[ Kha Kỳ ] Giai Điệu Của Trái Tim
chap 1
Neyu - tgia
//hành động//
"suy nghĩ"
'nói nhỏ'
Neyu - tgia
Đây là cái ảnh bìa hoàn chỉnh nè mng =)
Neyu - tgia
Mà do dài quá nên ko đủ :>
Neyu - tgia
H vô truyện nè
Viên Nhất Kỳ - nàng
Viên Nhất Kỳ ơi là Viên Nhất Kỳ. Nhanh lên, mày trễ giờ khai giảng rồi đó!
Viên Nhất Kỳ - nàng
//vơ vội chiếc cặp, vấp phải chậu cây cảnh ở cửa rồi ngã nhào.//
Viên Nhất Kỳ - nàng
A... đau quá đi mất!
Viên Nhất Kỳ - nàng
'Mình biết ngay mà, ngày đầu tiên đã lóng ngóng thế này thì còn làm nên trò trống gì...'
Viên Nhất Kỳ - nàng
//loay hoay đứng dậy, nhìn đồng hồ, ánh mắt lộ vẻ hốt hoảng.//
Viên Nhất Kỳ - nàng
Chết rồi! 7h30 rồi! Trễ mất!
Viên Nhất Kỳ chạy như bay ra khỏi nhà, lao thẳng đến trường Trung học S.A. Gió lùa qua tóc nàng, mang theo sự háo hức và cả chút lo lắng. Đây là ngôi trường mới, nơi nàng sẽ bắt đầu một hành trình mới
Viên Nhất Kỳ - nàng
"Nghe nói trường này nổi tiếng lắm, còn có cả hội học sinh quyền lực nữa... Không biết mấy anh chị ấy có đáng sợ không ta..."
Cổng trường Trung học S. A
Viên Nhất Kỳ - nàng
//Thở hồng hộc, đứng trước cổng trường, cố gắng chỉnh lại mái tóc rối bù//
Nàng nhìn thấy rất nhiều học sinh đang vội vã đi vào. Lễ khai giảng chắc chắn đã bắt đầu rồi
Đúng lúc đó, một nhóm học sinh khác đang đứng ở cổng. Ánh mắt Viên Nhất Kỳ bị thu hút bởi một người con gái cao ráo, mái tóc dài được buộc gọn gàng, toát lên vẻ lạnh lùng, nghiêm túc. Cô ấy đang nói chuyện với một người bạn
Trịnh Đan Ny
Này Trần Kha, cậu có cần phải đứng gác cổng thế này không? Lễ khai giảng bắt đầu rồi đấy.
Trần Kha - cô
Tớ phải đảm bảo mọi người vào đúng giờ. Quy tắc là quy tắc.
Trịnh Đan Ny
//cười khúc khích//
Trịnh Đan Ny
Thôi mà, cậu là hội trưởng mà. Ai dám nói gì cậu chứ?
Trần Kha - cô
//liếc nhìn Đan Ny, không nói gì, nhưng ánh mắt kiên quyết.//
Trịnh Đan Ny
'Aizzz... Lại cái vẻ mặt này... Chán thật.'
Thấy mọi người đã vào gần hết, Viên Nhất Kỳ quyết định chạy thật nhanh để không bị phát hiện. Nàng lách qua đám đông, nhưng đúng lúc đó, một học sinh khác vội vã đi ra, va phải nàng
Cả hai người cùng ngã xuống. Sách vở, bút, và chiếc kẹp tóc hình con gấu bông của Nhất Kỳ văng khắp nơi
Hsinh
1: Này, đi đứng kiểu gì vậy?!
Nhất Kỳ chưa kịp xin lỗi thì nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần. Đó là Trần Kha
Trần Kha - cô
''Sách của học sinh lớp 10... người mới chuyển đến?''
Trần Kha - cô
Em có sao không?
Viên Nhất Kỳ ngước lên, đôi mắt tròn xoe, nhìn chằm chằm vào Trần Kha. Cô nàng cảm thấy như trái tim mình lỡ nhịp
Viên Nhất Kỳ - nàng
"Ôi trời ơi, là chị ấy! Chị hội trưởng xinh đẹp trong truyền thuyết!"
Viên Nhất Kỳ - nàng
Không sao ạ...
