Học Viện Phép Thuật : Cuộc Thi Của Những Pháp Sư
chương 1: Nhập học
CHÀO MỪNG CÁC EM HỌC VIÊN NĂM NHẤT
Xin giới thiệu với các em tôi là Hiệu Phó, người sẽ giám sát cuộc thi kiểm tra đầu vào của các em năm nay
Tôi sẽ phổ biến luật lệ một chút nhé, đợt kiểm tra đầu vào này các em sẽ phải sống sót sau 5 ngày trong rừng cấm tìm được 5 loại thảo dược quý và thu thập được 1000 điểm thì các em sẽ vượt qua cuộc thi và chính thức là học sinh của trường
Để thu thập được điểm các em sẽ phải chiến đấu với nhưng linh thú và quái vật trong rừng từ cấp D đến cấp S-SS là cao nhất, tiêu diệt được một con cấp D các em sẽ được 10 điểm, cấp C thì sẽ được 30 điểm, cấp B được 50 điểm, cấp A được 60 điểm, cấp S được 100 điểm, cấp SS được 180 điểm và cuối cùng nếu các em tiêu diệt được một con cấp S-SS thì các em sẽ được 300 điểm
Tất nhiên nhà trường sẽ không để các em chiến đầu một mình vì đợt kiểm tra này khá khó các quái thú cũng rất mạnh và việc kiếm được 1000 điểm không phải dễ nên các em sẽ được phép tìm đồng đội, một đội sẽ có 3 người và các em sẽ là những người bạn đồng hành của nhau trong đợt thi này, hãy cố mà bảo vệ nhau nhé. Nếu cảm thấy mình không thể thi tiếp hay muốn bỏ cuộc thi thì hãy tháo chiếc dây đỏ được buộc trên cánh tay trái của các em lập tức sẽ có người đến đưa các em ra khỏi khu rừng nhưng đồng nghĩa với việc các em sẽ trượt bài thi và không được nhập học vào trường
Các em có thể làm bất cứ điều gì để hoàn thành nhiệm vụ chỉ cần không ảnh hưởng đến tính mạng là được, ngoài tôi ra các học viên năm hai của trường cũng sẽ là những người giám sát các em và đánh giá năng lực, sau 5 ngày đội nào hoàn thành đủ nhiệm vụ là kiếm được 5 loại thảo dược quý và thu thập được 1000 điểm thì sẽ vượt qua bài thi, nhà trường cũng sẽ xét năng lực của các em trong phần thi này mà chia vào kí túc xá để nghỉ ngơi và chuẩn bị cho đợt thi tiếp theo, kí túc xá cũng sẽ là nơi ngủ nghỉ của em sau này nên hãy cố gắng hết sức có thể nhé
Giờ thì hãy tìm bạn đồng hành của mình đi, 10 phút nữa cuộc thi sẽ bắt đầu từng đội sẽ bước vào những cánh cổng kia và nó sẽ dịch chuyển các em đến khu rừng cấm, mỗi đội sẽ được dịch chuyển đến vị trí khác nhau nên sẽ không trạm chán nhau ngay đâu. Tôi sẽ hẹn giờ 10 phút, sau khi hết mười phút các em hãy lần lượt bước vào cánh cổng nhé.
Vũ Hồng Gia Khánh
Hm…có thể làm bất cứ điều gì à, hay ho thật đấy
Vũ Hồng Gia Khánh
Chị có nghĩ thế không, Khánh Lâm?// nhìn //
Tống Khánh Lâm
Chị không biết, cuộc thi năm nay có vẻ khắc nghiệt hơn năm ngoái vậy mà không ngờ dì lại cho em nhập học ở đây đấy
Vũ Hồng Gia Khánh
Em xin mãi mẹ mới cho đấy, trường này thú vị thế mà
Tống Khánh Lâm
Vậy à, chị với em chung đội nhé kiếm thêm một người nữa đi trôi qua 3 phút rồi
Vũ Hồng Gia Khánh
Đằng kia, ra mời vào đội đi mình đi
Tống Khánh Lâm
Được thôi // đi lại //
Tống Khánh Lâm
Này cậu gì ơi!
Vũ Minh Châu
Hửm? Gọi tôi à?
