Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

HùngAn | Một Đời Là Quá Ngắn

C1# Tân hôn – Tuyệt vọng

Tác giả [Tragika]
Tác giả [Tragika]
Hi~
---
[Suy nghĩ] //Hành động// *Âm thanh* HÉT, QUÁT #abc: thoại dẫn#
---
Căn phòng tân hôn sáng rực bởi ánh nến đỏ, hương trầm quẩn quanh, rèm hỉ buông xuống như muốn nuốt chửng tất cả. Thế nhưng, người ta mong đợi một đêm ấm áp lại biến thành một khoảng không trống rỗng.
Thành An ngồi bên mép giường, tay khẽ vò nát lớp áo gấm đỏ. Tim cậu đập loạn nhưng chẳng vì tình yêu, mà bởi sự hụt hẫng đến nghẹt thở.
Cánh cửa bật mở. Quang Hùng bước vào. Y phục còn dính mùi rượu, gương mặt phảng phất vẻ mệt mỏi nhưng đôi mắt ấy lại lạnh lùng lạ lẫm.
An mím môi, cố nặn ra một nụ cười.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Anh… cuối cùng cũng về.
Hùng không đáp, chỉ tháo khuy áo ngoài, ném lên ghế. Căn phòng im lìm, tiếng tim đập của An vang rõ hơn cả tiếng nến cháy lép bép.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Hôm nay là… đêm tân hôn, anh có thể… ngồi xuống với em một lát không?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
//giọng run run, gần như cầu xin//
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Tân hôn thì đã sao? Em nghĩ cái hôn lễ này là vì tình yêu chắc?
Trái tim An chùng xuống. Cậu nắm chặt vạt áo, cố níu chút hy vọng.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Ít nhất… em là vợ anh.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Vợ? Thành An, đừng tự lừa mình nữa. Người anh muốn ở cạnh… chưa bao giờ là em.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Vậy… tại sao còn cưới em? //giọng vỡ ra//
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Vì anh cần. Cần một cuộc hôn nhân để yên lòng người ngoài, để yên cửa yên nhà. Chứ còn em… em chẳng là gì hết.
#Tragika: đoàn mình cap màn hình khúc này dùm em#
Những lời đó như lưỡi dao xoáy thẳng vào tim. An ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe, cố nuốt nước mắt.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Anh coi em không khác gì một vật trang trí?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Ít ra em hiểu được vị trí của mình.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Đêm nay anh có việc, đừng đợi.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Hùng!
An bất giác đứng bật dậy, bàn tay run rẩy níu lấy ống tay áo anh.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Dù chỉ một đêm thôi… Anh có thể… đừng bỏ em lại được không?
Khoảnh khắc ấy, Hùng thoáng khựng, nhưng ánh mắt vẫn tối sầm.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Đừng làm khó anh. Tình cảm không thể gượng ép
Đặng Thành An
Đặng Thành An
//siết chặt tay anh hơn, nước mắt tràn ra//
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Em không cần tình yêu, không cần hứa hẹn… chỉ cần anh ở lại một đêm thôi, coi như thương hại em cũng được.
Một thoáng im lặng nặng nề. Hùng gạt mạnh tay An, ánh mắt thoáng lạnh lùng pha chút xót xa hoặc... thương hại. Nhưng anh vẫn quay đi
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Đừng tự hạ thấp mình như thế.
Cánh cửa khép lại, để lại An lặng người giữa căn phòng ngập tràn màu đỏ chói mắt. Ngọn nến hỉ lung linh phản chiếu bóng dáng cậu co quắp trên giường, đôi vai run lên từng hồi.
An tự cười với chính mình, tiếng cười nghẹn ngào xen lẫn nức nở. Màn đêm ngoài kia như nuốt trọn tiếng khóc của một kẻ vừa thành thân mà đã cô độc đến tận cùng.
---
Tác giả [Tragika]
Tác giả [Tragika]
Nhớ những gì Hùng nói hôm nay
Tác giả [Tragika]
Tác giả [Tragika]
Dí ảnh cho toii

