[Allisagi/BLLK] Thiên Tài Lười Biếng...
Chương 1: Chuyển lớp
Tiếng chuông vào học vang lên, lớp học dần yên ắng. Thầy giáo bước vào, theo sau là một cậu học sinh mới.
Cả lớp quay đầu lại đồng loạt, sự hiếu kỳ lấp lánh trong mắt từng người.
Cậu học sinh mới có mái tóc đen hơi rối, đồng phục mặc chỉnh tề nhưng không phẳng phiu, cà vạt thắt lệch sang một bên. Bước đi thì lười nhác, như thể việc đến đây đã tiêu tốn hết năng lượng của mình.
???
"Đây là học sinh mới, sẽ học cùng các em từ hôm nay. Em giới thiệu bản thân đi, Isagi."
Cậu thanh niên kia nhấc mí mắt, im lặng vài giây, gãi nhẹ má như đang đấu tranh xem nên nói gì cho ngắn gọn.
Isagi Yoichi
"…Tôi là Isagi Yoichi."
Cậu đảo mắt nhìn quanh lớp, giọng nhàn nhạt:
Isagi Yoichi
"…Thích ngủ. Không thích ồn ào. Hết rồi."
Một số học sinh không nhịn được bật cười:
???
"Hả? Giới thiệu kiểu gì vậy?"
???
"Ngắn gọn quá mức luôn á…"
Thầy giáo hơi ho khan, tỏ ý bỏ qua sự lười nhác này.
???
"Ừm, em ngồi bàn cạnh cửa sổ kia đi."
Isagi gật nhẹ đầu, không nói thêm lời nào.
Cậu bước đến chỗ ngồi được chỉ định, thả cặp xuống bàn, kéo ghế ra rồi ngồi phịch xuống.
Không tới một phút sau, cả lớp đã thấy cậu chống tay lên bàn, đầu gục xuống, mắt khép lại.
???
"Không biết học lực thế nào nhỉ?"
???
"Trông kiểu này chắc là học dốt nên mới làm màu thôi."
Nhưng vài ánh mắt khác lại mang hàm ý phức tạp hơn.
Bachira nheo mắt, trong đầu thoáng nghĩ:
Bachira Meguru
*Giới thiệu ngắn gọn đến mức vô lễ. Nhưng… không giống kẻ yếu.*
Kaiser khẽ nhếch mép, khóe môi cong lên đầy khiêu khích:
Micheal Kaiser
"Ồ? Ngủ ngay tiết đầu tiên à? Thú vị đấy."
Nagi lười biếng ngáp một cái, chống cằm nhìn cậu ta với sự đồng cảm kỳ lạ:
Nagi Seishiro
"Giống mình nhỉ… nhưng cậu ta lười hơn cả mình nữa."
Barou Shoei
"Tên khốn đó nghĩ lớp học là nơi để ngủ chắc?"
Không khí trong lớp chưa kịp hạ nhiệt thì thầy giáo bắt đầu bài giảng. Một lúc sau, ông dừng phấn, quay đầu lại:
???
"Isagi, em mới chuyển đến đúng không? Lên bảng thử giải câu này đi."
???
"Chết rồi, ngủ thế kia bị gọi rồi."
???
"Kiểu này lên bảng đứng hình luôn cho coi."
Isagi ngẩng đầu lên, đôi mắt còn vương nét ngái ngủ.
Cậu chậm rãi đứng dậy, bước từng bước uể oải lên bảng.
Ánh mắt lơ đãng quét qua đề bài trên bảng: một phương trình dài, kèm theo yêu cầu chứng minh khá phức tạp.
Cậu chẳng cầm phấn ngay mà đứng im vài giây, như đang suy nghĩ… nhưng thực chất chỉ là để xua bớt cơn buồn ngủ.
Rồi, không nói một lời, Isagi cầm phấn viết liên tục.
Tay cậu di chuyển nhanh, các bước tính toán trôi chảy như nước chảy mây trôi, không hề ngập ngừng.
Chưa đến một phút, bài toán dài ngoằng đã được giải gọn gàng, rõ ràng, đáp số chính xác tuyệt đối.
