Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[MuoiiMoon] Lời Hẹn Ước Khi Nắng Nhạt Màu

Chương 1

¯\_(ツ)_/¯
¯\_(ツ)_/¯
Fic này khá là thơ nhoa
¯\_(ツ)_/¯
¯\_(ツ)_/¯
Cảm giác đây sẽ là fic tốn chất xám nhất của tui
¯\_(ツ)_/¯
¯\_(ツ)_/¯
Theo bối cảnh phong kiến xưa
¯\_(ツ)_/¯
¯\_(ツ)_/¯
Với lại cách dùng từ ngữ có gì sai sót thì các cao nhân giúp tui sửa lỗi nha
¯\_(ツ)_/¯
¯\_(ツ)_/¯
Tình trạng của tác giả hiện tại y như avt🤡
¯\_(ツ)_/¯
¯\_(ツ)_/¯
Thôi vô nói xàm quài
__________
Nhà họ Nguyễn
Chỉ cần nghe đến đó ai ai trong vùng này cũng phải khiếp sợ
Không chỉ vì tiền tài vật chất nhiều vô số kể mà còn vì nơi này rất quyền lực được cai trị bởi ông Hội đồng Nguyễn
Ông cưới vợ cả và sinh một đứa con mang họ của bà cả sau khi bà cả mất ông lại lấy vợ hai
Nhưng người con gái của vợ hai lại đặt cách được mang họ Nguyễn uy quyền
Đó cũng là cô út nhà họ Nguyễn là viên ngọc quý từ khi mới lọt lòng
Trên mâm cơm chẳng mấy vui vẻ ngày hôm đó
Ông hội đồng vốn nổi tiếng khó tánh kiêu căng nức vùng riêng bà hai người vợ mà ông yêu chiều mới có thể làm vui lòng ông
Lê Phương Uyên
Lê Phương Uyên
Đây mình dùng bữa*Gắp cho ông*
Nguyễn Huy Tuấn
Nguyễn Huy Tuấn
Tôi cảm ơn mình*Cười*
Đối diện ông bà hội đồng là hai cô con gái một người tròn 20 và còn lại đã vào tuổi thiếu nữ đã 17 gần tròn 18
Nhưng cô con gái đang ngồi góc bàn trong có vẻ không mấy được quan tâm đến
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
*Ăn cơm trắng*
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
*Gắp cho chị*
Nguyễn Huy Tuấn
Nguyễn Huy Tuấn
Cái Hằng!*Gằng giọng*
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
*Dừng lại*
Nguyễn Huy Tuấn
Nguyễn Huy Tuấn
Không gắp cho nó
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
*Cúi đầu*
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Chị hai cũng có quyền dùng cơm chung với nhà mình
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Cớ sao lại không cho chị ấy đụng đũa
Lê Phương Uyên
Lê Phương Uyên
Hằng không cãi cha như thế
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
*Đẩy nhẹ tay nàng về*
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
K..không ăn đâu..chỉ thích cơm trắng
Điều khiến cho cô hai nhà hội đồng bị ông bà ghẻ lạnh vì đầu óc cô hai có vấn đề
Mấy ông đồng trong tỉnh bảo cô hai thần hồn không ổn định tránh tiếp xúc gần
Vứt đi gây họa cho nhà Nguyễn giữ lại thì đừng nên làm thân
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
*Ăn*
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
*Siết chặt đôi đũa*
Bữa ăn trôi qua trong sự im lặng cô hai ít nói cô út lại càng chán ghét tánh tình ba mình cũng chẳng thích sự giả tạo của bà hai để lấy lòng ông ta
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
*Bước đi*
Nguyễn Huy Tuấn
Nguyễn Huy Tuấn
Hằng đi đâu đó con?
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Bến đồn điền
Nguyễn Huy Tuấn
Nguyễn Huy Tuấn
Con ra đó có chi hay?
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Chẳng là ở phủ ngày qua ngày cần chút khí trời
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Xin thưa cha má con đi
Dứt câu cô út đã rời đi mất vốn được nuông chiều nên chẳng bị la rầy
Nàng dạo bước trên con đường làng phủ đá
Đến một bến sông lại bắt gặp dáng người thân quen ngồi đấy
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
*Tiến đến*
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
*Ngồi cạnh*
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
*Giật mình*
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
*Định đi*
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Chị hai!