C2# Cái bóng

Ngày nào cũng vậy, khi ánh sáng ban mai vừa rọi vào tấm rèm trắng, Thành An đã dậy từ sớm. Cậu lau từng góc bàn, chùi từng ô gạch, nấu bữa sáng tươm tất rồi ngồi chờ. Nhưng ghế dài đối diện bàn ăn vẫn trống.
Quang Hùng không bao giờ ăn ở nhà. Anh đi từ sớm, áo vest phẳng phiu, đôi giày da sáng bóng bước qua ngưỡng cửa như thể trong căn nhà ấy chẳng hề có người vợ nào.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Anh… tối nay có về ăn cơm không
An ngập ngừng hỏi, khi cố gắng đưa tay chỉnh lại cà vạt cho Hùng.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Không
Chỉ một chữ, ngắn gọn, lạnh ngắt.
Anh gạt tay cậu ra, ánh mắt lướt đi như nhìn một người dưng
Cánh cửa đóng sập, để lại khoảng không yên ắng
An cười nhạt, quay lưng về phía bàn ăn vẫn còn bốc khói. Thứ khói ấm ấy tan vào không khí, chỉ để lại căn phòng lạnh hơn bao giờ hết.
Ban ngày, An như một cái bóng. Cậu đi hết phòng này đến phòng khác, lau bụi bám trên những khung ảnh cưới mà Hùng chưa từng ngó tới. Trên đó, cậu mỉm cười rạng rỡ, còn Hùng… mặt anh nghiêm lại, đôi mắt hờ hững, tựa như đã dự báo cho chuỗi ngày địa ngục.
.
Đêm xuống, đồng hồ gõ mười hai tiếng. Căn nhà chìm trong im lặng. Chỉ có một mình An ngồi trên sofa, mắt dán vào cánh cửa chưa từng mở
Khi cánh cửa ấy cuối cùng cũng bật ra, là lúc hơi rượu nồng nặc xộc vào mũi.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Anh… anh uống nhiều thế này, để em lấy nước…
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Im miệng
Hùng hất tay, chiếc ly An cầm trên tay rơi xuống, vỡ tan, mảnh thủy tinh văng ra rạch vào da cậu. Máu rỉ, đỏ thẫm.
An cúi xuống nhặt từng mảnh, run run
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Em… em sẽ dọn, đừng giận…
Hùng nhìn cậu bằng ánh mắt khinh bỉ, rồi đi thẳng lên lầu.
Trong phòng khách chỉ còn lại tiếng hít thở nghẹn ngào.
.
Có lần, An dọn nhầm một tập tài liệu của anh.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
THÀNH AN! Cậu làm cái gì thế hả?!
Hùng đập mạnh xuống bàn, giọng gầm như sấm.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Em… em chỉ muốn lau sạch bụi thôi…
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Lau sạch bụi? Hay cậu muốn xen vào chuyện công việc của tôi?!
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Không! Em thề là không…
Một cái tát giáng xuống, nặng nề, khiến vành môi An bật máu. Cậu loạng choạng, ngã vào góc bàn, lưng đau nhói.
.
Một buổi chiều, An nấu xong bữa tối, đặt lên bàn hai đôi đũa.
Cậu chờ, chờ mãi...
Chờ đến khi kim đồng hồ chỉ sang mười giờ đêm, cậu mới chạm vào đôi đũa của mình. Cơm nguội lạnh, canh cũng đặc lại, rau đã héo.
Trong ngôi nhà rộng lớn, tiếng nấc nghẹn vang vọng, chẳng ai nghe, chẳng ai quan tâm.
.
Đêm đó, khi Hùng về, men rượu và mùi nước hoa lạ phả ra.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Anh… có phải anh vừa đi với ai về không?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Thì sao? Cậu nghĩ mình có tư cách hỏi à?
Hùng nhếch môi, giọng đầy khinh miệt.
An cắn môi, siết chặt tay. Muốn hỏi nhiều hơn, nhưng cổ họng nghẹn cứng. Cậu hiểu, có hỏi nữa cũng chỉ nhận lại lạnh nhạt và đau đớn.
---
Tác giả [Tragika]
Tác giả [Tragika]
....
Tác giả [Tragika]
Tác giả [Tragika]
Sắp đi học gòi...
Tác giả [Tragika]
Tác giả [Tragika]
Phải ráng soạn full fic này trong tuần mới kịp