Tống Khánh Lâm
Đúng rồi, cậu có đội chưa nếu chưa thì có thể vào đội của bọn tôi được không? // cười nhẹ //
Vũ Minh Châu
Ừm được tôi cũng đang tìm đội cảm ơn vì đã cho tôi vào nhé, tôi tên Vũ Minh châu
Tống Khánh Lâm
Tôi là Tống Khánh Lâm chúng ta sẽ đồng hành cùng nhau lâu dài, mong chiều cố nhé // giơ tay //
Vũ Minh Châu
Mong chiều cố // bắt tay với cô //
Vũ Hồng Gia Khánh
Xin chào thành viên mới, Vũ Hồng Gia Khánh tên tôi // vẫy tay lại gần //
Vũ Minh Châu
Chung đội nhỉ, Vũ Minh Châu hân hạnh // vẫy tay lại //
Tống Khánh Lâm
Đủ người rồi mau ra xếp hàng thôi còn 4 phút nữa là bắt đầu bài thi rồi
Vũ Hồng Gia Khánh
Ra tranh chỗ trước để vào thôi em không thích đứng cuối đâu
Sau khi hết mười phút từng đội một đang lần lượt bước vào cánh cổng
Tống Khánh Lâm
Đến lượt chúng mình rồi vào thôi // bước vào cánh cổng //
Vũ Minh Châu
// đi theo //
Vũ Hồng Gia Khánh
Hào hứng phết // đi theo //
Tống Khánh Lâm
Nhiều gai nhọn thật đấy, hai người cẩn thận nhé
Vũ Minh Châu
Không âm u như tôi nghĩ nhưng lạnh thật đấy
Vũ Hồng Gia Khánh
Em nghĩ là chúng ta đang gần với thác nước đấy ở đây có dòng chảy
Tống Khánh Lâm
Men theo dòng chảy thử xem nếu có thác nước thật thì có thể trữ làm nước uống
3 người đi men theo dòng chảy vào sâu bên trong thì đúng thật tìm được một thác nước chảy
Có điều chỗ này hơi lạ khi có trong rừng cấm nhỉ
Vũ Minh Châu
Đẹp quá, tôi không nghĩ rằng trong đây lại có nơi như này
Vũ Hồng Gia Khánh
Khác hẳn chỗ vừa nãy mình đứng nơi này còn có rất nhiều hoa
Tống Khánh Lâm
Cẩn thận đấy đừng lờ là, chúng ta chia ra thử tìm xem xung quanh đây có thảo dược quý không đi
Vũ Hồng Gia Khánh
Em đi bên trái
Tống Khánh Lâm
Vậy tôi đi bên phải, Châu đi thẳng đằng kia nhé
Tống Khánh Lâm
Cận thận đấy
Tống Khánh Lâm
Không tìm được gì thì quay lại sớm nhé nơi này đẹp nhưng nó không ăn toàn đâu
Vũ Hồng Gia Khánh
Đã rõ // đi vào rừng phía bên trái //
Vũ Minh Châu
Tìm nhanh nhé mọi người tôi thấy trời sắp tối rồi // đi thẳng //
Tống Khánh Lâm
Lát gặp lại // đi vào rừng bên phải //
Vũ Minh Châu
Đằng kia có cây lạ vậy // đi lại gần //
Vũ Minh Châu
Nó phát sáng, lạ quá chắc cứ hái về có thế nó là cây thảo dược quý // ngắt cành cây //
Cô vừa ngắt cành cây thì bỗng nhiên mặt đất có trận rung chấn dữ dội
Một con bạch tuộc cao 3 mét từ thác nước trồi lên
Vũ Minh Châu
Thuỷ quái!! // bất ngờ //
THUỶ QUÁI: GRRRRRRRRRRRRRR
Nó dùng xúc tu của mình quật thẳng về phía cô
Nhưng cô nhanh chóng né được
Vũ Minh Châu
Mở túi không gian
Cô đọc lệnh mở túi rồi lấy từ trong túi ra một chiếc sáo
Vũ Minh Châu
// thổi sáo //
Tiếng sáo du dương vừa cất lên mắt đất liền không còn rung chấn nữa mà lại yên tĩnh lạ thường, con bạch tuộc khổng lồ vẫn tiếp tục tấn công về phía cô thì bị chiếc lá bay qua cắt phăng đi xúc tu làm nó tức giận gầm lên
Chiếc xúc tu cũng dần mọc lại nhưng chưa kịp làm gì thì một tảng đá to từ xa phi đến như đạn đâm xuyên qua đầu con bạch tuộc, nó ngã xuống tạo ra âm thanh rất lớn nước cũng thế mà bắn lên
Cô thổi sáo điều khiển những dây leo cắt con bạch tuộc ra nhiều mảnh
Sau khi xác nhận con bạch tuộc đã không còn sống cô mới từ từ tiến lại gần thu thập một ít thịt bạch buộc để làm bữa tối
Vũ Minh Châu
Chết rồi, nước bắn lên ướt hết người mình rồi lạnh quá…// nhặt mấy miếng thịt bạch tuộc //
Vũ Minh Châu
Mặt trời cũng lặn rồi nên về chỗ cũ đợi mọi người thôi
Cô quay lại chỗ cũ thì thấy Khánh Lâm đang đốt củi để thắp sáng
Vũ Minh Châu
Khánh Lâm, tớ tìm được cây gì này // chạy lại //
Tống Khánh Lâm
Sao người cậu ướt sũng vậy?
Khánh Lâm thấy Châu như vậy thì liền lôi trong túi không gian một bộ đồ rồi đưa cho Châu
Tống Khánh Lâm
Thay đồ đi đã, may là tớ có mang mấy bộ đồ dự trữ đấy
Vũ Minh Châu
Cảm ơn cậu nhưng thay ở đâu bây giờ?
