[VănHàm/WenHan] Khi Ống Kính Chạm Vào Hoa
Trong Nắng, Em Ngẩng Đầu
Con đường rời khỏi thành phố càng đi càng vắng tiếng còi xe. Chiếc xe đen bóng lướt chậm rãi trên con đường ngoại ô rợp bóng cây.
Dương Bác Văn nghiêng người, hạ cửa kính, để cơn gió lùa vào, mang theo mùi cỏ non và chút bụi đất quen thuộc của miền quê.
Anh lái xe đã nhiều năm, nhưng ít khi tự mình chạy ra xa đến thế. Công việc nhiếp ảnh thương mại ở thành phố khiến anh gần như sống cùng phòng studio, ánh đèn flash và tiếng click chuột. Mọi thứ đều nhanh, gấp, đến mức nhiều khi Bác Văn quên cả mình đã bắt đầu vì điều gì.
Nhưng hôm nay thì khác. Hôm nay, anh chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh, một lý do để hít thở.
Chiếc xe chậm lại khi rẽ vào một lối nhỏ rải sỏi. Bác Văn tắt máy, mở cửa bước xuống.
Và trước mắt anh… cả một vườn hoa bừng sáng.
Chúng trải dài, hàng nối hàng, đủ sắc màu: đỏ, vàng, hồng, tím. Trong nắng, cánh hoa trong suốt, như thể ánh sáng được giữ lại trong từng thớ mỏng.
Bác Văn bất giác đưa tay lấy máy ảnh từ ghế phụ, đeo lên cổ.
Anh đã chụp nhiều nơi, nhiều người. Núi tuyết lạnh giá, bãi biển rực rỡ, hay cả khuôn mặt lạnh lùng của những minh tinh.
Nhưng khung cảnh này khiến anh khựng lại. Có cái gì đó rất yên, rất chậm, và đầy sức sống.
Rồi, giữa những dải hoa ấy, có một bóng dáng.
Một chàng trai trẻ, mặc áo phông trắng giản dị và chiếc yếm vải bạc màu, đang cúi xuống vén lại mấy cành tulip ngả nghiêng trong gió. Đôi tay cậu dính chút đất, nhưng từng động tác lại nhẹ nhàng như sợ làm đau hoa.
Mái tóc nâu mềm rối rơi xuống trán. Khi gió thổi qua, từng sợi tóc bừng sáng dưới nắng.
Âm thanh nhỏ khẽ vang. Anh vừa bắt được một khoảnh khắc mà không cần sắp đặt.
Đúng lúc ấy, chàng trai ngẩng đầu.
Đôi mắt sáng trong veo, thoáng ngạc nhiên khi thấy anh. Ánh nhìn ấy khiến Bác Văn có chút bất ngờ, như thể người kia không chỉ thấy anh, mà còn thấy cả chính con người anh phía sau ống kính.
Tả Kỳ Hàm
Anh… là khách tham quan à?
Giọng nói trong trẻo vang lên, gần gũi đến mức Bác Văn thoáng mất một nhịp tim. Anh hạ máy xuống, tiến vài bước.
Dương Bác Văn
Tôi đi ngang qua, thấy vườn hoa… nên dừng lại một chút
Chàng trai gật đầu, rồi mỉm cười. Nụ cười trong nắng như một nét bút vẽ sáng trên nền trời.
Tả Kỳ Hàm
Anh đến đúng lúc lắm. Tulip mới vào độ đẹp nhất đấy.
Tả Kỳ Hàm
Thêm ít hôm nữa là héo rồi
Bác Văn nhìn quanh, hoa rực rỡ đến mức khó tin rằng có ngày chúng sẽ tàn. Anh hỏi:
Dương Bác Văn
Em là… người chăm hoa ở đây?
