(Allheng) Những Mẩu Truyện Ngắn Ko Có Hồi Kết..
GuiHeng- [Từ một người làm nhỏ bé, tôi đột nhiên trở thành Trương Phu Nhân]
Trương Quế Nguyên-con trai thứ của gia tộc Zhang giàu nứt đố đổ vách, còn có tên gọi khác là Gwen.
Với ngoại hình nổi bật, cao lớn và khuôn mặt góc cạnh, ko có nổi một góc chết cùng đôi mắt sâu thẳm và lạnh lùng.
Mái tóc đc cắt tỉa gọn gàng, cơ thể săn chắc vs những đường nét rõ ràng và sắc sảo. Dáng người cao ráo, chiều cao m87, chân dài miên man. Ánh mắt sắc lạnh khiến ngta phải khiếp sợ mà tránh thật xa.
Anh là chàng Hoàng Tử vừa mới được kế thừa ngai vang vài tuần trước.
Là hoàng tử của một nước, anh đã đặt ra rất nhiều nguyên tắc và quy định mới.
Anh có 3 Nghiêm như sau: Nghiêm túc, Nghiêm khắc và Nghiêm meo meo..
Bên cạnh ko chỉ những người vệ sĩ, hậu cần mà còn có những thuộc hạ thân tín luôn theo sau 24/7.
Nhưng ngôi vị và gia tộc lại gần như đè bẹp anh. Như bao nhà, anh bị bà nội sắp xếp cho một vị hôn thê của một gia đình cũng ngang tầm nhà anh.
Đó là gia tộc Beinangest..
Nhà đó chỉ có một người con gái, tên là Kỳ Giao.
Một cô gái xinh đẹp, chân dài, da trắng, nhiều người đàn ông đều muốn làm laocong của cô.
Nhưng cô ta lại lờ đi tất cả, bởi trong mắt cô chỉ có anh..
Nhưng đổi lại sự nhiệt tình và bám đuôi của cô ta là ko có lấy một ánh mắt và sự lạnh nhạt từ anh.
“Phiền phức” là từ mà đã lắp đầy trong đầu anh và trở thành “câu cửa miệng” mỗi khi thấy cô.
Hôm nọ, vì cô đã làm cho anh rất tức giận nên anh đã ném cô vô trong xe, chở thẳng tới nhà bà nội.
Từ đầu, anh đã cảm thấy rất khó chịu vì cái hôn ước vô vị này.
Giờ đây anh lại càng bực tức hơn
Anh vừa đặt được chân vô cửa thì..
Trương Quế Nguyên-anh
Bà nội, con muốn huỷ hôn ước
Anh nói vs giọng bực tức kèm theo sự lạnh nhạt và u ám mà trước h anh chưa từng như vậy.
Bà nội anh
Sao lại muốn huỷ hôn? Chẳng phải là đang tốt đó sao?
Bà lên tiếng nhưng mắt ko thèm nhìn anh, vẫn điềm đạm pha trà.
Trương Quế Nguyên-anh
Tốt?
Trương Quế Nguyên-anh
Haa.. Con mắt nào của bà thấy tôi và cô ta tốt?
Thay đổi cách xưng hô là bà bt anh đã tức giận nhường nào
Bà nội anh
Con đừng có hỗn. Ta là bề trên, là người quyết định mọi thứ trong cái nhà này!
Bà tức giận quay sang nhìn anh. Giọng cao hơn vài phần
Trương Quế Nguyên-anh
Là người quyết định cái nhà này thì sao?
Trương Quế Nguyên-anh
Sau chỉ đứng dưới chân tôi mà thôi!
Bà nội anh
Ăn nói hỗn láo!!
Nói xong câu đó, bà đứng bật dậy, lao tới định tát anh.
Bà vùng vẫy muốn thoát khỏi tay vệ sĩ của anh nhưng ko thể. Giọng điệu có chút bối rối nữa.
Chỉ vừa kịp nói xong một câu, đám người của anh đã bước tới giữ lấy bà ta như một con hàng nhỏ bé.
Anh nhếch mày ra hiệu. Đám người nhanh chóng bỏ bà ta ra.