Trần Kha đưa cho Nhất Kỳ chiếc kẹp tóc và những cuốn sách. Đôi mắt cô lướt qua vẻ mặt ngây ngốc của Nhất Kỳ, rồi nhanh chóng trở lại vẻ lạnh lùng
Trần Kha - cô
Em nên cẩn thận hơn. Cổng trường không phải là nơi để chạy nhảy
Nhất Kỳ gật đầu lia lịa, tay luống cuống cầm lấy sách, nhưng lại làm rơi chiếc kẹp tóc
Trần Kha thở dài, cúi xuống nhặt lại. Lần này, cô không đưa cho Nhất Kỳ mà cài thẳng lên tóc nàng
Viên Nhất Kỳ - nàng
//bất ngờ, không dám cử động//
Nàng cảm nhận được sự dịu dàng trong hành động của Trần Kha. Một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp lồng ngực
Viên Nhất Kỳ - nàng
Em... cảm ơn chị ạ
Trần Kha không nói gì, chỉ gật đầu rồi quay đi. Cô bước vào trong, để lại Viên Nhất Kỳ vẫn còn đứng ngây ngốc ở đó
Viên Nhất Kỳ - nàng
//sờ lên chiếc kẹp tóc, mỉm cười//
Viên Nhất Kỳ - nàng
"Chị ấy lạnh lùng thật, nhưng lại rất tốt bụng."
Viên Nhất Kỳ ngồi trong lớp, cố gắng làm quen với mọi người xung quanh. Nàng bất ngờ khi thấy Trần Kha và Trịnh Đan Ny đang đi ngang qua
Viên Nhất Kỳ - nàng
"Chị ấy lại xuất hiện rồi"
Hsinh
2: Này, cậu biết ai vừa đi qua không? Đó là hội trưởng hội học sinh đấy. Chị ấy tên là Trần Kha.
Hsinh
3: Nghe nói chị ấy học giỏi lắm, còn là thủ khoa đầu vào nữa
Viên Nhất Kỳ - nàng
"Wow..."
Viên Nhất Kỳ - nàng
'Trần Kha... Cái tên này nghe hay thật...'
Buổi chiều, tại Câu lạc bộ Âm nhạc
NVP
Trưởng CLB: Chào mừng các em đã đến với buổi tuyển chọn thành viên mới của câu lạc bộ âm nhạc!
Viên Nhất Kỳ hồi hộp chờ đến lượt mình. Nàng đã chuẩn bị rất kỹ cho buổi thử giọng này. Nàng yêu ca hát và đây là niềm đam mê lớn nhất của nàng
Khi đến lượt, nàng bước lên sân khấu, cầm micro lên, nhưng lại run đến nỗi tay không ngừng run rẩy
NVP
Giám khảo 1: Em tên gì và sẽ biểu diễn bài hát gì?
Viên Nhất Kỳ - nàng
Em là... Viên Nhất Kỳ... Em sẽ hát... 'Falling In Love' ạ...
Nhất Kỳ bắt đầu hát. Giọng hát của nàng trong trẻo, ngọt ngào, nhưng vì quá run nên có một vài đoạn bị chệch nhịp
Nàng nhìn xuống phía dưới, ánh mắt vô tình bắt gặp một người con gái đang ngồi ở hàng ghế giám khảo. Đó là Trần Kha
Viên Nhất Kỳ - nàng
"Cả người đều là một mớ hỗn độn rồi..."
Trần Kha - cô
'Giọng hát này... Ngọt thật...'
Trần Kha mỉm cười. Nụ cười rất nhạt, gần như không thể nhận ra, nhưng lại khiến Viên Nhất Kỳ như được tiếp thêm sức mạnh
Viên Nhất Kỳ hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh, và hát trọn vẹn phần còn lại của bài hát. Lần này, nàng hát hay hơn rất nhiều
NVP
Trưởng CLB: Cảm ơn em, Viên Nhất Kỳ. Kết quả sẽ được công bố sau
Viên Nhất Kỳ - nàng
Vâng ạ
Sau khi kết thúc buổi thử giọng, Viên Nhất Kỳ đi ra ngoài, lòng đầy lo lắng
Viên Nhất Kỳ - nàng
'''Liệu mình có được nhận không? Chị ấy có ấn tượng tốt với mình không?''
Viên Nhất Kỳ - nàng
"Ôi trời ơi, sao mình lại lúng túng thế này cơ chứ..."
