Hướng Dương Liệu Có Hạnh Phúc??
Phần 1:RhyCap
Nguyễn Quang Anh là 1 cậu thanh niên nổi tiếng ở trường vì sự quậy phá,nghịch ngợm của mình. Hắn hay bắt nạt những học sinh yếu thế hơn,dùng quyền lực để ép buộc đối tượng bắt nạt của mình làm mọi thứ mình muốn
Tuy vậy hắn vẫn rất được ưa chuộng. Là nam thần cá biệt của trường,hắn đẹp trai,nhà giàu nên ai mà chả thích?
Cậu là Hoàng Đức Duy,1 cậu bé ngây thơ,đáng yêu,là đàn em khối dưới được rất nhiều người yêu thích. Giáo viên cũng rất quan tâm đến cậu vì cậu học giỏi,ngoan hiền lại còn biết nghe lời.
Cậu đẹp 1 cách đáng yêu,điểm trai theo kiểu hồn nhiên,trong sáng,là em bé của cả trường chứ chả đùa,gia đình cũng thuộc dạng khá giả
Tính cách hắn ngông cuồng, chẳng để ai vào mắt, gặp ai cũng bắt nạt được. Tuy nhiên,có 1 ngoại lệ mà hắn không nỡ làm cho người ấy khóc. Chính là cậu,Hoàng Đức Duy,là bạn trai nhỏ của Quang Anh. Hắn yêu chiều cậu,quan tâm từng chút một,ngày nào cũng mang sữa,mua kẹo mang xuống cho cậu,...
Hôm nay,do ở lại học thêm nên cậu về trễ hơn mọi ngày,cậu lê lết thân xác mệt mỏi xuống cầu thang,đi được một nửa thì khẽ khựng lại. Hình ảnh Quang Anh cùng đám đàn em của hắn đang bắt nạt 1 cậu học sinh đập thẳng vào mắt cậu.
Quang Anh cùng đám đàn em của hắn đang làm gì đó cậu học sinh kia thì nghe được 1 giọng nói quen thuộc. Lòng hắn khẽ khựng lại
Nguyễn Quang Anh
Đức Duy...?
Quay đầu lại,đôi mắt sắc lạnh của Quang Anh chợt dịu xuống khi chạm vào ánh nhìn ngơ ngác của cậu. Hắn vội bảo đám đàn em đi bằng 1 cái liếc mắt. Hắn bước lại gần cậu,giọng dịu nhẹ
Nguyễn Quang Anh
Về trễ thế?
Nguyễn Quang Anh
Để tao lo mãi
Hắn chỉnh lại cổ áo cho cậu,tay hơi run run
Nguyễn Quang Anh
Sao...không gọi tao đón?
Hoàng Đức Duy
Anh đang làm gì vậy?
Quang Anh hít 1 hơi sâu,dỗ dành
Nguyễn Quang Anh
Đừng hỏi nhiều
Nguyễn Quang Anh
Chúng mày đi trước đi
Đám đàn em của Quang Anh hiểu ý rời đi,để lại không gian riêng cho 2 người. Trong khi đó,tay hắn nâng cằm cậu,ngón út chậm rãi vuốt nhẹ qua khuôn mặt nhỏ
Nguyễn Quang Anh
Mệt không?
Nghe câu trả lời của cậu,mặt Quang Anh hơi nhăn lại,mắt nhìn xuống bộ dạng mệt mỏi của cậu. Một sự khó chịu lạ lẫm trỗi dậy trong lòng hắn
Nguyễn Quang Anh
Trời tối rồi mà còn về trễ?
Nguyễn Quang Anh
Sao không nói tao biết
Hắn nâng tông giọng, hơi khó chịu
Hoàng Đức Duy
Quang Anh quát Duy//mếu//
Thấy đôi mắt cậu chực khóc,Quang Anh như bị ai đạp vào tim. Hắn lập tức xìu xuống,kéo cậu vào lòng,ôm ghì thật chặt
Nguyễn Quang Anh
Xin lỗi...
Nguyễn Quang Anh
Xin lỗi bé con
Nguyễn Quang Anh
Tao không cố ý//thở dài,giọng khàn nhẹ//
Nguyễn Quang Anh
Tao chỉ lo thôi...
Nguyễn Quang Anh
Sau có về trễ thì nhớ nhắn tao 1 tiếng,được không?
