dương! Mày còn ngồi đó làm gì? Đi đánh bóng rổ chứ!
Đăng Dương liếc ra ngoài, rồi lại nhìn Quang Hùng. Một thoáng ngập ngừng lướt qua ánh mắt ấy, nhưng nhanh chóng được che lấp bởi nụ cười nhếch môi thường thấy
Trần Đăng Dương
Tao đi đây. Còn mày… đừng ngồi ủ rũ như ma đói nữa, nhìn chán lắm
Hắn đứng dậy, bỏ lại chai nước ngọt trên bàn. Bước chân dứt khoát vang xa dần, cho đến khi hành lang trở lại tĩnh lặng
Lê Quang Hùng
*Là trêu chọc, hay là quan tâm? Tại sao lòng mình lại rối bời đến thế*
Cậu khẽ mở nắp lon nước ngọt, tiếng xì ga nhỏ vang lên giữa căn phòng vắng. Vị ngọt mát chạm đầu lưỡi, nhưng nơi ngực lại càng nhói buốt
Trời tối nhanh hơn thường lệ. Đèn đường bật sáng, vẽ những vệt vàng nhòe trên mặt sân. Quang Hùng cẩn thận xếp sách vào cặp, rồi bước xuống cầu thang. Trường đã vắng hẳn, chỉ còn tiếng gió luồn qua dãy hành lang dài
Bất chợt, tiếng bóng rổ đập liên hồi vọng lại từ sân sau. Quang Hùng tò mò dừng bước. Ở khoảng sân mờ ánh đèn, Đăng Dương đang tập ném bóng một mình. Bóng áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi, nhưng dáng ném lại mạnh mẽ, dứt khoát, như thể mỗi cú ném là một cách xua tan hỗn loạn trong đầu
Cậu nấp sau gốc cây, lặng lẽ nhìn
Lê Quang Hùng
*Hóa ra cậu ấy cũng có lúc đơn độc như vậy. Không phải lúc nào cũng mạnh mẽ, cũng cao ngạo. Vậy mà mình… luôn nghĩ chỉ có mình bị bỏ rơi*
Tiếng bóng bật vào vành rổ rồi lăn ra ngoài. Đăng Dương khẽ chửi thề, cúi xuống nhặt bóng. Đúng khoảnh khắc ấy, ánh mắt cậu ta bất ngờ bắt gặp Quang Hùng
Cậu giật mình, định quay đi nhưng không kịp. Dương đã chạy lại, tay kéo nhẹ cậu ra khỏi bóng tối
Trần Đăng Dương
Trộm nhìn người khác lúc đêm khuya, mày bị gì vậy?
Lê Quang Hùng
Tớ… không cố ý
Trần Đăng Dương
Vậy là cố tình à? //hắn nhướng mày, rồi bật cười // Đừng nói mày hâm mộ tao nhé
Lê Quang Hùng
//Lắc đầu lia lịa, mặt đỏ bừng// Không, tớ chỉ… thấy cậu tập một mình
Đăng Dương im lặng vài giây. Gió đêm thổi mát, làm mái tóc ướt mồ hôi của cậu ta khẽ rũ xuống. Cuối cùng, Dương thở ra, giọng trầm hơn thường lệ
Trần Đăng Dương
Ừ. Đôi khi cũng phải tự mình chống chọi thôi
Cả hai rơi vào khoảng lặng. Quang Hùng khẽ siết quai cặp, ngực lại nhói lên
Lê Quang Hùng
*Tự mình chống chọi… cảm giác này, mình hiểu quá rõ. Nhưng sao nghe từ miệng cậu ấy, lại thấy gần gũi đến thế này*
Dương bất ngờ ném quả bóng vào tay Hùng
Trần Đăng Dương
Cầm thử xem
Lê Quang Hùng
Hả? Tớ… tớ không biết chơi
Trần Đăng Dương
Học đi //hắn bước tới sau lưng, đặt tay lên vai Hùng, giọng thấp hẳn xuống// Cầm chắc, nhìn rổ, rồi ném
Tim cậu đập dồn dập, tay run rẩy ôm quả bóng. Cậu làm theo lời hướng dẫn, quả bóng bật vào bảng rồi rơi xuống. Nhưng không vào
Đăng Dương cười, nhặt bóng lên đưa lại
Trần Đăng Dương
Gà thật. Nhưng không sao, tập dần sẽ khá
Trong ánh đèn vàng, bóng hai người đổ dài trên mặt sân. Một người mạnh mẽ, một người mảnh khảnh. Và đâu đó, khoảng cách giữa họ dường như đã rút ngắn lại một chút
Sócnhỏ🐿️
Thấy truyện này lời bộc bạch hơi nhiều
Sócnhỏ🐿️
Nhưng tui đọc thấy cx ko dở lắm
Sócnhỏ🐿️
Ko bt mn thấy sao
Sócnhỏ🐿️
Mn góp ý cho tui nha
Download MangaToon APP on App Store and Google Play