Trần Kha - cô
//đi ra, bước về phía Nhất Kỳ//
Trần Kha - cô
//đưa cho nàng một chai nước.//
Nhất Kỳ ngước lên, đôi mắt tròn xoe, lại một lần nữa nhìn thấy nụ cười nhạt trên môi Trần Kha. Nụ cười đó khiến trái tim nàng đập mạnh
Viên Nhất Kỳ - nàng
Chị... chị cũng là thành viên của câu lạc bộ sao
Trần Kha - cô
Chị là phó hội trưởng, và cũng là thành viên của câu lạc bộ này
Viên Nhất Kỳ - nàng
Thật sao ạ?! Em... em cũng đã đăng ký vào đây...
Trần Kha - cô
Chị biết. Hy vọng được gặp lại em
Trần Kha nói xong, quay lưng đi thẳng. Để lại một Viên Nhất Kỳ ngây ngốc, ôm chặt chai nước, trong lòng tràn ngập niềm vui và hy vọng. "Hy vọng được gặp lại em"... câu nói đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu nàng, khiến nàng không thể nào ngừng cười
Viên Nhất Kỳ - nàng
"Thế là mình sẽ được gặp chị ấy mỗi ngày rồi..."
chap 2
Viên Nhất Kỳ ngồi trong phòng, chiếc điện thoại trên tay, màn hình hiện lên dòng tin nhắn thông báo trúng tuyển vào câu lạc bộ âm nhạc. Nàng nhảy cẫng lên vì sung sướng, khuôn mặt rạng rỡ như một đóa hướng dương
Viên Nhất Kỳ - nàng
Yesss! Mình được nhận rồi
Viên Nhất Kỳ - nàng
Trời ơi, không thể tin được! Cảm ơn chị hội trưởng đã cho em thêm sức mạnh! Hehe!
Nàng nhanh chóng cầm lấy điện thoại, vào nhóm chat của lớp và khoe với mọi người
Viên Nhất Kỳ - nàng
Tớ đỗ câu lạc bộ âm nhạc rồi này
Hsinh
Lâm Gia Tuyền: Oa! Chúc mừng cậu nhé, Nhất Kỳ! Mình nghe nói câu lạc bộ này khó vào lắm đấy
Hsinh
Lý Hâm Nhất: Vậy là cậu được gặp các tiền bối rồi thường xuyên! Ghen tị quá đi
Nàng cười tít mắt, trong đầu đã tưởng tượng ra viễn cảnh được gặp Trần Kha hằng ngày. Nụ cười nhạt nhưng ấm áp của cô cứ lởn vởn trong tâm trí nàng
Trần Kha ngồi một mình ở một góc, chăm chú đọc sách. Ánh mắt cô vẫn luôn tập trung, không để ý đến những ánh nhìn ngưỡng mộ từ các nữ sinh xung quanh
Trịnh Đan Ny và Thẩm Mộng Dao đi tới, đặt khay cơm xuống bàn
Trịnh Đan Ny
Cậu lúc nào cũng như thế này à? sao cậu không nghỉ ngơi đi
Trần Kha - cô
Năm cuối rồi, tớ không muốn lơ là bất cứ giây phút nào
Thẩm Mộng Dao
//cười dịu dàng//
Thẩm Mộng Dao
Đan Ny, đừng chọc Kha nữa. Cậu ấy là học bá cơ mà
Trịnh Đan Ny
Oa, Dao Dao, cậu lúc nào cũng bênh Kha
Trịnh Đan Ny
Tớ phải cẩn thận khỏi Kha cướp mất cậu bây giờ
Trịnh Đan Ny
Hehe, tớ đùa thôi
Trần Kha ngước lên, ánh mắt lướt qua Đan Ny rồi dừng lại ở Mộng Dao. Ánh mắt ấy mang theo sự quan tâm hiếm có. Cô chỉ khẽ lắc đầu rồi lại cúi xuống đọc sách
Trịnh Đan Ny
À này, hôm nay có một cô bé rất dễ thương vào câu lạc bộ âm nhạc đấy. Hát cũng hay nữa.
Trần Kha - cô
//dừng lại, ngước mắt lên nhìn Đan Ny.//
Trịnh Đan Ny
Tớ không nhớ rõ tên, hình như tên là Viên Nhất Kỳ thì phải
Trần Kha - cô
//Đôi mắt chợt hiện lên một tia sáng.//
Trịnh Đan Ny
Cậu không hứng thú à? Tưởng cậu sẽ thích mấy người đáng yêu như thế chứ
Trần Kha - cô
//không trả lời, khẽ nhấp một ngụm nước rồi tiếp tục đọc sách//
Viên Nhất Kỳ - nàng
//đang đi bộ một mình trên hành lang, tay cầm một chồng sách dày cộp//
Nàng đang đi tìm phòng học của câu lạc bộ âm nhạc, nhưng lại bị lạc
Viên Nhất Kỳ - nàng
Trời ơi, cái trường này sao mà rộng thế không biết... Mình nên đi đâu bây giờ?
