[LyHanSara]Tuyển Tập Oneshot
Oneshot 1
hôm nay là một ngày trời mưa tầm tã. tại một khu nghĩa trang xuất hiện một bóng dáng nhỏ bé đang quỳ gối trước một bia mộ
Han Sara
Lyhan à...Sa lại đến thăm Lyhan đây
em nói, giọng như nghẹn lại, rồi bật cười
em cười, một nụ cười chua chát, như tự giễu trước sự bất lực của bản thân
Han Sara
Lyhan à...Lyhan có biết rằng...Sa nhớ Lyhan lắm không...
Han Sara
không biết ở trên kia...Lyhan có sống tốt không nhỉ
em cứ ngồi đó mà luyên thuyên không ngừng, đôi mắt đượm buồn cứ nhìn vào di ảnh của người tên Trần Thảo Linh
trong di ảnh là một cô gái đang nở một nụ cười thật đẹp, như một tia sáng hiếm hoi trong một ngày trời mưa nặng lòng như này
em ngồi đó, nhớ lại từng kỉ niệm đã qua
Trần Thảo Linh-Lyhan
/cười/chào bạn, mình là Trần Thảo Linh, mình ngồi đây được chứ
Trần Thảo Linh-Lyhan
/cười, nắm tay em đi trên một cánh đồng hoa/
Trần Thảo Linh-Lyhan
/cười/cảm ơn bạn vì đã xuất hiện trong cuộc đời của Lyhan
trong kí ức của em, người con gái đó luôn xuất hiện với một nụ cười trên môi. xinh đẹp, rực rỡ như một đóa hoa kêu hãnh
những kí ức vẫn tiếp tục trôi trước mắt em như một thước phim ngắn
trước mắt em lúc này là một chiếc xe tải mất phanh đang lao tới, và là một bóng người không ngần ngại đẩy em ra khỏi nguy hiểm
em sững sờ, ôm chặt lấy thân thể be bét máu của người con gái mình yêu
em run rẩy, không thể nói thành câu
trời mưa từng giọt, hòa cùng với nước mắt của em
Trần Thảo Linh-Lyhan
/giọng yếu ớt/bạn đừng khóc mà...sẽ không xinh đâu...
Trần Thảo Linh-Lyhan
Lyhan muốn thấy bạn cười cơ...như cái cách bạn thích Lyhan cười vậy...
Trần Thảo Linh-Lyhan
/cố gắng nở một một cười/
nụ cười của người con gái ấy vẫn đẹp như ngày nào. thế nhưng, cả lúc ấy và bây giờ, tại sao...tim em lại đau đến thế
Han Sara
Sa xin lỗi...Sa không thể thực hiện mong muốn của Lyhan được...
Han Sara
Sa không cười nổi...
Trần Phương Ly
/tiến tới che mưa cho em/
em hỏi, đầu vẫn không ngoảnh lại
Trần Phương Ly
trời mưa rồi kìa, mau về nhà thôi em
Trần Phương Ly
mai đến thăm nó tiếp cũng được
Han Sara
nếu chị bận thì chị cứ về trước đi
Han Sara
em muốn ở đây với chị Lyhan thêm chút nữa
Trần Phương Ly
/nhăn mặt/sao mà thế được, em là em dâu của chị
Trần Phương Ly
chị để em ở đây một mình, lỡ em gặp chuyện gì thì sao
Trần Phương Ly
đến lúc đấy con Lyhan nó lại hiện hồn về bóp cổ chị à
Ly cố gắng nói một cách buồn cười, hi vọng em có thể thôi cái bản mặt đưa đám kia, nhưng bất thành
bỗng nhiên, một con mèo đen từ đâu chui ra xuất hiện trước mặt 2 người
ngay khoảnh khắc đó, vẻ mặt em tràn ngập sự ngạc nhiên
