Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Anh Trai Say Hi] Giai Điệu Mang Tên Em

Chap 1: Giới thiệu

Công ty giải trí Đất ViệtVAC từ lâu đã là một cái tên lẫy lừng trong giới nghệ thuật. Bao năm qua, họ đứng sau hàng loạt dự án âm nhạc, điện ảnh đình đám, nhưng tuyệt nhiên… chưa từng có một tấm hình nào hé lộ về “gia đình chủ tịch”. Người ta chỉ biết đến ông Phạm Quốc Anh, vị chủ tịch sắc sảo với tầm nhìn nghệ thuật độc đáo, và bà Lê Nhật Linh, nữ phó chủ tịch tài giỏi. Còn về đời tư, báo chí chỉ dám thì thầm: “Ông bà có hai cậu con trai và một cô con gái, nhưng danh tính đều được giấu kín.”
Ngay cả khi -Isaac nổi tiếng với sự nghiệp ca hát, hay HurryKng khuấy đảo giới rap Việt, khán giả cũng chỉ biết họ là nghệ sĩ tài năng. Không ai ngờ đằng sau ánh hào quang đó, cả hai lại chính là “cậu chủ” của công ty Đất ViệtVAC. Còn Khánh An – cô em út, viên ngọc được cưng chiều nhất – lại sống một cuộc đời học trò lặng lẽ, nép mình dưới bóng phượng vĩ của ngôi trường chuyên Quốc Học Huế.
Bí mật ấy không phải ngẫu nhiên. Ông Quốc Anh và bà Nhật Linh từng nói với ba mẹ Hải Anh rằng: – “Con cái cần một tuổi thơ bình thường, tự do. Đất Việt có thể nổi tiếng, nhưng gia đình thì nên yên bình.”
Chính vì vậy, Khánh An và Hải Anh lớn lên như hai chị em một nhà, không chút ranh giới. Hai gia đình vốn thân từ thuở hàn vi, cùng nhau dựng nghiệp, đến khi thành công lại càng gắn bó. Những buổi Tết, cả hai nhà luôn quây quần bên nhau, bàn tiệc rộn ràng tiếng cười. Ông bà nội, ba mẹ cô đều xem Hải Anh như con ruột; còn Khánh An thì thường được ba mẹ Hải Anh cưng chiều chẳng khác gì con gái.
Buổi tối trong căn biệt thự ven sông Hương, không khó để bắt gặp cảnh Khánh An và Hải Anh ngồi học kèm nhau, thỉnh thoảng lại tranh giành nhau cây bút hay cười phá lên vì một câu đùa vu vơ. Ở bên ngoài, Khánh An là “nữ sinh Olympia” lạnh lùng, ít nói. Nhưng chỉ cần có Hải Anh bên cạnh, cô lại là một thiếu nữ 17 tuổi đúng nghĩa: hồn nhiên, ấm áp, và tràn đầy sức sống.
Trong gia đình, Khánh An luôn được xem là “báu vật nhỏ”. Ba mẹ dù bận trăm công nghìn việc ở Sài Gòn, điều hành cả một công ty giải trí tầm cỡ, nhưng ngày nào cũng gọi điện video cho con gái. Ông Quốc Anh thường nghiêm nghị ngoài thương trường, nhưng trước mặt Khánh An lại hóa thành một người cha dịu dàng: – “Con gái có ăn đủ cơm không? Đừng học muộn quá, mai dậy không nổi thì ba không tha đâu.”
Còn bà Nhật Linh, vốn sắc sảo trên thương trường, khi nói chuyện với con lại chỉ lo từng điều nhỏ nhặt: – “Trời Huế sáng nay có lạnh không? Nhớ mang khăn choàng nhé, đừng để viêm họng trước ngày thi.”
Ở Huế, Isaac trở thành “người giám hộ bất đắc dĩ”. Anh cả thường bận rộn với lịch diễn, nhưng khi về nhà thì dành hết thời gian ở bên em gái. Có hôm, Khánh An thức đến khuya làm đề, anh lẳng lặng đặt cốc sữa ấm lên bàn, không nói gì, chỉ xoa đầu em một cái rồi đi ra.