Nguyễn Quang Anh
Tao đón liền
Nằm gọn trong vòng tay của Quang Anh,Duy khẽ gật đầu nghe lời hắn nói. Trong lòng cậu rất rõ tính cách của Quang Anh,biết rõ hắn không muốn mắng mình. Nhưng cảm xúc của cậu lúc này rất nhạy cảm,nhất là sau 1 ngày học vất vả. Cậu ngước đôi mắt đỏ hồng ngấn nước lên nhìn Quang Anh,như thể sắp khóc
Hoàng Đức Duy
Quang Anh đưa Duy về đii
Quang Anh xoa đầu cậu, giọng dịu dàng đến mức lạ lẫm như thể chỉ cần Quang Anh khóc 1 tiếng, hắn sẵn sàng đập nát mọi thứ
Nguyễn Quang Anh
Ừ,về liền
Nguyễn Quang Anh
Lên xe tao chờ sẵn dưới sân rồi
Hắn cởi áo khoác ra quàng nhẹ lên vai cậu,dẫn đi từng bước chậm rãi xuống cầu thang,tay siết nhẹ quanh eo
Chiếc xe lăn bánh êm ái ngoài đường,Quang Anh lái xe chầm chậm. Trong lúc chờ đèm đỏ,hắn vươn tay qua,kéo cậu vào lòng mình. Tay vòng nhẹ quanh thắt lưng nhỏ
Nguyễn Quang Anh
Từ giờ về sau
Nguyễn Quang Anh
Dù có về trễ cũng phải nhắn cho tao biết
Nguyễn Quang Anh
Nghe rõ chưa?
Hoàng Đức Duy
Vâng ạ//gật đầu//
Khi đèm chuyển xanh,Quang Anh mới thả tay ra,tập trung lái xe nhưng khóe mắt vẫn hướng về bé con nằm trong trong lòng hắn. Trong những dịp như thế này,Quang Anh luôn phát hiện điều gì đó rất khác lạ khi ôm cậu. Có thể gọi là "ấm áp" và "bình yên". Sự bình yên này khiến hắn cảm thấy mình như thể đã tìm được 1 bến đỗ riêng của chính bản thân mình
Nguyễn Quang Anh
Bé con,ngủ đi
Nguyễn Quang Anh
Còn lại để tao lo
Duy khẽ gật đầu,tựa đầu vào vai Quang Anh,hơi thở dần đều đặn. Chiếc xe đi êm trên đường, ánh đèm đường le lói hắt qua cửa kính
Quang Anh liếc sang,môi nở nụ cười nhỏ - hiếm hoi mà chân thật. Một tay vẫn giữ chắc vô lăng,tay kia khẽ phủi sợi tóc rơi trước trán cậu
Nguyễn Quang Anh
Tao sẽ chỉ dịu dàng với 1 mình em thôi...
2.
Xe dừng nhẹ trước cổng nhà cậu. Quang Anh tắt máy,không vội rời đi. Hắn khẽ lay vai Duy,giọng thì thầm
Nguyễn Quang Anh
Tới rồi bé ơii
Nguyễn Quang Anh
đừng ngủ nữa
Thấy cậu từ từ mở mắt,Quang Anh bế thốc cậu lên - dìu nhẹ qua cửa xe
Nguyễn Quang Anh
Đứng vững chưa?
Nguyễn Quang Anh
Hay để tao cõng vào?
Gió đêm thoảng qua,hắn kéo áo khoác phủ kín người cho cậu
Duy dụi mắt,vẫn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn. Giờ cậu đã rõ ràng hơn khi nhận thức được là hắn đã đưa mình về nhà. Nhưng cậu vẫn rất mệt mỏi, cơ thể cậu nặng trĩu,tựa đầu bên vai Quang Anh
Hoàng Đức Duy
//khẽ ngáp//
Quang Anh bất lực thở dài,vòng tay nâng lấy cơ thể mềm yếu của cậu. Trong lòng hắn trỗi dậy 1 cảm giác khó tả,như thể muốn làm mọi điều cho Duy dễ chịu. Nhưng giờ phút này,hắn chẳng thể làm gì ngoại trừ đưa cậu về nhà và giữ chặt cậu bên mình
Nguyễn Quang Anh
Đừng ngủ ngoài này
Nguyễn Quang Anh
Vào nhà ngủ
Vừa nói,hắn vừa nâng nhẹ Duy lên,bước nhanh về phía cửa nhà
Đức Duy vẫn đang lơ mơ,nhưng cậu nghe rõ giọng Quang Anh. Tựa vào người hắn,cậu khẽ vươn tay ôm lấy cổ của hắn như 1 bản năng tự nhiên. Hơi ấm từ cơ thể Quang Anh khiến cho tâm trí cậu bình yên lạ thường
Hoàng Đức Duy
Quang Anh...