Tống Khánh Lâm
Kết giới ảo ảnh
Cô đọc thần chú rồi chạm tay xuống đất
Dưới chân Châu liền hiện lên ma trận rồi đưa cô vào một vùng sáng không có điểm dừng
Tống Khánh Lâm
Thay đồ đi xong tớ sẽ hủy kết giới, đừng lo ở ngoài không thấy được vào bên trong đâu
Vũ Minh Châu
Tớ thay xong rồi, hủy kết giới đi
Tống Khánh Lâm
// búng tay //
Cô vừa búng tay thì kết giới lập tức biến mất
Lúc đó Khánh cũng từ rừng trở về
Vũ Hồng Gia Khánh
Mọi người, tôi không tìm được gì nhưng bắt được mấy con cá này // giơ lên 5 con cá bị buộc vào dây //
Vũ Minh Châu
Tớ tìm được một cái cây lạ lắm nó phát sáng có thể là cây thảo dược quý với lại nãy khi vừa hái cây này thì mặt đất xảy ra rung trấn rồi xuất hiện thủy quái bạch tuộc tớ giết nó xong thì cũng cầm về ít thịt luôn // lôi trong túi ra thịt bạch tuộc và cành cây //
Tống Khánh Lâm
Tớ tìm thấy viên đá này, nó lơ lửng trên một khúc cây
Vũ Minh Châu
Nhiều cái lạ thật đấy
Tống Khánh Lâm
Mà cậu giết quái mà nó không cộng điểm hả?
Vũ Minh Châu
Nó có cộng rồi, đây nè nó hiện số lên chiếc dây băng đeo trên tay đấy con quái vừa nãy là là cấp B được 50 điểm
Vũ Hồng Gia Khánh
Hay thật đấy, mà tối rồi ta nên nướng đồ ăn để ăn đi em đói rồi
__________________________
Tác giả
Đừng đọc chùa nhé các bạn=))
chương 2: Hang động
Màn đêm buông xuống nhóm của cô cũng đã ăn uống no nê xong nên định kiếm chỗ an toàn để nghỉ qua đêm
Tống Khánh Lâm
Ngủ ở ngoài này tớ nghĩ không ổn đâu ta nên tìm nơi nào an toàn chút, nửa đêm mà trạm chán với quái vật thì thật không hay xíu nào
Vũ Minh Châu
Ta đi kiếm thử xem sao
Vũ Hồng Gia Khánh
Ta nên nhanh tìm chỗ trú thôi lũ quái ban đêm sẽ xuất hiện nhiều đấy
Bóng đêm buông xuống khu rừng như một tấm màn dày đặc, che phủ mọi lối đi. Viên đá đỏ phát sáng trên tay Lâm cũng nhạt dần. Không ai nói gì cả ba đang mệt, lạnh, và quan trọng nhất là cần một nơi an toàn để nghỉ qua đêm
Lâm đi chậm lại, ánh mắt đỏ nhạt lướt qua các gốc cây. Rồi cô đột ngột dừng bước, hơi nghiêng đầu như lắng nghe thứ gì đó chỉ mình cô nghe được
Tống Khánh Lâm
Có gì đó phía kia // chỉ vào đám dây leo //
Tống Khánh Lâm
Tớ thấy được... một khoảng trống?
Châu nhìn theo hướng Lâm chỉ, nhưng ngoài bóng cây và dây leo, cô chẳng thấy gì cả
Vũ Minh Châu
Ở đâu, tớ không thấy gì hết // đi lại //
Khánh bước đến cạnh Lâm. Đôi mắt của anh chuyển sang màu đỏ thẫm một đặc điểm rõ rệt của tộc Huyết Dạ. Ánh mắt anh lướt qua đám dây leo dày đặc mọc tua tủa trên một mô đất cao, rồi nói
Vũ Hồng Gia Khánh
Nó là một cái hang lớn
Châu khó hiểu lại gần thực sự cô không thấy gì ngoài bóng tối vô hạn
Vũ Minh Châu
Tớ không thể nhìn thấy gì, hoàn toàn là bóng tối vậy mà các cậu nhìn được hay vậy
Cô cố nheo mắt nhìn về phía Lâm đang đi đến nhưng vẫn không có kết quả
Khánh quay sang nhìn Châu
Vũ Hồng Gia Khánh
Cậu không nhìn thấy vì máu của cậu không giống của chúng tôi. Chúng tôi là ma cà rộng thuộc chủng tộc máu Huyết Dạ nên tất nhiên là máu cũng không giống người thường và các ma cà rồng khác
Vũ Minh Châu
Có phải là ma tộc cổ xưa gì đó tên là Hắc Huyết đúng không, tớ đã từng đọc qua
Vũ Hồng Gia Khánh
Chính xác rồi đấy
Lâm cần thân đứng cách miệng hang một đoạn rồi nhìn chằm chằm vào nó
Tống Khánh Lâm
Cái này... không phải tự nhiên
Tống Khánh Lâm
Nó là kết giới ẩn hình
Vũ Minh Châu
Kết giới? Trong đó có gì mà lại yểm kết giới lên?