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Ngồi yên đi..trò chuyện với em chút
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Ông hội đồng..sẽ mắng
Mang danh cô hai nhà hội đồng nhưng chị không được phép gọi ông là cha mà phải gọi tôn trọng như người khác
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Không sao
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Em nói đỡ cho chị
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Nhưng...
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Chị hai chưa no đúng chứ?
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
H..hả?
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Vâng...Linh còn đói
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Ông bà không..không cho Linh..ăn
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
*Lấy vài đồng vàng trong túi*
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
*Đặt lên tay chị*
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
*Hoảng*
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Kh..không được..cô út đừng cho..Linh
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Đây là của em
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Chị cầm lấy ra chợ mua gì đó lót dạ
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Ăn cho no rồi làm gì làm
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Ông bà..la ạ
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Đã bảo không sao rồi
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Đừng kể chỉ chị em ta biết
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Cô út tốt quá..
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Đừng gọi em là cô út
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nghe xa lạ lắm
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Gọi em là út thôi đừng thêm cô vào
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nha chị?
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Vâng..cảm ơn út
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
*Cười*
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Chị đi mau đi nhé
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Không mấy sạp hàng lại dẹp mất
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Vậy..Linh đi trước..nha
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Ừm chị đi đi
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
*Chạy đi*
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
*Nhìn theo*
Nàng thương cô hai lắm
Từ lúc bà cả mất ông đã đối xử bất công với chị như thế nên dù đã 20 thân người cô hai cũng chỉ có tí
Nàng thương nên hay cho chị mấy đồng vàng ra chợ mua gì lót dạ
Nàng bước đi tiếp
Ra bến đồn điền như ý định ban đầu
Sở dĩ có cái tên bến đồn điền là vì nó nằm cạnh đồn điền lúa gạo của nhà họ Nguyễn
Nơi đây có vài ba thanh niên khuân vác các bao tải lúa đưa lên ghe để chuyển ra vùng khác giao cho thương nhân
Lọt thỏm trong đám thanh niên ấy là một thiếu nữ tầm vóc cũng ngang đám thanh niên
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Vào nghỉ trưa chút đi
Đám đấy nghe vậy thì mừng ra mặt vội kéo tụ đi tìm quán nước ngồi nghỉ
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Riêng chị thì theo em
Cô gái ấy định đi nhưng nghe nàng gọi thì quay lại nhìn
Rồi cũng theo sau nàng đến cái bến cạnh sông
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Mần có mệt lắm không?
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Cô út hỏi có chi không ạ?
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Chị đâu cần phải gọi kính ngữ thế
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Ở đây có hai chúng ta thôi
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Ông hội đồng mà biết
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Sẽ xử con chết cô út ơi
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Thôi mà
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Gọi vậy thì kì lắm
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Dù sao chị cũng như bạn em thôi
Kia là Thanh Thảo một người làm mướn tại đồn điền này
Không hẳn cho là mướn lắm vì nhà cô nợ ông hội đồng một số bạc rất lớn nên cô phải làm cái nghề vốn dành cho thanh niên này
Để trả nợ dần cho ông hội đồng
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Phận đầy tớ như con không thể gọi là bạn của cô út được đâu
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Em không cần biết
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Chị đã hứa dạy em làm thơ
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Cô út chức cao vọng trọng sao không theo học thầy đồ có tiếng
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Mà lại từ kẻ bần hèn như con
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Thôi nha nãy giờ chị bướng lắm rồi đó
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Em theo cả tháng nay xin rồi chị vẫn không chịu là sao?