Bà nội anh
Mày..mày.. Coi như mày giỏi
Bà lắc lắc cổ tay vừa bị nắm đến đỏ. Giọng có phần luống cuồng, ánh mắt giao động, hơi sợ sệt
Trương Quế Nguyên-anh
Biết điều thì huỷ ngay cái hôn ước vớ vẩn này đi!!
Anh lạnh nhạt, nhìn bà như người đi đường
Bà nội anh
Ta..ta biết rồi
Bà ta giọng run run, ko dám nhìn thẳng vào mắt anh. Và còn…
Lùi lại vài bước, đầu hơi cúi
Nghe được câu trả lời cũng gọi là vừa tai, anh nhanh chóng rời đi. Ra hiệu cho đám hậu cần thả cô ta ở đó
“Khôn hồn thì biết đường mà lui. Ko thì cái mạng rẻ rách này của cô sẽ ko còn đâu”
Người hậu cần chuyền lại lời nói của anh cho cô. Ko sai một từ một chữ nào
Cô ta mặt cắt ko còn giọt máu. Vì cái mạng “nhỏ bé” mà nghe răm rắp, y như một con chó ngu ngốc. Ngoài mặt vậy nhưng trong thì ko
Kỳ Giao-cô
*Làm sao để anh ta đưa yêu mik nhỉ?*
Kỳ Giao-cô
Hahaha… Chó ch3t
Kỳ Giao-cô
Tên Quế Nguyên đáng ch3t, để ý ta như vậy làm j. Lơ là đi thì t có thể rồi
Cô ta nói rồi cười phá lên
-“ Tội con nhỏ đó ghê. Người đẹp mà bị khờ “
Và vô vàn lời nói được thốt ra, thành công gây chú ý của mọi người. Dường như cô ko quan tâm, vẫn nằm lăn ra đất cười lớn
Tâm địa độc ác, tàn bạo như cô ta thì ko thể là người.
Trong lý lịch của cô ta còn có tiểu sử bị tâm thần mức nhẹ và nhiều tội danh gi3t người hàng loạt nên cô sẽ ko từ thử đoạn…
Ra tay tàn độc, ko khác j những tên sát nhân máu lạnh nhưng có phần rùng rợn hơn
Nhưng kẻ luôn tiếp tay cho Kỳ Giao làm việc ác, ko ai khác chính là bố của cô
Bố cô là một sinh vật ko rõ danh tính, bị nhiễm những loại hoá chất khác nhau
Bị đem đi làm thí nghiệm từ khi 10 tuổi.
Hắn có một vết sẹo trải dài từ trên mắt xuống dưới cằm, biểu cảm lạnh tanh, ánh mắt đỏ ngầu
Hắn thường lấy những cái xác chết thối rữa mà con gái mik gi3t để múc boang
Cơ thể tím tái, bầm dập vs những vết đâm chí mạng đã khô máu chằng chịt
Những cái xác như một thứ “kho báu” quý giá
Bố cô-một sinh vật kì dị và bí ẩn, chưa được các tiến sĩ phát hiện ra, giờ đây lại đang ngồi thở gấp dưới nền đất trong phòng chứa đồ của căn biệt thự rộng lớn
Chuyện j đã xảy ra vs hắn??
Một câu chuyện kì bí và li kì..
GuiHeng- [Từ một người làm nhỏ bé, tôi đột nhiên trở thành Trương Phu Nhân]
Bà nội anh
Tên ch3t tiệt..
Bà nội anh
Dám kéo tay ta, bầm hết rồi
Bà khẽ chửi thầm anh một tiếng, tay kia nắm cổ tay phải, nhăn mặt xem xét
Cổ tay bà xước nhẹ, bầm tím do người vệ sĩ dùng lực quá mạnh. Đỏ đỏ tím tím, làm bà ta xót xa cái tay ngọc ngà của mình
Bà nội anh
Tao ngu j mà huỷ hôn ước của ngươi
Bà đứng dậy đi vào phòng ngủ
Thứ mà bà định nói là cái tiền vàng hối lộ mà bà đã nhận đc từ gia tộc Beinangest
Bà ta còn hứa hẹn đủ thứ, để ôm trọn số tiền mà nhà đó dự định sẽ cho bà
Quay lại buổi gặp mặt ngày hôm đó
( 15:53, tại quán Cafe XXXX, bàn thứ 27 )
Bà ta ăn mặc sang trọng như một nữ hoàng, người ngoài nhìn vô còn tưởng bà ta từ một cung điện sang trọng nào đó bước ra
- “ Bà ta là ai vậy? Ăn mặc sang trọng đến một quán tầm thường. Ra vẻ vs ai vậy? “
Ngàn lời soi mói nhưng bà ta đều để ngoài tai
Vài phút sau, phu nhân của nhà Beinangest bước vào quán. Một mình nhưng vẫn toả ra sát khí ch3t người
Tiếng chuông nhỏ cửa quán vang, rung lên
Ngay sau đó, chiếc túi được đặt lên cái bàn tròn nhỏ.