Tả Kỳ Hàm
Vâng. Em là Tả Kỳ Hàm
Cậu đứng thẳng dậy, phủi nhẹ bàn tay còn lấm đất rồi vươn ra
Tả Kỳ Hàm
Nhà em trồng tulip nhiều năm rồi
Bác Văn ngập ngừng một thoáng. Anh vốn không thích giới thiệu dài dòng. Nhưng trước đôi mắt trong sáng kia, anh thấy chẳng thể lạnh nhạt.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Kỳ Hàm lặp lại khẽ khàng, như đang ghi nhớ:
Tả Kỳ Hàm
“Dương Bác Văn…”
Tả Kỳ Hàm
Tên nghe… giống trong tiểu thuyết nhỉ
Tả Kỳ Hàm
À, anh muốn vào trong chụp không? Từ ngoài nhìn cũng đẹp, nhưng đứng giữa hoa thì khác hẳn đấy
Bác Văn chậm rãi đáp, giọng anh vốn trầm và ít thay đổi, nhưng lần này lại nghe mềm hơn:
Dương Bác Văn
Nếu được phép
Kỳ Hàm quay đi vài bước, dáng người nhỏ nhắn trong chiếc yếm đơn sơ giữa biển hoa.
Tả Kỳ Hàm
Anh đi theo em, nhưng nhớ đi vào lối nhỏ thôi
Tả Kỳ Hàm
Dẫm nhầm hoa thì ..em tiếc lắm
Anh gật đầu. Không hiểu sao, chỉ cần đi sau bóng lưng ấy, lòng Bác Văn đã thấy an yên hơn nhiều.
Khi cả hai dừng lại giữa vườn, hương hoa dìu dịu lan ra, không ngào ngạt mà như thì thầm.
Bác Văn nâng máy, ống kính lia qua từng bông hoa. Nhưng rồi anh chậm lại.
Trong khung hình, không chỉ có hoa.
Cậu đang khom người nhặt lá úa, mái tóc rơi xuống, ánh nắng vẽ viền vàng quanh gương mặt nghiêng nghiêng. Áo phông trắng, yếm vải, tất cả bình thường đến mức lạ, nhưng trong khung hình lại đẹp như một bức họa
Kỳ Hàm ngẩng lên, mắt tròn xoe:
Tả Kỳ Hàm
Anh… chụp em à?
Bác Văn thoáng dừng, nhưng không phủ nhận
Tả Kỳ Hàm
Hoa đẹp thế này, sao anh không chụp hoa, lại chụp người?
Ánh mắt Bác Văn dừng lại nơi cậu. Anh đáp, từng chữ rõ ràng:
Dương Bác Văn
Vì… em đứng giữa hoa
Dương Bác Văn
Và khoảnh khắc em ngẩng đầu… còn đẹp hơn bất kỳ bông tulip nào tôi từng thấy
Kỳ Hàm sững lại, đôi má ửng hồng. Cậu cúi xuống, giọng lí nhí:
Tả Kỳ Hàm
Anh nói vậy… nghe giống đang tán tỉnh quá
Bác Văn khẽ cười. Một nụ cười thật, khiến ánh mắt anh mềm đi:
Gió thổi qua, cả vườn hoa lay động. Một thoáng tĩnh lặng đẹp đến mức khó tin rằng đây chỉ là một buổi sáng bình thường
Rồi Kỳ Hàm khẽ cười, đôi mắt cong cong:
Tả Kỳ Hàm
Nếu anh thích, em sẽ chỉ anh chỗ hoa nở đẹp nhất
Tả Kỳ Hàm
Nhưng lần sau nhớ báo trước nhé… để em chải đầu gọn hơn
Bác Văn nhìn cậu, trong lòng dâng lên cảm giác nhẹ nhõm hiếm hoi. Anh nghĩ, có lẽ chuyến đi này… không chỉ để tìm một nơi thở
Xôii 🍙
Truyện này không có ngược, chỉ có đường… nên chuẩn bị sẵn trà cho đỡ sâu răng nha📸🌷
Khi Nắng Dừng Lại Trên Vai
Khi Nắng Dừng Lại Trên Vai
Sáng hôm sau, ánh nắng đổ xuống từ rất sớm, vàng óng như mật. Ngoại ô vẫn còn hơi sương, những giọt sương đọng trên cánh tulip lấp lánh như thủy tinh
Bác Văn vốn dĩ không có thói quen dậy sớm, nhưng ở nơi này, anh lại tỉnh giấc khi trời vừa hửng sáng. Có lẽ vì yên tĩnh, có lẽ vì trong lòng anh vẫn còn vương chút dư âm của buổi chiều hôm qua.