Isagi đặt viên phấn xuống, ngáp khẽ một cái, quay lưng lại nói:
Isagi Yoichi
"…Xong rồi. Tôi về chỗ được chưa?"
Thầy giáo thoáng sửng sốt, rồi bật cười:
???
"Ừm… tốt lắm, em về chỗ đi."
Isagi trở lại bàn, ngồi xuống, tiếp tục gục đầu như thể vừa làm một việc vặt nhỏ nhặt, hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt đang đổ dồn về mình.
???
"Trời, làm nhanh vậy á?"
???
"Không thể tin nổi… mình còn chưa hiểu đề mà cậu ta đã xong rồi."
Trong khi đó, Bachira nhíu mày sâu hơn, cảm giác khó chịu xen lẫn tò mò. Kaiser thì bật cười khẽ, cái cười đầy thích thú. Nagi nhìn chằm chằm rồi lẩm bẩm:
Nagi Seishiro
"Ừm… thiên tài thật sự rồi."
Barou nghiến răng, tay siết chặt:
Barou Shoei
"Không thể chấp nhận được. Thằng đó… không nỗ lực gì mà lại vượt trên mình?"
Còn Isagi, chẳng mảy may để tâm, kéo tay áo che nửa gương mặt, khẽ thở dài:
Isagi Yoichi
"…Mong là tiết sau đừng gọi tôi nữa. Phiền thật."
Và như thế, ngay trong buổi học đầu tiên, hình tượng "thiên tài lười biếng" của Isagi Yoichi đã khắc sâu vào đầu tất cả mọi người.
Chương 2: Bài thi thử
Tuần đầu tiên nhập học, trường tổ chức thi thử để phân loại trình độ. Không khí trong lớp học căng như dây đàn.
Rin ngồi ngay ngắn, mắt dán vào tập đề cũ. Kaiser thì tự tin ngồi khoanh tay, nụ cười khiêu khích vẫn dán trên mặt. Barou cau mày, học chăm chú, như thể muốn nghiền nát đề thi. Nagi thì gục xuống bàn nhưng vẫn cầm tập vở mở ra, cố dán mắt vào chữ.
Cậu ngồi cạnh cửa sổ, tay chống cằm, mắt lờ đờ nhìn ra ngoài trời xanh. Gió lùa vào, tóc cậu rối nhẹ, nhưng Isagi chẳng mấy để tâm. Ngay cả khi cả lớp đang hồi hộp bàn tán, cậu vẫn bình thản ngáp dài một cái.
Bachira từ bàn bên cạnh nghiêng người sang, khuôn mặt hớn hở:
Bachira Meguru
"Ê, Isagi, không ôn gì hả? Người ta đang học căng như thế mà cậu cứ như sắp đi ngủ ấy."
Isagi liếc sang, mí mắt còn nặng trĩu.
Cậu đáp, giọng nhàn nhạt như vừa mất sức chỉ để mở miệng:
Bachira bật cười thành tiếng, hai tay chống cằm, đôi mắt lấp lánh như tìm được món đồ chơi mới.
Bachira Meguru
"Thú vị đấy nha. Xem coi trong phòng thi cậu sống sao."
Đề thi phát ra, không khí như đông cứng lại. Tiếng bút chạy rào rào, tiếng lật giấy, tiếng thì thầm khe khẽ vang khắp phòng.
Isagi nhận tờ đề, đặt xuống bàn, nhìn lướt một lần.
Không hề ôn, không ghi chép, nhưng từng câu hỏi trong mắt Isagi lại giống như trò chơi quen thuộc.
Isagi bắt đầu viết. Nét chữ rõ ràng, không nhanh không chậm, từng bước gọn gàng. Người khác mướt mồ hôi nghĩ cách giải, cậu thì cứ đều đặn lấp kín trang giấy, như thể tất cả đều đã có sẵn trong đầu.
Khoảng một nửa thời gian, Isagi đã viết xong hết. Cậu gập bút, ngửa cổ một chút, rồi gục xuống bàn ngủ, tiếng thở nhè nhẹ vang lên trong phòng thi căng thẳng.
Mấy học sinh ngồi gần liếc sang, vừa khó chịu vừa ghen tị:
???