HurryKng, dù ở Sài Gòn, vẫn hay nhắn tin cho em vào mỗi buổi tối. Tin nhắn thường ngắn gọn, có khi chỉ là một câu: “Cố lên nhóc, mai phải cười đó.” Nhưng với Khánh An, từng chữ đều như một cái ôm từ xa.
Cả gia đình ấy, dù mỗi người một phương, vẫn như một tấm lưới bền chắc bao quanh Khánh An. Họ không cần phô trương, không cần công khai thân phận, chỉ âm thầm che chở để cô có một tuổi trẻ đúng nghĩa: vừa học tập, vừa mơ mộng, vừa cảm nhận được tình yêu thương ấm áp.
____________
Tg
Tg
Gu tui truyện có lời dẫn rõ ràng tý á, nên mấy bà thông cảm cho cái lời dẫn hơi nhiều nha.

Chap 2: Giới thiệu

TRần Minh Hiếu – cái tên được giới trẻ cả nước biết đến với nghệ danh HIEUTHUHAI. Sinh năm 1999 tại TP. Hồ Chí Minh, Hiếu mang vẻ ngoài phóng khoáng, nụ cười nửa ngông nửa ấm, cùng chất giọng rap vừa tình vừa “cháy”. Anh là một trong những rapper nổi bật của thế hệ mới.
Trần Minh Hiếu (HIEUTHUHAI) sinh ra trong gia đình quyền lực nhưng lại chọn cho mình con đường âm nhạc nhiều chông gai. Không chỉ nổi bật bởi tài năng, anh còn mang trong mình nét tính cách rất riêng
Ít ai biết rằng, sau lưng chàng trai 24 tuổi này là một gia tộc lẫy lừng trong ngành trang sức đá quý – cha mẹ anh chính là chủ nhân của thương hiệu đứng đầu Việt Nam, với chuỗi cửa hàng trải dài khắp cả nước. Nhưng gia thế ấy chưa từng được tiết lộ. Công chúng chỉ thấy một HIEUTHUHAI tài năng, giàu có, nhưng giàu từ đâu thì… mãi là câu hỏi không lời đáp.
Hiếu là một chàng trai hòa đồng, dễ gần, trên sân khấu thì bùng nổ nhưng ngoài đời lại thường cười nói thoải mái, thân thiện với mọi người. Chính sự tự nhiên ấy khiến anh được bạn bè, đồng nghiệp yêu quý. Trong nhóm Gerdnang, Hiếu hay là “người nối cầu” giữa các thành viên.
Nhưng bên cạnh sự gần gũi đó, Hiếu lại mang một nét khó tính rất riêng. Anh cầu toàn trong âm nhạc, đôi khi mất hàng giờ chỉ để chỉnh từng nhịp beat, từng câu rap. Với bạn bè thân thiết, Hiếu dễ tính, vui vẻ. Nhưng trong công việc, anh không chấp nhận sự cẩu thả. Đó cũng là lý do fan luôn thấy những sản phẩm chỉn chu, mang dấu ấn cá nhân rất mạnh mẽ từ anh.
Hiếu giống như một dòng sông hai mặt: ồn ào, trẻ trung trên bề nổi, nhưng dưới đáy lại là sự nghiêm khắc, cầu toàn và quyết liệt. Cái khó tính của anh không khiến người khác khó chịu, ngược lại càng khiến người ta tôn trọng hơn.
Hiếu hiện đang hoạt động cùng nhóm rap Gerdnang – nơi quy tụ những cái tên cá tính và nổi bật:
Đinh Minh Hiếu (Kewtiie, 1999) Producer- đồng niên, bạn thân từ những ngày đầu. Phạm Bảo Khang (HurryKng, 1999) – anh trai của nữ chính. Đặng Thành An (Negav, 2001) – cậu em út tinh nghịch, luôn mang đến năng lượng khác biệt. Lâm Bạch Phúc Hậu (Manbo, 1999) – chàng rapper điềm tĩnh, ít nói nhưng có sức hút riêng.