Hoàng Đức Duy
Ngủ cùng em được không?//lơ mơ//
Mặc dù không biết tại sao nhưng linh cảm thôi thúc Duy phải bảo Quang Anh ở lại
Quang Anh khựng lại trước câu nói ấy. Trong phút chốc, hắn chợt nhận ra rằng cậu đang cầu xin hắn ở lại - điều mà trước giờ chưa từng xảy ra. Sự dễ thương và ngây thơ ấy khiến trái tim hắn rung lên mạnh mẽ,bàn tay nâng cậu tự dưng ôm chặt hơn nữa
Hắn khẽ đáp,đẩy nhẹ cửa nhà ra bước vào bên trong
Đồ đạc trong nhà được sắp xếp gọn gàng. Quang Anh bước nhẹ trên nền gỗ,tiếng chân không phát ra quá nhiều âm thanh. Cánh cửa phòng cậu được đẩy nhẹ qua,hắn nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường. Tay hắn kéo nhẹ chăn đắp cẩn thận cho cậu,sau đó ngồi xuống bên mép giường
Đức Duy nằm yên lặng trên giường,khuôn mặt ngủ say khiến cậu càng trở nên dễ thương hơn. Trong đêm, ánh trăng hắt lên người khiến da cậu trắng mịn như ngọc trai. Quang Anh ngồi trên giường,chăm chăm nhìn xuống,không gian vắng lặng chỉ nghe mỗi tiếng thở nhẹ nhàng của Duy và cả hắn
Bàn tay khẽ đặt lên tóc cậu,từng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve từng sợi tóc mềm mại ấy. Quang Anh thận trọng nằm xuống,nhẹ nhàng ôm lấy. cơ thể nhỏ bé của cậu vào lòng. Hơi ấm từ cơ thể hắn lan tỏa khắp người cậu,khiến cho giấc ngủ của Duy trở nên sâu hơn
Quang Anh khẽ ôm cậu từ phía sau,môi gần như sát tai,thì thầm như 1 lời hứa trong đêm vắng
Nguyễn Quang Anh
Mỗi đêm...
Nguyễn Quang Anh
Tao sẽ đến
Nguyễn Quang Anh
Chỉ cần em muốn
Rồi hắn nhắm mắt,kéo chăn lên cho cả hai. Như thể thế giới này chỉ còn 2 người họ
Làn gió đêm thổi qua căn phòng nhỏ. Trong đêm vắng,Đức Duy ngủ 1 giấc trọn vẹn,thân và tâm đều yên bình. Quang Anh vòng tay ôm chặt lấy cậu,tựa đầu xuống đỉnh đầu của Duy. Giờ phút này, hắn đã hoàn toàn quên đi thế gian ngoài kia.. Bên trong đầu đang mơ về 1 tương lai với cậu nhóc nằm trong vòng tay đầy cảm xúc khó tả
Đem hôm ấy,Quang Anh và Duy ngủ bên nhau cho đến tận sáng hôm sau. Sự yên tĩnh và vắng lặng bao trùm cả căn phòng nhỏ. Ánh nắng chiếu qua khe cửa sổ,rọi nhẹ xuống gương mặt ngủ say của 2 người
Không tiếng động,Quang Anh nhẹ nhàng ngồi dậy,kéo nhẹ tấm chăn đắp cho Duy. Trông cậu ngủ lúc này thật dễ thương và hoàn hảo làm trái tim hắn chợt rung lên cảm xúc khó tả
Quang Anh ngồi trên mép giường nhìn xuống Duy đang ngủ say,tựa như đang trân trọng từng khoảnh khắc hiếm hoi này. Trong lòng hắn trỗi dậy 1 cảm xúc khó tả,mong muốn đc ở bên cạnh và che chở cho cậu bé này mãi mãi. Nhưng rồi hắn lắc đầu,không để những cảm xúc ấy bao trùm mình. Hắn nhẹ nhàng xuống giường,thay quần áo và chuẩn bị bữa sáng cho cậu
3.
Một lúc sau,Duy đã tỉnh dậy,đôi mắt nhỏ nhẹ giật giật vài cái,nhìn quanh căn phòng yên ắng. Tựa lưng xuống gối,cậu khẽ sờ xuống,sờ đến những chỗ Quang Anh đã nằm đêm qua,rồi như nhận tìm thất thứ gì đó,cậu ngồi dậy. Trong lúc đó,từ ngoài phòng bếp vang lên âm thanh món ăn đang được chế biến
Duy ôm con cừu bông xuống bếp tìm Quang Anh
Hoàng Đức Duy
Quang Anh ơi
Hoàng Đức Duy
Duy mệt~//kéo vạt áo của Quang Anh//
Quang Anh đang rán trứng trên bếp,nghe tiếng bước chân nhỏ và giọng nũng nịu sau lưng,hắn quay đầu lại - ánh mắt từ nghiêm túc bỗng tan chảy như kẹo đường dưới nắng
Nguyễn Quang Anh
Bé con dậy rồi à?