Anh bước xuống sân. Không khó để tìm thấy Kỳ Hàm.
Cậu đang ở ngoài vườn, một tay ôm thùng gỗ nhỏ, một tay dùng kéo tỉa lá. Vẫn là bộ đồ quen thuộc: áo phông trắng, yếm vải xanh nhạt, quần xắn lên đến mắt cá, dưới chân chỉ là đôi dép cao su cũ. Mái tóc còn hơi ẩm vì mới gội
Bác Văn đứng cách một đoạn, bất giác đưa máy lên
Âm thanh ấy khiến Kỳ Hàm ngẩng lên ngay lập tức. Đôi mắt sáng chạm vào anh, rồi cong cong thành nụ cười:
Bác Văn hạ máy, giọng anh trầm và ngắn gọn như mọi khi
Dương Bác Văn
Tôi… chưa về
Kỳ Hàm cười lớn hơn, đôi gò má hồng nhạt trong nắng:
Tả Kỳ Hàm
Thế thì tốt. Anh ở lại lâu chút, hoa sẽ vui
Cậu đáp tự nhiên như thể đó là lẽ hiển nhiên
Tả Kỳ Hàm
Anh không thấy à?
Tả Kỳ Hàm
Người lạ đến, hoa sẽ nở rực rỡ hơn. Chúng cũng thích được ngắm nhìn, giống như người vậy
Bác Văn im lặng. Anh không tin hoa có cảm xúc, nhưng cái cách Kỳ Hàm nói, khiến người ta muốn tin.
Anh bước gần hơn, dừng lại bên cạnh cậu. Trong chiếc thùng gỗ là vài bông tulip đã bị gãy cuống, cánh hoa rủ xuống nhưng vẫn rực rỡ.
Dương Bác Văn
Những bông này…
Tả Kỳ Hàm
Ừ, bị gió quật đêm qua
Tả Kỳ Hàm
Không cứu được nữa, nhưng em vẫn hái về, cắm vào lọ nhỏ. Dù sao chúng cũng đã từng nở đẹp
Câu nói nhẹ tênh, nhưng lại làm lòng Bác Văn chùng xuống. Anh cúi xuống nhìn kỹ từng cánh hoa. Thật kỳ lạ, chưa bao giờ anh để ý kỹ đến một bông tulip sắp tàn như vậy.
Kỳ Hàm nghiêng đầu, nhìn anh chăm chú:
Tả Kỳ Hàm
Anh thích chụp hoa không?
Bác Văn thoáng ngập ngừng, rồi lắc đầu
Dương Bác Văn
Không hẳn. Tôi chụp… bất cứ thứ gì khiến tôi thấy cần giữ lại
Tả Kỳ Hàm
Thế còn hôm qua, anh chụp em vì gì?
Câu hỏi bất ngờ khiến Bác Văn khựng lại. Anh nhìn cậu, đôi mắt trong veo chờ đợi, không chút e ngại.
Một lát sau, anh mới đáp, giọng rất khẽ:
Dương Bác Văn
Vì… em đứng giữa hoa. Và tôi muốn giữ khoảnh khắc ấy
Kỳ Hàm thoáng đỏ mặt, cúi xuống giả vờ bận rộn với mấy cành lá. Nhưng môi cậu cong lên một cách khó che giấu.
Tả Kỳ Hàm
Anh đúng là biết nói lời khiến người khác ngại
Dương Bác Văn
Tôi chỉ nói thật
Một khoảng lặng dịu dàng trôi qua, chỉ có tiếng gió lùa qua vườn.
Kỳ Hàm ngẩng đầu, mắt sáng long lanh:
Tả Kỳ Hàm
Anh có muốn thử không?
Tả Kỳ Hàm
Không khó đâu. Anh cứ làm theo em
Bác Văn hơi bất ngờ. Bàn tay anh quen cầm máy ảnh, chưa từng cầm kéo tỉa cây. Nhưng dưới ánh nhìn đầy mong chờ ấy, anh đưa tay nhận lấy.
Kỳ Hàm tiến lại gần, cúi xuống cạnh anh. Khoảng cách chỉ còn gang tay, hương xà phòng thoang thoảng từ tóc cậu hòa lẫn hương hoa.
Tả Kỳ Hàm
Anh thấy lá này không?