Vũ Hồng Gia Khánh
Kết giới cũng là một phần khiến cậu không thấy cái hang đấy, nhưng cũng lạ thật khi lại yểm kết giới lên nó như vậy
Lâm tiến lại gần đám dây leo rậm rạp, đôi mắt đỏ rực của cô không chớp, như thể đang nhìn thấu mọi thứ trước mặt. Cô đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào đám dây leo như một động tác nghi lễ. Ngay khi những ngón tay cô chạm vào, những sợi dây leo bỗng dạt ra như bị một lực vô hình đẩy lùi lộ ra một khoảng trống tối om phía sau
Một luồng gió lạnh thổi qua, khiến ai cũng cảm thấy lạnh ngáy. Lâm không hề tỏ ra sợ hãi tiếp tục bước thêm vài bước, tiến gần hơn vào miệng hang. Cô đưa tay vào khoảng không trước miệng hang, lòng bàn tay hướng lên như thể đang cảm nhận một thứ gì đó vô hình
“ Phá bỏ ”vừa dứt lời mắt cô chợt sáng rực lên như máu. Cả không gian dường như ngưng lại một khoảnh khắc, rồi một tiếng vỡ choàng vang lên như thủy tinh vỡ vụn, phá vỡ không khí tĩnh lặng xung quanh
Một cơn chấn động mạnh mẽ lan ra từ chính điểm Lâm đứng, mặt đất dưới chân cô rung lên nhẹ như thể một sức mạnh cổ xưa vừa được giải phóng. Đám dây leo, giờ đây không còn che chắn nữa mà đã hoàn toàn dạt ra để lộ một lối vào sâu hun hút bên trong
Vũ Minh Châu
Ghê thật đấy, nhưng tớ thấy cái hang này không ổn đâu…
Tống Khánh Lâm
Biết là thế, ta cứ thử vào xem tớ nghĩ sẽ không có quái trong này đâu nếu yểm kết giới ở trong đây có nghĩa là có gì đó được ẩn giấu nên không thể có quái được
Vũ Hồng Gia Khánh
Ừm đừng lo, cậu quên là chúng mình luôn được giám sát à sẽ không ai để bọn mình chết đâu
Lâm bước vào trước, ánh mắt đỏ rực của cô không rời khỏi bóng tối. Một làn gió lạnh thổi qua hang, và đám dây leo từ từ khép lại phía sau họ
Tống Khánh Lâm
Châu cậu hãy đi giữa nhé vì cậu không nhìn thấy rõ đi như vậy chúng ta sẽ không lạc nhau
Vũ Minh Châu
Ừm tớ biết rồi
Châu đi giữa Lâm và Khánh, từng bước chân của cô vang lên một cách cứng ngắc, mỗi lần cô bước đều có cảm giác như chân cô chìm vào một lớp bùn lạnh dưới mặt đất. Bước đi của cô hơi chậm lại như thể có một sức nặng vô hình đè lên tâm trí. Cả không gian phía trước chỉ toàn là bóng tối dày đặc, chỉ có tiếng rít gió nhẹ và âm thanh văng vẳng của những giọt nước rơi từ trần hang
Khánh bước đi thoải mái, đôi mắt anh vẫn sắc lạnh, dù không gian này tăm tối đến mức nào. Anh chỉ cần ánh sáng từ đôi mắt đỏ rực của mình là đủ để nhìn rõ từng ngóc ngách trong hang. Anh đi sau Lâm và Châu với thân hình khá cao nên đi sau anh sẽ thấy rõ và bảo đảm không ai bị lạc
Lâm bước đi đầu tiên, đôi mắt đỏ rực của cô không chỉ như một ngọn đuốc, mà còn là ánh sáng dẫn đường cho ba người. Mặc dù không gian u tối và chật chội, cô vẫn bước đi tự tin, đôi mắt không hề chớp, như thể cô đã quen với sự hẻo lánh và nguy hiểm. Lâm biết rằng cô và Khánh có thể thấy được những thứ mà Châu không thể sẽ khiến Châu cảm thấy hơi lo và sợ nên đã bảo Châu đi giữa để trấn an và giữ an toàn cho cô khi có trường hợp gì xảy ra
Cơn gió nhẹ thổi qua Châu bỗng chốc run nhẹ bởi cảm giác như bị bao vây trong bóng tối. Bước chân cô nhẹ nhàng hơn, thận trọng, mắt liên tục đảo quanh nhưng không thể thấy gì ngoài bóng đen mờ mịt. Cô cảm thấy như có thứ gì đó đằng sau màn tối, có thể là những đôi mắt, hay những âm thanh kỳ lạ lướt qua, nhưng không thể nhìn thấy rõ. Cảm giác đó khiến Châu không thể yên tâm, đôi tay cô khẽ siết chặt cây sáo bên hông, nhưng không thể xua tan cảm giác bất an
Vũ Hồng Gia Khánh
Châu, đừng nhìn xung quanh kệ chúng và nhìn thẳng
Khánh lên tiếng, giọng anh nói nhỏ và bình thản những Châu cũng hiểu là cô đã cảm nhận đúng
Lâm không nói gì tiếp tục đi trước. Cô bước đi tựa như người dẫn đường, không hề run sợ trước bóng tối dày đặc, đôi mắt đỏ của cô vẫn liên tục quét qua những đoạn đường phía trước