một cuộc hội thoại chạy trong đầu em
Trần Thảo Linh-Lyhan
/nằm trên giường bệnh/làm phiền bạn phải trông Lyhan rồi
Han Sara
/ngồi bên giường/có gì mà phiền chứ
Trần Thảo Linh-Lyhan
mà Lyhan bảo bạn này, nếu sau này Lyhan gặp mệnh hệ gì, bạn muốn Lyhan biến thành con gì để ở bên bạn
Han Sara
/cau mày/Lyhan nói gì kì vậy
Han Sara
Lyhan chỉ bị cảm thôi mà, sao mà gặp chuyện được chứ
Trần Thảo Linh-Lyhan
cho Lyhan xin lỗi, Lyhan chỉ bảo là nếu thôi mà
Trần Thảo Linh-Lyhan
bạn cứ trả lời Lyhan đi
Han Sara
/suy nghĩ/hừm...một con mèo đen
Trần Thảo Linh-Lyhan
/nghiêng đầu/sao lại là mèo đen
Han Sara
bởi vì...mèo là loài Sa thích nhất, còn màu đen là màu Lyhan thích nhất
Trần Thảo Linh-Lyhan
/cười/vậy à, Lyhan hiểu rồi
Han Sara
/nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu/
Trần Phương Ly
con mèo ở đâu ra vậy
Trần Phương Ly
/cúi xuống định bế con mèo lên/
mèo đen
meow💢/xù lông, cào Ly/
Trần Phương Ly
uida/thu tay lại/
Han Sara
/bế con mèo vào lòng/
Trần Phương Ly
ủa sao nó cào chị mà không cào em
Han Sara
tại vốn dĩ cũng đâu hòa hợp với nhau đâu
Han Sara
chẳng phải Lyhan và chị vẫn luôn chí chóe với nhau suốt ngày sao
Han Sara
/bế con mèo lên ngang mặt mình/
ngay khoảnh khắc môi em chạm vào con mèo, một cảnh tượng kì diệu diễn ra trong thoáng chốc
từ con mèo, bóng hình người con gái ấy xuất hiện, nhúng như sắp tan vào hư vô
Han Sara
"quả nhiên...Lyhan không lừa Sa..."
Bùi Thế Anh-Andree
/lái xe/
Han Sara
/ôm con mèo nãy giờ không buông/
không giống nụ cười buồn như vừa rồi, đó là một nụ cười thật sự
Trần Phương Ly
/nhìn em/"nhìn bộ dạng em ấy khá hơn nhiều"
Trần Phương Ly
"nhưng liệu để em ấy như này mãi có ổn không..."
Oneshot 2
Khương Hoàn Mỹ-orange
/đặt hoa viếng cho em/Han Sara...hi vọng ở thế giới bên kia mày sẽ xuống thật tốt
Khương Hoàn Mỹ-orange
/run rẩy/
Lê Ánh Nhật-miu
/ôm cam vào lòng/
Lê Ánh Nhật-miu
em yên tâm đi, con bé nhất định sẽ có một cuộc sống tươi đẹp ở thế giới bên kia/xoa vai, an ủi cam/
bỗng nhiên, từ đâu, một bóng người lao tới
Trần Thảo Linh-Lyhan
H...Han Sara đâu.../thở dốc/
ngay khi vừa nhìn thấy cô, cam liền tức giận
Khương Hoàn Mỹ-orange
/tức giận nắm cổ áo cô/mày còn dám vác mặt đến đây sao...
Khương Hoàn Mỹ-orange
chính là đã ép bạn tao đến bước đường cùng mà...
Khương Hoàn Mỹ-orange
tại sao mày lại làm vậy chứ...
Khương Hoàn Mỹ-orange
tại sao...rõ ràng bạn tao có cả một tương lai tươi đẹp như vậy mà...
Khương Hoàn Mỹ-orange
/cúi mặt, bật khóc/
Trần Thảo Linh-Lyhan
/sững sờ/k...không thể nào...
Trần Thảo Linh-Lyhan
tao không tin đâu...em ấy chưa chết...