Bà ta nhìn lên, cười nhẹ một cái. Nụ cười sung sướng, thoả mãn một điều j đó của bà ta
Bà nội anh
Chào! Phu nhân Beinangest
Phu nhân Beinangest-Lan Thục
Vâng, chào phu nhân đây!
Phu nhân Beinangest-Lan Thục
Hôm nay gọi ta ra đây là có chuyện j?
Bà nội anh
Dạ. Ko giấu j, chuyện ta gọi phu nhân ra đây là vì hôn ước của thằng Quế Nguyên nhà ta!
Phu nhân Beinangest-Lan Thục
Bà cứ tiếp tục
Bà nội anh
Dù j Quế Nguyên vừa mới được truyền ngôi cách đây ko lâu. Ừm..
Phu nhân Beinangest-Lan Thục
Ko phải ngại, bà cứ nói
Bà nội anh
…. Chức vị của thằng bé cũng “khá là cao” nên…
Bà ta ngập ngừng, ngầm ra hiệu
Nhưng bà lại ko biết, vị phu nhân kia đã hiểu ý từ lúc được hẹn ra đây
Vị phu nhân ấy đã nhanh nhạy phát hiện ra vấn đề từ sớm
Phu nhân Beinangest-Lan Thục
Hừ… Tôi đã biết rồi
Phu nhân khẽ cười khểy một tiếng rồi nhìn thẳng vào mắt bà
Bà ta ngạc nhiên, mặt thay đổi vài phần những nhanh chóng đã thu lại
Phu nhân đã đặt túi vàng lớn lên trước mặt bà
Bà ta thấy túi vàng lớn thì sáng mắt, cả người ngứa ngáy, trong lòng vui sướng
Bà nội anh
* Phen này có mà giàu to!! *
Vị phu nhân ấy nhìn thẳng vào mắt bà. Miệng cười nhẹ
Còn bà ta thì nhìn chằm chằm vào túi vàng được đặt trước mặt. Cười thầm trong lòng
Phu nhân Beinangest-Lan Thục
Nếu ý là như vậy. Thì….bà có thể lấy nó đi
Phu nhân thản nhiên, giơ tay đẩy tới gần bà hơn
Bà nội anh
Ôi…..Vậy tôi xin nhận ạ
Bà ta trong lòng vui sướng muốn đừng lên mà nhảy disco, mặt ngoài thì vặn vẹo khó nói
Phu nhân Beinangest-Lan Thục
*Đúng là một kẻ hám tiền*
Phu nhân cười khinh, nhìn bà mà ko khỏi ghét bỏ
Phu nhân Beinangest-Lan Thục
Vậy ko còn việc j thì ta đi trước
Lan Thục đứng dậy nhanh chóng rời đi
Bà ta cũng chưa kịp nói câu chào hỏi nào thì Lan Thục đã đi khuất
Bà nội anh
Ơ kìa phu nhân..