Đi được 20 phút Lâm bỗng dừng lại, đôi mắt đỏ rực của cô khẽ nheo lại khi một ánh sáng leo lét xuất hiện từ trong bóng tối. Ánh sáng ấy là một ngọn lửa mờ ảo đang bùng lên từ chính không trung. Nó nhảy nhót trong gió, không ổn định như thể một ngọn đuốc thần bí đang được thắp lên giữa màn đêm vô tận
Châu và Khánh đều dừng bước theo Lâm, ánh mắt họ cũng hướng về phía ánh sáng kỳ lạ đó. Châu cảm thấy một cảm giác lạnh sống lưng, như thể có gì đó đang chờ đợi họ trong bóng tối sâu thẳm. Trong khi đó, Khánh nhìn chăm chú vào ngọn lửa, ánh mắt anh không hề có chút ngạc nhiên, như thể anh cũng đã quen với những hiện tượng như thế này
Lâm khẽ bước lên, đôi mắt đỏ như máu của cô lại sáng lên, phản chiếu ngọn lửa ma thuật phía trước. Cô bước đi thận trọng, một bước nhẹ nhàng, rồi dừng lại trước một cánh cổng khổng lồ, được xây dựng từ những tảng đá cổ xưa. Cánh cổng này có vẻ đã tồn tại hàng nghìn năm, với những đường nét hoa văn kỳ lạ, không thể nhận diện được nguyên bản, như một thứ nghệ thuật ma thuật đằng sau lớp bụi bặm của thời gian
Ánh sáng từ ngọn đuốc lướt qua, chiếu lên bề mặt cánh cổng, làm lộ ra những chi tiết phức tạp, những ký tự cổ xưa được khắc lên đá, nhưng lại mờ ảo, không thể đọc được. Lâm đưa tay lên, đôi mắt không rời khỏi cánh cổng, như thể cô đang cảm nhận được một thứ ma lực mạnh mẽ đang ngăn chặn không cho ai tiến vào
Châu bước đến cạnh Lâm, cảm giác như có một cái gì đó mờ ảo đầy u tối đang bao quanh không gian này. Từ lúc bước vào hang cô đã cảm thấy bất an vô cùng và giờ đây sự bất an đấy đã chuyển thành tò mò về không gian lẫn cánh cổng này
__________________________
Tác giả
Cảm giác chương này hơi ít lời thoại nhưng mà thực sự là mấy đoạn đấy không thể miêu tả bằng lời thoại được=)))
Tác giả
Thông cảm đọc để hiểu nhé, chứ toi không biết nói như nào nữa;)
Tác giả
Cảm ơn đã đọc truyện của toi nha
chương 3: Tế Đàn..?
Lâm im lặng không nói gì, đôi mắt cô tập trung sâu vào cánh cổng, như thể đang lắng nghe một điều gì đó chỉ có cô mới có thể nghe thấy. Một làn sóng ma thuật nhẹ nhàng lan tỏa từ cánh cổng, cuốn theo những cảm giác kỳ lạ không thể tả
Vũ Minh Châu
Cái này có thể mở được không?
Châu hỏi, giọng cô mang theo chút căng thẳng
Vũ Hồng Gia Khánh
Được, tớ đã từng học qua phép giải
Vũ Hồng Gia Khánh
Để tớ làm thử
Khánh đặt tay lên cánh cổng. Anh bắt đầu thầm thì những câu chú ngữ cổ xưa, đôi mắt anh nhắm lại
Một giây sau, khi Khánh kết thúc câu thần chú, cánh cổng bắt đầu rung chuyển nhẹ, như thể nó đang thức tỉnh sau hàng nghìn năm ngủ yên. Tiếng động nhẹ vang lên, giống như đá đang cọ vào nhau, tạo ra một âm thanh kỳ lạ trong không khí tĩnh lặng. Rồi, một tiếng cọt kẹt khô khốc vang lên, và cánh cổng từ từ mở ra
Ngay khi cánh cổng mở ra hoàn toàn, không gian bên trong khiến tất cả ba người phải khựng lại. Bóng tối dày đặc bao phủ căn phòng rộng lớn, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đuốc cổ xưa, lửa cháy lách tách, phản chiếu những hình bóng mờ ảo khắp nơi. Không khí lạnh lẽo như thấm vào tận xương tủy, khiến ba người cảm thấy một sự nặng nề bùa vây
Bên trong là một tế đàn hiến tế cổ xưa, rộng lớn và lạnh lẽo. Những bộ xương mặc áo choàng đen đã héo mòn theo thời gian, ngồi thẳng trên những chiếc ghế đá, những dây xích đã mục nát trói buộc chúng lại, đặt chúng vào tư thế quỳ gối, như những linh hồn bị giam cầm trong vô vọng. Từng cái đầu của các bộ xương nghiêng nhẹ, như thể đang chờ đợi một nghi lễ không bao giờ đến
