[Alldouma] I’M Gay!
chap1
Vì đôi mắt màu cầu vồng tuyệt đẹp của mình, Douma được cha mẹ và mọi người xem như một vị sứ giả của thần linh, có thể nghe được giọng nói thánh thần kể từ khi sinh ra và bị cha mẹ ép buộc, tôn thờ làm lãnh đạo giáo phái Thiên đường vĩnh cửu, vị trí mà anh duy trì
Khi anh còn là một đứa trẻ, mẹ anh đã suy sụp và khủng hoảng tinh thần cực độ tới mức đâm chết chồng mình vì ông ta có mối quan hệ bất chính với các tín đồ nữ. Ngay sau đó, mẹ anh đã tự sát bằng cách tự đầu độc mình ngay trước mắt đứa con. Bất chấp hàng loạt sự kiện xảy ra trước mặt anh, Douma chỉ cảm thấy khó chịu, ghê tởm vì mùi hăng của máu tanh.
Khi anh 20 tuổi, anh gặp Muzan Kibutsuji , người đã biến anh trở thành một con quỷ.
Là Thượng Huyền Nhị, Douma là kẻ mạnh thứ hai trong Thập Nhị Quỷ Nguyệt và là con quỷ mạnh thứ ba
Ê nói trước không có mấy cái chiêu gì quýnh lộn đâu ha, tại t kh thuộc 😭
Akaza
Ngươi phiền quá rồi đó!//khó chịu//
Douma
Đừng phủ phàng như vậy chứ~// buồn//
Akaza
Dẹp cái mặt đó dùm đi giả tạo quá!
Kokushibo
Đừng thất lễ với cấp trên của ngươi chứ dù gì hắn cũng kh làm gì
Kokushibo
Nhưng gì mà nhưng?
Douma
Ỏ chỉ có kokushibo thương ta thôi~~//nũng nịu//
Kokushibo
//nhìn y//* 😘🥰😍😍😘😘😍🥰😘🥰*
Akaza
Đi săn với ta không ? Vì bị thk bởi shi ku gì đó nên ta mới rủ
Douma
Đi chớ đi chớ~// phóng ra trước//
Douma
Akaza akaza! // đang đi//
Douma
Thấy cái gì đằng kia không// chỉ//
Akaza
Đâu có thấy gì đâu // nhìn //
Douma
//tán đầu akaza cái bốp//
Akaza
Trời trời trời// mọc đầu lại//
Douma
hí hí há há// chạy cấm đầu cắm cổ//
Ừm đang chạy ngầu lắm đã vậy còn bị thằng đầu Hồng rượt nữa nghỉ sao nhỏ không la làng xong chạy tông ngta luôn☺️
Douma
Ê thằng nà- // nhìn giyuu và tanjrou //
Tomioka Giyuu
… mày là quỷ?//phòng thủ//
Tomioka Giyuu
//rút kiếm//
Douma
Thôi mà đừng đánh nhau mà~// lấy quạt ra//
Tomioka Giyuu
Tch ngươi gặp miệng lại đi douma! //tự nhớ chiêu thức đi má t kh nhớ//
Douma
Ngươi thích ta nên mới nói vậy à~// dùng quạt chặn//
Kamado Tanjirou
//nhân lúc douma không để ý bay vào định đâm ngay cổ douma//
Akaza
Đừng có chơi như vậy chứ!//đấm bay kiếm tanjrou//
Kamado Tanjirou
Đâu ra vậy!, tch đau nha// té theo cây kiếm//
Hai bên đánh nhau căng thẳng tới nổi mà mấy cái cây xung Quanh mà gãy vụn, những đoạn cỏ dài cũng được tỉa
Quạ sqd
Tanjrou và giuyy đang đấu với thượng nhị Huyền và thượng Huyền tam! // bay vòng vòng ở SQĐ//
SQĐ ( trừ người cần trừ)
Hả!
Douma
Tch bọn nó kéo theo đồng bọn rồi ai chơi lại?// tay cầm quạt chặn lại đòn của giyuu//
Tomioka Giyuu
… đồ quỷ xấu xa//chém mạnh vào bụng cậu//
Douma
Tch //vung quạt lên ngay cổ giyuu//
Douma
// quơ cây quạt vào đầu kokushibo//
Akaza
CHẾT ĐI TANJROU!// đấm một phát vào đầu kokushibo//
Kokushibo
….// nhìn chầm chầm//
chap2
Hôm qua là giỡn nay mới thật nè
Douma
Akazaaaa hôm nay ngươi lạnh lùng quá đó nha~// cười tít mắt, tay chống cằm , ánh mắt ngời cầu vòng//
Douma
Haha, đáng yêu ghê~ nhưng mà đừng cáu, ta sẽ buồn đó 🥺 //giả vờ lau nước mắt//
Akaza
Mày đâu có biết buồn?