Đúng lúc đó, nàng nghe thấy tiếng đàn piano phát ra từ một phòng học trống. Nàng tò mò bước tới, hé cửa nhìn vào. Trần Kha đang ngồi đó, đôi mắt nhắm nghiền, ngón tay lướt trên phím đàn, tạo ra một giai điệu du dương, ngọt ngào
Nàng đứng đó, lặng lẽ ngắm nhìn. Hình ảnh cô gái lạnh lùng, nghiêm túc thường ngày đã biến mất, thay vào đó là một Trần Kha dịu dàng, lãng mạn. Trái tim nàng đập loạn nhịp, cảm giác như mình đang bước vào một thế giới khác, thế giới chỉ có âm nhạc và cô.
Trần Kha bỗng dừng lại, mở mắt ra và nhìn thẳng về phía cửa. Nàng giật mình, vội vàng rụt tay lại và định bỏ chạy
Trần Kha - cô
Em đứng đó làm gì
Viên Nhất Kỳ - nàng
// xấu hổ quay lại, lắp bắp//
Viên Nhất Kỳ - nàng
Em... em chỉ... đi ngang qua thôi ạ
Trần Kha bước tới, ánh mắt vẫn giữ vẻ lạnh lùng như thường ngày. Nàng cảm thấy một chút thất vọng
Viên Nhất Kỳ - nàng
Chị đánh đàn hay quá
Không gian im lặng bao trùm. Nàng cảm thấy ngượng ngùng và muốn tìm cách thoát khỏi tình huống này
Viên Nhất Kỳ - nàng
Vậy... em xin phép đi trước ạ
Viên Nhất Kỳ - nàng
//quay lại, nhìn cô với ánh mắt khó hiểu//
Trần Kha - cô
Em tìm phòng học của câu lạc bộ đúng không?
Viên Nhất Kỳ - nàng
//Tròn mắt, gật đầu.// Vâng ạ
Trần Kha không nói gì, chỉ ra hiệu cho nàng đi theo. Nàng ngoan ngoãn đi theo sau cô. Hai người đi qua một dãy hành lang dài, im lặng và không nói lời nào. Sự im lặng này lại khiến nàng cảm thấy ấm áp và an toàn lạ thường
Trần Kha chỉ tay vào một căn phòng có biển "Phòng sinh hoạt Câu lạc bộ Âm nhạc"
Viên Nhất Kỳ - nàng
//nhìn cô, cảm giác biết ơn trào dâng trong lòng//
Viên Nhất Kỳ - nàng
Cảm ơn chị ạ
Trần Kha - cô
Không có gì. Em vào đi
Nàng bước vào phòng, nhưng quay lại nhìn cô. Trần Kha vẫn đứng đó, nhìn nàng với ánh mắt khó tả. Ánh mắt ấy không lạnh lùng như mọi khi, mà có chút dịu dàng, thân thiết hơn
Viên Nhất Kỳ - nàng
//mỉm cười, vẫy tay chào cô//
Viên Nhất Kỳ - nàng
Tạm biệt chị
Trần Kha chỉ khẽ gật đầu, sau đó quay lưng đi. Nàng nhìn theo bóng lưng của cô khuất dần sau hành lang. Nụ cười trên môi nàng không tắt. Thế giới của cô và thế giới của nàng dường như là hai đường thẳng. Chỉ là, hôm nay, hai đường thẳng ấy đã chạm nhau, dù chỉ là một khoảnh khắc rất ngắn ngủi
Viên Nhất Kỳ - nàng
"Nhưng mà... chị ấy biết mình đang đi đâu sao?"
Nàng đứng đó, ngẩn ngơ với câu hỏi của chính mình
Liệu đây có phải là tình cờ hay là sự sắp đặt của định mệnh
chap 3
Trịnh Đan Ny đang ngồi trong phòng thay đồ của câu lạc bộ bóng rổ, lau mồ hôi trên trán sau buổi tập. Cô lướt điện thoại, thấy tin nhắn từ Thẩm Mộng Dao
Thẩm Mộng Dao
Cậu tập xong chưa? Tớ có mang nước và khăn cho cậu này!