Không gian u ám, mọi thứ đều chìm trong bóng tối mờ ảo, ánh sáng yếu ớt của đuốc khiến không khí càng trở nên nặng nề, gần như ngạt thở. Cảm giác như mọi thứ xung quanh đang lặng lẽ chờ đợi, và tiếng gió thổi nhẹ qua những khe hở trên tường đá chỉ càng khiến cho sự im lặng thêm phần đáng sợ
Khánh bước vào đầu tiên, ánh mắt anh dán chặt vào những bộ xương ngồi im lìm trong bóng tối. Anh đã từng đọc về tế đàn này trong một quyển sách cổ, nhưng không thể tin rằng nó vẫn còn tồn tại. Cảnh tượng trước mắt anh giống như một truyền thuyết sống dậy, nhưng không phải bằng lời kể. Đây là sự thực tế tàn khốc, nơi những linh hồn đã chết vẫn còn bị mắc kẹt trong những nghi lễ tăm tối của quá khứ
Vũ Hồng Gia Khánh
Không thể nào…
Vũ Hồng Gia Khánh
Tế đàn này còn tồn tại
Khánh thì thầm, giọng anh thoáng chốc trở nên trầm xuống
Châu đi vào theo sau, cảm giác như thể từng sợi tóc trên cơ thể cô dựng đứng lên. Cô ngước nhìn những bộ xương, rồi lại nhìn về phía Khánh, vẻ mặt cô đầy sự nghi hoặc và không tin. Châu cảm thấy điều gì đó không ổn từ không gian này, như thể những bộ xương kia vẫn còn sống, đang quan sát, chờ đợi điều gì đó
Lâm không nói gì, ánh mắt cô dán chặt vào khung cảnh đầy ma mị đằng trước, lần đầu tiên cô cảm thấy mình có chút sợ hãi, cô chưa từng thấy tế đàn nào như này trước đây nó rộng lớn, u ám. Cô bước nhẹ nhàng vào trong liền cảm nhận được nỗi tĩnh mịch đáng sợ trong không khí, như thể cái ranh giới giữa sự sống và cái chết ở đây thật sự mong man
Ngay giữa trung tâm của tế đàn một bức tượng đá lớn đã cũ kỹ và mờ nhạt, bị bụi bặm bao phủ, khiến cho hình dạng của nó không thể rõ ràng. Ánh sáng từ ngọn đuốc xung quanh chỉ chiếu vào phần dưới, làm bóng tối bao trùm lấy khuôn mặt và thân hình của bức tượng, tạo ra một cảm giác mơ hồ và khó hiểu. Những chi tiết kỳ dị trên tượng như bị mài mòn theo thời gian, nhưng vẫn toát lên một ma lực khủng khiếp không thể phủ nhận. Có cảm giác như đây không phải là một bức tượng bình thường, mà là một sinh vật đã bị đóng băng trong thời gian, vĩnh viễn đứng đó
Lâm đi đến trước bức tượng, ngước lên nhìn hình dáng mờ ảo đó. Cô đứng im lặng trong vài giây, như thể đang cảm nhận được một ma lực không tên đang toát ra từ bức tượng. Ánh mắt của cô nghiêng về phía những bộ xương ngồi dưới những chiếc ghế đá, vẫn bị trói buộc và im lìm
Tống Khánh Lâm
Khánh…Châu…
Tống Khánh Lâm
Cẩn thận… đừng lại gần những bộ xương đó tớ nghĩ chúng không phải là những vật vô tri đâu
Tống Khánh Lâm
Những linh hồn có thể vẫn còn tồn tại trong những bộ xương đấy, tốt nhất đừng đến gần chúng
Khánh và Châu im lặng nhìn theo hướng Lâm chỉ, ánh mắt họ chạm vào những bộ xương trói buộc trên ghế đá. Cảm giác rờn rợn ập đến, không khí xung quanh như trở nên nặng nề hơn. Những dây xích mục nát trói chặt những bộ xương đó, nhưng có một cảm giác như thể chúng vẫn còn sống ở một mức độ nào đó, như thể chỉ cần một sự chuyển động nhỏ, tất cả sẽ thức tỉnh
Khánh cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc cơ thể, anh ngẩng đầu lên nhìn vào bức tượng lớn, dường như nó là một thực thể cổ xưa vẫn còn giữ những bí mật khủng khiếp từ thời xa xưa. Anh rùng mình khi nhận ra sự hiện diện bất thường của bức tượng và sự lẩn khuất của bóng tối xung quanh
Châu lặng lẽ lùi ra xa, đôi mắt cô hiện lên một sự sợ hãi không thể giấu. Cô không dám lại gần những bộ xương, nhưng ánh mắt tò mò của cô vẫn không thể rời khỏi chúng. Cảm giác như có một sức mạnh vô hình đang kiềm chế họ, giữ họ lại một cách kỳ quái
Lâm quay lại, đôi mắt đỏ nheo lại, cô nhìn Khánh và Châu với ánh mắt cảnh cáo
Tống Khánh Lâm
Đừng để mình bị lừa bởi vẻ ngoài im lìm của chúng
Tống Khánh Lâm
Những bộ xương này đã từng là những người tham gia vào những nghi lễ đen tối và có thể giờ chúng đang chờ đợi một tín hiệu gì đó để thức tỉnh