____________
¯\_(ツ)_/¯
¯\_(ツ)_/¯
Xin phép không có phần giới thiệu nhân vật
¯\_(ツ)_/¯
¯\_(ツ)_/¯
Vì tui sẽ khai thác nó từ từ trong lời dẫn truyện

Chương 2

____________
Việc cô út nhà hội đồng Nguyễn theo chân Thảo đây phải kể đến hồi khoảng trăng rằm tháng trước
Hôm đấy mặt trời vừa buông khoảnh khắc trời nhuộm màu vàng cam của ánh hoàng hôn
Cô út nhà ta do chẳng muốn về phủ Nguyễn nên dạo bước tại một khúc đường vắng
Ánh sáng mờ hắt lên từ một căn chồi nhỏ thu hút ánh nhìn nàng ta
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nơi này hẻo lánh vậy?
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Vẫn có nhà dân sao?
Nàng vốn tọc mạch từ bé bèn bước nhẹ đến xem thử
Đến gần nàng lại bỗng nghe được những vần thơ được ai đó cất lên
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Trăng treo trên núi lưng chừng
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Ngày rằm trăng đến hát mừng với ta
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Hòa vang khúc nhạc ngân nga
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Đem bao muộn phiền tránh xa đời người
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
*Khựng lại*
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Là ai đang ngâm thơ?
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
*Giật mình*
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Ai vậy?
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
*Bước đến*
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
*Nhìn*
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Cô út!*Vội cúi đầu*
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Không cần làm quá lên thế
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Giờ này cô út vẫn đi dạo sao?
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Có ý kiến gì ư?
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Thưa không ạ
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Chỉ là cô út là thân con gái đêm hôm đi dạo thế này...
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Cả việc ông bà cũng sẽ lo cho cô út nữa
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Bài thơ ban này là của ngươi?
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Thưa vâng ạ
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Có việc chi thưa cô út?
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Có thể dạy ta không?
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Cách ngâm thơ ấy
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Dạ?
Từ hôm đó cô út nhà ta hằng ngày đều đến đồn điền gặp cô có hôm còn tìm đến tận căn chồi nhỏ để mong được dạy cách ngâm thơ thả vần
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Đi chị phải dạy em
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Cô út..con còn phải làm việc
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Em xin cho chị
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Không được đâu mà cô út*Xua tay*
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nếu vẫn từ chối em sẽ đến tận nhà chị
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Hôm nào cũng sẽ đến
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Cô út...cô đừng làm khó con mà
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Con...
Thanh Thảo với thân người cao lớn lại phải khúm núm kiên dè trước cô út nhỏ nhắn trước mặt
Thật thì nàng làm khó cô lắm
Làm khuân vác công việc nhiều không xuể hoàn toàn không có nhiều thời gian rảnh
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Vậy em cho chị về hầu em
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Như vậy chẳng phải thuận tiện hơn sao?
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Ơ..cô út như vậy đâu được?
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Tại sao lại không chứ?
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Thân con xưa này vốn làm việc nặng nhọc
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Cứng cáp vậy sao có thể theo hầu cô út như bao hầu nữ khác
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Chung quy là chị vẫn không muốn dạy em ngâm thơ chớ gì?
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Hứ*Bỏ đi*
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
*Nhìn theo*
Cô út nhà ta giận dỗi rồi
Cả tháng nàng ta quyết tâm mong cô có thể dạy mình
Sở dĩ không theo học thầy đồ là vì nàng biết một khi đã để ông hội đồng quản lí việc đó nàng sẽ phải đối mặt với những yêu cầu khó nhằn ông đặt ra
Nàng không thích sự áp đặt
Chỉ muốn học một cách thư thả
Vậy mà có nói nhiều cỡ nào cô vẫn không chịu dạy
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
*Ngồi ở bến sông*
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Đáng ghét*Ném đá xuống sông*
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Út ơiii*Chạy lại*
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Hửm?*Ngước nhìn*
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Dạ?
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
*Lại cạnh nàng*
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Có muốn..ăn khoai với..Linh không?
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Sao chị không ăn?
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Mời...Linh mời út
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
*Chìa ra cho nàng*
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Em cảm ơn
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
*Nhận lấy*
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Ăn từ từ hoi
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Hong là mắc nghẹn nha út
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Út biết rồi
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
*Ăn*
Nàng cao quý nhưng không hề chê bai những thứ bình dân này với nàng thứ gì cũng có giá trị của riêng nó
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Út bùn gì hở?