Tả Kỳ Hàm
Bị sâu ăn rồi. Phải cắt bỏ, để cây tập trung nuôi hoa
Bác Văn gật nhẹ, làm theo
Kéo cắt một tiếng, chiếc lá rơi xuống đất.
Kỳ Hàm vỗ tay, ánh mắt lấp lánh:
Tả Kỳ Hàm
Đúng rồi! Anh có năng khiếu đấy
Bác Văn bật cười. Hiếm lắm anh mới cười thật sự, nhưng với cậu trai trước mặt, điều đó đến tự nhiên.
Dương Bác Văn
Năng khiếu… chăm hoa?
Dương Bác Văn
Tôi nghĩ tôi chỉ hợp với cái máy ảnh thôi
Kỳ Hàm lắc đầu, đôi mắt cong cong.
Tả Kỳ Hàm
Chăm hoa với chụp ảnh cũng giống nhau
Tả Kỳ Hàm
Đều phải kiên nhẫn, đều cần ánh sáng, và… đều phải có tình cảm dành cho thứ mình đang làm
Từ “tình cảm” vang lên trong lòng anh, để lại dư âm kỳ lạ
Anh đưa máy lên, chụp thêm một tấm. Trong khung hình, Kỳ Hàm nghiêng người, nắng rơi xuống vai áo phông trắng, cả người như phát sáng.
Dương Bác Văn
Ừ… có lẽ em nói đúng
Kỳ Hàm ngẩng lên, không nghe rõ:
Tả Kỳ Hàm
Anh nói gì thế?
Dương Bác Văn
Không có gì
Cậu nhíu mày nhưng không hỏi thêm, chỉ cười:
Tả Kỳ Hàm
Vậy, hôm nay anh làm phụ tá cho em nhé
Tả Kỳ Hàm
Đổi lại, trưa em nấu cơm cho anh ăn… Được không?
Bác Văn thoáng ngạc nhiên:
Tả Kỳ Hàm
Hoa thì em chăm được, cơm thì em cũng nấu được
Bác Văn nhìn nụ cười ấy, bất giác gật đầu.
Trong khoảnh khắc ấy, nắng dường như dừng lại trên vai Kỳ Hàm, sáng rực đến mức Bác Văn không thể rời mắt.
Xôii 🍙
Vậy là Bác Văn bắt đầu “len vào” nhịp sống của Hàm Bảo rồi đó, vừa có chút ngại ngùng vừa đáng yêu🌷📷
Trong Vườn Tulip, Nắng Ngập Ngừng Rơi
Trong Vườn Tulip, Nắng Ngập Ngừng Rơi
Buổi chiều ngoại ô lặng lẽ. Ánh nắng đã dịu đi, thay bằng màu vàng mật ong vương trên từng khóm tulip. Một làn gió thổi qua, mang theo mùi hoa phảng phất, vừa thơm vừa thanh mát.
Dương Bác Văn giơ máy ảnh lên. Ống kính hướng về phía Kỳ Hàm, người đang ngồi xổm bên khóm tulip vàng, tay nhẹ nhàng vén cỏ dại mọc chen vào gốc hoa.
Dương Bác Văn
Em… có phiền không nếu tôi chụp vài tấm?
Giọng anh hơi thấp, vang trong khoảng không yên tĩnh.
Kỳ Hàm ngẩng lên. Đôi mắt nâu phản chiếu ánh nắng khiến Bác Văn bất giác lặng một nhịp. Cậu chớp mắt, môi khẽ cong lên nụ cười như chẳng hề toan tính:
Tả Kỳ Hàm
Chụp hoa thôi chứ gì? Hay chụp cả em?
Bác Văn thoáng lúng túng, ngón tay khựng lại trên nút bấm. Anh vốn quen đối diện với mẫu ảnh chuyên nghiệp, những người biết tạo dáng, biết cách nhìn vào ống kính.
Nhưng cậu trai trước mặt anh – trong chiếc áo phông trắng và chiếc yếm bạc màu – lại mang vẻ tự nhiên khiến trái tim anh… rối một nhịp.