Châu không thể kiềm chế được sự tò mò trong lòng, bước đi một cách cẩn thận xung quanh tế đàn. Cô chú ý đến những chi tiết kỳ dị, ánh mắt lướt qua từng bộ xương trói buộc và những nghi lễ đã bị lãng quên từ lâu, cảm giác rợn người càng trở nên rõ rệt
Khi Châu đi gần về phía một góc tối của căn phòng, đôi mắt cô dừng lại, cảnh vật trước mắt khiến cô bất ngờ. Ở phía xa, giữa bóng tối mịt mùng, có một chiếc lồng sắt cũ kỹ đặt dưới một ngọn đuốc lơ lửng, ánh sáng từ ngọn đuốc chiếu lên một người trong đó. Người này không phải là người bình thường. Cơ thể anh ta mang đặc điểm của tộc nhân ngư, vảy xanh biếc lấp lánh dưới ánh sáng mờ nhạt và đôi mắt anh ta, dù nhắm lại, vẫn thoáng lóe lên tia sáng mờ
Trong lòng Châu dâng lên một thương cảm. Cô bước nhanh về phía chiếc lồng, ánh mắt đan xen giữa nghi ngờ và sự lo lắng. Chàng trai tộc nhân ngư bị giam cầm, nằm gục đầu như thể đã hết sức chống cự. Dây xích ràng buộc anh vào chiếc lồng bằng thép đã rỉ sét, nhưng nhìn kỹ có thể thấy vết thương trên người anh ta không phải do bạo lực thông thường, mà là sự hiến tế chuẩn bị từ lâu
Châu đến gần chiếc lồng, ánh sáng đuốc chiếu lên gương mặt cô khi cô cúi xuống quan sát kỹ hơn. Cô nhận ra rằng người này không chỉ bị bắt giam mà có thể sắp bị hiến tế cho một sinh vật hay quyền lực đen tối nào đó. Cảm giác kinh hoàng dâng lên, nhưng cô không thể làm ngơ. Châu lập tức dùng tay thử tìm cách phá khóa chiếc lồng
Một tiếng răng rắc nhỏ vang lên khi cô dùng sức mở khóa. Một cảm giác lạ lùng tràn vào không gian. Khi cánh cửa của chiếc lồng bật mở, người tộc nhân ngư vẫn im lìm, nhưng có vẻ như anh ta đã không còn ý thức. Cô nhẹ nhàng thả anh ta ra, nhẹ nhàng đỡ anh dậy trong khi đôi tay anh ta run rẩy
Châu lấy ra một chiếc bình nước từ túi không gian, rót ra một ít rồi đưa cho người tộc nhân ngư uống. Dù cơ thể anh ta vẫn còn yếu, nhưng nước dường như mang lại chút sức sống. Một vài giây sau, anh mở mắt, ánh mắt anh như dần trở lại sự tỉnh táo
Anh thì thầm, giọng nói khàn đặc, pha trộn giữa sự yếu ớt và biết ơn
Vũ Minh Châu
Không sao rồi…anh ổn chứ?
Người tộc nhân ngư nhìn cô, anh không nói gì chỉ từ từ đứng dậy, anh quỳ xuống trước mặt cô, ánh mắt nghiêm túc và chân thành
Phạm Tùng Dương
Cảm ơn cô, cô đã cứu tôi
Phạm Tùng Dương
Cô biết chứ người tộc nhân ngư chúng tôi trả ơn bằng cách làm người bảo hộ
Phạm Tùng Dương
Tôi sẽ bảo vệ cô, dù có phải hi sinh cả tính mạng
Châu không hiểu lắm, nhưng thấy anh ta quỳ xuống trước mình khiến cô khá hoang mang. Người tộc nhân ngư cúi xuống, hai tay đặt dưới đất, miệng lẩm bẩm một câu lời thề cổ xưa mà cô không thể hiểu được
Ngay lúc đó, một ánh sáng mờ ảo bao phủ lấy cả hai, rồi vết ấn cổ xưa từ đâu xuất hiện trên cổ tay của Châu, lấp lánh như ánh sáng thủy tinh. Cùng lúc đó, một vết ấn tương tự cũng hiện lên trên người tộc nhân ngư, nơi cổ tay của anh. Ánh sáng từ vết ấn như hòa quyện vào nhau, tạo ra một kết nối mạnh mẽ, như thể một lời thề thiêng liêng đã được thực hiện
Phạm Tùng Dương
Từ giờ cho đến lúc chết tôi sẽ bảo vệ cô bất cứ giá nào
Lâm và Khánh, đứng cách đó một khoảng, im lặng quan sát mọi thứ. Chứng kiến Châu giải cứu người tộc nhân ngư, cả hai không khỏi cảm thấy bất ngờ. Lâm nhíu mày đôi mắt cô có chút lo lắng. Cô nhận thấy không phải chỉ là sự tình cờ khi người tộc nhân ngư này xuất hiện trong căn phòng này, mà có thể anh ta biết điều gì đó về tế đàn cổ xưa này
Khánh, mặc dù hiểu rõ tầm quan trọng của tình huống, cũng không thể không bất ngờ trước sự xuất hiện của người tộc nhân ngư. Anh nhìn Châu một cách lo lắng, rồi quay sang thì thầm với Lâm
Vũ Hồng Gia Khánh
Không ngờ là còn người sống sót liệu anh ta có biết gì đó về cái tế đàn này?