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Sao hai hỏi thế?
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Thì nãy..Linh đi ngang
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Thấy út nói chuyện với ai ấy
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Rồi út bỏ đi
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Nên Linh đi theo
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Hai nghe được bao nhiêu rồi?
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Ơ...không Linh đâu có nghe gì đâu
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Đừng đánh Linh..nha
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Em không có đánh chị
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Chỉ là hỏi thôi
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Vậy sao?
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Thật sự hong nghe gì cả á
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Ừm em tin chị mà
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Hì hì
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Ngon hong út
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Ngon ạ
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Mà hai ăn ít thoi nha
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Đổi món thường xuyên
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Mới có sức khỏe
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Linh thấy ngon..mò
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Đồng ý nó ngon nhưng ăn nhiều không tốt
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nghe em
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Vâng..nghe út ạ
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
*Cười*
Cô hai và cô út cũng rất quý nhau nhưng đó chỉ là khi ra khỏi phủ thôi
Trong phủ Nguyễn tai mắt ở khắp nơi họ không cho phép nàng đến gần cô dù chỉ một chút
Ông đồng bảo nếu đến gần chị thì thọ mệnh của nàng sẽ gặp nguy hiểm
Nhưng nàng không tin
Chị hai của nàng là một người tốt tính dù đầu óc có vấn đề thì cũng đâu phải mất nhận thức
Chị cũng biết buồn biết vui như bao người chỉ là thần hồn là một đứa trẻ mà thôi
Nàng về phủ Nguyễn
Bắt gặp ông bà ngồi ở bàn trước liền muốn thưa chuyện
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Cha má con muốn xin thưa một điều
Nguyễn Huy Tuấn
Nguyễn Huy Tuấn
Hửm?
Nguyễn Huy Tuấn
Nguyễn Huy Tuấn
Con muốn thưa chuyện gì?
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Chuyện là con vẫn chưa có hầu nữ theo hầu bản thân
Nguyễn Huy Tuấn
Nguyễn Huy Tuấn
Ừm nhỉ?
Nguyễn Huy Tuấn
Nguyễn Huy Tuấn
Ta quên mất chuyện này
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Sẵn đây con muốn xin cho mình một hầu nữ làm hầu riêng
Nguyễn Huy Tuấn
Nguyễn Huy Tuấn
Cái Hằng đây nhìn trúng ai rồi?
Nguyễn Huy Tuấn
Nguyễn Huy Tuấn
Nói ta nghe
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Con muốn xin cha cho Thanh Thảo ở khu đồn điền về làm hầu nữ
Nguyễn Huy Tuấn
Nguyễn Huy Tuấn
Cái gì!?
Lê Phương Uyên
Lê Phương Uyên
Mình bình tĩnh
Lê Phương Uyên
Lê Phương Uyên
Bớt giận
Nguyễn Huy Tuấn
Nguyễn Huy Tuấn
Khu đồn điền?
Nguyễn Huy Tuấn
Nguyễn Huy Tuấn
Đem cái thứ đó về đây đề làm khó con à?
Nguyễn Huy Tuấn
Nguyễn Huy Tuấn
Người khu đồn điền mấy ai tốt đẹp
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Đây là ý ngỏ của con thưa cha
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Đem Thanh Thảo về hầu
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Thân thủ nhanh nhẹn việc nặng nhọc được việc hơn hầu nữ khác
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Hiếm tìm được một nữ nhân như vậy
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Chứ cha thử nghĩ xem
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Cần xê dịch gì nó nơi phòng khuê chẳng lẽ lại phải nhờ nam nhân
Nguyễn Huy Tuấn
Nguyễn Huy Tuấn
*Gật gù*
Lê Phương Uyên
Lê Phương Uyên
Em thấy con mình nói cũng phải
Lê Phương Uyên
Lê Phương Uyên
Việc để nam nhân tùy tiện ra vào thế không được hay
Lê Phương Uyên
Lê Phương Uyên
Hay thử đưa Thanh Thảo gì đó về đây
Lê Phương Uyên
Lê Phương Uyên
Được việc giữ lại không thì đuổi đi mình nhỉ?