Bà nội anh
*Vậy là có đủ tiền rồi!!*
Bà ta nghĩ ngợi một lúc rồi cũng xách cái đít lên mà đi về
Trên đường bà ta vui tới nỗi, miệng cười đôi khi còn ngân nga bài hát. Định nhảy chân sáo nhưng chợt nhận ra là mình đã già yếu
Bà ta phi thẳng tới nhà, vui mừng ôm chặt túi vàng
Đến trước căn nhà mà mình hay ở, bà định chạy thật nhanh vào nhà để cất vàng thì lại vấp té
Làm tất cả số vàng trong túi đều để ra ngoài sân, tạo thành một tiếng động lớn
Mọi người xung quanh nghe thấy đổ dồn ra ngoài nhà để xem
- “ Bà ta ăn cướp của ai đấy? “
- “ Nhiều vàng thế kia từ đâu mà ra vậy? “
Vô vàn lời nói đan xen nhau. Thứ mọi người quan tâm đều là “Số vàng từ đâu mà ra? Vs số lượng lớn như vậy?…”
Ko ai chú ý đến bà ta-người ngã sõng soài và đang ôm cơ thể kia
Có người còn muốn lao đến cướp số vàng kia nhưng bị mọi người kéo lại
- “ Thôi kệ bà ta đi. Vào nhà nấu cơm đi kìa “
- “ Thằng kìa về ăn cơm mauu! Đứng đấy xem cái j? “
Mọi người đều đồng loạt bỏ đi, để lại bà ta một mình thở dốc, từ cào lấy bản thân. Sợ bị bàn tán, mất mặt..
Bà nội anh
“Lũ khốn khiếp!”
Bà ta lật đật vào nhà, miệng còn chửi mấy người kia. Hận ko thể xé nát cái mặt của bọn họ ra
Tiếng động tuy nhỏ nhưng vẫn gây ra sự chú ý từ bà
Bà nội anh
“Ai ở ngoài vậy?”
Bà bước đến chiếc cửa sổ gần đó. Mở ra rồi ráo rác nhìn xung quanh, lòng dâng lên nỗi sợ ko tên
Bà nội anh
“Có ai đâu chứ? Hay là mình nghe nhầm?”
Bà tìm một lời biện hộ để trấn tĩnh bản thân
Tiếng đóng cửa ko nhẹ mà ko cx ko mạnh nhưng nghe rất rõ ràng
Bên trong căn nhà, bà từ từ di chuyển đến phòng ngủ, đóng cửa tắt điện rồi nằm trên chiếc giường êm ái của mình, dần chìm vào giấc ngủ sâu..
Bên ngoài thì lại lục đục
Có một tên đã theo dõi bà từ khi bà về nhà sau cuộc gặp gỡ ban chiều. Đó là tên tay sai của Lan Thục
Phu nhân Beinangest-Lan Thục
Đúng như ta nghĩ. Bà ta thật sự…
Lời của Thục ngày càng nhỏ lại
Thục lại cười, một nụ cười thật sự rất khinh thường và chán ghét
Kèm theo một chút chế giễu, ánh mắt dần nhắm, miệng vẫn cười..
- “ Dạ thưa phu nhân, cũng muộn rồi, phu nhân mau đi ngủ đi ạ. Thức khuya ko tốt cho sức khoẻ “
Phu nhân Beinangest-Lan Thục
Ngươi đang sai bảo ta?
Phu nhân Beinangest-Lan Thục
Hừ…Lui đi
Lan Thục phẩy tay đuổi người làm kia đi rồi tự mình lên giường bắt đầu một giấc mơ mới
Đêm tới; trăng tròn toả sáng màn đêm, những trận gió lần lượt kéo tới làm những chiếc rèm tung bay, gió gào rít rất lớn.
Những ngôi nhà đen kịt được bao trùm bởi một màn đêm kì bí. Những ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời, nhấp nháy.
Đám mây đen cũng tới, đi tới đi lui và cả lòng em cũng đen theo
Lòng em như trùng xuống, chỉ biết giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Chưa bao h em thấy yên bình như ngày hôm nay..
GuiHeng- [Từ một người làm nhỏ bé, tôi đột nhiên trở thành Trương Phu Nhân]
Em chống cầm, nhìn ra phía xa xa
Lại ngẩng lên nhìn những ngôi sao bé nhỏ
Nhỏ như em nhưng lớn hơn cuộc đời em..
Trần Dịch Hằng-em
*Tại sao thế giới lại to lớn thế nhỉ?*
Em lặng lẽ rơi nước mắt..
Nhưng đâu thể làm j được. Làm j có ai sinh ra là được chọn cuộc đời của riêng mình đâu
Em luôn thắc mắc rằng: “Tại sao mọi thứ đều ko như em mong muốn? Tại sao mình lại được sinh ra trong một gia đình như thế này?”