Tống Khánh Lâm
Ừm ta ra hỏi thử
Lâm và Khánh đi lại dừng lại trước mặt người nhân ngư, ánh mắt Lâm như dò xét qua anh
Tống Khánh Lâm
anh là người tộc nhân ngư nhỉ bị bắt vào đây liệu anh có biết gì về tế đàn này không?
Tống Khánh Lâm
tôi khá tò mò khi phát hiện ra tế đàn này
Khánh đứng bên cạnh, ánh mắt anh vẫn đầy nghi hoặc
Vũ Hồng Gia Khánh
Tế đàn này có phải là nơi hiến tế cho thứ gì đó đúng không?
Vũ Hồng Gia Khánh
Chúng tôi đã thấy những bộ xương… và có cảm giác cái gì đó khá kinh dị đang xảy ra ở đây
Người tộc nhân ngư nhìn cả hai, ánh mắt anh có vẻ suy tư một chút. Rồi anh mở miệng, giọng nói của anh vẫn còn khàn khàn
Phạm Tùng Dương
Tế đàn này không chỉ là nơi hiến tế. Nó là một bản giao kèo với những thế lực cấm kỵ. Những bộ xương… là những người đã bị lừa dối và bị hiến tế để duy trì quyền lực của những thực thể cổ xưa. Chính những kẻ chủ mưu đứng sau nó đang muốn lợi dụng sức mạnh của tế đàn để giải phóng một sinh vật từ vùng tối. Đó là lý do vì sao tôi bị bắt và nhốt ở đây. Tộc nhân ngư chúng tôi, dù có khả năng sống sót lâu dài, nhưng chúng tôi vẫn không thể tránh khỏi ma lực này
Phạm Tùng Dương
Tôi thật may mắn, vừa nãy cô gái này đã cứu tôi nếu ở đây thêm mấy tuần nữa tôi không nghĩ mình sẽ còn sống…
Sau khi nghe xong lời kể của người tộc nhân ngư, Lâm và Khánh chỉ nhìn nhau trong giây lát. Không ai trong họ có câu trả lời rõ ràng cho những bí mật mà tế đàn này mang lại. Chỉ có sự im lặng, như thể những nguy hiểm phía trước đã vượt xa sự hiểu biết của họ
Tống Khánh Lâm
Chúng ta không nên ở đây lâu. Nếu chuyện này liên quan đến những thực thể cổ xưa, thì chúng ta không nên xen vào kết thúc kì thi chúng ta sẽ nói với hiệu trưởng sau
Khánh gật đầu, chính anh cũng cảm thấy vậy ngay từ lúc bước vào nơi này, không khí cứ dày đặc một cảm giác không thể tránh khỏi. Anh nhìn về phía Châu và người tộc nhân ngư, rồi hỏi
Vũ Hồng Gia Khánh
Vậy có nơi nào chúng ta có thể nghỉ ngơi qua đêm không?
Vũ Hồng Gia Khánh
Chúng ta cần nơi để nghỉ ngơi và sống sót sau 4 ngày nữa
Người tộc nhân ngư im lặng một lúc, đôi mắt anh dường như vẫn còn chút mệt mỏi sau khi vừa được giải cứu, nhưng anh vẫn đứng dậy, giúp đỡ ba ngươi
Phạm Tùng Dương
Có một khu vực an toàn
Phạm Tùng Dương
Nó không xa là một hang động nhỏ, cách đây một đoạn
Phạm Tùng Dương
Chúng ta có thể nghỉ ngơi ở đó tuy nhiên phải cẩn thận, nơi đó có thể bị những quái thú phát hiện ra vì chúng hay đi qua nên đừng lơ là cảnh giác
Tống Khánh Lâm
Chúng ta sẽ đi luôn bây giờ
Giọng cô không một chút do dự, quyết định nhanh chóng để ra khỏi nơi này, cô không muốn ở lại trong cái không gian đầy nguy hiểm này lâu hơn nữa
Châu, vẫn còn bối rối vì mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhìn người tộc nhân ngư và gật đầu
Vũ Minh Châu
Cảm ơn anh, đồng hành lâu dài nhé
Người tộc nhân ngư nhìn Châu nhẹ gật đầu, như thể anh đã đồng ý làm bạn đồng hành cùng họ, dù không hề có lời cam kết gì rõ ràng
Phạm Tùng Dương
Theo sát tôi nhé, cẩn thận buổi tối ở đây nhiều quái thú nguy hiểm lắm
Ba người theo sát anh ta, ra khỏi tế đàn và bắt đầu hành trình đi về phía hang động mà người tộc nhân ngư vừa nhắc tới. Cảm giác như thể họ đang rời xa một cái gì đó quá nguy hiểm, nhưng cũng không hoàn toàn thoát khỏi sự đe dọa đang rình rập phía sau
Download MangaToon APP on App Store and Google Play