Nguyễn Huy Tuấn
Nguyễn Huy Tuấn
Ta tin mắt nhìn người của con
Nguyễn Huy Tuấn
Nguyễn Huy Tuấn
Ngày mau cứ thay ta đến đó đem con Thanh Thảo về làm hầu
Nguyễn Huy Tuấn
Nguyễn Huy Tuấn
Nợ nó thiếu vẫn sẽ được trừ
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Con cảm ơn cha đã đồng ý
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
*Cúi nhẹ đầu rời đi*
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
*Khẽ cười*
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
"Thanh Thảo chị không thoát được em đâu"
______________

Chương 3

_____________
Cô út ta đạt được mục đích của mình rồi thì thong thả đi vào phòng
Cô út nổi danh là người lập luận chặt chẽ khó ai bắt lỗi được nàng ta nếu đã muốn thì không có thứ gì thoát khỏi tay nàng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
*Ngồi trên ghế suy nghĩ gì đó*
Cô út trầm tư nghĩ đến vài chuyện nho nhỏ
Rồi lại đứng dậy bước đi khỏi phủ Nguyễn
Trời cũng đã nhá nhem tối
Nàng ta lại đi đâu vào giờ này nhỉ?
~~~~~~
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
*Rửa mặt rửa mày*
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Haizz mệt thật
Thanh Thảo sau một ngày dài mần mệt mỏi đang ngồi bên bờ sông cạnh căn chồi nhỏ của mình
Cha má Thanh Thảo mất từ hồi cô mới lên 10
Má cô mần mướng ngoài đồng cho ông hội đồng còn cha thì là thầy đồ có tiếng
Cha cô thời đó chuyên dạy chữ cho đám trẻ nghèo ở quê do vậy cô cũng được học chữ nghĩa từ nhỏ
Thanh Thảo đặc biệt giỏi thơ hơn ai hết
Cha cô tạo điều kiện cho con mình theo học từ sớm
Rồi cha má cô gặp một sự cố mà qua đời
Bỏ lại Thanh Thảo một mình gánh vác số nợ nần với ông hội đồng
Nhưng là nữ nhân mà còn làm ở đồn điền lúa gạo ngày ngày khuân vác thúng lúa nặng
Bị đám thanh niên khinh thường ra mặt
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Ngồi đó mần cái chi dậy chị Thảo?
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
*Giật mình*
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
C..cô út*Vội đứng dậy chào*
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Không cần kính nể vậy
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Cô út chẳng hay đến đây có việc chi?
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Em thích thì em đến
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Đâu đến lượt chị quản em
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
*Nhẹ ngồi xuống*
Nàng ngồi lên chiếc chõng tre trước nhà đung đưa chân lém lỉnh mà nhìn Thanh Thảo
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Mần cả ngày rồi
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Chị có đói không Thanh Thảo?
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
À..dạ thưa không
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Xạo nha
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Em ghé qua hỏi bà 5 thì bà bảo hôm nay chị chẳng ghé
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Vậy chẳng hay Thanh Thảo đây định dùng bữa tối với thứ gì?
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
💦💦💦
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Đến đây xem nào
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Em có đồ cho chị
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Dạ thôi ạ
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Cô út cứ giữ lấy
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Con không dám nhận đâu mà
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Em đâu cho chị
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Đây là ép chị phải lấy
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nếu cứ cãi...em xử
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
*Rợn người*
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
C..con...
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
*Chồm lại kéo người cô*
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
*Không dám chống đối*
Thanh Thảo ngồi khép nép ở góc của chõng tre im lặng sợ rằng nếu hó hé gì không vừa ý cô út nhỏ này sẽ bị phạt như chơi
Ngược lại với sự sợ sệt của Thanh Thảo thì cô út Diễm Hằng lại vui vẻ gỡ mấy lớp lá gói xôi
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Đây nhà em mới nấu xong
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Em lén đem sang cho chị đó
Quả thật là vậy
Ban nãy cô út của ta đi ngang qua nhà bếp phủ Nguyễn nghe thấy mùi thơm bèn lén lút xem thử rồi lấy đi một ít đem cho Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Cô út...