Dương Bác Văn
Ừm… hoa, và… nếu em cho phép, cả em nữa
Kỳ Hàm khẽ cúi đầu, bàn tay vẫn chạm vào cánh hoa tulip như sợ lỡ làm gãy. Một làn gió bất ngờ thổi mạnh, thổi tung vài lọn tóc trước trán cậu. Cậu bật cười, vội đưa tay gạt đi.
Ống kính bắt trọn khoảnh khắc ấy – nụ cười tự nhiên, đôi mắt sáng, và cả cử chỉ vụng về mà dễ thương.
Tả Kỳ Hàm
Này! Anh chụp thật hả?
Kỳ Hàm hơi ngại, đưa tay che mặt
Dương Bác Văn
Tại nụ cười của em… hợp với hoa quá
Bác Văn đáp, giọng chậm rãi nhưng kiên định
Khoảnh khắc lặng im kéo dài. Kỳ Hàm bỏ tay xuống, môi mím nhẹ nhưng khóe mắt lấp lánh niềm vui không giấu được.
Họ cùng bước dọc vườn tulip. Bác Văn đi sau nửa bước, để ngắm bóng dáng cậu trai trẻ len lỏi giữa những dải màu rực rỡ: đỏ, vàng, hồng, tím… Trên vai Kỳ Hàm còn vương chút đất, nhưng điều đó chẳng làm cậu kém rạng rỡ.
Dương Bác Văn
Em chăm vườn một mình à?
Tả Kỳ Hàm
Umm.., ba mẹ bận tiệm hoa trong phố.
Tả Kỳ Hàm
Còn em thì thích ở đây, yên tĩnh, gần với… hoa hơn
Dương Bác Văn
Không sợ buồn sao?
Tả Kỳ Hàm
Không. Em có hoa, có bầu trời, có gió. Và thỉnh thoảng…
Kỳ Hàm liếc nhìn anh, ánh mắt tinh nghịch
Tả Kỳ Hàm
Có người khách lạ ghé ngang
Câu nói đơn giản nhưng khiến Bác Văn bật cười. Anh cảm giác mình vừa được kéo lại khỏi những mệt mỏi chất chồng ở thành phố.
Trời ngả dần về chiều muộn. Từ xa, tiếng chuông gió treo trước hiên nhà vang khẽ. Kỳ Hàm rủ:
Tả Kỳ Hàm
Anh có muốn ở lại ăn cơm không? Chắc cũng mệt rồi, đi đường xa
Dương Bác Văn
Có làm phiền không?
Tả Kỳ Hàm
Nếu tính thêm một đôi đũa là phiền, thì chắc phiền rồi
Cậu đáp, giọng pha chút trêu chọc.
Bác Văn bật cười, lần đầu thấy lòng mình nhẹ đến thế. Anh khẽ gật:
Dương Bác Văn
Vậy… phiền cậu cho tôi ở lại
Buổi cơm chiều giản dị. Canh rau, cá kho, thêm dĩa dưa muối. Không phải món ăn cao sang, nhưng trong không gian nhỏ bé nơi ngoại ô, mọi thứ lại trở nên ấm áp.
Bác Văn gắp miếng cá, mùi vị đậm đà khiến anh bất giác buột miệng:
Dương Bác Văn
Lâu rồi tôi mới ăn bữa cơm ngon như vậy
Tả Kỳ Hàm
Anh ở thành phố không ăn sao?
Dương Bác Văn
Ăn ngoài tiệm thì nhiều, nhưng cơm… nấu trong bếp nhà thế này thì hiếm lắm
Kỳ Hàm khẽ cười. Giọng cậu êm như gió đêm len qua cửa sổ:
Tả Kỳ Hàm
Thế thì hôm nay, coi như hoa tulip đãi anh một bữa
Ánh mắt họ chạm nhau trong khoảng khắc ngắn ngủi, rồi cùng bật cười. Ngoài kia, màn đêm đã buông, vườn hoa chìm trong bóng tối dịu dàng.
Và giữa bóng tối ấy, dường như có một mầm xanh rất nhỏ đang khẽ nảy trong lòng cả hai.
Xôii 🍙
Đừng quên ở lại với Bác Văn và Kỳ Hàm, vì phía sau cánh cổng gỗ và những luống tulip kia… còn nhiều bí mật chờ được hé lộ 🌙
Download MangaToon APP on App Store and Google Play