Trần Thảo Linh-Lyhan
đúng rồi...em ấy nhất định chưa chết...chắc chắn là mọi người đang lừa tôi...
nói rồi, cô quỳ xuống, định tay không đào mộ em lên
Trần Thảo Linh-Lyhan
nhất định...em ấy chưa chết...
Khương Hoàn Mỹ-orange
/tát cô/
Trần Thảo Linh-Lyhan
/ôm má/
Khương Hoàn Mỹ-orange
/nắm chặt tay/mày làm loạn đủ chưa...
Khương Hoàn Mỹ-orange
lúc sống mày đã làm bạn tao đau khổ lắm rồi...
Khương Hoàn Mỹ-orange
coi như...tao xin mày đấy...
Khương Hoàn Mỹ-orange
làm ơn...hãy để nó ra đi một cách thanh thản đi...
nghe những lời cam nói, cô thẫn thờ quỳ sụp xuống
trong đầu cô, hình ảnh của em hiện lên như một thước phim
Han Sara
này, chị gì ơi, chị có ổn không/lo lắng/
hình ảnh em năm 12 tuổi lo lắng băng bó những vết thương trên người cô trong con hẻm tối
Han Sara
ui, tôi xin lỗi chị nhiều
hình ảnh em năm 18 tuổi vô tình đụng phải cô trên đường
Han Sara
/khóc lóc/làm ơn...xin chị đó...hãy tha cho tôi đi...
hình ảnh tiếng em khóc lóc, cầu xin cô trên giường hòa lẫn với tiếng xích leng keng năm em 20 tuổi
Han Sara
chị đi đi, tôi không muốn nhìn thấy chị/giọng yếu ớt/
hình ảnh em năm 22 tuổi đang ngồi trên giường bệnh, nhìn cô với ánh mắt vô hồn
Han Sara
/dí dao vào cổ mình/có lẽ...thế giới bên kia còn hạnh phúc hơn nhiều...so với việc ở bên chị...
hình ảnh em năm 24 tuổi lựa chọn kết thúc sinh mệnh mình
Trần Thảo Linh-Lyhan
/ngồi thẫn thờ/
Khương Hoàn Mỹ-orange
/vẫn tiếp tục tổng sỉ vả cô/mày có biết nó đã từng nói gì với tao không...
Khương Hoàn Mỹ-orange
nó nói là...điều hối hận nhất trong cuộc đời đó là năm đó đã gặp mày, giúp đỡ mày và yêu mày...
Khương Hoàn Mỹ-orange
nó đã từng ước rằng...phải chi năm đó nó không gặp mày...hoặc chí ít là không đủ lòng tốt để giúp mày...
Khương Hoàn Mỹ-orange
có lẽ...giờ đời nó đã không khổ như vậy
cô ngồi đó không nói gì, không lên tiếng, cũng không phản bác, chỉ ngồi lặng người ở đó, cảm nhận nỗi đau âm ỉ kéo dài theo từng cô cam nói
Khương Hoàn Mỹ-orange
xin mày...đừng bao giờ xuất hiện ở đây thêm một lần nào nữa...bạn tao, nó đã mệt lắm rồi...
Khương Hoàn Mỹ-orange
/quay người rời đi/
Trần Thảo Linh-Lyhan
K...không thể nào/vẻ mặt vô hồn/
Lê Ánh Nhật-miu
/vỗ vai cô/với tư cách là một người bạn, tao khuyên mày hãy nên chấp nhận sự thật đi
Lê Ánh Nhật-miu
/quay người rời đi/
Trần Thảo Linh-Lyhan
/nằm gục xuống bên bia mộ em/chị xin lỗi...
