Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ Kiệt Thụy ] Vòng Tay Sau Cuối..

#1

______________
Quán cà phê nhỏ cuối phố chiều nay tấp nập hơn mọi khi.
Trương Hàm Thụy mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, tay nhanh thoăn thoắt bưng khay nước.
Cậu vừa đặt ly cà phê xuống bàn thì bất chợt khựng lại.
Ở góc quán, một dáng người quen thuộc ngồi dựa lưng vào ghế, đôi mắt đen sâu thẳm dõi theo cậu không chớp.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Lâu rồi không gặp, Hàm Thụy //Giọng trầm thấp, mang theo chút ngạc nhiên xen lẫn niềm vui//
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Xin lỗi, anh nhận nhầm người rồi //siết chặt khay trong tay, hít một hơi thật sâu, lạnh nhạt//
Khóe môi Vương Lỗ Kiệt cong lên, không hề tức giận.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Ba năm rồi, em nghĩ anh có thể nhầm được sao? //gõ nhẹ ngón tay lên bàn, nụ cười mang theo sự cố chấp//
Hàm Thụy đặt ly nước xuống bàn, cố ý tránh ánh mắt kia.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Khách gọi gì thì uống đó, nếu không còn gì khác, xin anh đừng làm phiền công việc của tôi.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Công việc? //Lỗ Kiệt nhướn mày//
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Em học giỏi như vậy, tại sao phải làm thêm ở đây? Chẳng phải đáng lẽ em phải có một tương lai rực rỡ hơn sao? //nhìn dáng vẻ bận rộn của cậu//
Cậu cười nhạt, ánh mắt thoáng hiện lên mệt mỏi.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Không liên quan đến anh.
Không khí chùng xuống trong giây lát.
Lỗ Kiệt vươn tay định chạm vào cổ tay cậu, nhưng Hàm Thụy né tránh ngay.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Đừng chạm vào tôi //Giọng cứng rắn//
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Chúng ta…đã không còn gì liên quan nữa //đôi mắt như phủ một tầng băng//
Vương Lỗ Kiệt khẽ nheo mắt, nhìn bóng lưng gầy gò của cậu khi quay đi.
Trong đáy mắt hắn hiện rõ sự đau đớn và quyết tâm.
Hắn tự nhủ:
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
“Ba năm trước anh để em rời đi…lần này, anh tuyệt đối sẽ không buông tay.”
_______________

#2

__________________
_Ký ức_
Phòng học khi ấy tràn ngập ánh nắng cuối thu.
Trương Hàm Thụy ngồi bàn gần cửa sổ, chăm chú ghi chép, hàng mi dài khẽ run mỗi lần gió lùa qua.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Ê, lớp phó, cho tôi mượn bút cái.
Cậu ngẩng đầu, bắt gặp nụ cười nghịch ngợm của Vương Lỗ Kiệt – tên học sinh nổi tiếng nghịch phá, luôn ngồi cuối lớp.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Không có //đáp gọn, cúi đầu tiếp tục viết//
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Keo kiệt quá, chỉ là cái bút thôi mà //không khách sáo, trực tiếp kéo ghế ngồi sát bên//
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Nếu không cho mượn, tôi ngồi đây làm phiền cả tiết //Ghé sát tai cậu//
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Trả đúng giờ, đừng làm phiền tôi //chau mày, đẩy cây bút sang bên cạnh//
Vương Lỗ Kiệt cười khẽ, kẹp bút trong tay, đôi mắt sáng rực như vừa giành được chiến lợi phẩm.
Từ hôm đó, hắn ngày nào cũng tìm lý do để đến gần.
______________
Giờ ra chơi, Lỗ Kiệt chống cằm nhìn cậu chăm chú đọc sách.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Trương Hàm Thụy, sao cậu lúc nào cũng nghiêm túc thế? Cười thử xem.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Không rảnh //lật trang sách, chẳng thèm ngước mắt//
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Ừm, vậy để tôi kể chuyện cười.
Hắn thao thao bất tuyệt, đến khi nghe tiếng cười bật ra khe khẽ, mắt hắn sáng lên:
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
//bấc cười nhẹ//
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Thấy chưa? Em cười đẹp như vậy, đừng giấu.
__________________
Một chiều mưa, Hàm Thụy quên mang ô, đứng dưới mái hiên nhìn màn mưa xám xịt.
Vừa định quay về lớp thì có người dúi chiếc ô vào tay cậu.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Cầm đi.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Cậu không cần à? //ngạc nhiên//
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Không. Tôi muốn đi chung với cậu.
Lỗ Kiệt kéo cậu bước vào mưa, nửa người mình ướt sũng nhưng vẫn nở nụ cười rạng rỡ.
Khoảnh khắc ấy, trái tim Hàm Thụy khẽ rung động.
Ánh mắt hắn – ấm áp đến mức khiến cậu chẳng thể nào quên được, ngay cả khi đã trôi qua nhiều năm.
______________
_Hiện Tại_
Quay trở về thực tại, Hàm Thụy ngồi lặng trong căn phòng trọ nhỏ, đôi mắt phủ sương mờ.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Vương Lỗ Kiệt…Tại sao lúc đó anh lại bỏ rơi tôi? //thì thầm//
_______________
🖇
🖇
Hứa với ai quên rồi?

#3

_______________
Quán cà phê hôm nay thưa khách hơn thường lệ.
Hàm Thụy vừa lau bàn vừa liếc ra ngoài cửa kính.
Hơi thở khẽ dừng lại khi thấy bóng dáng quen thuộc đang tiến vào.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Cho một cappuccino //giọng nói trầm thấp, không khác gì hôm qua//
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Anh định đến đây bao nhiêu lần nữa? //mím môi, đặt menu xuống bàn//
Vương Lỗ Kiệt thản nhiên chống cằm, ánh mắt dính chặt lấy cậu:
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Đến khi nào em chịu nói chuyện với anh.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Chúng ta còn gì để nói sao? Chúng— //lạnh nhạt//
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Có //ngắt lời ngay//
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Hàm Thụy anh chưa từng hết yêu em //giọng chắc nịch//
Cậu khựng lại, khay nước trong tay hơi run, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Đừng nói những lời vô nghĩa.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Ba năm trước…chính anh là người bỏ đi.
Lỗ Kiệt nhìn sâu vào mắt cậu, như muốn soi thấu lớp vỏ bọc lạnh lùng kia.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Anh không muốn rời đi.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Nhưng khi ấy…anh không có lựa chọn khác.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Ngụy biện //cười chua chát//
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Nếu thật sự quan tâm, anh đã không biến mất không một lời giải thích //siết chặt khăn lau//
Không khí chùng xuống.
Hắn bước đến gần, áp sát khiến khoảng cách chỉ còn vài gang tay.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Hàm Thụy, em có thể hận anh, có thể không tha thứ…nhưng xin em đừng phủ nhận rằng em từng yêu anh.
Cậu sững người, đôi mắt thoáng hiện lên dao động, nhưng ngay lập tức quay đi.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Tôi bây giờ chỉ muốn sống yên ổn, xin anh đừng phá vỡ nó.
Vương Lỗ Kiệt khẽ bật cười, nụ cười vừa đau vừa kiêu ngạo:
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Em càng lạnh lùng, anh càng chắc chắn rằng trong lòng em vẫn còn anh.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Vô lý! //nghiến răng, xoay người bỏ vào trong quầy//
Bóng lưng gầy guộc ấy khiến tim Lỗ Kiệt nhói lên.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Anh sẽ chứng minh cho em thấy…lần này anh sẽ không buông tay nữa //thì thầm, chỉ để mình nghe thấy//
________________

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play