Trịnh Đan Ny
Oa! Mộng Dao đúng là thiên sứ mà
Cô vội vàng thay quần áo, chạy ra ngoài. Thẩm Mộng Dao đang đứng chờ ở hành lang, tay cầm một chai nước lạnh và một chiếc khăn bông sạch sẽ. Nàng thấy Đan Ny, mỉm cười dịu dàng
Trịnh Đan Ny
Dao Dao! Cậu đến rồi
Thẩm Mộng Dao
Tớ biết cậu sẽ khát mà
Đan Ny cầm lấy chai nước, uống một hơi hết nửa chai. Cô nàng đưa tay xoa đầu Mộng Dao, cười toe toét
Trịnh Đan Ny
Cảm ơn cậu nhiều nhé! Cậu đúng là người yêu...
Thẩm Mộng Dao
// đỏ mặt, ngắt lời cô// Đan Ny
Trịnh Đan Ny
//cười khúc khích.//
Trịnh Đan Ny
Tớ đùa thôi mà! Cậu dễ thương quá đấy
Mộng Dao cúi đầu, đôi má vẫn còn ửng hồng. Đan Ny nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng và cưng chiều
Trịnh Đan Ny
"Aizzz... Đáng yêu thế này, sao mà chịu nổi đây"
Thẩm Mộng Dao
À, lúc nãy tớ thấy Vương Dịch và Châu Thi Vũ ở sân bóng rổ, họ cũng đang tập luyện
Trịnh Đan Ny
Họ à? Chắc lại cãi nhau rồi làm lành thôi. Hai người đó cứ như trẻ con ấy
Thẩm Mộng Dao
Nhưng mà... tớ thấy họ rất hạnh phúc
Vương Dịch
Vương Dịch ném bóng vào rổ, động tác dứt khoát và mạnh mẽ. Cô nàng quay lại, nháy mắt với Châu Thi Vũ
Vương Dịch
Này, cậu có muốn thử không?
Châu Thi Vũ
//khoanh tay, bĩu môi//
Châu Thi Vũ
Tớ không chơi với cậu! Cậu vừa ném bóng trúng tớ mà không xin lỗi!
Vương Dịch
Hả? Tớ có ném trúng cậu lúc nào đâu
Châu Thi Vũ
Còn chối à?! Rõ ràng là trúng tay tớ! Đau muốn chết!
Vương Dịch
//Đi tới, nắm lấy tay Châu Thi Vũ, thổi nhẹ vào.//
Vương Dịch
Đâu? Để tớ xem nào. Chỗ nào đau? Vừa nãy tớ ném trượt mà...
Châu Thi Vũ
//rút tay lại, vẻ mặt có chút bối rối//
Châu Thi Vũ
'Ai cần cậu thổi chứ...' //lẩm bẩm//
Vương Dịch
Thi Vũ, cậu giận tớ thật sao
Châu Thi Vũ
Hừ! Ai mà thèm giận cậu
Vương Dịch
Vậy... cậu có muốn ăn kem không? Tớ mời
Châu Thi Vũ
//ngước lên, đôi mắt sáng lấp lánh//
Châu Thi Vũ
Kem vị dâu nhé
Vương Dịch
Được, kem vị dâu
Vương Dịch bật cười, vươn tay xoa đầu Châu Thi Vũ. Nàng nhìn Vương Dịch, một nụ cười rạng rỡ nở trên môi
Châu Thi Vũ
'Đúng là ngốc mà... Cứ mua kem là lại làm tớ hết giận...'
Phòng sinh hoạt Câu lạc bộ Âm nhạc
Viên Nhất Kỳ đang ngồi một mình trong phòng, tập hát. Nàng vẫn còn nhớ giai điệu bản nhạc mà Trần Kha đã đánh ngày hôm qua. Nàng muốn học thuộc nó, nhưng lại không biết tên bài hát
Nàng đang suy nghĩ miên man thì cửa phòng mở ra. Từ Sở Văn và Diệp Thư Kỳ bước vào, tay cầm một chồng sách nhạc
Từ Sở Văn
Chắc là thành viên mới đây mà
Diệp Thư Kỳ mỉm cười, đi tới gần Viên Nhất Kỳ
Diệp Thư Kỳ
Chào cậu, mình là Diệp Thư Kỳ, đây là Từ Sở Văn. Cả hai bọn mình đều là thành viên của câu lạc bộ
Viên Nhất Kỳ - nàng
Chào hai cậu, mình là Viên Nhất Kỳ, thành viên mới
Diệp Thư Kỳ
Cậu là người hát bài 'Falling In Love' đúng không? Giọng cậu hay lắm! Bọn tớ đã vote cho cậu đấy
Viên Nhất Kỳ - nàng
Thật sao? Cảm ơn hai cậu
Viên Nhất Kỳ cảm thấy rất vui, sự lo lắng ban đầu đã biến mất. Ba người trò chuyện rất vui vẻ, và nàng nhanh chóng hòa đồng với họ
Viên Nhất Kỳ - nàng
À, hai cậu có biết bài hát này không?