Ba mẹ thường xuyên đánh đập, chửi bới, sai hết việc này đến việc kia, coi em như ô sin
Em luôn tự trách mình làm chưa đủ tốt, giằng xé bản thân mình, ép buộc làm những điều mình ko muốn
Tâm hồn em h đây như những đám mây đen kịt, ko một ánh sáng, chỉ có sự đen tối và mờ ảo
Em lại bật khóc nức nở giữa đêm khuya..
Ko ai hiểu em cả, ko ai thương em cả. Em sinh ra đã bị coi là “thứ bỏ đi, cho cũng ko ai lấy”
Coi em là thứ “vô dụng”, người đời luôn chán ghét, xua đuổi em, thậm chí là đánh em ngay trên đường.
Bạn bè cũng xa lánh, thấy em là như thấy “thứ xui xẻo, quái dị”
Em ngày ngày phải chịu đựng những gánh nặng của về tinh thần và thể xác
Hôm nay, cả nhà ko có ai, chỉ có em-ngồi co ro ở góc phòng, run lên từng đợt vì lạnh
Em cảm thấy thật may mắn vào ngày hôm nay: bạn bè chủ động bắt chuyện, hàng xóm ko còn vẻ ghét bỏ, xua đuổi như mỗi khi em đi học về mad thay vào đó là sự chào đón nồng nhiệt của mọi người.
Còn một điều đặc biệt hơn là bố mẹ còn cười với em nữa, nấu cơm rồi cất cặp, giặt áo cho em
Làm cho em ngơ ngác vì sự việc ngày hôm nay
Em ko tin vào mắt mình, khuôn mặt bầu bầu dần xuất hiện nụ cười bên môi. Ấm áp và rạng rỡ..
Trần Dịch Hằng-em
“Nay hai người họ có bệnh à?”
Lòng em vương vấn những suy nghĩ ngổn ngang, nhưng đều bị gạt qua bởi những món ăn trên bàn được mẹ dày công chuẩn bị
Em chỉ mới gắp một miếng lên mũi ngửi là đã thấy một dự cảm ko lành. Nhưng vẫn cố gắng nuốt trọn, muốn làm hài lòng bố mẹ
Trần Dịch Hằng-em
Dạ n-ngon quá..
Em cười gượng, miệng vẫn nhai, ý chí sắp sụp đổ mà muốn nhổ ngay miếng thịt vừa mới bỏ vô miệng
Mẹ em quay lại nhìn vào cánh cửa, lên tiếng
- “ Trưởng làng muốn tập hợp mọi người để bàn chuyện. Mỗi nhà cử hai người đi, ko được thiếu “
- “ Được rồi! Tôi ra ngay “
Mẹ em đặt đũa xuống, đứng dậy chuẩn bị quần áo
- “ Ông còn ko mau chuẩn bị đi. Ngồi nghệt ra đó làm j “
Bố em miệng nói nhưng tay vẫn gắp cho vào miệng. Quanh miệng còn dính vết dầu từ miếng thịt ấy
Miệng “chóp chép” đứng dậy lại chỗ mẹ em
- “ Hằng ở nhà ngoan nhé. Bố mẹ đi chút là về “
Mẹ em xoa đầu, nói thêm một câu
Em cố nhịn lại cơn buồn nôn đang ập tới, chờ bố mẹ đi hết mới bắt đầu cúi xuống nôn thốc nôn tháo đống thức ăn vừa mới nuốt
Tiếng chó kêu phát ra từ trong phòng khách, vang lên ngày một lớn
Trần Dịch Hằng-em
P-Puni??