"Ngủ kiểu đó thì chắc trắng bài thôi."
Nhưng giám thị, khi đi ngang qua, nhìn thoáng qua bài làm thì lặng người: …toàn bộ đều đúng, cách giải cũng sạch sẽ.
Vài ngày sau, bảng kết quả được dán ngay hành lang. Cả khối học sinh bu lại chen chúc xem.
???
"Đứng đầu chắc Rin hoặc Kaiser rồi nhỉ."
???
"Không chừng Barou cũng chen được hạng cao."
???
"Nagi mà chịu học thì cũng chẳng tệ đâu…"
Một tiếng la hét vang lên:
???
"Ơ!? Hạng 1… Isagi Yoichi!? Điểm tuyệt đối!?"
Đám đông sững lại. Những cái tên quen thuộc – Rin, Kaiser, Nagi, Barou – đều bị đẩy xuống dưới.
Mọi ánh mắt dồn về cùng một hướng. Ở cuối hành lang, Isagi đang… dựa lưng vào tường, tai nghe nhét hờ một bên, nửa nhắm nửa mở mắt như sắp ngủ đứng.
Bachira hăng hái chen ra khỏi đám đông, chạy phăng đến chỗ Isagi, mặt sáng rỡ như đèn pha:
Bachira Meguru
"Êêê, Isagi! Cậu đứng nhất khối luôn á! Đỉnh thật!"
Isagi ngước mắt nhìn, đôi mắt đen lười nhác, hờ hững.
Bachira cười hề hề, chẳng để tâm sự thờ ơ kia, tiếp tục hỏi:
Bachira Meguru
"Không ôn mà vẫn điểm tuyệt đối? Cậu làm kiểu gì vậy? Có bí quyết hả?"
Isagi thở dài, quay mặt đi, giọng chậm rãi:
Bachira Meguru
"Không là sao?"
Isagi Yoichi
"…Nhìn rồi viết thôi."
Isagi Yoichi
"…Mệt rồi. Muốn ngủ."
Nói xong, cậu ngồi thụp xuống ghế đá gần đó, hai tay gối đầu, nhắm mắt phớt lờ hoàn toàn.
Bachira nhìn chằm chằm vài giây, rồi bật cười khoái chí, giọng to đến mức mấy người khác nghe rõ:
Bachira Meguru
"Haha! Tôi thích cậu rồi đấy, Isagi!"
Xung quanh, mấy cái tên khác đã đứng lặng nhìn:
Rin: bàn tay siết chặt, ánh mắt lạnh lẽo.
Kaiser: nụ cười cong môi, như tìm thấy món đồ chơi thú vị.
Nagi: gãi đầu, nhíu mày khó chịu:
Nagi Seishiro
"Cậu ta còn lười hơn mình mà… tại sao?"
Barou: mặt đỏ gay, gân xanh nổi trên thái dương.
Cậu chẳng thèm quan tâm. Tiếng xôn xao, ánh nhìn ghen tị hay khâm phục đều trôi qua như gió thoảng.
Trong giấc ngủ ngắn chập chờn, cậu chỉ khẽ lẩm bẩm:
Chương 3: Lời khêu khích.
Giờ ra chơi, hành lang ồn ào tiếng cười nói. Học sinh tụm năm tụm ba, bàn tán về bảng kết quả thi thử vừa công bố.
Tên Isagi Yoichi lại xuất hiện liên tục trong mọi cuộc trò chuyện.
"Thằng đó đứng nhất khối á? Nhìn kiểu không học hành gì luôn kìa."
"Đúng là thiên tài chứ chẳng phải dạng thường đâu."
"Hay chỉ may mắn một lần? Rồi xem sau thế nào."
Ở cuối hành lang, Isagi ngồi một mình cạnh cửa sổ. Cậu gác cằm lên tay, nửa nhắm nửa mở mắt, trông chẳng khác gì mèo con đang rúc vào chăn ngủ. Cái dáng vẻ lười biếng ấy nổi bật hẳn giữa đám đông đang rôm rả.
