[RhyCap] Ngôi Nhà Nhỏ Trong Tim Cậu
Đêm không ngủ
Đêm khuya, ký túc xá yên tĩnh. Rhyder nằm ngửa trên giường, mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà.
Nguyễn Quang Anh
thở dài “Lại thế nữa…” //lăn người qua lại, vò mái tóc rối//
Tiếng ghế xịch nhẹ. Captain ngồi ở bàn học, trong tay là một cốc trà nóng.
Hoàng Đức Duy
“Không ngủ được à?” //ngẩng lên nhìn, giọng trầm nhẹ//
Nguyễn Quang Anh
“Cậu… chưa ngủ sao?” //ngồi bật dậy, ánh mắt hơi gắt gỏng vì mệt mỏi//
Captain đứng dậy, bước đến gần, đưa cốc trà ra trước mặt Rhyder.
Hoàng Đức Duy
“Ừ. Nhưng tớ nghĩ… có người cần nó hơn.”
Rhyder do dự, rồi đưa tay nhận lấy. Ngón tay khẽ chạm vào da Captain—ấm áp bất ngờ.
Nguyễn Quang Anh
nhỏ giọng “…Cảm ơn.”
Captain không nói gì, chỉ gật đầu. Cậu ngồi xuống ghế đối diện, lặng lẽ nhìn Rhyder uống trà.
Im lặng bao trùm căn phòng. Hương trà dịu lan tỏa. Rhyder khẽ chớp mắt, mi mắt nặng trĩu dần.
Nguyễn Quang Anh
thì thầm trong mơ màng “Lâu lắm rồi… mới ngủ được…”
Hình ảnh cuối cùng cậu thấy trước khi chìm vào giấc ngủ, là bóng Captain ngồi yên lặng, như một ngọn đèn chờ ai trở về.
Captain ngồi lại trên ghế, mắt khẽ dõi theo bóng Rhyder đã chìm dần vào giấc ngủ. Gương mặt vốn luôn căng thẳng nay lại hiền hòa, mong manh đến lạ.
Hoàng Đức Duy
thì thầm “Cuối cùng… cũng chịu nghỉ rồi.” //mỉm cười nhẹ, đặt cốc trà trống xuống bàn//
Cậu chậm rãi đứng lên, kéo chiếc chăn bị xô lệch phủ lại cho Rhyder. Khi bàn tay lướt qua tóc cậu ấy, Captain thoáng dừng, ánh mắt dịu dàng.
Hoàng Đức Duy
“Cậu luôn gồng gánh… nhưng cũng chỉ là một người cần được ôm lấy thôi.” //ánh mắt buồn, giọng thì thào như nói cho chính mình nghe//
Đồng hồ chỉ quá nửa đêm. Bên ngoài, tiếng mưa rơi lộp độp trên mái hiên. Captain trở lại bàn, mở cuốn sổ nhạc còn dang dở.
Viết vài nốt nhạc, tay cậu khựng lại. Trong đầu vang lên tiếng Rhyder thì thầm trước khi ngủ
Nguyễn Quang Anh
“Lâu lắm rồi… mới ngủ được.”
Captain bật cười khẽ, ngón tay gõ nhịp trên mặt bàn.
Hoàng Đức Duy
“Nếu có thể… tớ muốn cậu ngủ yên như thế này mãi.”
Ánh mắt cậu lướt sang giường đối diện. Dưới lớp chăn, Rhyder co người như một đứa trẻ. Captain chống cằm, ngồi nhìn thật lâu, cho đến khi mí mắt nặng trĩu.
Đêm ấy, có hai người cùng yên bình ngủ lại, trong cùng một căn phòng, dưới cùng tiếng mưa rơi.
Buổi sáng náo loạn
Ánh nắng đầu ngày chiếu qua khe rèm. Rhyder mở mắt, có chút ngơ ngác khi thấy mình ngủ một mạch tới sáng.
Nguyễn Quang Anh
ngồi dậy, dụi mắt “Mình… ngủ được thật sao?”
Bên bàn học, Captain vẫn ngồi đó, gục đầu ngủ quên, chiếc kính hơi trượt xuống sống mũi.
Nguyễn Quang Anh
//ngẩn người nhìn, bật cười khẽ// “Đúng là ngốc… cả đêm ngồi canh.”
Rhyder định đứng dậy kéo chăn cho Captain thì—
Trần Minh Hiếu
đẩy cửa cái rầm “Sáng rồi mấy ông! Xuống ăn sáng lẹ không tui ăn hết giờ!”
Captain giật mình bật dậy, Rhyder thì tái mặt.
Nguyễn Quang Anh
“Cậu làm cái gì vậy hả Hiếu?! Dọa chết người!”
Trần Minh Hiếu
cười khoái chí “Ủa? Bộ làm gì mờ ám mà sợ bị bắt gặp hả?” //liếc qua nhìn hai người, cười gian//
Hoàng Đức Duy
đeo kính lại, lúng túng “Tớ… chỉ ngủ quên thôi.”
Trần Minh Hiếu
“Ờ ha? Ngủ quên ngay bên giường Rhyder á? Ghê nha!”