Douma
Ờ thì đúng… //mỉm cười, nhưng ánh mắt thoáng qua vẻ trống rỗng//
Kokushibo
… Hai đứa ồn ào quá. //giọng khàn trầm, liếc sang đầy khó chịu//
Douma
y da~ đại ca tới rồi kìa! //vội vã xoay người, ánh mắt sáng lên như trẻ con bắt gặp kẹo ngọt//
Akaza
Hừ, mày đừng có phiền tới ngài ấy.
Douma
Phiền gì đâu~ ta chỉ quan tâm đại ca thôi mà//cười toe, cố tình tựa sát lại gần Kokushibo//
Douma
Ui… lạnh lùng ghê á. Y chang Akaza luôn
Douma
Nhưng hai ngươi hợp đôi lắm nha~ //búng tay, cười khanh khách//
Douma
Haha, quen thuộc ghê. Ai cũng muốn ta biến mất hết~ //vẫn cười, nhưng tay siết quạt giấy nghe răng rắc//
Kokushibo
Đừng nói linh tinh.
Douma
Nhưng mà thiệt đó… Nếu một ngày ta biến mất… hai ngươi sẽ nhớ ta chứ?
Douma
… //cười gượng, mắt cụp xuống thoáng chốc// Đúng rồi nhỉ.
Kokushibo
Ngươi tự rước phiền phức vào người.
Douma
Hehe, ta quen rồi. Có lẽ… chẳng ai cần ta thật đâu. //nói nhỏ, rồi lập tức bật cười// Nhưng thôi, có Akaza để chọc thì vui rồi~
Douma
Im lặng vậy thôi chứ trong lòng chắc nhớ ta lắm hen~
Douma
Akaza nè, lỡ mai mốt ta chết thì… ngươi có khóc không?
Douma
Haha, biết ngay mà. Vậy thì ta sẽ tự khóc cho mình thôi
Douma
Ờ ha, cũng nực cười thiệt. Một thằng như ta thì… khóc để làm gì nữa nhỉ?
Akaza
Mày tự tìm chuyện buồn thôi.
Douma
Chắc vậy. Ta chỉ đang tìm cách để thấy mình còn tồn tại.
Douma
Nghe riết thành quen. Giống như… cơm nguội ngày nào cũng ăn vậy
Douma
Ừ, ta cũng ngu ngốc mà.
Kokushibo
Ít nhất ngươi tự biết.
Douma
Biết rồi mà vẫn sống vậy thôi. Có khác gì đâu.
Douma
Akaza, ngươi giận ta vì cái gì vậy?
Douma
Thế thì… nếu ta im lặng mãi mãi… ngươi sẽ thấy nhẹ nhõm à?
Douma
… //khựng lại, mỉm cười gượng gạo// Vậy thì ta phải thử mới được.
Akaza
Mày nói nhảm nhiều quá đúng à rác rưởi
Tối hôm đó, sau khi nghe Akaza lạnh lùng phán rằng hắn chỉ là rác rưởi, còn Kokushibo thì chẳng ngần ngại kết luận hắn là đáng khinh, nụ cười trên môi Douma thoáng chốc đông cứng lại. Hắn vẫn bật cười như thường lệ, vẫn giả vờ dí dỏm:
“Ha… đúng là ta thảm hại thật mà.”
Sau nhiều ngày biến mất khỏi những cuộc họp, Douma bắt đầu xuất hiện trở lại. Nhưng hắn không còn là Douma ồn ào, toe toét ngày nào. Không còn giọng cười trong trẻo át cả căn phòng, không còn dáng vẻ tung tăng như trẻ nhỏ. Thay vào đó, hắn đi chậm rãi, ánh mắt vô hồn, tay buông thõng, chẳng buồn ngó ngàng đến bất kỳ ai.