Dưới trướng Đất ViệtVAC, Gerdnang không chỉ là một nhóm rap, mà còn là “gia đình thứ hai” của Hiếu. Mỗi sân khấu, mỗi bản nhạc đều là lời khẳng định: anh không dựa vào hào quang của gia đình, mà tự mình bước đi, tự mình tỏa sáng.
________________________
Tg
Tg
Đây là tác phẩm đầu tay của mình mong mọi người ủng hộ.
Tg
Tg
Nếu có sai xót chính tả ở đâu mong các bạn comment cho mình biết để mình sửa với ạ.
Tg
Tg
Cảm ơn mọi người

Chap 3

Buổi sáng ở Huế, ánh nắng vàng nhè nhẹ rọi xuống mặt nước sông Hương đang lững lờ trôi. Trong căn biệt thự ven sông, tiếng piano vang lên khe khẽ – là bản nhạc Isaac đang tập đàn ở phòng khách.
Ở tầng hai, Khánh An ngồi trước bàn học, mái tóc dài xõa xuống trang đề thi dày cộp. Cô lặng lẽ viết vài công thức rồi gạch xóa, đôi mắt hơi thâm quầng vì mấy đêm liền thức khuya
Cánh cửa phòng bật mở. Hải Anh bước vào, tay cầm khay sữa nóng và một đĩa bánh ngọt.
Trần Hải Anh (Nhím) ²⁰⁰⁵
Trần Hải Anh (Nhím) ²⁰⁰⁵
Ê, bà học kiểu này chắc cháy não luôn á. Ra ban công hít gió đi, kẻo mai thi thử mắt thâm như gấu trúc thì thầy cười chết.
Phạm Ngọc Khánh An (Sóc) ²⁰⁰⁵
Phạm Ngọc Khánh An (Sóc) ²⁰⁰⁵
(Khẽ cười, vẫn không ngẩng lên) Mai trường kiểm tra đề mô phỏng chung kết, tui không thể lơ là được.
Trần Hải Anh (Nhím) ²⁰⁰⁵
Trần Hải Anh (Nhím) ²⁰⁰⁵
(Đặt khay xuống bàn, kéo ghế ngồi cạnh) Lơ là gì chứ. Bà ôn thế này thì mấy đứa trong lớp gọi là “máy giải đề” luôn rồi. Khác mỗi cái máy không biết cười thôi.
Khánh An thoáng khựng lại, ngẩng nhìn bạn mình. Đôi mắt Hải Anh sáng và kiên định – cái kiểu ánh mắt đã quá quen thuộc từ nhỏ. Hai gia đình vốn xem nhau như ruột thịt, nên sự quan tâm này với cô chẳng hề xa lạ.
Phạm Ngọc Khánh An (Sóc) ²⁰⁰⁵
Phạm Ngọc Khánh An (Sóc) ²⁰⁰⁵
(Thở dài, nụ cười dịu lại) Tui chỉ sợ phụ lòng mọi người… Ba mẹ ở Sài Gòn, bận trăm thứ, mà ngày nào cũng nhắn nhủ phải cố gắng. Anh Isaac thì cứ lo cho tui từng chút. Áp lực lắm, Hải Anh à.
Hải Anh không nói gì, chỉ đưa tay lấy cây bút đỏ trong hộp bút, chấm vào đề rồi khoanh tròn một chỗ sai.
Trần Hải Anh (Nhím) ²⁰⁰⁵
Trần Hải Anh (Nhím) ²⁰⁰⁵
Thấy không, thiên tài cũng sai bình thường thôi. Chẳng ai hoàn hảo cả. Nhưng tui tin, An của tui sẽ làm được. Không phải vì bà là thí sinh Olympia, mà vì bà luôn kiên cường từ nhỏ.
Khánh An lặng người. Một làn gió từ ban công thổi vào, cuốn theo mùi hương hoa sứ ngoài vườn. Giây phút đó, cô bỗng thấy nhẹ nhõm hơn.