Hắn quay lại tắt bếp,cúi xuống ôm chầm lấy cậu vào lòng - má cọ nhẹ lên tóc Duy
Nguyễn Quang Anh
Mệt thì để tao lo
Nguyễn Quang Anh
Đứng đây làm gì?
Nguyễn Quang Anh
Lên sofa nằm đi//nhẹ nhéo má cậu//
Nguyễn Quang Anh
Ăn xong là được về với giường ngủ liền
Hoàng Đức Duy
Quang Anh ôm~
Quang Anh mềm lòng trước cái cách nũng nịu của cậu,vòng tay đặt quanh eo nhỏ và nâng nhẹ ngồi lên sofa
Nguyễn Quang Anh
Được rồi,được rồi
Hắn ngồi xuống sofa đằng sau Duy,tay vòng nhẹ quanh eo cậu,kéo cậu tựa vào lòng. Trong lúc đó,tay còn lại nhẹ nhàng vuốt tóc cậu
Quang Anh vô tình lướt tay qua trán Duy
Tự nhiên Duy lại nhõng nhẹo như vậy. Thì ra do sốt
Quang Anh nâng nhẹ cằm cậu,nhìn chăm chăm xuống khuôn mặt hơi ửng đỏ
Nguyễn Quang Anh
Sao nóng thế này...
Khuôn mặt Quang Anh trở nên lo lắng ngay lập tức. Hắn nâng tay kiểm tra trán Duy. Rõ ràng là đang bị sốt
Nguyễn Quang Anh
Sốt cao vậy sao
Đầu óc hắn trở nên hỗn loạn. Trong lúc đó,Duy vẫn khép mắt,tựa vào người hắn. Một cảm giác bất lực bao trùm hắn
Quang Anh nâng Duy lên,bế cậu về phòng ngủ,đặt cậu xuống giường. Đầu óc hắn tự dưng trống rỗng không biết phải làm gì. Tay hắn nhanh nhẹn kéo chăn đắp cho cậu
Nguyễn Quang Anh
Sốt cao thế này
Nguyễn Quang Anh
Không hạ sốt ngay khéo nguy hiểm mất
Hắn ngồi xuống mép giường,tay sờ trán Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ~?//cố mở mắt//
Quang Anh nhìn vào đôi mắt lờ đờ ấy,tim thắt lại. Hắn cúi xuống,giọng khàn khàn
Nguyễn Quang Anh
Tao gọi bác sĩ đến
Nguyễn Quang Anh
Em sốt rồi
Rồi ôm chặt cậy hơn,1 tay giữ đầu Duy nhẹ lên vai mình
Nguyễn Quang Anh
Nhắm mắt nghỉ đi
Nguyễn Quang Anh
Tao ở đây
Hắn vừa nói vừa lấy điện thoại ra gọi bác sĩ. Giọng lạnh lùng nhưng tay thì run nhẹ - chưa bao giờ hắn lo lắng đến thế
Duy từ từ chìm vào giấc ngủ trong vòng tay của Quang Anh. Quang Anh siết chặt cậu vào lòng,môi khẽ động
Nguyễn Quang Anh
Cấm em được ốm lần nữa
Sau thời gian đợi,bác sĩ đến. Quang Anh đưa bác sĩ vào kiểm tra,đứng ngoài cửa nhìn vào. Tay hắn vẫn chưa bình tĩnh lại,1 cảm giác lo âu khó tả trỗi dậy trong lòng. Nếu không phải vì hôm qua đưa cậu về quá muộn thì sẽ không sốt như này
Hắn nhẹ nhõm phần nào sau câu nói ấy,nhưng lo âu vẫn chưa tan.
Hắn tắt đèn,kéo chăn lên cho cậu rồi nằm xuống bên cạnh. Để sẵn thuốc và ly nước trên bàn
Trong căn phòng nhỏ,ánh đèn yếu ớt hắt nhẹ lên gương mặt đang ngủ của Duy. Quang Anh nằm bên cạnh,không ngủ. Hắn chỉ yên lặng nhìn cậu - hơi thở đều đặn,khuôn mặt dịu bớt cơn sốt
Tay hắn khẽ chạm vào trán cậu,kiểm tra nhiệt độ
Nguyễn Quang Anh
Sau này đừng hòng bỏ tao//thì thầm//
Lần đầu tiên - tên trùm trường lạnh lùng ấy như 1 lời cầu nguyện trong đêm
Nguyễn Quang Anh
Ước gì mỗi ngày em đều ngoan như hôm nay...
Nguyễn Quang Anh
Để tao được ở bên chăm sóc
Download MangaToon APP on App Store and Google Play