Gyokko
Doumaaa~! ta vừa sáng tác ra một kiệt tác tuyệt mỹ! //từ trong chum bò ra, hí hửng vẫy tay//
Douma
…// liếc nhìn anh rồi quay mặt bước đi, chậm rãi như không nghe thấy//
Gyokko
…Ơ ? Ngươi không nghe à ĐÂY LÀ NGHỆ THUẬT ĐÓ! // cố nở nụ cười, dơ cái tác phẩm kinh tởm lên//
Douma
…xin lỗi. Ta không còn cảm xúc để mà ngạc nhiên nữa// giọng trống rỗng, chẳng có chút nhiệt nào//
Gyokko
…// đứng lặng, bàn tay giơ lên khựng lại bất ngờ//
Gyokko
Đồ ngốc này..sao lại chở thành như vậy chứ?// thì thầm giọng khàn đi +đôi mắt chớp chớp, như thể không muốn phủ nhận cảnh tượng trước mặt, trong lòng hụt hẫng trống trải lạ thường//
Gyokko
//chui ra khỏi chum, giọng gấp gáp, khác hẳn thường ngày//Akaza! Kokushibo! Hai ngươi có thấy Douma dạo này không?
Akaza
//nhăn mặt, khoanh tay//Thấy. Mà sao? Cái thằng khùng đó càng ít nói càng tốt.
Gyokko
//ngập ngừng, giọng nhỏ lại//: Không… lần này khác. Ta… chưa từng thấy hắn như thế. Douma không còn cười, không còn chọc ghẹo, thậm chí đến nghệ thuật của ta hắn cũng… chẳng thèm phản ứng.
Kokushibo
//hơi cau mày, nhìn Gyokko chằm chằm// Ý ngươi là… hắn thay đổi?
Gyokko
//gật đầu, đôi tay run run//: Hắn nói… hắn không còn cảm xúc để mà ngạc nhiên nữa. Lúc đó, ta—ta không hiểu sao lại thấy lạnh cả sống lưng.
Akaza
//im lặng vài giây, rồi bật gắt//Hắn diễn trò thôi. Cái loại đó thì làm sao mà…
Kokushibo
//cắt ngang, giọng nghiêm//: Không. Douma không phải kẻ có thể giả vờ lâu như vậy. Nếu hắn thật sự lặng im… thì chỉ có một lý do hắn đang mục ruỗng từ bên trong.
Gyokko
//cúi mặt, lí nhí//: Lần đầu tiên… ta thấy nhớ cái nụ cười ngớ ngẩn của hắn.
Sau những lần họp của muzan thì cậu cứ như 1 cái xác không cảm xúc chỉ đứng lên rồi ngồi xuống không thoáng làm cho Muzan ghi ngờ
Kibutsuji Muzan
Ngươi theo dõi douma giúp ta, hắn có bất kì hành động nào kì lạ báo cho ta!
Ừm chính xác cô phải đen cây đàn của mình theo để theo dõi douma , cậu rẽ đâu cô rẽ đó
Trước một căn phòng cậu liền mở cửa bước vôi vào một góc tối của phòng ôm đầu suy nghĩ
Douma
nếu ta im lặng là sẽ đỡ phiền…
Nakime nhìn cậu như 1 kẻ bị tự kỷ cứ nói chuyện xong rồi lại cười, nhưng cô cũng kh vội báo cho muzan để xem em làm gì tiếp theo
Douma
Nakime cô làm gì ở đó vậy // nhìn cô chằm chằm//
Không đọc máy cái dòng lại là uổng đó nha má😭
chap3
Ừ bây sắp làm conan rồi đó
//Không khí im lặng căng thẳng. Từng bước chân vang vọng. Douma xuất hiện—nhưng khác hẳn mấy ngày qua.//
Douma
//mỉm cười nhàn nhạt, tay phe phẩy chiếc quạt//Xin lỗi nhé, dạo này ta… hơi mất cân bằng.
//Mọi ánh mắt đổ dồn về phía hắn.//
Kokushibo
//nheo mắt, giọng nghiêm nghị//Cuối cùng cũng chịu ló mặt.
Nakime
//chỉ im lặng nhìn, ngón tay dừng lại trên cây đàn//.
Gyokko
//tròn mắt, lẩm bẩm//Thật lạ… hôm qua vẫn u ám như bóng chết, nay lại… tươi tỉnh?