Nguyễn Quang Anh
quăng cái gối vào mặt Hiếu “Biến! Đừng có nói nhảm.”
Tiếng ồn ào làm Phú Quí từ phòng bên ló đầu vào.
Đỗ Phú Quí
“Cái gì mà ầm vậy? Sáng ra chưa uống cà phê đã nhức đầu.”
Trần Minh Hiếu
chỉ chỏ “Ê Quí! Ông coi kìa, Cap ngủ gục cạnh giường Rhy suốt đêm đó nha~”
Đỗ Phú Quí
nhướng mày, nở nụ cười nửa miệng “Ồ… thú vị. Vậy chắc tối qua có gì hay ho rồi?”
Nguyễn Quang Anh
“Không có gì hết! Đừng có suy diễn.” //mặt đỏ, lảng tránh ánh nhìn của mọi người//
Nguyễn Quang Anh
khẽ mím môi, nhìn Rhyder “…Tớ chỉ sợ cậu mất ngủ thôi.”
Khoảnh khắc im lặng. Rhyder ngước lên, ánh mắt chạm vào sự chân thành trong mắt Captain. Cậu khẽ bối rối, tim đập nhanh.
Trần Minh Hiếu
vỗ tay cái bộp “Thôi thôi, hiểu rồi hiểu rồi, tui xuống trước nha! Cơm nóng chờ mấy tình nhân.” //chạy đi, cười hô hố//
Nguyễn Quang Anh
“Cái thằng này—!!”
Đỗ Phú Quí
bước đi chậm rãi, còn quay lại nói vu vơ “Nếu là thật… thì cũng đâu có gì xấu.” //cười mơ hồ rồi rời đi//
Trong phòng chỉ còn lại Rhyder và Captain. Không khí đột nhiên yên ắng, nhưng tim cả hai lại đập thình thịch.
Nguyễn Quang Anh
gãi đầu, lí nhí “Ờ… cảm ơn… vì tối qua.”
Hoàng Đức Duy
mỉm cười nhẹ “Ừ. Không có gì đâu.”
Một buổi sáng ồn ào, nhưng trong lòng Rhyder lại lặng lẽ ấm lên.
Ký túc xá buổi tối
Đêm xuống, ký túc xá chìm trong không gian yên ắng. Mọi người đã về phòng, chỉ còn phòng khách sáng đèn. Rhyder nằm vắt vẻo trên sofa, lướt điện thoại, miệng lầm bầm không ngừng.
Nguyễn Quang Anh
nhăn nhó “Trời đất… fan gì mà cứ ghép tui với Captain hoài vậy? Nói couple, nói hint… tụi bả rảnh ghê.”
Captain từ bếp bước ra, trên tay cầm ly sữa nóng. Anh ngồi xuống ghế, ánh mắt thản nhiên liếc cậu em ồn ào.
Hoàng Đức Duy
giọng trầm, điềm tĩnh “Cũng đâu sai.”
Rhyder ngẩng phắt lên, mắt tròn xoe. Sau đó bật cười thành tiếng, vứt điện thoại sang bên, chống cằm nhìn Captain chăm chú.
Nguyễn Quang Anh
cười khẩy “Ồ, anh thừa nhận hả? Không ngờ người nghiêm túc như anh cũng biết đùa.”
Captain lặng im, uống một ngụm sữa. Nhưng đôi tai em lại đỏ lên, dễ dàng bị bắt gặp dưới ánh đèn vàng. Rhyder nheo mắt, khóe môi cong thành nụ cười ranh mãnh.
Nguyễn Quang Anh
ngả người lại gần, thì thầm “Cậu ngại rồi kìa… đáng yêu phết.”
Captain giật nhẹ, muốn lùi ra sau nhưng lưng đã chạm vào thành ghế. Ánh mắt anh hơi bối rối, bàn tay siết chặt lấy ly sữa.
Hoàng Đức Duy
cứng giọng “Đừng… nói linh tinh.”
Rhyder không ép, chỉ bật cười lớn, đưa tay giật lấy cái ly đặt sang bàn. Sau đó cậu kéo chăn phủ lên người Captain, động tác có phần thô lỗ nhưng lại ấm áp kỳ lạ.
Nguyễn Quang Anh
giả vờ bực “Anh lúc nào cũng cứng nhắc. Yên tâm đi, có tui ở đây, không ai dám chọc anh đâu.”
Captain sững người. Trong bóng tối, em nghe rõ nhịp tim mình dồn dập hơn. Rhyder không nói thêm gì, chỉ nghiêng người dựa vào sofa, vai kề vai với em. Khoảng cách rất gần, gần đến mức hơi thở hòa vào nhau.
Trần Minh Hiếu
thì thầm với Phú Quí “Chết rồi… Rhyder giống như sói còn Captain thì… thỏ con chính hiệu.”
Đỗ Phú Quí
cười nhạt, gật gù “Couple này mà không bùng nổ thì uổng.”
Ngoài phòng khách, Rhyder khẽ liếc sang. Cậu mỉm cười, ánh mắt tràn đầy tự tin, như thể đã xác định: Captain là của mình.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play