Nàng khẽ ngân nga một đoạn nhạc. Hai người nghe xong, nhìn nhau, rồi Từ Sở Văn nói
Từ Sở Văn
Bài này là 'Spring Wind' mà! Bài này khó lắm đấy, cậu cũng biết à
Viên Nhất Kỳ - nàng
Không, mình chỉ tình cờ nghe được thôi. Tớ thấy nó rất hay
Diệp Thư Kỳ
Tác giả của bài này là một nhạc sĩ nổi tiếng, nhưng bài hát này lại rất ít người biết đến. Cậu có vẻ rất có duyên với nó đấy
Nàng cười, trong lòng dấy lên một cảm xúc khó tả
Neyu - tgia
Duyên với nó... hay là duyên với người đã chơi nó
Viên Nhất Kỳ - nàng
Thế hai cậu biết... ai là người đã chơi bài này không
Từ Sở Văn
Tớ đoán chắc là chị Trần Kha! Chị ấy thích những bài nhạc cổ điển và ít người biết lắm
Viên Nhất Kỳ tròn mắt, tim đập nhanh hơn
Viên Nhất Kỳ - nàng
Thật sao
Diệp Thư Kỳ
Đúng rồi! Cậu tò mò về chị ấy à
Nàng bối rối, vội vàng xua tay
Viên Nhất Kỳ - nàng
Không... không có gì... Mình chỉ hỏi thế thôi
Từ Sở Văn
//cười tinh nghịch.//
Từ Sở Văn
Thôi mà! Cậu có thích chị Trần Kha không? Bọn tớ thấy chị ấy rất hợp với cậu đấy
Viên Nhất Kỳ - nàng
//Mặt đỏ bừng, lắp bắp.//
Viên Nhất Kỳ - nàng
Cậu... cậu nói linh tinh gì thế...
Diệp Thư Kỳ cười, vỗ vai Từ Sở Văn
Diệp Thư Kỳ
Thôi nào, Sở Văn, đừng trêu cậu ấy nữa. Nhất Kỳ, nếu cậu có gì thắc mắc, cứ hỏi bọn tớ nhé! Bọn tớ sẽ giúp cậu làm quen với mọi người trong câu lạc bộ
Viên Nhất Kỳ - nàng
Cảm ơn hai cậu nhiều
Trần Kha đang đi trên hành lang thì thấy Trịnh Đan Ny và Thẩm Mộng Dao đang trò chuyện vui vẻ. Cô mỉm cười nhẹ rồi đi tiếp. Cô đi ngang qua một dãy cửa sổ thì thấy Vương Dịch và Châu Thi Vũ đang cùng nhau ăn kem, cười nói rộn rã. Một nụ cười thoáng qua trên môi cô
Trần Kha - cô
"Họ thật hạnh phúc."
Trần Kha - cô
'Không biết... Viên Nhất Kỳ đã làm quen được với mọi người chưa nhỉ?'
Cô bước tới phòng của câu lạc bộ âm nhạc, nghe thấy tiếng cười nói từ bên trong. Cô dừng lại, lặng lẽ lắng nghe. Cô nghe thấy giọng nói của Từ Sở Văn, Diệp Thư Kỳ, và... Viên Nhất Kỳ. Giọng nói của nàng rất vui vẻ, hoạt bát. Cô đứng đó một lúc, sau đó lặng lẽ quay lưng đi
Trần Kha - cô
Chắc là không cần mình nữa rồi...
Cô bước đi, nhưng trong lòng lại cảm thấy một chút trống rỗng khó tả. Cả ngày nay, hình ảnh nàng đã lấp đầy tâm trí cô
Thế giới của cô... vốn là im lặng, nhưng khi nàng xuất hiện, nó lại trở nên ồn ào đến lạ thường...
Download MangaToon APP on App Store and Google Play