Từ xa, Kaiser cùng Ness bước lại. Nét mặt Kaiser hiện rõ sự ngạo mạn, đôi mắt sáng lên như vừa tìm được thú vui mới. Ness đi cạnh, có chút ngập ngừng:
Alexis Ness
"Kaiser, cậu thật sự định dây vào cậu ta sao? Nhìn thế kia thì chẳng có hứng thú gì đâu…"
Micheal Kaiser
"Chính vì thế mới đáng thử. Một thằng ngủ gật mà dám đứng trên đầu mình? Không thể nuốt trôi được."
Họ dừng trước bàn của Isagi.
Isagi nhấc mắt nhìn lên, ánh nhìn dửng dưng đến mức như thể chẳng thấy hai kẻ trước mặt tồn tại.
Kaiser chống một tay xuống bàn, cúi sát, nụ cười sắc bén:
Micheal Kaiser
"Yo, thiên tài mới. Ngủ cả ngày mà đứng nhất? Chắc là may mắn thôi, nhỉ?"
Isagi chớp mắt một cái. Không nói gì.
Ness khoanh tay, giọng phụ họa, có phần chua chát:
Alexis Ness
"Đúng đấy. Lười như cậu thì không thể trụ lâu được đâu. Coi như một trò đùa thôi."
Cả lớp gần đó bắt đầu xì xào, tò mò xem học sinh mới phản ứng thế nào.
Isagi ngồi dậy một chút, gãi má, giọng đều đều như tốn sức chỉ để bật thành lời:
Isagi Yoichi
"…Mấy cậu muốn tôi nói gì?"
Kaiser nhướn mày, nụ cười càng sâu:
Micheal Kaiser
"Nói thật đi. Cậu biết bản thân không xứng đứng nhất, đúng không?"
Cả hành lang như lặng lại. Ai cũng nín thở chờ phản ứng.
Isagi nhìn thẳng vào mắt Kaiser trong vài giây. Rồi cậu khẽ nhún vai, thả ra một câu nhẹ bẫng:
Isagi Yoichi
"…Ừ. Coi như tớ vô dụng đi."
Không gian như đóng băng.
Ness trừng mắt, không tin nổi:
Alexis Ness
"Cái gì cơ!? Cậu—cậu nói vậy mà nghe được à!?"
Isagi đã quay mặt ra ngoài cửa sổ, tựa cằm lên cánh tay, mí mắt nặng trĩu. Giọng cậu rơi xuống như tiếng thì thầm:
Isagi Yoichi
"…Nghĩ sao thì nghĩ. Tôi buồn ngủ rồi."
Giây phút ấy, ở phía hành lang gần đó, Chigiri tình cờ đi ngang. Cậu vốn chỉ định ra sân tập, nhưng câu nói kia lọt trọn vào tai:
"Ừ… coi như tớ vô dụng đi."
Chigiri khựng bước, mắt mở to.
Cậu không tin nổi một người vừa giành hạng nhất toàn khối, vừa giải đề trong vài phút lại có thể thốt ra câu đó với giọng dửng dưng đến vậy. Trong vài giây, Chigiri đứng hóa đá, tim đập lệch nhịp vì không phân biệt được đó là sự thật hay một kiểu trào phúng tự hạ thấp bản thân.
Ánh mắt cậu lặng lẽ hướng về Isagi – người đã gục xuống bàn ngủ tiếp, coi như cả thế giới không liên quan đến mình.
Trong khi đó, Kaiser vẫn giữ nụ cười.
Nhưng trong đôi mắt xanh ánh lên thứ cảm xúc khó đoán – bực tức có, hứng thú cũng có.
Micheal Kaiser
"Được thôi. Ngủ đi, Isagi. Nhưng sớm muộn gì cậu cũng phải mở mắt nhìn thấy mình."
Ness hậm hực kéo tay Kaiser:
Alexis Ness
"Kaiser, đi thôi. Nói chuyện với cậu ta phí lời."
Cả hai quay đi, để lại đám học sinh xì xào và vài ánh mắt tò mò lặng lẽ bám theo.
Cậu đã chìm vào giấc ngủ ngắn ngay giữa hành lang ồn ào, tiếng thở đều đặn như chẳng hề liên quan đến những ánh nhìn đang đổ dồn về phía mình.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play