Con chó xuất hiện trước mặt cậu, vẫy đuôi vui vẻ
Trần Dịch Hằng-em
H ko phải là thời điểm vui vẻ đâu
Puni nhìn cậu, mắt long lanh ánh nước
Trần Dịch Hằng-em
Được rồi. M thì lúc nào cũng được
Em bật cười nhẹ, đưa tay vuốt ve chú chó con trước mặt
Nhìn dáng vẻ của thiếu niên ấy, ai mà biết em lại sống trong một gia đình “chó” cơ chứ
Puni-một chú chó poodle, rất dễ thương, là thứ thương em và cũng là thứ em thương nhất
Nó có thể nghe hiếu tiếng người, rất thông minh. Luôn xuất hiện khi em phải đối mặt vs những trận đòn roi
Một người một chó luôn dính lấy nhau dù là lúc nào
Em cứ vuốt ve Puni như để giải toả áp lực và cảm xúc
Puni như một phần làm cho cuộc sống của em dễ chịu, ấm áp, thoải mái và an toàn hơn
Puni như một điều kì diệu được ông trời ban tặng cho em
Em trân trọng và nâng niu, chiều chuộng hết mực
Trần Dịch Hằng-em
Cuộc đời thật vui khi có m
Em nhìn vào mắt Puni, cười lên một cách thoải mái, tay vẫn cứ xoa xoa bộ lông mịn màng và êm ái
Puni thích thú dụi vào tay em, đuôi vẫy liên hồi. Nằm ngửa bụng lên cho em vuốt ve
Nhưng cuộc vui nào cũng đến lúc tàn
Vài tiếng sau, bố mẹ em quay về nhà vs gương mặt mệt mỏi. Ko hỏi han em một tiếng nào, chỉ im lặng vscn rồi đi ngủ. Bỏ mặc em vs cơ thể lạnn buốt vì gió và mưa
Mưa như trút nước, ầm ầm trên gác mái, gió cây rít lên từng đợt liên hồi như muốn đổ tới nơi
Những tiếng xì xào ở những ngôi ngà chưa ngủ, đèn vẫn bật
Em chỉ có thể bất lực nằm co ro trên sàn đất lạnh lẽo, môi tái nhợt, cơ thể run lên, mắt nhắm chặt, cố ôm lấy cơ thể để giữ ấm
Những tia nắng ấm áp khẽ xuyên qua những ô cửa sổ của những toà nhà
Những tiếng ồn ào lại đánh thức em dậy một lần nữa
Trần Dịch Hằng-em
*Mình ch3t rồi sao?*
Em từ từ ngồi dậy, nheo mặt lại vì ánh sáng chói loà
Lấy tay che mặt, em dần mở mắt
Trần Dịch Hằng-em
*Mình….chưa ch3t..*
Em như ko tin vào mắt mình, đôi môi run run, mắt có chút dao động
Em quyết định sẽ ko đi học nữa
Một công việc chân tay nhẹ nhàng, lương ko cao cũng được, chỉ cần người đó dám nhận em vào làm
Em chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, đứng dậy rời khỏi căn nhà mang lại cho em đầy ám ảnh
Em chưa từng nghĩ, mình sẽ có một ngày vì cuộc sống mới mà từ bỏ căn nhà ấy
Em mang theo Puni đi tìm việc..
Dù vất vả, mệt mỏi nhưng em vẫn gắng gượng bản thân cho đến lúc tìm ra được một công việc để làm
Đến trưa, mồ hôi em chảy ròng ròng. Trưa nắng gắt, nóng tới mức mà nhựa còn muốn chảy
Em ngồi bệt xuống một gốc cây để nghỉ ngơi. Tiện cho Puni ăn luôn
Em ko để ý là trên đầu mình lại có một tờ giấy tuyển việc làm cho một quán cafe mới mở
Khi dựa đầu vào thân cây, em thấy có j đó cộm cộm thì quay đầu lại
Ánh mắt va vào tờ giấy được dán trên đầu. Mắt em sáng rực, nhanh chóng cầm tờ giấy đó lên
Em hôn chi chít vào tờ giấy, vui mừng ôm nó trong lòng
Trần Dịch Hằng-em
Puni!! Chúng ta có việc làm rồi!!
Cứ nghĩ sẽ có nhiều người để ý nhưng ko
Chả có ai thèm để ý tới em đâu. Họ coi em như một kẻ ăn xin lang thang khắp phố, ko nhà ở, tiền bạc,..
Em lại ôm chầm lấy Puni cười tươi, Puni cũng như vui thay cho em, sủa lên vài tiếng
Em vui mừng khôn siết. Dự định lát nữa sẽ đi tìm quán cafe đó..
Download MangaToon APP on App Store and Google Play