Phía dưới nhà, Isaac vọng lên:
Phạm Lưu Tuấn Tài (Isaac)¹⁹⁸⁸
Phạm Lưu Tuấn Tài (Isaac)¹⁹⁸⁸
Sóc, Nhím! Xuống ăn sáng nhanh nào, đừng để anh phải bưng lên tận phòng nữa nhé!
Cả Khánh An và Hải Anh nhìn nhau rồi bật cười. Không Khí căng thẳng phút chốc tan biến.
Phòng ăn tầng trệt sáng bừng ánh nắng. Bàn ăn gỗ dài được bày biện gọn gàng: bánh mì nướng, trứng ốp la, chút salad và một bình cam vắt còn vương sương lạnh.
Isaac đang bận rộn xoay quanh gian bếp, tạp dề màu trắng thắt ngang hông, thoáng chốc lại nhíu mày như một ông anh “khó tính”.
Phạm Lưu Tuấn Tài (Isaac)¹⁹⁸⁸
Phạm Lưu Tuấn Tài (Isaac)¹⁹⁸⁸
Hai đứa xuống trễ chút nữa là bánh mì cháy hết rồi đấy. Cũng may anh biết nướng trước.
Phạm Ngọc Khánh An (Sóc) ²⁰⁰⁵
Phạm Ngọc Khánh An (Sóc) ²⁰⁰⁵
(ngồi xuống, khẽ cười) Anh cứ làm như tụi em lười biếng lắm ấy.
Trần Hải Anh (Nhím) ²⁰⁰⁵
Trần Hải Anh (Nhím) ²⁰⁰⁵
(giành lấy dĩa trứng) Em thấy ông anh này nghiêm hơn cả thầy chủ nhiệm mình.
Isaac lườm yêu cả hai, nhưng khoé môi lại công lên đầy bất lực- ai bảo là hai cô em gái cưng của anh cơ chứ.Trong căn biệt thự vẹn sông, sự náo nhiệt này khiến nó bỗng giống như một mái nhà bình thường đến lạ.
Khi cả ba vừa yên vị, chiếc iPad trên bàn bất chợt đổ chuông. Tên người gọi hiện rõ: “Ba mẹ”. Khánh An chạm tay mở màn hình.
Khuôn mặt ông Phạm Quốc Anh và bà Lê Nhật Linh hiện ra. Dù đang ở văn phòng tại Sài Gòn, cả hai vẫn giữ nụ cười rạng rỡ khi nhìn thấy các con.
Lê Nhật Linh(mẹ Khánh An,Isaac,HurryKng)
Lê Nhật Linh(mẹ Khánh An,Isaac,HurryKng)
Con gái cưng, dạo này học hành sao rồi? Có mệt quá không? Mẹ nghe Hải Anh bảo con ôn đến khuya hoài đó.
Phạm Ngọc Khánh An (Sóc) ²⁰⁰⁵
Phạm Ngọc Khánh An (Sóc) ²⁰⁰⁵
(khẽ cúi đầu, nhỏ giọng) Con ổn mà mẹ, đừng lo...
Phạm Quốc Anh(BaKhánh An,Isaac,HurryKng)
Phạm Quốc Anh(BaKhánh An,Isaac,HurryKng)
(giọng trầm ấm nhưng nghiêm nghị) Ổn là tốt, nhưng phải nhớ: thi cử quan trọng, nhưng sức khỏe còn quan trọng hơn. Ba không cần con phải thắng bằng mọi giá. Ba chỉ muốn con tự tin, thoải mái bước lên sân khấu Olympia thôi.
Câu nói ấy khiến mắt Khánh An hơi ươn ướt.
Phạm Lưu Tuấn Tài (Isaac)¹⁹⁸⁸
Phạm Lưu Tuấn Tài (Isaac)¹⁹⁸⁸
(Cười, chen vào) Ba mẹ yên tâm đi, có con ở đây canh em rồi. Đảm bảo đủ bữa, đủ giấc cục cưng nhà này là phải chiều như thế.