C3# Em làm tất cả – Chỉ để vì anh

Căn phòng sáng rực bởi ánh đèn trần, nhưng với An, nó chẳng khác nào ánh sáng lạnh buốt xuyên thấu trái tim. Cậu đứng bên cửa sổ, nhìn ra khoảng sân rộng nhưng trống vắng, nơi Hùng vừa đi qua.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Anh… về rồi sao? //giọng nhỏ, run run//
Hùng liếc mắt, vẫn dáng điệu lạnh lùng
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Ừ, về rồi. Chẳng việc gì phải nhìn mặt em lâu đâu.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Em… em chuẩn bị bữa tối cho anh… Anh có đói không?
An cắn môi, cố nuốt cơn nghẹn
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Tôi không đói. Cậu ăn đi
Hùng ném qua một câu, rồi ngồi xuống ghế sofa, cúi người, thở dài.
Câu nói như mũi dao chọc thẳng vào tim An. Cậu lặng lẽ đặt khay cơm lên bàn, từng muỗng một đưa vào bát của mình, nước mắt rơi xuống mà không biết từ lúc nào.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Anh…
An mở miệng, giọng nghẹn, mắt đỏ hoe
Anh có biết… em đã yêu anh bao lâu không?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Yêu tôi? Chuyện đó… chẳng liên quan.
Hùng thở dài, giọng lạnh tanh
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Tôi chưa từng hứa gì với em cả, An. Tại sao bây giờ lại kể lể như thế?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Vậy từ đầu anh đừng cho em hi vọng
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Nếu anh cứ như vậy lạnh nhạt với em, đừng cưới em làm gì?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Em cũng là con người, em biết đau mà
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Thì sao? Cậu nghĩ cưới tôi là sở hữu tôi sao? Tôi chưa từng thuộc về cậu.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Được, em sai. Em ngu, em mù quáng
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Nhưng cuối cùng là vì ai?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Tôi chưa từng bảo cậu làm những chuyện này cho tôi
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Vậy giờ cậu muốn gì?
Hùng hỏi, dáng vẻ dửng dưng, ánh mắt thoáng chút khó chịu.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Muốn tôi trả lại tình yêu à? Muốn tôi… rời khỏi cuộc đời cậu?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Em muốn anh biết, em vẫn sẽ ở đây chờ anh. Nhưng không chờ cả đời...
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Tôi không cần cậu chờ
.
Hùng thở dài, quay đi, không nhìn lại. Cánh cửa đóng sập.
An ngồi giữa phòng, tay ôm gối, nức nở không thành tiếng. Ba năm, yêu thầm, chờ đợi, hi vọng, và cuối cùng… chỉ còn lại nỗi cô đơn sâu thẳm.
Trong căn phòng rộng lớn, ánh đèn chói rực, tiếng tim An đập loạn trong lồng ngực. Không ai đến an ủi. Không ai đến nắm tay. Chỉ còn lại cậu với chính mình, và một tình yêu vừa sinh ra đã bị định đoạt là đau khổ.
Hàng nghìn lý do để em rời đi… nhưng có lẽ… em mù quáng…
.
“Có lẽ chúng ta, ở đâu đó trong một khoảng khắc cũng từng yêu, từng hi sinh như vậy”
“Điều đó không có gì đáng xấu hổ hết, đau rồi sẽ trưởng thành”
---
Tác giả [Tragika]
Tác giả [Tragika]
Buồn ngủ...
Tác giả [Tragika]
Tác giả [Tragika]
Đói mà khuya rồi hỏng dám ăn

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play