Nhưng tất cả nhanh chóng nhận ra: nụ cười Douma hôm nay khác hẳn. Nó không chói lóa, không giả tạo—mà nhẹ nhàng, mơ hồ ấm áp. Và đôi mắt hắn… chỉ hướng về một người.
Akaza
//đi ngay sau Douma, khoanh tay, tỏ ra khó chịu// Hừ, nhìn cái gì mà nhìn.
Douma
//quay sang Akaza, nở nụ cười sáng rỡ hiếm có//Akazaaa~ cảm ơn đã dẫn ta đến đây~
//Cả phòng… choáng. Họ chưa từng thấy Douma chỉ mỉm cười với duy nhất một kẻ.//
Kokushibo
//nhíu mày, liếc sang Akaza//:… Ngươi đã làm gì hắn?
Akaza
//cau có, quay đi, đỏ tai//Không liên quan.
Douma
Douma //cười khúc khích, chống cằm, mắt lấp lánh//Không phải ngài Kokushibo ghen đấy chứ~?
Gyokko
//hét ầm lên//Ngươi… ngươi dám trêu cả Kokushibo-sama ngay trước mặt Muzan-sama sao?!?
Nakime
//chỉ khẽ gảy đàn, nhưng khóe môi hơi nhếch, như hiểu rõ điều gì đó//.
//Muzan ngồi trên cao, lặng im nhìn tất cả, ánh mắt khó đoán. Không ai dám lên tiếng thêm. Nhưng ai cũng biết—Douma đã thay đổi. Và nguyên nhân thay đổi… đang ngồi ngay bên cạnh hắn.//
⸻
//Không khí trong đại sảnh nặng nề, nhưng lại có một dòng khí nóng lạ lùng lan ra từ phía Douma và Akaza.//
Gyokko
Gyokko //ngó ngó, giọng the thé//Đ-đây… đây là ảo giác phải không? Douma mà biết… mỉm cười thật sao?!
Kokushibo
//trầm giọng, khoanh tay//
Không phải ảo giác. Hắn thật sự khác. Nhưng khác vì cái gì… thì rõ rồi.
//Ánh mắt lưỡi gươm của Kokushibo liếc sang Akaza—như thể muốn cắt toạc lớp bình tĩnh của y.//
Akaza
//giật mình, nghiến răng, gắt nhỏ//
Nhìn ta làm gì! Ta không liên quan!!
Douma
//ngả người, chống cằm nhìn Akaza, nụ cười êm dịu đến lạ//:
Liên quan chứ~ Nếu không có Akaza-chan dịu dàng kéo ta ra khỏi hố sâu, làm sao ta còn ở đây~?
//Cả hội đồng như nổ tung. Nakime gảy một nốt trầm, âm thanh vang vọng, kéo dài, che đi tiếng xì xầm.//
Gyokko
//hoảng hốt, lắp bắp//Douma… Douma vừa nói… dịu dàng?!? Làm gì có ngày Akaza dịu dàng!!
Douma
//đập quạt cười rũ rượi//Có chứ~ với ta thì khác~
Akaza nghẹn họng, mặt đỏ bừng. Y nghiến chặt răng như muốn chối cãi, nhưng lại chẳng thốt ra lời.
Kokushibo
//giọng lạnh tanh, nửa như chất vấn nửa như mỉa mai//Đệ Tam Thượng Huyền lại để cảm xúc chi phối. Trò cười này có làm hạ thấp ngươi không, Akaza?
Akaza
//gầm lên, không kìm được//Ta không cần ngươi xen vào!!
Douma
//Douma lập tức chen vào, giọng ngọt như mật nhưng đầy thách thức//
Đủ rồi. Akaza-chan của ta không phải trò cười của ai hết.
Khoảnh khắc đó, cả căn phòng chết lặng. Một Douma vốn suốt đời chỉ biết cười giả, nay lại lên tiếng bảo vệ Akaza—chân thành, mạnh mẽ.
Nakime
//khẽ nghiêng đầu, ngón tay lướt qua đàn, thốt khẽ//
“… Thú vị.”
//Muzan ngồi trên cao, đôi mắt hẹp lại, khóe môi cong thành nụ cười hiểm độc. Hắn không ngăn lại, cũng chẳng xen vào—chỉ quan sát, như thể một con mèo vờn mồi, chờ trò hề này đi xa hơn nữa.//
Vậy guốc cuộc akaza đã làm gì douma để trở nên vui vẻ như thế?
Download MangaToon APP on App Store and Google Play