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Không có ép chị dạy thơ nữa
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Đây là tấm lòng của em
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Chị nhận đi
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Phải có sức mới mần được nhìu
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Cô út đối tốt với con vậy
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Con sợ mang nợ cô út
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Con trả không nổi đâu ạ
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Ai bắt chị phải trả
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Đây là em tự nguyện sẽ không có đòi lại
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Chị cứ nhận
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Nếu thế...con cảm ơn cô út nhiều
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Không có chi
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Đây chị ăn đi
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Mà cô út nè
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Cô mau về phủ Nguyễn đi ạ
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Trời đã tối rồi rất nguy hiểm
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Phải ha cũng tối rồi*Nhìn trời*
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Mà nếu em ở lại đây cũng có làm sao đâu chứ hả?
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
*Hốt hoảng*
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Không...không được đâu cô út
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Ông bà hội đồng sẽ lo cho cô út
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Với lại...nhà con vừa nhỏ vừa chật
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Không xứng với cô út
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Xứng hay không là do em quyết định
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
*Mím môi*
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Trời mới vừa lặn không lâu
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Em ở lại chút rồi sẽ về
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Vâng...
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Mau ăn đi chứ
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Chị không ăn hết em sẽ không về đâu đó
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Con..con ăn mà ạ
Thanh Thảo cũng bắt đầu ăn
Quả thật xôi từ phủ Nguyễn khác hẳn với mấy hàng xôi ngoài chợ
Nó ngon hơn bội phần khi lần đầu ăn Thanh Thảo đã thật sự bất ngờ với vị ngon của thứ này
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
*Cười*
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Ngon phải không?
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Vâng ngon lắm ạ
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Vậy hôm khác em sẽ lại mang cho Thanh Thảo nha
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Thoi ạ
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Ông bà mà biết sẽ mắng cô út mất
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Hôm nọ là nhận lương rồi
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Con tự lo cho mình được
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Không phiền đến cô út thế này
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Và cô út cũng đừng để tâm đến một đứa như con mà
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nếu không thì sao nhỉ?
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Việc em làm chị quản nổi chắc
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Ông hội đồng Nguyễn cũng chịu thua
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Thì chị đây làm được gì em?
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
*Á khẩu*
Ừ nhỉ Thanh Thảo quên mất
Cô út nổi tiếng cứng đầu khó bảo khó chiều ai mà làm lại cô út chứ cả ông hội đồng cũng chịu thua thì lời cô nói có nhằm nhò gì
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Xong rồi chứ?
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Dạ vâng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Vậy em về đây nhé?
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
*Quay đi*
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
À..cô út
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
*Dừng lại*
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
*Quay lại nhìn*
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Để con đưa cô út về
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Trời tối đường về nhiều nguy hiểm
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Cũng coi như con cảm ơn nắm xôi này
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nếu Thanh Thảo có lòng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Em cũng chẳng từ chối chi*Cười nhẹ*
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
*Đơ người*
Nụ cười ấy nó dịu dàng lắm
Dịu dàng đến mức không biết từ khi nào mà khiến tim Thanh Thảo hẫng đi một nhịp chẳng hay
Trên còn đường làng đêm khuya
Hai bóng người một cao một bé đi cạnh nhau
Ánh sáng duy nhất soi đường cho họ là chiếc đèn dầu trên tay Thanh Thảo
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
*Nắm góc áo cô*
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
*Bước từng bước nhẹ*
Thanh Thảo không đi nhanh mà cố tình đi chậm để cô út phía sau theo kịp
Cô đưa nàng đến khúc gần với cổng phủ Nguyễn thì dừng lại
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Cô út vào phủ đi ạ
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Vậy mai em đến đồn điền gặp chị
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Có chuyện cần nói
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo
Dạ?
Chưa để Thanh hỏi nàng đã đi một mạch vài trong để lại cô đứng đó ngơ ngác
Nhưng rồi cũng quay đầu đi về căn chồi nhỏ của bản thân để kết thúc một ngày mệt mỏi
____________

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play