Trần Hải Anh (Nhím) ²⁰⁰⁵
Trần Hải Anh (Nhím) ²⁰⁰⁵
(giơ tay hưởng ứng) Con cũng giám sát cùng nè, ba mẹ nuôi đừng lo.
Cả gia đình cùng bật cười. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi qua màn hình, khoảng cách hàng trăm cây số như tan biến. Ở đó chỉ còn lại tình thân giản dị, bền chặt – thứ mà ngay cả ánh hào quang hay bí mật gia thế cũng không thể che lấp.
Khánh An lặng lẽ nhìn từng gương mặt quen thuộc. Giữa áp lực thi cử đang vây quanh, cô bỗng thấy một niềm tin vững chãi: “Mình không đơn độc. Sau lưng, luôn có cả gia đình ở đây.”
Sau khi cuộc gọi video kết thúc, căn phòng ăn dường như vẫn còn vương lại sự ấm áp từ giọng nói của ba mẹ. Isaac nhìn hai cô bé ngồi trước mặt, bỗng cười hiền:
Phạm Lưu Tuấn Tài (Isaac)¹⁹⁸⁸
Phạm Lưu Tuấn Tài (Isaac)¹⁹⁸⁸
Thôi, hôm nay cho Sóc nghỉ một buổi sáng, Sách vở để đấy, ra ngoài hít thở khí trời với cùng anh với Nhím.
Trần Hải Anh (Nhím) ²⁰⁰⁵
Trần Hải Anh (Nhím) ²⁰⁰⁵
(mắt sáng lên) Ủa, thiệt Hả? Đi, đi ngay luôn!
Phạm Ngọc Khánh An (Sóc) ²⁰⁰⁵
Phạm Ngọc Khánh An (Sóc) ²⁰⁰⁵
(ngập ngừng) Nhưng..em còn mấy đề chưa làm...
Isaac không để em nói hết câu, xoa đầu Khánh An, nụ cười dịu dàng nhưng đầy cương quyết:
Em không phải cái máy. Ra ngoài một chút, hít gió sông Hương đi. Biết đâu sau đó, đầu óc lại minh mẫn hơn.
Thế là ba người rời khỏi biệt thự, men theo con đường lát đá dẫn ra bãi cỏ rộng ngay ven sông. Mặt nước sông Hương sáng lấp lánh, lặng lẽ trôi như một tấm gương khổng lồ phản chiếu cả bầu trời trong xanh.
Hải Anh nhanh nhảu trải chiếc khăn picnic mang theo, rồi ngồi phịch xuống, dang tay hít một hơi thật sâu.
Trần Hải Anh (Nhím) ²⁰⁰⁵
Trần Hải Anh (Nhím) ²⁰⁰⁵
Trời ơi, dễ chịu quá! Bao nhiêu áp lực tan biến hết luôn rồi.
Khánh An cũng ngồi xuống, đôi mắt trong veo dõi theo những cánh chim chao nghiêng phía xa. Một làn gió nhẹ thổi qua, đưa theo mùi hương hoa sứ từ khu vườn sau lưng. Cô khẽ mỉm cười – nụ cười mà chỉ khi ở bên gia đình và bạn thân mới có.
Isaac nằm ngửa ra cỏ, hai tay gối đầu, thong thả ngắm mây. Anh khẽ nói, giọng như hát:
Phạm Lưu Tuấn Tài (Isaac)¹⁹⁸⁸
Phạm Lưu Tuấn Tài (Isaac)¹⁹⁸⁸
Đúng là chẳng cần sân khấu nào, chỉ cần giây phút thế này là đủ bình yên rồi.
Cả ba rơi vào khoảng lặng dễ chịu. Chỉ có tiếng gió khẽ vi vu, tiếng lá cỏ xào xạc, và dòng sông lặng lẽ chảy.
Trong khoảnh khắc ấy, Khánh An thấy tim mình nhẹ bẫng. Những đề thi, những áp lực, ánh nhìn trông chờ của mọi người… tất cả dường như tan biến. Ở đây, chỉ còn cô, gia đình, và bầu trời rộng mở.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play