Trần Thảo Linh-Lyhan
/nhắm mắt lại/
từ khóe mắt cô, từng giọt nước mắt chảy xuống
lặng lẽ, âm thầm, cô khóc không thành tiếng
cô cứ nằm đó, không chịu dậy, khiến chị cô phải dùng bạo lực cưỡng chế đưa cô về
Trần Thảo Linh-Lyhan
/ngồi trong góc phòng uống rượu/Han Sara...chị xin lỗi em nhiều...
căn phòng bừa bộn, không một tia sáng, y như tâm hồn cô lúc này
Oneshot 3
tại phòng chờ của cô dâu, em khoác trên mình một bộ váy cưới tuyệt đẹp. hôm nay, em thật sự rất xinh đẹp, nhưng trên khuôn mặt em lại thiếu vắng một nụ cười
Khương Hoàn Mỹ-orange
hôm nay dù sao cũng là ngày cưới của mày mà
Khương Hoàn Mỹ-orange
cũng nên cười một cái đi chứ
Han Sara
chị nghĩ em có thể cười khi bản thân mình bị ép cưới một người mà mình không yêu ư
Khương Hoàn Mỹ-orange
nếu không yêu, sao không phản kháng
Han Sara
nếu phản kháng mà thành công, sao em còn ngồi ở đây/giọng chua chát/
Khương Hoàn Mỹ-orange
/lặng người/
sau một lúc im lặng, cam lên tiếng
Khương Hoàn Mỹ-orange
tao thương mày
Khương Hoàn Mỹ-orange
tao thương con Linh
Khương Hoàn Mỹ-orange
hai đứa chúng mày đều khổ, khi mà đều yêu và đều không đến được với người mình yêu
Han Sara
dù yêu nhau như nào đi nữa, cũng không thể chống lại bố mẹ em
Han Sara
huống hồ trước đấy...em còn làm tổn thương chị ấy nhiều quá
lễ cưới sau đấy nhanh chóng được tổ chức. lòng em không cam tâm, nhưng cũng không thể làm gì hơn
NVP
cha xứ:con có đồng ý cưới Han Sara làm vợ, dù cho khỏe mạnh hay ốm đau, dù cho giàu sang hay nghèo khổ, vẫn nguyện ý ở bên cô ấy không
NVP
cha xứ:con có đồng ý cưới ... làm chồng, dù cho khỏe mạnh hay ốm đau, dù cho giàu sang hay nghèo, vẫn nguyện ý ở bên anh ấy không
Trần Thảo Linh-Lyhan
TÔI PHẢN ĐỐI/tiến vào/
Han Sara
/ngạc nhiên/c...chị Linh
:không lẽ...đây là cướp rể trong truyền thuyết
Trần Thảo Linh-Lyhan
tôi đây không có hứng thú với chú rể
Trần Thảo Linh-Lyhan
/nắm tay em/tôi đây là cướp dâu
cô vừa dứt lời, một chiếc trực thăng bay tới, thả một chiếc thang dây xuống
Trần Thảo Linh-Lyhan
/một tay ôm eo em,một tay bám vào thang dây/
chiếc thang dây được kéo lên, mang theo cô và em đi mất
Han Sara
/nhìn cô đầy ngạc nhiên/c...chị Linh, sao chị lại ở đây
Han Sara
chẳng phải em đã...
Trần Thảo Linh-Lyhan
đồ ngốc, em nghĩ mấy câu nói tổn thương mà đầy sáo rỗng đó có thể làm chị từ bỏ em ư
Trần Thảo Linh-Lyhan
không có chuyện đó đâu
Trần Thảo Linh-Lyhan
nói với chị, em có muốn cùng chị khám phá những vùng đất mới không
Han Sara
/ôm chặt lấy cô/muốn, đó là điều em muốn làm nhất trong đời
không phải một nụ cười khẩy, hay một nụ cười chua chát như hồi nãy. đấy thật sự là một nụ cười của sự hạnh phúc
chiếc trực thăng bay đi, đưa cô và em tới những vùng đất mới
Khương Hoàn Mỹ-orange
/nhìn theo chiếc trực thăng/"hạnh phúc nhé...hai đứa"
Download MangaToon APP on App Store and Google Play